23600.
Quý Hồng mới phát hiện ra bản thân mình đã lỡ lời, như vậy khác nào nói với Miêu Doanh Đông thân thế thật sự của Kiều Duyệt Nhiên chứ.
“À, Hứa Thế An là họ hàng xa với nhà chúng tôi, tôi nghe cậu ta nói cậu có một cô bạn gái tên là Kiều Duyệt Nhiên, bởi vì có một lần tình cờ người làm của nhà chúng tôi nhìn thấy cậu và Kiều Duyệt Nhiên ở bên nhau, tôi nghĩ là cậu quen biết với Kiều Duyệt Nhiên cho nên mới hỏi thăm về cô ấy một chút, Ethan con người cậu lạnh lùng, khó đến gần, tôi thực sự không biết tìm đề tài gì để nói chuyện với cậu, mặc dù biết cậu không có hứng thú với Kiều Duyệt Nhiên, nhưng tôi vẫn muốn hỏi một câu!”
Trong lòng Quý Hồng thật hâm mộ sự nhanh nhẹn của mình, nói Hứa Thế An là họ hàng xa với gia đình mình, như vậy Khâu gia và Kiều Duyệt Nhiên sẽ không có bất cứ liên hệ gì, như thế hỏi đến Kiều Duyệt Nhiên chỉ là để gợi chủ đề nói chuyện mà thôi.
“Vừa nãy bà nói ai? Khâu Đông Duyệt? Lại là ai?” Miêu Doanh Đông tiếp tục lái xe, anh không còn đuổi Quý Hồng xuống xe nữa.
“À, là thế này, Khâu Đông Duyệt là một họ hàng xa khác của nhà chúng tôi, tên của các cô gái trẻ bây giờ đều na ná nhau, gì mà Duyệt, gì mà Nghĩa, rất nhiều, khiến tôi nhầm lẫn! Cậu có hứng thú với Khâu Đông Duyệt sao? Nếu thật sự như vậy, tôi giới thiệu cô ấy cho cậu.” Quý Hồng giả vờ hỏi Miêu Doanh Đông.
“Ngại quá, không có hứng thú!” Xe của Miêu Doanh Đông đã đi vào thành phố.
“Nhưng mà tôi nghe nói cái cô Kiều Duyệt Nhiên này từ nhỏ đã là một tiểu dâm đãng, mới tí tuổi đầu đã biết câu dẫn Hứa Thế An, tôi luôn cảm thấy không đáng thay cho cậu ấy! Nhưng dù sao cũng chỉ là họ hàng xa, không tiện lên tiếng.” Quý Hồng nói.
Miêu Doanh Đông không nói chuyện.
Tài xế của Quý Hồng gọi điện thoại cho bà ta, anh ta vừa mới ra khỏi cổng, Quý Hồng nhờ Miêu Doanh Đông cho bà xuống xe ở bên đường, sau đó Miêu Doanh Đông liền đi mất.
Chuyện đêm nay, Miêu Doanh Đông cũng không nghĩ nhiều.
Trước giờ anh luôn không quan tâm đến những chuyện không liên quan đến mình.
Nhưng ngược lại đêm nay Kiều Duyệt Nhiên nhận được một tin nhắn: Yên tâm, đã trút giận giùm cô rồi.
Vẫn là cái người lần trước đã gửi tiền cho cô.
Kiều Duyệt Nhiên không hiểu: Trút giận chuyện gì chứ?
Đột nhiên nhớ ra, vẫn chưa gửi trả một trăm vạn cho người ta, liền nói: Cho tôi số tài khoản của anh, tôi vẫn chưa trả tiền lại cho anh.
Người đó trả lời: Chút tiền lẻ mà thôi, đừng để tâm, ăn uống đàng hoàng, đừng để tụt huyết áp nữa!
Kiều Duyệt Nhiên càng kì lạ, người này là ai? Lại rất quan tâm cô.
Lần đầu tiên có người bảo cô ăn uống đàng hoàng, đừng để bị tụt huyết áp, trong lòng Kiều Duyệt Nhiên cảm thấy ấm ấp, rất cảm động.
Cô nghĩ người này chắc không phải là người xấu.
Mặc dù người đó luôn không xuất hiện, nhưng Kiều Duyệt Nhiên không cảm thấy có nguy hiểm.
Lại đột nhiên nhớ ra, Miêu Doanh Đông vẫn chưa gửi lại tiền cho cô.
Liền gửi tin nhắn cho anh: Chú Miêu, gửi lại cho tôi một trăm vạn đi, tôi phải gửi trả cho người đó!
Miêu Doanh Đông vừa đến nhà, đang thay quần áo, nhìn thấy tin nhắn này, anh để điện thoại xuống, tiếp tục thay đồ, lúc anh đang cởi đồ cái câu “tiểu dâm đãng” của Quý Hồng cứ lởn quởn trong đầu Miêu Doanh Đông.
“Đến nhà tôi, tôi đưa cho cô!” Miêu Doanh Đông trả lời.
Kiều Duyệt Nhiên ngây ra, đến nhà anh ta làm gì?
Lấy tiền cũng đâu cần đến nhà anh ta, chỉ cần gửi qua tài khoản cho cô là được mà.
“Đến nhà chú làm gì?” Kiều Duyệt Nhiên lại hỏi.
“Làm em!”
Mặt Kiều Duyệt Nhiên đỏ ửng lên, hai từ này, mang theo hơi thở nguy hiểm, mang theo sự gợi cảm của đàn ông bị cấm dục lâu ngày và mị lực của đàn ông, lấp đầy trong trí não Kiều Duyệt Nhiên.
“Chú Miêu, chú uống say rồi!” Kiều Duyệt Nhiên trả lời.
“Đúng là có uống rượu, rất nhiều, nhưng vẫn chưa say! Có đến không?”
Kiều Duyệt Nhiên rất muốn đến, cô rất nhớ vòng tay của Miêu Doanh Đông, vô cùng nhớ anh.
Lúc trước Miêu Doanh Đông rất ít khi nói ra những lời xấu xa như vậy, lời này, Kiều Duyệt Nhiên nghe thấy ngược lại cảm thấy rất đàn ông.
Mặc dù lưu manh, nhưng cô vẫn động lòng.
Mặc dù không tôn trọng, nhưng lại vô cùng trêu chọc.
“Chú uống say rồi, không uống canh giải rượu sao?” Kiều Duyệt Nhiên hỏi.
“Đợi cô đến nấu cho tôi!”
Mặt Kiều Duyệt Nhiên lại đỏ ửng.
Từ lâu cô đã thừa nhận mình hèn mọn.
Rõ ràng biết mình và anh không có khả năng, nhưng cô vẫn giống như con thiêu thân lao vào lửa, bất chấp hậu quả, bất chấp sau này anh sẽ có bạn gái mới, bất chấp hoàn cảnh của bản thân có bao nhiêu khó xử.
Thích một người thật sự là một việc không cách nào khống chế được, thích đến mức quên hết tất cả.
Anh đã mê hoặc cô.
Cô đã trúng độc của anh!
“Có đến không?” Miêu Doanh Đông lại hỏi.
Ngày xem mặt đó, mưa nhỏ rơi tí tách, cô nói, lúc cô nói “Trong lòng tôi có người rồi”.
Cái cảm giác ấm áp mới mẻ đó.
Qua một lúc, Kiều Duyệt Nhiên nói: Ừ!
Cô quả đúng là cần đến liền đến, bảo đi liền đi.
Lúc Kiều Duyệt Nhiên đến nhà Miêu Doanh Đông, đã là mười một giờ tôi, Miêu Doanh Đông đang ngồi trên ghế sôfa, mặc đồ ở nhà.
Kiều Duyệt Nhiên đã đến, cô biết mật mã mở cửa.
....................
Bình luận facebook