Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 90
Phẫu thuật rất thành công, mặc dù tĩnh dưỡng sau đó có chút ngoài ý muốn, nhưng tổng thể mà nói, Lâm Hi vẫn còn may mắn, ít nhất cô ở trong bệnh viện ba tháng rồi xuất viện.
Ngày xuất viện, có rất nhiều người nghênh đón cô.
Nhìn bầu trời bao la đã lâu không thấy, cô có cảm giác mình sắp nổi mốc rồi, ở trong bệnh viện ba tháng, không phải ai cũng có thể chịu đựng được, trong thời gian này, cô không chỉ phải tiếp nhận đông đảo bác sỹ tàn phá, còn bị tạp âm do ngũ âm không được đầy đủ của Thủy Tinh gây ra, có thể xuất viện, cô thật sự vô cùng vui vẻ
“Tớ thấy cậu xuất viện có dáng vẻ rất vui.” Trịnh Thủy Tinh mang kính mát lớn, cằm với đường cong cao ngạo ngẩng lên, rất có vẻ miệt thị người trong thiên hạ.
“Không bị mấy người hủy hoại, tớ đương nhiên vui vẻ.” Cô cũng nâng cằm lên, dùng ánh mắt nhìn từ trên xuống nhìn Thủy Tinh.
“Quyền Hạo, hôm nay Lâm Hi về với tôi.” Trịnh cười nhạo một tiếng, nhìn thấu cự tuyệt của Quyền Hạo, vượt lên trước anh một bước nói, “Đừng lo lắng, tối nay tôi sẽ đưa cô ấy về.”
“Hi nhi, em cảm thấy sao?” Quyền Hạo chăm chú liếc nhìn Hi nhi có vẻ mặt thả lỏng.
“Mấy ngày trước tôi đã nói với Thủy Tinh rồi, hôm nay tôi phải đi một chỗ với cô ấy.” Cô khẽ nhíu chặt đôi mày thanh tú, nghĩ tới lời Thủy Tinh nói với cô mấy ngày trước
Nếu Hi nhi đã nói xong với Trịnh Thủy Tinh rồi, anh cũng không có lý do từ chối, “Chăm sóc tốt cho cô ấy.”
“Hi nhi, gặp được Quyền Hạo người đàn ông như thế này, cũng không biết là phúc khí cậu tu được mấy đời. Nếu tớ có người bạn trai như Quyền Hạo, tớ nhất định sẽ yêu anh ấy chết mất, không giống cậu.” Giọng Trịnh Thủy Tinh chua chua, nhưng thái độ lại như đang nhạo báng hai người. Trong ba tháng này, Quyền Hạo đối xử với Hi nhi như thế nào, cô nhìn ở trong mắt. Quyền Hạo đối xử với Hi nhi tốt như thế, cô nhìn mà hâm mộ chết rồi.
“Giọng của cậu quá chua, tớ có thể cho rằng cậu đang hâm mộ đố kỵ không?” Lâm Hi không để mình bị đẩy vòng vòng, chẳng lẽ cô còn chưa hiểu rõ Thủy Tinh là hạng người gì, “Đúng rồi, cậu ước ao ghen tỵ cũng không được, bởi vì duyên phận của cậu còn chưa tới, chờ khi duyên phận của cậu tới, cậu cần gì phải hâm mộ tớ.” di1enda4nle3qu21ydo0n
“Nhận lời hay của cậu.” Trịnh Thủy Tinh một lần nữa đeo kính mát lên, vung tay phải lên, tiện thể khoác lên vai Hi nhi, “Đi, đi chơi với chị.” Trong lúc Hi nhi nằm viện, sự nghiệp diễn xuất của cô hơi tụt hậu rồi, hiện giờ cô phải chăm chỉ làm việc, nếu cô còn không chăm chỉ làm việc, Trương Hiểu Hoa sắp mắng cô chết rồi.
Thấy dáng vẻ hai chị em tốt của Trịnh Thủy Tinh và Lâm Hi, trong lòng Quyền Hạo hơi ê ẩm, mỗi lần anh khoác vai Hi nhi thì không tới ba phút Hi nhi sẽ gạt tay anh xuống, bây giờ Trịnh Thủy Tinh khoác vai cô, cô lại có vẻ mặt không hề ngần ngại chút nào, điều này khiến cho anh sao không để ý. Anh thậm chí đang suy nghĩ, anh khó khăn lắm mới có được một chút địa vị trong lòng cô, bây giờ là biểu hiện của địa vị giảm xuống sao?!
Ê ẩm thì ê ẩm, Quyền Hạo vẫn rất dịu dàng săn sóc mở cửa xe cho Hi nhi, sau khi đợi cô lên xe, dịu dàng căn dặn: “Trở về sớm chút.”
Dáng vẻ này của anh, sau khi Trịnh Thủy Tinh thấy muốn bật cười, đây là tiết tấu chó trung thành dưỡng thành sao?
“Quyền Hạo, tôi sẽ không ăn hết Hi nhi, anh đừng dùng nét mặt này.” Trịnh Thủy Tinh giống như làm nũng chu đôi môi đỏ mọng xinh đẹp ra, “Tôi sẽ coi chừng cô ấy giúp anh, người đàn ông nào muốn tiếp cận cô ấy, tôi đều sẽ giết không tha!”
“Cô tốt nhất có thể làm được.” Quyền Hạo đóng cửa xe, lạnh nhạt nói.
“Trịnh Thủy Tinh tôi nói lời giữ lời.” Trịnh Thủy Tinh cười đến rất tùy ý.
Cô thắt chặt dây an toàn, tầm mắt dời ra ngoài, thấy vẻ mặt lưu luyến của Quyền Hạo, cô không khỏi nhếch khóe môi lên, khoát khoát tay với anh, sau đó khởi động xe, rời đi với Trịnh Thủy tinh
Nhìn chiếc Ferrari nhanh chóng chạy đi, Quyền Hạo hạ thấp mắt nhìn chăm chú trên mặt đất, “Quản gia, biết phải làm sao chứ?” Trong vòng ba tháng anh bận chăm sóc Hi nhi, rất nhiều chuyện đều do Trần Tiêu thay anh xử lý, bắt đầu từ hôm nay, anh muốn tự mình xử lý một số người.
“Thiếu gia, tôi biết rõ xử lý như thế nào, ngài không cần lo lắng.” Nói đến đây, Trần Tiêu đã tính trước. Trong khoảng thời gian này, thiếu gia có thể nhìn thấy thủ đoạn xử lý của anh, chuyện bây giờ anh làm thật sự thành công giống vậy. Dieễn ddàn lee quiy đôn
Khóe môi Quyền Hạo nâng lên ý cười như có như không, tròng mắt đen lóe ra tia sáng tĩnh mịch lại mê người.
Trong xe, Lâm Hi không nói một lời, vô cùng tập trung nhìn tình huống phía trước mặt.
Trịnh Thủy Tinh cầm máy tính bảng trên tay, cũng bận rộn tìm kiếm tin tức về mình. Khi tìm ra tin tức, sau khi cô nhìn thấy, hai mắt muốn trợn trắng, không phải cô chỉ tạm dừng hoạt động biểu diễn nghệ thuật ba tháng nay, những paparazzi kia lại phát huy trí tưởng tượng vô cùng, nói cô bị công ty đại diện đóng băng rồi. Nén lấy một cơn tức, cô hơi tức giận bừng bừng, có thể ăn đủ nhóm phóng viên giải trí bát quái.
Trợn trắng một lúc, Trịnh Thủy Tinh ngẩng đầu nhìn chăm chú trước mặt, phát hiện đường xã trước mặt dường như có điểm không đúng, mở bản đồ ra nhìn, phát hiện Hi nhi đi lầm đường, liếc nhìn dụng cụ dẫn đường trước mặt Hi nhi, cô buồn bực nói, “Hi nhi, đi lầm đường.”
Lâm Hi quét nhìn dụng cụ dẫn đường, khẳng định đáp lại, “Không đi sai.”
Giọng nói khẳng định của Hi nhi, Trịnh Thủy Tinh đều muốn hoài nghi có phải bản thân hoa mắt không, cúi đầu nghiêm túc nhìn bản đồ một chút, “Cái gì mà không đi sai chứ, đây không phải là đường đi nghĩa trang XX! Cậu nhanh chóng rẽ về.”
“Đi chỗ đó trước, tớ có việc phải làm.” Lâm Hi quay đầu về phía Trịnh Thủy Tinh, vẻ mặt rất nghiêm túc, “Cho nên bây giờ cậu ngoan ngoãn ngậm miệng của cậu lại, tớ muốn nghiêm túc lái xe.”
“Ok, tớ ngậm miệng, cậu thích đi đâu thì đi đó.” Trịnh Thủy Tinh bất đắc dĩ, tiếp tục tìm kiếm tin tức của chính cô.
Không khí trong xe rất trầm tĩnh, hai người đều làm việc của mình. Khi mục đích đạt tới thì Trịnh Thủy Tinh đọc được tin tức về cô, có một kích động muốn phun máu, nữ minh tinh đương nổi danh nhất trong nước thì như thế nào! Còn không phải là một con cá nhỏ lớn hơn con tôm một chút ở trong làng giải trí, cô chính là đóng vai nữ chính một bộ phim điện ảnh lớn, cản trở một nữ minh tinh nào đó mới nổi đi lên, hiện giờ bị người bôi đen toàn bộ! Thật khó chịu! die nd da nl e q uu ydo n
Lâm Hi mở cửa xe đi xuống, chỉ thấy Trịnh Thủy Tinh vẫn còn ôm máy tính bảng nói lẩm bẩm, “Thủy Tinh, đã đến rồi, xuống xe.”
Trịnh Thủy Tinh buồn rầu liếc nhìn Lâm Hi, hơi uất ức, “Hi nhi, tớ bị bôi đen thật thê thảm!”
“Bây giờ tạm thời không quan tâm những chuyện đó, cậu xuống xe trước.” Giọng của Lâm Hi đã có vẻ cô sắp không nhịn được.
“Gấp cái gì?” Không nhận được an ủi của bạn tốt, Trịnh Thủy Tinh oán trách.
“Đại tiểu thư, không phải là tớ gấp, mà là trò hay sắp mở màn.”
Trịnh Thủy Tinh nhìn thoáng qua kiến trúc trước mặt, trên khuôn mặt lộ vẻ không hiểu, “Ở trong khách sạn có gì hay mà chơi?” Ở trong khách sạn có thể có kịch gì, thật sự nhàm chán!
“Đi vào sẽ biết.” Lâm Hi ném chìa khóa xe lên tay nhân viên đậu xe, kéo Trịnh Thủy Tinh đi vào bên trong.
Tiến vào sảnh chính lầu một, hai người bọn họ bị chặn lại, nguyên nhân chính là các cô không lấy ra được thiếp mời.
Trịnh Thủy Tinh liếc nhìn tấm biển đặt ở sảnh chính, tỏ vẻ không thể lý giải, Thẩm Cảnh Nhiên và Lăng Linh đính hôn, có gì để nhìn?
“Tiểu thư, mời ngài lấy thiếp mời ra.” Nhân viên khách sạn với thái độ làm việc tốt nói.
Lâm Hi tìm kiếm thiếp mời một chút, lấy ra thiếp mời đã chuẩn bị xong.
Sau khi nhân viên khách sạn nhận lấy thiếp mời, ôm lòng áy náy cười một tiếng với cô: “Hai vị tiểu thư, mời.”
Lâm Hi đi nhanh, Trịnh Thủy Tinh không thể không bước nhanh đuổi theo bước chân của cô, quay đầu lại nhìn nhân viên khách sạn, khóe môi cô mím lại, “Hi nhi, cậu tới đây định làm gì?”
“Đợi lát nữa sẽ biết.” Bây giờ cô cũng không thể nói rõ ràng lắm, chờ Trịnh Thủy Tinh nhìn thấy hiện trường sẽ biết.
“Chuyện gì mà thần bí như vậy?” Trịnh Thủy Tinh vốn không tò mò, nghe được giọng nói lạnh nhạt của Lâm Hi, lòng hiếu kỳ lập tức lên tới.
“Đi vào.” Lâm Hi đi vào trong thang máy.
Trịnh Thủy Tinh vừa nhìn chung quanh một chút, hông phát hiện đặc biệt gì, nhíu mày một cái, liền đi vào trong thang máy.
Con số trên thang máy hiển thị lầu ba thì cửa được mở ra, Lâm Hi và Trịnh Thủy Tinh cùng nhau bước ra.
Cả tầng lầu ba khách sạn đều đặc biệt thiết kế vì người có tiền, đại đa số lầu ba này dùng để mở yến tiệc. Hôm nay, chủ nhân sử dụng tầng lầu này là nhà họ Thẩm và nhà họ Lăng.
Lầu ba được bố trí rất đẹp, hiện trường tràn ngạp màu phấn hồng mộng ảo, khắp nơi đều tràn đầy hạnh phúc ngọt ngào. Đại khái quan sát chung quanh một chút, lại nhìn đám người, Trịnh Thủy Tinh định quay đầu, không có việc gì tới tham dự lễ đính hôn của Thẩm Cảnh Nhiên, cô không rảnh rỗi.
Hai cô xuất hiện, đưa tới rất nhiều chú ý.
Đôi môi đỏ mọng của Trịnh Thủy Tinh đưa tới gần bên tai Lâm hi, nhẹ giọng nói: “Nếu không nhìn thấy được kịch hay cậu nói, tớ sẽ đánh cậu.” Cô quá rõ ràng ân oán giữa nhà họ Thẩm và Hi nhi, nhưng chẳng lẽ hôm nay Hi nhi định phá hư lễ đính hôn của Thẩm Cảnh Nhiên?
“Yên tâm, sẽ không để cho cậu thất vọng.” Cô sẽ không để cho Trịnh Thủy Tinh thất vọng.
Lễ đính hôn của Thẩm Cảnh Nhiên và Lăng Linh, thật thú vị.
“Nhìn đi, ánh mắt hung ác của Thẩm Khiết Như đang nhìn cậu.” Bây giờ nhìn thấy Thẩm Khiết Như, Trịnh Thủy Tinh liền hận cắn răng nghiến lợi, Hi nhi thật sự không mắng sai bà ta, đó chính là một biến thái, một bệnh thần kinh.
“Xem thì xem, cũng sẽ không thiếu một miếng thịt.” Lâm Hi nâng khóe môi lên, giọng rất nhẹ nhàng, “Chúng ta phải dung nhập vào đó, không cần đứng mãi.”
“Được rồi.” Trịnh Thủy Tinh đồng ý hơi miễn cưỡng.
Thấy Lâm Hi và Trịnh Thủy Tinh, tràn đầy ý cười trên mặt Thẩm Khiết Như rút đi bằng tốc độ nhanh nhất, nhưng chỉ trong một phút đồng hồ, trên mặt khôi phục nụ cười đoan trang, bà chân thành nâng váy đi tới đây.
Ở đây có không ít quyền quý, dĩ nhiên lấy sức ảnh hưởng của nhà họ Lăng và nhà họ Thẩm, những khách mời ở đây đa phần là người trong giới kinh doanh, nếu không thì chính là một vài thương nhân dính chút đen.
Trường hợp này, Thẩm Khiết Như phô bày mặt mũi làm được thật đầy đủ, “Lâm tiểu thư, Trịnh tiểu thư, cám ơn các cô tới tham dự lễ đính hôn của con trai tôi.” di3nd@nl3qu.yd0n
Người nào đó đang diễn trò, Lâm Hi và Trịnh Thủy Tinh dĩ nhiên cũng phải diễn trò theo.
Hai cô liếc mắt nhìn nhau.
Sau đó, nụ cười xinh đẹp dần phác họa trên khuôn mặt xinh đẹp.
Trịnh Thủy Tinh đặc biệt tự nhiên, phong tình vạn chủng vén một sợi tóc hơi xoăn bên phải, “Sao có thể khiến Thẩm phu nhân nói cám ơn!” Trong giọng nói hàm chứa châm chọc, cô tin tưởng Thẩm Khiết Như sẽ nghe được rõ ràng. Ba tháng trước cô suýt chút nữa chết trên tay Tư Đồ Nguyên, cô vẫn còn nhớ rất rõ ràng. Nếu không phải có Hoàng Bác, cô đã sớm chết rồi. Bây giờ nhìn thấy khuôn mặt của Thẩm Khiết Như khiến cho người ta muốn nôn mửa này, cô liền muốn vung một cái tát đập mạnh tới. Ai bảo bà giả bộ, ai bảo bà giả bộ, không biết xấu hổ, biến thái chết tiệt.
“Trịnh tiểu thư khách khí, tôi không dám nhận.” Thẩm Khiết Như rất khiêm tốn, dáng vẻ phục tùng, cho dù là bất kỳ ai nhìn thấy bà bây giờ, đều không cách nào nghĩ tới, người quản lý việc nhà chân chính bây giờ của nhà họ Thẩm là bà.
“Thủy Tinh, như lời Thẩm phu nhân nói, khách khí với bà ta làm gì, bà ta cũng không cùng một cấp bậc với chúng ta.” Sau khi Lâm Hi lạnh lùng liếc nhìn Thẩm Khiết Như, ánh mắt lại liếc tới cặp nhân vật chính hôm nay.
Trịnh Thủy Tinh không nói, khẽ mỉm cười với Thẩm Khiết Như, trong tiếng cười hàm chứa lạnh lẽo. Cô hận không thể giết chết Thẩm Khiết Như ngay bây giờ, được rồi, suy tính đến ánh mắt như vậy ở đây, cô liền không ra tay.
Lăng Linh đang không ngừng đi lại giữa các khách mời, chú ý tới khác thường bên này, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy nụ cười hạnh phúc, cô kéo tay chồng chưa cưới, đi về phía bên này.
“Lâm Hi, đã lâu không gặp, gần đây có khỏe không?” Lăng Linh cười thật ngọt ngào, giọng nói dễ nghe như tiếng chim hoàng oanh hót.
Liếc mắt nhìn Lăng Linh có khác biệt rất lớn so với ba năm trước đây, Lâm Hi ngoài ý muốn nhướn nhướn mày, “Cám ơn cô quan tâm, gần đây tôi sống rất tốt.” Sao có thể sống không tốt, đây là từ trái nghĩa! Sống ở bệnh viện có thể có thật tốt!
Sau khi Thẩm Cảnh Nhiên nhìn thấy Lâm Hi, ánh mắt cũng chưa từng dời sang những chỗ khác, trong tròng mắt hàm chứa đầy ý cười bỡn cợt, như ma quỷ nhếch khóe môi lên treo nụ cười như có như không, thân mật vén sợi tóc rơi trên trán Lăng Linh, âm thanh hùng hậu dễ nghe bật ra từ trong môi anh: “Lăng Linh, không giới thiệu một chút cho anh sao?”
Lăng Linh ngượng ngùng cười cười, “Đây là bạn học của em Lâm Hi, nhị tiểu thư nhà họ Quyền. Lâm Hi, đây là chồng chưa cưới của tôi Thẩm Cảnh Nhiên.” Trong giọng nói đều là giọng nói hạnh phúc của cô gái nhỏ, ngũ quan xinh đẹp như tranh vẽ bao phủ hơi thở hạnh phúc thật mỏng.
“Xin chào, Lâm Hi.” Khuôn mặt tuấn tú đẹp trai vô song của Thẩm Cảnh Nhiên nâng lên nụ cười thản nhiên.
“Chào anh.” Lâm Hi nhướn đôi mày thanh tú, muốn tìm ra chút sơ hở trong nụ cười ngụy trang của Thẩm Cảnh Nhiên, đáng tiếc không tìm được, không khỏi thất vọng. di@en*dyan(lee^qu.donnn)
Nhìn rõ ràng là hai người quen biết nhau, nhưng lại giả bộ như không quen biết, Trịnh Thủy Tinh cảm giác trên người lạnh run lên. Cô đã từng làm ảnh hậu, giờ phút này nếu là người xa lạ, từ vẻ mặt và ánh mắt của hai người, tuyệt đối không nhìn ra hai người đang diễn trò.
“Đây là quà tặng cho hai người, hy vọng hai người thích.” Lâm Hi cầm quà tặng trên tay, chính thức đưa cho hai người Thẩm Cảnh Nhiên và Lăng Linh.
Nếu muốn diễn trò, vậy sẽ phải diễn trọn vẹn, trong trường hợp gặp mặt đám người đê tiện này, phải dựa vào chính là kỹ thuật diễn, rõ ràng hai bên hận nhau đến chết, nhưng phải cắn răng chịu đựng.
“Cám ơn! Khiến cô tiêu pha rồi.” Lăng Linh nhận lấy quà tặng.
“Chút tiền lẻ này không coi vào đâu.” Cô vì có thể xem cuộc kịch hay này, chuẩn bị quà tặng thì có làm sao, quan trọng là chơi phải thấy vui vẻ.
“Thật lòng cám ơn cô.” Trên mặt Thẩm Cảnh Nhiên đều là nụ cười, trong mắt lại hàm chứa quá nhiều thứ, cố tình Lăng Linh chỉ lo ứng phó với Lâm Hi, không nhìn thấy được ánh mắt của anh.
Lăng Linh cười một tiếng xinh đẹp, giao quà tặng vào tay người giúp việc nhà họ Lăng, “Hai người tùy ý, chúng tôi đi trước gặp những khách mời khác.”
Lâm Hi và Trịnh Thủy Tinh cười không nói, nhưng nét mặt Thẩm Khiết Như thiếu chút nữa không duy trì nổi.
Nhìn khách mời chung quanh, Thẩm Khiết Như xoay người, thay một vẻ mặt lạnh lùng, “Lâm Hi, mày tới đây làm gì?” Bà không gửi thiếp mời cho Lâm Hi, nhưng Lâm Hi lại tới đây, mục đích khác đã quá rõ ràng. Bà tổ chức bữa tiệc đính hôn này, không thể để cho Lâm Hi phá hư.
“Sợ sao?” Lâm Hi cười lạnh hai tiếng, “Hiện giờ tôi có rất nhiều thời gian, giữa bà và tôi cho dù là nợ cũ hay nợ mới, tôi và bà phải tính toán cho rõ ràng, đồ đê tiện.”
“Mày…” Thẩm Khiết Như không tức giận, chỉ có điều nói không ra lời phản bác được.
“Hôm nay là tiệc đính hôn của con trai bà, cố gắng đi chào hỏi khách mời đi, đừng để ý tới tôi.”
“Lâm Hi, mày cứ kiêu ngạo đi.” Trong lòng Thẩm Khiết Như không khỏi có chút lo lắng.
“Tôi chính là có tư cách kiêu ngạo, nhưng bà không có.” Lâm Hi vì để chọc tức Thẩm Khiết Như, lạnh lùng nói.
“Thật sao? Tao ngược lại muốn nhìn xem Quyền Hạo chịu vì mày mà bỏ ra bao nhiêu?” Thẩm Khiết Như lạnh lùng liếc nhìn Lâm Hi, không đợi cô trả lời, đã nở nụ cười ôn hòa, chân thành nói chuyện với những người khác.
“Chó không đổi được ăn cứt là chân lý vĩnh viễn không thay đổi.” Trịnh Thủy Tinh nhìn theo bóng lưng Thẩm Khiết Như, nói lời cảm khái của mình, “Hi nhi, kỹ thuật diễn của cậu cũng quá tốt, tớ đây đã lẫn lộn trong làng giải trí cũng không sánh nổi cậu!” die ennd kdan/le eequhyd onnn
“Chúng ta đi uống vài chai đi.” Vừa tiến tới nơi này, cô đã ngửi được mùi thơm như có như không, mùi thơm này không kém mùi thơm đã ngửi được vào lễ đính hôn của Mã Kiều Thần bao nhiêu.
“Con mụ già kia thật sự bỏ vốn ra được.” Hơn hai mươi năm trước cuộc sống của Trịnh Thủy Tinh đều ngâm trong nghiên cứu ma túy, mà mùi thơm này, cô vừa ngửi đã biết rõ nơi này có cái gì.
“Không bỏ được thì không đánh được vào thị trường trong nước, sao bà ta lại không bỏ được.” Có Quyền Hạo áp chế, buôn bán ma túy của nhà họ Thẩm ở trong nước làm không phải rất thành công, nhưng đang dần phát triển.
Hai người cầm một ly rượu, đứng ở trong góc.
Toàn bộ ánh đèn tắt đi, chỉ có đèn trên đầu người điều khiển chương trình còn bật. Chỉ nghe người điều khiển chương trình không ngừng nói những từ ngữ khen tặng, Trịnh Thủy Tinh hơi mệt mỏi, cô cau mày: “Hi nhi, thật quá nhàm chán.”
“Chờ một chút sẽ có kịch hay để xem.” Lâm Hi không nhanh không chậm hưởng thụ rượu ngon, phát hiện kịch hay mở màn hơi trễ.
“Cậu bán cái nút thắt gì vậy?” Trịnh Thủy Tinh nhàm chán đến sắp nổi mốc rồi.
Lời nói nhàm chán của người điều khiển chương trình cuối cùng kết thúc, màn hình phía sau cũng sáng lên.
Lâm Hi nhếch môi cười, “Kịch hay mở màn.”
Trịnh Thủy Tinh không rõ chân tướng, nhìn về phía Lâm Hi, “Cái gì vậy?”
Trái ngược với bình dân, khách sạn này rất cao cấp, nhưng lại có chút bình thường đối với người quyền quý mà nói, khách sạn này cũng rất được người trong làng giải trí ưu ái, thường có minh tinh hơi lớn và công ty giải trí mở tiệc chúc mừng hoặc họp báo ở đây, mà lầu ba là nơi bọn họ thích nhất, người trong làng giải trí đôi khi muốn phát video clip gì đó, khách sạn này vì nghênh đón khẩu vị của khách hàng, cố ý đặt một màn ảnh lớn ở đây.
Không biết đầu óc Thẩm Cảnh Nhiên rút gân, hay đầu óc Lăng Linh rút gân, bọn họ muốn phát quá trình từ quen biết đến yêu nhau của bọn họ trong bữa tiệc này.
Âm nhạc vang lên, hình ảnh bắt đầu, trên màn hình không có cảnh tượng đã chọn trước, chỉ có cảnh tượng một đôi nam nữ trần truồng triền miên không nghỉ, cảnh tượng cay nồng kia còn áp đảo phim H. Vai nữ chính trong hình chính là nữ chính Lăng Linh của hôm nay, vai nam chính lại là một chính khách rất nổi danh trong giới chính trị.
Thấy cảnh tượng như vậy, sắc mặt Thẩm Cảnh Nhiên hết sức khó coi, vẻ mặt Thẩm Khiết Như lạnh lùng.
Lăng Linh trợn to hai mắt, không biết làm sao.
Ngày xuất viện, có rất nhiều người nghênh đón cô.
Nhìn bầu trời bao la đã lâu không thấy, cô có cảm giác mình sắp nổi mốc rồi, ở trong bệnh viện ba tháng, không phải ai cũng có thể chịu đựng được, trong thời gian này, cô không chỉ phải tiếp nhận đông đảo bác sỹ tàn phá, còn bị tạp âm do ngũ âm không được đầy đủ của Thủy Tinh gây ra, có thể xuất viện, cô thật sự vô cùng vui vẻ
“Tớ thấy cậu xuất viện có dáng vẻ rất vui.” Trịnh Thủy Tinh mang kính mát lớn, cằm với đường cong cao ngạo ngẩng lên, rất có vẻ miệt thị người trong thiên hạ.
“Không bị mấy người hủy hoại, tớ đương nhiên vui vẻ.” Cô cũng nâng cằm lên, dùng ánh mắt nhìn từ trên xuống nhìn Thủy Tinh.
“Quyền Hạo, hôm nay Lâm Hi về với tôi.” Trịnh cười nhạo một tiếng, nhìn thấu cự tuyệt của Quyền Hạo, vượt lên trước anh một bước nói, “Đừng lo lắng, tối nay tôi sẽ đưa cô ấy về.”
“Hi nhi, em cảm thấy sao?” Quyền Hạo chăm chú liếc nhìn Hi nhi có vẻ mặt thả lỏng.
“Mấy ngày trước tôi đã nói với Thủy Tinh rồi, hôm nay tôi phải đi một chỗ với cô ấy.” Cô khẽ nhíu chặt đôi mày thanh tú, nghĩ tới lời Thủy Tinh nói với cô mấy ngày trước
Nếu Hi nhi đã nói xong với Trịnh Thủy Tinh rồi, anh cũng không có lý do từ chối, “Chăm sóc tốt cho cô ấy.”
“Hi nhi, gặp được Quyền Hạo người đàn ông như thế này, cũng không biết là phúc khí cậu tu được mấy đời. Nếu tớ có người bạn trai như Quyền Hạo, tớ nhất định sẽ yêu anh ấy chết mất, không giống cậu.” Giọng Trịnh Thủy Tinh chua chua, nhưng thái độ lại như đang nhạo báng hai người. Trong ba tháng này, Quyền Hạo đối xử với Hi nhi như thế nào, cô nhìn ở trong mắt. Quyền Hạo đối xử với Hi nhi tốt như thế, cô nhìn mà hâm mộ chết rồi.
“Giọng của cậu quá chua, tớ có thể cho rằng cậu đang hâm mộ đố kỵ không?” Lâm Hi không để mình bị đẩy vòng vòng, chẳng lẽ cô còn chưa hiểu rõ Thủy Tinh là hạng người gì, “Đúng rồi, cậu ước ao ghen tỵ cũng không được, bởi vì duyên phận của cậu còn chưa tới, chờ khi duyên phận của cậu tới, cậu cần gì phải hâm mộ tớ.” di1enda4nle3qu21ydo0n
“Nhận lời hay của cậu.” Trịnh Thủy Tinh một lần nữa đeo kính mát lên, vung tay phải lên, tiện thể khoác lên vai Hi nhi, “Đi, đi chơi với chị.” Trong lúc Hi nhi nằm viện, sự nghiệp diễn xuất của cô hơi tụt hậu rồi, hiện giờ cô phải chăm chỉ làm việc, nếu cô còn không chăm chỉ làm việc, Trương Hiểu Hoa sắp mắng cô chết rồi.
Thấy dáng vẻ hai chị em tốt của Trịnh Thủy Tinh và Lâm Hi, trong lòng Quyền Hạo hơi ê ẩm, mỗi lần anh khoác vai Hi nhi thì không tới ba phút Hi nhi sẽ gạt tay anh xuống, bây giờ Trịnh Thủy Tinh khoác vai cô, cô lại có vẻ mặt không hề ngần ngại chút nào, điều này khiến cho anh sao không để ý. Anh thậm chí đang suy nghĩ, anh khó khăn lắm mới có được một chút địa vị trong lòng cô, bây giờ là biểu hiện của địa vị giảm xuống sao?!
Ê ẩm thì ê ẩm, Quyền Hạo vẫn rất dịu dàng săn sóc mở cửa xe cho Hi nhi, sau khi đợi cô lên xe, dịu dàng căn dặn: “Trở về sớm chút.”
Dáng vẻ này của anh, sau khi Trịnh Thủy Tinh thấy muốn bật cười, đây là tiết tấu chó trung thành dưỡng thành sao?
“Quyền Hạo, tôi sẽ không ăn hết Hi nhi, anh đừng dùng nét mặt này.” Trịnh Thủy Tinh giống như làm nũng chu đôi môi đỏ mọng xinh đẹp ra, “Tôi sẽ coi chừng cô ấy giúp anh, người đàn ông nào muốn tiếp cận cô ấy, tôi đều sẽ giết không tha!”
“Cô tốt nhất có thể làm được.” Quyền Hạo đóng cửa xe, lạnh nhạt nói.
“Trịnh Thủy Tinh tôi nói lời giữ lời.” Trịnh Thủy Tinh cười đến rất tùy ý.
Cô thắt chặt dây an toàn, tầm mắt dời ra ngoài, thấy vẻ mặt lưu luyến của Quyền Hạo, cô không khỏi nhếch khóe môi lên, khoát khoát tay với anh, sau đó khởi động xe, rời đi với Trịnh Thủy tinh
Nhìn chiếc Ferrari nhanh chóng chạy đi, Quyền Hạo hạ thấp mắt nhìn chăm chú trên mặt đất, “Quản gia, biết phải làm sao chứ?” Trong vòng ba tháng anh bận chăm sóc Hi nhi, rất nhiều chuyện đều do Trần Tiêu thay anh xử lý, bắt đầu từ hôm nay, anh muốn tự mình xử lý một số người.
“Thiếu gia, tôi biết rõ xử lý như thế nào, ngài không cần lo lắng.” Nói đến đây, Trần Tiêu đã tính trước. Trong khoảng thời gian này, thiếu gia có thể nhìn thấy thủ đoạn xử lý của anh, chuyện bây giờ anh làm thật sự thành công giống vậy. Dieễn ddàn lee quiy đôn
Khóe môi Quyền Hạo nâng lên ý cười như có như không, tròng mắt đen lóe ra tia sáng tĩnh mịch lại mê người.
Trong xe, Lâm Hi không nói một lời, vô cùng tập trung nhìn tình huống phía trước mặt.
Trịnh Thủy Tinh cầm máy tính bảng trên tay, cũng bận rộn tìm kiếm tin tức về mình. Khi tìm ra tin tức, sau khi cô nhìn thấy, hai mắt muốn trợn trắng, không phải cô chỉ tạm dừng hoạt động biểu diễn nghệ thuật ba tháng nay, những paparazzi kia lại phát huy trí tưởng tượng vô cùng, nói cô bị công ty đại diện đóng băng rồi. Nén lấy một cơn tức, cô hơi tức giận bừng bừng, có thể ăn đủ nhóm phóng viên giải trí bát quái.
Trợn trắng một lúc, Trịnh Thủy Tinh ngẩng đầu nhìn chăm chú trước mặt, phát hiện đường xã trước mặt dường như có điểm không đúng, mở bản đồ ra nhìn, phát hiện Hi nhi đi lầm đường, liếc nhìn dụng cụ dẫn đường trước mặt Hi nhi, cô buồn bực nói, “Hi nhi, đi lầm đường.”
Lâm Hi quét nhìn dụng cụ dẫn đường, khẳng định đáp lại, “Không đi sai.”
Giọng nói khẳng định của Hi nhi, Trịnh Thủy Tinh đều muốn hoài nghi có phải bản thân hoa mắt không, cúi đầu nghiêm túc nhìn bản đồ một chút, “Cái gì mà không đi sai chứ, đây không phải là đường đi nghĩa trang XX! Cậu nhanh chóng rẽ về.”
“Đi chỗ đó trước, tớ có việc phải làm.” Lâm Hi quay đầu về phía Trịnh Thủy Tinh, vẻ mặt rất nghiêm túc, “Cho nên bây giờ cậu ngoan ngoãn ngậm miệng của cậu lại, tớ muốn nghiêm túc lái xe.”
“Ok, tớ ngậm miệng, cậu thích đi đâu thì đi đó.” Trịnh Thủy Tinh bất đắc dĩ, tiếp tục tìm kiếm tin tức của chính cô.
Không khí trong xe rất trầm tĩnh, hai người đều làm việc của mình. Khi mục đích đạt tới thì Trịnh Thủy Tinh đọc được tin tức về cô, có một kích động muốn phun máu, nữ minh tinh đương nổi danh nhất trong nước thì như thế nào! Còn không phải là một con cá nhỏ lớn hơn con tôm một chút ở trong làng giải trí, cô chính là đóng vai nữ chính một bộ phim điện ảnh lớn, cản trở một nữ minh tinh nào đó mới nổi đi lên, hiện giờ bị người bôi đen toàn bộ! Thật khó chịu! die nd da nl e q uu ydo n
Lâm Hi mở cửa xe đi xuống, chỉ thấy Trịnh Thủy Tinh vẫn còn ôm máy tính bảng nói lẩm bẩm, “Thủy Tinh, đã đến rồi, xuống xe.”
Trịnh Thủy Tinh buồn rầu liếc nhìn Lâm Hi, hơi uất ức, “Hi nhi, tớ bị bôi đen thật thê thảm!”
“Bây giờ tạm thời không quan tâm những chuyện đó, cậu xuống xe trước.” Giọng của Lâm Hi đã có vẻ cô sắp không nhịn được.
“Gấp cái gì?” Không nhận được an ủi của bạn tốt, Trịnh Thủy Tinh oán trách.
“Đại tiểu thư, không phải là tớ gấp, mà là trò hay sắp mở màn.”
Trịnh Thủy Tinh nhìn thoáng qua kiến trúc trước mặt, trên khuôn mặt lộ vẻ không hiểu, “Ở trong khách sạn có gì hay mà chơi?” Ở trong khách sạn có thể có kịch gì, thật sự nhàm chán!
“Đi vào sẽ biết.” Lâm Hi ném chìa khóa xe lên tay nhân viên đậu xe, kéo Trịnh Thủy Tinh đi vào bên trong.
Tiến vào sảnh chính lầu một, hai người bọn họ bị chặn lại, nguyên nhân chính là các cô không lấy ra được thiếp mời.
Trịnh Thủy Tinh liếc nhìn tấm biển đặt ở sảnh chính, tỏ vẻ không thể lý giải, Thẩm Cảnh Nhiên và Lăng Linh đính hôn, có gì để nhìn?
“Tiểu thư, mời ngài lấy thiếp mời ra.” Nhân viên khách sạn với thái độ làm việc tốt nói.
Lâm Hi tìm kiếm thiếp mời một chút, lấy ra thiếp mời đã chuẩn bị xong.
Sau khi nhân viên khách sạn nhận lấy thiếp mời, ôm lòng áy náy cười một tiếng với cô: “Hai vị tiểu thư, mời.”
Lâm Hi đi nhanh, Trịnh Thủy Tinh không thể không bước nhanh đuổi theo bước chân của cô, quay đầu lại nhìn nhân viên khách sạn, khóe môi cô mím lại, “Hi nhi, cậu tới đây định làm gì?”
“Đợi lát nữa sẽ biết.” Bây giờ cô cũng không thể nói rõ ràng lắm, chờ Trịnh Thủy Tinh nhìn thấy hiện trường sẽ biết.
“Chuyện gì mà thần bí như vậy?” Trịnh Thủy Tinh vốn không tò mò, nghe được giọng nói lạnh nhạt của Lâm Hi, lòng hiếu kỳ lập tức lên tới.
“Đi vào.” Lâm Hi đi vào trong thang máy.
Trịnh Thủy Tinh vừa nhìn chung quanh một chút, hông phát hiện đặc biệt gì, nhíu mày một cái, liền đi vào trong thang máy.
Con số trên thang máy hiển thị lầu ba thì cửa được mở ra, Lâm Hi và Trịnh Thủy Tinh cùng nhau bước ra.
Cả tầng lầu ba khách sạn đều đặc biệt thiết kế vì người có tiền, đại đa số lầu ba này dùng để mở yến tiệc. Hôm nay, chủ nhân sử dụng tầng lầu này là nhà họ Thẩm và nhà họ Lăng.
Lầu ba được bố trí rất đẹp, hiện trường tràn ngạp màu phấn hồng mộng ảo, khắp nơi đều tràn đầy hạnh phúc ngọt ngào. Đại khái quan sát chung quanh một chút, lại nhìn đám người, Trịnh Thủy Tinh định quay đầu, không có việc gì tới tham dự lễ đính hôn của Thẩm Cảnh Nhiên, cô không rảnh rỗi.
Hai cô xuất hiện, đưa tới rất nhiều chú ý.
Đôi môi đỏ mọng của Trịnh Thủy Tinh đưa tới gần bên tai Lâm hi, nhẹ giọng nói: “Nếu không nhìn thấy được kịch hay cậu nói, tớ sẽ đánh cậu.” Cô quá rõ ràng ân oán giữa nhà họ Thẩm và Hi nhi, nhưng chẳng lẽ hôm nay Hi nhi định phá hư lễ đính hôn của Thẩm Cảnh Nhiên?
“Yên tâm, sẽ không để cho cậu thất vọng.” Cô sẽ không để cho Trịnh Thủy Tinh thất vọng.
Lễ đính hôn của Thẩm Cảnh Nhiên và Lăng Linh, thật thú vị.
“Nhìn đi, ánh mắt hung ác của Thẩm Khiết Như đang nhìn cậu.” Bây giờ nhìn thấy Thẩm Khiết Như, Trịnh Thủy Tinh liền hận cắn răng nghiến lợi, Hi nhi thật sự không mắng sai bà ta, đó chính là một biến thái, một bệnh thần kinh.
“Xem thì xem, cũng sẽ không thiếu một miếng thịt.” Lâm Hi nâng khóe môi lên, giọng rất nhẹ nhàng, “Chúng ta phải dung nhập vào đó, không cần đứng mãi.”
“Được rồi.” Trịnh Thủy Tinh đồng ý hơi miễn cưỡng.
Thấy Lâm Hi và Trịnh Thủy Tinh, tràn đầy ý cười trên mặt Thẩm Khiết Như rút đi bằng tốc độ nhanh nhất, nhưng chỉ trong một phút đồng hồ, trên mặt khôi phục nụ cười đoan trang, bà chân thành nâng váy đi tới đây.
Ở đây có không ít quyền quý, dĩ nhiên lấy sức ảnh hưởng của nhà họ Lăng và nhà họ Thẩm, những khách mời ở đây đa phần là người trong giới kinh doanh, nếu không thì chính là một vài thương nhân dính chút đen.
Trường hợp này, Thẩm Khiết Như phô bày mặt mũi làm được thật đầy đủ, “Lâm tiểu thư, Trịnh tiểu thư, cám ơn các cô tới tham dự lễ đính hôn của con trai tôi.” di3nd@nl3qu.yd0n
Người nào đó đang diễn trò, Lâm Hi và Trịnh Thủy Tinh dĩ nhiên cũng phải diễn trò theo.
Hai cô liếc mắt nhìn nhau.
Sau đó, nụ cười xinh đẹp dần phác họa trên khuôn mặt xinh đẹp.
Trịnh Thủy Tinh đặc biệt tự nhiên, phong tình vạn chủng vén một sợi tóc hơi xoăn bên phải, “Sao có thể khiến Thẩm phu nhân nói cám ơn!” Trong giọng nói hàm chứa châm chọc, cô tin tưởng Thẩm Khiết Như sẽ nghe được rõ ràng. Ba tháng trước cô suýt chút nữa chết trên tay Tư Đồ Nguyên, cô vẫn còn nhớ rất rõ ràng. Nếu không phải có Hoàng Bác, cô đã sớm chết rồi. Bây giờ nhìn thấy khuôn mặt của Thẩm Khiết Như khiến cho người ta muốn nôn mửa này, cô liền muốn vung một cái tát đập mạnh tới. Ai bảo bà giả bộ, ai bảo bà giả bộ, không biết xấu hổ, biến thái chết tiệt.
“Trịnh tiểu thư khách khí, tôi không dám nhận.” Thẩm Khiết Như rất khiêm tốn, dáng vẻ phục tùng, cho dù là bất kỳ ai nhìn thấy bà bây giờ, đều không cách nào nghĩ tới, người quản lý việc nhà chân chính bây giờ của nhà họ Thẩm là bà.
“Thủy Tinh, như lời Thẩm phu nhân nói, khách khí với bà ta làm gì, bà ta cũng không cùng một cấp bậc với chúng ta.” Sau khi Lâm Hi lạnh lùng liếc nhìn Thẩm Khiết Như, ánh mắt lại liếc tới cặp nhân vật chính hôm nay.
Trịnh Thủy Tinh không nói, khẽ mỉm cười với Thẩm Khiết Như, trong tiếng cười hàm chứa lạnh lẽo. Cô hận không thể giết chết Thẩm Khiết Như ngay bây giờ, được rồi, suy tính đến ánh mắt như vậy ở đây, cô liền không ra tay.
Lăng Linh đang không ngừng đi lại giữa các khách mời, chú ý tới khác thường bên này, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy nụ cười hạnh phúc, cô kéo tay chồng chưa cưới, đi về phía bên này.
“Lâm Hi, đã lâu không gặp, gần đây có khỏe không?” Lăng Linh cười thật ngọt ngào, giọng nói dễ nghe như tiếng chim hoàng oanh hót.
Liếc mắt nhìn Lăng Linh có khác biệt rất lớn so với ba năm trước đây, Lâm Hi ngoài ý muốn nhướn nhướn mày, “Cám ơn cô quan tâm, gần đây tôi sống rất tốt.” Sao có thể sống không tốt, đây là từ trái nghĩa! Sống ở bệnh viện có thể có thật tốt!
Sau khi Thẩm Cảnh Nhiên nhìn thấy Lâm Hi, ánh mắt cũng chưa từng dời sang những chỗ khác, trong tròng mắt hàm chứa đầy ý cười bỡn cợt, như ma quỷ nhếch khóe môi lên treo nụ cười như có như không, thân mật vén sợi tóc rơi trên trán Lăng Linh, âm thanh hùng hậu dễ nghe bật ra từ trong môi anh: “Lăng Linh, không giới thiệu một chút cho anh sao?”
Lăng Linh ngượng ngùng cười cười, “Đây là bạn học của em Lâm Hi, nhị tiểu thư nhà họ Quyền. Lâm Hi, đây là chồng chưa cưới của tôi Thẩm Cảnh Nhiên.” Trong giọng nói đều là giọng nói hạnh phúc của cô gái nhỏ, ngũ quan xinh đẹp như tranh vẽ bao phủ hơi thở hạnh phúc thật mỏng.
“Xin chào, Lâm Hi.” Khuôn mặt tuấn tú đẹp trai vô song của Thẩm Cảnh Nhiên nâng lên nụ cười thản nhiên.
“Chào anh.” Lâm Hi nhướn đôi mày thanh tú, muốn tìm ra chút sơ hở trong nụ cười ngụy trang của Thẩm Cảnh Nhiên, đáng tiếc không tìm được, không khỏi thất vọng. di@en*dyan(lee^qu.donnn)
Nhìn rõ ràng là hai người quen biết nhau, nhưng lại giả bộ như không quen biết, Trịnh Thủy Tinh cảm giác trên người lạnh run lên. Cô đã từng làm ảnh hậu, giờ phút này nếu là người xa lạ, từ vẻ mặt và ánh mắt của hai người, tuyệt đối không nhìn ra hai người đang diễn trò.
“Đây là quà tặng cho hai người, hy vọng hai người thích.” Lâm Hi cầm quà tặng trên tay, chính thức đưa cho hai người Thẩm Cảnh Nhiên và Lăng Linh.
Nếu muốn diễn trò, vậy sẽ phải diễn trọn vẹn, trong trường hợp gặp mặt đám người đê tiện này, phải dựa vào chính là kỹ thuật diễn, rõ ràng hai bên hận nhau đến chết, nhưng phải cắn răng chịu đựng.
“Cám ơn! Khiến cô tiêu pha rồi.” Lăng Linh nhận lấy quà tặng.
“Chút tiền lẻ này không coi vào đâu.” Cô vì có thể xem cuộc kịch hay này, chuẩn bị quà tặng thì có làm sao, quan trọng là chơi phải thấy vui vẻ.
“Thật lòng cám ơn cô.” Trên mặt Thẩm Cảnh Nhiên đều là nụ cười, trong mắt lại hàm chứa quá nhiều thứ, cố tình Lăng Linh chỉ lo ứng phó với Lâm Hi, không nhìn thấy được ánh mắt của anh.
Lăng Linh cười một tiếng xinh đẹp, giao quà tặng vào tay người giúp việc nhà họ Lăng, “Hai người tùy ý, chúng tôi đi trước gặp những khách mời khác.”
Lâm Hi và Trịnh Thủy Tinh cười không nói, nhưng nét mặt Thẩm Khiết Như thiếu chút nữa không duy trì nổi.
Nhìn khách mời chung quanh, Thẩm Khiết Như xoay người, thay một vẻ mặt lạnh lùng, “Lâm Hi, mày tới đây làm gì?” Bà không gửi thiếp mời cho Lâm Hi, nhưng Lâm Hi lại tới đây, mục đích khác đã quá rõ ràng. Bà tổ chức bữa tiệc đính hôn này, không thể để cho Lâm Hi phá hư.
“Sợ sao?” Lâm Hi cười lạnh hai tiếng, “Hiện giờ tôi có rất nhiều thời gian, giữa bà và tôi cho dù là nợ cũ hay nợ mới, tôi và bà phải tính toán cho rõ ràng, đồ đê tiện.”
“Mày…” Thẩm Khiết Như không tức giận, chỉ có điều nói không ra lời phản bác được.
“Hôm nay là tiệc đính hôn của con trai bà, cố gắng đi chào hỏi khách mời đi, đừng để ý tới tôi.”
“Lâm Hi, mày cứ kiêu ngạo đi.” Trong lòng Thẩm Khiết Như không khỏi có chút lo lắng.
“Tôi chính là có tư cách kiêu ngạo, nhưng bà không có.” Lâm Hi vì để chọc tức Thẩm Khiết Như, lạnh lùng nói.
“Thật sao? Tao ngược lại muốn nhìn xem Quyền Hạo chịu vì mày mà bỏ ra bao nhiêu?” Thẩm Khiết Như lạnh lùng liếc nhìn Lâm Hi, không đợi cô trả lời, đã nở nụ cười ôn hòa, chân thành nói chuyện với những người khác.
“Chó không đổi được ăn cứt là chân lý vĩnh viễn không thay đổi.” Trịnh Thủy Tinh nhìn theo bóng lưng Thẩm Khiết Như, nói lời cảm khái của mình, “Hi nhi, kỹ thuật diễn của cậu cũng quá tốt, tớ đây đã lẫn lộn trong làng giải trí cũng không sánh nổi cậu!” die ennd kdan/le eequhyd onnn
“Chúng ta đi uống vài chai đi.” Vừa tiến tới nơi này, cô đã ngửi được mùi thơm như có như không, mùi thơm này không kém mùi thơm đã ngửi được vào lễ đính hôn của Mã Kiều Thần bao nhiêu.
“Con mụ già kia thật sự bỏ vốn ra được.” Hơn hai mươi năm trước cuộc sống của Trịnh Thủy Tinh đều ngâm trong nghiên cứu ma túy, mà mùi thơm này, cô vừa ngửi đã biết rõ nơi này có cái gì.
“Không bỏ được thì không đánh được vào thị trường trong nước, sao bà ta lại không bỏ được.” Có Quyền Hạo áp chế, buôn bán ma túy của nhà họ Thẩm ở trong nước làm không phải rất thành công, nhưng đang dần phát triển.
Hai người cầm một ly rượu, đứng ở trong góc.
Toàn bộ ánh đèn tắt đi, chỉ có đèn trên đầu người điều khiển chương trình còn bật. Chỉ nghe người điều khiển chương trình không ngừng nói những từ ngữ khen tặng, Trịnh Thủy Tinh hơi mệt mỏi, cô cau mày: “Hi nhi, thật quá nhàm chán.”
“Chờ một chút sẽ có kịch hay để xem.” Lâm Hi không nhanh không chậm hưởng thụ rượu ngon, phát hiện kịch hay mở màn hơi trễ.
“Cậu bán cái nút thắt gì vậy?” Trịnh Thủy Tinh nhàm chán đến sắp nổi mốc rồi.
Lời nói nhàm chán của người điều khiển chương trình cuối cùng kết thúc, màn hình phía sau cũng sáng lên.
Lâm Hi nhếch môi cười, “Kịch hay mở màn.”
Trịnh Thủy Tinh không rõ chân tướng, nhìn về phía Lâm Hi, “Cái gì vậy?”
Trái ngược với bình dân, khách sạn này rất cao cấp, nhưng lại có chút bình thường đối với người quyền quý mà nói, khách sạn này cũng rất được người trong làng giải trí ưu ái, thường có minh tinh hơi lớn và công ty giải trí mở tiệc chúc mừng hoặc họp báo ở đây, mà lầu ba là nơi bọn họ thích nhất, người trong làng giải trí đôi khi muốn phát video clip gì đó, khách sạn này vì nghênh đón khẩu vị của khách hàng, cố ý đặt một màn ảnh lớn ở đây.
Không biết đầu óc Thẩm Cảnh Nhiên rút gân, hay đầu óc Lăng Linh rút gân, bọn họ muốn phát quá trình từ quen biết đến yêu nhau của bọn họ trong bữa tiệc này.
Âm nhạc vang lên, hình ảnh bắt đầu, trên màn hình không có cảnh tượng đã chọn trước, chỉ có cảnh tượng một đôi nam nữ trần truồng triền miên không nghỉ, cảnh tượng cay nồng kia còn áp đảo phim H. Vai nữ chính trong hình chính là nữ chính Lăng Linh của hôm nay, vai nam chính lại là một chính khách rất nổi danh trong giới chính trị.
Thấy cảnh tượng như vậy, sắc mặt Thẩm Cảnh Nhiên hết sức khó coi, vẻ mặt Thẩm Khiết Như lạnh lùng.
Lăng Linh trợn to hai mắt, không biết làm sao.
Last edited: