Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 5
Một giấc ngủ này rất dài rất dài với Lâm Hi, có vẻ như qua một thế kỷ.
Khi cô mở hai mắt ra, thế giới đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Tròng mắt đen lúng liếng khẽ chuyển, Lâm Hi cảm thấy trước mắt chính là cảnh mộng hư ảo.
Phòng ngủ này rất lớn, hơi trống trải, trang hoàng lấy màu hồng làm chủ đạo, tạo nên một cảm giác rất mộng ảo. Nhìn bày biện đắt giá chung quanh, trong mắt Lâm Hi chỉ có thể nhìn thấy tờ tiền màu hồng phấn sáng lên lấp lánh.
Nhìn chung quanh một vòng, trong mắt xẹt qua nghi ngờ, Lâm Hi ngồi dậy từ trên giường.
Đi tới bên tường để con gấu bông cao chừng hai mét, Lâm Hi sờ sờ, cảm giác tay rất thoải mái, lông lá. Bên cạnh con gấu bông còn để rất nhiều thú bông, phong phú đều có, đều là kiểu con gái thích. Trong lòng cô đã hai mươi hai tuổi, không nổi lên bất kỳ hứng thú gì với những thú bông nhìn đáng yêu sờ mềm nhũn này. Bây giờ, cô chỉ cảm thấy kỳ quái.
Phòng ở nhà họ Lâm của cô rất đẹp, nhưng không lớn như căn phòng này, không xa hoa như căn phòng này. dinendian.lơqid]on Tất cả xa hoa chung quanh, cô biết đây không phải là mộng, đây là thực tế.
Tại sao sau khi cô tỉnh lại, lại xuất hiện ở nơi này?
Tròng mắt nhìn lên áo ngủ đáng yêu trên người, trên mặt Lâm Hi lộ ra nét mặt bất đắc dĩ.
Dự cảm không tốt trước khi ngủ, sau khi tỉnh lại đều trở thành sự thật rồi.
Đuôi khóe mắt liếc nhìn thấy giày đặt ở bên giường, khóe môi Lâm Hi hơi vểnh, chậm rãi đi tới cửa, mở cửa phòng ra.
Đập vào mắt chính là vách tường trắng bóng, nhìn một vòng hành lang chung quanh, Lâm Hi cất bước chân.
Tay đặt lên cầu thang hơi lạnh lẽo, lạnh lẽo xuyên thấu qua lòng bàn tay truyền đến trong lòng cô, lòng hơi hoang vắng.
Nơi này không có ai, một chút sức sống cũng không có, bốn phía đều yên tĩnh, cho cô cảm giác hơi rợn tóc gáy. Trong nhà rất đường hoàng, xa hoa khiêm tốn đều hiện ra ở đây.
Không biết gió từ nơi nào thổi tới, thổi đến trên mặt cô.
Giờ phút này, lông mày cô nhíu thật chặt.
Nếu không phải không biết nơi này là nơi nào, cô khẳng định liều mạng chạy.
Con mẹ nó, đây là trường quay phim ma sao, trường quay phim ma sao?
Cô tỉnh dậy, ở nơi âm u sâu sắc như vậy, đây là nhịp điệu muốn hù chết cô sao?
Ôi trời ơi, ôi đất ơi, cho một người xuất hiện đi!
Không khí âm sâu này, sẽ hù chết cô!
Trước kia cô một đời thần trộm, cũng không phải không sợ trời không sợ đất, cô cũng có nhược điểm.
Bây giờ, Lâm Hi trợn to hai mắt, mặt hoảng sợ nhìn chung quanh.
Nói lời thật lòng, căn nhà này thật sự không tệ.
Không gian yên tĩnh, khiến cô cảm thấy hơi sợ hãi. Chung quanh yên tĩnh, chỉ có một mình cô.
Cô vừa mới trùng sinh không được bao lâu, chẳng lẽ lại một lần nữa gặp cái chết!
Bước chân hơi chậm lại, Lâm Hi đi tới trên cầu thang. Từ từ bám cầu thang, đi xuống dưới từng bước từng bước một.
Khi Lâm Hi cho rằng trong nhà không có bất kỳ một người nào thì một giọng nam hơi hoảng sợ vang lên, diee ndda fnleeq uysd doon “Trần quản gia, thiếu gia trở lại.”
Đột nhiên xuất hiện, không biết giọng nam kia vang lên, dọa Lâm Hi giật mình, bước chân dừng lại, cô đứng ở giữa cầu thang. Cô dùng ánh mắt cảnh giác nhìn chung quanh, thân thể đề phòng, chuẩn bị dưới tình huống không tốt gì đó sẽ lập tức bỏ chạy.
Cô rất xác định rất khẳng định, trước khi cô ngủ là ở nhà họ Lâm, nhưng tình huống bây giờ là như thế nào?!
“Cậu sợ hãi cái gì?” Người đàn ông được gọi là Lâm quản gia không vui quát lớn.
“Tôi không sợ hãi, chỉ có điều lo lắng tiểu thư còn chưa tỉnh lại.” Trong lòng cậu thanh niên rất sợ, khi Trần quản gia quát lớn, anh tìm một lý do.
Trần quản gia suy nghĩ kỹ một chút, điều này cũng có đạo lý. Thiếu gia trở lại, tiểu thư còn chưa tỉnh lại thì làm như thế nào? Thiếu gia có tức giận hay không? Có thể trách anh cho tiểu thư uống quá nhiều thuốc ngủ không? Tất cả có thể xảy ra đều ở trong suy nghĩ của anh.
Bây giờ quan trọng là, anh muốn nhanh chóng lên lầu hai xem một chút, xem tiểu thư đã tỉnh hay chưa?
Nghĩ như thế, Trần quản gia nhanh chóng đi ra từ trong phòng bếp, một lòng suy nghĩ tới tiểu thư đã tỉnh hay chưa, không chú ý tới Lâm Hi đứng giữa cầu thang vẫn nhìn mình.
Bước lên cầu thang, Trần quản gia ngẩng đầu nhìn đường. Cái nhìn không sao cả này, vừa nhìn đã thiếu chút nữa dọa chết anh. Bởi vì tiểu thư trong miệng anh, đã tỉnh lại rồi, còn mặt cảnh giác và nghi ngờ nhìn anh.
“Tiểu thư, cô tỉnh rồi?” Phục hồi lại tinh thần, Trần Tiêu nâng lên nụ cười tự nhận là đẹp mắt nhất.
“Anh là ai?” Người đàn ông này không phải là người cô đã gặp ở tòa nhà Lĩnh Lâm, ở trước khách sạn kia sao? Tại sao anh ta lại ở đây? Tại sao anh ta gọi mình là tiểu thư? Quan trọng nhất là, tại sao cô lại ở chỗ này?
Hơi đánh tỉnh đầu óc hỗn loạn của mình, Trần Tiêu lấy mắt kính xuống, cung kính nói: “Tiểu thư, tôi tên là Trần Tiêu, là quản gia nhà họ Quyền.”
Chớp mắt trong veo như nước một cái, sắc mặt Lâm Hi rất không vui mừng, “Vì sao tôi lại xuất hiện ở đây?” Đây mới là điểm mấu chốt, Trần Tiêu là quản gia nhà họ Quyền, mà bây giờ chứng minh một điểm rằng, cô không phải ở nhà họ Quyền chứ. Cô và nhà họ Quyền không có chút quan hệ nào, nhà họ Lâm và nhà họ Quyền cũng không hề có chút quan hệ nào, cố gắng dính líu tới quan hệ mà nói, đó chính là ngày hôm qua Quyền Hạo bố thí cho cô năm ngàn đồng.
Nhưng mà, vậy cái kia và cái kia?
Tuy tiểu thư trước mắt còn nhỏ tuổi, nhưng trổ mã rất xinh xắn, chính là sắc mặt hơi không tốt lắm. Khí thế tản mát ra trên người không hề giống cô bé mười hai tuổi, hơi giống người trưởng thành, trong giọng nói chất vấn và khí thế, làm Trần Tiêu thật khó xử.
Anh suy nghĩ một chút nói, “Tiểu thư, vấn đề này cô chính là hỏi thiếu gia đi.” Đưa tiểu thư đến đây, anh đã làm xong chuyện thiếu gia căn dặn, những chuyện khác do thiếu gia làm, di ien n#dang# yuklle e#q quiq on anh chỉ là người ngoài cuộc, không tiện tham dự.
Chỉ trong chốc lát, cửa lớn được người mở ra, ánh mặt trời ấm áp vẫn dịu dàng như cũ chiếu vào, cả sảnh chính hiện ra thế giới màu vàng óng.
Lâm Hi rất không hài lòng với câu trả lời của Trần Tiêu, đề phòng trong lòng sâu hơn. Đang chuẩn bị hỏi một lần nữa thì bóng dáng cao lớn đi vào, tầm mắt của cô bị bóng dáng này hấp dẫn.
Tóc ngắn màu đen, khẽ dựng đứng lên, lộ ra trán bóng loáng đầy đặn, mày kiếm đẹp mắt như mực đậm, mắt xinh đẹp như hoa lê, sống mũi thẳng tắp, môi trái tim mỏng mà khêu gợi, hòa hợp với nhau, là tao nhã mà xinh đẹp.
Chỉ có điều phần đẹp này hơi lạnh nhạt, có một vẻ tươi đẹp đoạt người, mang theo chút cảm giác hung ác. Mà trên người của anh có cao ngạo và quý phái bẩm sinh. Người giống như vậy, từ nhỏ chính là không giống người khác.
Mi mắt anh nhẹ nhàng rũ xuống, như đang ngẫm nghĩ điều gì, chỉ chốc lát sau, mặt của anh chậm rãi nâng lên, cặp mắt yên lặng nhìn cô, mà độ cong khóe môi, càng nhiều càng sâu hơn vừa rồi, tròng mắt đều tỏa sáng lấp lánh rồi.
Anh đang cười, cực kỳ xác thực lộ ra nụ cười vô cùng rõ ràng. Khuôn mặt điển trai mà lạnh lẽo, bởi vì nụ cười này, mà trở nên quyến rũ, đúng chính là quyến rũ.
Nhất tiếu bách mị sinh *! Năm chữ này đặt trên người của anh lấy được diễn giải tốt nhất! Trong đầu Lâm Hi đột nhiên hiện lên năm chữ này. Thì ra có người, một khi cười, thật sự có thể quyến rũ đến tận cùng, cũng lay động lòng người đến cực hạn.
(*) Nhất tiếu bách mị sinh: Một nụ cười trăm ngàn vẻ đẹp hiện ra. Trích trong Trường ca hận của Bạch Cư Dị, miêu tả vẻ đẹp người con gái.
Đẹp như vậy! Lại ma quỷ như vậy!
Đợi chút, Lâm Hi bị nụ cười này mê hoặc một giây đồng hồ như vậy, nhưng rất nhanh chóng phục hồi tinh thần lại.
Con mẹ nó, đây không phải là đại thiếu gia nhà họ Quyền – Quyền Hạo sao!
Khi cô mở hai mắt ra, thế giới đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Tròng mắt đen lúng liếng khẽ chuyển, Lâm Hi cảm thấy trước mắt chính là cảnh mộng hư ảo.
Phòng ngủ này rất lớn, hơi trống trải, trang hoàng lấy màu hồng làm chủ đạo, tạo nên một cảm giác rất mộng ảo. Nhìn bày biện đắt giá chung quanh, trong mắt Lâm Hi chỉ có thể nhìn thấy tờ tiền màu hồng phấn sáng lên lấp lánh.
Nhìn chung quanh một vòng, trong mắt xẹt qua nghi ngờ, Lâm Hi ngồi dậy từ trên giường.
Đi tới bên tường để con gấu bông cao chừng hai mét, Lâm Hi sờ sờ, cảm giác tay rất thoải mái, lông lá. Bên cạnh con gấu bông còn để rất nhiều thú bông, phong phú đều có, đều là kiểu con gái thích. Trong lòng cô đã hai mươi hai tuổi, không nổi lên bất kỳ hứng thú gì với những thú bông nhìn đáng yêu sờ mềm nhũn này. Bây giờ, cô chỉ cảm thấy kỳ quái.
Phòng ở nhà họ Lâm của cô rất đẹp, nhưng không lớn như căn phòng này, không xa hoa như căn phòng này. dinendian.lơqid]on Tất cả xa hoa chung quanh, cô biết đây không phải là mộng, đây là thực tế.
Tại sao sau khi cô tỉnh lại, lại xuất hiện ở nơi này?
Tròng mắt nhìn lên áo ngủ đáng yêu trên người, trên mặt Lâm Hi lộ ra nét mặt bất đắc dĩ.
Dự cảm không tốt trước khi ngủ, sau khi tỉnh lại đều trở thành sự thật rồi.
Đuôi khóe mắt liếc nhìn thấy giày đặt ở bên giường, khóe môi Lâm Hi hơi vểnh, chậm rãi đi tới cửa, mở cửa phòng ra.
Đập vào mắt chính là vách tường trắng bóng, nhìn một vòng hành lang chung quanh, Lâm Hi cất bước chân.
Tay đặt lên cầu thang hơi lạnh lẽo, lạnh lẽo xuyên thấu qua lòng bàn tay truyền đến trong lòng cô, lòng hơi hoang vắng.
Nơi này không có ai, một chút sức sống cũng không có, bốn phía đều yên tĩnh, cho cô cảm giác hơi rợn tóc gáy. Trong nhà rất đường hoàng, xa hoa khiêm tốn đều hiện ra ở đây.
Không biết gió từ nơi nào thổi tới, thổi đến trên mặt cô.
Giờ phút này, lông mày cô nhíu thật chặt.
Nếu không phải không biết nơi này là nơi nào, cô khẳng định liều mạng chạy.
Con mẹ nó, đây là trường quay phim ma sao, trường quay phim ma sao?
Cô tỉnh dậy, ở nơi âm u sâu sắc như vậy, đây là nhịp điệu muốn hù chết cô sao?
Ôi trời ơi, ôi đất ơi, cho một người xuất hiện đi!
Không khí âm sâu này, sẽ hù chết cô!
Trước kia cô một đời thần trộm, cũng không phải không sợ trời không sợ đất, cô cũng có nhược điểm.
Bây giờ, Lâm Hi trợn to hai mắt, mặt hoảng sợ nhìn chung quanh.
Nói lời thật lòng, căn nhà này thật sự không tệ.
Không gian yên tĩnh, khiến cô cảm thấy hơi sợ hãi. Chung quanh yên tĩnh, chỉ có một mình cô.
Cô vừa mới trùng sinh không được bao lâu, chẳng lẽ lại một lần nữa gặp cái chết!
Bước chân hơi chậm lại, Lâm Hi đi tới trên cầu thang. Từ từ bám cầu thang, đi xuống dưới từng bước từng bước một.
Khi Lâm Hi cho rằng trong nhà không có bất kỳ một người nào thì một giọng nam hơi hoảng sợ vang lên, diee ndda fnleeq uysd doon “Trần quản gia, thiếu gia trở lại.”
Đột nhiên xuất hiện, không biết giọng nam kia vang lên, dọa Lâm Hi giật mình, bước chân dừng lại, cô đứng ở giữa cầu thang. Cô dùng ánh mắt cảnh giác nhìn chung quanh, thân thể đề phòng, chuẩn bị dưới tình huống không tốt gì đó sẽ lập tức bỏ chạy.
Cô rất xác định rất khẳng định, trước khi cô ngủ là ở nhà họ Lâm, nhưng tình huống bây giờ là như thế nào?!
“Cậu sợ hãi cái gì?” Người đàn ông được gọi là Lâm quản gia không vui quát lớn.
“Tôi không sợ hãi, chỉ có điều lo lắng tiểu thư còn chưa tỉnh lại.” Trong lòng cậu thanh niên rất sợ, khi Trần quản gia quát lớn, anh tìm một lý do.
Trần quản gia suy nghĩ kỹ một chút, điều này cũng có đạo lý. Thiếu gia trở lại, tiểu thư còn chưa tỉnh lại thì làm như thế nào? Thiếu gia có tức giận hay không? Có thể trách anh cho tiểu thư uống quá nhiều thuốc ngủ không? Tất cả có thể xảy ra đều ở trong suy nghĩ của anh.
Bây giờ quan trọng là, anh muốn nhanh chóng lên lầu hai xem một chút, xem tiểu thư đã tỉnh hay chưa?
Nghĩ như thế, Trần quản gia nhanh chóng đi ra từ trong phòng bếp, một lòng suy nghĩ tới tiểu thư đã tỉnh hay chưa, không chú ý tới Lâm Hi đứng giữa cầu thang vẫn nhìn mình.
Bước lên cầu thang, Trần quản gia ngẩng đầu nhìn đường. Cái nhìn không sao cả này, vừa nhìn đã thiếu chút nữa dọa chết anh. Bởi vì tiểu thư trong miệng anh, đã tỉnh lại rồi, còn mặt cảnh giác và nghi ngờ nhìn anh.
“Tiểu thư, cô tỉnh rồi?” Phục hồi lại tinh thần, Trần Tiêu nâng lên nụ cười tự nhận là đẹp mắt nhất.
“Anh là ai?” Người đàn ông này không phải là người cô đã gặp ở tòa nhà Lĩnh Lâm, ở trước khách sạn kia sao? Tại sao anh ta lại ở đây? Tại sao anh ta gọi mình là tiểu thư? Quan trọng nhất là, tại sao cô lại ở chỗ này?
Hơi đánh tỉnh đầu óc hỗn loạn của mình, Trần Tiêu lấy mắt kính xuống, cung kính nói: “Tiểu thư, tôi tên là Trần Tiêu, là quản gia nhà họ Quyền.”
Chớp mắt trong veo như nước một cái, sắc mặt Lâm Hi rất không vui mừng, “Vì sao tôi lại xuất hiện ở đây?” Đây mới là điểm mấu chốt, Trần Tiêu là quản gia nhà họ Quyền, mà bây giờ chứng minh một điểm rằng, cô không phải ở nhà họ Quyền chứ. Cô và nhà họ Quyền không có chút quan hệ nào, nhà họ Lâm và nhà họ Quyền cũng không hề có chút quan hệ nào, cố gắng dính líu tới quan hệ mà nói, đó chính là ngày hôm qua Quyền Hạo bố thí cho cô năm ngàn đồng.
Nhưng mà, vậy cái kia và cái kia?
Tuy tiểu thư trước mắt còn nhỏ tuổi, nhưng trổ mã rất xinh xắn, chính là sắc mặt hơi không tốt lắm. Khí thế tản mát ra trên người không hề giống cô bé mười hai tuổi, hơi giống người trưởng thành, trong giọng nói chất vấn và khí thế, làm Trần Tiêu thật khó xử.
Anh suy nghĩ một chút nói, “Tiểu thư, vấn đề này cô chính là hỏi thiếu gia đi.” Đưa tiểu thư đến đây, anh đã làm xong chuyện thiếu gia căn dặn, những chuyện khác do thiếu gia làm, di ien n#dang# yuklle e#q quiq on anh chỉ là người ngoài cuộc, không tiện tham dự.
Chỉ trong chốc lát, cửa lớn được người mở ra, ánh mặt trời ấm áp vẫn dịu dàng như cũ chiếu vào, cả sảnh chính hiện ra thế giới màu vàng óng.
Lâm Hi rất không hài lòng với câu trả lời của Trần Tiêu, đề phòng trong lòng sâu hơn. Đang chuẩn bị hỏi một lần nữa thì bóng dáng cao lớn đi vào, tầm mắt của cô bị bóng dáng này hấp dẫn.
Tóc ngắn màu đen, khẽ dựng đứng lên, lộ ra trán bóng loáng đầy đặn, mày kiếm đẹp mắt như mực đậm, mắt xinh đẹp như hoa lê, sống mũi thẳng tắp, môi trái tim mỏng mà khêu gợi, hòa hợp với nhau, là tao nhã mà xinh đẹp.
Chỉ có điều phần đẹp này hơi lạnh nhạt, có một vẻ tươi đẹp đoạt người, mang theo chút cảm giác hung ác. Mà trên người của anh có cao ngạo và quý phái bẩm sinh. Người giống như vậy, từ nhỏ chính là không giống người khác.
Mi mắt anh nhẹ nhàng rũ xuống, như đang ngẫm nghĩ điều gì, chỉ chốc lát sau, mặt của anh chậm rãi nâng lên, cặp mắt yên lặng nhìn cô, mà độ cong khóe môi, càng nhiều càng sâu hơn vừa rồi, tròng mắt đều tỏa sáng lấp lánh rồi.
Anh đang cười, cực kỳ xác thực lộ ra nụ cười vô cùng rõ ràng. Khuôn mặt điển trai mà lạnh lẽo, bởi vì nụ cười này, mà trở nên quyến rũ, đúng chính là quyến rũ.
Nhất tiếu bách mị sinh *! Năm chữ này đặt trên người của anh lấy được diễn giải tốt nhất! Trong đầu Lâm Hi đột nhiên hiện lên năm chữ này. Thì ra có người, một khi cười, thật sự có thể quyến rũ đến tận cùng, cũng lay động lòng người đến cực hạn.
(*) Nhất tiếu bách mị sinh: Một nụ cười trăm ngàn vẻ đẹp hiện ra. Trích trong Trường ca hận của Bạch Cư Dị, miêu tả vẻ đẹp người con gái.
Đẹp như vậy! Lại ma quỷ như vậy!
Đợi chút, Lâm Hi bị nụ cười này mê hoặc một giây đồng hồ như vậy, nhưng rất nhanh chóng phục hồi tinh thần lại.
Con mẹ nó, đây không phải là đại thiếu gia nhà họ Quyền – Quyền Hạo sao!