Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 70
Trước tiên Bùi Cô Cẩm gọi Sầm Tu Kiệt tới nói nhỏ với nó vài câu, Sầm Tu Kiệt liền đi đến bên cạnh Tiểu Giáo úy. Chẳng mất bao lâu, Sầm Tu Kiệt đã trở lại, lại nói nhỏ với Bùi Cô Cẩm mấy câu. Bùi Cô Cẩm gật đầu, sau đó mới dài giọng nói với chưởng quầy đang đứng chờ một bên: "Chưởng quầy, phu nhân nhà của ta muốn mua chút trang sức trân châu, ngươi giúp nàng chọn một chút." Lại ngoắc tay với Tiểu Giáo úy kia: "Đinh Thắng, lại đây."
Đinh Thắng nghe gọi, vội vàng bỏ viên châu báu trong tay xuống, vui vẻ chạy đến bên cạnh Bùi Cô Cẩm: "Đại nhân, có chuyện gì ạ?"
Khóe miệng Bùi Cô Cẩm cong cong, vỗ vỗ vai hắn ta: "Hãy nhìn đây, hôm nay Bùi ca dạy cho ngươi làm thế nào để khiến vợ vui vẻ."
Đinh Thắng tin là thật liên tục gật đầu, quả nhiên thật sự đứng ở bên cạnh quan sát. Chưởng quầy đã lên trăm phần trăm tinh thần, gọi bọn tiểu nhị mang những bảo bối có một không hai trong điếm ra: "Đại nhân, ngài nhìn xem chiếc áo choàng trân châu, được đính hơn trăm viên trân châu, mỗi viên đều trắng noãn tròn xoe, lớn nhỏ đan xen, danh tác như thế, có thể nói là tuyệt thế trân phẩm. Lại nhìn qua phượng trâm Thúy Tương châu này..."
Mỗi khi chưởng quầy giới thiệu một món, Bùi Cô Cẩm lại hỏi Tống Vân Tang một câu: "Thích không?". Nếu Tống Vân Tang nói thích, Bùi Cô Cẩm lập tức kêu chưởng quầy gói lại cho hắn. Cứ như vậy mua hết vài món đồ, ánh mắt Đinh Thắng đều trợn to, hâm mộ nhìn Bùi Cô Cẩm, vẻ mặt như đang cảm thán "Bùi ca thật có tiền". Mua bán thuận lợi như vậy, chưởng quầy cười muốn lệch miệng, Lúc này Bùi Cô Cẩm mới vẫy tay với Đinh Thắng.
Đinh Thắng lại vui vẻ chạy tới bên cạnh Bùi Cô Cẩm: "Đại nhân."
Bùi Cô Cẩm cẩn thận nói: "Học xong chưa? Biện pháp làm cho vợ vui vẻ, chính là mua quà để lấy lòng nàng." Hắn tùy tay cầm cây trâm Tống Vân Tang không cần, nhét vào trong tay Đinh Thắng: "Ta rất hiểu trân bảo, giúp ngươi chọn rồi đây, ngươi mua nó đi, tặng cho người yêu của ngươi."
Đinh Thắng nhớ lại lúc chưởng quầy báo giá, sắc mặt cứng ngắc: "Nhưng mà... Đại nhân, thứ này rất tốt, nhưng ta mua không nổi!"
Bùi Cô Cẩm lập tức nổi giận! Hắn hung hăng vỗ ót Đinh Thắng, mắng: "Đồ vô dụng! Một cây trâm cũng mua không nổi, đi ra ngoài đừng có chỉ nói ngươi là thuộc hạ của ta! Ta không muốn mất mặt vì ngươi!" Hắn chỉ tay vào vào buồng trong, quát: "Đi trong viện đứng trung bình tấn cho ta! Đứng một cái canh giờ mới đi ra!"
Đinh Thắng bày ra khuôn mặt khổ qua, đáng thương đi vào trong viện. Chưởng quầy cũng không dám can thiệp, chờ hắn ta đứng một cái canh giờ đi ra, Bùi Cô Cẩm và Tống Vân Tang đã sớm đi mất. Đinh Thắng vội vàng tìm tiểu nhị, muốn mua chiếc vòng tay lúc trước trước mình nhìn trúng. Tiểu nhị khom người liên tục: "Xin lỗi, xin lỗi, chiếc vòng tay kia bị Khâm sai Đại nhân mua rồi!"
Đinh Thắng sửng sốt: "Không sao cả, vậy ngươi cho... ta xem xem những món khác đi, trang sức có giá khoảng dưới mười lương bạc là được."
Tiểu nhị cười làm lành: "Khâm sai Đại nhân nói, trân châu bên này thật sự quá rẻ, hắn muốn mua nhiều chút trở lại kinh thành tặng người khác. Trang sức có giá cả dưới hai mươi lượng bạc đều bị Đại nhân mua rồi!"
Đinh Thắng: "..."
Bùi Cô Cẩm mang theo Tống Vân Tang đi hết tất cả các tiệm châu báu trong thành càn quét một phen, một món dưới hai mươi lượng bạc cũng không chừa lại cho Đinh Thắng. Mới đầu Tống Vân Tang còn cảm thấy mới mẻ, sau đó đã có chút chịu không nỗi. Cho dù nàng xuất thân Hầu phủ, cũng chưa từng xa xỉ như vậy. Vì thế ở tiệm châu cuối cùng nàng lặng lẽ giữ chặt tay Bùi Cô Cẩm: "A Cẩm, những thứ vừa rồi chàng mua kia lát nữa đi trả lại một ít đi?"
Bùi Cô Cẩm không hiểu nhìn nàng: "Vì sao phải trả? Nếu nàng không thích, đặt ở trong trong phòng để trân bảo cũng được mà."
Tống Vân Tang có chút luống cuống: "Nhưng chàng đã mua mấy ngàn lượng rồi! Nếu chàng chỉ là vì dạy dỗ Giáo úy kia, dỗ ta vui vẻ... vậy thì không cần đâu!"
Cuộc đời của Bùi Cô Cẩm việc khiên hắn đắc ý nhất chính là mình có tiền, hiện giờ nghe Tống Vân Tang nói như vậy, trong lòng thật thỏa mãn! Hắn nhất thời thầm nghĩ đến một câu "Thứ gia có là tiền!". Nhưng hắn kiềm nén chính mình: "Vài năm trước ta cứu một thương nhân cửa nát nhà tan, sau đó ông ta đi theo ta, giúp ta buôn bán làm ăn." Hắn giả vờ lạnh nhạt vỗ vỗ cổ tay áo không có chút bụi: "Có thể kiếm chút đỉnh tiền, một năm khoảng mấy vạn lượng bạc trắng."
Tống Vân Tang kinh ngạc trừng lớn mắt: "A Cẩm chàng thật là nhiều tiền!"
Rốt cuộc Bùi Cô Cẩm cũng nghe được Tống Vân Tang nói những lời này, lập tức bay lên, khó khăn lắm mới trầm ổn nói: "Không có gì cả, vẫn không nói cho nàng. Chờ lúc quay về kinh, mang nàng đi xem cửa hàng của ta." Lúc này hắn quay lại đề tài cũ: "Người ta nói ngàn vàng cũng khó mua được nụ cười của mỹ nhân, ta còn chưa tiêu hết ngàn vàng đâu, giá trị."
Dù sao Tống Vân Tang cũng là Tiểu thư Hầu phủ được nuông chiều lớn lên, nghe Bùi Cô Cẩm có tiền, cũng bình thường trở lại. Nàng lại cười ngọt ngào với Bùi Cô Cẩm: "Này, nụ cười gia muốn mua đây."
Bùi Cô Cẩm cũng bị nàng đáng yêu đến sắp ngất! Đầu óc của hắn mụ mị hết một lát, mới trầm giọng hỏi: "Thật sự chỉ có một nụ cười?"
Tống Vân Tang đỏ mặt, nho giọng nói: "Vậy tối nay..."
Nhưng Bùi Cô Cẩm chưa nghe rõ lời của nàng, bởi vì Đinh Thắng vọt vào tiệm. Đinh Thắng vừa thấy Bùi Cô Cẩm, lập tức không có mắt chạy đến bên cạnh hai người: "Đại nhân, Đại nhân! Tiệm này ngài cũng đã mua rồi sao?"
Tống Vân Tang bị dọa, e lệ vội vàng quay người qua. Bùi Cô Cẩm nổi điên! Hắn vốn cũng không bực mình với tiểu tử ngốc này, hiện tại lại nhìn hắn ta không vừa mắt. Bùi Cô Cẩm âm trầm nói: "Đã mua rồi. Làm sao vậy?"
Đinh Thắng lập tức suy sụp: "Trong huyện này có bốn tiệm châu báu, Đại nhân đều mua hết rồi..."
Bùi Cô Cẩm cười lạnh: "Đúng, gia có tiền, gia chỉ thích mua châu báu. Ngươi đứng trung bình tấn hồi lâu, chẳng lẽ ta còn chưa hốt hết châu báu của mấy tiệm này?"
Đinh Thắng há miệng thở dốc. Ở nơi Mẫn Chiết như, ngoại trừ huyện Dương Thái, nhất định còn có thành thị phồn hoa khác. Nhưng bọn hắn có thể đi hay không, lại là một chuyện khác. Tiểu nhị của tiệm vừa vặn đóng gói xong, mang rất nhiều rương nhỏ đưa lên xe ngựa. Đôi mắt của Đinh Thắng trông mong nhìn theo, cũng không dám cướp đồ của Chỉ huy sứ Đại nhân. Hắn ta còn muốn chờ đến tối có chút thời gian, hắn ta sẽ lại vào trong thành mua, nói không có thể ở tiệm khác tìm được một món còn sót lại. Lại nghe Bùi Cô Cẩm lạnh lạnh nói: "Hôm nay đã cho ngươi thời gian, để ngươi mua trang sức cho người yêu của mình. Sau này không được nhắc lại yêu cầu này nữa, phải làm tốt cương vị công tác tra án cho tốt, mới không cô phụ sự phó thác của Hoàng Thượng. Biết không?"
Đinh Thắng choáng váng. Lời này của Bùi Cô Cẩm là có ý..... sau này hắn ta cũng không thể ra ngoài dạo phố nữa? Đinh Thắng vội vàng nói: "Đại nhân, nhưng mà..."
Bùi Cô Cẩm ngắt lời: "Không có nhưng mà! Ngươi nghĩ rằng ta và nhóm các ngươi đi xa như vậy là để du sơn ngoạn thủy sao?" Hắn nghiêm khắc phê bình: "Nhìn ngươi xem, nam nhân to xác, lại đề nghị đi dạo phố mua đồ! Tang Tang là một tiểu cô nương, còn hiểu chuyện hơn so với ngươi!"
Nói xong những lời này, Bùi Cô Cẩm nắm lấy tay của Tống Vân Tang đi ra khỏi tiệm, để lại Đinh Thắng đang khóc không ra nước mắt. Tiểu Giáo úy thảm như vậy, Tống Vân Tang đã hoàn toàn không có cách nào giận hắn ta nữa. Nàng có chút đồng tình, trộm hỏi Bùi Cô Cẩm: "A Cẩm, hắn ta cũng vì muốn bày tỏ tâm ý với người yêu, chàng thật sự không cho hắn ta đi mua lễ vật nữa sao?"
Bùi Cô Cẩm nhìn Đinh Thắng đang cúi đầu: "Chọc Tang Tang nhà ta không vui, sao có thể dễ dàng cho hắn ta như vậy?" Hắn lại nói: "Bỏ mặc hắn vài ngày. Đợi nàng nguôi giận sau đó chúng ta chọn một món trong những món chúng ta mua cho hắn là được."
Tống Vân Tang cong cong khóe miệng. Phương pháp này, thật đúng là vô cùng "Bùi Cô Cẩm". Sau đó hai người đến tiệm cầm đồ của Đỗ gia, nói muốn mua trân bảo như cũ, chưởng quầy đành phải đưa bọn họ đến kho. Sầm Tu Kiệt đi theo bên cạnh hai người, lúc đi qua một cái quầy, nó nhẹ nhàng kéo tay áo của Bùi Cô Cẩm. Bùi Cô Cẩm dừng bước, quả nhiên thấy một chuỗi vòng tay san hô.
Hắn cũng không lập tức lên tiếng, mà hốt hết cả kho đi, sau đó mới ra vẻ nhà giàu có tiền chọn hơn mười món bảo vật. Chưởng quầy vừa nghe xong, lập tức có chút căng thẳng, cười làm lành: "Khâm sai Đại nhân, chuyện này... những món mà ngài chọn, có chút không phải hàng bán."
Ông ta nói ra những món bảo vật không phải hàng bán nói cho Bùi Cô Cẩm nghe, vòng tay san hô kia cũng nằm trong đó. Bùi Cô Cẩm lộ vẻ tiếc hận, mượn cơ hội hỏi vài thứ kia là do ai cầm. Chưởng quầy thấy hắn cũng không làm khó, vội vàng báo cho hắn những người đã đem vài món này đến cầm. Bùi Cô Cẩm có được tin tức, lúc này mới mua kia mười món bảo vật khác, mới rời khỏi hiệu cầm đồ.
Chưởng quầy hàng gạo Tiêu Quảng, là người đã cầm vòng tay san hô này. Tiêu Quảng là người thuộc một chi của Tiêu gia trong năm đại gia tộc, nếu tính theo bối phận hắn ta nên là đường đệ bà con xa của gia chủ Tiêu gia. Sầm Tu Kiệt nói với Bùi Cô Cẩm về hàng gạo của Tiêu Quảng, chỉ nói mặt tiền của cửa hàng này không lớn, việc buôn bán cũng luôn luôn không tốt, nhưng Tiêu Quảng này lại vô cùng có tiền, tuổi còn trẻ yêu cờ bạc như mạng. Ở phường cờ bạc trong huyện Dương Thái người này là người nổi tiếng với cái danh tiêu tiền như nước. Lúc trước Sầm Tu Kiệt còn cho rằng hắn ta nhận được hoa hồng của Tiêu gia, cho nên mới tiêu xài hoang phí như vậy, hiện tại xem ra, tiền của người này từ đâu mà đến, thực sự có thể có vấn đề.
Hiện giờ Bùi Cô Cẩm đang ở ngoài sáng, cũng không thể giống như lúc điều tra vụ án tư thông của Huệ phi và Thái tử, trực tiếp đi bắt Tiêu Quảng tới tra khảo. Nếu không Hạ Chính Nghiệp cùng thế lực phía sau ông ta, có thể sẽ làm cho hết thảy manh mối có quan hệ với Tiêu Quảng, biến mất không còn dấu vết trong vòng mấy canh giờ. Cân nhắc một lát, Bùi Cô Cẩm quyết định giả như không hề thu hoạch được gì, tự mình dẫn Tống Vân Tang từ trong thành ra ngoại thành "điều tra" xung quanh, sau đó gióng trống khua chiêng phái từng nhóm Giáo úy đi điều tra, nhằm thu hút sự chú ý. Âm thầm cho Ngụy Hưng theo dõi Tiêu Quảng, hy vọng có thể phát hiện ra dấu vết gì khác.
Nhưng hắn giả vờ như vậy vài ngày, Ngụy Hưng vẫn không hề có thu hoạch. Tiêu Quảng chỉ kiên trì chạy giữa hàng gạo và phường cờ bạc, căn bản không thấy hành động khả nghi nào. Bùi Cô Cẩm có chút chờ không nỗi. Hắn đoán có thể hắn tới Mẫn Chiết, cho nên những người đó cũng không dám lộ liễu nữa, cho nên đã cho ngừng hoạt động âm thầm này. Đang cân nhắc thay đổi sách lược, nhưng không ngờ ngày hôm đó, hắn đụng phải một chuyện còn khiến cho hắn gấp gáp hơn cả vụ án.
Ngày hôm đó, Bùi Cô Cẩm mang theo Tống Vân Tang càn quét trong thành như cũ, thời gian giữa trưa, bọn họ ở một gian tửu lâu ăn cơm. Mấy ngày nay Hạ Chính Nghiệp đã muốn từ bỏ chuyện đi theo hắn, một ngày sẽ đến bái kiến hắn vài lần, bảo đảm lễ tiết không có sai sót gì. Cơm ăn đến một nửa, Hạ Chính Nghiệp cũng đến tửu lâu này, nghe thấy Khâm sai Đại nhân đang ở đây, tất nhiên phải đến bái kiến. Bùi Cô Cẩm không muốn để cho một đống người quấy rầy Tống Vân Tang ăn cơm, đơn giản để cho A Đông ngồi ở trong phòng cùng Tống Vân Tang, tự mình ra ngoài gặp mặt.
Hắn đi không bao lâu, cửa phòng ăn vang lên tiếng gõ. A Đông tưởng tiểu nhị, mở ra nhìn xem, lại thấy một nam tử trẻ tuổi đang ngồi trên xe lăn đi tới. Nam tử quấn lụa trắng quanh mắt, tuy rằng không nhìn thấy diện mạo đầy đủ, cũng có thể nhìn ra dung mạo tuấn dật. Tay hắn nắm một cây sáo ngọc xanh biếc, trên đùi còn đặt một cái bát.
Nam nhân tựa như nhìn không thấy A Đông, ở trên xe lăn ôm tay thi lễ: "Bái kiến chư vị khách quan. Ta ở trong tửu lâu mãi nghệ, muốn thổi một khúc cho chư vị khách quan, không biết chư vị khách quan có cho phép ta thổi?"
A Đông vô cùng bất ngờ. Nếu người tới là nam nhân bình thường, nàng ta nhất định sẽ không nói một lời đuổi hắn ta ra. Nhưng người này mắt mù lại bị què, có lẽ đang mãi nghệ để kiếm tiền, A Đông cũng không thể ức hiếp người. Nàng ta quay đầu nhìn về phía Tống Vân Tang, Tống Vân Tang nhẹ giọng nói: "Cho hắn ta chút bạc đi."
A Đông hiểu rõ, lấy ra mấy đồng tiền trong tay áo ra bỏ vào trong bát của người nọ: "Thổi thì không cần, lúc này Tiểu thư nhà ta thật sự không tiện tiếp đãi ngươi. Ngươi hãy trở về đi."
Nam tử giật mình, sờ soạng ở ừ trong chén, nhặt mấy đồng tiền trong đó ra, trả lại cho A Đông: "Đa tạ tiểu thư, nhưng ta không phải ăn xin, không cần ngươi bố thí."
Tống Vân Tang nghe nói như thế, cũng có chút bất ngờ. Nàng nhìn về phía nam tử, thấy sắc mặt của hắn ta có chút tái nhợt, cũng không biết vì cảm thấy bị nàng nhục nhã, hay là vốn đã như thế. Tống Vân Tang biết mình mẫn cảm, tất nhiên cũng thông cảm cho những người mẫn cảm khác, lúc này ngăn A Đông lấy lại tiền: "Vị tiên sinh này chớ trách. Là nha hoàn nhà ta hiểu lầm, ta cũng không phải có ý kia. Chỉ là muốn gửi tiền thưởng cho ngươi trước, mới mời ngươi thổi khúc thôi."
Nàng ý bảo A Đông mở cửa ra, đừng đóng cửa, chợt nghe hắn ta thổi một khúc. A Đông nghe theo, lại đứng trở lại bên cạnh Tống Vân Tang. Lúc này nam tử kia mới thả đồng tiền lại trong bát, lăn xe lăn vào phòng ăn, giơ cây sáo lên thổi.
Tống Vân Tang nghiêm túc nghe. Mới đầu nàng làm như vậy, chỉ xuất phát từ lễ phép, nhưng nhạc khúc kia vang lên, nàng liền kinh ngạc. Người này thật sự tinh thông nhạc lý, ngay cả nhạc sư nổi danh kinh thành cũng khó sánh được!
Tống Vân Tang cốn yêu thích âm nhạc, sau khi nghe được, say mê chìm đắm. Nam tử ngừng thổi, im lặng ngồi đó một lát, Tống Vân Tang mới dần dần lấy lại tinh thần. Tâm trạng của nàng thật lâu cũng chưa thể bình tĩnh, thấp giọng hỏi A Đông: "Túi của ngươi đâu?"
A Đông không rõ nàng có ý gì, lấy túi tiền ra. Tống Vân Tang nói: "Cho hắn ta toàn bộ đi hắn."
A Đông há to miệng, cũng không đồng ý, nhưng không chịu nỗi Tống Vân Tang kiên trì nhìn nàng ta chằm chằm như vậy, đành phải bước đến bỏ cả túi tiền to vào trong bát. Nam tử kia cúi đầu sờ soạng, một lát sau bỗng nhiên nở nụ cười. Lúc hắn ta cười rộ lên trông càng đẹp, khí chất dịu dàng suất trần cho dù đôi mắt bị lụa trắng che phủ, cũng không che lấp được. Nam tử nói: "Tri kỷ khó có được, tấm lòng của vị Tiểu thư này Việt Băng xin phép nhận lấy. Chỉ là số ngân lượng ngươi đã cho ta cũng đủ mua hơn trăm nhạc khúc. Tiểu thư xác định muốn mua nhiều như vậy sao?"
Tống Vân Tang còn chưa kịp lên tiếng, đã nghe thấy giọng nói căm tức của Bùi Cô Cẩm vang lên từ bên ngoài phòng ăn: "Tiêu công tử thật sự có nhã hứng, chuyện của gia tộc còn chưa giải quyết xong lại có thời gian chạy đến chỗ phu nhân ta hát rong."
Đinh Thắng nghe gọi, vội vàng bỏ viên châu báu trong tay xuống, vui vẻ chạy đến bên cạnh Bùi Cô Cẩm: "Đại nhân, có chuyện gì ạ?"
Khóe miệng Bùi Cô Cẩm cong cong, vỗ vỗ vai hắn ta: "Hãy nhìn đây, hôm nay Bùi ca dạy cho ngươi làm thế nào để khiến vợ vui vẻ."
Đinh Thắng tin là thật liên tục gật đầu, quả nhiên thật sự đứng ở bên cạnh quan sát. Chưởng quầy đã lên trăm phần trăm tinh thần, gọi bọn tiểu nhị mang những bảo bối có một không hai trong điếm ra: "Đại nhân, ngài nhìn xem chiếc áo choàng trân châu, được đính hơn trăm viên trân châu, mỗi viên đều trắng noãn tròn xoe, lớn nhỏ đan xen, danh tác như thế, có thể nói là tuyệt thế trân phẩm. Lại nhìn qua phượng trâm Thúy Tương châu này..."
Mỗi khi chưởng quầy giới thiệu một món, Bùi Cô Cẩm lại hỏi Tống Vân Tang một câu: "Thích không?". Nếu Tống Vân Tang nói thích, Bùi Cô Cẩm lập tức kêu chưởng quầy gói lại cho hắn. Cứ như vậy mua hết vài món đồ, ánh mắt Đinh Thắng đều trợn to, hâm mộ nhìn Bùi Cô Cẩm, vẻ mặt như đang cảm thán "Bùi ca thật có tiền". Mua bán thuận lợi như vậy, chưởng quầy cười muốn lệch miệng, Lúc này Bùi Cô Cẩm mới vẫy tay với Đinh Thắng.
Đinh Thắng lại vui vẻ chạy tới bên cạnh Bùi Cô Cẩm: "Đại nhân."
Bùi Cô Cẩm cẩn thận nói: "Học xong chưa? Biện pháp làm cho vợ vui vẻ, chính là mua quà để lấy lòng nàng." Hắn tùy tay cầm cây trâm Tống Vân Tang không cần, nhét vào trong tay Đinh Thắng: "Ta rất hiểu trân bảo, giúp ngươi chọn rồi đây, ngươi mua nó đi, tặng cho người yêu của ngươi."
Đinh Thắng nhớ lại lúc chưởng quầy báo giá, sắc mặt cứng ngắc: "Nhưng mà... Đại nhân, thứ này rất tốt, nhưng ta mua không nổi!"
Bùi Cô Cẩm lập tức nổi giận! Hắn hung hăng vỗ ót Đinh Thắng, mắng: "Đồ vô dụng! Một cây trâm cũng mua không nổi, đi ra ngoài đừng có chỉ nói ngươi là thuộc hạ của ta! Ta không muốn mất mặt vì ngươi!" Hắn chỉ tay vào vào buồng trong, quát: "Đi trong viện đứng trung bình tấn cho ta! Đứng một cái canh giờ mới đi ra!"
Đinh Thắng bày ra khuôn mặt khổ qua, đáng thương đi vào trong viện. Chưởng quầy cũng không dám can thiệp, chờ hắn ta đứng một cái canh giờ đi ra, Bùi Cô Cẩm và Tống Vân Tang đã sớm đi mất. Đinh Thắng vội vàng tìm tiểu nhị, muốn mua chiếc vòng tay lúc trước trước mình nhìn trúng. Tiểu nhị khom người liên tục: "Xin lỗi, xin lỗi, chiếc vòng tay kia bị Khâm sai Đại nhân mua rồi!"
Đinh Thắng sửng sốt: "Không sao cả, vậy ngươi cho... ta xem xem những món khác đi, trang sức có giá khoảng dưới mười lương bạc là được."
Tiểu nhị cười làm lành: "Khâm sai Đại nhân nói, trân châu bên này thật sự quá rẻ, hắn muốn mua nhiều chút trở lại kinh thành tặng người khác. Trang sức có giá cả dưới hai mươi lượng bạc đều bị Đại nhân mua rồi!"
Đinh Thắng: "..."
Bùi Cô Cẩm mang theo Tống Vân Tang đi hết tất cả các tiệm châu báu trong thành càn quét một phen, một món dưới hai mươi lượng bạc cũng không chừa lại cho Đinh Thắng. Mới đầu Tống Vân Tang còn cảm thấy mới mẻ, sau đó đã có chút chịu không nỗi. Cho dù nàng xuất thân Hầu phủ, cũng chưa từng xa xỉ như vậy. Vì thế ở tiệm châu cuối cùng nàng lặng lẽ giữ chặt tay Bùi Cô Cẩm: "A Cẩm, những thứ vừa rồi chàng mua kia lát nữa đi trả lại một ít đi?"
Bùi Cô Cẩm không hiểu nhìn nàng: "Vì sao phải trả? Nếu nàng không thích, đặt ở trong trong phòng để trân bảo cũng được mà."
Tống Vân Tang có chút luống cuống: "Nhưng chàng đã mua mấy ngàn lượng rồi! Nếu chàng chỉ là vì dạy dỗ Giáo úy kia, dỗ ta vui vẻ... vậy thì không cần đâu!"
Cuộc đời của Bùi Cô Cẩm việc khiên hắn đắc ý nhất chính là mình có tiền, hiện giờ nghe Tống Vân Tang nói như vậy, trong lòng thật thỏa mãn! Hắn nhất thời thầm nghĩ đến một câu "Thứ gia có là tiền!". Nhưng hắn kiềm nén chính mình: "Vài năm trước ta cứu một thương nhân cửa nát nhà tan, sau đó ông ta đi theo ta, giúp ta buôn bán làm ăn." Hắn giả vờ lạnh nhạt vỗ vỗ cổ tay áo không có chút bụi: "Có thể kiếm chút đỉnh tiền, một năm khoảng mấy vạn lượng bạc trắng."
Tống Vân Tang kinh ngạc trừng lớn mắt: "A Cẩm chàng thật là nhiều tiền!"
Rốt cuộc Bùi Cô Cẩm cũng nghe được Tống Vân Tang nói những lời này, lập tức bay lên, khó khăn lắm mới trầm ổn nói: "Không có gì cả, vẫn không nói cho nàng. Chờ lúc quay về kinh, mang nàng đi xem cửa hàng của ta." Lúc này hắn quay lại đề tài cũ: "Người ta nói ngàn vàng cũng khó mua được nụ cười của mỹ nhân, ta còn chưa tiêu hết ngàn vàng đâu, giá trị."
Dù sao Tống Vân Tang cũng là Tiểu thư Hầu phủ được nuông chiều lớn lên, nghe Bùi Cô Cẩm có tiền, cũng bình thường trở lại. Nàng lại cười ngọt ngào với Bùi Cô Cẩm: "Này, nụ cười gia muốn mua đây."
Bùi Cô Cẩm cũng bị nàng đáng yêu đến sắp ngất! Đầu óc của hắn mụ mị hết một lát, mới trầm giọng hỏi: "Thật sự chỉ có một nụ cười?"
Tống Vân Tang đỏ mặt, nho giọng nói: "Vậy tối nay..."
Nhưng Bùi Cô Cẩm chưa nghe rõ lời của nàng, bởi vì Đinh Thắng vọt vào tiệm. Đinh Thắng vừa thấy Bùi Cô Cẩm, lập tức không có mắt chạy đến bên cạnh hai người: "Đại nhân, Đại nhân! Tiệm này ngài cũng đã mua rồi sao?"
Tống Vân Tang bị dọa, e lệ vội vàng quay người qua. Bùi Cô Cẩm nổi điên! Hắn vốn cũng không bực mình với tiểu tử ngốc này, hiện tại lại nhìn hắn ta không vừa mắt. Bùi Cô Cẩm âm trầm nói: "Đã mua rồi. Làm sao vậy?"
Đinh Thắng lập tức suy sụp: "Trong huyện này có bốn tiệm châu báu, Đại nhân đều mua hết rồi..."
Bùi Cô Cẩm cười lạnh: "Đúng, gia có tiền, gia chỉ thích mua châu báu. Ngươi đứng trung bình tấn hồi lâu, chẳng lẽ ta còn chưa hốt hết châu báu của mấy tiệm này?"
Đinh Thắng há miệng thở dốc. Ở nơi Mẫn Chiết như, ngoại trừ huyện Dương Thái, nhất định còn có thành thị phồn hoa khác. Nhưng bọn hắn có thể đi hay không, lại là một chuyện khác. Tiểu nhị của tiệm vừa vặn đóng gói xong, mang rất nhiều rương nhỏ đưa lên xe ngựa. Đôi mắt của Đinh Thắng trông mong nhìn theo, cũng không dám cướp đồ của Chỉ huy sứ Đại nhân. Hắn ta còn muốn chờ đến tối có chút thời gian, hắn ta sẽ lại vào trong thành mua, nói không có thể ở tiệm khác tìm được một món còn sót lại. Lại nghe Bùi Cô Cẩm lạnh lạnh nói: "Hôm nay đã cho ngươi thời gian, để ngươi mua trang sức cho người yêu của mình. Sau này không được nhắc lại yêu cầu này nữa, phải làm tốt cương vị công tác tra án cho tốt, mới không cô phụ sự phó thác của Hoàng Thượng. Biết không?"
Đinh Thắng choáng váng. Lời này của Bùi Cô Cẩm là có ý..... sau này hắn ta cũng không thể ra ngoài dạo phố nữa? Đinh Thắng vội vàng nói: "Đại nhân, nhưng mà..."
Bùi Cô Cẩm ngắt lời: "Không có nhưng mà! Ngươi nghĩ rằng ta và nhóm các ngươi đi xa như vậy là để du sơn ngoạn thủy sao?" Hắn nghiêm khắc phê bình: "Nhìn ngươi xem, nam nhân to xác, lại đề nghị đi dạo phố mua đồ! Tang Tang là một tiểu cô nương, còn hiểu chuyện hơn so với ngươi!"
Nói xong những lời này, Bùi Cô Cẩm nắm lấy tay của Tống Vân Tang đi ra khỏi tiệm, để lại Đinh Thắng đang khóc không ra nước mắt. Tiểu Giáo úy thảm như vậy, Tống Vân Tang đã hoàn toàn không có cách nào giận hắn ta nữa. Nàng có chút đồng tình, trộm hỏi Bùi Cô Cẩm: "A Cẩm, hắn ta cũng vì muốn bày tỏ tâm ý với người yêu, chàng thật sự không cho hắn ta đi mua lễ vật nữa sao?"
Bùi Cô Cẩm nhìn Đinh Thắng đang cúi đầu: "Chọc Tang Tang nhà ta không vui, sao có thể dễ dàng cho hắn ta như vậy?" Hắn lại nói: "Bỏ mặc hắn vài ngày. Đợi nàng nguôi giận sau đó chúng ta chọn một món trong những món chúng ta mua cho hắn là được."
Tống Vân Tang cong cong khóe miệng. Phương pháp này, thật đúng là vô cùng "Bùi Cô Cẩm". Sau đó hai người đến tiệm cầm đồ của Đỗ gia, nói muốn mua trân bảo như cũ, chưởng quầy đành phải đưa bọn họ đến kho. Sầm Tu Kiệt đi theo bên cạnh hai người, lúc đi qua một cái quầy, nó nhẹ nhàng kéo tay áo của Bùi Cô Cẩm. Bùi Cô Cẩm dừng bước, quả nhiên thấy một chuỗi vòng tay san hô.
Hắn cũng không lập tức lên tiếng, mà hốt hết cả kho đi, sau đó mới ra vẻ nhà giàu có tiền chọn hơn mười món bảo vật. Chưởng quầy vừa nghe xong, lập tức có chút căng thẳng, cười làm lành: "Khâm sai Đại nhân, chuyện này... những món mà ngài chọn, có chút không phải hàng bán."
Ông ta nói ra những món bảo vật không phải hàng bán nói cho Bùi Cô Cẩm nghe, vòng tay san hô kia cũng nằm trong đó. Bùi Cô Cẩm lộ vẻ tiếc hận, mượn cơ hội hỏi vài thứ kia là do ai cầm. Chưởng quầy thấy hắn cũng không làm khó, vội vàng báo cho hắn những người đã đem vài món này đến cầm. Bùi Cô Cẩm có được tin tức, lúc này mới mua kia mười món bảo vật khác, mới rời khỏi hiệu cầm đồ.
Chưởng quầy hàng gạo Tiêu Quảng, là người đã cầm vòng tay san hô này. Tiêu Quảng là người thuộc một chi của Tiêu gia trong năm đại gia tộc, nếu tính theo bối phận hắn ta nên là đường đệ bà con xa của gia chủ Tiêu gia. Sầm Tu Kiệt nói với Bùi Cô Cẩm về hàng gạo của Tiêu Quảng, chỉ nói mặt tiền của cửa hàng này không lớn, việc buôn bán cũng luôn luôn không tốt, nhưng Tiêu Quảng này lại vô cùng có tiền, tuổi còn trẻ yêu cờ bạc như mạng. Ở phường cờ bạc trong huyện Dương Thái người này là người nổi tiếng với cái danh tiêu tiền như nước. Lúc trước Sầm Tu Kiệt còn cho rằng hắn ta nhận được hoa hồng của Tiêu gia, cho nên mới tiêu xài hoang phí như vậy, hiện tại xem ra, tiền của người này từ đâu mà đến, thực sự có thể có vấn đề.
Hiện giờ Bùi Cô Cẩm đang ở ngoài sáng, cũng không thể giống như lúc điều tra vụ án tư thông của Huệ phi và Thái tử, trực tiếp đi bắt Tiêu Quảng tới tra khảo. Nếu không Hạ Chính Nghiệp cùng thế lực phía sau ông ta, có thể sẽ làm cho hết thảy manh mối có quan hệ với Tiêu Quảng, biến mất không còn dấu vết trong vòng mấy canh giờ. Cân nhắc một lát, Bùi Cô Cẩm quyết định giả như không hề thu hoạch được gì, tự mình dẫn Tống Vân Tang từ trong thành ra ngoại thành "điều tra" xung quanh, sau đó gióng trống khua chiêng phái từng nhóm Giáo úy đi điều tra, nhằm thu hút sự chú ý. Âm thầm cho Ngụy Hưng theo dõi Tiêu Quảng, hy vọng có thể phát hiện ra dấu vết gì khác.
Nhưng hắn giả vờ như vậy vài ngày, Ngụy Hưng vẫn không hề có thu hoạch. Tiêu Quảng chỉ kiên trì chạy giữa hàng gạo và phường cờ bạc, căn bản không thấy hành động khả nghi nào. Bùi Cô Cẩm có chút chờ không nỗi. Hắn đoán có thể hắn tới Mẫn Chiết, cho nên những người đó cũng không dám lộ liễu nữa, cho nên đã cho ngừng hoạt động âm thầm này. Đang cân nhắc thay đổi sách lược, nhưng không ngờ ngày hôm đó, hắn đụng phải một chuyện còn khiến cho hắn gấp gáp hơn cả vụ án.
Ngày hôm đó, Bùi Cô Cẩm mang theo Tống Vân Tang càn quét trong thành như cũ, thời gian giữa trưa, bọn họ ở một gian tửu lâu ăn cơm. Mấy ngày nay Hạ Chính Nghiệp đã muốn từ bỏ chuyện đi theo hắn, một ngày sẽ đến bái kiến hắn vài lần, bảo đảm lễ tiết không có sai sót gì. Cơm ăn đến một nửa, Hạ Chính Nghiệp cũng đến tửu lâu này, nghe thấy Khâm sai Đại nhân đang ở đây, tất nhiên phải đến bái kiến. Bùi Cô Cẩm không muốn để cho một đống người quấy rầy Tống Vân Tang ăn cơm, đơn giản để cho A Đông ngồi ở trong phòng cùng Tống Vân Tang, tự mình ra ngoài gặp mặt.
Hắn đi không bao lâu, cửa phòng ăn vang lên tiếng gõ. A Đông tưởng tiểu nhị, mở ra nhìn xem, lại thấy một nam tử trẻ tuổi đang ngồi trên xe lăn đi tới. Nam tử quấn lụa trắng quanh mắt, tuy rằng không nhìn thấy diện mạo đầy đủ, cũng có thể nhìn ra dung mạo tuấn dật. Tay hắn nắm một cây sáo ngọc xanh biếc, trên đùi còn đặt một cái bát.
Nam nhân tựa như nhìn không thấy A Đông, ở trên xe lăn ôm tay thi lễ: "Bái kiến chư vị khách quan. Ta ở trong tửu lâu mãi nghệ, muốn thổi một khúc cho chư vị khách quan, không biết chư vị khách quan có cho phép ta thổi?"
A Đông vô cùng bất ngờ. Nếu người tới là nam nhân bình thường, nàng ta nhất định sẽ không nói một lời đuổi hắn ta ra. Nhưng người này mắt mù lại bị què, có lẽ đang mãi nghệ để kiếm tiền, A Đông cũng không thể ức hiếp người. Nàng ta quay đầu nhìn về phía Tống Vân Tang, Tống Vân Tang nhẹ giọng nói: "Cho hắn ta chút bạc đi."
A Đông hiểu rõ, lấy ra mấy đồng tiền trong tay áo ra bỏ vào trong bát của người nọ: "Thổi thì không cần, lúc này Tiểu thư nhà ta thật sự không tiện tiếp đãi ngươi. Ngươi hãy trở về đi."
Nam tử giật mình, sờ soạng ở ừ trong chén, nhặt mấy đồng tiền trong đó ra, trả lại cho A Đông: "Đa tạ tiểu thư, nhưng ta không phải ăn xin, không cần ngươi bố thí."
Tống Vân Tang nghe nói như thế, cũng có chút bất ngờ. Nàng nhìn về phía nam tử, thấy sắc mặt của hắn ta có chút tái nhợt, cũng không biết vì cảm thấy bị nàng nhục nhã, hay là vốn đã như thế. Tống Vân Tang biết mình mẫn cảm, tất nhiên cũng thông cảm cho những người mẫn cảm khác, lúc này ngăn A Đông lấy lại tiền: "Vị tiên sinh này chớ trách. Là nha hoàn nhà ta hiểu lầm, ta cũng không phải có ý kia. Chỉ là muốn gửi tiền thưởng cho ngươi trước, mới mời ngươi thổi khúc thôi."
Nàng ý bảo A Đông mở cửa ra, đừng đóng cửa, chợt nghe hắn ta thổi một khúc. A Đông nghe theo, lại đứng trở lại bên cạnh Tống Vân Tang. Lúc này nam tử kia mới thả đồng tiền lại trong bát, lăn xe lăn vào phòng ăn, giơ cây sáo lên thổi.
Tống Vân Tang nghiêm túc nghe. Mới đầu nàng làm như vậy, chỉ xuất phát từ lễ phép, nhưng nhạc khúc kia vang lên, nàng liền kinh ngạc. Người này thật sự tinh thông nhạc lý, ngay cả nhạc sư nổi danh kinh thành cũng khó sánh được!
Tống Vân Tang cốn yêu thích âm nhạc, sau khi nghe được, say mê chìm đắm. Nam tử ngừng thổi, im lặng ngồi đó một lát, Tống Vân Tang mới dần dần lấy lại tinh thần. Tâm trạng của nàng thật lâu cũng chưa thể bình tĩnh, thấp giọng hỏi A Đông: "Túi của ngươi đâu?"
A Đông không rõ nàng có ý gì, lấy túi tiền ra. Tống Vân Tang nói: "Cho hắn ta toàn bộ đi hắn."
A Đông há to miệng, cũng không đồng ý, nhưng không chịu nỗi Tống Vân Tang kiên trì nhìn nàng ta chằm chằm như vậy, đành phải bước đến bỏ cả túi tiền to vào trong bát. Nam tử kia cúi đầu sờ soạng, một lát sau bỗng nhiên nở nụ cười. Lúc hắn ta cười rộ lên trông càng đẹp, khí chất dịu dàng suất trần cho dù đôi mắt bị lụa trắng che phủ, cũng không che lấp được. Nam tử nói: "Tri kỷ khó có được, tấm lòng của vị Tiểu thư này Việt Băng xin phép nhận lấy. Chỉ là số ngân lượng ngươi đã cho ta cũng đủ mua hơn trăm nhạc khúc. Tiểu thư xác định muốn mua nhiều như vậy sao?"
Tống Vân Tang còn chưa kịp lên tiếng, đã nghe thấy giọng nói căm tức của Bùi Cô Cẩm vang lên từ bên ngoài phòng ăn: "Tiêu công tử thật sự có nhã hứng, chuyện của gia tộc còn chưa giải quyết xong lại có thời gian chạy đến chỗ phu nhân ta hát rong."
Bình luận facebook