Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22
Cao Khiết ở lại trong nhà máy Cơ khí nông nghiệp cũng không lâu, chừng mười phút sau, thì đi ra ngoài cùng với Phạm Hồng Vũ. Thời điểm nhạy cảm như vậy, Cao Khiết nếu như “chuồn” ra ngoài lâu thì có thể xảy ra vấn đề lớn.
Ngồi phòng bên cạnh, thấy Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết cùng đi ra ngoài, Kiều Phượng ngó đầu ra ngoài, nhìn theo Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết, Kiều Phượng liền bĩu môi, vẻ khinh thường hiện rõ lên khuôn mặt.
Phụ nữ lúc nào cũng ghen tuông vớ vẩn như vậy.
Đi đến cổng của nhà máy, Phạm Hồng Vũ dừng bước, nói:
- Chị Cao, tôi chỉ tiễn đến đây thôi nhé.
- Được, tạm biết!
Cao Khiết giơ bàn tay nhỏ nhắn ra trước mặt Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ bắt tay cô, nhẹ giọng nói:
- Chị Cao, Phó bí thư Khâu là vị lãnh đạo đáng để đi theo đấy.
Cao Khiết gật đầu, không nói gì.
Phạm Hồng Vũ thản nhiên trở về văn phòng, Kiều Phượng đã ở đó chờ sẵn rồi, lần này cô ngoan ngoãn ngồi ở vị trí của mình, nhìn Phạm Hồng Vũ, tuy trong lòng rất khó chịu nhưng vẫn cười nói:
- Được đấy nhỉ, tiểu Phạm, thủ pháp cũng cao minh đấy. Miệng đang nhai một miếng, mà tay vẫn gắp miếng khác. Tuy nhiên, hình như vị Trưởng phòng Cao này hình như cũng lớn hơn cậu mấy tuổi đúng không? Cậu có vẻ rất thích những cô gái lớn hơn tuổi mình nhỉ?
Phạm Hồng Vũ cười lắc đầu, không lên tiếng.
Hắn không muốn giải thích với Kiều Phượng làm gì, hai người kia chẳng có quan hệ bí mật nào với hắn cả. Kiều Phượng lúc nào cũng như bát quái nữ, nếu như mình càng giải thích thì cô ta càng được đà lấn tớn, không tìm được ngọn ngành thì không tha.
Hơn nữa, Cao Khiết cũng không phải là đối tượng để nghị luận sau lưng như vậy.
Từ trên tỉnh xuống như vậy, ai biết cô có chỗ dựa như thế nào?
Kiều Phượng bĩu môi, trong đầu lại càng thêm hưng phấn. Tay Phạm Hồng Vũ này trong lúc không nói chuyện, trông rất có phong thái, rất có “sức hấp dẫn”.
- Haiz, chúng ta nói chuyện chính nhé, 5000 tệ tôi sẽ đi dồn cho cậu vay, nhưng chúng ta thỏa thuận trước nhé, trong vòng một năm nhất định phải trả cả vốn lẫn lời, nếu không tôi sẽ trở mặt đấy nhé…
Phạm Hồng Vũ gật gật đầu.
Cứ như tình hình kinh doanh như hiện nay thì chỉ cần ba tháng là hắn có thể trả xong.
Tuy nhiên lúc này Phạm Hồng Vũ không để tâm vào việc kiếm tiền. Có ưu thế biết trước thông tin cả hai chục năm, muốn kiếm chút tiền, đối với hắn mà nói không phải là chuyện khó khăn gì.
Nhưng chốn quan trường thì khác, tác dụng của việc biết trước thông tin nó không rõ ràng như vậy. Kiếp trước, hắn dù sao cũng chỉ là một cảnh sát quèn, đối với việc chính trị, nhất là chính trị cao tầng thì cũng chỉ như ngắm hoa trong sương mà thôi. Muốn am hiểu bản chất sâu xa mà không xâm nhập vào bên trong là chuyện vô cùng khó khăn. Mà chính trị cũng giống như một bàn cờ, nếu như đi nhầm một nước thì chỉ có nước thua mà thôi.
Tào Tuấn Minh triệu kiến, là vào buổi trưa.
Phạm Hồng Vũ cố ý quay về Đại viện Huyện ủy để ăn cơm.
Thông thường thời gian này, hắn đều ăn cơm ở nhà máy, thỉnh thoảng đến quán của Triệu Ca ăn. Quản Lệ Mai cũng bận công việc, cần phải đi làm đúng giờ, cho nên nấu cơm cũng rất vất vả.
Phạm Vệ Quốc buổi trưa cũng không về ăn cơm.
Phạm Hồng Vũ biết Tào Tuấn Minh nhắm vào hắn nên mới đến đây, phỏng chừng những lãnh đạo địa khu khác cũng có thể đoán ra một chút manh mối, ít nhất là lòng dạ Lương Quang Hoa hiểu rõ. Chỉ có điều, Tào Tuấn Minh chưa lên tiếng ra lệnh thì những người khác không ai dám tự chủ trương, thông báo trước cho Phạm Hồng Vũ.
Buổi chiều, Phạm Hồng Vũ vẫn đến ban Nhân sự của nhà máy làm việc bình thường, tuy nhiên không đọc báo, mà lấy một số hồ sơ nhân sự ra để sắp xếp lại. Nếu lãnh đạo đến, nhìn thấy cảnh một cán bộ trẻ quan liêu được.
Khoảng ba giờ, ngoài hành lang bỗng vang lên những tiếng bước chân dồn dập.
Xem ra có không ít người đến.
Lão Vương và Kiều Phượng vội dừng tay lại, đứng dậy ngó nhìn xung quanh. Còn Phạm Hồng Vũ thì vẫn bất động thanh sắc, tiếp tục sắp xếp lại hồ sơ.
- Bí thư Lý, mời đi đằng này!
Bí thư Đảng ủy nhà máy liên tiếp nói, nghe giọng điệu có vẻ như đang nịnh bợ.
Trong chốc lát, một đoàn người đi đến cửa ban Nhân sự, vô cùng náo nhiệt.
Người đi đầu, khoảng năm mươi tuổi, dáng người trung bình, mặc một chiếc áo kiểu Tôn Trung Sơn màu xám, thần thái nghiêm chỉnh, đó chính là Phó bí thư Huyện ủy Lý, phân quản công tác tuyên truyền văn hóa, người khác là Trưởng ban Long của ban Tuyên giáo Huyện ủy. Một nhà máy nhỏ bé, mà hôm nay có những hai vị lãnh đạo cấp huyện đến như vậy, tất nhiên không thể không khiến Bí thư Kiều căng thẳng được.
Phạm Hồng Vũ lúc này mới đứng dậy, mỉm cười với Phó bí thư Lý và Trưởng ban Long, gật đầu nói:
- Bác Lý, chú Long.
Phó bí thư Lý sắc mặt nghiêm túc, nhìn Phạm Hồng Vũ một cái, nói:
- Đồng chí Phạm Hồng Vũ, mời cậu đến nhà khách huyện ủy cùng với chúng tôi một chuyến, có người muốn nói chuyện với cậu.
Theo lý mà nói, lãnh đạo huyện có thể trực tiếp gọi điện đến nhà máy Cơ khí nông nghiệp để thông báo cho Phạm Hồng Vũ là được. Nếu như vì thận trọng, mà Phó bí thư Lý và Trưởng ban Long đến, thì cũng có thể ngồi ở phòng của Bí thư Kiều, để Phạm Hồng Vũ đến bái kiến. Tuy nhiên hôm nay lại đến thẳng ban Nhân sự như vậy, có thể thấy được Phó bí thư Lý và Trưởng ban Long đang rất căng thẳng, không muốn mượn tay người khác để đi làm. Nếu chẳng may có sai sót thì làm sao có thể giải thích với lãnh đạo được?
- Vâng!
Phạm Hồng Vũ vẫn mỉm cười, cẩn thận gập tập hồ sơ lại.
Trên huyện xuống bốn năm người, lại thêm người của nhà máy nữa, bỗng chốc văn phòng của ban Nhân sự trở nên chật ních. Phạm Hồng Vũ bê hồ sơ đi qua, tất cả mọi người tự nhiên nhường đường.
Trước mắt, thiên tài trẻ tuổi này mới là nhân vật chính. Một vị đại lãnh đạo từ trung ương xuống, chỉ mặt gọi tên muốn gặp hắn.
Đây là vinh dự cỡ nào chứ?
Không biết Phạm Hồng Vũ rốt cuộc có bản lĩnh gì để nhân vật lớn như vậy đích thân tiếp kiến?
Nhà máy cơ khí nông nghiệp huyện ở phía Nam, còn Ủy ban và nhà khách huyện ở phía Bắc, nhưng đi bộ cũng chỉ mất khoảng hai chục phút, Phó bí thư Lý và Trưởng ban Long hôm nay lái hẳn hai chiếc xe con xuống.
Phó bí thư Lý để cho Phạm Hồng Vũ lên xe của mình, còn mình ngồi phía sau cùng hắn.
Dọc đường đi, Phó bí thư Lý vẫn nghiêm mặt, không nói một lời.
Phó bí thư Lý tuân thủ nghiêm túc tôn chỉ ở chốn quan trường, chuyện lớn như vậy, tuyệt đối không nên nói liều.
Chỉ mấy phút sau, chiếc xe con đã đỗ giữa cổng lớn của nhà khách Huyện ủy.
Gần nhà khách, sớm đã bố trí đội ngũ cảnh sát mặc thường phục để làm nhiệm vụ bảo vệ một cách nghiêm ngặt.
Phó bí thư Lý đích thân đi cùng với Phạm Hồng Vũ vào nhà khách, đi thẳng lên tầng ba.
Nhà khách Huyện ủy, là nhà khách “xa hoa” nhất ở huyện Vũ Dương, nhưng trong mắt Phạm Hồng Vũ thì lại rất cũ kỹ, đáng bị đập đi từ lâu rồi. Chỉ có điều, giữa những năm tám mươi, gần như ở các huyện nhỏ ở đại lục, thì những nhà khách thế này lãnh đạo vẫn thường ở được, Phạm Hồng Vũ có thể nói được điều gì?
Tuy rằng toàn bộ nhà khách trông khá là rách rưới, nhưng vẫn phân cấp bậc rõ ràng. Trước phòng thứ 4 của tầng 3 có treo biển: Phòng khách quý! Bên trong có một nhà vệ sinh riêng, một chiếc ti vi màu, một chiếc quạt điện và một bộ bàn ghế gỗ dùng để tiếp khách.
Tào Tuấn Minh đương nhiên là được sắp xếp ở phòng khách quý rồi.
Còn việc Phó trưởng ban Tào ở huyện Vũ Dương bao lâu thì ai cũng không biết. Phó trưởng ban Tào không nói, cũng không ai dám hỏi, nhiều nhất cũng chỉ thăm dò qua thư ký của ông ta mà thôi.
Bên ngoài phòng Tào Tuấn Minh, thì không được “canh phòng nghiêm ngặt” như ở bên ngoài, chỉ có một người chừng hơn ba mươi tuổi, mặc một bộ đồ Tây trang đứng ở đó. Thấy Phó bí thư Lý và Phạm Hồng Vũ đến, anh ta liền chủ động đi lên bắt tay với Phạm Hồng Vũ, nói:
- Phó bí thư Lý, anh vất vả rồi, còn vị này có phải là đồng chí Phạm Hồng Vũ không?
Giọng nói rất nhẹ nhàng, không có chút gì kiêu căng cả.
Phó bí thư Lý liền lộ ra thần sắc vô cùng cảm động, khiêm tốn nói:
- Vâng, Thư ký Cố, đây là đồng chí Phạm Hồng Vũ.
- Chào anh, Thư ký Cố!
Phạm Hồng Vũ chủ động chào Thư ký Cố một tiếng.
Thư Ký Cố vội vàng bắt tay với Phạm Hồng Vũ nói, cảm thán nói:
- Xin chào xin chào, đồng chí Phạm Hồng Vũ đúng là trẻ tuổi nhỉ.
Câu khen này rất có tiêu chuẩn, chỉ nói là Phạm Hồng Vũ còn trẻ mà thôi. Tuy nhiên với giọng nói của Thư ký Cố, thì vẫn làm cho người ta có cảm giác mình đang được khen, không hề tạo ra bất kỳ sự hiểu lầm nào.
Những người thường xuyên bên cạnh lãnh đạo, cũng không phải là những người tầm thường.
- Đồng chí Phạm Hồng Vũ, xin mời. Phó trưởng ban Tuyên giáo Trung ương Tào muốn nói chuyện với câu.
Thư ký Cố nói rõ thân phận của người đang ngồi bên trong một cách rất quy tắc, Phạm Hồng Vũ nghĩ bụng đây có lẽ là “quy củ” của Phó trưởng ban Tào. Theo phỏng đoán của Phạm Hồng Vũ, thì Phó trưởng ban Tào là một “đại thư ký” của một lãnh tụ nào đó, trước mặt lãnh tụ, Phó trưởng ban Tào luôn phải tuân thủ nghiêm ngặt nguyên tắc như vậy, đương nhiên điều này cũng sẽ ảnh hưởng đến cấp dưới của ông ta.
Vị Thư ký Cố đang đứng trước mắt mình đây chính là thư ký của thư ký. Nghe thì có vẻ kỳ lạ, nhưng trên thực tế thì những trường hợp như vậy nhiều vô số. Thậm chí ngày bình thường Thư ký Cố này cũng có thư ký của riêng mình. Tuy không có danh nghĩa, nhưng thực tế thì chính là như vậy.
Thư ký của Khâu Minh Sơn – Thái Dương, không phải cũng là Trưởng phòng thư ký 2, dưới tay còn quản lý rất nhiều người đó sao.
- Vâng, cảm ơn Thư ký Cố.
- Đừng khách sáo, mời!
Thư ký Cố đẩy cửa phòng ra, dẫn Phạm Hồng Vũ đi vào.
Phạm Hồng Vũ âm thầm hít một hơn, chậm rãi bước vào trong phòng.
Truyện đang hot:
Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên Vietwriter.com