Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 86
Không biết vì sao, Mà Hình như Cả Thiên giới Đều biết đến sự Tồn tại của Người nữ nhi kia Ở trong Vườn Đào Của Vị Thần Quân... Ngạn Ly Tìm cách Luôn rời khỏi đây Thì Chạm Mặt Phong Nguyệt Trần, Hơn nữa Càng không biết tại sao Từ nảy đến giờ Rất có nhiều Thần Tiên Đến Vườn Đào Này Mang theo Bảo vật vô số... Người Nam Nhân kia Đứng hầm hực Khuôn mặt tím sẫm, Nhìn Đám Nam Thần Tiên Này Cười cười nói chuyện Với Nữ Nhân của mình.
- Nói xong chưa.... Xong rồi thì Cút Khỏi đây.
- Dạ.. Dạ Nguyệt Thần Quân...
- CÚT khỏi đây ngay và Luôn...
- Vâng.. Vâng...
Ánh mắt Những Thần Tiên kia gặp Ánh mắt muốn tất sát liền chạy Nhanh chóng đi. Hắn Nhìn theo Đám Kia mà Hầm hực, Hắn Cũng chẳng muốn Cho vào đây nhưng Cô Nói Buồn chán Khi ở một mình Nên Hắn Mới cho vào, Vậy mà Dám Cười cười nói nói Với Ngạn Của Hắn sao...
- Nèhh.. Sao Vậy...
- Không sao!... Lần sao không cần gặp đám nhiều chuyện đó ..
Gương mặt Hắn Phần lạnh lùng đầy sát khí dường như Đã mất đi, Hắn Cất giọng dịu dàng, Cô hơi tò mò, Khẽ cười hiểm, Bỉu môi cất tiếng.
- Oa... Dạ Nguyệt Thần Quân Đang ghen sao..
- Ghen, Chỉ không thích Ngươi Ở Cạnh Người khác! Quá chướng mắt.
Ngạn Ly Cười trừ, Vươn tay Ôm lấy Phong Nguyệt Trần, Cô Ngẩn đầu cười nhẹ..
- Tiểu sư phụ à, Đồ nhi chỉ Thích có một Mình ngươi, yêu Mỗi mình ngươi, không có người thứ hai đâu...
Phong Nguyệt Trần Vạn phần Ngạc nhiên, Hắn không nghe lầm chứ, Cô chủ động ôm Hắn, Nói yêu Hắn, mặc dù không biết Có thật hay là giả, Hay là Chiêu trò của cô Để Rời khỏi Hắn, Dù thế nào Hắn Vẫn rất vui, Vòng tay qua lưng Ôm Ngạn Ly.
- Ngạn, Ta Cũng rất Yêu ngươi, Chỉ Cần Ngươi không rời khỏi ta Cái Danh Thần Quân này Ta không cần..
Yêu một người Thì phải Yêu tất cả những thứ Người đó có, Hắn cũng chẳng ngoại lệ, nhưng chỉ có Tiếng sư phụ hắn không muốn nghe từ miệng cô chút nào, Phải gọi Hắn là Phu quân mới đúng.
___
Bên kia Cẩu lương Ngập trời, Bên này Kẻ khóc người cười, Diên Lăng Khóc lóc Nhìn Hai con người kia Đồng thời vừa lấy Tay áo Của Quyết đứng bên cạnh Lau nước mắt...
- Phù... Cũng may là Ta nhanh tay Dùng phép phong toả nơi chúng ta đang đứng nếu không với tu vi của hai người đó Phát hiện là chuyện sớm muộn..
Quyết thở phào nhẹ nhõm, Diêm Đại nhân của Hắn đã về Âm giới Trước, Còn Hắn Bị Diên Lăng lôi đi tìm Ngạn Vương, Hoa Y thì gần như mất tích, Nhưng lại không ngờ thay Lại Phát hiện Chuyện này..
- Huhuhuhu... Ngạn Vương của ta... Tên Dạ Nguyệt kia là sư phụ của Ngạn Vương mà, sao lại dám Thích Đồ đệ chứ....huhu..
Diên Lăng Gào thét.
- Haizz... Thì Ngạn Vương cũng đã Động lòng với Dạ Nguyệt, chỉ là lúc hai người lịch kiếp chạm mặt không phát hiện người bên cạnh mình, Nhưng Chuyện thần tiên lấy vợ là chuyện bình thường hơn nữa hai người đó là Thần Quân ai dám Có ý kiến..
Bỉ Ngạn Hoa Mang Màu sắc của máu.
Nhộm Hoàng Tuyền một sắc đỏ đau thương.
Khi Đã Yêu bất chấp Đạo lý Luân Thường.
Cũng không quản Ngàn Năm Không gặp gỡ.
_____________________
- Nói xong chưa.... Xong rồi thì Cút Khỏi đây.
- Dạ.. Dạ Nguyệt Thần Quân...
- CÚT khỏi đây ngay và Luôn...
- Vâng.. Vâng...
Ánh mắt Những Thần Tiên kia gặp Ánh mắt muốn tất sát liền chạy Nhanh chóng đi. Hắn Nhìn theo Đám Kia mà Hầm hực, Hắn Cũng chẳng muốn Cho vào đây nhưng Cô Nói Buồn chán Khi ở một mình Nên Hắn Mới cho vào, Vậy mà Dám Cười cười nói nói Với Ngạn Của Hắn sao...
- Nèhh.. Sao Vậy...
- Không sao!... Lần sao không cần gặp đám nhiều chuyện đó ..
Gương mặt Hắn Phần lạnh lùng đầy sát khí dường như Đã mất đi, Hắn Cất giọng dịu dàng, Cô hơi tò mò, Khẽ cười hiểm, Bỉu môi cất tiếng.
- Oa... Dạ Nguyệt Thần Quân Đang ghen sao..
- Ghen, Chỉ không thích Ngươi Ở Cạnh Người khác! Quá chướng mắt.
Ngạn Ly Cười trừ, Vươn tay Ôm lấy Phong Nguyệt Trần, Cô Ngẩn đầu cười nhẹ..
- Tiểu sư phụ à, Đồ nhi chỉ Thích có một Mình ngươi, yêu Mỗi mình ngươi, không có người thứ hai đâu...
Phong Nguyệt Trần Vạn phần Ngạc nhiên, Hắn không nghe lầm chứ, Cô chủ động ôm Hắn, Nói yêu Hắn, mặc dù không biết Có thật hay là giả, Hay là Chiêu trò của cô Để Rời khỏi Hắn, Dù thế nào Hắn Vẫn rất vui, Vòng tay qua lưng Ôm Ngạn Ly.
- Ngạn, Ta Cũng rất Yêu ngươi, Chỉ Cần Ngươi không rời khỏi ta Cái Danh Thần Quân này Ta không cần..
Yêu một người Thì phải Yêu tất cả những thứ Người đó có, Hắn cũng chẳng ngoại lệ, nhưng chỉ có Tiếng sư phụ hắn không muốn nghe từ miệng cô chút nào, Phải gọi Hắn là Phu quân mới đúng.
___
Bên kia Cẩu lương Ngập trời, Bên này Kẻ khóc người cười, Diên Lăng Khóc lóc Nhìn Hai con người kia Đồng thời vừa lấy Tay áo Của Quyết đứng bên cạnh Lau nước mắt...
- Phù... Cũng may là Ta nhanh tay Dùng phép phong toả nơi chúng ta đang đứng nếu không với tu vi của hai người đó Phát hiện là chuyện sớm muộn..
Quyết thở phào nhẹ nhõm, Diêm Đại nhân của Hắn đã về Âm giới Trước, Còn Hắn Bị Diên Lăng lôi đi tìm Ngạn Vương, Hoa Y thì gần như mất tích, Nhưng lại không ngờ thay Lại Phát hiện Chuyện này..
- Huhuhuhu... Ngạn Vương của ta... Tên Dạ Nguyệt kia là sư phụ của Ngạn Vương mà, sao lại dám Thích Đồ đệ chứ....huhu..
Diên Lăng Gào thét.
- Haizz... Thì Ngạn Vương cũng đã Động lòng với Dạ Nguyệt, chỉ là lúc hai người lịch kiếp chạm mặt không phát hiện người bên cạnh mình, Nhưng Chuyện thần tiên lấy vợ là chuyện bình thường hơn nữa hai người đó là Thần Quân ai dám Có ý kiến..
Bỉ Ngạn Hoa Mang Màu sắc của máu.
Nhộm Hoàng Tuyền một sắc đỏ đau thương.
Khi Đã Yêu bất chấp Đạo lý Luân Thường.
Cũng không quản Ngàn Năm Không gặp gỡ.
_____________________