Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 74
Cửa gỗ đóng sầm lại trước mặt Bùi Cô Cẩm, hắn chỉ cảm thấy ngực mình bị một hơi hờn dỗi chặn lại, hắn nâng tay đấm vào bức tường! Nhưng mà âm thanh trầm đục kia không hề vang lên, Bùi Cô Cẩm cam chịu dừng tay khi còn cách bức tường nửa tấc, hắn không dám làm Tống Vân Tang sợ.
Hắn xoay người, những người đang đứng yên trong viện giống như bỗng nhiên sống lại. Nhóm Giáo úy bắt đầu nói chuyện phiếm, A Đông bắt đầu lung tung bỏ bạc vụn vào túi tiền, Sầm Tu Kiệt ngồi ở cửa phòng bếp, cúi đầu húp cháo trong bát.
Bùi Đại nhân bị tiểu thê tử đẩy ra! Bùi Đại nhân bị tiểu thê tử đá chân! Bùi Đại nhân bị tiểu thê tử sập cửa vào vặt! Tiết mục này bọn họ còn có thể xem tiếp năm trăm năm nữa cũng không chán! Chỉ là —— Bùi Đại nhân đã mất hết mặt mũi rồi! Bọn họ vẫn nên giả vờ không nhìn thấy gì cả!
Ánh mắt của Bùi Cô Cẩm đột nhiên nhìn lướt qua mọi người đang bận rộn, lúc này, hắn không có chỉ thẳng tên Sầm Tu Kiệt, mà là... trực tiếp ngồi xuống bên cạnh nó.
Sầm Tu Kiệt đang cầm bát cháo, cả người cứng đờ. Xem ra bát của nó còn chưa đủ lớn cho nên vẫn không che được cái đầu đầy trí tuệ này. Nó trộm nhìn qua thấy Bùi Cô Cẩm duỗi chân ra, hai tay đặt lên hai đầu gối: "Ta ghen tị."
Ngài ghen tị thì nói với ta làm gì? Sầm Tu Kiệt khóc không ra nước mắt, một lát sau mới dám trả lời một câu: "Loại sự tình này, ta có thể không biết không..."
Bùi Cô Cẩm lại phiền muộn kéo kéo áo: "Ngươi không biết. Tên Tiêu Việt Băng này vô cùng giả dối, ta sợ Tang Tang bị lừa."
Những lời này nói ra, sự tối tăm cuồn cuộn bao phủ lấy cõi lòng hắn, lộ ra bộ dạng sẵn có. Kiếp trước, lúc tin tức phụ thân Tống Vân Tang bị ngộ hại truyền đến, vài lần Tống Vân Tang khóc đến mức hôn mê bất tỉnh. Chỉ cần Bùi Cô Cẩm có thời gian lập tức sẽ ở bên cạnh nàng, hy vọng nàng có thể sớm thoát ra khỏi nỗi đau mất đi người thân. Mới đầu, Tống Vân Tang dần dần trở lại bình thường, cuối cùng nàng không còn lúc nào cũng lấy lệ rửa mặt nữa. Nhưng một ngày nọ nửa tháng sau, Bùi Cô Cẩm trực ở trong cung cả ngày, hồi phủ liền phát hiện Tống Vân Tang tự nhốt mình trong phòng.
Nàng không cho hắn vào phòng, Bùi Cô Cẩm lo lắng, kêu thế nào cũng không thấy nàng đáp lại, đành phải phá cửa mà vào. Dưới ánh nắng chiều hoàng hôn, Tống Vân Tang ngồi ở bên cửa sổ, cả người nàng toát ra một loại trầm mặc kỳ lạ. Ngày đó nàng không nói gì cả, nhưng tự đó về sau, nàng đã thay đổi. Nàng không cho hắn chạm vào nàng, cũng không nằm trong lòng hắn mà khóc nữa. Nàng luôn dùng một loại ánh mắt vừa chịu đựng vừa đau khổ nhìn hắn, giống như cảm xúc nàng đối với hắn rất phức tạp. Cứ như vậy cho đến nửa tháng sau, rốt cuộc nàng chuẩn bị xong, đối chất với hắn.
Nàng đưa ra tín vật của hắn cùng lời khai của nhân chứng, ép hỏi hắn khi nào ở nơi đâu, có phải hắn phái người giết phụ thân nàng hay không. Tín vật là hắn không cẩn thận làm mất, lời khai là giả, cái gọi là người làm chứng đã bị giết chết. Thời gian hắn đang làm việc cho Duẫn Tư Giác ngoại trừ Duẫn Tư Giác, không ai có thể chứng minh. Thật sự hắn hoàn toàn bị hãm hại, tất cả chứng cứ đều chỉ về phía hắn, mà hắn không thể tự chứng trong sạch.
Hắn chỉ có thể nói với Tống Vân Tang hết lần này đến lần khác rằng hắn thích nàng, hắn không có lý do nào để giết Tống Hầu gia, khiến cho nàng đau lòng như vậy. Nhưng lời nói là thứ âm thanh mỏng manh vô lực, Tống Vân Tang càng tin tưởng "chứng cứ" này. Nàng không có được lời giải thích, rốt cuộc nàng muốn phát điên. Nàng phải rời khỏi hắn, mà Bùi Cô Cẩm không thể chấp nhận. Hắn ép buộc nàng phải ở lại, chờ mong thời gian trôi qua Tống Vân Tang sẽ nhìn thấy chân tâm của hắn. Bọn họ là vợ chồng, hắn yêu nàng, cho dù nàng không thương hắn, cũng nên tin hắn. Hắn tin tưởng sự tín nhiệm của Tống Vân Tang sẽ đến muộn một chút chút, chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi, hắn sẽ có thể chờ được. Nhưng hắn đợi năm năm, đợi cho đến chết, cũng không đợi đến Tống Vân Tang nói một câu: "Ta tin ngươi"...
Bùi Cô Cẩm bỗng nhiên hiểu được, thì ra hôm nay thứ làm cho hắn không khống chế được, không đơn thuần là sự ghen tuông hắn, mà bởi vì kẻ như Tiêu Việt Băng trình độ giả dối vô lại có thể sánh ngang với Duẫn Tư Giác, trong lòng hắn rất sợ hãi. Có lẽ trong lòng hắn vẫn luôn sợ hãi sẽ có người chia rẽ hắn cùng Tang Tang. Loại sợ hãi này ngày thường không hề bộc phát ra, chỉ khi nào hắn không thể nắm trong tay chuyện gì đó, loại bất an này sẽ đột ngột bò lên từ dưới đáy lòng hắn. Hai người yêu nhau càng ngọt ngào, loại lo âu này lại càng lớn hơn, hắn lại càng không thể chấp nhận cho bất kỳ ai chen chân vào, gây sóng gió. Hắn thầm muốn giam Tống Vân Tang lại, ngăn chặn hết thảy khả năng có thể khiến nàng nghi ngờ hắn, không để cho bên cạnh nàng có một chút gợn sóng.
Sầm Tu Kiệt thật sự không biết bí mật trong lòng Bùi Cô Cẩm. Đứa nhỏ trừng mắt nhìn: "Nàng bị tên què chết tiệt kia lừa, sau đó thì sao?"
Bùi Cô Cẩm im lặng một lát, thấp giọng nói: "Sau đó không tin ta, giận dỗi với ta."
Sầm Tu Kiệt bày ra vẻ mặt một lời khó nói hết, chậm rãi nâng ngón tay chỉ về phía cửa phòng: "Vậy hiện tại sư nương... chẳng lẽ không phải đang giận dỗi với sư phụ sao?"
Bùi Cô Cẩm: "..."
Sầm Tu Kiệt phản ứng lại, bắt lấy ngón tay chính mình bẻ xuống, ngượng ngùng cười làm lành. Nó cảm thấy mình xát muối vào vết thương của Bùi Cô Cẩm như vậy nhất định là muốn bị đánh. Nhưng không ngờ, Bùi Cô Cẩm không thay đổi sắc mặt đứng lên, bước về phía cửa phòng.
Bùi Cô Cẩm thật sự rất muốn đánh người, nhưng hắn cũng biết, Sầm Tu Kiệt không nói sai. Giống như hắn của hiện tại người bên ngoài còn chưa có sử âm mưu thủ đoạn, hắn đã náo loạn xích mích với Tống Vân Tang, mới là chân chính ngu xuẩn, để cho Tiêu Việt Băng được thỏa nguyện. Thời gian một nén nhang qua đi, có lẽ Tống Vân Tang đã bình tĩnh một chút, Bùi Cô Cẩm chuẩn bị đi dỗ nàng.
Bùi Cô Cẩm đi tới cửa phòng, bắt đầu nhẹ giọng gọi: "Tang Tang, Tang Tang nàng mở cửa ra đi."
Phòng trong không có chút động tĩnh. Tất nhiên Bùi Cô Cẩm không dám xông vào: "Tang Tang, ta sai rồi. Thật ra không phải ta muốn hung dữ với nàng, chỉ là nhất thời vội vàng nói chuyện lớn tiếng một chút, nàng xem ta nói chuyện với người ngoài còn tiếng lớn hơn nữa này? Nàng ra đi, ta cho nàng rống lại, có được không?"
Chúng Giáo úy đang cúi đầu nói chuyện phiếm lung tung: "..."
Bùi Cô Cẩm thay đổi biện pháp lừa gạt: "Hiện tại nơi này có thật nhiều Giáo úy đều đang chê cười ta, nàng ra đây nhìn xem, xem như xả giận được không?"
Chúng Giáo úy:... Được rồi, bọn họ sai rồi. Trông bộ dạng này của Bùi Đại nhân, hắn đang bắt đầu dỗ vợ, căn bản không biết xấu hổ nữa đâu!
Nhưng dù cho Bùi Cô Cẩm không biết xấu hổ như thế nào, nói không biết bao nhiêu lời lấy lòng nhượng bộ dỗ dành, Tống Vân Tang vẫn không mở cửa. Bùi Cô Cẩm sắp đến đường cùng, bỗng nhiên qua A Đông đang đứng một bên trộm nhìn hắn, hắn như được thần may mắn chiếu sáng nhớ tới lúc trước khi Tống Vân Tang giận dỗi, A Đông đã dùng chiêu kia: "Tang Tang, hôm nay ta còn có việc phải ra ngoài mà, nàng giận thì giận, dù sao cũng phải để cho ta tiến vào thay đổi quần áo đi mà."
Lúc này, hắn không đợi bao lâu, cửa phòng vang lên một tiếng lạch cạch, mở ra một khe hở. Trong lòng Bùi Cô Cẩm vui vẻ, vội vã chui vào phòng. Tống Vân Tang đang chạy vội vào phòng trong, Bùi Cô Cẩm trở tay đóng cửa một cái, xông lên ôm lấy nàng: "Tang Tang, Tang Tang ngoan, nàng đừng tức giận."
Tống Vân Tang gỡ tay hắn ra, nhưng lại gỡ không ra: "Chàng buông tay ra! Muốn thay quần áo thì mau thay đi!"
Bùi Cô Cẩm xoay tới trước người nàng, cẩn thận quan sát nàng: "Như vậy sao mà được, Tang Tang của nhà ta còn đang tức giận đây này, ta làm cái gì cũng không an tâm. Nàng đừng giận ta nữa."
Tống Vân Tang lại đỏ hốc mắt: "Chàng không nói lý! Ta biết ta vô dụng, không thể giúp chàng làm gì cả, nhưng mà ta cũng rất cố gắng! Hiện tại chàng lại lấy chính sự ép ta, ngay cả tức giận ta cũng không được phép sao?"
Bùi Cô Cẩm thấy nàng phản ứng lớn như vậy, lập tức có chút hoảng: "Không phải... vì sao Tang Tang lại nói chính mình vô dụng chứ?"
Nước mắt của Tống Vân Tang lập tức rớt xuống: "Không phải chàng chê ta vô dụng sao? Ta muốn giúp chàng chút chuyện, chàng mới cảm thấy ta phiền, cho nên mới hung với ta..."
Tống Vân Tang đang muốn tính số chuyện này! Bùi Cô Cẩm nhớ lại đoạn đối thoại của hai người—— nàng nói thử một lần cũng không sao cả, hắn lại nói chuyện vụ án hắn hội xử lý tốt, bảo nàng không cần quản. Nàng cảm thấy hắn đang chê nàng vô dụng...
Hình như, chính xác là bọn họ không hiểu ý nhau. Bùi Cô Cẩm vội vàng thề thốt: "Ta tuyệt đối không phải vì chê nàng vô dụng mới không đồng ý cho nàng hỗ trợ!" Hắn khẽ cắn môi, cuối cùng bất đắc dĩ: "Một lát nữa ta sẽ bảo A Đông đến đối diện truyền lời, để cho Tiêu Việt Băng lại đây!"
Tống Vân Tang lau nước mắt nhìn hắn, vẫn không tin lời của hắn lắm: "Chàng không có chê ta vô dụng, vậy thì vì sao?"
Bùi Cô Cẩm thật sự không muốn nói. Bất luận là khúc mắc vẫn găm trong tim hắn của kiếp trước hay là chuyện hắn không trầm ổn đi ghen tuông như vậy, nói ra đều rất mất hình tượng. Nhưng Tống Vân Tang thấy hắn không đáp, nước mắt lại bắt đầu tí tách rơi xuống, tim của Bùi Cô Cẩm sắp bị nước mắt của nàng nhỏ ra lỗ thủng. Hắn thật sự không thể nghĩ ra được lý do nào khác, đành phải tránh nặng tìm nhẹ: "...Thật ra ta đang ghen."
Tống Vân Tang ngừng khóc, có chút dại ra nhìn hắn. Bùi Cô Cẩm nói ra rồi cũng không có cách nào che giấu được nữa, đơn giản tìm lấy vài cái cớ cho chính mình: "Nàng và hắn ta đều thích nhạc lý, hắn còn có thể ngâm thơ biết vẽ tranh. Trong tửu lâu hôm qua hắn ta chỉ mới quá thổi một thủ khúc, nàng đã bảo A Đông đưa túi tiền đều cho hắn ta. Ta cảm thấy câu tri kỷ kia của hắn ta thật đúng, sở thích của hai người hợp nhau, có rất nhiều đề tài để nói."
Sau khi nói tất cả những chuyện này ra Bùi Cô Cẩm cảm thấy mình phải giữ chút hình tượng, nhưng càng nói, sự ghen tuông trong lòng kia càng bốc hơi chua hơn, hắn áp chế không được: "Đêm qua hắn ta ở cách vách đánh đàn, nàng vừa nghe đã biết là hắn ta. Ta còn chưa từng tâm linh tương thông với nàng như vậy đâu! Nàng còn nói ‘đáng tiếc’ cho hắn ta. Đáng tiếc cái gì? Nếu không phải hắn ta là một tên khốn kiếp tâm tính vặn vẹo, có phải nàng còn muốn vội vàng gả cho hắn ta không? Nếu hắn ta đã sớm gặp được nàng, có phải là căn bản sẽ không có chuyện của ta hay không?"
Tống Vân Tang bị hắn những lời này của hắn đổ ập xuống đến đỗi choáng váng đầu óc. Một lát sau nàng mới phản ứng lại: "Không phải, A Cẩm chàng..."
Bùi Cô Cẩm dùng sức ôm lấy nàng, ép chính mình câm miệng. Không thể nói nữa! Ghen một lúc thì rất thích, nhưng mà sau đó hắn nói hơi nhiều rồi!
Tống Vân Tang bị ôm chặt cứng, vội vàng động đậy vài cái, chui cái đầu ra. Vẻ mặt của nàng khiếp sợ nhìn Bùi Cô Cẩm: "Không phải... Liêu Uẩn Hòa thì cũng thôi đi, Tiêu gia chủ là một kẻ tâm tính vặn vẹo, vì sao chàng phải ghen tuông với hắn ta? Cho dù hắn ta hiểu cầm kỳ thư họa thì sao? Thái phó của Thái tử hiểu cầm kì thi họa nhất kinh thành, chẳng lẽ ta sẽ thích ông ấy sao? A Cẩm, rốt cuộc người xấu kia có chỗ nào so được với chàng?"
Khuôn mặt già nua của thái phó của Thái tử hiện lên trong đầu Bùi Cô Cẩm, khóe miệng Bùi Cô Cẩm giật giật. Lời này hắn thích nghe, biển dấm chua trong lòng cũng đã yên tĩnh một chút, nhưng Tống Vân Tang bỗng nhiên trừng lớn mắt: "Khoan đã..."
Trong lòng Bùi Cô Cẩm cảm thấy không ổn. Quả nhiên, giây tiếp theo Tống Vân Tang đẩy hắn ra: "Được lắm! A Cẩm, lần trước chàng tính sổ với ta việc ai từng theo đuổi ta, có phải bởi vì chàng cũng ghen hay không? Lúc ấy chàng còn không thừa nhận, nói chàng chỉ muốn cho ta nhận thức được sai lầm của ta! Chàng còn lên mặt nói đạo lý ép ta, nói cái gì mà lôi lại chuyện cũ không phải chủ đề người yêu nên nói! Lúc ấy vẻ mặt kia của chàng có bao nhiêu ổn trọng hù dọa người khác đến mức nào ——"
Bùi Cô Cẩm: "..."
Bùi Cô Cẩm mơ hồ nói: "Thật sự chủ yếu là ta muốn cho nàng nhận thức được sai lầm của nàng..."
Hắn nói còn chưa dứt lời, Tống Vân Tang đã ngắt lời: "Được! Vậy còn đêm qua thì sao? Không phải chàng đã sớm biết Tiêu gia chủ chuyển đến cách vách!" Nàng học giọng điệu của Bùi Cô Cẩm: "Hắn ta ở cách vách đánh đàn, nàng vừa nghe đã biết là hắn ta! Nàng còn nói ‘đáng tiếc’ cho hắn ta!"
Nàng lấy ra những lời vừa rồi Bùi Cô Cẩm mới nói xong, cái hố này, thật sự là... Bùi Cô Cẩm muốn lấp cũng lực bất tong tâm. Tống Vân Tang thấy hắn không hé răng, lập tức nổi giận: "Trời ạ! Rõ ràng là chàng ghen, lại còn ép ta thừa nhận sai lầm! Chàng còn trách ta không nên đến cửa viện nhìn ra bên ngoài! Chàng còn đánh ta! Còn cắn ta! Chàng ức hiếp người khác!"
Bùi Cô Cẩm có ý đồ lừa dối: "Điều này sao có thể gọi là ức hiếp người khác chứ, ta như vậy không phải vì tình cảm quá sâu đậm sao..."
Giọng nói của Tống Vân Tang cất cao một quãng: "Tình cảm quá sâu đậm? Sâu đậm đến mức muốn đi tìm Tiêu gia chủ tính sổ, kết quả bị Sầm Tu Kiệt ngăn cản lại? Sao băng tối hôm có đẹp không? Hiện tại chàng lấy đạn tín hiệu không phát sàng cho ta xem, ta sẽ tin lời chàng nói!"
Bùi Cô Cẩm phất cờ trắng, buông Tống Vân Tang ra quay đầu bỏ chạy: "Tang Tang, ta đi kêu A Đông đến cách vách nhắn vài lời, gọi Tiêu Việt Băng lại đây..."
Tống Vân Tang tức giận đến mức mặt đỏ mình run, không hề nghĩ ngợi đuổi theo đi, hung hang đánh một cái lên mông của Bùi Cô Cẩm: "Chàng đứng lại! Chàng nói rõ ràng cho ta!"
Bùi Cô Cẩm: "..."
Hắn xoay người, những người đang đứng yên trong viện giống như bỗng nhiên sống lại. Nhóm Giáo úy bắt đầu nói chuyện phiếm, A Đông bắt đầu lung tung bỏ bạc vụn vào túi tiền, Sầm Tu Kiệt ngồi ở cửa phòng bếp, cúi đầu húp cháo trong bát.
Bùi Đại nhân bị tiểu thê tử đẩy ra! Bùi Đại nhân bị tiểu thê tử đá chân! Bùi Đại nhân bị tiểu thê tử sập cửa vào vặt! Tiết mục này bọn họ còn có thể xem tiếp năm trăm năm nữa cũng không chán! Chỉ là —— Bùi Đại nhân đã mất hết mặt mũi rồi! Bọn họ vẫn nên giả vờ không nhìn thấy gì cả!
Ánh mắt của Bùi Cô Cẩm đột nhiên nhìn lướt qua mọi người đang bận rộn, lúc này, hắn không có chỉ thẳng tên Sầm Tu Kiệt, mà là... trực tiếp ngồi xuống bên cạnh nó.
Sầm Tu Kiệt đang cầm bát cháo, cả người cứng đờ. Xem ra bát của nó còn chưa đủ lớn cho nên vẫn không che được cái đầu đầy trí tuệ này. Nó trộm nhìn qua thấy Bùi Cô Cẩm duỗi chân ra, hai tay đặt lên hai đầu gối: "Ta ghen tị."
Ngài ghen tị thì nói với ta làm gì? Sầm Tu Kiệt khóc không ra nước mắt, một lát sau mới dám trả lời một câu: "Loại sự tình này, ta có thể không biết không..."
Bùi Cô Cẩm lại phiền muộn kéo kéo áo: "Ngươi không biết. Tên Tiêu Việt Băng này vô cùng giả dối, ta sợ Tang Tang bị lừa."
Những lời này nói ra, sự tối tăm cuồn cuộn bao phủ lấy cõi lòng hắn, lộ ra bộ dạng sẵn có. Kiếp trước, lúc tin tức phụ thân Tống Vân Tang bị ngộ hại truyền đến, vài lần Tống Vân Tang khóc đến mức hôn mê bất tỉnh. Chỉ cần Bùi Cô Cẩm có thời gian lập tức sẽ ở bên cạnh nàng, hy vọng nàng có thể sớm thoát ra khỏi nỗi đau mất đi người thân. Mới đầu, Tống Vân Tang dần dần trở lại bình thường, cuối cùng nàng không còn lúc nào cũng lấy lệ rửa mặt nữa. Nhưng một ngày nọ nửa tháng sau, Bùi Cô Cẩm trực ở trong cung cả ngày, hồi phủ liền phát hiện Tống Vân Tang tự nhốt mình trong phòng.
Nàng không cho hắn vào phòng, Bùi Cô Cẩm lo lắng, kêu thế nào cũng không thấy nàng đáp lại, đành phải phá cửa mà vào. Dưới ánh nắng chiều hoàng hôn, Tống Vân Tang ngồi ở bên cửa sổ, cả người nàng toát ra một loại trầm mặc kỳ lạ. Ngày đó nàng không nói gì cả, nhưng tự đó về sau, nàng đã thay đổi. Nàng không cho hắn chạm vào nàng, cũng không nằm trong lòng hắn mà khóc nữa. Nàng luôn dùng một loại ánh mắt vừa chịu đựng vừa đau khổ nhìn hắn, giống như cảm xúc nàng đối với hắn rất phức tạp. Cứ như vậy cho đến nửa tháng sau, rốt cuộc nàng chuẩn bị xong, đối chất với hắn.
Nàng đưa ra tín vật của hắn cùng lời khai của nhân chứng, ép hỏi hắn khi nào ở nơi đâu, có phải hắn phái người giết phụ thân nàng hay không. Tín vật là hắn không cẩn thận làm mất, lời khai là giả, cái gọi là người làm chứng đã bị giết chết. Thời gian hắn đang làm việc cho Duẫn Tư Giác ngoại trừ Duẫn Tư Giác, không ai có thể chứng minh. Thật sự hắn hoàn toàn bị hãm hại, tất cả chứng cứ đều chỉ về phía hắn, mà hắn không thể tự chứng trong sạch.
Hắn chỉ có thể nói với Tống Vân Tang hết lần này đến lần khác rằng hắn thích nàng, hắn không có lý do nào để giết Tống Hầu gia, khiến cho nàng đau lòng như vậy. Nhưng lời nói là thứ âm thanh mỏng manh vô lực, Tống Vân Tang càng tin tưởng "chứng cứ" này. Nàng không có được lời giải thích, rốt cuộc nàng muốn phát điên. Nàng phải rời khỏi hắn, mà Bùi Cô Cẩm không thể chấp nhận. Hắn ép buộc nàng phải ở lại, chờ mong thời gian trôi qua Tống Vân Tang sẽ nhìn thấy chân tâm của hắn. Bọn họ là vợ chồng, hắn yêu nàng, cho dù nàng không thương hắn, cũng nên tin hắn. Hắn tin tưởng sự tín nhiệm của Tống Vân Tang sẽ đến muộn một chút chút, chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi, hắn sẽ có thể chờ được. Nhưng hắn đợi năm năm, đợi cho đến chết, cũng không đợi đến Tống Vân Tang nói một câu: "Ta tin ngươi"...
Bùi Cô Cẩm bỗng nhiên hiểu được, thì ra hôm nay thứ làm cho hắn không khống chế được, không đơn thuần là sự ghen tuông hắn, mà bởi vì kẻ như Tiêu Việt Băng trình độ giả dối vô lại có thể sánh ngang với Duẫn Tư Giác, trong lòng hắn rất sợ hãi. Có lẽ trong lòng hắn vẫn luôn sợ hãi sẽ có người chia rẽ hắn cùng Tang Tang. Loại sợ hãi này ngày thường không hề bộc phát ra, chỉ khi nào hắn không thể nắm trong tay chuyện gì đó, loại bất an này sẽ đột ngột bò lên từ dưới đáy lòng hắn. Hai người yêu nhau càng ngọt ngào, loại lo âu này lại càng lớn hơn, hắn lại càng không thể chấp nhận cho bất kỳ ai chen chân vào, gây sóng gió. Hắn thầm muốn giam Tống Vân Tang lại, ngăn chặn hết thảy khả năng có thể khiến nàng nghi ngờ hắn, không để cho bên cạnh nàng có một chút gợn sóng.
Sầm Tu Kiệt thật sự không biết bí mật trong lòng Bùi Cô Cẩm. Đứa nhỏ trừng mắt nhìn: "Nàng bị tên què chết tiệt kia lừa, sau đó thì sao?"
Bùi Cô Cẩm im lặng một lát, thấp giọng nói: "Sau đó không tin ta, giận dỗi với ta."
Sầm Tu Kiệt bày ra vẻ mặt một lời khó nói hết, chậm rãi nâng ngón tay chỉ về phía cửa phòng: "Vậy hiện tại sư nương... chẳng lẽ không phải đang giận dỗi với sư phụ sao?"
Bùi Cô Cẩm: "..."
Sầm Tu Kiệt phản ứng lại, bắt lấy ngón tay chính mình bẻ xuống, ngượng ngùng cười làm lành. Nó cảm thấy mình xát muối vào vết thương của Bùi Cô Cẩm như vậy nhất định là muốn bị đánh. Nhưng không ngờ, Bùi Cô Cẩm không thay đổi sắc mặt đứng lên, bước về phía cửa phòng.
Bùi Cô Cẩm thật sự rất muốn đánh người, nhưng hắn cũng biết, Sầm Tu Kiệt không nói sai. Giống như hắn của hiện tại người bên ngoài còn chưa có sử âm mưu thủ đoạn, hắn đã náo loạn xích mích với Tống Vân Tang, mới là chân chính ngu xuẩn, để cho Tiêu Việt Băng được thỏa nguyện. Thời gian một nén nhang qua đi, có lẽ Tống Vân Tang đã bình tĩnh một chút, Bùi Cô Cẩm chuẩn bị đi dỗ nàng.
Bùi Cô Cẩm đi tới cửa phòng, bắt đầu nhẹ giọng gọi: "Tang Tang, Tang Tang nàng mở cửa ra đi."
Phòng trong không có chút động tĩnh. Tất nhiên Bùi Cô Cẩm không dám xông vào: "Tang Tang, ta sai rồi. Thật ra không phải ta muốn hung dữ với nàng, chỉ là nhất thời vội vàng nói chuyện lớn tiếng một chút, nàng xem ta nói chuyện với người ngoài còn tiếng lớn hơn nữa này? Nàng ra đi, ta cho nàng rống lại, có được không?"
Chúng Giáo úy đang cúi đầu nói chuyện phiếm lung tung: "..."
Bùi Cô Cẩm thay đổi biện pháp lừa gạt: "Hiện tại nơi này có thật nhiều Giáo úy đều đang chê cười ta, nàng ra đây nhìn xem, xem như xả giận được không?"
Chúng Giáo úy:... Được rồi, bọn họ sai rồi. Trông bộ dạng này của Bùi Đại nhân, hắn đang bắt đầu dỗ vợ, căn bản không biết xấu hổ nữa đâu!
Nhưng dù cho Bùi Cô Cẩm không biết xấu hổ như thế nào, nói không biết bao nhiêu lời lấy lòng nhượng bộ dỗ dành, Tống Vân Tang vẫn không mở cửa. Bùi Cô Cẩm sắp đến đường cùng, bỗng nhiên qua A Đông đang đứng một bên trộm nhìn hắn, hắn như được thần may mắn chiếu sáng nhớ tới lúc trước khi Tống Vân Tang giận dỗi, A Đông đã dùng chiêu kia: "Tang Tang, hôm nay ta còn có việc phải ra ngoài mà, nàng giận thì giận, dù sao cũng phải để cho ta tiến vào thay đổi quần áo đi mà."
Lúc này, hắn không đợi bao lâu, cửa phòng vang lên một tiếng lạch cạch, mở ra một khe hở. Trong lòng Bùi Cô Cẩm vui vẻ, vội vã chui vào phòng. Tống Vân Tang đang chạy vội vào phòng trong, Bùi Cô Cẩm trở tay đóng cửa một cái, xông lên ôm lấy nàng: "Tang Tang, Tang Tang ngoan, nàng đừng tức giận."
Tống Vân Tang gỡ tay hắn ra, nhưng lại gỡ không ra: "Chàng buông tay ra! Muốn thay quần áo thì mau thay đi!"
Bùi Cô Cẩm xoay tới trước người nàng, cẩn thận quan sát nàng: "Như vậy sao mà được, Tang Tang của nhà ta còn đang tức giận đây này, ta làm cái gì cũng không an tâm. Nàng đừng giận ta nữa."
Tống Vân Tang lại đỏ hốc mắt: "Chàng không nói lý! Ta biết ta vô dụng, không thể giúp chàng làm gì cả, nhưng mà ta cũng rất cố gắng! Hiện tại chàng lại lấy chính sự ép ta, ngay cả tức giận ta cũng không được phép sao?"
Bùi Cô Cẩm thấy nàng phản ứng lớn như vậy, lập tức có chút hoảng: "Không phải... vì sao Tang Tang lại nói chính mình vô dụng chứ?"
Nước mắt của Tống Vân Tang lập tức rớt xuống: "Không phải chàng chê ta vô dụng sao? Ta muốn giúp chàng chút chuyện, chàng mới cảm thấy ta phiền, cho nên mới hung với ta..."
Tống Vân Tang đang muốn tính số chuyện này! Bùi Cô Cẩm nhớ lại đoạn đối thoại của hai người—— nàng nói thử một lần cũng không sao cả, hắn lại nói chuyện vụ án hắn hội xử lý tốt, bảo nàng không cần quản. Nàng cảm thấy hắn đang chê nàng vô dụng...
Hình như, chính xác là bọn họ không hiểu ý nhau. Bùi Cô Cẩm vội vàng thề thốt: "Ta tuyệt đối không phải vì chê nàng vô dụng mới không đồng ý cho nàng hỗ trợ!" Hắn khẽ cắn môi, cuối cùng bất đắc dĩ: "Một lát nữa ta sẽ bảo A Đông đến đối diện truyền lời, để cho Tiêu Việt Băng lại đây!"
Tống Vân Tang lau nước mắt nhìn hắn, vẫn không tin lời của hắn lắm: "Chàng không có chê ta vô dụng, vậy thì vì sao?"
Bùi Cô Cẩm thật sự không muốn nói. Bất luận là khúc mắc vẫn găm trong tim hắn của kiếp trước hay là chuyện hắn không trầm ổn đi ghen tuông như vậy, nói ra đều rất mất hình tượng. Nhưng Tống Vân Tang thấy hắn không đáp, nước mắt lại bắt đầu tí tách rơi xuống, tim của Bùi Cô Cẩm sắp bị nước mắt của nàng nhỏ ra lỗ thủng. Hắn thật sự không thể nghĩ ra được lý do nào khác, đành phải tránh nặng tìm nhẹ: "...Thật ra ta đang ghen."
Tống Vân Tang ngừng khóc, có chút dại ra nhìn hắn. Bùi Cô Cẩm nói ra rồi cũng không có cách nào che giấu được nữa, đơn giản tìm lấy vài cái cớ cho chính mình: "Nàng và hắn ta đều thích nhạc lý, hắn còn có thể ngâm thơ biết vẽ tranh. Trong tửu lâu hôm qua hắn ta chỉ mới quá thổi một thủ khúc, nàng đã bảo A Đông đưa túi tiền đều cho hắn ta. Ta cảm thấy câu tri kỷ kia của hắn ta thật đúng, sở thích của hai người hợp nhau, có rất nhiều đề tài để nói."
Sau khi nói tất cả những chuyện này ra Bùi Cô Cẩm cảm thấy mình phải giữ chút hình tượng, nhưng càng nói, sự ghen tuông trong lòng kia càng bốc hơi chua hơn, hắn áp chế không được: "Đêm qua hắn ta ở cách vách đánh đàn, nàng vừa nghe đã biết là hắn ta. Ta còn chưa từng tâm linh tương thông với nàng như vậy đâu! Nàng còn nói ‘đáng tiếc’ cho hắn ta. Đáng tiếc cái gì? Nếu không phải hắn ta là một tên khốn kiếp tâm tính vặn vẹo, có phải nàng còn muốn vội vàng gả cho hắn ta không? Nếu hắn ta đã sớm gặp được nàng, có phải là căn bản sẽ không có chuyện của ta hay không?"
Tống Vân Tang bị hắn những lời này của hắn đổ ập xuống đến đỗi choáng váng đầu óc. Một lát sau nàng mới phản ứng lại: "Không phải, A Cẩm chàng..."
Bùi Cô Cẩm dùng sức ôm lấy nàng, ép chính mình câm miệng. Không thể nói nữa! Ghen một lúc thì rất thích, nhưng mà sau đó hắn nói hơi nhiều rồi!
Tống Vân Tang bị ôm chặt cứng, vội vàng động đậy vài cái, chui cái đầu ra. Vẻ mặt của nàng khiếp sợ nhìn Bùi Cô Cẩm: "Không phải... Liêu Uẩn Hòa thì cũng thôi đi, Tiêu gia chủ là một kẻ tâm tính vặn vẹo, vì sao chàng phải ghen tuông với hắn ta? Cho dù hắn ta hiểu cầm kỳ thư họa thì sao? Thái phó của Thái tử hiểu cầm kì thi họa nhất kinh thành, chẳng lẽ ta sẽ thích ông ấy sao? A Cẩm, rốt cuộc người xấu kia có chỗ nào so được với chàng?"
Khuôn mặt già nua của thái phó của Thái tử hiện lên trong đầu Bùi Cô Cẩm, khóe miệng Bùi Cô Cẩm giật giật. Lời này hắn thích nghe, biển dấm chua trong lòng cũng đã yên tĩnh một chút, nhưng Tống Vân Tang bỗng nhiên trừng lớn mắt: "Khoan đã..."
Trong lòng Bùi Cô Cẩm cảm thấy không ổn. Quả nhiên, giây tiếp theo Tống Vân Tang đẩy hắn ra: "Được lắm! A Cẩm, lần trước chàng tính sổ với ta việc ai từng theo đuổi ta, có phải bởi vì chàng cũng ghen hay không? Lúc ấy chàng còn không thừa nhận, nói chàng chỉ muốn cho ta nhận thức được sai lầm của ta! Chàng còn lên mặt nói đạo lý ép ta, nói cái gì mà lôi lại chuyện cũ không phải chủ đề người yêu nên nói! Lúc ấy vẻ mặt kia của chàng có bao nhiêu ổn trọng hù dọa người khác đến mức nào ——"
Bùi Cô Cẩm: "..."
Bùi Cô Cẩm mơ hồ nói: "Thật sự chủ yếu là ta muốn cho nàng nhận thức được sai lầm của nàng..."
Hắn nói còn chưa dứt lời, Tống Vân Tang đã ngắt lời: "Được! Vậy còn đêm qua thì sao? Không phải chàng đã sớm biết Tiêu gia chủ chuyển đến cách vách!" Nàng học giọng điệu của Bùi Cô Cẩm: "Hắn ta ở cách vách đánh đàn, nàng vừa nghe đã biết là hắn ta! Nàng còn nói ‘đáng tiếc’ cho hắn ta!"
Nàng lấy ra những lời vừa rồi Bùi Cô Cẩm mới nói xong, cái hố này, thật sự là... Bùi Cô Cẩm muốn lấp cũng lực bất tong tâm. Tống Vân Tang thấy hắn không hé răng, lập tức nổi giận: "Trời ạ! Rõ ràng là chàng ghen, lại còn ép ta thừa nhận sai lầm! Chàng còn trách ta không nên đến cửa viện nhìn ra bên ngoài! Chàng còn đánh ta! Còn cắn ta! Chàng ức hiếp người khác!"
Bùi Cô Cẩm có ý đồ lừa dối: "Điều này sao có thể gọi là ức hiếp người khác chứ, ta như vậy không phải vì tình cảm quá sâu đậm sao..."
Giọng nói của Tống Vân Tang cất cao một quãng: "Tình cảm quá sâu đậm? Sâu đậm đến mức muốn đi tìm Tiêu gia chủ tính sổ, kết quả bị Sầm Tu Kiệt ngăn cản lại? Sao băng tối hôm có đẹp không? Hiện tại chàng lấy đạn tín hiệu không phát sàng cho ta xem, ta sẽ tin lời chàng nói!"
Bùi Cô Cẩm phất cờ trắng, buông Tống Vân Tang ra quay đầu bỏ chạy: "Tang Tang, ta đi kêu A Đông đến cách vách nhắn vài lời, gọi Tiêu Việt Băng lại đây..."
Tống Vân Tang tức giận đến mức mặt đỏ mình run, không hề nghĩ ngợi đuổi theo đi, hung hang đánh một cái lên mông của Bùi Cô Cẩm: "Chàng đứng lại! Chàng nói rõ ràng cho ta!"
Bùi Cô Cẩm: "..."
Bình luận facebook