Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5
Nhìn biểu tình Mộ Dung Tâm Liên biến hóa nhanh như chớp, khóe miệng Mộ Dung Thất Thất hơi giật giật, người này quả không hổ danh cao thủ diễn trò, khí thế bừng bừng như hổ đói của Mộ Dung Thanh Liên cứ như vậy mà bị hạ xuống, sớm hay muộn gì nàng ta cũng phải chào thua Mộ Dung Tâm Liên thôi.
Mộ Dung Thất Thất thản nhiên xem diễn, đột nhiên cảm nhận được ánh mắt đang hướng về phía mình. Ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Lí Vân Khanh.
Nam nhân này thật đẹp nha !
Mái tóc đen dài xõa ra sau gáy được điểm thêm một cây trâm xanh biếc mà đơn giản, sắc xanh của quần áo vừa làm tôn dáng vẻ cao ráo vừa hòa hợp với vẻ đẹp hoàn mỹ của hắn. Lại thêm đôi mắt ôn nhu tựa gió xuân tháng năm, khi nhìn sâu vào đôi mắt ấy, trong lòng chợt cảm thấy ấm áp.
Có điều, càng ôn nhu càng khó nói, Mộ Dung Thất Thất vừa thấy được sự ôn nhu hiển hiện trong mắt, lại vừa thấy được hàn ý ẩn sâu nơi đáy mắt. Nam nhân như vậy, nhìn tưởng là ôn nhu đa tình, mà kì thực lại là người tuyệt đối vô tình, rõ ràng là không thể trêu chọc.
Chỉ cần một ánh mắt, Mộ Dung Thất Thất đã xem Lí Vân Khanh là đối tượng nên bài xích, tránh giao tiếp. Đối với loại người mặt nhu tâm lãnh như thế này, trong lòng Mộ Dung Thất Thất tự nhiên có cảm giác không thân thiện.
Phát hiện Lí Vân Khanh đang tò mò vừa nhìn vừa đánh giá chính mình, Mộ Dung Thất Thất rũ mắt xuống, ôm ngực, nhẹ giọng ho khan, giống như một cước kia làm nàng bị thương nghiêm trọng. Tiếng ho khan của nàng vang lên như đánh gãy hoàn cảnh bế tắc trước mắt, làm cho Mộ Dung Thái chú ý đến sắc mặt tái nhợt của nàng.
Đối với nữ nhi Mộ Dung Thất Thất, Mộ Dung Thái chẳng có tình cảm gì nhiều. Đối với Mộ Dung Thái, cuộc đời này không có gì để hắn tiếc nuối.
Còn trẻ mà sự nghiệp làm quan đã một bước lên mây, sau lại cưới Đại tiểu thư nhà họ Lý – một họ trong Tứ đại gia tộc, bây giờ chỉ dưới một người trên vạn người, trưởng nữ lại là Hoàng Quý Phi, những điều đó khiến hắn hài lòng
Nếu xem việc khó chịu trong lòng như hạt cát gây nhậm mắt hắn thì đó là Tam tiểu thư Mộ Dung Thất Thất.
Tây Kì quốc chuộng võ thuật, không kể già trẻ, từ hoàng thân quốc thích cho đến dân chúng, ai ai cũng đều tập võ, hơn nữa dùng võ vi tôn. Khai quốc Cao Tổ Hoàng đế dùng võ bình thiên hạ, vì vậy, võ thuật, suy cho cùng không khác gì quốc hồn của nhân dân Tây Kì quốc.
Ở Tây Kì quốc, chẳng phân biệt người sang kẻ hèn, chỉ cần giỏi võ thì được người người ngưỡng mộ và kính trọng.
Mộ Dung Thái tuy là văn nhân nhưng cũng có chút quyền cước, thú thê thiếp thì thú người có bản lĩnh, vì thế con gái con trai trong nhà sinh ra có tư chất võ thuật cũng chẳng lạ.
Việc sinh ra quái thai Mộ Dung Thất Thất đã làm hỏng đi cuộc sống hoàn mỹ của hắn.
Nghĩ đi nghĩ lại, Mộ Dung Thất Thất đúng là một thứ phế vật. Đưa con bé này đến chỗ các cao tăng lúc nó một tuổi để kiểm tra khả năng, thấy nó không thể tập võ, Mộ Dung Thái ngay lập tức chán ghét.
Tuy là thân nữ nhi, không thể tập võ thì cũng là công cụ làm ấm giường, nhưng như vậy là đủ để thành phế vật.
Cho nên từ đó về sau, Mộ Dung Thái bố trí cho Mộ Dung Thất Thất ở nơi hoang vắng, chẳng hề quan tâm, biết rõ rằng nàng sẽ chẳng trộm cướp, mà nếu có đi chăng nữa, nàng ta là nữ nhi, liệu có thể làm được không?
Đối với Mộ Dung Thái mà nói, đã nuôi chó thì chó phải giữ nhà. Trong tướng phủ, Mộ Dung Thất Thất vô năng chẳng có giá trị như vậy, chi bằng nuôi chó giữ nhà còn tốt hơn. ( Lia : so sánh con mình như thế thật quá ác !!!!!)
Mộ Dung Thất Thất mới ở trong tướng phủ có ba ngày sau khi hết năm năm ở Tĩnh Tâm am, kể từ lúc nàng trở về, Mộ Dung Thái chưa buồn liếc qua đứa con gái này lấy một lần.
Nhân dịp này, Mộ Dung Thái cẩn thận nhìn nàng mà đánh giá .
Làn da trắng nõn, làn mi thon dài, ánh mắt không lớn, mũi không cao, môi không quá dày, nhan sắc thoáng có chút đạm, chỉ có thể xem là thanh tú giai nhân.
Lại nói tiếp, bản thân Mộ Dung Thái là một mỹ nam tử, phu nhân Lí Thu Thủy cũng đã từng là kinh thành song kiều chi nhất.
Nói về trưởng nữ, trước khi vào cung làm Hoàng Quý phi đã từng được xưng danh là “Đệ nhất kinh thành mỹ nhân”, nàng ta vào cung thì đến lượt Mộ Dung Tâm Liên được hưởng cái danh này, con út Mộ Dung Thanh Liên tuy nhỏ tuổi nhưng cũng có chút tư sắc, ngay cả độc đinh Mộ Dung Tuấn cũng có dáng vẻ đường đường.
Chỉ còn có mỗi Thất Thất này là chẳng thừa hưởng một tí ưu điểm nào của bọn họ. Trong nhà ai ai cũng là mỹ nhân, Thất Thất chẳng khác gì một ngọn cỏ mọc giữa rừng dày.
Cứ ngỡ năm năm trôi qua rồi sẽ có nhiều biến đổi nhưng bộ dạng Thất Thất lúc này chẳng khác gì lúc trước, trong lòng Mộ Dung Thái phát giận.
Với hắn mà nói,đứa con gái phế vật này trông chướng mắt chẳng khác gì mụn ruồi mọc trên chóp mũi mỹ nhân, chẳng khác gì xương cá nghẹn trong cổ – muốn nuốt vào mà chẳng được, nhổ ra cũng không xong, thật là khiến người ta chán ghét đến cực điểm.
“Ngươi ngốc ở trong này làm gì ?” Trong lòng Mộ Dung Thái đang giận điên lên mà không có chỗ phát tiết, vừa lúc thấy Mộ Dung Thất Thất liền đem oán khí phát ra, “Vừa mới trở về thì khắp nơi đồn đãi lung tung, ngươi muốn làm chuyện tốt gì đây?”
Mộ Dung Thái không cần phân biệt tốt xấu mà mắng, khiến Mộ Dung Thất Thất cảm thấy “cực kì ủy khuất”. Được Tố Nguyệt nâng dậy, Mộ Dung Thất Thất khẽ cúi đầu, bày ra vẻ mặt vô tội.
“Dượng, đây là nơi ở của biểu muội, nàng còn đi đâu được nữa?”
Ngay lúc Mộ Dung Thất Thất đang tính toán xem có nên tiếp tục im lặng hay không thì người bên cạnh chợt lên tiếng nói giúp nàng – rõ ràng là Lí Vân Khanh chứ chẳng còn ai khác. Người này trông thế mà lại nói giúp nàng? Điều này khiến Mộ Dung Thất Thất kinh ngạc. Tuy rằng nằng phải gọi người này một tiếng biểu ca, nhưng quan hệ giữa bọn họ rất bình thường, chẳng có gì kì lạ. Thấy Lí Vân Khanh cất lời, Mộ Dung Thái ngượng ngùng cười, “Ừ, đây vốn là Thúy Trúc viên của nha đầu này”.
Tuy rằng Lí Vân Khanh gọi phu nhân Lí Thu Thủy là cô cô, là vãn bối. Nhưng Lí Vân Khanh lại là con trưởng của tộc trưởng Lý gia, tương lai sẽ kế thừa cha mình, hắn đã mở lời, người dượng như Mộ Dung Thái đây không thể không nể mặt.
“Đã lâu không đến thăm, ta không biết biểu muội lại ở đây.” Lí Vân Khanh đảo mắt nhìn quanh Thúy Trúc viên, thấy nơi này đơn sơ cũ nát là hiểu ngay Mộ Dung Thất Thất bị đối xử như thế nào.
Bình thường Lí Vân Khanh không ra tay hỗ trợ nhưng vừa rồi bắt gặp ánh mắt mang hàm ý “ xem diễn” của Mộ Dung Thất Thất, hắn cảm thấy vị biểu muội này có sự thay đổi lớn nên vô ý hỗ trợ cho nàng.
“Theo như cháu biết thì biểu muội mới trở về có vài hôm. Mới trở về mà bên ngoài đồn đãi nhiều như vậy thì nhất định có người ghen tị với việc biểu muội sắp trở thành Tĩnh Vương phi nên mới bày trò như vậy. Dượng, chuyện như vậy chỉ có thể từ người trong phủ truyền ra, dượng nên điều tra cho thật kĩ, rốt cuộc là ai dám khi dễ biểu muội của cháu!”
Lời của Lí Vân Khanh có ba hàm ý: Một, Thất thất vừa mới trở về, chẳng thể đi ra ngoài, mấy lời đồn kia chắc chắn là đã được chuẩn bị trước. Hai, lời đồn đãi nhiều như vậy chẳng khác gì mượn tay người mà chửi bới, bôi nhọ Mộ Dung Thất Thất – Tĩnh Vương phi tương lai. Ba, Mộ Dung Thất Thất không chỉ có một mình, nàng còn có mẫu thân Lí Thu Thủy, còn có Lí gia hậu thuẫn.
Hàm ý của Lí Vân Khanh quá rõ ràng, Mộ Dung Thái nghe hiểu, hắn không nghĩ đến Mộ Dung Thất Thất tầm thường như vậy mà lại lọt vào mắt Lí Vân Khanh, lại còn được Lí Vân Khanh che chở.
Mộ Dung Thất Thất thản nhiên xem diễn, đột nhiên cảm nhận được ánh mắt đang hướng về phía mình. Ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Lí Vân Khanh.
Nam nhân này thật đẹp nha !
Mái tóc đen dài xõa ra sau gáy được điểm thêm một cây trâm xanh biếc mà đơn giản, sắc xanh của quần áo vừa làm tôn dáng vẻ cao ráo vừa hòa hợp với vẻ đẹp hoàn mỹ của hắn. Lại thêm đôi mắt ôn nhu tựa gió xuân tháng năm, khi nhìn sâu vào đôi mắt ấy, trong lòng chợt cảm thấy ấm áp.
Có điều, càng ôn nhu càng khó nói, Mộ Dung Thất Thất vừa thấy được sự ôn nhu hiển hiện trong mắt, lại vừa thấy được hàn ý ẩn sâu nơi đáy mắt. Nam nhân như vậy, nhìn tưởng là ôn nhu đa tình, mà kì thực lại là người tuyệt đối vô tình, rõ ràng là không thể trêu chọc.
Chỉ cần một ánh mắt, Mộ Dung Thất Thất đã xem Lí Vân Khanh là đối tượng nên bài xích, tránh giao tiếp. Đối với loại người mặt nhu tâm lãnh như thế này, trong lòng Mộ Dung Thất Thất tự nhiên có cảm giác không thân thiện.
Phát hiện Lí Vân Khanh đang tò mò vừa nhìn vừa đánh giá chính mình, Mộ Dung Thất Thất rũ mắt xuống, ôm ngực, nhẹ giọng ho khan, giống như một cước kia làm nàng bị thương nghiêm trọng. Tiếng ho khan của nàng vang lên như đánh gãy hoàn cảnh bế tắc trước mắt, làm cho Mộ Dung Thái chú ý đến sắc mặt tái nhợt của nàng.
Đối với nữ nhi Mộ Dung Thất Thất, Mộ Dung Thái chẳng có tình cảm gì nhiều. Đối với Mộ Dung Thái, cuộc đời này không có gì để hắn tiếc nuối.
Còn trẻ mà sự nghiệp làm quan đã một bước lên mây, sau lại cưới Đại tiểu thư nhà họ Lý – một họ trong Tứ đại gia tộc, bây giờ chỉ dưới một người trên vạn người, trưởng nữ lại là Hoàng Quý Phi, những điều đó khiến hắn hài lòng
Nếu xem việc khó chịu trong lòng như hạt cát gây nhậm mắt hắn thì đó là Tam tiểu thư Mộ Dung Thất Thất.
Tây Kì quốc chuộng võ thuật, không kể già trẻ, từ hoàng thân quốc thích cho đến dân chúng, ai ai cũng đều tập võ, hơn nữa dùng võ vi tôn. Khai quốc Cao Tổ Hoàng đế dùng võ bình thiên hạ, vì vậy, võ thuật, suy cho cùng không khác gì quốc hồn của nhân dân Tây Kì quốc.
Ở Tây Kì quốc, chẳng phân biệt người sang kẻ hèn, chỉ cần giỏi võ thì được người người ngưỡng mộ và kính trọng.
Mộ Dung Thái tuy là văn nhân nhưng cũng có chút quyền cước, thú thê thiếp thì thú người có bản lĩnh, vì thế con gái con trai trong nhà sinh ra có tư chất võ thuật cũng chẳng lạ.
Việc sinh ra quái thai Mộ Dung Thất Thất đã làm hỏng đi cuộc sống hoàn mỹ của hắn.
Nghĩ đi nghĩ lại, Mộ Dung Thất Thất đúng là một thứ phế vật. Đưa con bé này đến chỗ các cao tăng lúc nó một tuổi để kiểm tra khả năng, thấy nó không thể tập võ, Mộ Dung Thái ngay lập tức chán ghét.
Tuy là thân nữ nhi, không thể tập võ thì cũng là công cụ làm ấm giường, nhưng như vậy là đủ để thành phế vật.
Cho nên từ đó về sau, Mộ Dung Thái bố trí cho Mộ Dung Thất Thất ở nơi hoang vắng, chẳng hề quan tâm, biết rõ rằng nàng sẽ chẳng trộm cướp, mà nếu có đi chăng nữa, nàng ta là nữ nhi, liệu có thể làm được không?
Đối với Mộ Dung Thái mà nói, đã nuôi chó thì chó phải giữ nhà. Trong tướng phủ, Mộ Dung Thất Thất vô năng chẳng có giá trị như vậy, chi bằng nuôi chó giữ nhà còn tốt hơn. ( Lia : so sánh con mình như thế thật quá ác !!!!!)
Mộ Dung Thất Thất mới ở trong tướng phủ có ba ngày sau khi hết năm năm ở Tĩnh Tâm am, kể từ lúc nàng trở về, Mộ Dung Thái chưa buồn liếc qua đứa con gái này lấy một lần.
Nhân dịp này, Mộ Dung Thái cẩn thận nhìn nàng mà đánh giá .
Làn da trắng nõn, làn mi thon dài, ánh mắt không lớn, mũi không cao, môi không quá dày, nhan sắc thoáng có chút đạm, chỉ có thể xem là thanh tú giai nhân.
Lại nói tiếp, bản thân Mộ Dung Thái là một mỹ nam tử, phu nhân Lí Thu Thủy cũng đã từng là kinh thành song kiều chi nhất.
Nói về trưởng nữ, trước khi vào cung làm Hoàng Quý phi đã từng được xưng danh là “Đệ nhất kinh thành mỹ nhân”, nàng ta vào cung thì đến lượt Mộ Dung Tâm Liên được hưởng cái danh này, con út Mộ Dung Thanh Liên tuy nhỏ tuổi nhưng cũng có chút tư sắc, ngay cả độc đinh Mộ Dung Tuấn cũng có dáng vẻ đường đường.
Chỉ còn có mỗi Thất Thất này là chẳng thừa hưởng một tí ưu điểm nào của bọn họ. Trong nhà ai ai cũng là mỹ nhân, Thất Thất chẳng khác gì một ngọn cỏ mọc giữa rừng dày.
Cứ ngỡ năm năm trôi qua rồi sẽ có nhiều biến đổi nhưng bộ dạng Thất Thất lúc này chẳng khác gì lúc trước, trong lòng Mộ Dung Thái phát giận.
Với hắn mà nói,đứa con gái phế vật này trông chướng mắt chẳng khác gì mụn ruồi mọc trên chóp mũi mỹ nhân, chẳng khác gì xương cá nghẹn trong cổ – muốn nuốt vào mà chẳng được, nhổ ra cũng không xong, thật là khiến người ta chán ghét đến cực điểm.
“Ngươi ngốc ở trong này làm gì ?” Trong lòng Mộ Dung Thái đang giận điên lên mà không có chỗ phát tiết, vừa lúc thấy Mộ Dung Thất Thất liền đem oán khí phát ra, “Vừa mới trở về thì khắp nơi đồn đãi lung tung, ngươi muốn làm chuyện tốt gì đây?”
Mộ Dung Thái không cần phân biệt tốt xấu mà mắng, khiến Mộ Dung Thất Thất cảm thấy “cực kì ủy khuất”. Được Tố Nguyệt nâng dậy, Mộ Dung Thất Thất khẽ cúi đầu, bày ra vẻ mặt vô tội.
“Dượng, đây là nơi ở của biểu muội, nàng còn đi đâu được nữa?”
Ngay lúc Mộ Dung Thất Thất đang tính toán xem có nên tiếp tục im lặng hay không thì người bên cạnh chợt lên tiếng nói giúp nàng – rõ ràng là Lí Vân Khanh chứ chẳng còn ai khác. Người này trông thế mà lại nói giúp nàng? Điều này khiến Mộ Dung Thất Thất kinh ngạc. Tuy rằng nằng phải gọi người này một tiếng biểu ca, nhưng quan hệ giữa bọn họ rất bình thường, chẳng có gì kì lạ. Thấy Lí Vân Khanh cất lời, Mộ Dung Thái ngượng ngùng cười, “Ừ, đây vốn là Thúy Trúc viên của nha đầu này”.
Tuy rằng Lí Vân Khanh gọi phu nhân Lí Thu Thủy là cô cô, là vãn bối. Nhưng Lí Vân Khanh lại là con trưởng của tộc trưởng Lý gia, tương lai sẽ kế thừa cha mình, hắn đã mở lời, người dượng như Mộ Dung Thái đây không thể không nể mặt.
“Đã lâu không đến thăm, ta không biết biểu muội lại ở đây.” Lí Vân Khanh đảo mắt nhìn quanh Thúy Trúc viên, thấy nơi này đơn sơ cũ nát là hiểu ngay Mộ Dung Thất Thất bị đối xử như thế nào.
Bình thường Lí Vân Khanh không ra tay hỗ trợ nhưng vừa rồi bắt gặp ánh mắt mang hàm ý “ xem diễn” của Mộ Dung Thất Thất, hắn cảm thấy vị biểu muội này có sự thay đổi lớn nên vô ý hỗ trợ cho nàng.
“Theo như cháu biết thì biểu muội mới trở về có vài hôm. Mới trở về mà bên ngoài đồn đãi nhiều như vậy thì nhất định có người ghen tị với việc biểu muội sắp trở thành Tĩnh Vương phi nên mới bày trò như vậy. Dượng, chuyện như vậy chỉ có thể từ người trong phủ truyền ra, dượng nên điều tra cho thật kĩ, rốt cuộc là ai dám khi dễ biểu muội của cháu!”
Lời của Lí Vân Khanh có ba hàm ý: Một, Thất thất vừa mới trở về, chẳng thể đi ra ngoài, mấy lời đồn kia chắc chắn là đã được chuẩn bị trước. Hai, lời đồn đãi nhiều như vậy chẳng khác gì mượn tay người mà chửi bới, bôi nhọ Mộ Dung Thất Thất – Tĩnh Vương phi tương lai. Ba, Mộ Dung Thất Thất không chỉ có một mình, nàng còn có mẫu thân Lí Thu Thủy, còn có Lí gia hậu thuẫn.
Hàm ý của Lí Vân Khanh quá rõ ràng, Mộ Dung Thái nghe hiểu, hắn không nghĩ đến Mộ Dung Thất Thất tầm thường như vậy mà lại lọt vào mắt Lí Vân Khanh, lại còn được Lí Vân Khanh che chở.
Bình luận facebook