23541.
Mặc dù Miêu Doanh Đông đã từng giết chết Kiều Duyệt Nhiên, hạ nhục Kiều Duyệt Nhiên, công kích Kiều Duyệt Nhiên.
Ở trước mặt Miêu Doanh Đông, Kiều Duyệt Nhiên bất kể là về thể lực hay là về tinh thần, cũng đều không chiếm được chút lợi ích nào, lần nào cũng bị thương khắp mình mẩy, tuyệt vọng ra đi.
Nhưng mà mỗi lần gặp được cô, anh đều một vẻ mặt điềm tĩnh, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Những lời đã nói, những việc đã làm, đều là lỗi lầm vô ý.
Giống như chuyện xưa cũ, không nhắc đến nữa!
Kiều Duyệt Nhiên cũng đã quyết định hận anh cả đời rồi.
Nhưng suy cho cùng anh không phải là người xấu, hơn nữa còn là một người rất dễ mềm lòng.
Cô đã từng hầu hạ anh mấy tháng trời, trong mấy tháng này ở chung với nhau, Kiều Duyệt Nhiên biết, anh không phải là người xấu, có lúc thậm chí khá dịu dàng, tuy có lúc anh hay mỉa mai Kiều Duyệt Nhiên, xem thường cô, nhưng đây chắc là do xuất thân trở nên như vậy chăng.
Anh 34 tuổi, nhưng mà rất nhiều sự đau khổ, anh chưa từng trải qua, cũng không nghĩ đến.
Kiều Duyệt Nhiên không phải là Tam Nhi, cô thấu hiểu nỗi đau ở nhân gian, mặc dù căm thù cái ác, nhưng cũng biết nhẫn nhịn.
Bởi vì, cô nhẫn nhịn quen rồi!
“Anh không thích ăn tiêu, đồ nướng có tiêu, mùi cũng khá nặng, vì vậy, em đoán, anh không thích! Khẩu vị anh tương đối thanh đạm.” Kiều Duyệt Nhiên nhỏ nhẹ nói.
“Đoán đúng rồi! Cho em trọn điểm.” Miêu Doanh Đông đáp.
Lúc này, một cơn gió thổi đến, thổi bùng lên rất nhiều lửa than.
Kiều Duyệt Nhiên nhìn thấy một cơn lửa than thổi đến, bay về phía Miêu Doanh Đông, cô la lên theo bản năng “Cẩn thận!” muốn đẩy Miêu Doanh Đông ra.
Miêu Doanh Đông đã nhìn thấy đám lửa than đó, nhưng anh không né.
Đốm lửa rơi xuống nửa tay áo anh, khoét một lỗ rất to.
Kiều Duyệt Nhiên cảm thấy, với xuất thân như Miêu Doanh Đông, bị phỏng một phát, chắc chắn sẽ chịu không nổi.
Cô vội vàng hỏi, “Anh Miêu, anh không sao chứ?”
Miêu Doanh Đông nhìn cánh tay của mình, nói, “Không sao! Nhưng mà, lúc nãy em vồ đến trước mặt anh, là để làm gì?”
Kiều Duyệt Nhiên lúc này mới ý thức được hành vi lúc nãy của bản thân, cô đỏ mặt nói, “Em vừa nãy, là bản năng, nếu đổi lại là bất cứ một người nào, em cũng sẽ làm như vậy!”
“Bản năng tốt xả thân vì người khác!” Miêu Doanh Đông nhìn cánh tay của mình, vừa nói, “Em bưng đồ nướng qua cho họ. Anh ra xe thoa một ít thuốc!”
Trong lòng Kiều Duyệt Nhiên nghĩ, thật là cao ngạo đến đáng sợ, chỉ là một vết thương nhỏ như vậy, cũng phải thoa thuốc.
Kiều Duyệt Nhiên mang khay thức ăn đến trước mặt Tam Nhi.
“Anh hai đâu rồi?” Tam Nhi không ăn đồ nướng, vì đang có thai mà.
“Vừa rồi anh ta bị phỏng, đi thoa thuốc rồi.” Kiều Duyệt Nhiên đáp.
“Vậy à? Tôi có thuốc ở đây, cao làm mát cực tốt, cậu đưa cho anh hai nhé.” Bên cạnh chiếc khăn trải lớn, Tam Nhi ngồi ở đó.
Dưới bóng cây, cô ngồi chéo chân, Nam Lịch Viễn ngồi bên cạnh cô, hình ảnh của tháng năm êm đềm.
Nói rồi, cô nói người chăm đẻ vào trong lều, lấy ra một hũ cao làm mát nho nhỏ, để Kiều Duyệt Nhiên đưa qua đó.
Tam Nhi cảm thấy, Kiều Duyệt Nhiên và anh hai ở chung với nhau cũng được.
Lại không thù hằng gì với nhau.
Kiều Duyệt Nhiên đến xe của Miêu Doanh Đông.
Nhưng mà trước đây cô chưa ngồi qua xe nhà di động, lúc nãy cũng không phải ngồi xe này đến, không biết mở cửa như thế nào.
Cô ở bên ngoài xe nhìn vào, không nghĩ ra cách nào cả.
Miêu Doanh Đông đứng bên trong xe, đang thay quần áo, anh đã nhìn thấy Kiều Duyệt Nhiên cau mày bên ngoài.
Khờ đến khó tin.
Anh ở trong xe, lấy điều khiển mở cửa xe cho cô.
Kiều Duyệt Nhiên bước lên.
Nhìn thấy Miêu Doanh Đông đang thay quần, thắt lưng còn chưa gài xong.
Mặt cô bỗng đỏ lên, vội vàng quay đầu lại.
“Có việc à?” Miêu Doanh Đông hỏi.
“Không – không có gì.” Kiều Duyệt Nhiên đã bị cảnh tượng lúc nãy làm cho rối bời.
“Không việc gì? Không việc gì mà cố tình đến xem anh thay quần à?” Miêu Doanh Đông hỏi
Kiều Duyệt Nhiên ngượng ngùng nhắm mắt lại, sao lại bị anh ta nói đến ngượng ngùng như vậy.
“Là Tam Nhi, nhờ em đưa cao làm mát cho anh! Thuốc của anh thoa xong chưa?” Kiều Duyệt Nhiên hỏi.
“Chưa kịp thoa. Thay quần áo trước, nếu không thoa rồi mới thay, làm dơ hết quần áo!”
Thật là kĩ tính quá đáng, ra đường cũng phải đem mấy bộ quần áo.
“Được rồi.” Miêu Doanh Đông ở trên xe thay quần áo xong, nói Tiểu Kiều quay người lại, “Thoa cho anh!”
“Uhm.”
Trong xe, giống hệ như nhà ở, phía sau có giường, có tủ lạnh, còn có tủ đựng đồ của anh, bên trong chắc là để quần áo gì đó.
Kiều Duyệt Nhiên nhìn đảo qua một vòng, ngồi xuống, chuẩn bị thoa thuốc cho Miêu Doanh Đông.
Thực ra phỏng không nặng, vết thương nhỏ như vậy lúc nhỏ Kiều Duyệt Nhiên thường bị, có một dốm đỏ, chắc qua hai ngày sẽ khỏi.
Phương pháp thoa thuốc của cô rất nghiêm túc, không chút lơ là.
Miêu Doanh Đông một tay chống cằm, vừa nhìn cô cúi đầu thoa thuốc.
“Được rồi. Anh kéo tay áo lên cao một chút.” Kiều Duyệt Nhiên bỏ tăm bông vào thùng rác trước mặt.
Làm xong những thứ này, cô liền xuống xe đến chỗ của Tam Nhi.
Qua một lúc, Miêu Doanh Đông cũng đã xuống xe, tay áo quả nhiên đã kéo lên.
Tam Nhi nhìn thấy anh hai lại thay quần áo, nói, “Anh hai, tự anh thoa thuốc à?”
“Không phải. Cô ấy. Tiểu Kiều.” Miêu Doanh Đông nói xong, liền ngồi chéo chân ở đó.
Tam Nhi thích ăn trái cây, Kiều Duyệt Nhiên nói cô đừng ăn nhiều quá, càng về sau càng phải khống chế.
“Tớ nhìn cậu, sau này nhất định là một bà quản gia!” Tam Nhi nói.
Kiều Duyệt Nhiên cúi đầu cười.
Bình luận facebook