Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 87
Cô không thở nổi, hô hấp rất không suôn sẻ, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt nhăn chặt, đôi tay chậm rãi nắm chặt, đôi mày thanh khẽ nhíu chặt, đứt quãng khó nhọc nói, “Tôi…Tim. Rất đau.”
Bệnh tim tái phát! Cô đã nói cô rất xui xẻo!
“Nhị tiểu thư, cô vừa mới làm phẫu thuật xong, sẽ có cảm giác đau, chỉ vì sức khỏe của cô, tôi đề nghị cô trước vẫn đeo chụp dưỡng khí.” Bác sỹ trưởng cũng không dám nhìn sắc mặt Quyền Hạo, ánh mắt lạnh như băng này quả thật giống như ăn ông. Ông một bác sỹ trưởng, cứu sống là trách nhiệm của ông, nhưng đau lòng này thì ông không có biện pháp, tình trạng cơ thể của nhị tiểu thư rất tệ, hơn nữa vừa mới làm phẫu thuật xong không bao lâu, đau đớn là rất bình thường.
Bác sỹ trưởng oán thầm trong lòng xong rồi, ông cố duy trì vẻ nghiêm túc trên mặt.
Cô nói đau, Quyền Hạo đau lòng nắm tay cô, “Rất nhanh sẽ không đau đớn, Hi nhi nhịn một chút.”
Cô rất yếu đuối, nghe được Quyền Hạo nói như vậy, chọc vui cô. Bắp thịt của cô hơi cứng ngắc, không tỏ vẻ mỉm cười được, tròng mắt mang đau chớp chớp, không nói gì nữa, ngay sau đó cô nhắm hai mắt lại, một lần nữa rơi vào hôn mê.
Thấy cô nhắm hai mắt lại, nhịp tim của anh giống như bị lỡ mất một nhịp, “Hi nhi, Hi nhi.”
Cảnh tượng trước mắt, nghĩ theo phương hướng mộng ảo, đây chính là cảnh ly biệt đau thương trong phim Hàn, nghĩ theo phương hướng kịch nói, đây nhất định là cảnh tượng máu chó nông cạn rải đầy lăn lộn thiên lôi do nhà biên kịch đần độn trong nước viết ra… Bác sỹ trưởng nhớ lại vô số cảnh tượng trong phim nhiều tập, len lén châm chọc trong lòng, vừa châm chọc, ông vẫn không quên lo lắng cho cái mạng nhỏ của mình!
Có thể do nam nữ có khác biệt quá lớn, các y tá đi theo bác sỹ trưởng thấy hình ảnh thâm tình như vậy, trong hốc mắt cũng chứa đầy nước mắt, cực kỳ cảm động, nghĩ thầm, nếu như có một người đàn ông cao phú soái * yêu mình sâu đậm như vậy, thật tốt biết bao! Cố tình chỉ có bác sỹ trưởng này là ngoại lệ, trong lòng đang yên lặng châm chọc, tuyệt đối không vì hình ảnh trước mắt mà cảm đọng.
(*) cao phú soái: cao to, giàu có, đẹp trai
Quyền Hạo mắt lạnh nhìn bác sỹ trưởng còn đang say đắm trong ảo tưởng của mình: “Ông còn không mau kiểm tra xem Hi nhi như thế nào? Đứng ngốc ở đó làm gì, không muốn làm nữa sao?” Người yêu đã hôn mê, đã quá đau lòng. Đưa mắt nhìn tới, bác sỹ trưởng nhìn thấy một màn này lại còn thờ ơ, anh giận dữ. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
Bác sỹ trưởng vẫn còn đang ảo tưởng, nếu ở Hollywood sẽ quay lại cảnh tượng này như thế nào, không đợi ông nghĩ ra, đã nghe được giọng nói lạnh lẽo của Quyền Hạo, ông bị sợ đến cả người run lên, run lẩy bẩy dừng ảo tưởng, cầm ống nghe, dưới ánh mắt sắc bén của Quyền Hạo kiểm tra cho Lâm Hi.
Bác sỹ trưởng cẩn thận kiểm tra, ước chừng sau mấy phút, đầu ông khẽ cúi thấp xuống, trầm tư một phút, chống đỡ lấy tầm mắt đen bóng của Quyền Hạo, nuốt một ngụm nước miếng, “Nhị tiểu thư hôn mê là bình thường…” Còn chưa nói hết, bác sỹ trưởng đã phát hiện ánh mắt Quyền Hạo nhìn mình xảy ra biến hóa cực lớn, sau một giây sau, bác sỹ trưởng thẳng tắp lưng, “Nhị tiểu thư có thể tỉnh lại sau khi phẫu thuật xong bốn tiếng, điều này chứng minh cô ấy đã thoát khỏi nguy hiểm về tính mạng, hiện giờ nhị tiểu thư hôn mê, cũng không có tổn thương quá lớn đối với cô ấy, Quyền thiếu cũng không cần quá mức lo lắng.”
Làm sao có thể không lo lắng, người phụ nữ này là hy vọng sống sót của anh, cũng là người anh yêu.
Ánh sáng đau thương đột nhiên thoáng hiện lên trong mắt, Quyền Hạo rũ mí mắt xuống, thâm tình nhìn chằm chằm vào Lâm Hi đang hôn mê, độ cong khóe môi thẳng tưng, “Đại khái cô ấy sẽ tỉnh lại khi nào?” Anh đã một ngày một đêm không nghỉ ngơi, đã hơi tiều tụy, trên khuôn mặt điển trai đã hiện lên vẻ tang thương vượt quá độ tuổi của anh.
Bác sỹ trưởng vụng trộm lau mồ hôi trên trán, vốn định vỗ về trái tim đã chịu đủ hoảng sợ, nghe được câu hỏi của Quyền Hạo, ông lại bị sợ đến gần chết, ông ghi nhớ lời Phó Trường Thanh nói, sau thời gian ngắn ngủi vài giây suy nghĩ rất nhiều, cũng may kỹ thuật diễn của ông rất tốt, “Khi nào nhị tiểu thư tỉnh lại, điều này rất khó nói, nhưng mà nhị tiểu thư đã thoát khỏi nguy hiểm về tính mạng.”
Bác sỹ trưởng liên tiếp nói hai lần thoát khỏi nguy hiểm về tính mạng, đưa tới sự chú ý của Quyền Hạo, tròng mắt anh híp lại, quay đầu liếc nhìn bác sỹ trưởng, “Mọi người có thể ra ngoài.”
“Dạ, Quyền thiếu.” Bác sỹ trưởng cùng với các y tá cung kính khom lưng.
Đi ra khỏi phòng bệnh tràn đầy đè nén và hơi thở đau lòng, bác sỹ trưởng thở ra một hơi thật dài, mới vừa rồi Quyền thiếu sinh lòng nghi ngờ ông có nói thật hay không. Nghĩ đến trái tim chuẩn bị vì nhị tiểu thư đã gắn vào trong thân thể người khác, đầu ông rất đau. Ngọc Hoàng đại đế, Thượng đế, mặc kệ là vị thần tiên nào, nhất định phải phù hộ cho nhị tiểu thư sống đến khi tìm được trái tim phù hợp với cô, nếu không, chuyện gặp nạn không phải chỉ có một mình ông. di3n~d@n`l3q21y"d0n
Bác sỹ trưởng đăm chiêu quay đầu liếc nhìn cửa phòng, sải bước đi về phía phòng làm việc. Không biết phu nhân có thể tìm được trái tim trong thời gian nhanh nhất không, hiện giờ Quyền thiếu đang rơi vào trong giai đoạn cực kỳ đau lòng, sức phán đoán có thể kém một chút, nhưng bệnh tình của nhị tiểu thư không thể giấu Quyền thiếu được bao lâu, tình huống thân thể của nhị tiểu thư để lâu thêm một chút, không cần ông báo cho Quyền thiếu, Quyền thiếu cũng sẽ nhìn ra vấn đề.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ rực rỡ, trong bệnh viện lại trình diễn từng cảnh cảnh tượng sinh ly tử biệt, âm u, rét lạnh cũng không rõ là ai dùng để hình dung bệnh viện nhiều nhất, giờ phút này, các bác sỹ của khoa tim mạch bệnh viện cũng cảm nhận được rét lạnh, rõ ràng là mùa hè, bọn họ lại phải trải qua nhiệt độ mùa đông, chỉ vì bệnh tình của nhị tiểu thư quá khó giải quyết.
Chức năng hô hấp của cô không ổn định, cần đeo chụp dưỡng khí để ổn định hô hấp của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo đeo chụp dưỡng khí bị che khuất đi phân nửa, tròng mắt vĩnh viễn tràn đầy linh khí giờ phút này khép chặt, cô bởi vì quá đau đớn, đôi mày thanh tú nhíu lại thật chặt, hình như ác mộng tới tìm cô, cho dù hôn mê, cô đều mím khóe môi.
Ánh mặt trời xuyên qua kính thủy tinh chiếu rọi vào, chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, giống như bông tuyết xinh đẹp lại tái nhợt trong mùa đông rơi xuống, anh đứng dọc theo giường, tâm tình loạn như dây hoa rối, sợ hãi tồn tại thật lâu trong lòng không thể tản đi.
Mọi người luôn dùng những từ rực rỡ, ấm áp để hình dung ánh mặt trời, lúc này, ánh mặt trời lại tàn nhẫn, lộ vẻ suy yếu của cô rõ ràng hơn, lòng anh đau đến không ngôn ngữ nào có thể hình dung, mày rậm hình như muốn vặn lại thành sợi dây thừng, tim giống như bị người nắm chặt, anh đi tới bên cửa sổ, kéo nửa rèm che, không để cho ánh mặt trời chiếu tới cô.
Thời gian từ từ trôi đi, trong phòng bệnh yên tĩnh, anh ngồi bên giường, tầm mắt không hề rời khỏi cô một khắc.
Là trong mơ, hay thực tế? Cô đã không phân biệt ra.
Cô mồ hôi đầm đìa, thở hồng hộc, quay đầu lại nhìn mắt lang sói hổ báo tản ra ánh sáng xanh đậm vẫn còn đang đuổi theo cô, còn có răng nanh thật dài, hai chân cô như muốn nhũn ra, mắt thấy những súc sinh này sẽ đuổi kịp tới rồi, cô sợ, rất sợ, chung quanh đều là đen như mực, sợ hãi leo vào tim của cô, nước mắt từng giọt từng giọt trượt xuống.
Cô sợ tối, cô vẫn luôn sợ tối, đây là chướng ngại trong lòng cô.
Dường như là hắc ám trong địa ngục, cô cực sợ, quả thật không cách nào hô hấp.
Phía sau còn có một lang sói hổ báo gần đuổi kịp cô, cô không có hơi sức chạy, cảm giác mình chạy trốn không nổi rồi, trong phút chốc, tuyệt vọng như dời núi lấp bể chuẩn bị bao phủ cô, cô cảm giác mình sắp hít thở không thông. dieendaanleequuydonn
Lang sói hổ báo nhắm ngay cơ hội, vọt lên, hai chân cô như thế mọc rễ, đứng tại chỗ cũng không nhúc nhích, con mắt trợn tròn nhìn những súc sinh này.
Răng nanh y hệt lưỡi dao sắc bén hiện ra ở trước mắt cô, lúc này lang sói hổ báo đều há hốc miệng, giơ cao móng vuốt, chuẩn bị vồ ngã cô.
Đừng! Đừng! Trong lòng cô la lên!
Khoảnh khắc khi lang sói hổ báo vồ ngã cô, kỳ tích xuất hiện, Thủy Tinh xuất hiện bên cạnh cô, rất đau thương nhìn cô, Thủy Tinh đưa đôi tay ra, miệng há ra khép lại, cô nghe không rõ Thủy Tinh đang nói cái gì, Thủy Tinh giống như người hư ảo.
Anh đứng ở bên giường vẫn nhìn cô, thấy trên trán cô đổ rất nhiều mồ hôi, anh cầm lấy khăn ướt, dịu dàng lau mồ hôi đi vì cô.
Cô trong mộng vô cùng sợ, trong thực tế cô không ngừng nghiêng đầu, nhỏ giọng la lên.
Anh rất hồi hộp, nhỏ giọng gọi Hi nhi, cô lại không hề có một chút phản ứng.
Sư tử há to miệng như chậu máu, cắn thẳng vào bả vai của cô, đau, đau nhói tim.
Trong nháy mắt, cô bộc phát, chuẩn bị một quyền đánh ngã sư tử, khi dùng sức, cô mở hai mắt ra.
Thấy trần nhà màu trắng, cô mới biết, mới vừa rồi cô đang nằm mơ.
Trên mặt của cô vẫn mang theo chụp dưỡng khí như cũ, anh lau mồ hôi trên cần cổ vì cô, ánh mắt tinh tế trên mặt anh, dường như là ngôi sao không sáng chói, vừa nhìn sẽ khiến cho người ta chìm vào trong đó không thể tự kềm chế, trong một khoảnh khắc thần trí của cô hỗn loạn, linh hồn của cô giống như bị hút vào trong đó. Cô mím chặt môi hồng, cảm giác đau trong lòng vẫn còn tiếp tục.
“Hi nhi, em rốt cuộc đã tỉnh!” Động tác lau mồ hôi của anh dừng lại, mừng rỡ như điên nhìn cô.
Không biết là vì nguyên nhân gì, cô cảm giác thân thể không có không thoải mái như trước, chỉ có điều tim vẫn rất đau.
Bệnh tim, thật sự chính là bệnh tim! Cô đây là đổ nấm mốc bao nhiêu đời, mới có thể sống lại trên thân thể này.
Hô hấp của cô đã rất ổn định, không cần chụp dưỡng khí rồi, hơi không vui lấy chụp dưỡng khí xuống.
Thấy cô lấy chụp dưỡng khí xuống, anh rất khẩn trương, “Hi nhi, không thể.”
“Không có việc gì, hô hấp của tôi rất thoải mái.” Trừ đau tim, cô cũng không có gì.
“Em mới làm phẫu thuật xong không bao lâu, vẫn nên nằm xuống.” Cô cong thân thể lên, thật giống như muốn ngồi dậy, anh vội vàng đưa tay ngăn cản.
Cô nhìn lướt qua ánh mặt trời đã ngả về tây ngoài cửa sổ, “Nằm mệt chết đi, tôi muốn ngồi.”
“Nằm tương đối tốt.” Anh không chịu.
“Tôi muốn ngồi.” Đôi mày thanh tú của cô nhíu chặt, hơi không vui, giống như là đứa bé phát giận, “Nằm không thoải mái.”
Xem ra tinh thần của cô không tệ, tảng đá lớn trong lòng anh rơi xuống, cẩn thận đỡ cô ngồi dậy.
Anh thân thiết cầm thêm hai gối đầu nhét vào sau thắt lưng của cô, dựa vào gối đầu mềm mại thoải mái, cô rất thoải mái.
“Hi nhi, đói bụng không?” Gần ba mươi lăm tiếng không nghỉ ngơi, anh không hề mệt mỏi chút nào, cô tỉnh lại, tinh thần anh sáng láng, cảm giác tang thương lúc trước được quét sạch.
“Không có.” Hạ thấp mắt nhìn kim truyền trên mu bàn tay phải của cô, cô chỉ đành dùng tay trái che ngực mình, không ngờ động tác này của cô, khiến Quyền Hạo cực kỳ khẩn trương. die~nd a4nle^q u21ydo^n
“Hi nhi, em làm sao vậy?”
So sánh với anh khẩn trương, cô bình tĩnh hơn nhiều, lười biếng trợn trắng mắt, chậm rãi nói ra, “Tôi không sao.”
“Không có việc gì là tốt, không có việc gì là tốt.” Anh tự lẩm bẩm, dáng vẻ lo lắng này giống như đang an ủi chính anh.
Sau khi tỉnh lại người đầu tiên cô nhìn thấy là anh, cô không có ngoài ý muốn. Ánh mắt lo lắng của anh, làm cô hồi tưởng lại đủ chuyện trong gần năm năm này, trong thời gian năm năm này, cô cùng anh vượt qua hơn ba năm. Cùng anh sống dưới một hiên nhà, giờ phút này nhớ tới, bất cứ lúc nào cô đều giống như thiên kim tiểu thư bốc đồng, tùy ý tiêu xài tiền bạc nhà họ Quyền, trong thời gian có anh, cô trở nên không giống với cô là thần trộm trước kia, lúc cô là thần trộm, giống như là Thủy Tinh nói, duy ngã độc tôn, sống mang theo mặt nạ. Bây giờ nghĩ lại, cô mỉm cười phát giận với Quyền Hạo, dáng vẻ cố ý nổi giận trêu cợt Quyền Hạo… Cô không giống với linh hồn của cô gái thành thục đã hai mươi bảy tuổi.
Cô tính tình ích kỷ, được người lớn tán thành, ở trong tư tưởng của cô, cô vui vẻ là được, cô mới mặc kệ cảm nhận của người khác, dĩ nhiên trừ Thủy Tinh ra. Ở trường hợp bên ngoài, cô thích mang theo mặt nạ, ngụy trang là một người thức thời biết lễ nghi, thật ra thì cô biết, cô chỉ cũng chỉ đang diễn trò thôi, chỉ có ở chung một chỗ với Quyền Hạo, cô mới có thể tháo bỏ tất cả ngụy trang xuống, lộ ra bản thân chân thật.
Cô chỉ cần biểu hiện một chút xíu không vui, anh sẽ để xuống tất cả dáng vẻ mà dụ dỗ cô. Khi có người bắt nạt cô thì anh sẽ ra mặt vì cô trước tiên. Chỉ cần cô nhìn nhiều một món đồ, anh cũng có mua về đưa cho cô. Cho dù cô rời đi một năm rưỡi, anh không tức giận, chỉ vẫn luôn hỏi có phải làm sai chỗ nào anh hay không… Anh vì cô, đã làm rất nhiều rất nhiều chuyện, cô không thể đếm hết được.
Hồi tưởng lại từng hình ảnh cùng với anh, cô đột nhiên phát hiện, thì ra anh đã sớm thẩm thấu vào thế giới của cô.
Cuộc sống ở nhà họ Quyền không buồn không lo, cô có thể tùy hứng đến cùng, cũng có thể cực kỳ phách lối, rất nhiều tài sản của Quyền Hạo đều cô đều nắm giữ, tùy tiện tiêu xài không sao, bên cạnh còn có đám người Trần Tiêu, Lý Thắng bị cô sai bảo. Cô nghĩ, hoàn cảnh cưng chiều, khiến cô không biết cảm ơn, có lẽ, không có Quyền Hạo, cô không chắc có thể sống những ngày phú quý bằng trước kia. die nda nle equ ydo nn
Người trong số mệnh đã định! Cô hiểu, cũng hoài nghi tới tính chân thật, mỗi một thời đại nhà họ Quyền đều có người thừa kế bị huyết mạch nguyền rủa, cô là người trong số mệnh đã định của Quyền Hạo…
Cô suy nghĩ rất nhiều, rất nhiều, nghĩ đến cuối cùng khóe môi cô không tự chủ nâng lên, sau khi sống lại, trên mặt của cô lần đầu tiên hiện lên nụ cười ấm áp. Chống lại đôi mắt anh, cô dường như trêu đùa nói, “Thật sự lo lắng cho tôi như vậy sao?” Trừ Thủy Tinh ra, anh là người thứ hai lo lắng cho cô như vậy.
Khuôn mặt điển trai của anh rất có tinh thần, trong tròng mắt đen nhánh lóng lánh ánh sáng cực kỳ mê người, da thịt trong trắng nõn lộ ra đỏ thắm khỏe mạnh rất mê người, bởi vì lo lắng quá mức mà mím thật chặc môi mỏng, đường cong rất xinh đẹp, mọng nước, xinh đẹp đến khiến cho người ta muốn một ngụm hôn lên, sóng mũi cao không khoa trương như người phương Tây, ngũ quan xinh xắn, đan xen giữa xinh đẹp và soái ở bên trong, một tia quyến rũ như có như không luôn chảy trôi chung quanh hai mắt của anh. Anh hôm nay dường như không cạo râu ria, cằm lộ ra từng cọng râu.
Thân thể cao lớn không khó coi giống như mấy anh chàng cường tráng, bắp thịt trên người của anh rất tráng kiện, rất khỏe đẹp.
Lần đầu tiên, cô nghiêm túc nhìn kỹ dung mạo của anh như vậy.
Thì ra anh rất tuấn tú, tướng mạo này so với Phan An chẳng qua cũng chỉ như thế đi.
Một cảm giác lạ lẫm quấn lấy lòng cô, ánh mắt của cô trở nên ấm áp.
Chỉ có điều, cô không thích đàn ông có râu ria, nhìn gương mặt có râu của anh, cảm giác lạ lẫm rất nhanh rút khỏi trong lòng, trở lại thực tế.
Ánh mắt của anh cũng xảy ra biến hóa theo ánh mắt của cô, không chút nghĩ ngợi, nhẹ nhàng ôm lấy cô vào trong lòng, khuôn mặt cà lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, giọng khàn khàn, “Rất lo lắng, rất lo lắng.” Trong giọng nói ẩn chứa quyến luyến và lo lắng vô hạn, anh không thể mất đi cô.
Lồng ngực cứng rắn của anh đụng chạm vào lồng ngực của cô, khiến ngực mới vừa phẫu thuật không bao lâu của cô truyền tới cảm giác đau từng cơn, “Anh buông ra, ngực tôi đau.” d1en d4nl 3q21y d0n
Anh rất nhanh buông cô ra, “Xin lỗi.”
“Không cần phải nói xin lỗi, tôi không sao.” Anh rất thích nói xin lỗi với cô, thật ra thì nếu như cô thật sự cho rằng anh làm sai, anh nói bao nhiêu câu xin lỗi cũng vô ích.
Cô lần đầu tiên dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn anh, anh hơi ngượng ngùng, trên mặt tản ra vẻ ửng đỏ. Hơi xấu hổ, anh mím môi, luống cuống nở nụ cười, nụ cười này rất ngọt ngào, rất ngọt.
Anh không chỉ đỏ mặt, ngay cả lỗ tai cũng giống như tụ máu, đỏ rừng rực, tản ra một niềm vui sướng, “Anh có gì mà thẹn thùng?” Sống cùng một chỗ với anh lâu như vậy, cô một cái liền nhìn ra anh đang xấu hổ, dưới con mắt nghiêm túc của cô, anh luống cuống nở nụ cười, anh cười cũng kéo cô cười theo.
Anh cúi đầu không nói, lúng túng xoay người, cầm bình nước sôi lên, rót nước cho cô.
Cô tựa vào gối đầu, nhìn ánh nắng chiều như lửa đỏ trên bầu trời ngoài cửa sổ, khuôn mặt thẹn thùng của anh khiến cho cô rơi vào trong tự suy tính sâu sắc.
“Hi nhi, uống nước.” Anh một tay bưng nước ấm, một tay gãi đầu, gương mặt nóng kinh người.
Giọng nói của anh kéo cô trở lại thực tế, cô nhếch khóe môi lên.
Anh đưa cái ly tới bên bờ môi cô, “Hi nhi, há mồm ra.”
Cô ngoan ngoãn hé mở môi hồng, để cho anh giúp cô uống nước.
Cho cô uống nước xong, anh đè cái nút trên đầu giường.
Bác sỹ trưởng một mực đợi lệnh ở trong phòng làm việc, vừa nghe thấy chuông reo, bằng tốc độ nhanh nhất chạy tới trong phòng bệnh của Lâm Hi.
“Quyền thiếu, nhị tiểu thư.” Bác sỹ trưởng khẽ gật đầu.
Anh để cái ly xuống, không liếc nhìn bác sỹ trưởng một cái.
Nhìn bác sỹ trưởng đứng ở bên cạnh, cô cười lên xinh đẹp, “Tới kiểm tra cho tôi sao?”
Bác sỹ trưởng rất buồn bực, rất khó hiểu. Xét về mặt y học, sau khi phẫu thuật xong nhị tiểu thư không thể nào có tinh thần như vậy, nhìn dáng vẻ của cô, rất khó nhìn ra cô là người vừa phẫu thuật xong. Bác sĩ trưởng nhăn mày lại, không nghĩ ra thì nghĩ không ra, trước mặt phải làm là kiểm tra cho nhị tiểu thư, “Vâng, nhị tiểu thư.”
“Cần cởi quần áo không?” Cô hạ thấp con mắt liếc nhìn vết thương chỗ tim, không có một chút lúng túng, dù sao cô cũng biết vết thương ở trước ngực, nếu muốn kiểm tra, khẳng định phải cởi quần áo.
Bác sỹ trưởng vừa định nói, liền bị Quyền Hạo dùng ánh mắt giết người nhìn, vẻ mặt Quyền thiếu như đưa đám, không chơi dọa người như vậy!
Kiêng dè Quyền Hạo ở đây, bác sỹ trưởng run run rẩy rẩy kiểm tra vết thương cho Lâm Hi.
Trước ngực cô một mảng lớn da thịt lộ ở trong không khí, bác sỹ trưởng không hề có một chút hứng thú, bác sỹ mà, thân thể kiểu gì cũng đã nhìn thấy nhiều. Bác sỹ trưởng nghĩ rất đơn giản, nhưng người khác lại không nghĩ như vậy, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm bác sỹ trưởng.
Bác sỹ trưởng kiểm tra yên ổn, bỗng nhiên có cảm giác hơi không thích hợp, quay đầu lại vừa nhìn, thấy nét mặt như kết băng của Quyền thiếu, ông bị sợ đến linh hồn run rẩy. Nuốt ngụm nước miếng sợ hãi vào, ông tiếp tục kiểm tra thân thể cho Lâm Hi.
Khó khăn lắm mới kiểm tra xong rồi, bác sỹ trưởng cảm giác mình giống như gặp phải cực hình, “Tinh thần của nhị tiểu thư rất tốt, chỉ cần nghỉ ngơi nhiều hơn, sẽ rất nhanh không có chuyện gì.”
Bệnh tim tái phát! Cô đã nói cô rất xui xẻo!
“Nhị tiểu thư, cô vừa mới làm phẫu thuật xong, sẽ có cảm giác đau, chỉ vì sức khỏe của cô, tôi đề nghị cô trước vẫn đeo chụp dưỡng khí.” Bác sỹ trưởng cũng không dám nhìn sắc mặt Quyền Hạo, ánh mắt lạnh như băng này quả thật giống như ăn ông. Ông một bác sỹ trưởng, cứu sống là trách nhiệm của ông, nhưng đau lòng này thì ông không có biện pháp, tình trạng cơ thể của nhị tiểu thư rất tệ, hơn nữa vừa mới làm phẫu thuật xong không bao lâu, đau đớn là rất bình thường.
Bác sỹ trưởng oán thầm trong lòng xong rồi, ông cố duy trì vẻ nghiêm túc trên mặt.
Cô nói đau, Quyền Hạo đau lòng nắm tay cô, “Rất nhanh sẽ không đau đớn, Hi nhi nhịn một chút.”
Cô rất yếu đuối, nghe được Quyền Hạo nói như vậy, chọc vui cô. Bắp thịt của cô hơi cứng ngắc, không tỏ vẻ mỉm cười được, tròng mắt mang đau chớp chớp, không nói gì nữa, ngay sau đó cô nhắm hai mắt lại, một lần nữa rơi vào hôn mê.
Thấy cô nhắm hai mắt lại, nhịp tim của anh giống như bị lỡ mất một nhịp, “Hi nhi, Hi nhi.”
Cảnh tượng trước mắt, nghĩ theo phương hướng mộng ảo, đây chính là cảnh ly biệt đau thương trong phim Hàn, nghĩ theo phương hướng kịch nói, đây nhất định là cảnh tượng máu chó nông cạn rải đầy lăn lộn thiên lôi do nhà biên kịch đần độn trong nước viết ra… Bác sỹ trưởng nhớ lại vô số cảnh tượng trong phim nhiều tập, len lén châm chọc trong lòng, vừa châm chọc, ông vẫn không quên lo lắng cho cái mạng nhỏ của mình!
Có thể do nam nữ có khác biệt quá lớn, các y tá đi theo bác sỹ trưởng thấy hình ảnh thâm tình như vậy, trong hốc mắt cũng chứa đầy nước mắt, cực kỳ cảm động, nghĩ thầm, nếu như có một người đàn ông cao phú soái * yêu mình sâu đậm như vậy, thật tốt biết bao! Cố tình chỉ có bác sỹ trưởng này là ngoại lệ, trong lòng đang yên lặng châm chọc, tuyệt đối không vì hình ảnh trước mắt mà cảm đọng.
(*) cao phú soái: cao to, giàu có, đẹp trai
Quyền Hạo mắt lạnh nhìn bác sỹ trưởng còn đang say đắm trong ảo tưởng của mình: “Ông còn không mau kiểm tra xem Hi nhi như thế nào? Đứng ngốc ở đó làm gì, không muốn làm nữa sao?” Người yêu đã hôn mê, đã quá đau lòng. Đưa mắt nhìn tới, bác sỹ trưởng nhìn thấy một màn này lại còn thờ ơ, anh giận dữ. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
Bác sỹ trưởng vẫn còn đang ảo tưởng, nếu ở Hollywood sẽ quay lại cảnh tượng này như thế nào, không đợi ông nghĩ ra, đã nghe được giọng nói lạnh lẽo của Quyền Hạo, ông bị sợ đến cả người run lên, run lẩy bẩy dừng ảo tưởng, cầm ống nghe, dưới ánh mắt sắc bén của Quyền Hạo kiểm tra cho Lâm Hi.
Bác sỹ trưởng cẩn thận kiểm tra, ước chừng sau mấy phút, đầu ông khẽ cúi thấp xuống, trầm tư một phút, chống đỡ lấy tầm mắt đen bóng của Quyền Hạo, nuốt một ngụm nước miếng, “Nhị tiểu thư hôn mê là bình thường…” Còn chưa nói hết, bác sỹ trưởng đã phát hiện ánh mắt Quyền Hạo nhìn mình xảy ra biến hóa cực lớn, sau một giây sau, bác sỹ trưởng thẳng tắp lưng, “Nhị tiểu thư có thể tỉnh lại sau khi phẫu thuật xong bốn tiếng, điều này chứng minh cô ấy đã thoát khỏi nguy hiểm về tính mạng, hiện giờ nhị tiểu thư hôn mê, cũng không có tổn thương quá lớn đối với cô ấy, Quyền thiếu cũng không cần quá mức lo lắng.”
Làm sao có thể không lo lắng, người phụ nữ này là hy vọng sống sót của anh, cũng là người anh yêu.
Ánh sáng đau thương đột nhiên thoáng hiện lên trong mắt, Quyền Hạo rũ mí mắt xuống, thâm tình nhìn chằm chằm vào Lâm Hi đang hôn mê, độ cong khóe môi thẳng tưng, “Đại khái cô ấy sẽ tỉnh lại khi nào?” Anh đã một ngày một đêm không nghỉ ngơi, đã hơi tiều tụy, trên khuôn mặt điển trai đã hiện lên vẻ tang thương vượt quá độ tuổi của anh.
Bác sỹ trưởng vụng trộm lau mồ hôi trên trán, vốn định vỗ về trái tim đã chịu đủ hoảng sợ, nghe được câu hỏi của Quyền Hạo, ông lại bị sợ đến gần chết, ông ghi nhớ lời Phó Trường Thanh nói, sau thời gian ngắn ngủi vài giây suy nghĩ rất nhiều, cũng may kỹ thuật diễn của ông rất tốt, “Khi nào nhị tiểu thư tỉnh lại, điều này rất khó nói, nhưng mà nhị tiểu thư đã thoát khỏi nguy hiểm về tính mạng.”
Bác sỹ trưởng liên tiếp nói hai lần thoát khỏi nguy hiểm về tính mạng, đưa tới sự chú ý của Quyền Hạo, tròng mắt anh híp lại, quay đầu liếc nhìn bác sỹ trưởng, “Mọi người có thể ra ngoài.”
“Dạ, Quyền thiếu.” Bác sỹ trưởng cùng với các y tá cung kính khom lưng.
Đi ra khỏi phòng bệnh tràn đầy đè nén và hơi thở đau lòng, bác sỹ trưởng thở ra một hơi thật dài, mới vừa rồi Quyền thiếu sinh lòng nghi ngờ ông có nói thật hay không. Nghĩ đến trái tim chuẩn bị vì nhị tiểu thư đã gắn vào trong thân thể người khác, đầu ông rất đau. Ngọc Hoàng đại đế, Thượng đế, mặc kệ là vị thần tiên nào, nhất định phải phù hộ cho nhị tiểu thư sống đến khi tìm được trái tim phù hợp với cô, nếu không, chuyện gặp nạn không phải chỉ có một mình ông. di3n~d@n`l3q21y"d0n
Bác sỹ trưởng đăm chiêu quay đầu liếc nhìn cửa phòng, sải bước đi về phía phòng làm việc. Không biết phu nhân có thể tìm được trái tim trong thời gian nhanh nhất không, hiện giờ Quyền thiếu đang rơi vào trong giai đoạn cực kỳ đau lòng, sức phán đoán có thể kém một chút, nhưng bệnh tình của nhị tiểu thư không thể giấu Quyền thiếu được bao lâu, tình huống thân thể của nhị tiểu thư để lâu thêm một chút, không cần ông báo cho Quyền thiếu, Quyền thiếu cũng sẽ nhìn ra vấn đề.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ rực rỡ, trong bệnh viện lại trình diễn từng cảnh cảnh tượng sinh ly tử biệt, âm u, rét lạnh cũng không rõ là ai dùng để hình dung bệnh viện nhiều nhất, giờ phút này, các bác sỹ của khoa tim mạch bệnh viện cũng cảm nhận được rét lạnh, rõ ràng là mùa hè, bọn họ lại phải trải qua nhiệt độ mùa đông, chỉ vì bệnh tình của nhị tiểu thư quá khó giải quyết.
Chức năng hô hấp của cô không ổn định, cần đeo chụp dưỡng khí để ổn định hô hấp của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo đeo chụp dưỡng khí bị che khuất đi phân nửa, tròng mắt vĩnh viễn tràn đầy linh khí giờ phút này khép chặt, cô bởi vì quá đau đớn, đôi mày thanh tú nhíu lại thật chặt, hình như ác mộng tới tìm cô, cho dù hôn mê, cô đều mím khóe môi.
Ánh mặt trời xuyên qua kính thủy tinh chiếu rọi vào, chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, giống như bông tuyết xinh đẹp lại tái nhợt trong mùa đông rơi xuống, anh đứng dọc theo giường, tâm tình loạn như dây hoa rối, sợ hãi tồn tại thật lâu trong lòng không thể tản đi.
Mọi người luôn dùng những từ rực rỡ, ấm áp để hình dung ánh mặt trời, lúc này, ánh mặt trời lại tàn nhẫn, lộ vẻ suy yếu của cô rõ ràng hơn, lòng anh đau đến không ngôn ngữ nào có thể hình dung, mày rậm hình như muốn vặn lại thành sợi dây thừng, tim giống như bị người nắm chặt, anh đi tới bên cửa sổ, kéo nửa rèm che, không để cho ánh mặt trời chiếu tới cô.
Thời gian từ từ trôi đi, trong phòng bệnh yên tĩnh, anh ngồi bên giường, tầm mắt không hề rời khỏi cô một khắc.
Là trong mơ, hay thực tế? Cô đã không phân biệt ra.
Cô mồ hôi đầm đìa, thở hồng hộc, quay đầu lại nhìn mắt lang sói hổ báo tản ra ánh sáng xanh đậm vẫn còn đang đuổi theo cô, còn có răng nanh thật dài, hai chân cô như muốn nhũn ra, mắt thấy những súc sinh này sẽ đuổi kịp tới rồi, cô sợ, rất sợ, chung quanh đều là đen như mực, sợ hãi leo vào tim của cô, nước mắt từng giọt từng giọt trượt xuống.
Cô sợ tối, cô vẫn luôn sợ tối, đây là chướng ngại trong lòng cô.
Dường như là hắc ám trong địa ngục, cô cực sợ, quả thật không cách nào hô hấp.
Phía sau còn có một lang sói hổ báo gần đuổi kịp cô, cô không có hơi sức chạy, cảm giác mình chạy trốn không nổi rồi, trong phút chốc, tuyệt vọng như dời núi lấp bể chuẩn bị bao phủ cô, cô cảm giác mình sắp hít thở không thông. dieendaanleequuydonn
Lang sói hổ báo nhắm ngay cơ hội, vọt lên, hai chân cô như thế mọc rễ, đứng tại chỗ cũng không nhúc nhích, con mắt trợn tròn nhìn những súc sinh này.
Răng nanh y hệt lưỡi dao sắc bén hiện ra ở trước mắt cô, lúc này lang sói hổ báo đều há hốc miệng, giơ cao móng vuốt, chuẩn bị vồ ngã cô.
Đừng! Đừng! Trong lòng cô la lên!
Khoảnh khắc khi lang sói hổ báo vồ ngã cô, kỳ tích xuất hiện, Thủy Tinh xuất hiện bên cạnh cô, rất đau thương nhìn cô, Thủy Tinh đưa đôi tay ra, miệng há ra khép lại, cô nghe không rõ Thủy Tinh đang nói cái gì, Thủy Tinh giống như người hư ảo.
Anh đứng ở bên giường vẫn nhìn cô, thấy trên trán cô đổ rất nhiều mồ hôi, anh cầm lấy khăn ướt, dịu dàng lau mồ hôi đi vì cô.
Cô trong mộng vô cùng sợ, trong thực tế cô không ngừng nghiêng đầu, nhỏ giọng la lên.
Anh rất hồi hộp, nhỏ giọng gọi Hi nhi, cô lại không hề có một chút phản ứng.
Sư tử há to miệng như chậu máu, cắn thẳng vào bả vai của cô, đau, đau nhói tim.
Trong nháy mắt, cô bộc phát, chuẩn bị một quyền đánh ngã sư tử, khi dùng sức, cô mở hai mắt ra.
Thấy trần nhà màu trắng, cô mới biết, mới vừa rồi cô đang nằm mơ.
Trên mặt của cô vẫn mang theo chụp dưỡng khí như cũ, anh lau mồ hôi trên cần cổ vì cô, ánh mắt tinh tế trên mặt anh, dường như là ngôi sao không sáng chói, vừa nhìn sẽ khiến cho người ta chìm vào trong đó không thể tự kềm chế, trong một khoảnh khắc thần trí của cô hỗn loạn, linh hồn của cô giống như bị hút vào trong đó. Cô mím chặt môi hồng, cảm giác đau trong lòng vẫn còn tiếp tục.
“Hi nhi, em rốt cuộc đã tỉnh!” Động tác lau mồ hôi của anh dừng lại, mừng rỡ như điên nhìn cô.
Không biết là vì nguyên nhân gì, cô cảm giác thân thể không có không thoải mái như trước, chỉ có điều tim vẫn rất đau.
Bệnh tim, thật sự chính là bệnh tim! Cô đây là đổ nấm mốc bao nhiêu đời, mới có thể sống lại trên thân thể này.
Hô hấp của cô đã rất ổn định, không cần chụp dưỡng khí rồi, hơi không vui lấy chụp dưỡng khí xuống.
Thấy cô lấy chụp dưỡng khí xuống, anh rất khẩn trương, “Hi nhi, không thể.”
“Không có việc gì, hô hấp của tôi rất thoải mái.” Trừ đau tim, cô cũng không có gì.
“Em mới làm phẫu thuật xong không bao lâu, vẫn nên nằm xuống.” Cô cong thân thể lên, thật giống như muốn ngồi dậy, anh vội vàng đưa tay ngăn cản.
Cô nhìn lướt qua ánh mặt trời đã ngả về tây ngoài cửa sổ, “Nằm mệt chết đi, tôi muốn ngồi.”
“Nằm tương đối tốt.” Anh không chịu.
“Tôi muốn ngồi.” Đôi mày thanh tú của cô nhíu chặt, hơi không vui, giống như là đứa bé phát giận, “Nằm không thoải mái.”
Xem ra tinh thần của cô không tệ, tảng đá lớn trong lòng anh rơi xuống, cẩn thận đỡ cô ngồi dậy.
Anh thân thiết cầm thêm hai gối đầu nhét vào sau thắt lưng của cô, dựa vào gối đầu mềm mại thoải mái, cô rất thoải mái.
“Hi nhi, đói bụng không?” Gần ba mươi lăm tiếng không nghỉ ngơi, anh không hề mệt mỏi chút nào, cô tỉnh lại, tinh thần anh sáng láng, cảm giác tang thương lúc trước được quét sạch.
“Không có.” Hạ thấp mắt nhìn kim truyền trên mu bàn tay phải của cô, cô chỉ đành dùng tay trái che ngực mình, không ngờ động tác này của cô, khiến Quyền Hạo cực kỳ khẩn trương. die~nd a4nle^q u21ydo^n
“Hi nhi, em làm sao vậy?”
So sánh với anh khẩn trương, cô bình tĩnh hơn nhiều, lười biếng trợn trắng mắt, chậm rãi nói ra, “Tôi không sao.”
“Không có việc gì là tốt, không có việc gì là tốt.” Anh tự lẩm bẩm, dáng vẻ lo lắng này giống như đang an ủi chính anh.
Sau khi tỉnh lại người đầu tiên cô nhìn thấy là anh, cô không có ngoài ý muốn. Ánh mắt lo lắng của anh, làm cô hồi tưởng lại đủ chuyện trong gần năm năm này, trong thời gian năm năm này, cô cùng anh vượt qua hơn ba năm. Cùng anh sống dưới một hiên nhà, giờ phút này nhớ tới, bất cứ lúc nào cô đều giống như thiên kim tiểu thư bốc đồng, tùy ý tiêu xài tiền bạc nhà họ Quyền, trong thời gian có anh, cô trở nên không giống với cô là thần trộm trước kia, lúc cô là thần trộm, giống như là Thủy Tinh nói, duy ngã độc tôn, sống mang theo mặt nạ. Bây giờ nghĩ lại, cô mỉm cười phát giận với Quyền Hạo, dáng vẻ cố ý nổi giận trêu cợt Quyền Hạo… Cô không giống với linh hồn của cô gái thành thục đã hai mươi bảy tuổi.
Cô tính tình ích kỷ, được người lớn tán thành, ở trong tư tưởng của cô, cô vui vẻ là được, cô mới mặc kệ cảm nhận của người khác, dĩ nhiên trừ Thủy Tinh ra. Ở trường hợp bên ngoài, cô thích mang theo mặt nạ, ngụy trang là một người thức thời biết lễ nghi, thật ra thì cô biết, cô chỉ cũng chỉ đang diễn trò thôi, chỉ có ở chung một chỗ với Quyền Hạo, cô mới có thể tháo bỏ tất cả ngụy trang xuống, lộ ra bản thân chân thật.
Cô chỉ cần biểu hiện một chút xíu không vui, anh sẽ để xuống tất cả dáng vẻ mà dụ dỗ cô. Khi có người bắt nạt cô thì anh sẽ ra mặt vì cô trước tiên. Chỉ cần cô nhìn nhiều một món đồ, anh cũng có mua về đưa cho cô. Cho dù cô rời đi một năm rưỡi, anh không tức giận, chỉ vẫn luôn hỏi có phải làm sai chỗ nào anh hay không… Anh vì cô, đã làm rất nhiều rất nhiều chuyện, cô không thể đếm hết được.
Hồi tưởng lại từng hình ảnh cùng với anh, cô đột nhiên phát hiện, thì ra anh đã sớm thẩm thấu vào thế giới của cô.
Cuộc sống ở nhà họ Quyền không buồn không lo, cô có thể tùy hứng đến cùng, cũng có thể cực kỳ phách lối, rất nhiều tài sản của Quyền Hạo đều cô đều nắm giữ, tùy tiện tiêu xài không sao, bên cạnh còn có đám người Trần Tiêu, Lý Thắng bị cô sai bảo. Cô nghĩ, hoàn cảnh cưng chiều, khiến cô không biết cảm ơn, có lẽ, không có Quyền Hạo, cô không chắc có thể sống những ngày phú quý bằng trước kia. die nda nle equ ydo nn
Người trong số mệnh đã định! Cô hiểu, cũng hoài nghi tới tính chân thật, mỗi một thời đại nhà họ Quyền đều có người thừa kế bị huyết mạch nguyền rủa, cô là người trong số mệnh đã định của Quyền Hạo…
Cô suy nghĩ rất nhiều, rất nhiều, nghĩ đến cuối cùng khóe môi cô không tự chủ nâng lên, sau khi sống lại, trên mặt của cô lần đầu tiên hiện lên nụ cười ấm áp. Chống lại đôi mắt anh, cô dường như trêu đùa nói, “Thật sự lo lắng cho tôi như vậy sao?” Trừ Thủy Tinh ra, anh là người thứ hai lo lắng cho cô như vậy.
Khuôn mặt điển trai của anh rất có tinh thần, trong tròng mắt đen nhánh lóng lánh ánh sáng cực kỳ mê người, da thịt trong trắng nõn lộ ra đỏ thắm khỏe mạnh rất mê người, bởi vì lo lắng quá mức mà mím thật chặc môi mỏng, đường cong rất xinh đẹp, mọng nước, xinh đẹp đến khiến cho người ta muốn một ngụm hôn lên, sóng mũi cao không khoa trương như người phương Tây, ngũ quan xinh xắn, đan xen giữa xinh đẹp và soái ở bên trong, một tia quyến rũ như có như không luôn chảy trôi chung quanh hai mắt của anh. Anh hôm nay dường như không cạo râu ria, cằm lộ ra từng cọng râu.
Thân thể cao lớn không khó coi giống như mấy anh chàng cường tráng, bắp thịt trên người của anh rất tráng kiện, rất khỏe đẹp.
Lần đầu tiên, cô nghiêm túc nhìn kỹ dung mạo của anh như vậy.
Thì ra anh rất tuấn tú, tướng mạo này so với Phan An chẳng qua cũng chỉ như thế đi.
Một cảm giác lạ lẫm quấn lấy lòng cô, ánh mắt của cô trở nên ấm áp.
Chỉ có điều, cô không thích đàn ông có râu ria, nhìn gương mặt có râu của anh, cảm giác lạ lẫm rất nhanh rút khỏi trong lòng, trở lại thực tế.
Ánh mắt của anh cũng xảy ra biến hóa theo ánh mắt của cô, không chút nghĩ ngợi, nhẹ nhàng ôm lấy cô vào trong lòng, khuôn mặt cà lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, giọng khàn khàn, “Rất lo lắng, rất lo lắng.” Trong giọng nói ẩn chứa quyến luyến và lo lắng vô hạn, anh không thể mất đi cô.
Lồng ngực cứng rắn của anh đụng chạm vào lồng ngực của cô, khiến ngực mới vừa phẫu thuật không bao lâu của cô truyền tới cảm giác đau từng cơn, “Anh buông ra, ngực tôi đau.” d1en d4nl 3q21y d0n
Anh rất nhanh buông cô ra, “Xin lỗi.”
“Không cần phải nói xin lỗi, tôi không sao.” Anh rất thích nói xin lỗi với cô, thật ra thì nếu như cô thật sự cho rằng anh làm sai, anh nói bao nhiêu câu xin lỗi cũng vô ích.
Cô lần đầu tiên dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn anh, anh hơi ngượng ngùng, trên mặt tản ra vẻ ửng đỏ. Hơi xấu hổ, anh mím môi, luống cuống nở nụ cười, nụ cười này rất ngọt ngào, rất ngọt.
Anh không chỉ đỏ mặt, ngay cả lỗ tai cũng giống như tụ máu, đỏ rừng rực, tản ra một niềm vui sướng, “Anh có gì mà thẹn thùng?” Sống cùng một chỗ với anh lâu như vậy, cô một cái liền nhìn ra anh đang xấu hổ, dưới con mắt nghiêm túc của cô, anh luống cuống nở nụ cười, anh cười cũng kéo cô cười theo.
Anh cúi đầu không nói, lúng túng xoay người, cầm bình nước sôi lên, rót nước cho cô.
Cô tựa vào gối đầu, nhìn ánh nắng chiều như lửa đỏ trên bầu trời ngoài cửa sổ, khuôn mặt thẹn thùng của anh khiến cho cô rơi vào trong tự suy tính sâu sắc.
“Hi nhi, uống nước.” Anh một tay bưng nước ấm, một tay gãi đầu, gương mặt nóng kinh người.
Giọng nói của anh kéo cô trở lại thực tế, cô nhếch khóe môi lên.
Anh đưa cái ly tới bên bờ môi cô, “Hi nhi, há mồm ra.”
Cô ngoan ngoãn hé mở môi hồng, để cho anh giúp cô uống nước.
Cho cô uống nước xong, anh đè cái nút trên đầu giường.
Bác sỹ trưởng một mực đợi lệnh ở trong phòng làm việc, vừa nghe thấy chuông reo, bằng tốc độ nhanh nhất chạy tới trong phòng bệnh của Lâm Hi.
“Quyền thiếu, nhị tiểu thư.” Bác sỹ trưởng khẽ gật đầu.
Anh để cái ly xuống, không liếc nhìn bác sỹ trưởng một cái.
Nhìn bác sỹ trưởng đứng ở bên cạnh, cô cười lên xinh đẹp, “Tới kiểm tra cho tôi sao?”
Bác sỹ trưởng rất buồn bực, rất khó hiểu. Xét về mặt y học, sau khi phẫu thuật xong nhị tiểu thư không thể nào có tinh thần như vậy, nhìn dáng vẻ của cô, rất khó nhìn ra cô là người vừa phẫu thuật xong. Bác sĩ trưởng nhăn mày lại, không nghĩ ra thì nghĩ không ra, trước mặt phải làm là kiểm tra cho nhị tiểu thư, “Vâng, nhị tiểu thư.”
“Cần cởi quần áo không?” Cô hạ thấp con mắt liếc nhìn vết thương chỗ tim, không có một chút lúng túng, dù sao cô cũng biết vết thương ở trước ngực, nếu muốn kiểm tra, khẳng định phải cởi quần áo.
Bác sỹ trưởng vừa định nói, liền bị Quyền Hạo dùng ánh mắt giết người nhìn, vẻ mặt Quyền thiếu như đưa đám, không chơi dọa người như vậy!
Kiêng dè Quyền Hạo ở đây, bác sỹ trưởng run run rẩy rẩy kiểm tra vết thương cho Lâm Hi.
Trước ngực cô một mảng lớn da thịt lộ ở trong không khí, bác sỹ trưởng không hề có một chút hứng thú, bác sỹ mà, thân thể kiểu gì cũng đã nhìn thấy nhiều. Bác sỹ trưởng nghĩ rất đơn giản, nhưng người khác lại không nghĩ như vậy, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm bác sỹ trưởng.
Bác sỹ trưởng kiểm tra yên ổn, bỗng nhiên có cảm giác hơi không thích hợp, quay đầu lại vừa nhìn, thấy nét mặt như kết băng của Quyền thiếu, ông bị sợ đến linh hồn run rẩy. Nuốt ngụm nước miếng sợ hãi vào, ông tiếp tục kiểm tra thân thể cho Lâm Hi.
Khó khăn lắm mới kiểm tra xong rồi, bác sỹ trưởng cảm giác mình giống như gặp phải cực hình, “Tinh thần của nhị tiểu thư rất tốt, chỉ cần nghỉ ngơi nhiều hơn, sẽ rất nhanh không có chuyện gì.”
Last edited: