• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full QUYỀN THẦN CHƯỞNG TÂM KIỀU (1 Viewer)

  • Chương 36

Bùi Cô Cẩm thật sự đã từng ép Tống Vân Tang đút cơm cho hắn. Một lần ra nọ ngoài truy bắt phạm nhân, Bùi Cô Cẩm bị thương thương nhẹ trên cánh tay phải. Vốn dĩ cũng không phải chuyện gì lớn lao, Bùi Cô Cẩm hoàn toàn có thể tự mình chịu đựng được, nhưng lúc hắn thấy Thục phi đút thuốc cho Hoàng Thượng.



Bùi Cô Cẩm trộm nhìn một lát, một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu! Tối hôm nay, hắn còn chưa ăn cơm tối, quyết định chờ đến lúc bẩm báo xong ra sẽ đi tìm Tống Vân Tang. Đầu giờ Tuất, Tống Vân Tang đang chuẩn bị đi ngủ, quay người lại liền thấy được Bùi Cô Cẩm.



Tống Vân Tang bị dọa giật mình một cái, lúc lấy lại tinh thần nàng muốn kêu to lên! Bùi Cô Cẩm đã nhanh tay lẹ mắt, lấy một cái bánh mì chặn miệng của nàng lại. Hắn thấp giọng uy hiếp: "Không được kêu lên, nếu không ta sẽ xé quần áo của nàng!"



Tống Vân Tang sợ hãi lui ra sau vài bước, ôm lấy chính mình. Lúc này Bùi Cô Cẩm mới đặt hộp cơm mình cầm đến lên bàn, cười hì hì: "Nàng yên tâm, ta chỉ ở một lúc thôi, ăn một bữa cơm rồi đi."



Tống Vân Tang nhổ đồ vật trong miệng ra, mới phát hiện là cái bánh mì. Nàng bị Bùi Cô Cẩm chọc giận đến đỏ mắt: "Ngươi ăn cơm của ngươi, còn đến nơi này của ta làm gì?"



Bùi Cô Cẩm bắt đầu tháo đai lưng! Sắc mặt của Tống Vân Tang trắng bệch: "Ngươi, ngươi làm gì vậy!"



Bùi Cô Cẩm cởi áo ngoài, cuốn tay áo lên, đưa cánh tay phải bị thương đang quấn băng vải cho nàng xem: "Ta bị thương. Nàng chăm sóc ta một chút đi."



Tống Vân Tang sợ thì sợ, nhưng vẫn bị chọc tức đến nghẹn lời: "Phủ của ngươi không có hạ nhân sao? Tìm ta làm gì chứ!"



Bùi Cô Cẩm lại nhanh tay mặc áo ngoài vào: "Những người đó tay chân thô kệch làm sao có thể so với được với Tang Tang nhà ta." Hắn ngồi xuống ở bên cạnh bàn: "Mau tới đây, đút cơm cho ta."



Tống Vân Tang thở mạnh vài hơi: "Nằm mơ!"



Bùi Cô Cẩm trừng mắt nhìn nàng. Tống Vân Tang bị nhìn đến hoảng sợ. Nhưng Bùi Cô Cẩm lại thu hồi ánh mắt, lấy đồ ăn từ trong hộp cơm ra: "Nàng xem, đồ ăn đều đã dọn xong, nàng chỉ cần đút cho ta ăn là được."



Tống Vân Tang thật sự hết nói nỗi với suy nghĩ này của hắn rồi! Nàng trộm nhìn ra phía cửa phòng: "Ngươi có thể tự mình dọn đồ ăn, vậy cũng có thể tự ăn mà!"



Bùi Cô Cẩm lập tức trầm mặt. Tống Vân Tang thấy hắn như vậy, tức khắc quay đầu bỏ chạy! Nếu như ngày thường, nàng nhất định sẽ không làm ra chuyện chống cự vô ích này, nhưng hôm nay đang ở Tống phủ, Bùi Cô Cẩm còn đang bị thương, Tống Vân Tang cảm thấy có hy vọng chạy trốn.



Nhưng nàng vẫn bị Bùi Cô Cẩm bắt trở lại. Động tác của nam nhân không có chút trở ngại nào, vẫn nhanh đến mức làm cho nàng hoa cả mắt như trước. Tống Vân Tang chỉ cảm thấy eo mình bị ôm lấy tiếp theo hai chân đã không chạm đất, rồi bị đặt xuống ghế! Bùi Cô Cẩm đã dùng cánh tay được cho là bị thương nhấc nàng lên một cách nhẹ nhàng, hắn dẫm lên ghế một cái thật mạnh! Nam nhân như ác bá cúi người tới gần: "Nàng có hai lựa chọn."



Tống Vân Tang nghiêng người ra phía sau trốn hắn. Bùi Cô Cẩm nhéo lên má của nàng: "Một, dùng thìa đút cơm cho ta. Hai..."



Hắn không nói lời nào, bàn tay nhéo lấy má của nàng buông lỏng ra. Tống Vân Tang rưng rưng nước mắt nhìn hắn, đối mặt với ánh mắt nóng cháy của nam nhân đang nhìn chằm chằm vào môi của nàng, hầu kết của hắn lăn lộn một cái.



Nước mắt của Tống Vân Tang tràn mi, run run cầm lấy thìa... Vừa khóc vừa đút cơm cho Bùi Cô Cẩm.



…...



Thời gian trôi qua, mọi chuyện đã thay đổi. Một Tống Vân Tang vừa khóc vừa run kia vẫn còn tồn tại trong trí nhớ của hắn, còn Tống Vân Tang trước mặt này lại mang sắc mặt ửng đỏ, vừa xấu hổ vừa e thẹn nhìn hắn. Lúc thìa canh kia đến bên miệng Bùi Cô Cẩm, trong lòng Bùi Cô Cẩm không biết đang thầm mắng tên Bùi Cô Cẩm trước kia đến lần thứ mấy rồi.



Hắn của lúc trước thật sự là... trong lòng muốn cái gì sẽ không thể nào che giấu được. Tựa như một con thú hoang thô kệch đang tìm bạn đời, hận không thể nói hết những lời trong lòng ra, thể hiện hết cho tiểu bảo bối của hắn biết. Hiện giờ ngược lại Tống Vân Tang đã biết được tất cả sở thích của hắn, thật sự là nắm rõ hắn trong lòng bàn tay. Nếu nàng không chủ động tiếp xúc với hắn còn được, nhưng nếu nàng chủ động gần gũi hắn như vậy, suốt ngày dùng sở thích của hắn ra dụ dỗ hắn... làm sao hắn có thể nhịn được đây!



Bùi Cô Cẩm gian nan cự tuyệt: "Ta không cần..."



Hắn nói còn chưa dứt lời, Tống Vân Tang lại đưa thìa canh tới gần một chút nữa, nước canh lập tức đụng phải môi của hắn. Câu nói kế tiếp của Bùi Cô Cẩm biến mất, ngoan ngoãn nuốt canh xuống. Uống xong một thìa những thìa tiếp theo làm sao có thể từ chối. Hai người cứ một người đút một người uống như vậy, một thoáng sau bát canh đã thấy đáy.



Tống Vân Tang đặt bát canh xuống, trên mặt vẫn còn mang theo chút ửng đỏ xinh đẹp: "Đại nhân... có muốn ở bên này ăn cơm trưa không?"



Bùi Cô Cẩm cảm thấy mình thật sự là mắc nợ người này rồi nên hắn không thể hung dữ được. Hắn cũng không nghĩ tới lời trào phúng nào, chỉ khô khan cự tuyệt: "Không cần."



Tống Vân Tang "ồ" một tiếng, cũng không ép buộc, nàng hỏi: "Vậy Đại nhân cảm thấy, lời đề nghị vừa rồi của ta như thế nào?"



Lời đề nghị vừa rồi? Trong lòng Bùi Cô Cẩm giật mình, nàng nói nàng chăm sóc hắn, hắn không được cấm túc nàng.



—— Làm sao có thể! Ngay cả cấm túc cũng không được, chẳng phải là căn bản không hề bị phạt à?



Bùi Cô Cẩm đứng dậy muốn đi: "Không được. Quý phủ đều có hạ nhân chăm sóc ta, không nhọc lòng Tống Tiểu thư lo lắng."



Tống Vân Tang cũng đứng lên theo, nâng tay kéo tay của hắn lại. Bùi Cô Cẩm nhìn thấy rõ ràng, lại vẫn cứ không có cách nào né tránh, để bị Tống Vân Tang giữ chặt. Nữ tử ngẩng đầu, dịu dàng nói: "Bọn họ không giống mà. Bọn họ đều là hạ nhân. Ta chăm sóc Đại nhân... giống mẫu thân ta chăm sóc phụ thân ta vậy."



Lúc nói ra lời này trông nàng thật dịu dàng mềm mại. Nàng như vậy Bùi Cô Cẩm thực sự chịu không nổi. Cảm xúc trong mắt của nam nhân thay đổi kịch liệt, cuối cùng hắn đột nhiên rút tay ra, bỏ lại một câu: "Ta không thích!" Lập tức chạy trối chết lần thứ hai.



Tống Vân Tang không ngờ mình vài lần ba lần thổ lộ thế nhưng Bùi Cô Cẩm vẫn muốn cự tuyệt, nàng cảm thấy trong lòng phiền não. Thậm chí nàng có chút hoài nghi. Bùi Cô Cẩm thật sự thích nàng sao? Nam nhân thật sự quá khó hiểu, chẳng lẽ không thể làm chuyện kia... có thể làm cho hắn trốn tránh nàng đến mức này sao?



Tâm trạng của nàng nặng nề, thấy Thu Miên chạy vào phòng: "Tiểu thư! Tiểu thư!"



Tống Vân Tang hoàn hồn: "Các ngươi đã trở lại. Vân Hành đâu?"



Sáng nay nàng để cho Thu Miên cùng Tống Vân Hành đến Thái tử phủ. Thu Miên ấp úng nói: "Vân Hành thiếu gia còn ở hậu viện, thiếu gia muốn Tiểu thư qua đó một chuyến, nói có chuyện muốn nói với người."



Hậu viện là nơi đỗ xe ngựa. Tống Vân Tang có chút kinh ngạc: "Nó đã đến phủ rồi, lại đây nói với ta không được sao?" Nàng lại nhíu mi: "Không phải nó lại gây ra chuyện gì rồi đấy chứ?"



Thu Miên ghé sát vào, nói nhỏ bên tai Tống Vân Tang: "Tiểu thư, thiếu gia... thiếu gia giấu một người ở trong xe ngựa, mang vào Bùi phủ rồi!"



Tống Vân Tang mang theo nghi hoặc cùng bất đắc dĩ đến hậu viện. Vẫn chưa tới gần xe ngựa, đã thấy Tống Vân Hành nhấc một góc màn xe lên, lén lút ngoắc tay với nàng: "Tỷ tỷ! Ở đây này!"



Tống Vân Tang đứng ngoài xe ngựa: "Vân Hành, Thu Miên nói, đệ giấu Liêu Uẩn Hòa ở trong xe ngựa mang vào đây rồi?"



Màn xe được buông xuống, một lát sau lại lần thứ hai bị xốc lên. Một cái nam nhân tuấn tú lộ mặt ra: "Tống tiểu thư, là ta."



Tống Vân Tang thật không ngờ lại là Liêu Uẩn Hòa. Người này là học trò của Tống Hầu gia, đang là Lang trung của Công bộ cũng là Thám hoa lang của mấy năm trước. Lúc Tống Hầu gia nghĩ đến chuyện thành thân của Tống Vân Tang, đầu tiên ông chọn con trai của Lý viên ngoại ở Lễ bộ. Nhưng bởi vì con trai của Lý viên ngoại bị Bùi Cô Cẩm tra được phẩm hạnh có vấn đề, Tống Hầu gia liền chuyển qua Liêu Uẩn Hòa.



Lúc trước Tống Hầu gia cũng có chút lo lắng, cố ý để lộ tin tức này cho Bùi Cô Cẩm, muốn để Bùi Cô Cẩm đi thăm dò người này thế nào... có chỗ nào không tốt hay không. Tất nhiên Bùi Cô Cẩm đã đi thăm dò, kết quả không tra ra chỗ nào không tốt. Liêu Uẩn Hòa chỉ có một khuyết điểm duy nhất, chính là gia cảnh rất nghèo khó.



Tống Hầu gia vốn cũng cảm thấy hắn ta rất nghèo, mới lựa chọn con trai của Lý viên ngoại trước. Nhưng con trai của Lý viên ngoại lại như vậy, Tống Hầu gia rất hài lòng với Liêu Uẩn Hòa. Ông chỉ lo lắng nếu như Tống Vân Tang thành thân cùng người này, Bùi Cô Cẩm làm sao có thể đáp ứng! Vừa lúc Liêu Uẩn Hòa là Lang trung ở Thủy Thanh Lại ti ở Công bộ, Bùi Cô Cẩm đã tìm cơ hội "tung tin gièm pha", khiến cho Liêu Uẩn Hòa bị điều đi Dự Trung tu sửa đê điều, cho nên việc thành hôn mới bị dừng lại.



Kỳ thật Tống Vân Tang đã được phụ thân sắp xếp cho gặp Liêu Uẩn Hòa vài lần, mơ hồ nhớ người này là một người rất có tài, làm việc vô cùng trầm ổn. Hiện tại hắn ta lại trốn trong xe ngựa, đến Bùi phủ gặp nàng...



Tống Vân Tang còn tưởng rằng có chuyện lớn xảy ra: "Liêu Đại nhân, vì sao ngài phải trốn trong xe ngựa?"



Liêu Uẩn Hòa quét mắt nhìn xung quanh, lui ra phía sau từng bước: "Tống tiểu thư, lên xe rồi nói."



Tống Vân Tang thấy hắn ta có vẻ cảnh giác, đành phải lên xe ngựa. Trong thùng xe, Liêu Uẩn Hòa trầm giọng nói: "Ngày hôm qua ta quay về kinh báo cáo công vụ, biết được tin tức Hầu gia bị nhốt vào Chiêu ngục. Hôm nay đến Tống phủ chào hỏi, lại được cho biết, Tiểu thư cùng Vân Hành đều không ở trong phủ. Ta vội vàng đến Thái tử phủ, lại vừa lúc gặp Vân Hành."



Nói đến đây, cũng coi như bình thường. Nhưng không ngờ, Liêu Uẩn Hòa lộ ra vẻ đau lòng: "Biết được Bùi Cô Cẩm nhốt nàng trong phủ của hắn, ta thật sự không thể nào yên tâm..."



Tống Vân Tang ngây người, một lát sau nàng cảm thấy không ổn, nhìn về phía Tống Vân Hành. Tống Vân Hành cũng làm ra vẻ mặt đau lòng rất chân tình thật cảm, chỉ thiếu điều muốn viết dòng chữ "Tỷ tỷ số khổ của ta ơi" ở trên mặt. Tống Vân Tang thật muốn bắt Tống Vân Hành lại răn dạy một phen, nhưng dưới tình cảnh này, nàng chỉ có thể giải thích rõ ràng cho Liêu Uẩn Hòa: "Khoan đã. Liêu Đại nhân, ngài hiểu lầm rồi. Không phải Bùi Cô Cẩm nhốt ta trong phủ hắn, là ta tự nguyện đến đây ở."



Liêu Uẩn Hòa nhìn nàng thật sâu, nhất thời không nói chuyện. Tống Vân Hành lại khổ sở lên tiếng: "Tỷ tỷ, tỷ đừng gạt ta. Tỷ đã sớm nói tỷ chán ghét Bùi Cô Cẩm, nếu không phải hắn lấy an nguy của phụ thân ra áp chế, làm sao tỷ lại bỏ mặc Hầu phủ, vào ở trong phủ của hắn?"



Liêu Uẩn Hòa cũng nhẹ giọng nói: "Tống tiểu thư, Bùi Cô Cẩm là kẻ âm hiểm giả dối, lại mơ ước nàng đã lâu. Không có sư che chở của Tống Hầu gia nàng bị hắn bắt cóc, cũng thật bình thường." Hắn ta thở dài một tiếng: "Là ta vô năng, không có cách nào ở lại kinh thành bảo vệ nàng, mới để cho nàng gặp phải loại chuyện đau khổ này..."



Tống Vân Tang thật sự xấu hổ. Cho nên, Tống Vân Hành tìm người đã từng được chọn để nàng thành thân xin giúp đỡ, nói nàng bị Bùi Cô Cẩm nhốt, mà vị này còn tin là thật. Tống Vân Tang trừng mắt nhìn Tống Vân Hành một cái, cảnh cáo nó không được nói lung tung nữa, sau đó mới nói với Liêu Uẩn Hòa: "Không phải mà, Liêu Đại nhân, ta thật sự không có bị nhốt."



Liêu Uẩn Hòa im lặng nhìn nàng: "Vậy hiện tại nàng có thể tùy ý ra vào phủ sao?"



Tống Vân Tang bị á khẩu. Lần này hiểu lầm lớn rồi, Tống Vân Tang giải thích nói: "Ta thật sự không thể tùy ý ra phủ, Nhưng mà đó là bởi vì có thích khách muốn ám sát ta, ta ở Bùi phủ mới an toàn."



Liêu Uẩn Hòa lại thở dài: "Vân Tang, nàng không cần giấu ta. Tuy rằng ta không có cách nào nhúng tay vào chuyện của phụ thân nàng, nhưng ít ra ta có biện pháp cứu nàng." Hắn ta trịnh trọng: "Phụ thân nàng từng có ý gả nàng cho ta, chỉ là sau lại ta bị điều đến Dự Trung tu chỉnh đê điều, việc này mới gác lại. Chỉ cần nàng đồng mối hôn sự này, ta có thể kêu gọi sĩ tử đệ trình tấu chương, buộc tội Bùi Cô Cẩm đoạt thê, cứu nàng ra. Trong khoảng thời gian này cho dù nàng gặp phải chuyện gì, ta cũng sẽ không để tâm, nàng đừng băn khoăn..."



Hắn ta còn chưa nói hết lời, đã nghe thấy giọng nói của Bùi Cô Cẩm vang lên bên ngoài xe ngựa: "Nàng vẫn chưa nhận ba thư sáu lễ từ ngươi, làm sao đã thành thê tử của ngươi rồi?"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom