Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 25
Editor: Cogau
Bởi vì thân là vợ Lại Tư, nên tự nhiên Tuyết Thuần trở thành tâm điểm của sự chú ý.
Những nhân vật nổi tiếng muôn hình muôn vẻ, khung cảnh thì xa hoa, Tuyết Thuần không quen, theo bản năng níu chặt cánh tay Lại Tư. Giật mình, hình như nhớ lại một chút cảnh hôn trường hào hoa ngày đó.
Khi đó là hận, còn hôm nay, bị Lại Tư khiêu khích, trong lòng ngổn ngang.
Nhận thấy Tuyết Thuần căng thẳng, Lại Tư cúi đầu dịu dàng an ủi bên tai cô: "Có anh ở đây rồi, thả lỏng một chút đi, nha?"
Tuyết Thuần cứng ngắc gật đầu một cái.
Đi theo Lại Tư, nhìn anh thành thạo trò chuyện, từng nhóm từng nhóm người không bỏ qua cơ hội nịnh bợ anh. Còn cô, cứ ngẩn ra nhìn, lời nói hình như mắc ở cổ họng vậy, ngay cả một câu nói cũng không chen vào được. Những người có tiếng tăm nhất nhì này, dường như đều không thuộc cùng một thế giới với cô. Tuyết Thuần mờ mịt, cảm giác rất không chân thật.
Người ở đây, cô chẳng quen biết dù chỉ một người.
"Anh Hai, em đã về rồi."
Nước da Phù Khải rám nắng đen thui, đôi chân dài, vừa chào một cái đã muốn nhào tới.
Lại Tư hơi nhíu mày, ôm eo nhỏ của Tuyết Thuần, chuẩn xác lách mình tránh ra.
"Phù Khải, chị dâu cậu ở đây, đừng có mà thất lễ như vậy, tôi đá cậu ra ngoài đấy." Lại Tư mím môi cười yếu ớt, ánh mắt lại là nhìn về phía ngực Tuyết Thuần, ngộ nhỡ tên này ôm nhầm Tuyết Thuần, thì nhất định anh sẽ chặt tay của cậu ta.
Phù Khải đau buồn, không nhào qua, tại sao ở trước mặt chị dâu anh Hai luôn luôn ra vẻ bảo vệ bằng mọi giá nhử vậy, anh ta thật đáng bị mắng.
"Chị dâu, em không cố ý, thật xin lỗi, chị bỏ qua cho em nha." Phù Khải rơi lệ, vũ khí đạn dược ở Châu Phi đã an toàn, nhưng anh chỉ còn nửa cái mạng, da thì đen cháy, không biết phải đắp mặt nạ tắm trắng bao nhiêu mới có thể bù lại được đây!
"Tề Luận đâu?"
Phù Khải cảm động đến rơi nước mắt, rốt cuộc anh Hai còn nhớ tới, anh ấy còn có một thằng em.
"Chú Satan, ba còn ở đây."
Một bé trai ba tuổi đẩy Tề Luận tới, Tề Luận không cam lòng. Anh ta mới vừa ở Châu Phi đào kim cương trở về, mới vừa âu yếm vợ yêu một lát, vậy mà lại bị cậu con trai bán đứng.
Chú Satan ư? Không phải Lại Tư đấy chứ?
"Tiểu Thanh thật biết nghe lời, ba con cứ giao cho chú Satan xử lý nha, nhanh đi tìm mẹ đi." Lại Tư cười giống như ‘sói đội lốt cừu’, anh thích tên nhóc này, còn nhỏ tuổi mà nham hiểm giống anh.
Thằng nhóc Tề Tiểu Thanh thấy ba bị chú Satan (Lại Tư) kề sát, thì lập tức nhấc đôi chân nhỏ mập mạp chạy mất bóng, haha a, mẹ thuộc về một mình cậu!
Lại Tư bị gọi là Satan vậy mà cũng không tức giận sao? Tuyết Thuần cảm thấy kỳ quái, còn có chút buồn cười.
"Ha ha a a, chào anh Hai, chào chị dâu."
Làn da đen thui kết hợp với hàm răng trắng, mặc dù rất đẹp, nhưng lại rất đáng sợ. Tuyết Thuần không hiểu, một khoảng thời gian không gặp thôi mà sao hai người bọn họ lại thành "Người da đen Châu Phi" vậy?
Lại Tư keo kiệt gật đầu một cái, liếc nhìn làn da đen thui của họ: "Xem ra cuộc sống của các cậu rất tốt ha!"
Phù Khải và Tề Luận giận run lên, còn không phải là ‘ông anh Hai’ ban tặng sao chứ, bọn họ vẫn không muốn trở nên đen thui như vậy, lịch sự thường ngày chẳng thấy đâu nữa, thật là tức mà! Đi theo anh Hai, quả nhiên phải chuẩn bị ‘khóc lóc’ cho tốt.
Hai người nhìn cặp mắt chị dâu trong suốt vô tội, họ bất đắc dĩ thôi mà. Chị dâu, tụi em vì chị mời gặp họa, có thể nói đôi lời dễ nghe ở trước mặt anh Hai không? Nếu để họ sống ở Châu Phi nữa, họ sẽ chỉ có chết mà thôi!
"Chị dâu, nhìn đi, em mang kim cương Nam Phi về cho chị nè, đây chính là màu tím đẹp hiếm có đó, quà ra mắt chị dâu sau ba tháng kết hôn ạ." Trời ạ! Lại đi Châu Phi đào kim cương, anh ta sẽ không sống nổi! Tề Luận không giống như ‘công tử ăn chơi’ Phù Khải, anh là người đã có gia đình, chẳng ngày nào anh ta không nhớ bà xã yêu dấu cùng con trai bảo bối cả! Vì có thể trở về, anh ta cần phải hối lộ chị dâu.
Phù Khải nhìn Tề Luận, hai mắt phẫn nộ, tên này tặng quà cũng chẳng nói tiếng nào, tiểu nhân! Đúng là Tiểu nhân mà!
Tuyết Thuần chớp mắt, mãi lâu sau được Lại Tư gật đầu, tay mới run run nhận món quà tặng xa xỉ. Hai kẻ dở hơi trước mặt Lại Tư, cô cũng không quên, hôm kết hôn ầm ĩ làm cô mặt đỏ tía tai, còn nói xấu sau lưng cô nữa chứ.
"Lại Tư!" Một giọng vui mừng nũng nịu.
Lại Tư bình tĩnh, mục tiêu tới rồi.
Tề Luận kinh hãi: "Trình Diễm!"
Còn Phù Khải thì khóc không ra nước mắt! Trong trí nhớ, mỗi lần Trình Diễm xuất hiện, anh Hai đều muốn đạp ghế, lần này không có ghế, có lẽ sẽ đạp họ mất.
"Lại Tư! Em nhớ anh muốn chết rồi!"
Trình Diễm nhào tới ôm trầm lấy, đẩy Tuyết Thuần ra, giống như một con bạch tuộc, quấn lấy Lại Tư, chẳng có chút khoảng cách nam nữ nào cả.
Lại Tư nhíu mày thoáng qua vẻ mặt chán ghét nhưng cũng rất nhanh biến mất, thay vào đó là nụ cười khéo léo của Hoàng tử.
"Em đến rồi."
"Hừ, đời này anh đừng nghĩ thoát khỏi em, cho dù anh đã kết hôn, thì em sẽ chờ anh ly hôn."
Đây là chuyện gì với chuyện gì vậy? Tuyết Thuần bối rối.
Cô biết rằng Lại Tư anh tuấn lịch sự luôn khiến cho phụ nữ thích, nhưng, ở đây là nhà của họ, thế mà cũng có người trắng trợn thổ lộ ở trước mặt cô như vậy.
"Hừ, chị chính là vợ của Lại Tư sao? Tôi thích Lại Tư, mặc dù bây giờ chị là vợ của anh ấy, nhưng không có nghĩa sau này cũng vậy." Trình Diễm hất cao cằm lên, dùng ánh mắt liếc cô.
Quả nhiên, người đàn ông như Lại Tư vậy, là phụ nữ đều sẽ động lòng thôi. Nếu không, sao mỗi lần đi cùng với anh, đều gặp tình địch chứ. Nếu như thực sự yêu anh, sẽ yêu trong đau khổ đấy. Cuộc chiến giữ gìn tình yêu, chính là nhiệm vụ khó khăn suốt đời. Tuyết Thuần hơi run sợ rồi.
Trình Diễm sờ lên cằm, đi vòng quanh Tuyết Thuần một vòng, quan sát tỉ mỉ cô, như muốn nhìn ra ba đầu sáu tay trên người cô.
Cùng lúc đó, Tuyết Thuần cũng lặng lẽ quan sát cô ta: giày cao gót 11cm, váy dài đỏ lộ vai, tóc dài xoăn gợn sóng được bới lên một nửa, dáng người ma mị, khuôn mặt thì như thiên sứ. Hấp dẫn, lại thêm vẻ ngây thơ, giống như Thư Kỳ thứ hai trên thế giới vậy.
Cô nhìn qua Lại Tư, cô gái xinh xắn như vậy, không biết anh có động lòng không.
Nhìn qua, nhất thời đỏ mặt, Lại Tư đang cười như không cười ngắm nhìn cô, lấy IQ cao thâm tình của người ấy, sao không nhìn ra suy nghĩ của cô gái nhà anh này chứ?!
Nói chính xác, từ lúc Trình Diễm đi vào, Lại Tư luôn tập trung vào thần sắc của cô. Thấy cô như vậy, anh rất hài lòng. Cuối cùng Tuyết Thuần cũng thích anh rồi. Nhưng không biết chính cô có nhận ra không? Anh không thể chờ đợi nữa, muốn thấy bộ dạng ghen tuông của cô gái này.
Trình Diễm nhìn hai ba lượt, nghĩ thầm: "Dáng dấp cũng xinh xắn, phong cách nha." Nghiêng đầu nghĩ, khuôn mặt vô tội, nụ cười quỷ dị, còn cố ưỡn ngực lên: "Hoàn toàn không có khí thế gì cả, sao Lại Tư lại thích loại phụ nữ như cô chứ? È hèm, tôi hiểu rồi, kiểu này chỉ biết ru rú ở nhà, một ngày nào đó Lại Tư sẽ chán thôi."
Cạc cạc cạc, trán Tuyết Thuần nổi đầy vạch đen!
Nói xong, Trình Diễm đi tới trước mặt Lại Tư, tay vỗ lên lồng ngực khêu gợi của anh, sau đó xoa vẻ mờ ám: "Ba mẹ em cũng về nước, cùng em đi gặp họ một lát đi."
Lại Tư yên lặng, gật đầu. Anh chưa từng nói với Tuyết Thuần rằng đây là người phụ nữ xấu xa, dám can đảm nói xấu vợ anh trước mặt anh, vợ của Lại Tư anh rẻ mạt như vậy từ bao giờ chứ, người khác có thể tùy tiện chà đạp sao hả? Chỉ có điều, cứ lợi dụng thế này cũng hơn, cũng đừng trách anh. Die^ n ~ đa`n Lê Qu’ y ĐD o^n.c0m
"Tề Luận, Phù Khải, các anh cũng qua đây chào hỏi đi."
"Được, Trình công chúa."
Công chúa ư? Tuyết Thuần giật mình, một người phụ nữ tương xứng với Lại Tư thì nhất định gia thế sẽ hơn cô rồi.
"Trước đó, tôi có chuyện quan trọng tuyên bố. Tuyết Thuần, đi theo anh."
Cánh tay nhỏ trắng khoác lên cánh tay thon dài, giây phút này trở đi, bọn họ thực sự gắn bó số phận bên nhau trọn đời.
Lại Tư kéo Tuyết Thuần, đi lên khán đài.
Âm nhạc ngừng lại, khách khứa cũng ngừng trao đổi.
"Tối nay, mục đích mời quý vị là vì người phụ nữ bên cạnh tôi - Tuyết Thuần – vợ của Lại Tư tôi, người vợ suốt đời này."
Tay trong tay, giống như sợi dây kết nối nhịp đập hai trái tim. Tuyết Thuần ngừng thở, rốt cuộc Lại Tư muốn nói gì đây?