Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 75
Edit: Hoàng Bích Ngọc
Nghe Trù Nhiên nói như vậy, trong đầu Thiến Sở Sở vừa cố gắng phủ định lời nói của cô ta..., nhưng bên kia lại có chút muốn tin tưởng.
"Không phải người như vậy đâu? Những năm nay, các cô đã làm tròn trách nhiệm của một người bạn tốt, quan tâm cô ta, có chuyện gì tốt đều mang cô ta theo. Nhưng cô ta đã làm gì vì các cô chưa? Cuối cùng, cô ta từ bỏ người đàn ông lúc đầu đã đau khổ từ bỏ, để lựa chọn bá chủ thế lực hắc đạo to lớn hơn là Lại Tư. Có cái tốt hơn rồi, tự nhiên sẽ quên đi người tình cũ là cám bã thôi."
Trù Nhiên giễu cợt làm ý cười sâu thêm, nói ra trọng điểm kế khích bác ly gián: "Dù là Trình Lãng bị người của Lại Tư làm cho gân cốt tứ chi đứt đoạn, cô ta cũng không quay đầu nhìn một cái, thậm chí ở bệnh viện cũng không lộ mặt. Quá đáng hơn chính là, lại còn cùng Lại Tư tay trong tay đi hưởng tuần trăng mật. Người phụ nữ ích kỷ như thế, các người có thể không hận sao!"
Trù Nhiên một bên cười lạnh nói, một bên gắt gao nhìn chằm chằm vào sắc mặt càng ngày càng trắng bệch của Thiến Sở Sở.
Thiến Sở Sở đột nhiên hừ lạnh một tiếng: "Làm sao để tôi tin những gì cô nói là thật? Chẳng lẽ Tuyết Thuần đắc tội với cô? Cho nên cô mới cố hết sức vu oan cho cậu ấy?"
Dù sự việc xảy ra có là thật đi nữa, cô vẫn tin tưởng Tuyết Thuần hoàn toàn không biết gì cả, đối với việc cô ấy ngây thơ ngu ngốc cỡ nào Thiến Sở Sở là người biết rõ nhất.
"Tôi dám nói ra những lời như vậy, đương nhiên là có chứng cớ."
Phía sau Trù Nhiên lập tức có người mang lên một chiếc USB xinh xắn: "Bên trong có chân tướng mọi chuyện." Cướp người đàn ông mà cô yêu nhất, cô muốn Tuyết Thuần mất đi cả người thân và bạn bè, cuối cùng là mất đi Lại Tư.
Biết rõ người đàn bà lạnh lùng trước mặt không có ý tốt, Thiến Sở Sở lại không tự chủ được mà nhận lấy. Có lẽ ở sâu trong đáy lòng cô, vẫn mong mỏi chuyện như vậy xảy ra, nếu như Tuyết Thuần không tốt đẹp như vậy, người phụ nữ mà Trình Lãng yêu có thể là cô không?
Thiến Sở Sở mặt mũi nghiêm túc, tức giận hỏi: "Rốt cuộc cô có mục đích gì?" Mặc dù cô ta đã thành công khích bác khiến cô oán giận, nhưng cô không tỏ vẻ là hận Tuyết Thuần, nói thế nào thì Tuyết Thuần cũng là bạn tốt của cô, nhiều nhất cũng chỉ là tức một chút thôi.
"Nếu như cô có thể làm theo lời của tôi nói, người đàn ông tên Trình Lãng kia, có thể được cứu rồi. Nói thật ra, tôi cũng thấy rất đáng tiếc cho người đàn ông đã từng ưu tú như vậy, vậy mà bị hủy ở trong tay một người phụ nữ không đáng để yêu."
Gương mặt Thiến Sở Sở lộ vẻ chua xót: "Bác sĩ đã chẩn đoán, Trình Lãng không thể nào khôi phục, tàn tật suốt đời."
"Cho dù là như vậy, cô vẫn tính chăm sóc anh ta cả đời?"
Trù Nhiên vẫn có điểm không hiểu, rõ ràng yêu một người đàn ông như vậy, cô ta lại đem giao cho bạn tốt của mình là Tuyết Thuần. Nay, Tuyết Thuần đã có Lại Tư, tự nhiên sẽ không cần Trình Lãng.
Vậy mà, khi bác sĩ kết luận Trình Lãng bị tàn tật cả đời, người phụ nữ Thiến Sở Sở này lại chia tay bạn trai ở nước Mỹ xa xôi, mỗi ngày cẩn thận tỉ mỉ đi chăm sóc một người tàn tật. Vì một người đàn ông mà hạ mình, làm như vậy có đáng không?
Nhưng nghĩ lại, nếu ngày nào đó Lại Tư cũng tàn tật suốt đời, cô cũng sẽ không rời bỏ cũng không chê bai. Nhưng mà...... Cô tự giễu cười cười, ở đảo Luyện Ngục đã biết Lại Tư không phải người thường, Lại Tư không ai bì nổi, Lại Tư mạnh đến biến thái, anh tuyệt đối sẽ không cho kẻ địch có sức mà đánh trả, ngay cả cô, cũng chỉ là khinh thường đối đãi mới buông tha cô, người đàn ông như vậy làm sao có thể có ngày đó!
Thiến Sở Sở không nói được gì cả, nhưng lệ trong hốc mắt lập tức trào ra. Không hiểu sao, trước mặt một người phụ nữ xa lạ, thế nhưng cô lại để lộ vẻ yếu ớt của mình, dù là ở trước mặt Tuyết Thuần, cô cũng chưa từng rơi lệ.
Có lẽ, bởi vì Tuyết Thuần thoạt nhìn yếu đuối hơn bọn họ, cho nên cô đã hình thành thói quen giống như Trình Lãng, coi cô ấy y hệt như quốc bảo mà quan tâm che chở.
"Tôi biết một vị Quỷ y xuất quỷ nhập thần, chỉ cần bệnh nhân còn có một hơi thở, là ông ta có thể chữa khỏi hoàn toàn cho bệnh nhân, hơn nữa về sau còn không để lại di chứng. Dĩ nhiên, phải có điều kiện." Trù Nhiên cong môi cười ác ý, chỉ nhìn vẻ mặt cô ta vì Trình Lãng khổ sở muốn chết, cô cũng biết, con cá này nhất định sẽ mắc câu.
Gắt gao nhìn khuôn mặt tươi cười của người phụ nữ không có ý tốt, Thiến Sở Sở biết trên đời này làm gì có cơm trưa miễn phí. Hơn nữa, Trình Lãng ở bệnh viện tốt nhất thành phố, ngay cả các bác sĩ ở đó cũng không có cách nào, người phụ nữ này sẽ có cách sao? "Làm sao tôi có thể tin tưởng cô?"
"Nếu như cô không yên tâm, chờ Quỷ y chữa khỏi tay chân của anh ta, lúc đấy làm theo lời của tôi cũng chưa muộn. Điều kiện tiên quyết là, tôi phải lấy được cam kết của cô." Trù Nhiên tính toán mọi chuyện trong lòng, vốn dĩ chỉ nắm chắc năm phần thắng, nhưng khi nhìn thấy Thiến Sở Sở vì tình yêu cái gì cũng cam tâm tình nguyện buông tha, cô đã nắm chắc mười phần.
"Điều kiện gì?" Thấy vẻ mặt như thể tàn khốc máu tanh, tay Thiến Sở Sở nắm thật chặt tách cà phê. Đáy lòng lại không thể khắc chế nỗi kinh hoảng sợ hãi đang dâng lên, rốt cuộc cô ta muốn cô làm cái gì? Nhưng nghĩ đến Trình Lãng ở trong bệnh viện hơi thở mong manh, cô không có đường lui. Dù là người phụ nữ này lừa cô, cô cũng phải thử một chút, không thể bỏ qua dù chỉ là một tia cơ hội.
Trù Nhiên không hề che giấu ánh mắt lóe ra sự hưng phấn cùng với sát ý, khóe môi lạnh lùng nâng lên thật cao: "Phản bội Tuyết Thuần."
"Tuyệt đối không được!" Thiến Sở Sở ánh mắt lạnh đi.
"Vậy Quỷ y kia, không thể chữa trị cho Trình Lãng rồi." Trù Nhiên nghịch móng tay, nhìn cũng không thèm nhìn cô một cái.
"Cô ấy là bạn thân nhất của tôi, tôi tuyệt đối sẽ không phản bội cô ấy." Thiến Sở Sở gần như là đập bàn đứng dậy, không biết là tức giận vì lời nói của cô ta..., hay là đang cố gắng kiên định trước lập trường đang xiêu vẹo chỉ chờ sụp đổ của chính mình.
Trù Nhiên khinh thường cười lạnh: "Đợi cô xem xong chứng cứ của tôi rồi từ chối cũng không muộn. A, quên nói rồi, Quỷ y tại Trung Quốc ở lại bốn ngày sẽ rời đi, nếu như cô cần, thì đồng ý sớm một chút, người của tôi sẽ liên lạc với cô."
Thiến Sở Sở cau mày, trong lòng rất mông lung. Nhìn chiếc USB trong tay. Tuyết Thuần, cậu thật sự đã làm gì với Trình Lãng? Người phụ nữ này rất đáng sợ, mặc dù không biết cô ta muốn mình làm gì, nhưng cô ta là kẻ địch của cậu có đúng không?
Tuyết Thuần lật người, mắt híp một cái, lại lặng lẽ mở mắt nhìn trần nhà lộng lẫy quen thuộc. Ôi Chao? Tại sao lại ở phòng ngủ trong phi cơ tư nhân của Lại Tư? Trên thế giới máy bay tư nhân sang trọng vượt bậc số một số hai như này, cô muốn nhận lầm cũng khó.
"Tỉnh rồi sao. Vậy thì ngồi dậy ăn điểm tâm đi." Lại Tư vỗ vỗ gương mặt xinh đẹp của cô: "Em thật đúng là có thể ngủ liền mười hai tiếng ở trên máy bay."
"Đi xem Kim Tự Tháp cần ngồi máy bay sao?" Tuyết Thuần xoa xoa đôi mắt mông lung, không có cách nào khác, lúc vừa tỉnh lại cô rất dễ rơi vào mơ màng. Mặc dù Ai Cập là nơi mà cô nói muốn đi, thế nhưng cả lộ trình là Lại Tư một mình ôm lấy mọi việc, cô cũng không phải là người địa phương, cho nên cũng không rõ lắm.
Bay trong biên giới Ai Cập, cần ngồi trên máy bay mười hai tiếng sao? Dùng đầu ngón chân để nghĩ thì cũng biết là chuyện không có khả năng. Lại Tư dở khóc dở cười: "Không phải, chúng ta đang trên đường đến Nam Thái Bình Dương." Chỉ là, anh thích nhất là nhìn cô khi tỉnh dậy hiếm khi được nhìn lâu như vậy.
Nam Thái Bình Dương! Tuyết Thuần dừng tay, vẻ buồn ngủ bỗng biến mất sạch: "Đến đấy làm gì?" cô còn chưa nhìn thấy tượng Nhân Sư với Kim Tự Tháp mà! Chưa thấy mộ của Pha-ra-ông! Cái nơi huyền bí nhất mà!
"Nơi đấy anh có một hòn đảo tư nhân nhỏ, cảnh vật tuyệt đẹp giống như tiên cảnh. Anh nghĩ đi nghĩ lại, hưởng tuần trăng mật ở đó là thích hợp nhất, anh tin là em sẽ thích ."
Lại Tư cho cô một nụ hôn chào buổi sáng, thuận tiện bỏ qua ánh mắt ai oán của Tuyết Thuần: "Anh sẽ cho em thấy thế nào hưởng tuần trăng mật chân chính, mà không phải là chuyến du lịch điên rồ của các thanh niên trẻ."
Giận rồi à? Tuyết Thuần gãi gãi đầu, giống như...... Dường như...... Thật sự là mắc lại bệnh cũ rồi. Ặc, trong quá khứ cô đã từng đi du lịch như thế đấy. A, đúng rồi, tuần trăng mật đương nhiên là phải khác rồi.
Tuyết Thuần lấy lại bình tĩnh, cô dường như đã quên mất là hai người thuộc hai thế giới khác nhau, lần này đồng hành cùng cô là chồng của cô Lại Tư. Tuần trăng mật là cái gì? Tuần trăng mật chính là hai vợ chồng ở chung một chỗ tình chàng ý thiếp đến phát ngấy, giống như trong hũ mật, ngấy lên ngấy xuống, rồi làm tình cảm đi lên.
"Cái đó......Thật xin lỗi." Ý thức được điều này, Tuyết Thuần đột nhiên cảm thấy có lỗi, bây giờ nghĩ lại, dường như toàn là một mình cô làm ầm ĩ.
Lại Tư cắn mũi ngọc của cô một chút: "Đồ ngốc, em không có sai. Anh chỉ muốn làm em vui vẻ, lần này, thật sự hưởng thụ thế giới thuộc về hai chúng ta."
Sẽ không có người khác quấy rầy, sẽ không xuất hiện ông chú đầu bếp, cũng sẽ không có người tình trong mộng mà không giải thích được.
Thấy Lại Tư mang theo nụ cười yếu ớt vừa mong đợi vừa thần bí, Tuyết Thuần cảm thấy tương đối không tệ. Cũng đúng, cùng một cô gái tính tình bình dân đến nỗi không thể bình dân hơn nữa đi du lịch, quý ông Lại Tư tôn quý làm sao có thể thỏa mãn? Lại Tư đã quá nhân nhượng cô rồi, cô cũng nên thuận theo ý của anh mới đúng. Hơn nữa cô tin rằng anh đã nói là làm, chỗ đó nhất định là so với nơi mà cô chọn mọi mặt đều tốt hơn!
Vào phòng tắm nguy nga lộng lẫy, trái tim nhỏ của cô một lúc lâu sau mới thích ứng được. Cô không biết máy bay tư nhân của các Chủ tịch nước hoặc Tổng Thống, của các quốc vương các nước là như thế nào, nhưng chỗ ngồi trên máy bay tư nhân của Lại Tư hầu như toàn làm bằng vàng, làm hại cô mỗi một lần ngồi xuống cũng sợ hãi phải cẩn thận tim còn nhảy về phía trước vài cái, cảm giác chiếc máy bay này so với tiền cô bán thân còn đắt đến nỗi không đếm nổi
Trước khi quen biết Lại Tư, có thể ở phòng ngủ xa hoa trên máy bay như này là điều mà cô chưa bao giờ dám nghĩ đến. Mà mua được một hòn đảo tư nhân nhỏ, không biết lại tốn bao nhiêu tiền? Ầy, nói không chừng, Lại Tư không chỉ có một hòn đảo tư nhân nhỏ đâu. Chỉ là, phàm là người có thể mua được một hòn đảo, đều là những người có cực kỳ nhiều tiền.
Lại Tư rốt cục có bao nhiêu của cải? A, Cô nghĩ cũng không dám nghĩ nữa.
Từ Bắc bán cầu đến Nam bán cầu cũng phải bay mất một ngày một đêm, dù sao cô cũng chỉ ngủ, ngủ lại ngủ, lúc xuống máy bay, cô vẫn còn đang ngủ, kết quả là bị Lại Tư ôm xuống.
Lúc đến nơi là ban đêm, Tuyết Thuần vừa về đến phòng, liền muốn nằm sấp trên giường ngủ tiếp.
Chỉ là, chân của cô khựng lại, mắt trợn lên, miệng há ra, nhìn thấy cảnh tượng trên giường, cô không dám chạy lên.
Đèn huỳnh quang chiếu rọi xuống, cái giường lớn có thể chứa được năm, sáu người, còn có một trái tim lớn màu đỏ đẹp đẽ. Mà trái tim lớn màu đỏ do vô số cánh hoa hồng đỏ nạm vàng từng mảnh bay lả tả mà thành, dưới ánh sáng tươi đẹp và tràn đầy mong muốn, cô ngừng thở, đương nhiên là không dám mạnh tay bẻ hoa.
Bệ cửa sổ mở phanh, thấy được màu xanh đen của màn đêm tối bên ngoài
Bên trong nhà là một màu của đồ gỗ, thợ thủ công khéo léo bện cây thành chiếc bình hoa lại cắm thêm vài bông hoa dại trên núi, tuy không quá tươi đẹp, nhưng lại mát mẻ như vẽ rồng thêm mắt. Tuyết Thuần đi chân không, giẫm lên trên sàn nhà bằng gỗ sạch sẽ, thật mát mẻ, một gian nhà gỗ tự nhiên thật to nha!
"Tuyết Thuần." Giọng của Lại Tư hơi trầm thấp, mang theo vẻ khàn khàn đầy khêu gợi, một lần nữa ôm lấy cô, cúi đầu ngậm vành tai của cô, lúc liếm lúc cắn, trêu chọc cô đến nỗi làm cả người run lên.
Tuyết Thuần quá quen thuộc rồi, bình thường khi anh gọi cô như vậy, sau đó làm ra những động tác này, đều là chuẩn bị đến lúc đem cô ăn sạch.
Quả nhiên, thân thể của cô quay cuồng, lập tức ngã ở trên giường lớn, làm những cánh hồng tuyệt đẹp trên giường bay khắp nơi, trái tim lớn màu đỏ bỗng chốc bị rối loạn tạo hình. Đáng tiếc, những cánh hoa hồng kia bị đè đến nhăn nhúm.
Tuyết Thuần rất nhanh ôm lấy cổ của anh, tiến lên hôn trước một cái. Ánh mắt Lại Tư tối sầm lại, lập tức thành thạo cởi quần áo xuống: "Cái đồ tiểu yêu tinh này không cho anh ăn nhiều ngày như vậy, có phải là để đợi tối nay không?"
Khụ...... Tuyết Thuần không biết phải làm sao để trả lời loại vấn đề này, ít ngày trước cô đi du lịch ở Argentina với Ai Cập lúc đó quả thật là chơi đến nỗi quá mệt mỏi, chỉ là ở phòng ngủ thượng hạng trên máy bay ngủ lâu như vậy, đương nhiên là khôi phục rồi.
Làm người phụ nữ của Lại Tư cũng lâu như vậy rồi, cô biết đâu là thời điểm thích hợp để thỏa mãn anh. Khụ, thật ra thì cô sợ nhất chính là khi anh nhắc tới chuyện về bộ bikini kim cương đó. Một người phụ nữ đứng đắn mặc cái bộ đó, tính làm chuyện gì? Nhưng mà, người phụ nữ ở những tình huống như thế này, cũng phải hiểu một chút cử chỉ gợi cảm nóng bỏng.
"Ưmh." Tuyết Thuần nhìn chằm chằm Lại Tư.
Lại Tư lột sạch quần áo của cô, đôi tay vuốt lên trên, thuận tay lấy trên tủ đầu giường một sợi ruy băng đã chuẩn bị từ trước, ngay sau đó buộc chặt hai tay của cô. Làm xong đồng thời cũng yên tâm hơn, vẫn không quên say sưa cắn cô một cái: "Chuyên tâm một chút cho anh."
Tuyết Thuần lo lắng giãy dụa dáng người rất mỹ lệ, thân thể không ngừng nóng lên: "Anh muốn làm gì?"
Lại Tư cười một tiếng không đằng hoàng rồi lại cười mê hoặc cô, tay cầm một cánh hoa hồng, nâng lên thật cao, sau đó từ từ buông tay, một mảng cánh hồng đỏ tươi kia, giống như thơ ca lãng mạng tuyệt mỹ, rực rỡ rơi vào làn da như tuyết của cô.
Trắng đỏ loang lổ đan xen hợp lí, lộ ra vẻ cuồng dã cùng với thuần khiết vô cùng gợi cảm.
Lại Tư hôn lên ngũ quan tinh xảo trắng như ngọc của cô, hơi thở nóng như lửa không ngừng tràn xuống dưới, vuốt ve sự nõn nà của những cánh hoa hồng tuyệt đẹp, giống như chơi đùa tác phẩm nghệ thuật đẹp đẽ.
Bàn tay thỉnh thoảng vò nát cánh hoa hồng chất lỏng màu đỏ chảy dọc xuống làn da trắng như ngọc của cô, đạt tới sự hấp dẫn cực hạn.
Cảnh tượng kích thích xa lạ như vậy, Tuyết Thuần lo lắng giãy dụa muốn đứng lên, nhưng tay đã bị trói chặt, cô căn bản là không thoát nổi
Bụng dưới Lại Tư nóng như lửa đốt, cởi xuống tấm lá chắn cuối cùng của cô, đem chính mình tiến vào trong. Trong nháy mắt thân thể đặt đến khoái cảm mãnh liệt nhất, có một loại kích động thỏa mãn không nói rõ được!
... ...
Sáng hôm sau không ngoài dự tính, Tuyết thuần là người cuối cùng tỉnh lại. Giật mình trên người toàn là dấu vết khêu gợi rồi lại truyền đến cảm giác vô cùng lạnh lẽo và cứng rắn, sau đó cô nghẹn họng nhìn trân trối phát hiện, trên người có ánh sáng mạnh vô cùng rực rỡ đang chớp động.
Bộ bikini kim cương giá trên trời sao lại ở trên cơ thể không một mảnh vải này của cô, chuyện này, ngoại trừ Lại Tư ra thì còn ai vào đây nữa?
Nhớ lại chuyện tối hôm qua **, cuối cùng cô bị làm cho hôn mê mà thiếp đi, mặc vào lúc nào chính cô còn không biết rõ. Cô day day huyệt thái dương, nói không chừng dưới tình huống cô không biết chuyện gì, Lại Tư vẫn thưởng thức một hồi lâu.
"Bảo bối đã dậy chưa? Mặt trời chiếu đến mông rồi, mau dậy ăn sáng thôi." Lại Tư lộ ra nửa thân trên khỏe mạnh, phía dưới mặc quần đùi màu sắc hoa quả. Bụng sáu múi, có lồi có lõm, vô cùng có khí thế.
Vai rộng, eo thon, chân dài, trong số những người đàn ông thì Lại Tư chắc là người sở hữu vóc người hoàn mỹ nhất!
Thường ngày anh toàn mặc cả bộ tây trang màu đen làm anh mang một vẻ tiềm ẩn, ưu nhã, có một một câu nói vô cùng có ý nghĩa, giống như phong cách bãi biển của anh vậy, Tuyết Thuần vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Tuyết Thuần nhìn đến mức ngây người, đột nhiên nhìn thấy Lại Tư đùa giỡn cười một tiếng, bỗng nhiên cả kinh, rồi mau chóng cầm một chiếc khăn choàng bên cạnh đã sớm chuẩn bị lên, vội vã che cơ thể mình.
Lại Tư đến gần: "Không phải mặc như vậy đâu."
Cô biết mà! Trong lòng Tuyết Thuần đang gào thét, cô không phải đang khẩn trương sao!
Một chiếc khăn choàng hình vuông đơn giản, khăn choàng từ ba màu hồng phấn, vàng nhạt và xanh nhạt kết hợp, đến tay Lại Tư, lại thấy phong cách gợi cảm phiêu dật, thành một cái váy mỏng khêu gợi, rất đẹp.
Có thể mơ hồ thấy được, bên trong là dấu vết của bộ bikini kim cương. Một cái khăn choàng thật mỏng, lại có thể che kín ánh sáng của kim cương.
"Đúng rồi, không trách được cứ cảm giác thiếu cái gì đó." Lại Tư giống như làm ảo thuật vậy, lấy ra một vòng hoa xinh đẹp đội ở trên đầu cho cô: "Công chúa xinh đẹp, chúng ta đi thôi."
Tuyết Thuần cười cười, phần lớn thời gian, Lại Tư đều rất cưng chiều cô.
Ra khỏi trong phòng, Tuyết Thuần kinh ngạc phát hiện, bọn họ đang ở nhà gỗ vậy mà không ngờ có thể nhìn thấy mặt biển! Đây chính là phòng ở làm bằng gỗ nha! Bỗng ngày nào đó có một trận mưa to, thủy triều dâng lên, còn không phải trực tiếp cuốn nhà gỗ đi sao?
Chỉ là, đây không phải vấn đề mà cô phải lo lắng, cô chỉ cảm thấy cực kỳ tán thưởng! Nóc nhà là một chút cỏ khô lợp mà thành, bên kia còn có một cái thang gỗ, đi xuống tầng một. Cả một tòa nhà hai tầng bằng gỗ nho nhỏ, lộ ra một chút hơi thở của nguyên thủy.
Đứng ở ban công lộ thiên mang phong cách nguyên thủy cổ xưa, bám vào rào chắn bằng gỗ, nhìn ra mặt biển xanh thăm thẳm ngoài xa, trái tim của Tuyết Thuần cũng mềm nhũn, Thiên đường cũng chỉ như vậy mà thôi! So với nhìn thấy Ramesses II* còn kinh ngạc hơn!
(* Là Pharaon thứ ba của Vương triều thứ 19 của Ai Cập)
"Đừng nhìn nữa, ăn no rồi anh sẽ dẫn em xuống biển." Lại Tư không nói lời nào, liền kéo cô đến trước bàn ăn rồi ấn xuống.
Nước biển không nhiễm một hạt bụi nào, xanh thẳm giống như bầu trời không nhìn thấy được dải phân cách, hòn đảo này giống như được đất trời ưu ái, không trách được Lại Tư lại có lòng tin đưa cô đến đây.
Lại Tư giống như rất thích biển, từ phòng ngủ của hai vợ chồng cô cũng có thể nhìn ra được biển, hòn đảo tư nhân nhỏ cũng có biển vô cùng xinh đẹp.
Nhìn thấy bít-tết như con bướm đậu trên sáu cánh hoa, Tuyết Thuần rất cảm động.
Lại Tư hơi trông đợi hỏi: "Ăn ngon không?"
Tuyết Thuần không ngừng gật đầu, nói không rõ: "Rất ngon."
"Chúng ta khỏa lặn thôi."
"Khụ......Khụ" Tuyết Thuần che miệng khỏa......lặn? Bơi lội mà không mặc quần áo? Trần trụi trong truyền thuyết đây sao?
Lại Tư tốt bụng làm cho tấm lưng ngọc xinh đẹp của cô được thả lỏng: "Đừng lo lắng, trừ ven biên giới của đảo có người bảo vệ ra thì cả hòn đảo này ngoài anh và em, sẽ không có người thứ ba xuất hiện."
Tuyết Thuần sau một lúc lâu mới khép miệng lại được, chợt nhớ tới cái gì: "Sao lại như vậy! Không phải còn có một đầu bếp ở đây sao!" Cô tin chuyện hoang đường này của anh mới là lạ, không biết trong lòng anh còn những suy tính nào nữa.
"Đầu bếp chính là anh đấy thôi." Lại Tư cắt cho cô một phần thịt bò nhỏ, đưa đến bên miệng của cô, nhìn cô thỏa mãn ăn xuống thức ăn mà mình làm, tâm tình anh thật tốt nha: "Nếu ngon thì ăn nhiều một chút, trên thế giới này, không có người thứ hai có phúc được ăn đồ ăn ngon do anh làm đâu."
Cái gì! Tuyết Thuần cả kinh, cẩn thận từng li từng tí chứng thực: "Anh nói là, bít tết hiện giờ em đang ăn, là do anh làm?! Đại đương gia cao quý mười ngón tay không dính nước xuân nha!
"Không sai." Lại Tư bình tĩnh nhìn, bình tĩnh ăn, bình tĩnh cười, lời nói ra mà không làm cho người khác kinh ngạc đến chết thì sẽ không ngừng lại.
Tuyết Thuần lặng lẽ nuốt nước miếng một cái, có chút không cảm nhận được mùi vị, lại có chút ngọt như mật.
Không cảm thấy được mùi vị là bởi vì đây là đồ ăn mà Lại đương gia làm! Sau khi thuộc hạ của anh biết, có thể hay không sẽ làm thịt cô mất! Cô ăn phải gan hùm mật gấu, mới dám sai bảo Đại đương gia hắc đạo mà người khác chỉ cần nghe đến tên đã sợ mất mật!
Ngọt như mật chính là bởi vì yêu mến Lại Tư khó có thể nói rõ, anh lại có thể vì cô mà tự mình làm đồ ăn.
"Tuyết Thuần, anh đã tự tay nấu đồ ăn cho em rồi, chúng ta làm trao đổi, em cũng phải làm một chuyện cho anh thôi." Tròng mắt đen quỷ dị của Lại Tư lóe lên một tia sáng.
"Chuyện gì?" Lại Tư đúng là sẽ cò kè mặc cả, chính cô cũng biết nấu cơm cơ mà, nếu như sớm biết như vậy thì cần gì anh phải tự tay nấu đồ ăn.
"Hôm nay không cho phép em cởi bộ bikini kim cương xuống." Ánh mắt nóng rực, lời nói thì nóng bỏng, Tuyết Thuần cô còn có thể trất tĩnh sao.
Đương nhiên là không thể rồi.