• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Quyến rũ thần tình yêu (2 Viewers)

  • Chương 8

Chương 8.1:

"Shit!" Hạ Quang Hi kéo co với cà vạt trên cổ, còn chưa có một kết cục hoàn mỹ, thì đã bị cà vạt thít chết trước rồi, đây là cà vạt gì vậy?

Cho tới nay, Hạ Quang Hi vẫn không biết đeo caravat, kể từ hai năm trước sau khi thuê Hàn Dĩ Chân, càng lộ vẻ vụng về, bởi vì dường như đều do cô làm thay.

Anh nhìn đồng hồ treo tường, anh gọi điện thoại cho cô đã hơn 20' trước, cô còn chưa tới, có phải Vũ Hi không muốn thả người hay không?

Lo lắng suy nghĩ khả năng này, tay Hạ Quang Hi càng ngày càng kinh hoảng, gần như quấn chung một chỗ.

Đáng chết đáng chết đáng chết! Anh có phải ngốc hay không? Ngay cả cái cà vạt cũng không biết thắt, anh dứt khoát quay lại nhà trẻ học thôi!

Thù mới cộng thêm hận cũ, Hạ Quang Hi càng thêm oán hận cà vạt trên cổ, không hiểu tại sao đàn ông không thể không cần phải đeo caravat.

Anh nghĩ trái rồi nghĩ phải, chính là không nghĩ ra lý lẽ nào. Vấn đề này là lễ nghi quốc tế, anh lại phải gặp khách hàng nước ngoài, bất luận dù không thích thế nào, cũng chỉ được nhịn.Hàn Băng Tâm ddlqđ

Hạ Quang Hi rất nghiêm túc thắt cà vạt, bởi vì quá nghiêm túc, cho nên không nghe thấy tiếng cửa mở, dĩ nhiên cũng không nhìn thấy Hàn Dĩ Chân đi vào.

"Vật này rốt cuộc phải thắt như thế nào? Thế nào cũng không tốt. . . . . ." Anh luống cuống tay chân chiến đấu với cà vạt, một bên Hàn Dĩ Chân đang không được, chỉ đành phải đi tới nói --

"Tôi tới rồi, anh thật là đần chết mất, một cái cà vạt cũng thắt không được." Nói xong liền tiếp quản cà vạt.

Hạ Quang Hi hoàn toàn không ngờ tới cô thật sự sẽ tới, mừng rỡ quên nói chuyện, vẻ mặt giống như thằng ngốc.

"Cái người này cái cà vạt này không được." Hàn Dĩ Chân sau khi tiếp nhận, không phải giúp anh đeo caravat, mà là gỡ cà vạt ra.

"Là sao?" Anh mù mờ ngỡ ngàng nhìn bàn tay thon mềm của cô, căn bản không biết cô đang làm gì, chỉ có cảm giác nhịp tim mình thật nhanh.

"Xấu xí chết mất, không hợp với áo sơ mi của anh chút nào." Cô không khách khí quở trách anh. " Áo sơ mi màu hồng phối với cà vạt màu quýt tươi, anh cho rằng anh muốn lên sân khấu làm dáng sao?" Trời sinh ánh mắt chưa từng thấy người chọn cà vạt như vậy, không phải anh có thù oán với cà vạt chứ!

"Tôi không phải muốn lên sân khấu làm dáng, tôi là muốn đi gặp khách hàng ngoại quốc." Anh cười khúc khích giống như kẻ ngốc, không chút nào để ý cô mắng anh.

"Cho nên tôi mới nói anh đần!" Cô tiếp tục quở trách anh. "Muốn gặp mặt khách hàng ngoại quốc, còn chọn cà vạt buồn cười này, anh rốt cuộc có muốn kinh doanh hay không?"

"Em biết tôi vẫn luôn không biết chọn cà vạt." Anh không chớp mắt nhìn cô quen thuộc ấn nút mật thất, tiến vào khu vực riêng của anh.

"Mọi thứ của tôi đều do em xử lý, chỉ cần anh không ở đây, tôi vô dụng như trẻ con." Sau đó, anh lại nhìn cô ra khỏi mật thất không chớp mắt, trên tay đã nhiều hơn một cà vạt màu đỏ sậm.

"Đừng giả bộ đáng thương với tôi, tôi không để mình bị đẩy vòng vòng." Hàn Dĩ Chân không khách khí buộc ở cổ anh, sức lực to lớn dường như muốn ghìm chết anh.

"Mình không có năng lực không nên đẩy trách nhiệm lên người tôi, tôi không phải là đồng lõa của anh." Tiếp theo, cô bắt đầu đeo caravat, trình độ thuần thục làm người ta nhìn mà than thở.

"Tôi không nói em là đồng lõa." Anh nhếch miệng cười một tiếng. "Tôi chỉ nói là năng lực của em rất mạnh, thiếu em tôi giống như gãy tay gãy chân, cả người không được tự nhiên."

"Tìm thêm một thư ký mới là được rồi." Mặc dù lời anh nói rất động lòng người, cô ít nhiều cũng chịu ảnh hưởng, nhưng ngoài miệng cô vẫn không nhận thua.

"Chỉ cần anh vừa mở miệng, nhất định có gấp đôi phái nữ muốn làm thư kí của anh, làm gì uất ức như vậy?" Lời ngon tiếng ngọt với anh.

H

"Tôi. . . . . . Đã không có ai rồi." Hạ Quang Hi ngại ngùng thừa nhận không có ai muốn giúp anh, nhưng lại cảm thấy nhất định phải nói cho cô biết.

B

"Cái gì không có ai?" Cô dừng bàn tay bận rộn lại, ngẩng đầu nhìn anh một cái, Hạ Quang Hi đỏ mặt một hồi.

T

"Cái đó. . . . . . Khụ khụ." Anh ngó qua chỗ khác, tránh cho cô nhìn thấy vẻ mặt lúng túng của anh. "Tất cả trợ lí cũng bị tôi hù chạy, bây giờ đã không có ai muốn làm thư ký của tôi nữa rồi."

D

"Anh hù người ta chạy?" Làm sao có thể!

Đ

"Uhm. . . . . . uhm." Anh ngại ngùng gật đầu.

L

"Tại sao?" Không có lý, trước kia chỉ cần cô vừa xin nghỉ, các em gái phòng trợ lý nhất định phía sau tiếp nối phía trước ghi danh lần lượt bổ sung vị trí của cô, chưa từng xảy ra tình hình anh nói.

Q

"Tôi...tôi cũng không biết." Anh ngượng ngùng gãi gãi đầu. "Kể từ khi em đi làm thư kí cho Vũ Hi, tính khí của tôi vẫn tùy thời sẽ phát tác, chỉ cần một chút chuyện nhỏ cũng sẽ phát giận."

Đ

Đây là một biến chuyển vô cùng lớn, Hạ Quang Hi với cá tính cởi mở cùng nụ cười trứ danh, một đống lớn chị em chính là thua dưới nụ cười bướng bỉnh giống như ánh mặt trời của anh, anh có thể không tốn chút sức nào liên tục đổi bạn gái.

Đối mặt Hạ Quang Hi thẳng thắn thành khẩn thông báo, Hàn Dĩ Chân không biết nên nói cái gì, chỉ đành phải lần nữa cúi đầu đeo caravat. Mà đối với tình trạng như vậy, thật ra thì Hạ Quang Hi càng không biết làm sao hơn cô, bọn họ trở nên xa lạ hơn.

Trầm mặc tràn ngập bốn phía bọn họ, bọn họ không còn nói chuyện với nhau, hiện trường duy nhất động chỉ có tay ngọc trắng nõn như xanh nhạt của Hàn Dĩ Chân, linh hoạt xuyên qua giữa cà vạt.

"Jeanie. . . . . ." Không, còn có một hương thơm nhàn nhạt kích thích thần kinh của anh, khơi gợi dục vọng của anh .

"Hả?" Cô vẫn không ngẩng đầu điều chỉnh cà vạt, như thế nào cũng không thể chuẩn bị tốt.

"Em. . . . . ." Anh khó khăn nuốt nước miếng. "Em bắt đầu bôi nước hoa khi nào?" Nếu như là bởi vì Vũ Hi mới bôi, anh nhất định sẽ. . . . . .

"Tôi vẫn luôn bôi, đã hơn mấy năm." Chỉ là cô sử dụng nước hoa rất nhạt, gần như hương không khí, mùi vị không phải rất nồng nặc, phải dựa vào rất gần mới ngửi được.

"Cô vẫn có thói quen bôi nước hoa?" Hạ Quang Hi sửng sốt, quá khứ anh chưa bao giờ có vài phần chú ý tới.

"Đúng vậy!" Cô gật đầu, cảm thấy mình đeo cà vạt không đẹp, lại mở ra làm lại.

"Thì ra là bộ dáng này." Hạ Quang Hi rất vui mừng cô không phải là vì Hạ Vũ Hi mới bôi nước hoa, nhưng vui mừng không được mấy giây, lại bắt đầu lo lắng, tim của anh hình như càng đập càng nhanh.

Tay của cô hấp dẫn tầm mắt của hắn, mặt của cô cũng thế. Bọn họ chung đụng hai năm, cô đeo cà vạt cho anh vô số lần, nhưng anh chưa từng phát hiện, hình dáng cô hẳn là đẹp như vậy, ngũ quan hẳn là có chiều sâu như thế, da của cô, giống như sơn cao su màu trắng -- trang tài liệu anh thích nhất. . . . . .

"Jeanie. . . . . ." Anh không nhịn được kêu lên tên cô.

"Chuyện gì?" Cô đáp lại.

"Tôi. . . . . ." Anh mãnh liệt nuốt nước miếng. "Tôi cho cô tiền lương gấp đôi, cô trở lại làm việc cho tôi được không?"

Anh vốn là muốn nói anh không phát hiện cô mê người như vậy, nhưng không biết tại sao như vậy, lời vào trong miệng quẹo một cái, đổi thành câu chữ khó chịu nhất.

"Anh bây giờ không có lập trường nói loại lời nói này, tôi đã là thư ký của Tổng giám đốc Hạ Vũ Hi." Cô còn tưởng rằng anh muốn nói xin lỗi hoặc là cái gì với cô, vậy mà lại kéo đến tiền.

"Tôi biết." Đáng chết, anh rốt cuộc đang nói cái gì? Hoàn toàn mất đi trọng điểm. "Tôi chỉ là cảm thấy quá khứ hai năm chúng ta hợp tác rất tốt, không có lý do gì không thể tiếp tục hợp tác nữa, em nói đúng không?"

Anh cười đến thật đáng yêu, giống như hai tuần trước đuổi cô đi hoàn toàn chưa từng xảy ra, Hàn Dĩ Chân không khỏi đột nhiên xiết chặt cà vạt trong tay.

"Tôi sắp tắt thở rồi, Jeanie!" Hạ Quang Hi kêu ai ai, Hàn Dĩ Chân hoàn toàn bỏ mặc.

"Đáng đời." Chút trả thù này tính là gì, nên dứt khoát ghìm anh chết mới đúng. "Cà vạt đeo xong rồi, nếu như không có chuyện gì tôi phải về làm việc, hẹn gặp lại."

Vừa dứt lời, cô vừa muốn xoay người.

"Đừng đi, Jeanie!" Mắt thấy cô muốn rời khỏi, Hạ Quang Hi gọi cô lại.

Hàn Dĩ Chân nín thở mà nán lại.

"Tôi. . . . . . Tôi còn tài liệu chưa chuẩn bị xong, em có thể thuận tiện giúp tôi chuẩn bị lại tài liệu cho tốt được không?"

Nói anh là thằng ngốc. Anh còn không thừa nhận. Rõ ràng nghĩ muốn nói không phải những thứ này, nhưng vừa ra khỏi miệng liền thay đổi hoàn toàn, Mặt Hàn Dĩ Chân đều kéo không đến.

"Đem tài liệu cho tôi." Cô đưa tay đoạt lấy hồ sơ trên tay anh, kết hợp lãi lần nữa giống như bay.

Hạ Quang Hi lại tranh thủ một ít thời gian nhìn lén sườn mặt của cô, nhìn một chút lòng đau khổ, cô thật sự không muốn đợi ở bên cạnh anh nữa?

:

"Chỉnh sửa lại xong rồi, trả lại cho anh." Hàn Dĩ Chân giao trả hồ sơ đã chỉnh sửa lại cho Hạ Quang Hi, mới phát hiện anh đang quan sát cô, ánh mắt thật giống như chưa từng thấy qua.

"Nhìn cái gì, còn không mau nhận lấy hồ sơ?" Cô cho rằng anh lại muốn cười nhạo cô là người trung tính, giọng điệu rất không khách khí.

"Được. . . . . . Được." Anh hoảng hồn nhận lấy hồ sơ, cảm giác tim đang nhảy, anh! Anh thật muốn hôn cô. . . . . .

"Tôi đi đây, không có việc gì đừng call tôi." Hàn Dĩ Chân trước khi đi nói sơ, muốn Hạ Quang Hi an phân chút, anh trừ gật đầu ra, không còn cách nào.

Mặt trận phía Tây đã không còn chiến tranh, Hàn Dĩ Chân dĩ nhiên là cầm túi da lên rời đi, nội tâm của Hạ Quang Hi kích động, cũng tại một khắc này đạt tới điểm cao nhất.

"Jeanie!" Anh không có biện pháp ngăn cản mình đuổi theo: Nỗi nhớ trong lòng bảo anh nhất định phải ngăn bước chân của cô, nhưng đã quá chậm, cô đã ở trong thang máy đi xuống dưới, anh đuổi không kịp cô. DĐLQĐ

"Em không cần đi! Thật sự không cần đi. . . . . ." Anh tự lẩm bẩm về phía cửa thang máy, nhưng cửa thang máy không cách nào trả lời anh.

"Tôi. . . . . ." Anh mờ mịt nhìn chằm chằm cửa thang máy. "Tôi rất nhớ em. . . . . ."

Rất nhớ em.

fmxfmxfmxfmxfmxfmxfmxfmx

Chuông điện thoại đi động vang lên không ngừng, đinh đinh đang đang ồn ào chết người, Hàn Dĩ Chân và Hạ Vũ Hi chỉ đành tạm thời dừng thảo luận, đi giải quyết điện thoại trước rồi lại bàn tiếp.

"Thật xin lỗi, tôi quên đặt di động ở chế độ rung." Hàn Di Chân vừa lúng túng xin lỗi Hạ Vũ Hi, vừa cầm điện thoại di động lên.

"Không sao, nhất định lại là anh Quang Hi, cô mau nhận." Hạ Vũ Hi cười đáp.

Hạ Vũ Hi thần cơ diệu toán, điện thoại quả nhiên là Hạ Quang Hi gọi tới, trên điện thoại di động đang hiện số của anh.

"Làm sao vậy?" Hàn Dĩ Chân vừa nghe điện thoại di động liền hung dữ, dọa Hạ Quang Hi giật mình.

"Không có gì!" Gần đây cô thật hung dữ. "Tôi chỉ là có chút chuyện muốn nhờ em giúp đỡ, em có thể tới ngay lập tức được không?”

"Lại có chuyện gì?" Đây chính là nguyên nhân cô tức giận. "Anh hẳn sẽ không lại là cà vạt kia biến mất rồi, hay là áo sơ mi nhăn rồi? Chút chuyện nhỏ này tự mình giải quyết là được rồi, không cần việc gì cũng tôi."

"Không phải những chuyện đó." Hạ Quang Hi bị quở trách đến không có chút ý tứ gian dối. "Những chuyện kia tôi sẽ tự mình nghĩ biện pháp, tôi là có chuyện quan trọng hơn tìm em."

D

"Chuyện gì?" Mỗi lần đều nói quan trọng, mỗi lần đi đều là chút chuyện vặt vãnh, phiền cũng phiền chết.

Đ

"Em đã tới thì biết." Hạ Quang Hi cố ý không nói, để lại cho cô không gian tưởng tượng, Hàn Dĩ Chân dứt khoát cúp điện thoại anh.

L

"Tôi không rảnh!" Cô pằng một tiếng tắt điện thoại di động, giận đến ngay cả bộ ngực cũng thở gấp, Hạ Vũ Hi buồn cười nhìn cô, cảm thấy bọn họ càng ngày càng có hi vọng.

Q

" Anh Quang Hi lại nhờ cô qua giúp đỡ?" Anh nhàn nhạt hỏi Hàn Dĩ Chân, chỉ thấy vẻ mặt cô lúng túng.

Đ

"Uhm." Cô miễn cưỡng mỉm cười. "Lần này không biết lại có chuyện gì, ra vẻ thần bí."

H

"Cô không đi sao?" Có thể bày ra chí khí là rất tốt, nhưng như vậy thì không có trò xướng rồi.

B

"Tôi còn có công việc." Cô uyển chuyển cự tuyệt Hạ Vũ Hi có ý tốt, Hạ Vũ Hi ngược lại không nói gì, chỉ cười cầm bảng báo cáo lên, tiếp tục thảo luận.

T

"Tôi cảm thấy chỗ này --" Lời anh vừa mới nói ra khỏi miệng, điện thoại di động của Hàn Dĩ Chân lại vang lên, lại là Hạ Quang Hi.

"Người này. . . . . ." Cô tức giận thờ phì phì nhìn chằm chằm điện thoại di động, hận anh rầy rà đồng thời cũng không bỏ được anh, những thứ này đều rơi vào đáy mắt của Hạ Vũ Hi.

"Hay là cô đi một chuyến đi!" Hạ Vũ Hi mỉm cười. "Tôi đã sớm nói qua anh ấy sẽ càng không ngừng call cô, cô còn không tin." Hàn Băng Tâm ((dđlqd))

Nói anh là nhà tiên tri cũng được, anh họ anh sức ghen cũng không phải là cái ô, đến bây giờ anh ấy còn chưa tới đánh giết anh một quyền đã là kỳ tích.

"Thật xin lỗi." Hàn Dĩ Chân thật sự cảm thấy rất xấu hổ. "Lần sau tôi sẽ nhớ tắt máy."

"Ừ." Hạ Vũ Hi ngoài mặt gật đầu, nhưng trong lòng hết sức hoài nghi cô sẽ không làm như vậy, hai người kia căn bản cắt không đứt.

"Vậy, tôi đi nha." Hàn Dĩ Chân lại xách túi da lên.

"Đi thong thả." Hạ Vũ Hi sớm quen bộ dáng hốt hoảng của cô, chỉ hy vọng cô không nên quá khẩn trương té ngã.

"Có muốn tôi bảo tài xế đưa cô không?" Mặc dù anh quen tự mình lái xe, nhưng công ty vẫn chuẩn bị xe khách và tài xế tiếp đãi khách hàng quan trọng.

"Không cần, tôi bắt taxi là được rồi." Hàn Dĩ Chân mỉm cười từ chối nhã nhặn.

Cũng đúng, bắt taxi tương đối nhanh, lên xuống xe cũng dễ dàng, mới sẽ không để cho anh họ anh chờ lâu.

Nhớ tới mình vậy mà còn phải đóng vai bà mối, Hạ Vũ Hi liền không nhịn được mỉm cười, cúi đầu tiếp tục xem bảng báo cáo.

Hàn Dĩ Chân bắt taxi hỏa tốc chạy tới công ty Hạ Quang Hi, anh đã sớm như đầu sư tử lo lắng đi tới đi lui trong phòng làm việc, vừa nhìn thấy cô liền tươi cười rạng rỡ.

"Em tới rồi." Dáng vẻ anh vui mừng như thấy người yêu đến.

"Đúng, lần này lại có chuyện gì? Tôi còn phải tranh thủ về công ty." So sánh với nhau, giọng điệu của cô chính là ác ý muốn chết, một bộ hận không thể giết chết anh.

Anh theo phản xạ nao núng.

"Thật ra thì, thật ra thì cũng không có chuyện gì. . . . . ." Anh chỉ là muốn gặp cô. . . . . .

"Cái gì, không có việc gì?" Nét mặt của cô đột nhiên trở nên rất đáng sợ.

"Ách, tôi là nói. . . . . ." Anh gãi đầu. "Thật ra thì, thật ra thì tôi muốn hỏi em, bột cà phê mới để ở đâu, tôi tìm suốt cũng không tìm được. . . . . ."

Dưới ánh mắt tựa như giết người của cô, giọng nói anh từ từ nhỏ đi, nhò như muỗi kêu.

". . . . . . Đi theo tôi!" Giọng nói của Hạ Quang Hi nhỏ đi, ngược lại âm lượng của Hàn Dĩ Chân lại rất lớn, anh nhưng lại giật nảy mình.

"Nơi này, chính là chỗ để bột cà phê." Cô đứng bên cạnh một tủ gỗ, bên trong đầy bột cà phê và sữa đặc.

"Còn có nơi này, là chỗ để đường." Cô lại đột nhiên đứng lên, mở ngăn tủ cao nhất, phía trên đề nhiều loại trà.

"Nếu như anh muốn uống trà, thì mở ngăn tủ này, xem là muốn Hồng Trà Tích Lan * hay là trà xanh Nhật Bản, nơi này tất cả đều có, vừa mở liền tìm được, biết không?"

*:Trà đen hay chè đen là một loại trà. Thông thường, nó có vị mạnh mẽ hơn so với các loại khác của trà như trà xanh. Nó cũng có nhiều caffeine hơn. Tại một số nơi trên thế giới, như Trung Quốc, nó được gọi là trà đỏ (có một loại trà khác cũng gọi là trà đỏ có chứa lá Rooibos). Đây là một mô tả tốt hơn về màu sắc của thức uống này. Nó đã được giao dịch rất nhiều vì có thể được bảo quản lâu hơn, trong khi trà xanh mất đi sự tươi mát của nó sau 12 đến 18 tháng, trà đen có thể được lưu trữ trong nhiều năm mà không bị mất hương vị của nó và là loại trà ưa thích ở phương Tây vì bảo quản lâu và chứa nhiều caffeine hơn., Các loại trà từ Sri Lanka (thường được gọi là Ceylon hay Tích Lan) nói chung là tốt.

Hàn Dĩ Chân vừa tức giận lại bất đắc dĩ theo sát Hạ Quang Hi nói rõ vị trí đặt các loại đồ uống, Ánh mắt của Hạ Quang Hi lại đặt ở trên người cô, mặt hai người bọn họ tựa vào rất gần.

Da của cô, thật sự trắng nõn tinh tế, khiến người ta thật là muốn vuốt ve.

Anh không biết mình đã bất tri bất giác vươn tay ra, cũng sắp gần sát gương mặt của cô, lúc này Hàn Dĩ Chân lại đột nhiên lơ mơ.

"Biết chưa? !" Hỏi nửa ngày không trả lời, muốn làm cái gì?

Nữ Bá Vương phát uy, Hạ Quang Hi trong nháy mắt tỉnh táo, vội vàng thu tay lại.

"Biết, biết rồi." Đáng chết, anh làm sao sẽ đột nhiên muốn sờ cô, trái tim còn nhảy thình thịch.

"Biết là tốt rồi." Cô rầm một tiếng đóng cửa tủ, vẻ mặt hung dữ. "Còn có chuyện khác sao? Không nói vậy tôi phài đi về, buổi chiều còn phải họp."

"Em đi họp cùng Vũ Hi?" Vừa nghĩ tới bọn họ đầu dính vào nhau bộ dáng thân mật, ngực Hạ Quang Hi nhất thời ghen tức mọc lan tràn, dường như bị cổ ghen tức này dìm chết.

"Không liên quan tới anh." Cô không muốn cho anh biết, cô chỉ có thể giúp Hạ Vũ Hi chuẩn bị tài liệu, mà không thể đi theo họp, chuyện này rất mất mặt.

"A. . . . . . A!" Anh tự đòi bẽ mặt gãi gãi đầu, mặt lúng túng.

"Tôi đi đây, không cần call tôi nữa, call nữa tôi liền tắt máy."

Hàn Dĩ Chân uy hiếp Hạ Quang Hi không được liên lạc với cô nữa, nhưng người nào để ý đến cô chứ! Buổi sáng hôm sau, điện thoại di động của cô như cũ xuất hiện tên của Hạ Quang Hi.

"Không phải tôi nói không cần call tôi nữa sao?" Sáng sớm cô vừa mới mở máy vi tính ra, anh lại điện tới.

"Vậy em tắt máy đi!" Hạ Quang Hi mạnh miệng. "Không phải em nói muốn tắt máy sao?"

"Hiểu, hiện tại tôi lập tức tắt máy --"

"Chờ một chút!" Hạ Quang Hi lớn tiếng ngăn cản Hàn Dĩ Chân, để tránh cô thật sự tắt máy.

"Làm gì?" Cô thật sự rất không muốn nhận điện thoại của anh, anh chỉ sẽ kiếm chuyện.

"Tôi. . . . . ." Ngón tay anh vô ý thức vỗ vào mặt bàn, nghĩ lần này lại phải tìm cớ gì. "Hồ sơ của tôi rất lộn xộn, em có thể tới giúp tôi chỉnh sửa một chút không? Chỉ cần mấy tiếng là được."

"Không được, tôi không thể qua chỉnh sửa lại." Lần này cô dứt khoát cự tuyệt.

"Xin nhờ đấy, Jeanie." Hạ Quang Hi khổ sở cầu xin. "Thực sự chỉ cần mấy tiếng, hồ sơ của tôi rất lộn xộn đến thảm không chịu được, hoàn toàn không tìm được tài liệu."

"Gọi trợ lý của phòng trợ lý lên giúp anh." Cô không tiếp.

"Toàn bộ trợ lý chạy hết, em quên rồi?" Anh cũng không phải kẻ ngốc, cần những trợ lý kia làm gì, anh muốn là cô.

Hạ Quang Hi một bụng tư tưởng xấu, nhưng Hàn Dĩ Chân không biết, còn tưởng rằng anh rất đáng thương, thật sự không có ai giúp anh.

"Hồ sơ của anh thật sự rất lộn xộn sao? Ngày hôm qua tôi thấy cũng được mà!" Thế nào đến hôm nay liền thay đổi lộn xộn.

"Lộn xộn đến rối tinh rối mù." Anh bảo đảm. "Ngày hôm qua em không nhìn cẩn thận, hồ sơ thật sự rất loạn, ngay cả một phần bảng tăng giảm cân bằng cơ bản nhất tôi cũng tìm ra, em xem có bao nhiêu lộn xộn."

"Nhưng. . . . . ." Cô khó xử nhìn Hạ Vũ Hi ở một bên, anh đang cúi đầu xem bảng báo cáo, gương mặt tuấn tú bị mái tóc dày rẽ nhánh che kín, không nhìn ra là đang tức giận hay là đang cười. Nhưng cô giống như mơ hồ nhìn thấy bờ vai của anh đang động, cô nhìn lầm rồi sao?

"Xin nhờ đấy, Jeanie, tới giúp tôi một chút." Hạ Quang Hi dụ dỗ nói.

"Tôi. . . . . ." Cô bất đắc dĩ hỏi Hạ Vũ Hi. "Có thể không, tôi có thể qua giúp anh ấy không?"

"Tôi không có ý kiến." Hạ Vũ Hi vẫn cúi đầu, nhưng nụ cười khóe miệng đã lớn đến giấu diếm không được, Hàn Dĩ Chân càng thêm lúng túng.

"Được rồi, tôi đi sang giúp anh, chỉ mấy tiếng thôi đó!" Cuối cùng cô vẫn là đầu hàng, chỉ là kèm theo điều kiện, Hạ Quang Hi dĩ nhiên nói ok.

"Được, tôi chờ em, em lập tức tới đây đi." Anh hưng phấn không thôi cúp điện thoại, cười khúc khích với vách tường, Hàn Dĩ Chân cũng đang cười, chỉ là cũng là lúng túng cười khổ.

"Anh ấy, anh ấy lại call tôi." Cô thật sự cảm thấy cực kỳ xấu hổ đối với Hạ Vũ Hi, rõ ràng là thư ký của anh, lại cả ngày lẫn đêm chạy về phía chủ cũ, hoàn toàn không hoàn thành trách nhiệm.

"Tôi biết rõ." Anh cái gì cũng biết; biết anh họ anh không bỏ được cô, cũng biết cô có điều lưu luyến với anh họ anh như cũ, nhưng đây là bình thường, bởi vì bọn họ cũng còn chưa phát hiện lòng nhau.

"Vậy. . . . . . Vậy tôi có thể đi sao?" Cô dường như có ý tốt hỏi.

"Xem chính cô rồi!" Anh sẽ không ngăn cản cô, cũng sẽ không giúp cô nghĩ kế, cô phải tự mình quyết định. Hàn Băng Tâm

Quyết định bình thường cần một chút thời gian, nhưng Hàn Dĩ Chân chỉ do dự mấy giây liền cầm túi da lên, Hạ Vũ Hi lần nữa cảm nhận được tình yêu vĩ đại.

Thậm chí chưa tới một phút đồng đã lao xuống lầu, thật là lợi hại.

Nhếch miệng, đẩy tóc mái ngang trán, Hạ Vũ Hi tiếp tục nghiên cứu bảng báo cáo trên tay.

Mặt khác, Hạ Quang Hi nhưng lại đối mặt với vách tường không ngừng cười khúc khích, bởi vì Hàn Dĩ Chân nói lập tức tới ngay.

Cô sắp tới rồi, sắp trở về bên cạnh anh rồi, cô sắp -- nguy rồi, hồ sơ!

Đột nhiên phát hiện lời nói dối của mình có nguy cơ bị phá vỡ, Hạ Quang Hi giống nhu bị nóng thiêu mông nhảy dựng từ trên ghế xuống, vội vội vàng vàng xông về phía tủ hồ sơ bên cạnh, làm bừa một trận.

A đến K. . . . . . L đến Q. . . . . . R đến Z. . . . . .

Hàn Dĩ Chân vốn dựa theo chữ cái tiếng Anh don dẹp lại hồ sơ thật tốt, trải qua Hạ Quang Hi xếp vào lung tung, 26 chữ cái trong nháy mắt nhảy loạn, trước sau phải trái cũng không phân rõ, tiếp theo anh lại tiến công đổ đầy các ngăn kéo bảng báo cáo, nhét đông, chen tây vào, ngăn kéo phân biệt theo năm trở nên hỗn loạn vô cùng, lúc này Hạ Quang Hi mới hài lòng dừng tay.

D

Như vậy là được rồi, ha ha.

Đ

Khóe miệng Hạ Quang Hi mới vừa nâng lên, trong đầu lập tức lại có chủ ý xấu. Chỉ lấy hồ sơ lộn xộn không giữ được bao lâu, dứt khoát làm bẩn cả phòng làm việc, như vậy anh lại có cớ giữ cô lại.

L

Đã nghĩ tới, thì phải hành động.

Q

Chỉ trong chốc lát, phòng làm việc của Hạ Quang Hi đã biến thành mô hình bãi phế liệu nhỏ, trên đất đầy lon bia rỗng. Vì gia tăng độ tin cậy, anh còn đặc biệt moi vỏ đậu phộng từ trong thùng rác ra, giống như bón phân đi dọc theo một đường rắc lên sàn nhà, dọn dẹp những thứ này sẽ phải tốn không ít thời gian, huống chi còn có một đống lớn bát đĩa bẩn phải rửa.

Đ

Xác định phòng làm việc đã bẩn thỉu giống ổ heo, nụ cười trên mặt Hạ Quang Hi mở rộng đến lớn nhất, tin tưởng chuyện này nhất định sẽ tiêu tốn không ít thời gian của Hàn Dĩ Chân.

"Rắc!"

Cách đó không xa truyền đến tiếng mở cửa, nói cho Hạ Quang Hi cô đã đến. Vì vậy anh vội xông phục hồi server án trước quầy

"Hello!" Anh tựa người vào tủ hồ sơ, bộ dáng vô cùng tự nhiên, nhưng trán bất chấp đổ mồ hôi.

Hàn Dĩ Chân cau mày đi vào phòng làm việc của anh, tiện tay thả túi da lên ghế sa lon, liếc mắt quan sát bốn phía, nghi ngờ mở miệng.

"Ngày hôm qua không có lộn xộn giống như vậy." Cô chỉ xung quanh.

"Thật sao?" Anh miễn cưỡng mỉm cười. "Chắc là em không chú ý, ngày hôm qua em tới đã lộn xộn như vậy rồi, hôm nay chỉ là lộn xộn hơn một chút."

"Tôi không cảm thấy." Cô rõ ràng không có nhớ lầm. "Ngày hôm qua trên sàn nhà không có những xác đậu phộng, lon bia cũng không có nhiều như vậy. . . . . . Anh xem, có một ít vẫn còn đang nhỏ giọt."

"Ai yo, vậy em kia phải nhanh chóng dọn dẹp lại rồi." Hạ Quang Hi thuận nước đẩy thuyền, dùng điệu hổ ly sơn, dời đi sự chú ý của Hàn Dĩ Chân.

"Em biết thảm sợ nhất là ướt, một khi ướt, sẽ trở nên rất khó rửa sạch, nói không chừng còn sẽ lưu lại dấu vết." Anh cười vô tội đến giống như thiên sứ.

"Đây cũng là." Hàn Dĩ Chân quả nhiên trúng kế. "Trước kia đã làm dơ mấy lần, anh thật sự nên bỏ thói xấu uống rượu ở phòng làm việc."

"Tôi nhất định sửa." Anh bảo đảm nói. "Nhưng em có thể giúp tôi dọn dẹp phòng làm việc một chút hay không? Bẩn chết được."

"Tôi là tới giúp anh chình sửa lại hồ sơ." Hàn Dĩ Chân trong miệng tuy rằng là oán trách như thế, nhưng tay vẫn không tự chủ được di chuyển, bắt đầu nhặt lon bia.

"Thật xin lỗi." Hạ Quang Hi trơ tráo cười một tiếng, một chút ý tứ xin lỗi cũng không có, anh quả thật vui mừng rồi.

Đúng vậy, như vậy mới đúng. Cô vốn chính là thuộc về anh, tại sao phải chạy đến làm việc cho Vũ Hi? Căn bản làm sai vị trí.

Hạ Quang Hi nhìn bóng dáng cao mảnh mai của Hàn Dĩ Chân vòng tới vòng lui trong phòng làm việc: trong lòng có cảm giác thỏa mãn khó có thể dùng lời diễn tả được, trên mặt mang nụ cười thật lớn.

Hàn Dĩ Chân thấy thế dùng sức ném lon bia vào thùng rác, hung tợn trừng anh, Hạ Quang Hi tự nhiên sợ hãi.

"Nhiều nhất tôi cũng giúp một tay, đừng trừng tôi." Nếu nói có chỗ nào không hài lòng, hẳn là về mặt thay đổi thái độ của cô, trở nên đúng Bắc Bắc.

"Hừ!" Hàn Dĩ Chân căn bản mặc kệ anh, coi nàng như người hầu để sai bảo, còn muốn cô ôn thuận như trước, kiếp sau đi!

"Tôi giúp em quét rác được không? Ách, những vỏ đậu phông kia." Anh tự như cầu xin tha thứ chỉ vào vỏ đậu phộng trên đất, Hàn Dĩ Chân không nói hai lời đưa cây chổi cho anh.

Hạ Quang Hi bĩu môi, cảm thấy cô thật sự trở nên thật hung dữ. Nhất định Vũ Hi không biết giáo huấn cô cái quan niệm gì, hại anh gián tiếp bị hại.

Anh không hề quét nhà, mắt liếc trộm Hàn Dĩ Chân xa một mét, cô đang khom lưng dọn dẹp chén đĩa trên bàn, miệng ngậm thật chặt.

Anh ho nhẹ một tiếng, đến gần bên cạnh cô, cây chổi trong tay không ngừng vung, vỏ đậu phộng cũng sớm khiêu vũ.

Không chỉ như vậy, trái tim Hạ Quang Hi cũng theo đó nhảy múa, đập thình thịch không ngừng. Làn da trắng nõn của Hàn Dĩ Chân giống như tơ lụa, khiến người ta không nhịn được muốn trộm một phen, môi của cô, hấp dẫn chết anh.

Không biết từ lúc nào, cảm giác của Hạ Quang Hi đối với Hàn Dĩ Chân thay đổi, do không để ý biến thành dục vọng giữa nam nữ. Có lẽ mọi người phải trải qua nhắc nhở, hoặc là nhận thức được đáng quý sau khi mất đi, mới có thể phát hiện giá trị thực sự của đối phương, anh và Hàn Dĩ Chân, chính là như thế.

Mặc kệ như thế nào, anh thật muốn chạm vào cô, muốn nhẹ giọng bên tai cô nói: Đừng đi, ở lại bên cạnh anh. Nhưng anh nghĩ bỗng nhiên nói ra quá đột ngột, không thể làm gì khác hơn là lén lén lút lút cúi đầu, cố gắng xuất kỳ bất ý
_.gif
tiếp xúc lần đầu tiên, không ngờ. . . . . .

_.gif
: hành động khi người khác không đề phòng

"Rốt cuộc anh quét cái gì? Vỏ đậu phộng đều bay đến trên chân tôi rồi!"

Hàn Dĩ Chân gào to một tiếng, tuyên bố lần đầu tiên tiếp xúc tử trận. Đều do kỹ thuật quét sân đáng chết của anh, vậy mà lại quét lên chân cô.

"Thật xin lỗi." Anh bất đắc dĩ nói xin lỗi, chửi rủa mình vô dụng, anh lại có thể được xưng thần tình yêu, dứt khoát đâm đầu vào vách tường thôi.

"Không biết quét thì đừng quét! Đưa tôi cây chổi."

Lần này tốt rồi, ngay cả cây chổi công cụ dùng để theo đuổi tình yêu cũng bị tịch thu, anh còn cái gì chơi?

Hạ Quang Hi bi thương kêu khóc liên tục, không hiểu tại sao cao thủ tán gái như anh thoáng cái biến thành bộ dạng sứt sẹo của học sinh trung học lần đầu nếm thử hương vị tình yêu, anh thà làm học sinh trung học hư hỏng còn hơn.

Bất đắc dĩ, Hạ Quang Hi đành phải trở lại trước tủ hồ sơ, lần nữa cầm hồ sơ lên lật loạn. Mặc dù quỷ kế của anh không hoàn toàn được như ý, nhưng ít ra thành công trì hoãn thời gian, đợi cô quét sạch sẽ phòng làm việc, đã hơn một tiếng đồng hồ.

"Trên mặt tôi có gì sao?" Mặc dù anh đã tận lực che giấu, nhưng vẫn bị Hàn Dĩ Chân phát hiện anh đang nhìn lén cô, không nhịn được hỏi ngược lại.

"Không có, khụ khụ." Anh làm bộ ho khan. "Trên mặt em không có gì, chỉ là tôi đang suy nghĩ lúc nào thì em mới chịu tới đây sắp xếp lại hồ sơ." Anh dễ dàng hạ thủ.

"Cũng sắp qua rồi." Cô lại trừng anh một cái. "Phòng làm việc làm cho loạn như vậy, còn dám giục tôi, thật sự là chán sống."

"Cái gì? !" Anh kinh ngạc không thôi khép hồ sơ lại, cho là mình nghe lầm, cô lại dám mắng anh?

"Anh chán sống rồi." Anh không có nghe lầm, cô chính là đang mắng anh.

Hạ Quang Hi mở miệng thật to, lần nữa khẳng định Hàn Dĩ Chân ở bên cạnh Hạ Vũ Hi không có chỗ tốt, càng trở nên hư hỏng.

Hàn Dĩ Chân căn bản không để ý tới vẻ mặt như gặp phải quỷ của anh, sau khi để lại dụng cụ vệ sinh ở phòng lưu trữ rồi đi tới tủ hồ sơ, còn không khách khí muốn anh nhường đường.

"Nhường cái." Hơn nữa cô còn tiến một bước đẩy anh ra, chiếm đoạt tủ hồ sơ, anh đành phải uất ức cầu toàn núp ở một bên.

Hạ Quang Hi không thể nói anh rất ưa thích tình hình hiện tại, bởi vì hoàn toàn ngược lại, trước kia đều là anh hung dữ cô nhẫn nại, bây giờ là cô phát giận anh không dám nói lời nào, quả thật chênh lệch quá nhiều đi!

Tựa vào bên cạnh tủ hồ sơ Hạ Quang Hi thề, anh sớm hay muộn phải tìm Hạ Vũ Hi đòi lại thư kí của anh, anh rốt cuộc cũng không chịu nổi mất đi cô.

H

Mãi đến khi không nhìn thấy bóng dáng của cô, Hạ Quang Hi mới phát hiện ra mình cần cô cỡ nào, nhớ cô cỡ nào. Cô giống như là không khí không thể thiếu, chỉ cần không ở đây, thì có nguy cơ thiếu dưỡng khí, khiến anh khó có thể hô hấp.

B

"Tới cùng là chơi đùa như thế nào, làm sao rối thành một nùi?" Rút hồ sơ ra sắp xếp lại lần nữa, Hàn Dĩ Chân rất đỗi khuất phục với công lực phá hoại của anh, hoàn toàn lộn xộn hết.

T

Hạ Quang Hi nhún nhún vai, xấu hổ cười, cũng không thể nói là anh cố ý làm loạn chứ? Nhất định bị chửi chết.

D

Hàn Dĩ Chân quen thuộc sắp xếp lại hồ sơ, vừa sắp xếp lại, vừa nghĩ đến Hạ Quang Hi, Hạ Quang Hi đột nhiên cảm thấy rất cảm động, anh hoài niệm loại cảm giác này.

Đ

"Jeanie, em trở về có được không? Tôi thật sự rất nhớ em." Đây là lời xuất phát từ đáy lòng anh, anh cũng rất bất ngờ thế nhưng mình có thể dễ dàng nói ra như vậy, Hàn Dĩ Chân hết sức kinh ngạc.

L

"Anh mới không nhớ tôi, anh chỉ là muốn nhớ năng lực làm việc của tôi." Có lẽ là bị anh tồng thương nhiều lần, Hàn Dĩ Chân căn bản không tin lời anh thổ lộ, trên thực tế, điều này cũng không tính là thổ lộ.

Q

"Không, tôi thật sự nhớ em." Anh hít sâu một hơi. "Dĩ nhiên tôi cũng nhớ năng lực làm việc của em, nhưng tôi càng nhớ em hơn."

Đ

"Tôi có gì tốt đễ nhớ?" Cô không có chút nào tin tưởng chuyện ma quỷ của anh ."Vừa không có ngực lại không mông, anh không có việc gì nhớ một người trung tính làm cái gì?"

Hàn Dĩ Chân trả lại những gì anh đã từng nói cho anh, Hạ Quang Hi mới biết mình tương tổn cô sâu đậm. diendanlequydon

"Em không phải người trung tính." Anh ngượng ngùng gãi gãi đầu, Hàn Dĩ Chân một mặt không tin.

"Đúng, tôi không phải người trung tính, chỉ là Bất Nam Bất Nữ mà thôi." Sau đó, cô lại trả cho anh lời nói anh thường đeo trên môi trong quá khứ, Hạ Quang Hi càng thêm xấu hổ.

"Tôi không có ý đó." Anh cũng không hiểu tại sao mình lại ác độc như vậy, chỉ mê muội nhận định như vậy.

"Mới là lạ." Cô hừ lạnh, thật nhanh sắp xếp hồ sơ xong, từ A xếp đến Z.

"Jeanie, em nhất định phải tin tôi, tôi thật sự không có ý đó." Anh chỉ là cảm thấy cô có thể chịu đựng anh đùa giỡn, cứ như vậy, không chút nào suy tính cảm nhận của cô.

"Quỷ mới sẽ tin anh, không nên nói nữa, tôi muốn sắp xếp lại ngăn kéo kia bên, anh mau tránh ra." Hiển nhiên cô đã quyết tâm không cho anh cơ hội giải thích, Hạ Quang Hi chỉ đành phải xuất tuyệt chiêu.

"Em không nghe tôi giải thích tôi liền không tránh ra." Hạ Quang Hi gắt gao chặn ngăn kéo.

"Vậy tôi cũng không cần sắp xếp lại." Cô nổi giận xoay người, tính say¬good-bye với anh, Hạ Quang Hi vội vàng bắt được cổ tay của cô cứng rắn kéo cô quay lại.

"Jeanie--"

"Làm gì? !"

Ngữ khí Hàn Dĩ Chân hung tợn, chống lại ánh mắt cầu khẩn của Hạ Quang Hi, trong nháy mắt anhkhông biết nên nói những gì.

"Em. . . . . ." Em không nên tức giận, nghe tôi giải thích. "Em. . . . . . Hồ sơ em còn chưa sắp xếp xong, không thể rời đi."

Đầu anh lắc giống như trống bác lãng
_.gif
, Hàn Dĩ Chân càng xem càng nổi giận, anh cho là cô rảnh rang không có việc gì, đặc biệt phục dịch cho anh, còn phải nghe anh nói nhảm những thứ vô nghĩa này? Hàn Băng Tâm

"Tôi cũng sẽ không giúp anh sắp xếp lại hồ sơ nữa." Cô đã hạ quyết tâm, quan tâm anh thảm cỡ nào, cũng sẽ không tiếp tục giúp anh.

"Cái gì?" Hạ Quang Hi kinh ngạc.

"Còn nữa, về sau vô luận anh gọi bao nhiêu cuộc điện thoại, tôi đều sẽ không nhận." Cô nói sơ. "Đừng quên, bây giờ tôi đã không phải là thư ký của anh, không cần thiết giúp anh làm những việc này, hẹn gặp lại."

Tiếp theo, cô nâng cao cằm rời khỏi, Hạ Quang Hi chỉ có thể đứng ở trước tủ hồ sơ ngẩn người.

Đừng quên, bây giờ tôi đã không phải là thư ký của anh, không cần thiết giúp anh làm những việc này, hẹn gặp lại.

. . . . . . Xem ra nên đến đòi em họ anh thư kí của anh, anh đã không thể chịu được tình trạng này.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom