Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 19
Trong thời gian bị “lưu đày”, Phạm Hồng Vũ buông xuống hết tất cả quốc gia đại sự, toàn lực làm kinh tế. Tuy hắn là người được trùng sinh, nhưng địa vị lại quá thấp, ngoài việc mạo hiểm sửa bài viết của Khâu Minh Sơn, thì những chuyện khác hắn đều lực bất tòng tâm.
Không cần nói đến những nhân vật lớn, mà ngay cả những cán bộ chủ yếu từ địa khu trở xuống cũng đâu dễ dàng mà nghe lời của tiểu bối như vậy.
Tuy nhiên Phạm Hồng Vũ cũng không có ý định ngồi chờ kết quả.
Nếu ông trời bắt hắn phải quay lại, thì sẽ không chỉ cho hắn làm được mỗi một việc như vậy. Nếu như chẳng may tính toán sai, Khâu Minh Sơn vẫn bị mất chức như trước, thì khả năng thăng tiến của ba hắn là rất nhỏ, và hắn càng khó ngóc đầu lên được. Tuy nhiên, ở thế gian này có rất nhiều việc có thể làm được, cũng không cứ phải làm quan mới nổi bật được.
Lợi dụng tất cả những ưu thế để kiếm chút tiền, cũng là một lựa chọn không tồi, dù thế nào thì cũng tốt hơn so với việc cả đời làm một viên cảnh sát hình sự cỏn con như kiếp trước.
Vì vậy, Phạm Hồng Vũ rất quan tâm đến việc hợp tác với Triệu Ca kinh doanh công trái.
Hắn thì chắc chắn là không thể moi đâu ra tiền vốn rồi, mà chỉ có thể xin mẹ mà thôi.
Khoản tiết kiệm của Phạm Vệ Quốc và Quản Lệ Mai Phạm Hồng Vũ biết rất rõ ràng. Nhiều năm như vậy, Phạm Vệ Quốc và Quản Lệ Mai làm cán bộ, tuy là chức không quá lớn, cộng với việc Phạm Vệ Quốc là người liêm chính, đương nhiên là sẽ không có nhiều tiền, nhưng hai mươi mấy năm tích góp, mấy ngàn tệ gửi ngân hàng thì chắc chắn là có.
Vốn tưởng rằng thuyết phục Quản Lệ Mai rất khó khăn, Phạm Hồng Vũ cũng đã chuẩn bị hàng mớ lý do. Không ngờ, Quản Lệ Mai cũng có đầu óc kinh doanh, sau khi nghe Phạm Hồng Vũ nói suy nghĩ của mình thì bà lập tức đồng ý ngay.
Cũng giống như Triệu Ca, Quản Lệ Mai cảm thấy Phạm Hồng Vũ nói rất có lý, việc này đúng là chẳng có gì mạo hiểm cả, chỉ cần cẩn thận một chút, thì không thể lỗ vốn được.
Đương nhiên, Quản Lệ Mai vẫn tương đối cẩn thận, bà còn hỏi một người bạn làm ở ngân hàng cho chắc. Người bạn đó trả lời rằng việc kinh doanh công trái này không trái pháp luật, nhà nước đã có chính sách tự do lưu thông công trái, chỉ cần hai bên bằng lòng mua bán là được, nhà nước không can thiệp.
Điều này làm Quản Lệ Mai cảm thấy an toàn tuyệt đối, bà liền rút khoản tiền bốn ngàn tệ gửi ở ngân hàng ra đưa cho Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ cũng kéo Hạ Ngôn vào, gã cũng dồn được hai ngàn tệ, công với gần ba ngàn của Triệu Ca nữa thì tất cả cũng đã được chín ngàn tệ rồi, một khoản vốn cũng khá là “hùng hậu”.
Triệu Ca làm việc đúng là rất nhanh gọn, nói làm là làm. Cô đã mời ba đứa cháu của mình dưới quê lên để làm nhiệm vụ đi thu mua công trái.
Triệu Ca có lối suy nghĩ khá kín đáo, mặc dù cô rất tin tưởng những điều mà Phạm Hồng Vũ nói, nhưng quán cơm của cô vẫn hoạt động như bình thường, hàng ngày cô vẫn làm đầu bếp. Nếu chẳng may kinh doanh công trái không thuận lợi thì còn có quán cơm để mà sống. Triệu Ca tuy chưa được đọc những sách dạy kinh doanh, nhưng cô vẫn biết, không nên bỏ tất cả trứng gà vào một giỏ.
Phạm Hồng Vũ và Hạ Ngôn cũng gia nhập vào đội ngũ đi thu mua. Hai người bọn họ vốn là người thị xã, cho nên sẽ thuộc đường hơn so với ba người mà Triệu Ca đã mời từ dưới quê lên, hơn nữa ở thị trấn Thành Quan họ cũng có nhiều người quen.
Quá trình thu mua công trái rất thuận lợi.
Giống như những gì mà Phạm Hồng Vũ dự đoán, những cán bộ và công nhân viên giữ công trái khi nghe tin có người đi thu mua công trái thì ai nấy đều mừng rỡ mà đem công trái đến đổi thành tiền mặt. Thậm chí có nhiều người chỉ lấy lại giá gốc, chứ không lấy tiền lãi.
Bởi vì trong suy nghĩ của họ, thứ này có đổi thành tiền mặt được hay không còn khó nói, chứ đừng nói gì đến tiền lãi.
Thông tin bế tắc, tư duy cũng trở nên trì trệ, thông thường người ta chỉ quan tâm đến cái hiện tại mà thôi.
Chỉ mất mấy ngày, chín ngàn tệ kia liền biến thành hơn tám ngàn theo giá trị của công trái đã đến kỳ.
Ngày này, Phạm Hồng Vũ vẫn đến ban Nhân sự uống trà đọc báo. Việc thu mua công trái của hắn, chủ yếu là tranh thủ giờ nghỉ trưa và cuối tuần, còn giờ đi làm ở nhà máy thì vẫn chấp hành nghiêm túc.
Đã bị “đi đày” rồi, lại để cho người ta có ấn tượng không tốt nữa thì cũng chẳng ra sao.
Phạm Hồng Vũ rất rõ ràng, ít nhất là Khâu Minh Sơn vẫn đang chú ý hắn.
Bất kể là việc sửa bài viết này có kết cục ra sao, nhưng hắn đã để lại một ấn tượng sâu sắc trong đầu Khâu Minh Sơn. Nếu lịch sử không thể thay đổi được thì hắn là một kẻ điên, còn khi thế cục phát triển theo dự đoán của hắn, thì hắn sẽ trở thành thiên tài. Khâu Minh Sơn bảo vệ được chức vị này chính là lúc Phạm Hồng Vũ hắn có thể “Đông Sơn tái khởi”.
Hắn đối mặt với việc “lưu đày” này như thế nào, tất nhiên sẽ quyết định đến việc Khâu Minh Sơn cho hắn được bao nhiêu “điểm”.
Khâu Minh Sơn là một lãnh đạo mang khí chất của Nho gia, rất coi trọng người “không quan tâm hơn thua”.
Trên thực tế, không phải Phạm Hồng Vũ ở nhà máy mỗi ngày đều trôi qua vô cùng nhàn nhã, mà là hắn đang chú ý đến hướng đi của đại cục chính trị. Hàng ngày hắn đều đọc “Quần chúng nhật báo”, “Thanh Sơn nhật báo”…
Bài viết hôm đó của Khâu Minh Sơn sau khi được đăng trên Quần Chúng nhật báo không lâu, Phạm Hồng Vũ đã đọc được bài hưởng ứng trên Quần Chúng nhật báo. Bài viết này do một nhà lý luận ở một cơ quan nghiên cứu của Trung ương chấp bút, bày tỏ sự ủng hộ đối với bài viết của Khâu Minh Sơn.
Nhìn bài viết này, hai mắt Phạm Hồng Vũ hơi híp lại.
Rốt cuộc thì cũng có phản ứng rồi.
Đây chính là thủ pháp nhất quán của việc luận chiến ở tầng cao. Đầu tiên bao giờ cũng là một nhà nghiên cứu ra mặt “thử” đã, sau khi nhận được sự hưởng ứng nhất định thì nhân vật quan trọng mới ra mặt lên tiếng.
Hướng dư luận phát triển đến một thời điểm nhất định, thời cơ chín muồi thì tiếp theo chính là điều chỉnh nhân sự.
Ở thế giới kia, ngày điều chỉnh nhân sự quan trọng càng ngày càng gần. Phạm Hồng Vũ dự đoán kết quả cũng sắp hiện ra rồi.
Phạm Hồng Vũ tỉ mỉ đọc bài viết hôm đó, đặt nhẹ tờ báo xuống, nhấp một ngụm trà.
Chiếc điện thoại để bàn bỗng reo lên.
- Xin chào, ban Nhân sự nghe.
- Hồng Vũ.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Triệu Ca, giọng nói đó có chút gấp gáp, giống như cô vừa trải qua một sự kinh hãi nào vậy.
- Đã xảy ra chuyện gì thế?
Phạm Hồng Vũ vội vàng hỏi.
Triệu Ca vội vàng nói:
- Không, không xảy ra chuyện gì cả, cậu đừng lo lắng. Bây giờ cậu có rảnh không? Đến quán tôi một chút.
Phạm Hồng Vũ lập tức hiểu ra vấn đề, liền cười nói:
- Bà chủ Triệu, xin chúc mừng chị đã phát tài.
- Ấy, cậu lại nói giỡn nữa rồi, mau đến đi, tim tôi đang đập thình thịch đây này, sắp nhảy ra khỏi lồng ngực đến nơi rồi.
Triệu Ca nói với giọng nũng nịu. Đối mặt với niềm vui bất ngờ, Triệu Ca cũng không thể giấu được vẻ đặc trưng của con gái.
- Được, chị cứ về quán trước đi, tôi tới liền.
Phạm Hồng Vũ cười nói, tâm trạng của hắn cũng trở nên rất sung sướng.
Hồi năm 86, điện thoại vẫn còn là một thứ rất xa xỉ, trong quán của Triệu Ca không có điện thoại, nhất định là cô vừa ra chỗ điện thoại công cộng để gọi. Triệu Ca rất biết ý, tuyệt đối không tự mình đến nhà máy để tìm Phạm Hồng Vũ, để tránh việc người khác nói ra nói vào.
Khoảng mười phút sau, Phạm Hồng Vũ đã đến quán cơm của Triệu Ca.
Tầm mười giờ sáng, quán không có khách, vô cùng yên tĩnh, chỉ có một mình Tiểu Hoa đang nhặt rau ở trong.
- Tiểu Hoa, chị Ca Nhi đâu?
Tiểu Hoa vội ngẩng đầu lên, nói:
- Anh Phạm, chị Ca Nhi ở trên lầu ý.
Quán cơm nhỏ này của Triệu Ca có hai tầng, tầng dưới là quán cơm, tầng trên là khu sinh hoạt.
Phạm Hồng Vũ cười cười, lập tức đi xuyên qua phòng bếp để lên tầng hai. Phòng ngủ của Triệu Ca hắn không đi qua, đang chuẩn bị lên tiếng gọi thì cửa phòng bỗng mở ra.
- Mau, qua bên này đi.
Triệu Ca hé miệng cười, giơ bàn tay trắng nõn nà ra vẫy.
Phạm Hồng Vũ vội đi tới.
Cũng giống như tầng 1, tầng hai này cũng rộng chừng bốn mươi mét vuông, có hai gian phòng. Trước kia Triệu Ca và Tiểu Hoa mỗi người một gian, nhưng hiện giờ có ba “nhân viên thu mua công trái” nữa, thì Triệu Ca và Tiểu Hoa ở chung một phòng.
Phạm Hồng Vũ vừa mở cánh cửa ra, Triệu Ca liền túm lấy cổ tay hắn kéo vào.
Trên chiếc bàn trong phòng, có đặt một tay nải màu vàng căng phồng.
Sau khi kéo Phạm Hồng Vũ vào, Triệu Ca liền đóng cửa lại. Hít sâu một hơi, bộ ngực bình thường vốn dịu dàng, lúc này giật giật mãnh liệt, hai mắt nhìn chằm chằm vào tay nải trên bàn, miệng im lại giống như đang trốn kẻ địch vậy.
Phạm Hồng Vũ liền cười.
Một lúc sau, Triệu Ca mới bình tĩnh lại, đưa tay cởi tay nải ra, lập tức mười xấp tiền mới cứng hiện ra trước mặt.
- Đều ở đây rồi, 10650 tệ…Hồng Vũ, chúng ta lãi đến 1650 tệ, trong bảy ngày lãi tới 1650 tệ cơ đấy…
Triệu Ca không kìm nổi, bèn vỗ vỗ ngực mình, thở dốc.
Phạm Hồng Vũ đương nhiên là không hưng phấn như vậy, cười ha hả trêu chọc nói:
- Chúc mừng bà chủ Triệu, kinh doanh phát tài!