Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 88
“Vết thương hơi đau.” Cô che nơi tim, cười yếu ớt nói.
“Nhị tiểu thư, đây là rất bình thường, dù sao cô vừa làm phẫu thuật.”
Làm phẫu thuật! Cô chớp chớp cặp mắt.
Bác sỹ trưởng biết rõ đạo lý nói nhiều sai nhiều này, tình huống của nhị tiểu thư thật sự chỉ có phu nhân biết, những người khác không thể tiết lộ, vì không để cho Quyền thiếu nhìn ra, ông nghiêm mặt lên, dáng vẻ vô cùng chuyên nghiệp, “Nhị tiểu thư chú ý nghỉ ngơi nhiều, phương diện ẩm thực phải dùng nhẹ. Quyền thiếu, nhị tiểu thư cần phải ăn uống rồi, sau khi ăn cơm, phải uống thuốc đúng hạn.”
“Ừ.” Cô cảm giác bụng hơi trống không, khóe miệng không vui khẽ mím.
“Tôi đi ra ngoài trước.” Không đợi Quyền Hạo và Lâm Hi có đáp lời gì, bác sỹ trưởng hơi vội vã rời đi. Theo kết quả ông kiểm tra ra, nhị tiểu thư không có gì khác thường, rất tinh thần, chỉ hơi yếu đuối và sắc mặt tái nhợt một chút, theo các tình huống đến xem, đây vốn không giống như là một bệnh nhân cần thay tim. Mới một ngày, nhị tiểu thư đã khôi phục được tốt như vậy sao?
Đây coi như là kỳ tích y học sao? Bác sỹ trưởng suy nghĩ nát óc cũng muốn không ra được.
“Hi nhi, đói bụng sao?” Quyền Hạo ngồi ở trên giường, săn sóc mà hỏi.
“Hơi hơi.” Sờ sờ bụng rỗng tuếch, cô nhíu đôi mày thanh tú.
Quyền Hạo liếc nhìn y tá đứng ở bên cửa, ánh mắt cho bọn cô biết, có thể lấy thức ăn ra rồi.
Y tá đợi lệnh hung quanh lập tức đi đến bưng cháo trắng còn nóng hôi hổi tới, “Nhị tiểu thư, mời từ từ dùng!” dinendian.lơqid]on
Vốn Quyền Hạo định đút cho cô, nhưng cô không muốn.
“Anh làm gì mà vẫn nhìn tôi như vậy.” Quấy cháo trắng hơi nóng, cô ngoài ý muốn phát hiện Quyền Hạo dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn cô. Cô không khỏi sờ sờ mặt, chẳng lẽ trên mặt có thứ gì bẩn?
“Chỉ là muốn nhìn em thật kỹ.” Anh trả lời cực kỳ nghiêm túc.
“Tôi lại không chạy được, lúc nào nhìn cũng được.” Cô cầm cái muỗng lên, rất là tự sướng nói.”Chẳng lẽ dáng dấp của tôi quá đẹp, cho nên anh hoàn toàn bị tôi mê hoặc!” Dáng vẻ kiêu ngạo tự đắc này, quả thật giống như kiêu ngạo.
“Dáng vẻ của em vốn rất đẹp!” Anh thật lòng khen ngợi.
“Đây là chuyện người địa cầu ai cũng biết, anh cũng không cần nói.” Cô khẽ hé mở môi hồng ra, ăn cháo trắng không có hương vị. Sau khi muốt cháo trắng xuống, cô cảm thấy thức ăn thanh đạm, thấy hầu kết của anh hoạt động, “Anh còn chưa ăn cơm sao?”
“Ừ.” Lo lắng quá mức, một mực canh chừng bên cạnh cô, anh quên phải ăn cơm rồi.
“A, há mồm.” Cô giơ cao cái muỗng.
Anh rất nghe lời ngoan ngoãn há mồm ra, cô nhét cái muỗng có đầy cháo trắng vào trong miệng anh.”Từ khi tôi phát bệnh, đến bây giờ tổng cộng bao nhiêu thời gian?” Trước khi cô ngất đi, là ban đêm, hiện giờ tỉnh lại là gần tối.
Anh giống như thưởng thức đồ ăn ngon nhất trên đời, từ từ nuốt cháo trắng trong miệng xuống, mặt mày như tranh vẽ lộ ra nụ cười hạnh phúc, môi mỏng nhẹ nhàng chu lên, “Một ngày.”
“Sao lại không thấy Trần Tiêu?” Cô nhìn xung quanh một chút, phát hiện không có bóng dáng của Trần Tiêu.
“Cậu ta đang nhà, Hi nhi tìm cậu ta có chuyện gì sao?” Anh hơi thất vọng, cô lại đang tìm Trần Tiêu, là không thấy sự hiện hữu của anh sao? Vào giờ phút này, trong lòng anh nhanh chóng nổi lên ghen tức dần dần dâng lên.
Cô để cháo trắng xuống, nhớ tới dáng vẻ mới vừa rồi của Thủy Tinh ở trong mộng, đôi mày thanh tú cau chặt, “Thật ra tôi có chuyện tìm anh ta, anh để cho anh ta đi đến đây một chuyến.” diee ndda fnleeq uysd doon
Anh không biết chuyện khẩn cấp cỡ nào, nhưng vẫn gọi điện thoại để Trần Tiêu tới đây một chuyến.
Khi Trần Tiêu còn chưa tới bệnh viện, cô nghĩ tới đủ khả năng có thể xảy ra. Cô lo lắng trùng trùng ngẫm nghĩ, mà anh ở bên cạnh ăn cháo trắng vô vị.
Nghĩ xong chuyện, cô vô cùng ghét bỏ nhìn anh, “Anh ra ghế sa lon ngồi ăn đi.”
Anh đang cầm chén, hơi sững sờ nhìn cô, “Hi nhi đây là ghét bỏ anh sao?”
“Không phải ghét bỏ, mà để cho anh ăn thoải mái một chút.” Anh cứ thích bày ra dáng vẻ bị cô bắt nạt, được rồi, vì tâm tình gì đó của anh, cô nâng mắt lên, cười ngọt ngào.
Anh đang đau lòng đến định phản bác, cửa phòng bị người mở ra.
Trước khi Mã Kiều Thần đến, rất lo lắng cho bệnh tình của Lâm Hi, mở cửa thấy dáng vẻ vô cùng có tinh thần của Lâm Hi, cô cảm thấy lo lắng của mình rất dư thừa. Không phải nói bệnh tim tái phát sao? Sao nhìn còn có tinh thần hơn cô! Ngược lại Quyền thiếu, sao lại hơi tiều tụy?
Hai người nhìn cô không chớp mắt, giữa hai người lưu chuyển hơi thở có chút ngọt ngào, giống như ngọt ngào phát tán ra ở giữa tình nhân, quan sát hai người một chút, Mã Kiều Thần hoài nghi có phải mình tới không đúng lúc không.
Tới đã tới rồi, chẳng lẽ còn có thể đi về luôn hay sao. Nghĩ như thế, Mã Kiều Thần da mặt dày đi tới, “Lâm Hi, em có khỏe không?”
“Cám ơn chị quan tâm, em vô cùng tốt!” Cô không cần suy nghĩ, cũng biết chuyện cô nằm viện là do Trần Tiêu nói cho Mã Kiều Thần.
Ngại vì Quyền Hạo ngồi ở bên trái Lâm Hi, Mã Kiều Thần chỉ có thể đi tới bên phải giường, “Bệnh tim của em rất nghiêm trọng sao?”
Cô tự giễu cười cười, không quan tâm nhún nhún vai, “Nghiêm trọng hay không nghiêm trọng, em đều không sao, dù sao em không sao rồi.” Chính là tim còn có chút đau, những thứ khác tốt vô cùng.
“Nếu người khác có bệnh tim, lạc quan như em vậy cũng tốt.”
“Nếu là thực tế sẽ phải tiếp nhận, không phải bệnh tim sao, cũng không phải là lập tức sẽ chết.” Cô đã từng chết một lần rồi, chẳng lẽ còn sợ bệnh tim, nói giỡn! di ien n#dang# yuklle e#q quiq on
“Hi nhi, đừng nói ra chữ chết này.” Vẻ mặt Quyền Hạo nghiêm túc, sợ nghe được chữ chết từ trong miệng cô.
“Em đồ không có lương tâm, biết rõ Quyền thiếu quan tâm em cỡ nào, cũng đừng kích thích cậu ấy.” Mã Kiều Thần cảm thấy Quyền thiếu rất đáng thương, yêu Lâm Hi người có tính cách lạnh nhạt như vậy, đúng là chỉ có anh chịu. Không biết tối hôm qua khi Lâm Hi phát bệnh, Quyền thiếu luôn luôn lạnh lùng nhìn người trong thiên hạ sẽ như thế nào đây?
“Em kích thích anh ấy chỗ nào, em chỉ là trần thuật sự thật.” Cô liếc mắt nhìn Quyền Hạo, chỉ vào cháo trắng trên bàn, ý bảo anh tiếp tục ăn.
“Đúng rồi, Lâm Hi, Trịnh Thủy Tinh và Hoàng Bác quen thân lắm sao? Tối hôm qua chị nhìn thấy hai người bọn họ cùng nhau ăn cơm.” Biết được thân thể Lâm Hi tốt đẹp, Mã Kiều Thần trong nháy mắt nhớ lại cảnh tượng quỷ dị tối hôm qua mà cô đã nhìn thấy, Hoàng Bác đại thiếu hoa tâm này sao lại có dáng vẻ rất quen thuộc với Trịnh Thủy Tinh? Chẳng lẽ Hoàng Bác đã không thỏa mãn với tình trạng hiện tại, muốn nhúng chàm người trong làng giải trí?
Cô cau mày, “Ngày hôm qua là lần đầu tiên hai người bọn họ gặp mặt, chị nói có quen không?”
“Cái này kỳ quái.” Mã Kiều Thần không khỏi cảm thấy lo lắng thay cho Trịnh Thủy Tinh, “Chẳng lẽ Hoàng Bác nổi lên hứng thú với Trịnh Thủy Tinh? Lâm Hi, dù sao Trịnh Thủy Tinh cũng là bạn của em, em khuyên nhủ cô ấy đi, Hoàng Bác hoa tâm đại củ cải này không phải người cô ấy có thể thích.”
“Không cần lo lắng chuyện này.” Thưởng thức của Thủy Tinh, cô ấy có lý do tuyệt đối tin tưởng Hoàng Bác kiểu người như vậy, Thủy Tinh chướng mắt, “Đại thiếu hoa tâm, tại sao có thể xứng với nữ minh tinh nổi tiếng nhất trong nước!”
“Lâm Hi, điểm này em nói đúng rồi. Hoàng Bác là công tử thế gia nhỏ, lăn lộn thuận buồm xuôi gió ở trong giới chính trị, hiện tại thì giống như cán bộ. Trịnh Thủy Tinh chỉ lăn lộn trong làng giải trí tốt hơn một chút, trừ bề ngoài, Trịnh Thủy Tinh còn chưa có chỗ nào hợp với Hoàng Bác.”
“Mã Kiều Thần, chỉ nhìn người từ mặt ngoài, chị sớm muộn ăn thiệt thòi, ánh mắt nhìn người của chị còn cần nâng cao.” Nói ví dụ như, chồng chưa cưới của Mã Kiều Thần là Dương Dịch sẽ khiến cho xương cốt của Mã Kiều Thần cũng không dư lại.
“Dù sao chị cũng lớn hơn ưn chín tuổi, về điểm nhìn người này chị lợi hại hơn em.”
Đáy lòng cô cười nhạo mấy tiếng, trên mặt là vẻ mặt khinh bỉ, “Thời gian đang trôi qua, có vài người theo thời gian trôi qua sẽ tăng thông minh và chỉ số tình cảm, có vài người cái gì cũng không tăng trưởng, tăng trưởng chỉ có số tuổi. Đừng mang số tuổi để suy đoán người khác, như chị vậy rất ngốc. Ai nói cho chị biết người nhỏ hơn chị, ánh mắt nhìn người sẽ không đúng?”
Gần đây sự tình hơi nhiều, cô đã điều tra xong về lai lịch của Dương Dịch, nếu không tìm cơ hội thích hợp tạo ra một chút chuyện để Mã Kiều Thần phát hiện.
“Tại sao chị có cảm giác, em giống như đang khinh bỉ chị?” Mã Kiều Thần sờ cằm.
“Không khinh bỉ chị, em chỉ trần thuật sự việc.” Cô không thừa nhận, thu lại vẻ khinh bỉ trong mắt.
“Em rõ ràng có, trong mắt em viết khinh bỉ.”
“Chị hoa mắt, cần phải đi bệnh viện kiểm tra.”
“Quyền thiếu, Lâm Hi nhà ông thật đúng là càng ngày càng gì vậy rồi, ngay cả bạn từ nhỏ của ông mà cũng đối xử như thế.” Mã Kiều Thần tỏ vẻ buồn bã, oán trách với Quyền Hạo, ý độ gợi lên tình bạn giữa bọn họ.
Quyền Hạo nghiêm túc ăn đồ ăn, anh không để ý tới Mã Kiều Thần oán trách.
Oán trách không thành công, mặt Mã Kiều Thần không chút thay đổi, “Hai người không hổ là một đôi, đều một vẻ mặt không nhìn người khác, chẳng lẽ đây chính là tướng vợ chồng trong truyền thuyết sao!”
“Vậy chị và Dương Dịch có tướng vợ chồng sao?” Cô hỏi ngược lại.
“Sao lại nói tới anh ấy?” Người khác nghe được nhắc tới chồng chưa cưới của mình đều có vẻ mặt ngọt ngào, chỉ có Mã Kiều Thần đen mặt lại, không nhìn thấy một chút ngọt ngào, ngược lại thấy rất nhiều khó chịu.
“Bởi vì chị nhắc tới đề tài này.”
“Ôi giời, giải quyết tốt chuyện giữa em và Quyền thiếu đi, rồi lại nói tới chị.” Mã Kiều Thần không muốn nói thêm về chồng chưa cưới của mình, cố gắng nói sang chuyện khác.
“Quyền Hạo, ăn no chưa?” Cô rất muốn chọc tỉnh Mã Kiều Thần, suy nghĩ một chút chuyện như vậy vẫn để cho Quyền Hạo làm thì tốt hơn.
“Ăn no.” Vừa đúng Quyền Hạo đã ăn sạch sẽ cháo trong chén, nhận được ám hiệu trong mắt cô, ngước mắt nhìn chăm chú Mã Kiều Thần, “Bà xem trọng Dương Dịch vì cái gì?”
Mã Kiều Thần im lặng trong nháy mắt, “Quyền thiếu, ông đây là có ý gì?” Khi cô đính hôn Quyền thiếu cũng không nói gì, lúc này lại tới hỏi cô, hơi kỳ quái.
“Tướng mạo còn có thể, phát triển ở giới chính trị cũng có thể, hơi làm bộ làm tịch với bà, khi tốt với bà còn mang theo chút thành phần diễn trò, kết hợp với các ưu điểm trên người anh ta, ở trong vòng con em cán bộ cũng chỉ có tài nghệ trên mức trung bình, người giống như anh ta, ở trong nhóm có thể nắm được một bó to, sao bà lại cố tình lựa chọn đính hôn với anh ta?”
“Dù sao cũng là kết thân chính trị, tìm ai cũng không sai biệt lắm.” Lời Quyền Hạo nói có thể nói là trúng tim đen, Mã Kiều Thần yên lặng thừa nhận trong nội thương.
“Bởi vì lợi ích mà cưới vợ lấy chồng, không có tình cảm làm cơ sở, sinh con dưỡng cái với một người bà không yêu, mỗi một tối lại cùng giường khác mộng với anh ta, bà cảm thấy bà có thể chống đỡ bao lâu?”
“Đều nói là kết thân chính trị, hai người nghe không hiểu sao?”
“Làm người bạn hơn hai mươi năm với bà, tôi khuyên bà một câu, có thể kết thân chính trị, nhưng bà phải nhìn rõ người tài được tuyển chọn làm chồng cho bà.”
“Wow, Quyền thiếu, ông sao vậy? Rất ít khi thấy ông quan tâm người khác.” Mã Kiều Thần giả bộ rất kinh ngạc. Dương Dịch này, cô không ghét cũng không thích, cứ coi như tạm được vậy, cô cũng chưa kết hôn, tương lai thay đổi nhiều như vậy, đối tượng kết hôn của cô chưa nhất định là Dương Dịch.
Tiếng gõ cửa vang lên, ba người trong phòng bệnh đồng thời nhìn về phía cửa ra vào: “Đi vào.” Dieễn ddàn lee quiy đôn
Trần Tiêu đẩy cửa vào, thấy ba người, ngẩn người, “Thiếu gia, tiểu thư, Mã tiểu thư.”
“Mã Kiều Thần, chị nói tối hôm qua chị nhìn thấy Thủy Tinh và Hoàng Bác ăn cơm với nhau, là lúc nào?”
“Khoảng chín giờ tối đi.” Mã Kiều Thần nhớ lại tình cảnh lúc đó.
“Chị có thể về, cám ơn chị tới thăm.” Cô hạ lệnh đuổi khách.
“Được rồi, hôm nào trở lại thăm em.” Mã Kiều Thần tương đối thức thời rời đi, “Bye bye.”
“Tiểu thư, tìm tôi có việc sao?” Nhận được điện thoại của thiếu gia nhà mình, Trần Tiêu sợ hãi hồi lâu.
“Tối hôm qua anh có đi tới nhà Thủy Tinh không?”
“Có, chỉ có điều không thấy Trịnh tiểu thư.” Trần Tiêu cúi đầu.
“Có điều tra tối hôm qua cô ấy làm gì không?”
“Không có.” Đầu Trần Tiêu cúi thấp hơn, tối hôm qua bởi vì tiểu thư nhà mình phát bệnh, anh cũng ở trong bệnh viện đợi một đêm, khiến cho anh quên mất căn dặn của tiểu thư.
“Hiện giờ đi thăm dò, còn có điều tra một chút về Thẩm Khiết Như.” Việc làm ăn chính đáng của nhà họ Thẩm đã kết thúc, nhưng buôn bá thuốc phiện càng làm càng có khuynh hướng lớn lên, điểm này phải chú ý.
“Dạ, tiểu thư.” Sau khi Trần Tiêu lĩnh mệnh liền rời đi.
Sắc trời đã tối, trái tim của cô lại có vấn đề, chỉ nằm trên giường rất nhàm chán
Bật ti vi trong phòng bệnh lên, cô lựa chọn kênh ti vi trong nước có tỉ lệ người xem cao nhất, lúc này trùng hợp phát tin tức về bát quái trong làng giải trí, nhìn tin tức bát quái rớt đầy đất về khí tiết của các minh tinh trong làng giải trí, nhìn thấy mà khiến cô muốn ngủ gật. Chuẩn bị đổi kênh thì cô nhìn thấy hình ảnh bên cạnh Thủy Tinh bị một đám người đi đường vây quanh bị người dẫn chương trình bình luận.
“Trịnh Thủy Tinh là nữ minh tinh nổi danh nhất hiện nay ở trong nước, từ khi lộ diện ra tới nay đến bây giờ độ nổi tiếng tăng vọt, cô ấy vẫn rất điệu thấp, trừ lộ diện khi có tác phẩm mới ra, những thời gian khác rất ít xuất hiện trước công chúng. Trùng hợp ngày hôm qua, Trịnh Thủy Tinh với dung mạo đơn thuần xuất hiện trên đường kinh doanh, người đi đường nhìn thấy cô, vô cùng điên cuồng, vẫn đuổi theo cô, có thể thấy được độ nổi tiếng của Trịnh Thủy Tinh vô cùng cao, cô hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu nữ thần quốc dân…” Lời tiếp theo của người dẫn chương trình, đều là ca ngợi Trịnh Thủy Tinh. die nd da nl e q uu ydo n
“Nữ thần quốc dân!” Wow, hiện giờ người của làng giải trí thật biết nịnh hót.
“Năm ngoái Trịnh Thủy tinh quay một bộ phim cổ đại mới từ hot sang nổi danh.” Anh chỉnh sửa một chút vị trí gối đầu sau lưng cô, “Gần đây tự mình diễn chính bộ phim chiếu trong một tháng điên cuồng quét mười tỷ phòng vé, nhảy lên trở thành minh tinh lớn trong nước, danh hiệu nữ thần quốc dân của cô ấy thật sự hoàn toàn xứng đáng.”
Bởi vì Trịnh Thủy Tinh là bạn của Hi nhi, anh đặc biệt biết một chút tình huống của Trịnh Thủy Tinh.
“Anh rất hiểu rõ cô ấy.” Những tài liệu này do Trần Tiêu đưa đến trên tay cô, cô không thấy như thế nào. Ngược lại Quyền Hạo, hiểu rất rõ tình huống của Thủy Tinh.
Thủy Tinh trước kia chính là một thương nhân, tài sản nói ít cũng hơn năm mươi tỷ, hiện tại trở thành ngôi sao lớn phong quang vô hạn trong làng giải trí, đã rất buồn bực.
“Bởi vì cô ấy là bạn của em.” Quyền Hạo cầm điều khiển ti vi, đổi một kênh khác, cái kênh ti vi Bác Phàm này, đúng lúc chiếu phim cổ đại đưa Trịnh Thủy Tinh lên minh tinh hạng A, “Bộ phim truyền hình này là vai diễn của cô ấy, em xem đi.”
Cô giả bộ rất cảm động, nước mắt cũng sắp tràn ra trong mắt, “Tôi có phải nên cảm động không, anh làm rất nhiều chuyện vì tôi.”
Khóe môi Quyền Hạo không tự chủ nhếch lên, trong tròng mắt lóe sáng tản ra dịu dàng.
Xem đại khái hơn mười phút, cô cảm thấy mình chính là đang xem một vở phim truyền hình thần thoại *, khẩu vị của người xem trong nước đều là nặng như vậy sao? Thích diễn trò hậu cung lục đục với nhau như vậy! Nội dung phim tạm được, chính là hơi chấn động một chút!
(*) Phim truyền hình thần thoại: Vì để hấp dẫn ánh mắt người xem một cách tối đa, nội dung phim, lời kịch, tạo hình quá mức chấn động người, quay phim thần thoại thành phim hoang đường.
Khi hai người đang quan sát Trịnh Thủy Tinh là nữ chính bộ phim hậu cung, cửa phòng lặng lẽ bị người mở ra, tiếng bước chân vang lên, hai người cũng ngẩng đầu lên nhìn lại cùng lúc.
Khi thấy gương mặt tròn cần ăn đòn của Lăng Mạc Mạc, đôi mày thanh tú của cô nhíu chặt, “Hai người tới đây làm cái gì?” Cô thật sự không biết Quyền Cẩn thích Lăng Mạc Mạc ở điểm nào, dáng vẻ rất xinh đẹp, đầu óc lại sử dụng không quá tốt, nhà họ Quyền cần con dâu có bên ngoài không có bên trong như vậy sao?
“Lâm Hi, chúng tôi đến thăm cô.” Sắc mặt Quyền Cẩn lạnh lùng, lúc nói chuyện, tầm mắt không liếc nhìn về phía Lâm Hi, sự chú ý của anh ta ở trên người Quyền Hạo. di3nd@nl3qu.yd0n
“Anh cả.” Quyền Hạo mặt lạnh, trong giọng nói không có tình cảm gì kêu lên.
“Nghe quản gia của chú nói, Lâm Hi phát bệnh tim, cho nên anh mang Mạc Mạc tới xem một chút.” Quyền Cẩn thân mật kéo tay Lăng Mạc Mạc, ánh mắt vẫn như trước không quét về phía Lâm Hi một lần. Dáng vẻ này không giống như đến thăm Lâm Hi, ngược lại giống như tới mà không đếm xỉa đến Lâm Hi.
Có Quyền Cẩn ở đây, Lăng Mạc Mạc yêu kiều giả bộ lo lắng vì Lâm Hi, trong lòng lại vui mừng muốn chết. Phát bệnh tim, tốt nhất tối nay chết đi, chứ không phải còn sống làm vướng mắt của cô.
“Cám ơn hai người quan tâm.” Lâm Hi mắt lạnh bắn lên người Lăng Mạc Mạc, không mặn không nhạt nói. Vẻ mặt lo lắng trên mặt Lăng Mạc Mạc, giả đến không thể giả hơn nữa, dưới lớp trang điểm xinh đẹp làm người ta động lòng là vui mừng đi.
“Lâm Hi, thân thể của cô còn tốt chứ?” Lăng Mạc Mạc buông tay Quyền Cẩn ra, ân cần đến gần bên cạnh Lâm Hi. Không nhìn thấy dáng vẻ Lâm Hi thoi thóp một hơi, cô rất thất vọng.
Trên mặt Lâm Hi hiện lên ý cười có ý tứ không rõ ràng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn kỹ thuật diễn tinh xảo của Lăng Mạc Mạc ở trước mặt, ”Thân thể của tôi rất tốt, cô không cần phải lo lắng.”
Giả bộ cái gì mà giả bộ! Những diễn viễn đóng phim kia còn có kỹ thuật diễn tốt hơn cô ta, ngu xuẩn!
Có hai anh em Quyền Cẩn và Quyền Hạo ở đây, môi đỏ mọng của Lăng Mạc Mạc mím thành hình dáng đẹp mắt, đuôi khóe mắt quét lên kênh truyền hình đang phát bộ phim cổ đại, hận đến cắn răng nghiến lợi, cố tình trên mặt phải giả bộ quan tâm Lâm Hi, ”Người có bệnh tim phải nghỉ ngơi thật tốt, chứ đừng nói tới em có bệnh tim nghiêm trọng, không nên xem ti vi nhiều, vậy sẽ ảnh hưởng đến em nghỉ ngơi.”
Lâm Hi khẽ mím môi, gặp mặt chỉ ba lần, phải giả bộ dáng vẻ như vậy, thật khó cho Lăng Mạc Mạc rồi!
Người trước mắt không vui mừng, Lăng Mạc Mạc cảm nhận được, mục đích tới đây của cô, chính là vì ghê tởm Lâm Hi, cố ý tỏ vẻ hạnh phúc, lời nói chứa đầy hàm ý, ”Thân thể của em nhất định sẽ rất nhanh tốt, như vậy em mới theo kịp hôn lễ của chị và Quyền Cẩn.”
“Thật sao?” Lâm Hi châm chọc ngước mắt, lạnh nhạt nói, “Tôi nhất định sẽ tham gia hôn lễ của chị và Quyền Cẩn.” Chỉ sợ chị không có số mệnh kết hôn với Quyền Cẩn! Lại dám chạy tới đây tỏ vẻ với cô! Lại định thông qua cô để Thủy Tinh biết được hôn sự của Quyền Cẩn sao? Xem ra Lăng Mạc Mạc cũng không phải rất ngu.
Tròng mắt Quyền Hạo tĩnh mịch, lạnh lùng liếc nhìn Lăng Mạc Mạc đang làm bộ, nhíu chặt mày rậm, rất không vui với hành động của cô ta, ”Cô ấy không có việc gì, mấy người có thể đi về.”
Lăng Mạc Mạc trở lại bên cạnh Quyền Cẩn, mặt hạnh phúc, “Chúng tôi đi về trước, Lâm Hi, em phải chú ý thân thể nhiều!” Dứt lời, cô nắm tay Quyền Cẩn rời đi.
“Có xà tinh bệnh * đi!” Lâm Hi hơi tức giận bừng bừng, cầm gối sau lưng, ném về phía cửa. Dàng vẻ tiểu nhân đắc chí, thật ghê tởm!
(*) xà tinh bệnh: Ngôn ngữ Internet, ý chỉ "Bệnh tâm thần". Giọng điệu càng chế giễu hơn "Bệnh tâm thần", không mang theo ác ý mạnh mẽ.
Quyền Hạo lượm gối đầu về, đập đập bụi bặm trên đó, một lần nữa nhét vào sau lưng cô, “Hi nhi, đừng tức giận vì loại người không quan trọng này.”
“Nếu không quan trọng, vậy thì tốt! Vấn đề chị ta là bạn gái của anh cả anh, người gì đây, một kẻ bệnh thần kinh.” Lăng Mạc Mạc cho cô ấn tượng vô cùng kém, cô không thích người này, người này vẫn còn hả hê lắc lư trước mặt cô, cô ghê tởm đến muốn ói, “Quyền Hạo, yêu cầu của nhà anh về nữ chủ nhân quản việc nhà tương lai thấp như vậy sao?”
“Đây là người trong lòng anh cả, tụi anh không có cách nào ngăn cản. Chỉ có điều cô ta sẽ không trở thành nữ chủ nhân quản việc nhà tương lai của nhà họ Quyền, cô ta không có tư cách kia.” Quyền Hạo vừa nói chuyện, đồng thời suy nghĩ một chút, quyết định về sau không cho ai đến thăm Hi nhi nữa.
“Trình độ thưởng thức của anh trai anh còn cần phải nâng cao.” Cô oán hận nói.
“Trình độ thưởng thức của anh trai anh đúng là rất kém, từ nhỏ đến lớn chỉ thích một mình Lăng Mạc Mạc.”
“Khả năng cô ta trở thành con dâu nhà anh có tỷ lệ rất cao!” Cô bất đắc dĩ nâng trán, nghĩ đến đời này sẽ nhìn thấy người như vậy lắc lư ở trước mặt cô, đầu cô lại đau.
“Hi nhi, nhà họ Quyền sẽ không tiếp nhận con dâu như vậy.” Anh nhìn ra, Hi nhi của anh rất ghét Lăng Mạc Mạc, Hi nhi của anh không thích chính là chị em bạn dâu như vậy.
“Không phải anh cả anh rất thích sao?” Tối hôm qua khi Phó Trường Thanh tới chỗ Quyền Hạo thì tỏ vẻ rất thích Lăng Mạc Mạc.
“Cô ta không có tư cách.”
“Tại sao không có tư cách?” Tư cách! Làm con dâu nhà họ Quyền cần chính là tư cách? Giống như cô vậy, có tư cách sao?... Ngẫm nghĩ, ngẫm nghĩ, cô nghĩ đến trên người mình.
“Gia thế của con dâu nhà họ Quyền cần phải trong sạch, chỉ số thông minh không thể quá thấp, làm việc phải có quyết đoán, làm được nội trợ hiền, cũng lên được phòng khách. Lăng Mạc Mạc không đạt được điều kiện như vậy, cho nên không có tư cách.”
Nghe thấy mấy điều kiện này! Cô vuốt vuốt tóc dài, từ từ nói: “Nhà anh còn rất kỳ quái.”
“Hi nhi không phải lo lắng, em như thế nào cũng không sao, em đã nhất định là bà xã của anh.” Ánh mắt của cô đã tỏ rõ mới vừa rồi cô đang suy nghĩ gì, cảm giác hạnh phúc và ngọt ngào sinh ra từ tim, anh cười đến cực kỳ rực rỡ. di@en*dyan(lee^qu.donnn)
Thấy nụ cười rực rỡ của Quyền Hạo, cô 囧 rồi, chẳng lẽ khi cô suy nghĩ chuyện gì, đều biểu hiện rất rõ ràng như vậy, nhìn anh có thể cười thành như thế, trong nháy mắt, cô muốn đập chết mình vừa mới suy nghĩ lung tung. Lòng phiền muộn buồn bực, cô mím môi không vui nói, “Đừng kéo tới trên người tôi.” Mới vừa rồi cô nghĩ cái gì! Sao cô lại lo lắng mình không đạt tới điều kiện làm con dâu nhà họ Quyền, ngu chết rồi, cô là người trong số mệnh đã định của Quyền Hạo, tại sao lại nghĩ những chuyện này? A, cô ngu chết rồi!
“Hi nhi, mặc dù thân thể của em rất trẻ trung, nhưng số tuổi của nội tâm em lại lớn như anh.” Quyền Hạo trêu nói, “Theo cách nói bây giờ, em là nữ thanh niên lớn tuổi chưa cưới.”
Nữ thanh niên lớn tuổi chưa cưới! Cô cực kỳ khó chịu với cách xưng hô này, cầm gối đầu lên nện lên người Quyền Hạo, “Đi qua kia chơi, chị đây còn non, cái gì mà nữ thanh niên lớn tuổi chưa cưới, còn không bằng nói chính anh là một nam thanh niên lớn tuổi chưa cưới.” Giận lên, cô đều tự xưng chị. Phụ nữ sau khi qua mười tám tuổi đều để ý nhất chính là người khác nhắc tới tuổi của mình, cô cũng không ngoại lệ, mặc dù thân thể của cô rất non.
“Cho nên chúng ta là trời sinh một đôi.” Anh mặt dày nói.
“Không biết xấu hổ.” Cô cầm một cái gối khác, đập lên người anh. Có thể do động tác dùng quá sức rồi, vết thương của cô càng thêm đau lợi hại, trên trán toát ra từng tầng mồ hôi mịn.
“Em đừng đập đồ, đụng tới vết thương em sẽ rất đau.” Quyền Hạo cúi người xuống, nhặt gối đầu rơi trên mặt đất, vỗ sạch bụi bặm trên gối, không nhìn thấy nét mặt của cô xảy ra biến hóa cực lớn.
Cô che chỗ tim, đau kịch liệt lan tràn toàn thân, ánh mắt sáng ngời ảm đạm xuống, hô hấp trở nên không thuận, cảm giác này lại tới, giống như cảm giác cảm nhận được trước khi ngất đi vào tối hôm qua.
Đau, rất đau, cô che ngực thật chặt, miệng vết thương ẩm ướt, giống như có thứ gì đó rỉ ra. Áo thật mỏng, chỗ miệng vết thương chảy ra máu tươi dính vào, màu xanh dương và màu đỏ giao hòa.
Cô cắn môi dưới, đau đến không thể nói. Không tới một phút, mắt của cô đóng lại, hôn mê bất tỉnh.
Quyền Hạo cầm gối đầu sạch sẽ, đầu vừa ngẩng lên, thấy chính là ngực cô đang chảy máu hôn mê bất tỉnh. Một phút trước còn nói cười với anh, một phút sau cô đã hôn mê bất tỉnh, độ chênh lệch này quá lớn, ánh mắt anh trợn tròn, gối đầu trong tay lại một lần nữa rơi xuống đất.
“Hi nhi.” Anh thương tâm kêu lên, một tay vỗ nhè nhẹ gương mặt của cô, một tay ấn chuông cấp cứu.
Bác sỹ trưởng vốn ngồi ngủ gà ngủ gật trong phòng làm việc, vừa nghe tiếng chuông reo, nhanh chóng chạy tới phòng bệnh của Lâm Hi. Ông vẫn còn buồn bực vì sao tinh thần của nhị tiểu thư còn tốt vậy, hiện giờ chuông cấp cứu vang lên, ông mới cảm thấy bình thường.
“Quyền thiếu, ngài tránh ra một chút.” Vừa vào phòng bệnh, bác sỹ trưởng thấy Lâm Hi đã ngất đi.
Mặc dù Quyền Hạo nóng nảy trong lòng, nhưng vẫn phải tin tưởng bác sỹ, anh rời ra xa hai bước. die ennd kdan/le eequhyd onnn
Vừa nhìn thấy áo trên người Lâm Hi bị máu tươi thấm ướt, bác sỹ trưởng đại khái kiểm tra vết thương trên người Lâm Hi một chút, nhìn thấy mà ông muốn hôn mê, lần này nhị tiểu thư lại phải vào phòng phẫu thuật rồi.
“Thông báo bác sỹ khoa tim mạch, để cho bọn họ chuẩn bị sẵn sàng, nhị tiểu thư cần phải phẫu thuật lần nữa.” Bác sỹ trưởng vừa rút gối đầu sau lưng Lâm Hi, vừa nói với y tá sau lưng.
“Vâng, bác sỹ Từ.” Y tá cũng biết tình huống khẩn cấp, nhanh chóng rời đi.
“Quyền thiếu, mời ngài đi xuống.” Y tá đẩy giường, cung kính nói với Quyền Hạo.
Gương mặt tái nhợt không có sinh khí của cô, từng trận cảm giác đau truyền vào trong lòng anh.
Bác sỹ khoa tim mạch một mực đợi lệnh, khi biết được tin tức Lâm Hi phải phẫu thuật lần nữa, bằng tốc độ nhanh nhất chuẩn bị sẵn sàng, chạy tới phòng phẫu thuật.
Đèn phòng phẫu thuật một lần nữa sáng lên, vui sướng có thể tới rất nhanh, đau thương càng nhanh hơn, Quyền Hạo lại bắt đầu chờ đợi giống như tối hôm qua.
Phó Trường Thanh loay hoay bể đầu sứt trán, sau khi nhận được điện thoại của bệnh viện, bà liền muốn bóp chết Lăng Mạc Mạc. Đều do con bé này, khiến tình huống trở nên bết bát như thế, làm hại Lâm Hi trước mắt không có trái tim để thay. Cho dù đã phái người đi tìm trái tim có thể phù hợp với Lâm Hi, nhưng đầu bà rất đau, nếu không tranh thủ tìm được trái tim trước khi bệnh tình của Lâm Hi chuyển biến xấu, Lâm Hi vì vậy mà qua đời, cậu con trai út của bà cũng không giữ được!
“Gọi Quyền Cẩn tới.” Phó Trường Thanh tức giận không chỗ phát tiết, ngũ quan khẽ vặn vẹo.
“Dạ, phu nhân.” Sau khi quản gia nghe được mệnh lệnh, đi mời đại thiếu gia tới.
Quyền Cẩn ngồi trong thư phòng đọc sách, nghe được lời quản gia nói, hơi ngoài ý muốn, nhưng vẫn đi thư phòng của mẹ mình, "Mẹ tìm con có việc sao?”
Ngước mắt thấy Quyền Cẩn đi vào, Phó Trường Thanh đứng lên, đi tới, không chút nghĩ ngợi đánh Quyền Cẩn một bạt tai. Bà giận đến huyết áp tăng lên, gầm nhẹ nói: “Gần đây con đã làm gì? Sao con có thể cho bạn của Lăng Mạc Mạc trái tim cứu mạng Lâm Hi, con ngu xuẩn hay ngốc nghếch? Có biết Lâm Hi có ý nghĩa như thế nào với em trai con không? Lâm Hi chết rồi, em trai con cũng không sống được, vì một con đàn bà như vậy, con muốn đưa em trai con vào chỗ chết sao?” Đều là con trai của bà, bà cũng không thiên vị ai, nhưng lần này Quyền Cẩn sai quá lớn.
Bị một bạt tai, mặt Quyền Cẩn không đổi sắc, anh không cảm thấy đau lòng vì lời của mẹ, thong thả ung dung nói: “Hôm nay con đi thăm Lâm Hi, tinh thần Lâm Hi rất tốt, không giống như bệnh nhân có bệnh tim bẩm sinh nghiêm trọng. Bạn của Mạc Mạc cần có trái tim khẩn cấp, cho nên con làm chủ lấy trái tim kia để cho bạn cô ấy thay. Bệnh tình của Lâm Hi không nghiêm trọng, còn có rất nhiều thời gian đi tìm một trái tim khác, tính mạng của cô ấy sẽ không bị uy hiếp.” dfienddn lieqiudoon
Cơn tức của Phó Trường Thanh đùng đùng dâng lên, vung tay lên một lần nữa cho Quyền Cẩn một bạt tai: “Tinh thần tốt, không có nghĩa rằng con bé không cần thay tim. Con rốt cuộc có biết hay không, nếu trong vòng ba tháng Lâm Hi không thay tim, con bé sẽ chết!”
Con trái có dáng vẻ lẽ thẳng khí hùng như vậy, bà thật sự giận đến không có chỗ phát tiết.
Quyền Cẩn kinh ngạc một trận, anh cũng không nghĩ đến sẽ như vậy: “Mẹ, xin lỗi, con sẽ sớm tìm được trái tim phù hợp với Lâm Hi.”
“Nhanh chóng, nếu bệnh tình của Lâm Hi chuyển biến xấu, chưa tới một tháng con bé sẽ chết.” Phó Trường Thành nghĩ ra một chủ ý, khuôn mặt lạnh lùng, “Đi tìm bạn của Lăng Mạc Mạc, xem có thể lấy trái tim kia ra không.” Đừng trách bà lòng dạ độc ác, trái tim kia vốn chính để dùng cứu Lâm Hi, mà không phải cho người khác dùng. Bà muốn Lâm Hi không sao, sống chết của những người khác không liên quan gì đến bà.
Quyền Cẩn không nói tiếng nào, khi đi ra khỏi thư phòng của mẹ anh, trong đầu vẫn nghĩ tới lời mẹ anh nói.
Cùng lúc đó, trong bệnh viện Lĩnh Lâm, Quyền Hạo đứng trước cửa phòng phẫu thuật, hết sức khẩn trương nhìn vào.
Thời gian phẫu thuật dài đằng đẵng, may mà lần này Lâm Hi ngất đi, không phải vấn đề gì lớn, sẽ không uy hiếp tới tính mạng của cô, bác sỹ khoa tim mạch cuối cùng đầu đầy mồ hôi hoàn thành phẫu thuật.
“Quyền thiếu, nhị tiểu thư không sao.” Bác sỹ trưởng đã mệt đến hai mắt muốn trợn trắng rồi.
Quyền Hạo lạnh lùng liếc nhìn bác sỹ trưởng, anh đã sinh ra hoài nghi với lời nói lúc trước của ông ta.
Trong phòng bệnh, sắc mặt cô tái nhợt, một lần nữa đeo chụp dưỡng khí lên.
Quyền Hạo đau lòng nhìn cô, nhớ tới lời sáng nay bác sỹ đã nói, gọi y tá tới trông chừng cô.
Đi tới phòng làm việc của viện trưởng thì anh dừng bước, mở cửa, thấy các bác sỹ khoa tim mạch đều đang ở đây.
Bác sỹ khoa tim mạch thấy là Quyền Hạo thì như gặp địch mạnh, bọn họ cũng bị hạ lệnh khóa miệng, bọn họ không thể nói với Quyền Hạo về bệnh tình thật sự của Lâm Hi.
Viện trưởng tỏ vẻ nặng nề càng thêm nặng nề, “Quyền thiếu, xin hỏi ngài có việc gì sao?”
“Tôi có phải tốn tiền nuôi một đám phế vật không?” Quyền Hạo từ trên cao đưa mắt nhìn xuống tất cả người tại đây.
“Vì sao Quyền thiếu lại nói như vậy?” Bị người ta nói là phế vật, viện trưởng tỏ vẻ đau khổ hỏi.
“Bác sỹ trưởng của Hi nhi nói, cô ấy chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt sẽ không có việc gì, bây giờ nhìn lại, mấy người là phế vật, không nhìn ra bệnh tình của cô ấy sao? Cái gì mà nghỉ ngơi cho tốt, là đang lừa gạt tôi sao?” Ánh mắt lạnh lùng quét nhìn tất cả mọi người ở đây, Quyền Hạo nổi giận.
“Quyền thiếu, chúng tôi không lừa gạt ngài, mà là…” Viện trưởng nhíu chặt chân mày.
“Nhị tiểu thư, đây là rất bình thường, dù sao cô vừa làm phẫu thuật.”
Làm phẫu thuật! Cô chớp chớp cặp mắt.
Bác sỹ trưởng biết rõ đạo lý nói nhiều sai nhiều này, tình huống của nhị tiểu thư thật sự chỉ có phu nhân biết, những người khác không thể tiết lộ, vì không để cho Quyền thiếu nhìn ra, ông nghiêm mặt lên, dáng vẻ vô cùng chuyên nghiệp, “Nhị tiểu thư chú ý nghỉ ngơi nhiều, phương diện ẩm thực phải dùng nhẹ. Quyền thiếu, nhị tiểu thư cần phải ăn uống rồi, sau khi ăn cơm, phải uống thuốc đúng hạn.”
“Ừ.” Cô cảm giác bụng hơi trống không, khóe miệng không vui khẽ mím.
“Tôi đi ra ngoài trước.” Không đợi Quyền Hạo và Lâm Hi có đáp lời gì, bác sỹ trưởng hơi vội vã rời đi. Theo kết quả ông kiểm tra ra, nhị tiểu thư không có gì khác thường, rất tinh thần, chỉ hơi yếu đuối và sắc mặt tái nhợt một chút, theo các tình huống đến xem, đây vốn không giống như là một bệnh nhân cần thay tim. Mới một ngày, nhị tiểu thư đã khôi phục được tốt như vậy sao?
Đây coi như là kỳ tích y học sao? Bác sỹ trưởng suy nghĩ nát óc cũng muốn không ra được.
“Hi nhi, đói bụng sao?” Quyền Hạo ngồi ở trên giường, săn sóc mà hỏi.
“Hơi hơi.” Sờ sờ bụng rỗng tuếch, cô nhíu đôi mày thanh tú.
Quyền Hạo liếc nhìn y tá đứng ở bên cửa, ánh mắt cho bọn cô biết, có thể lấy thức ăn ra rồi.
Y tá đợi lệnh hung quanh lập tức đi đến bưng cháo trắng còn nóng hôi hổi tới, “Nhị tiểu thư, mời từ từ dùng!” dinendian.lơqid]on
Vốn Quyền Hạo định đút cho cô, nhưng cô không muốn.
“Anh làm gì mà vẫn nhìn tôi như vậy.” Quấy cháo trắng hơi nóng, cô ngoài ý muốn phát hiện Quyền Hạo dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn cô. Cô không khỏi sờ sờ mặt, chẳng lẽ trên mặt có thứ gì bẩn?
“Chỉ là muốn nhìn em thật kỹ.” Anh trả lời cực kỳ nghiêm túc.
“Tôi lại không chạy được, lúc nào nhìn cũng được.” Cô cầm cái muỗng lên, rất là tự sướng nói.”Chẳng lẽ dáng dấp của tôi quá đẹp, cho nên anh hoàn toàn bị tôi mê hoặc!” Dáng vẻ kiêu ngạo tự đắc này, quả thật giống như kiêu ngạo.
“Dáng vẻ của em vốn rất đẹp!” Anh thật lòng khen ngợi.
“Đây là chuyện người địa cầu ai cũng biết, anh cũng không cần nói.” Cô khẽ hé mở môi hồng ra, ăn cháo trắng không có hương vị. Sau khi muốt cháo trắng xuống, cô cảm thấy thức ăn thanh đạm, thấy hầu kết của anh hoạt động, “Anh còn chưa ăn cơm sao?”
“Ừ.” Lo lắng quá mức, một mực canh chừng bên cạnh cô, anh quên phải ăn cơm rồi.
“A, há mồm.” Cô giơ cao cái muỗng.
Anh rất nghe lời ngoan ngoãn há mồm ra, cô nhét cái muỗng có đầy cháo trắng vào trong miệng anh.”Từ khi tôi phát bệnh, đến bây giờ tổng cộng bao nhiêu thời gian?” Trước khi cô ngất đi, là ban đêm, hiện giờ tỉnh lại là gần tối.
Anh giống như thưởng thức đồ ăn ngon nhất trên đời, từ từ nuốt cháo trắng trong miệng xuống, mặt mày như tranh vẽ lộ ra nụ cười hạnh phúc, môi mỏng nhẹ nhàng chu lên, “Một ngày.”
“Sao lại không thấy Trần Tiêu?” Cô nhìn xung quanh một chút, phát hiện không có bóng dáng của Trần Tiêu.
“Cậu ta đang nhà, Hi nhi tìm cậu ta có chuyện gì sao?” Anh hơi thất vọng, cô lại đang tìm Trần Tiêu, là không thấy sự hiện hữu của anh sao? Vào giờ phút này, trong lòng anh nhanh chóng nổi lên ghen tức dần dần dâng lên.
Cô để cháo trắng xuống, nhớ tới dáng vẻ mới vừa rồi của Thủy Tinh ở trong mộng, đôi mày thanh tú cau chặt, “Thật ra tôi có chuyện tìm anh ta, anh để cho anh ta đi đến đây một chuyến.” diee ndda fnleeq uysd doon
Anh không biết chuyện khẩn cấp cỡ nào, nhưng vẫn gọi điện thoại để Trần Tiêu tới đây một chuyến.
Khi Trần Tiêu còn chưa tới bệnh viện, cô nghĩ tới đủ khả năng có thể xảy ra. Cô lo lắng trùng trùng ngẫm nghĩ, mà anh ở bên cạnh ăn cháo trắng vô vị.
Nghĩ xong chuyện, cô vô cùng ghét bỏ nhìn anh, “Anh ra ghế sa lon ngồi ăn đi.”
Anh đang cầm chén, hơi sững sờ nhìn cô, “Hi nhi đây là ghét bỏ anh sao?”
“Không phải ghét bỏ, mà để cho anh ăn thoải mái một chút.” Anh cứ thích bày ra dáng vẻ bị cô bắt nạt, được rồi, vì tâm tình gì đó của anh, cô nâng mắt lên, cười ngọt ngào.
Anh đang đau lòng đến định phản bác, cửa phòng bị người mở ra.
Trước khi Mã Kiều Thần đến, rất lo lắng cho bệnh tình của Lâm Hi, mở cửa thấy dáng vẻ vô cùng có tinh thần của Lâm Hi, cô cảm thấy lo lắng của mình rất dư thừa. Không phải nói bệnh tim tái phát sao? Sao nhìn còn có tinh thần hơn cô! Ngược lại Quyền thiếu, sao lại hơi tiều tụy?
Hai người nhìn cô không chớp mắt, giữa hai người lưu chuyển hơi thở có chút ngọt ngào, giống như ngọt ngào phát tán ra ở giữa tình nhân, quan sát hai người một chút, Mã Kiều Thần hoài nghi có phải mình tới không đúng lúc không.
Tới đã tới rồi, chẳng lẽ còn có thể đi về luôn hay sao. Nghĩ như thế, Mã Kiều Thần da mặt dày đi tới, “Lâm Hi, em có khỏe không?”
“Cám ơn chị quan tâm, em vô cùng tốt!” Cô không cần suy nghĩ, cũng biết chuyện cô nằm viện là do Trần Tiêu nói cho Mã Kiều Thần.
Ngại vì Quyền Hạo ngồi ở bên trái Lâm Hi, Mã Kiều Thần chỉ có thể đi tới bên phải giường, “Bệnh tim của em rất nghiêm trọng sao?”
Cô tự giễu cười cười, không quan tâm nhún nhún vai, “Nghiêm trọng hay không nghiêm trọng, em đều không sao, dù sao em không sao rồi.” Chính là tim còn có chút đau, những thứ khác tốt vô cùng.
“Nếu người khác có bệnh tim, lạc quan như em vậy cũng tốt.”
“Nếu là thực tế sẽ phải tiếp nhận, không phải bệnh tim sao, cũng không phải là lập tức sẽ chết.” Cô đã từng chết một lần rồi, chẳng lẽ còn sợ bệnh tim, nói giỡn! di ien n#dang# yuklle e#q quiq on
“Hi nhi, đừng nói ra chữ chết này.” Vẻ mặt Quyền Hạo nghiêm túc, sợ nghe được chữ chết từ trong miệng cô.
“Em đồ không có lương tâm, biết rõ Quyền thiếu quan tâm em cỡ nào, cũng đừng kích thích cậu ấy.” Mã Kiều Thần cảm thấy Quyền thiếu rất đáng thương, yêu Lâm Hi người có tính cách lạnh nhạt như vậy, đúng là chỉ có anh chịu. Không biết tối hôm qua khi Lâm Hi phát bệnh, Quyền thiếu luôn luôn lạnh lùng nhìn người trong thiên hạ sẽ như thế nào đây?
“Em kích thích anh ấy chỗ nào, em chỉ là trần thuật sự thật.” Cô liếc mắt nhìn Quyền Hạo, chỉ vào cháo trắng trên bàn, ý bảo anh tiếp tục ăn.
“Đúng rồi, Lâm Hi, Trịnh Thủy Tinh và Hoàng Bác quen thân lắm sao? Tối hôm qua chị nhìn thấy hai người bọn họ cùng nhau ăn cơm.” Biết được thân thể Lâm Hi tốt đẹp, Mã Kiều Thần trong nháy mắt nhớ lại cảnh tượng quỷ dị tối hôm qua mà cô đã nhìn thấy, Hoàng Bác đại thiếu hoa tâm này sao lại có dáng vẻ rất quen thuộc với Trịnh Thủy Tinh? Chẳng lẽ Hoàng Bác đã không thỏa mãn với tình trạng hiện tại, muốn nhúng chàm người trong làng giải trí?
Cô cau mày, “Ngày hôm qua là lần đầu tiên hai người bọn họ gặp mặt, chị nói có quen không?”
“Cái này kỳ quái.” Mã Kiều Thần không khỏi cảm thấy lo lắng thay cho Trịnh Thủy Tinh, “Chẳng lẽ Hoàng Bác nổi lên hứng thú với Trịnh Thủy Tinh? Lâm Hi, dù sao Trịnh Thủy Tinh cũng là bạn của em, em khuyên nhủ cô ấy đi, Hoàng Bác hoa tâm đại củ cải này không phải người cô ấy có thể thích.”
“Không cần lo lắng chuyện này.” Thưởng thức của Thủy Tinh, cô ấy có lý do tuyệt đối tin tưởng Hoàng Bác kiểu người như vậy, Thủy Tinh chướng mắt, “Đại thiếu hoa tâm, tại sao có thể xứng với nữ minh tinh nổi tiếng nhất trong nước!”
“Lâm Hi, điểm này em nói đúng rồi. Hoàng Bác là công tử thế gia nhỏ, lăn lộn thuận buồm xuôi gió ở trong giới chính trị, hiện tại thì giống như cán bộ. Trịnh Thủy Tinh chỉ lăn lộn trong làng giải trí tốt hơn một chút, trừ bề ngoài, Trịnh Thủy Tinh còn chưa có chỗ nào hợp với Hoàng Bác.”
“Mã Kiều Thần, chỉ nhìn người từ mặt ngoài, chị sớm muộn ăn thiệt thòi, ánh mắt nhìn người của chị còn cần nâng cao.” Nói ví dụ như, chồng chưa cưới của Mã Kiều Thần là Dương Dịch sẽ khiến cho xương cốt của Mã Kiều Thần cũng không dư lại.
“Dù sao chị cũng lớn hơn ưn chín tuổi, về điểm nhìn người này chị lợi hại hơn em.”
Đáy lòng cô cười nhạo mấy tiếng, trên mặt là vẻ mặt khinh bỉ, “Thời gian đang trôi qua, có vài người theo thời gian trôi qua sẽ tăng thông minh và chỉ số tình cảm, có vài người cái gì cũng không tăng trưởng, tăng trưởng chỉ có số tuổi. Đừng mang số tuổi để suy đoán người khác, như chị vậy rất ngốc. Ai nói cho chị biết người nhỏ hơn chị, ánh mắt nhìn người sẽ không đúng?”
Gần đây sự tình hơi nhiều, cô đã điều tra xong về lai lịch của Dương Dịch, nếu không tìm cơ hội thích hợp tạo ra một chút chuyện để Mã Kiều Thần phát hiện.
“Tại sao chị có cảm giác, em giống như đang khinh bỉ chị?” Mã Kiều Thần sờ cằm.
“Không khinh bỉ chị, em chỉ trần thuật sự việc.” Cô không thừa nhận, thu lại vẻ khinh bỉ trong mắt.
“Em rõ ràng có, trong mắt em viết khinh bỉ.”
“Chị hoa mắt, cần phải đi bệnh viện kiểm tra.”
“Quyền thiếu, Lâm Hi nhà ông thật đúng là càng ngày càng gì vậy rồi, ngay cả bạn từ nhỏ của ông mà cũng đối xử như thế.” Mã Kiều Thần tỏ vẻ buồn bã, oán trách với Quyền Hạo, ý độ gợi lên tình bạn giữa bọn họ.
Quyền Hạo nghiêm túc ăn đồ ăn, anh không để ý tới Mã Kiều Thần oán trách.
Oán trách không thành công, mặt Mã Kiều Thần không chút thay đổi, “Hai người không hổ là một đôi, đều một vẻ mặt không nhìn người khác, chẳng lẽ đây chính là tướng vợ chồng trong truyền thuyết sao!”
“Vậy chị và Dương Dịch có tướng vợ chồng sao?” Cô hỏi ngược lại.
“Sao lại nói tới anh ấy?” Người khác nghe được nhắc tới chồng chưa cưới của mình đều có vẻ mặt ngọt ngào, chỉ có Mã Kiều Thần đen mặt lại, không nhìn thấy một chút ngọt ngào, ngược lại thấy rất nhiều khó chịu.
“Bởi vì chị nhắc tới đề tài này.”
“Ôi giời, giải quyết tốt chuyện giữa em và Quyền thiếu đi, rồi lại nói tới chị.” Mã Kiều Thần không muốn nói thêm về chồng chưa cưới của mình, cố gắng nói sang chuyện khác.
“Quyền Hạo, ăn no chưa?” Cô rất muốn chọc tỉnh Mã Kiều Thần, suy nghĩ một chút chuyện như vậy vẫn để cho Quyền Hạo làm thì tốt hơn.
“Ăn no.” Vừa đúng Quyền Hạo đã ăn sạch sẽ cháo trong chén, nhận được ám hiệu trong mắt cô, ngước mắt nhìn chăm chú Mã Kiều Thần, “Bà xem trọng Dương Dịch vì cái gì?”
Mã Kiều Thần im lặng trong nháy mắt, “Quyền thiếu, ông đây là có ý gì?” Khi cô đính hôn Quyền thiếu cũng không nói gì, lúc này lại tới hỏi cô, hơi kỳ quái.
“Tướng mạo còn có thể, phát triển ở giới chính trị cũng có thể, hơi làm bộ làm tịch với bà, khi tốt với bà còn mang theo chút thành phần diễn trò, kết hợp với các ưu điểm trên người anh ta, ở trong vòng con em cán bộ cũng chỉ có tài nghệ trên mức trung bình, người giống như anh ta, ở trong nhóm có thể nắm được một bó to, sao bà lại cố tình lựa chọn đính hôn với anh ta?”
“Dù sao cũng là kết thân chính trị, tìm ai cũng không sai biệt lắm.” Lời Quyền Hạo nói có thể nói là trúng tim đen, Mã Kiều Thần yên lặng thừa nhận trong nội thương.
“Bởi vì lợi ích mà cưới vợ lấy chồng, không có tình cảm làm cơ sở, sinh con dưỡng cái với một người bà không yêu, mỗi một tối lại cùng giường khác mộng với anh ta, bà cảm thấy bà có thể chống đỡ bao lâu?”
“Đều nói là kết thân chính trị, hai người nghe không hiểu sao?”
“Làm người bạn hơn hai mươi năm với bà, tôi khuyên bà một câu, có thể kết thân chính trị, nhưng bà phải nhìn rõ người tài được tuyển chọn làm chồng cho bà.”
“Wow, Quyền thiếu, ông sao vậy? Rất ít khi thấy ông quan tâm người khác.” Mã Kiều Thần giả bộ rất kinh ngạc. Dương Dịch này, cô không ghét cũng không thích, cứ coi như tạm được vậy, cô cũng chưa kết hôn, tương lai thay đổi nhiều như vậy, đối tượng kết hôn của cô chưa nhất định là Dương Dịch.
Tiếng gõ cửa vang lên, ba người trong phòng bệnh đồng thời nhìn về phía cửa ra vào: “Đi vào.” Dieễn ddàn lee quiy đôn
Trần Tiêu đẩy cửa vào, thấy ba người, ngẩn người, “Thiếu gia, tiểu thư, Mã tiểu thư.”
“Mã Kiều Thần, chị nói tối hôm qua chị nhìn thấy Thủy Tinh và Hoàng Bác ăn cơm với nhau, là lúc nào?”
“Khoảng chín giờ tối đi.” Mã Kiều Thần nhớ lại tình cảnh lúc đó.
“Chị có thể về, cám ơn chị tới thăm.” Cô hạ lệnh đuổi khách.
“Được rồi, hôm nào trở lại thăm em.” Mã Kiều Thần tương đối thức thời rời đi, “Bye bye.”
“Tiểu thư, tìm tôi có việc sao?” Nhận được điện thoại của thiếu gia nhà mình, Trần Tiêu sợ hãi hồi lâu.
“Tối hôm qua anh có đi tới nhà Thủy Tinh không?”
“Có, chỉ có điều không thấy Trịnh tiểu thư.” Trần Tiêu cúi đầu.
“Có điều tra tối hôm qua cô ấy làm gì không?”
“Không có.” Đầu Trần Tiêu cúi thấp hơn, tối hôm qua bởi vì tiểu thư nhà mình phát bệnh, anh cũng ở trong bệnh viện đợi một đêm, khiến cho anh quên mất căn dặn của tiểu thư.
“Hiện giờ đi thăm dò, còn có điều tra một chút về Thẩm Khiết Như.” Việc làm ăn chính đáng của nhà họ Thẩm đã kết thúc, nhưng buôn bá thuốc phiện càng làm càng có khuynh hướng lớn lên, điểm này phải chú ý.
“Dạ, tiểu thư.” Sau khi Trần Tiêu lĩnh mệnh liền rời đi.
Sắc trời đã tối, trái tim của cô lại có vấn đề, chỉ nằm trên giường rất nhàm chán
Bật ti vi trong phòng bệnh lên, cô lựa chọn kênh ti vi trong nước có tỉ lệ người xem cao nhất, lúc này trùng hợp phát tin tức về bát quái trong làng giải trí, nhìn tin tức bát quái rớt đầy đất về khí tiết của các minh tinh trong làng giải trí, nhìn thấy mà khiến cô muốn ngủ gật. Chuẩn bị đổi kênh thì cô nhìn thấy hình ảnh bên cạnh Thủy Tinh bị một đám người đi đường vây quanh bị người dẫn chương trình bình luận.
“Trịnh Thủy Tinh là nữ minh tinh nổi danh nhất hiện nay ở trong nước, từ khi lộ diện ra tới nay đến bây giờ độ nổi tiếng tăng vọt, cô ấy vẫn rất điệu thấp, trừ lộ diện khi có tác phẩm mới ra, những thời gian khác rất ít xuất hiện trước công chúng. Trùng hợp ngày hôm qua, Trịnh Thủy Tinh với dung mạo đơn thuần xuất hiện trên đường kinh doanh, người đi đường nhìn thấy cô, vô cùng điên cuồng, vẫn đuổi theo cô, có thể thấy được độ nổi tiếng của Trịnh Thủy Tinh vô cùng cao, cô hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu nữ thần quốc dân…” Lời tiếp theo của người dẫn chương trình, đều là ca ngợi Trịnh Thủy Tinh. die nd da nl e q uu ydo n
“Nữ thần quốc dân!” Wow, hiện giờ người của làng giải trí thật biết nịnh hót.
“Năm ngoái Trịnh Thủy tinh quay một bộ phim cổ đại mới từ hot sang nổi danh.” Anh chỉnh sửa một chút vị trí gối đầu sau lưng cô, “Gần đây tự mình diễn chính bộ phim chiếu trong một tháng điên cuồng quét mười tỷ phòng vé, nhảy lên trở thành minh tinh lớn trong nước, danh hiệu nữ thần quốc dân của cô ấy thật sự hoàn toàn xứng đáng.”
Bởi vì Trịnh Thủy Tinh là bạn của Hi nhi, anh đặc biệt biết một chút tình huống của Trịnh Thủy Tinh.
“Anh rất hiểu rõ cô ấy.” Những tài liệu này do Trần Tiêu đưa đến trên tay cô, cô không thấy như thế nào. Ngược lại Quyền Hạo, hiểu rất rõ tình huống của Thủy Tinh.
Thủy Tinh trước kia chính là một thương nhân, tài sản nói ít cũng hơn năm mươi tỷ, hiện tại trở thành ngôi sao lớn phong quang vô hạn trong làng giải trí, đã rất buồn bực.
“Bởi vì cô ấy là bạn của em.” Quyền Hạo cầm điều khiển ti vi, đổi một kênh khác, cái kênh ti vi Bác Phàm này, đúng lúc chiếu phim cổ đại đưa Trịnh Thủy Tinh lên minh tinh hạng A, “Bộ phim truyền hình này là vai diễn của cô ấy, em xem đi.”
Cô giả bộ rất cảm động, nước mắt cũng sắp tràn ra trong mắt, “Tôi có phải nên cảm động không, anh làm rất nhiều chuyện vì tôi.”
Khóe môi Quyền Hạo không tự chủ nhếch lên, trong tròng mắt lóe sáng tản ra dịu dàng.
Xem đại khái hơn mười phút, cô cảm thấy mình chính là đang xem một vở phim truyền hình thần thoại *, khẩu vị của người xem trong nước đều là nặng như vậy sao? Thích diễn trò hậu cung lục đục với nhau như vậy! Nội dung phim tạm được, chính là hơi chấn động một chút!
(*) Phim truyền hình thần thoại: Vì để hấp dẫn ánh mắt người xem một cách tối đa, nội dung phim, lời kịch, tạo hình quá mức chấn động người, quay phim thần thoại thành phim hoang đường.
Khi hai người đang quan sát Trịnh Thủy Tinh là nữ chính bộ phim hậu cung, cửa phòng lặng lẽ bị người mở ra, tiếng bước chân vang lên, hai người cũng ngẩng đầu lên nhìn lại cùng lúc.
Khi thấy gương mặt tròn cần ăn đòn của Lăng Mạc Mạc, đôi mày thanh tú của cô nhíu chặt, “Hai người tới đây làm cái gì?” Cô thật sự không biết Quyền Cẩn thích Lăng Mạc Mạc ở điểm nào, dáng vẻ rất xinh đẹp, đầu óc lại sử dụng không quá tốt, nhà họ Quyền cần con dâu có bên ngoài không có bên trong như vậy sao?
“Lâm Hi, chúng tôi đến thăm cô.” Sắc mặt Quyền Cẩn lạnh lùng, lúc nói chuyện, tầm mắt không liếc nhìn về phía Lâm Hi, sự chú ý của anh ta ở trên người Quyền Hạo. di3nd@nl3qu.yd0n
“Anh cả.” Quyền Hạo mặt lạnh, trong giọng nói không có tình cảm gì kêu lên.
“Nghe quản gia của chú nói, Lâm Hi phát bệnh tim, cho nên anh mang Mạc Mạc tới xem một chút.” Quyền Cẩn thân mật kéo tay Lăng Mạc Mạc, ánh mắt vẫn như trước không quét về phía Lâm Hi một lần. Dáng vẻ này không giống như đến thăm Lâm Hi, ngược lại giống như tới mà không đếm xỉa đến Lâm Hi.
Có Quyền Cẩn ở đây, Lăng Mạc Mạc yêu kiều giả bộ lo lắng vì Lâm Hi, trong lòng lại vui mừng muốn chết. Phát bệnh tim, tốt nhất tối nay chết đi, chứ không phải còn sống làm vướng mắt của cô.
“Cám ơn hai người quan tâm.” Lâm Hi mắt lạnh bắn lên người Lăng Mạc Mạc, không mặn không nhạt nói. Vẻ mặt lo lắng trên mặt Lăng Mạc Mạc, giả đến không thể giả hơn nữa, dưới lớp trang điểm xinh đẹp làm người ta động lòng là vui mừng đi.
“Lâm Hi, thân thể của cô còn tốt chứ?” Lăng Mạc Mạc buông tay Quyền Cẩn ra, ân cần đến gần bên cạnh Lâm Hi. Không nhìn thấy dáng vẻ Lâm Hi thoi thóp một hơi, cô rất thất vọng.
Trên mặt Lâm Hi hiện lên ý cười có ý tứ không rõ ràng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn kỹ thuật diễn tinh xảo của Lăng Mạc Mạc ở trước mặt, ”Thân thể của tôi rất tốt, cô không cần phải lo lắng.”
Giả bộ cái gì mà giả bộ! Những diễn viễn đóng phim kia còn có kỹ thuật diễn tốt hơn cô ta, ngu xuẩn!
Có hai anh em Quyền Cẩn và Quyền Hạo ở đây, môi đỏ mọng của Lăng Mạc Mạc mím thành hình dáng đẹp mắt, đuôi khóe mắt quét lên kênh truyền hình đang phát bộ phim cổ đại, hận đến cắn răng nghiến lợi, cố tình trên mặt phải giả bộ quan tâm Lâm Hi, ”Người có bệnh tim phải nghỉ ngơi thật tốt, chứ đừng nói tới em có bệnh tim nghiêm trọng, không nên xem ti vi nhiều, vậy sẽ ảnh hưởng đến em nghỉ ngơi.”
Lâm Hi khẽ mím môi, gặp mặt chỉ ba lần, phải giả bộ dáng vẻ như vậy, thật khó cho Lăng Mạc Mạc rồi!
Người trước mắt không vui mừng, Lăng Mạc Mạc cảm nhận được, mục đích tới đây của cô, chính là vì ghê tởm Lâm Hi, cố ý tỏ vẻ hạnh phúc, lời nói chứa đầy hàm ý, ”Thân thể của em nhất định sẽ rất nhanh tốt, như vậy em mới theo kịp hôn lễ của chị và Quyền Cẩn.”
“Thật sao?” Lâm Hi châm chọc ngước mắt, lạnh nhạt nói, “Tôi nhất định sẽ tham gia hôn lễ của chị và Quyền Cẩn.” Chỉ sợ chị không có số mệnh kết hôn với Quyền Cẩn! Lại dám chạy tới đây tỏ vẻ với cô! Lại định thông qua cô để Thủy Tinh biết được hôn sự của Quyền Cẩn sao? Xem ra Lăng Mạc Mạc cũng không phải rất ngu.
Tròng mắt Quyền Hạo tĩnh mịch, lạnh lùng liếc nhìn Lăng Mạc Mạc đang làm bộ, nhíu chặt mày rậm, rất không vui với hành động của cô ta, ”Cô ấy không có việc gì, mấy người có thể đi về.”
Lăng Mạc Mạc trở lại bên cạnh Quyền Cẩn, mặt hạnh phúc, “Chúng tôi đi về trước, Lâm Hi, em phải chú ý thân thể nhiều!” Dứt lời, cô nắm tay Quyền Cẩn rời đi.
“Có xà tinh bệnh * đi!” Lâm Hi hơi tức giận bừng bừng, cầm gối sau lưng, ném về phía cửa. Dàng vẻ tiểu nhân đắc chí, thật ghê tởm!
(*) xà tinh bệnh: Ngôn ngữ Internet, ý chỉ "Bệnh tâm thần". Giọng điệu càng chế giễu hơn "Bệnh tâm thần", không mang theo ác ý mạnh mẽ.
Quyền Hạo lượm gối đầu về, đập đập bụi bặm trên đó, một lần nữa nhét vào sau lưng cô, “Hi nhi, đừng tức giận vì loại người không quan trọng này.”
“Nếu không quan trọng, vậy thì tốt! Vấn đề chị ta là bạn gái của anh cả anh, người gì đây, một kẻ bệnh thần kinh.” Lăng Mạc Mạc cho cô ấn tượng vô cùng kém, cô không thích người này, người này vẫn còn hả hê lắc lư trước mặt cô, cô ghê tởm đến muốn ói, “Quyền Hạo, yêu cầu của nhà anh về nữ chủ nhân quản việc nhà tương lai thấp như vậy sao?”
“Đây là người trong lòng anh cả, tụi anh không có cách nào ngăn cản. Chỉ có điều cô ta sẽ không trở thành nữ chủ nhân quản việc nhà tương lai của nhà họ Quyền, cô ta không có tư cách kia.” Quyền Hạo vừa nói chuyện, đồng thời suy nghĩ một chút, quyết định về sau không cho ai đến thăm Hi nhi nữa.
“Trình độ thưởng thức của anh trai anh còn cần phải nâng cao.” Cô oán hận nói.
“Trình độ thưởng thức của anh trai anh đúng là rất kém, từ nhỏ đến lớn chỉ thích một mình Lăng Mạc Mạc.”
“Khả năng cô ta trở thành con dâu nhà anh có tỷ lệ rất cao!” Cô bất đắc dĩ nâng trán, nghĩ đến đời này sẽ nhìn thấy người như vậy lắc lư ở trước mặt cô, đầu cô lại đau.
“Hi nhi, nhà họ Quyền sẽ không tiếp nhận con dâu như vậy.” Anh nhìn ra, Hi nhi của anh rất ghét Lăng Mạc Mạc, Hi nhi của anh không thích chính là chị em bạn dâu như vậy.
“Không phải anh cả anh rất thích sao?” Tối hôm qua khi Phó Trường Thanh tới chỗ Quyền Hạo thì tỏ vẻ rất thích Lăng Mạc Mạc.
“Cô ta không có tư cách.”
“Tại sao không có tư cách?” Tư cách! Làm con dâu nhà họ Quyền cần chính là tư cách? Giống như cô vậy, có tư cách sao?... Ngẫm nghĩ, ngẫm nghĩ, cô nghĩ đến trên người mình.
“Gia thế của con dâu nhà họ Quyền cần phải trong sạch, chỉ số thông minh không thể quá thấp, làm việc phải có quyết đoán, làm được nội trợ hiền, cũng lên được phòng khách. Lăng Mạc Mạc không đạt được điều kiện như vậy, cho nên không có tư cách.”
Nghe thấy mấy điều kiện này! Cô vuốt vuốt tóc dài, từ từ nói: “Nhà anh còn rất kỳ quái.”
“Hi nhi không phải lo lắng, em như thế nào cũng không sao, em đã nhất định là bà xã của anh.” Ánh mắt của cô đã tỏ rõ mới vừa rồi cô đang suy nghĩ gì, cảm giác hạnh phúc và ngọt ngào sinh ra từ tim, anh cười đến cực kỳ rực rỡ. di@en*dyan(lee^qu.donnn)
Thấy nụ cười rực rỡ của Quyền Hạo, cô 囧 rồi, chẳng lẽ khi cô suy nghĩ chuyện gì, đều biểu hiện rất rõ ràng như vậy, nhìn anh có thể cười thành như thế, trong nháy mắt, cô muốn đập chết mình vừa mới suy nghĩ lung tung. Lòng phiền muộn buồn bực, cô mím môi không vui nói, “Đừng kéo tới trên người tôi.” Mới vừa rồi cô nghĩ cái gì! Sao cô lại lo lắng mình không đạt tới điều kiện làm con dâu nhà họ Quyền, ngu chết rồi, cô là người trong số mệnh đã định của Quyền Hạo, tại sao lại nghĩ những chuyện này? A, cô ngu chết rồi!
“Hi nhi, mặc dù thân thể của em rất trẻ trung, nhưng số tuổi của nội tâm em lại lớn như anh.” Quyền Hạo trêu nói, “Theo cách nói bây giờ, em là nữ thanh niên lớn tuổi chưa cưới.”
Nữ thanh niên lớn tuổi chưa cưới! Cô cực kỳ khó chịu với cách xưng hô này, cầm gối đầu lên nện lên người Quyền Hạo, “Đi qua kia chơi, chị đây còn non, cái gì mà nữ thanh niên lớn tuổi chưa cưới, còn không bằng nói chính anh là một nam thanh niên lớn tuổi chưa cưới.” Giận lên, cô đều tự xưng chị. Phụ nữ sau khi qua mười tám tuổi đều để ý nhất chính là người khác nhắc tới tuổi của mình, cô cũng không ngoại lệ, mặc dù thân thể của cô rất non.
“Cho nên chúng ta là trời sinh một đôi.” Anh mặt dày nói.
“Không biết xấu hổ.” Cô cầm một cái gối khác, đập lên người anh. Có thể do động tác dùng quá sức rồi, vết thương của cô càng thêm đau lợi hại, trên trán toát ra từng tầng mồ hôi mịn.
“Em đừng đập đồ, đụng tới vết thương em sẽ rất đau.” Quyền Hạo cúi người xuống, nhặt gối đầu rơi trên mặt đất, vỗ sạch bụi bặm trên gối, không nhìn thấy nét mặt của cô xảy ra biến hóa cực lớn.
Cô che chỗ tim, đau kịch liệt lan tràn toàn thân, ánh mắt sáng ngời ảm đạm xuống, hô hấp trở nên không thuận, cảm giác này lại tới, giống như cảm giác cảm nhận được trước khi ngất đi vào tối hôm qua.
Đau, rất đau, cô che ngực thật chặt, miệng vết thương ẩm ướt, giống như có thứ gì đó rỉ ra. Áo thật mỏng, chỗ miệng vết thương chảy ra máu tươi dính vào, màu xanh dương và màu đỏ giao hòa.
Cô cắn môi dưới, đau đến không thể nói. Không tới một phút, mắt của cô đóng lại, hôn mê bất tỉnh.
Quyền Hạo cầm gối đầu sạch sẽ, đầu vừa ngẩng lên, thấy chính là ngực cô đang chảy máu hôn mê bất tỉnh. Một phút trước còn nói cười với anh, một phút sau cô đã hôn mê bất tỉnh, độ chênh lệch này quá lớn, ánh mắt anh trợn tròn, gối đầu trong tay lại một lần nữa rơi xuống đất.
“Hi nhi.” Anh thương tâm kêu lên, một tay vỗ nhè nhẹ gương mặt của cô, một tay ấn chuông cấp cứu.
Bác sỹ trưởng vốn ngồi ngủ gà ngủ gật trong phòng làm việc, vừa nghe tiếng chuông reo, nhanh chóng chạy tới phòng bệnh của Lâm Hi. Ông vẫn còn buồn bực vì sao tinh thần của nhị tiểu thư còn tốt vậy, hiện giờ chuông cấp cứu vang lên, ông mới cảm thấy bình thường.
“Quyền thiếu, ngài tránh ra một chút.” Vừa vào phòng bệnh, bác sỹ trưởng thấy Lâm Hi đã ngất đi.
Mặc dù Quyền Hạo nóng nảy trong lòng, nhưng vẫn phải tin tưởng bác sỹ, anh rời ra xa hai bước. die ennd kdan/le eequhyd onnn
Vừa nhìn thấy áo trên người Lâm Hi bị máu tươi thấm ướt, bác sỹ trưởng đại khái kiểm tra vết thương trên người Lâm Hi một chút, nhìn thấy mà ông muốn hôn mê, lần này nhị tiểu thư lại phải vào phòng phẫu thuật rồi.
“Thông báo bác sỹ khoa tim mạch, để cho bọn họ chuẩn bị sẵn sàng, nhị tiểu thư cần phải phẫu thuật lần nữa.” Bác sỹ trưởng vừa rút gối đầu sau lưng Lâm Hi, vừa nói với y tá sau lưng.
“Vâng, bác sỹ Từ.” Y tá cũng biết tình huống khẩn cấp, nhanh chóng rời đi.
“Quyền thiếu, mời ngài đi xuống.” Y tá đẩy giường, cung kính nói với Quyền Hạo.
Gương mặt tái nhợt không có sinh khí của cô, từng trận cảm giác đau truyền vào trong lòng anh.
Bác sỹ khoa tim mạch một mực đợi lệnh, khi biết được tin tức Lâm Hi phải phẫu thuật lần nữa, bằng tốc độ nhanh nhất chuẩn bị sẵn sàng, chạy tới phòng phẫu thuật.
Đèn phòng phẫu thuật một lần nữa sáng lên, vui sướng có thể tới rất nhanh, đau thương càng nhanh hơn, Quyền Hạo lại bắt đầu chờ đợi giống như tối hôm qua.
Phó Trường Thanh loay hoay bể đầu sứt trán, sau khi nhận được điện thoại của bệnh viện, bà liền muốn bóp chết Lăng Mạc Mạc. Đều do con bé này, khiến tình huống trở nên bết bát như thế, làm hại Lâm Hi trước mắt không có trái tim để thay. Cho dù đã phái người đi tìm trái tim có thể phù hợp với Lâm Hi, nhưng đầu bà rất đau, nếu không tranh thủ tìm được trái tim trước khi bệnh tình của Lâm Hi chuyển biến xấu, Lâm Hi vì vậy mà qua đời, cậu con trai út của bà cũng không giữ được!
“Gọi Quyền Cẩn tới.” Phó Trường Thanh tức giận không chỗ phát tiết, ngũ quan khẽ vặn vẹo.
“Dạ, phu nhân.” Sau khi quản gia nghe được mệnh lệnh, đi mời đại thiếu gia tới.
Quyền Cẩn ngồi trong thư phòng đọc sách, nghe được lời quản gia nói, hơi ngoài ý muốn, nhưng vẫn đi thư phòng của mẹ mình, "Mẹ tìm con có việc sao?”
Ngước mắt thấy Quyền Cẩn đi vào, Phó Trường Thanh đứng lên, đi tới, không chút nghĩ ngợi đánh Quyền Cẩn một bạt tai. Bà giận đến huyết áp tăng lên, gầm nhẹ nói: “Gần đây con đã làm gì? Sao con có thể cho bạn của Lăng Mạc Mạc trái tim cứu mạng Lâm Hi, con ngu xuẩn hay ngốc nghếch? Có biết Lâm Hi có ý nghĩa như thế nào với em trai con không? Lâm Hi chết rồi, em trai con cũng không sống được, vì một con đàn bà như vậy, con muốn đưa em trai con vào chỗ chết sao?” Đều là con trai của bà, bà cũng không thiên vị ai, nhưng lần này Quyền Cẩn sai quá lớn.
Bị một bạt tai, mặt Quyền Cẩn không đổi sắc, anh không cảm thấy đau lòng vì lời của mẹ, thong thả ung dung nói: “Hôm nay con đi thăm Lâm Hi, tinh thần Lâm Hi rất tốt, không giống như bệnh nhân có bệnh tim bẩm sinh nghiêm trọng. Bạn của Mạc Mạc cần có trái tim khẩn cấp, cho nên con làm chủ lấy trái tim kia để cho bạn cô ấy thay. Bệnh tình của Lâm Hi không nghiêm trọng, còn có rất nhiều thời gian đi tìm một trái tim khác, tính mạng của cô ấy sẽ không bị uy hiếp.” dfienddn lieqiudoon
Cơn tức của Phó Trường Thanh đùng đùng dâng lên, vung tay lên một lần nữa cho Quyền Cẩn một bạt tai: “Tinh thần tốt, không có nghĩa rằng con bé không cần thay tim. Con rốt cuộc có biết hay không, nếu trong vòng ba tháng Lâm Hi không thay tim, con bé sẽ chết!”
Con trái có dáng vẻ lẽ thẳng khí hùng như vậy, bà thật sự giận đến không có chỗ phát tiết.
Quyền Cẩn kinh ngạc một trận, anh cũng không nghĩ đến sẽ như vậy: “Mẹ, xin lỗi, con sẽ sớm tìm được trái tim phù hợp với Lâm Hi.”
“Nhanh chóng, nếu bệnh tình của Lâm Hi chuyển biến xấu, chưa tới một tháng con bé sẽ chết.” Phó Trường Thành nghĩ ra một chủ ý, khuôn mặt lạnh lùng, “Đi tìm bạn của Lăng Mạc Mạc, xem có thể lấy trái tim kia ra không.” Đừng trách bà lòng dạ độc ác, trái tim kia vốn chính để dùng cứu Lâm Hi, mà không phải cho người khác dùng. Bà muốn Lâm Hi không sao, sống chết của những người khác không liên quan gì đến bà.
Quyền Cẩn không nói tiếng nào, khi đi ra khỏi thư phòng của mẹ anh, trong đầu vẫn nghĩ tới lời mẹ anh nói.
Cùng lúc đó, trong bệnh viện Lĩnh Lâm, Quyền Hạo đứng trước cửa phòng phẫu thuật, hết sức khẩn trương nhìn vào.
Thời gian phẫu thuật dài đằng đẵng, may mà lần này Lâm Hi ngất đi, không phải vấn đề gì lớn, sẽ không uy hiếp tới tính mạng của cô, bác sỹ khoa tim mạch cuối cùng đầu đầy mồ hôi hoàn thành phẫu thuật.
“Quyền thiếu, nhị tiểu thư không sao.” Bác sỹ trưởng đã mệt đến hai mắt muốn trợn trắng rồi.
Quyền Hạo lạnh lùng liếc nhìn bác sỹ trưởng, anh đã sinh ra hoài nghi với lời nói lúc trước của ông ta.
Trong phòng bệnh, sắc mặt cô tái nhợt, một lần nữa đeo chụp dưỡng khí lên.
Quyền Hạo đau lòng nhìn cô, nhớ tới lời sáng nay bác sỹ đã nói, gọi y tá tới trông chừng cô.
Đi tới phòng làm việc của viện trưởng thì anh dừng bước, mở cửa, thấy các bác sỹ khoa tim mạch đều đang ở đây.
Bác sỹ khoa tim mạch thấy là Quyền Hạo thì như gặp địch mạnh, bọn họ cũng bị hạ lệnh khóa miệng, bọn họ không thể nói với Quyền Hạo về bệnh tình thật sự của Lâm Hi.
Viện trưởng tỏ vẻ nặng nề càng thêm nặng nề, “Quyền thiếu, xin hỏi ngài có việc gì sao?”
“Tôi có phải tốn tiền nuôi một đám phế vật không?” Quyền Hạo từ trên cao đưa mắt nhìn xuống tất cả người tại đây.
“Vì sao Quyền thiếu lại nói như vậy?” Bị người ta nói là phế vật, viện trưởng tỏ vẻ đau khổ hỏi.
“Bác sỹ trưởng của Hi nhi nói, cô ấy chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt sẽ không có việc gì, bây giờ nhìn lại, mấy người là phế vật, không nhìn ra bệnh tình của cô ấy sao? Cái gì mà nghỉ ngơi cho tốt, là đang lừa gạt tôi sao?” Ánh mắt lạnh lùng quét nhìn tất cả mọi người ở đây, Quyền Hạo nổi giận.
“Quyền thiếu, chúng tôi không lừa gạt ngài, mà là…” Viện trưởng nhíu chặt chân mày.
Last edited: