Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 76: Ngoại truyện 9
Diệp Linh Tiệp bị cơn sốt giày vò suốt đêm, may là có Đào Tử Tuấn ở bên cạnh chăm sóc cẩn thận, lấy thuốc, đổi khăn lạnh giúp cô. Đến lúc cô hạ sốt thì đã gần năm giờ sáng, anh chỉ cảm thấy rất may mắn vì hai người gặp nhau vào cuối tuần, không thì anh lại phải mang đôi mắt gấu trúc đi làm mất.
Xác định hơi thở của cô đã ổn định, không còn cựa quậy kêu rên nữa, Đào Tử Tuấn mới đi tới ghế nằm rồi nằm xuống, chỉ vài giây sau đã ngủ mất, dù sao anh cũng đang là một người bệnh, người bệnh nhẹ chăm sóc cho người bệnh nặng, cũng kiệt sức rồi!
Trong phòng ngủ chỉ còn nghe thấy tiếng hơi điều hòa phả ra, cộng thêm tiếng thở nhẹ của hai người.
Mãi đến giữa trưa, khi ánh mặt trời chói lóa chiếu vào mặt Diệp Linh Tiệp, cô mới cảm thấy không thoải mái mà khẽ mở mắt ra.
Gặp ánh mặt trời chiếu vào, cô vẫn quyết định không ngồi dậy mà trở mình quay sang chỗ khác, đưa lưng về phía cửa sổ, nhưng cũng bởi vậy mà nhìn thấy Đào Tử Tuấn đang ngủ trong phòng mình.
Không ngờ là anh lại tận tâm chăm sóc cô suốt đêm như vậy, làm cho cô cảm thấy vô cùng ấm áp, căn phòng vốn cô đơn trống vắng nay vì có anh mà tươi sáng hơn rất nhiều.
Nhẹ nhàng ngồi dậy, Diệp Linh Tiệp rón rén đi xuống giường rồi bước tới chỗ ghế nằm.
Lúc này cô mới nhìn rõ dáng vẻ của Đào Tử Tuấn, cái kính thường ngày che lấp mắt đã được anh tháo ra, trông vẫn nhã nhặn nhưng lại mang theo một chút gì đó cuồng dã.
Thật ra bộ dạng của người này rất đẹp trai, đôi lông mày rậm nhíu lại, lông mi dài thẳng, sống mũi cao hài hòa, cặp môi mỏng, tóc mái xòa xuống trán. Diệp Linh Tiệp không thể rời mắt khỏi gương mặt này, cứ như vậy ngây ngốc ngắm anh một lúc lâu mới hoàn hồn lại được.
Khóe miệng gợi lên một đường cong nho nhỏ, cô cẩn thận đi tìm túi xách, lấy iphone ra rồi mở máy ảnh lên chụp một tấm lúc anh đang ngủ, không quên lưu lại vào thư mục của mình.
Cô ngồi xổm xuống, chậm rãi tới gần anh, một mùi hương thơm ngát nam tính lập tức xông đến chóp mũi, làm cho tim cô đập loạn xạ.
Diệp Linh Tiệp là một cô gái có thể được xếp vào loại ưu, khuôn mặt xinh đẹp, dáng chuẩn, có bằng cấp, tốt nghiệp đại học, giao tiếp tốt, cho nên cũng đã từng có mấy cuộc tình. Nhưng cô chưa từng cảm thấy trái tim xao động mãnh liệt như lúc này, mấy người bạn trai trước cũng không tồi, nhưng cảm giác đối với họ lại không thể sâu sắc bằng anh.
Mắt nhìn vào bờ môi của Đào Tử Tuấn, cuối cùng cô quyết định cúi người hôn lên đôi môi kia, cảm xúc nóng ấm làm cho cô không kìm chế được mà hãm sâu vào.
Khẽ vươn đầu lưỡi liếm một cái, lúc anh theo bản năng há miệng ra, cô liền đưa lưỡi tiến sâu vào, cùng anh triền miên quấn quýt.
Đào Tử Tuấn vì quá mệt mỏi nên đã ngủ say, không hề biết rằng có một cô gái đang hôn mình, chỉ cảm thấy có một mùi hương thơm ngát ngọt ngào phảng phất trong miệng, giống như đang được ăn thạch hoa quả ướp lạnh, khiến anh theo bản năng khẽ mút vào nhấm nháp.
Mãi cho đến khi cảm thấy hô hấp không thông, cô mới luyến tiếc rời khỏi đôi môi anh.
Trời ơi ~ Cô lại đi rung động với một tên gay! Thế là thế nào hả? Đáng ghét đáng ghét!
Từ rất lâu rồi Diệp Linh Tiệp đã mong muốn sẽ gặp được một người đàn ông khiến cho cô hoàn toàn rung động, nói cô ảo tưởng thì cũng không sai, cô rất muốn một lần được trải qua cảm giác ngọt ngào trong tình yêu như tiểu thuyết thường hay viết.
Hiện tại, chỉ cần một nụ hôn là đã khiến cho cô mất khống chế rồi, thật muốn được hôn nữa, thậm chí muốn được sà vào lòng anh, cảm nhận tình yêu của anh.
Nhưng buồn làm sao, người đàn ông này lại chỉ thích đàn ông, điều này làm cho cô chỉ còn biết cắn khăn mà khóc!
Lúc này, cô thầm nghĩ không biết có phải vì hồi trước mình đã từ chối và vứt bỏ nhiều đàn ông quá, cho nên ông trời mới bắt cô phải cảm nhận được cái cảm giác khi yêu mà không được đáp lại hay không?!
Đúng là đáng ghét mà!
Lúc Diệp Linh Tiệp còn đang buồn bực thì Đào Tử Tuấn bỗng tỉnh lại. Việc đầu tiên mà anh làm là sờ lên trán cô xem đã hết sốt chưa, thấy không còn nóng nữa thì mới yên tâm.
Bị hành động của anh làm cho kinh ngạc, tâm của cô lại bắt đầu gợn sóng, nhẹ nhàng nói: “Đào Tử…Hôm qua làm anh vất vả rồi…”
“Khoan đã! Tôi đã nói tên tôi là Đào Tử Tuấn!” Đào Tử Tuấn nhăn mặt nhìn cô gái nhỏ xinh trước mặt, gò má cô có chút ửng hồng, đôi mắt to ngập nước, thoạt nhìn rất ngon miệng.
Anh biết Diệp Linh Tiệp là vì vừa hôn trộm anh nên khuôn mặt trắng nõn mới ửng hồng như vậy, tuy nhiên nhìn cô có sức sống như thế còn hơn là dáng vẻ yếu ớt như tối qua.
“Ừm…Người ta muốn gọi anh là Đào Tử đấy…Nghe vậy thân thiết hơn mà đúng không? Ha ha…Tôi đi nấu cháo cho anh ăn nhé. ” Nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài.
Cô không dám nói thật lòng mình với anh…rằng cô muốn anh là Đào Tử độc nhất vô nhị của cô…là Đào Tử đã khiến cho cô rung động…
Xác định hơi thở của cô đã ổn định, không còn cựa quậy kêu rên nữa, Đào Tử Tuấn mới đi tới ghế nằm rồi nằm xuống, chỉ vài giây sau đã ngủ mất, dù sao anh cũng đang là một người bệnh, người bệnh nhẹ chăm sóc cho người bệnh nặng, cũng kiệt sức rồi!
Trong phòng ngủ chỉ còn nghe thấy tiếng hơi điều hòa phả ra, cộng thêm tiếng thở nhẹ của hai người.
Mãi đến giữa trưa, khi ánh mặt trời chói lóa chiếu vào mặt Diệp Linh Tiệp, cô mới cảm thấy không thoải mái mà khẽ mở mắt ra.
Gặp ánh mặt trời chiếu vào, cô vẫn quyết định không ngồi dậy mà trở mình quay sang chỗ khác, đưa lưng về phía cửa sổ, nhưng cũng bởi vậy mà nhìn thấy Đào Tử Tuấn đang ngủ trong phòng mình.
Không ngờ là anh lại tận tâm chăm sóc cô suốt đêm như vậy, làm cho cô cảm thấy vô cùng ấm áp, căn phòng vốn cô đơn trống vắng nay vì có anh mà tươi sáng hơn rất nhiều.
Nhẹ nhàng ngồi dậy, Diệp Linh Tiệp rón rén đi xuống giường rồi bước tới chỗ ghế nằm.
Lúc này cô mới nhìn rõ dáng vẻ của Đào Tử Tuấn, cái kính thường ngày che lấp mắt đã được anh tháo ra, trông vẫn nhã nhặn nhưng lại mang theo một chút gì đó cuồng dã.
Thật ra bộ dạng của người này rất đẹp trai, đôi lông mày rậm nhíu lại, lông mi dài thẳng, sống mũi cao hài hòa, cặp môi mỏng, tóc mái xòa xuống trán. Diệp Linh Tiệp không thể rời mắt khỏi gương mặt này, cứ như vậy ngây ngốc ngắm anh một lúc lâu mới hoàn hồn lại được.
Khóe miệng gợi lên một đường cong nho nhỏ, cô cẩn thận đi tìm túi xách, lấy iphone ra rồi mở máy ảnh lên chụp một tấm lúc anh đang ngủ, không quên lưu lại vào thư mục của mình.
Cô ngồi xổm xuống, chậm rãi tới gần anh, một mùi hương thơm ngát nam tính lập tức xông đến chóp mũi, làm cho tim cô đập loạn xạ.
Diệp Linh Tiệp là một cô gái có thể được xếp vào loại ưu, khuôn mặt xinh đẹp, dáng chuẩn, có bằng cấp, tốt nghiệp đại học, giao tiếp tốt, cho nên cũng đã từng có mấy cuộc tình. Nhưng cô chưa từng cảm thấy trái tim xao động mãnh liệt như lúc này, mấy người bạn trai trước cũng không tồi, nhưng cảm giác đối với họ lại không thể sâu sắc bằng anh.
Mắt nhìn vào bờ môi của Đào Tử Tuấn, cuối cùng cô quyết định cúi người hôn lên đôi môi kia, cảm xúc nóng ấm làm cho cô không kìm chế được mà hãm sâu vào.
Khẽ vươn đầu lưỡi liếm một cái, lúc anh theo bản năng há miệng ra, cô liền đưa lưỡi tiến sâu vào, cùng anh triền miên quấn quýt.
Đào Tử Tuấn vì quá mệt mỏi nên đã ngủ say, không hề biết rằng có một cô gái đang hôn mình, chỉ cảm thấy có một mùi hương thơm ngát ngọt ngào phảng phất trong miệng, giống như đang được ăn thạch hoa quả ướp lạnh, khiến anh theo bản năng khẽ mút vào nhấm nháp.
Mãi cho đến khi cảm thấy hô hấp không thông, cô mới luyến tiếc rời khỏi đôi môi anh.
Trời ơi ~ Cô lại đi rung động với một tên gay! Thế là thế nào hả? Đáng ghét đáng ghét!
Từ rất lâu rồi Diệp Linh Tiệp đã mong muốn sẽ gặp được một người đàn ông khiến cho cô hoàn toàn rung động, nói cô ảo tưởng thì cũng không sai, cô rất muốn một lần được trải qua cảm giác ngọt ngào trong tình yêu như tiểu thuyết thường hay viết.
Hiện tại, chỉ cần một nụ hôn là đã khiến cho cô mất khống chế rồi, thật muốn được hôn nữa, thậm chí muốn được sà vào lòng anh, cảm nhận tình yêu của anh.
Nhưng buồn làm sao, người đàn ông này lại chỉ thích đàn ông, điều này làm cho cô chỉ còn biết cắn khăn mà khóc!
Lúc này, cô thầm nghĩ không biết có phải vì hồi trước mình đã từ chối và vứt bỏ nhiều đàn ông quá, cho nên ông trời mới bắt cô phải cảm nhận được cái cảm giác khi yêu mà không được đáp lại hay không?!
Đúng là đáng ghét mà!
Lúc Diệp Linh Tiệp còn đang buồn bực thì Đào Tử Tuấn bỗng tỉnh lại. Việc đầu tiên mà anh làm là sờ lên trán cô xem đã hết sốt chưa, thấy không còn nóng nữa thì mới yên tâm.
Bị hành động của anh làm cho kinh ngạc, tâm của cô lại bắt đầu gợn sóng, nhẹ nhàng nói: “Đào Tử…Hôm qua làm anh vất vả rồi…”
“Khoan đã! Tôi đã nói tên tôi là Đào Tử Tuấn!” Đào Tử Tuấn nhăn mặt nhìn cô gái nhỏ xinh trước mặt, gò má cô có chút ửng hồng, đôi mắt to ngập nước, thoạt nhìn rất ngon miệng.
Anh biết Diệp Linh Tiệp là vì vừa hôn trộm anh nên khuôn mặt trắng nõn mới ửng hồng như vậy, tuy nhiên nhìn cô có sức sống như thế còn hơn là dáng vẻ yếu ớt như tối qua.
“Ừm…Người ta muốn gọi anh là Đào Tử đấy…Nghe vậy thân thiết hơn mà đúng không? Ha ha…Tôi đi nấu cháo cho anh ăn nhé. ” Nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài.
Cô không dám nói thật lòng mình với anh…rằng cô muốn anh là Đào Tử độc nhất vô nhị của cô…là Đào Tử đã khiến cho cô rung động…
Bình luận facebook