Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 78
Dạ Nguyệt Thần Quân sư phụ của cô Lại là Người Cô Yêu Ở kiếp này, Đây chẳng Phải Là Nghiệt duyên sao, Thứ mà cô trốn tránh Hàng Ngàn Năm nay..
Năm Xưa, Cô Náo Loạn Thiên giới rồi Nhảy xuống Tru Tiên Dài, Ai Cũng nghĩ cô đã chết, Có lẽ mọi lỗi lầm năm đó Sư phụ cô Đã gánh tất cả, Mệnh Đế Vương Đúng thật là Vô tình, Cô là Con gái của Ngọc đế, Ông cũng chẳng Tha cho... Hổ dữ không ăn thịt con mà lão ta..
- Ngạn, Tạm Biệt ngươi.
Phong Nguyệt Trần Nhìn Cô cười nhẹ, Có lẽ Kiếp này Gặp Cô là Điều mà Hắn Vui nhất, Yêu cô là điều Hắn đúng nhất, Cho cô tất cả Là điều Không bao giờ sai.
Trần Bước lên, Tụ lại Linh Khí Ở Cánh Tay Dồn lực Tạo Thành một Thanh kiếm, Hắn cằm lấy, Có thể thấy Khí tức của Hắn Mạnh hơn lúc trước rất nhiều.
- Khụ...khụ...
Mặc Nhiên Lờ đờ mở mắt từ từ, Nhìn thấy Khuôn mặt Cô Cô mà Y Quan tâm nhất, Y khó Khăn cất giọng..
- Cô....
- Im miệng, Ngươi đang bị thương, Đợi ta trị thương xong Đến Tử Ngạn Điện Quét dọn Ngàn Năm Vì tự ý Rời khỏi Minh giới.
Ánh mắt long lanh đẫm nước mắt, Cô Cô vẫn nghiêm khắc như vậy, Không nể tình một chút sao, Y Vẫn còn rất rất nhỏ.
- Cô...
___
Phong Nguyệt Trần Đang dùng tất cả Tu Vi của Mình kiếp này đặt cược, Hắn Dùng nội lực phá tan lưới Phía trên thì Bỗng nhiên Từ đâu ra một con mãnh xà đớp lấy hắn,...
- Ahaaha... Viêm Xà Đúng là Đến đúng lúc được, nếu không Thiên kiếm Trận chưa Hoàn chỉnh mà bị Hắn phá phải Thì tiêu.
- Diệp Xuyến Bảo Viêm Xà của ngươi tránh ra, Vướn chỗ...
- Ngươi nên Cảm ơn ta đi...hừ..
Viêm Xà kia Đột ngột Ngã xuống trong rất Đau đớn Ngã Xuống Trận pháp, Rồi Bổng nhiên Tan nát từng mảnh...
Hình ảnh người nam nhân cằm thanh kiếm trong tay Dáng đứng cao ngạo, Quả nhiên Thần Quân có khác... Chỉ tiếc là Tại sao Hắn lại Là Sư phụ cô.
- Viêm...Viêm xà Của ta.. Ngươi...
- Thứ nên chết thì không nên tồn tại...
Hắn lạnh giọng, Rồi Phá Trận..
- Tên này.. Khốn thật..
- Nèhh.... Thay Đổi giết Tên đó trước đi...
Năm người Đang lập trận kia Dường như đang thảo luận mắt với nhau, Khi Cả đám Cùng nhau Gật đầu, Thì Bọn chúng Chuyển hướng Thanh kiếm kia từ Hướng cô sang Phía Phong Nguyệt Trần.
__________'
Vết Thương Mặc Nhiên càng lúc Hồi phục càng nhanh, Hai Cánh Tay kia cũng dường như đã mọc trở lại, Y mở tròn mắt Nhìn Trần..
- Cô cô, Kia Là ai vậy, trông rất mạnh... như là Diêm Thúc thúc vây.
- Để sao đi, Mau trốn đi, Tên Đó là Thần Quân Thiên giới...
- Thần... thần quân......
Mặc Nhiên còn đang ngạc nhiên, Thì bị Ngạn Ly Dùng thuật dịch chuyển đưa đi, Cả cô cũng vậy nếu còn ở lại đó thì e là Cô Còn Quyến luyến Người đó.
_________
Âm Giới
Lâu Rồi mới quay trở lại Đúng là Cảm giác quen thuộc không nơi nào bằng mà, Vẫn là Con đường Mang Tên Hoàng Tuyền đó, Vẫn là Hàng Hoa Bỉ Ngạn Ven đường, Song Vong Xuyên vẫn Lặng lẽ Trôi, Bước trên Đó tại sao cảm giác lại Khó chịu như vậy.
- Cô cô, Mặc Nhiên đến Quỷ giới một chút...
Cô gật nhẹ đầu, Mặc Nhiên tung tăng chạy đi, Âm Giới Bình thường rất náo nhiệt Bây giờ lại Cứ như Chùa không bóng người, Hoàn toàn Không chút Cảm giác.
- Ngạn... Vương...
Tiếng Nói từ đâu phát ra, Một Cô nhóc Chạy đến Ôm Cô, Khóc sướt mướt..
- Ngạn.. Vương.. Người về rồi, Thần ở Đây Chán muốn chết rồi..
Diên Lăng Ôm Cô khóc sướt mướt, Nhận phạt xong trở về Âm Giới Thì liền bị Diêm Vương đại nhân kia bắt Trông coi cả Địa Phủ, cho dù cô không muốn cũng phải ở lại đây, cô muốn Đi tìm Ngạn Vương của Cô kìa.
- Được rồi, Bỏ ra đi, Ngươi biến Thành Ta Đến Ngũ Vương Phủ, Thiên Quốc Ở đó một thời gian Thay Ta...
- Diên Lăng muốn ở cạnh người mà... Ở Nhân Giới không có người không vui.
Ngạn ly Thở dài lịch kiếp xong không những chẳng trưởng thành Mà Càng trẻ con hơn rồi.
- Diên Lăng, Giúp ta Thì ngươi có thể đến Ở Tử Ngạn Điện...
- Được thôi, Ngài Yên tâm Thần mà ra tay Đảm bảo sẽ thành công...
- Thành Công thì ít Phá Hoại thì nhiều.. Bỏ tính đó đi, Hơn nữa Đám Người A Quyết cũng đang ở đó..
Ngạn Ly bước đi khi nói hết câu, Thì dường như không đi được... Diên Lăng Ôm chân Cô...
- Ngạn Vương, Thần không muốn ở Chung với đó đâu, Bọn họ Là một đám đần độn...
- Bỏ ra....
- . Ngạn Vương không quan tâm Thần, nữa sao...
Năm Xưa, Cô Náo Loạn Thiên giới rồi Nhảy xuống Tru Tiên Dài, Ai Cũng nghĩ cô đã chết, Có lẽ mọi lỗi lầm năm đó Sư phụ cô Đã gánh tất cả, Mệnh Đế Vương Đúng thật là Vô tình, Cô là Con gái của Ngọc đế, Ông cũng chẳng Tha cho... Hổ dữ không ăn thịt con mà lão ta..
- Ngạn, Tạm Biệt ngươi.
Phong Nguyệt Trần Nhìn Cô cười nhẹ, Có lẽ Kiếp này Gặp Cô là Điều mà Hắn Vui nhất, Yêu cô là điều Hắn đúng nhất, Cho cô tất cả Là điều Không bao giờ sai.
Trần Bước lên, Tụ lại Linh Khí Ở Cánh Tay Dồn lực Tạo Thành một Thanh kiếm, Hắn cằm lấy, Có thể thấy Khí tức của Hắn Mạnh hơn lúc trước rất nhiều.
- Khụ...khụ...
Mặc Nhiên Lờ đờ mở mắt từ từ, Nhìn thấy Khuôn mặt Cô Cô mà Y Quan tâm nhất, Y khó Khăn cất giọng..
- Cô....
- Im miệng, Ngươi đang bị thương, Đợi ta trị thương xong Đến Tử Ngạn Điện Quét dọn Ngàn Năm Vì tự ý Rời khỏi Minh giới.
Ánh mắt long lanh đẫm nước mắt, Cô Cô vẫn nghiêm khắc như vậy, Không nể tình một chút sao, Y Vẫn còn rất rất nhỏ.
- Cô...
___
Phong Nguyệt Trần Đang dùng tất cả Tu Vi của Mình kiếp này đặt cược, Hắn Dùng nội lực phá tan lưới Phía trên thì Bỗng nhiên Từ đâu ra một con mãnh xà đớp lấy hắn,...
- Ahaaha... Viêm Xà Đúng là Đến đúng lúc được, nếu không Thiên kiếm Trận chưa Hoàn chỉnh mà bị Hắn phá phải Thì tiêu.
- Diệp Xuyến Bảo Viêm Xà của ngươi tránh ra, Vướn chỗ...
- Ngươi nên Cảm ơn ta đi...hừ..
Viêm Xà kia Đột ngột Ngã xuống trong rất Đau đớn Ngã Xuống Trận pháp, Rồi Bổng nhiên Tan nát từng mảnh...
Hình ảnh người nam nhân cằm thanh kiếm trong tay Dáng đứng cao ngạo, Quả nhiên Thần Quân có khác... Chỉ tiếc là Tại sao Hắn lại Là Sư phụ cô.
- Viêm...Viêm xà Của ta.. Ngươi...
- Thứ nên chết thì không nên tồn tại...
Hắn lạnh giọng, Rồi Phá Trận..
- Tên này.. Khốn thật..
- Nèhh.... Thay Đổi giết Tên đó trước đi...
Năm người Đang lập trận kia Dường như đang thảo luận mắt với nhau, Khi Cả đám Cùng nhau Gật đầu, Thì Bọn chúng Chuyển hướng Thanh kiếm kia từ Hướng cô sang Phía Phong Nguyệt Trần.
__________'
Vết Thương Mặc Nhiên càng lúc Hồi phục càng nhanh, Hai Cánh Tay kia cũng dường như đã mọc trở lại, Y mở tròn mắt Nhìn Trần..
- Cô cô, Kia Là ai vậy, trông rất mạnh... như là Diêm Thúc thúc vây.
- Để sao đi, Mau trốn đi, Tên Đó là Thần Quân Thiên giới...
- Thần... thần quân......
Mặc Nhiên còn đang ngạc nhiên, Thì bị Ngạn Ly Dùng thuật dịch chuyển đưa đi, Cả cô cũng vậy nếu còn ở lại đó thì e là Cô Còn Quyến luyến Người đó.
_________
Âm Giới
Lâu Rồi mới quay trở lại Đúng là Cảm giác quen thuộc không nơi nào bằng mà, Vẫn là Con đường Mang Tên Hoàng Tuyền đó, Vẫn là Hàng Hoa Bỉ Ngạn Ven đường, Song Vong Xuyên vẫn Lặng lẽ Trôi, Bước trên Đó tại sao cảm giác lại Khó chịu như vậy.
- Cô cô, Mặc Nhiên đến Quỷ giới một chút...
Cô gật nhẹ đầu, Mặc Nhiên tung tăng chạy đi, Âm Giới Bình thường rất náo nhiệt Bây giờ lại Cứ như Chùa không bóng người, Hoàn toàn Không chút Cảm giác.
- Ngạn... Vương...
Tiếng Nói từ đâu phát ra, Một Cô nhóc Chạy đến Ôm Cô, Khóc sướt mướt..
- Ngạn.. Vương.. Người về rồi, Thần ở Đây Chán muốn chết rồi..
Diên Lăng Ôm Cô khóc sướt mướt, Nhận phạt xong trở về Âm Giới Thì liền bị Diêm Vương đại nhân kia bắt Trông coi cả Địa Phủ, cho dù cô không muốn cũng phải ở lại đây, cô muốn Đi tìm Ngạn Vương của Cô kìa.
- Được rồi, Bỏ ra đi, Ngươi biến Thành Ta Đến Ngũ Vương Phủ, Thiên Quốc Ở đó một thời gian Thay Ta...
- Diên Lăng muốn ở cạnh người mà... Ở Nhân Giới không có người không vui.
Ngạn ly Thở dài lịch kiếp xong không những chẳng trưởng thành Mà Càng trẻ con hơn rồi.
- Diên Lăng, Giúp ta Thì ngươi có thể đến Ở Tử Ngạn Điện...
- Được thôi, Ngài Yên tâm Thần mà ra tay Đảm bảo sẽ thành công...
- Thành Công thì ít Phá Hoại thì nhiều.. Bỏ tính đó đi, Hơn nữa Đám Người A Quyết cũng đang ở đó..
Ngạn Ly bước đi khi nói hết câu, Thì dường như không đi được... Diên Lăng Ôm chân Cô...
- Ngạn Vương, Thần không muốn ở Chung với đó đâu, Bọn họ Là một đám đần độn...
- Bỏ ra....
- . Ngạn Vương không quan tâm Thần, nữa sao...