Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 137
Tháp Cát Cổ Lệ không nhịn được đưa mắt đánh giá Tô Mi, Hoàn Nhan Khang phá hủy bộ lạc của ả, ả muốn huỷ hoại người yêu của Hoàn Nhan Khang . Như vậy, mới gọi là “lấy một trả một”.
Tô Mi làm sao lại không hiểu ý của Tháp Cát Cổ Lệ, mặc dù nàng không biết Tháp Cát Cổ Lệ muốn hại nàng là vì muốn báo thù Hoàn Nhan Khang, nhưng hàn ý trong mắt của nữ nhân trước mặt, Tô Mi có thể nhìn ra. Có điều, do ghen tuông xông lên não khiến Tô Mi không nghĩ đến điều gì khác mà lại cho rằng Tháp Cát Cổ Lệ thật sự để ý Hoàn Nhan Khang, điều này khiến lòng nàng căm tức một hồi.
“Tiểu thế tử để chúng ta đưa đi, ngươi bận rộn việc khác thì đi trước đi!”
Tô Mi không hề cố kỵ mà ôm lấy Hoàn Nhan Khang, đi về phía tiền thính, để lại Tháp Cát Cổ Lệ hung hăng trừng mắt nhìn bóng lưng Tô Mi, thật giống như muốn đục một lỗ trên người nàng.
Chẳng qua là, ả làm sao lại để vụt mất cơ hội tốt như vậy chứ! Tháp Cát Cổ Lệ không phải dạng người chịu bị đuổi đi chỉ với vài câu nói của Tô Mi.
“Vương gia, hãy để cho nô tỳ ôm Tiểu thế tử đến tiền thính! Đây là lệnh mà Vương gia chúng ta đã phân phó, người làm như vậy, là làm khó nô tỳ!” Tháp Cát Cổ Lệ quật cường đứng trước mặt Hoàn Nhan Khang cùng Tô Mi, khăng khăng đòi ôm Phượng Kiêu.
“Dựa vào cái gì?”
Tô Mi càng lúc càng khó chịu với tỳ nữ trước mắt.
“Chỉ dựa vào nô tỳ là ngwòi Vương gia phái tới, nô tỳ chỉ nghe mệnh lệnh của Vương gia.” Tháp Cát Cổ Lệ dùng đến tên Phượng Thương để hù dọa Tô Mi, nhưng ả tuyệt đối lại không nghĩ tới rằng, Mộ Dung Thất Thất Tố Nguyệt đã đến từ phía sau
“Làm sao vậy ? Đã xảy ra chuyện gì?”
Mộ Dung Thất Thất một thân rực đỏ, chậm rãi đi tới. Lần đầu tiên nhìn thất Mộ Dung Thất Thất, Tháp Cát Cổ Lệ có một loại cảm giác như hít thở không thông.
Cô gái này, đôi mắt đẹp long lanh, nụ cười tinh xảo, giơ tay nhấc chân, đều lộ ra vẻ cao quý cùng ưu nhã. Ngũ quan tinh xảo khéo léo, trang phục phối hợp hoàn mỹ, nhìn thấy đã khiến cho người ta thoải mái, tựa giống như tiên nữ dừng lại ở nhân gian, đặc biệt nốt ruồi chu sa nhỏ nhỏ giữa lông mày Mộ Dung Thất Thất, càng làm cho trên người nàng nhiều hơn một phần tiên khí.
Mộ Dung Thất Thất từng bước đi tới, bước chân nhẹ nhàng, làn váy như làn nước khẽ gợn sóng, chậm rãi đi về phía trước, để cho Tháp Cát Cổ Lệ nhìn ngây người.
Khó trách, Phượng Thương chung tình đến như vậy, cho dù là ả, cũng sẽ bị Mộ Dung Thất Thất mê đảo.
Nhìn Mộ Dung Thất Thất, Tháp Cát Cổ Lệ nghĩ tới má trái của mình. Lúc trước, Phượng Thương làm ả ngã ngựa, phá huỷ má trái của ả, cho nên ả mới xăm hoa văn lên đó, để che lại vêt sẹo xấu xí kia. Hiện tại so với dung mạo như thiên tiên của Mộ Dung Thất Thất, ả quả thực chính là người xấu xí. Nam tử phần lớn là người yêu bằng mắt, với khuôn mặt hiện tại của ả, nam nhân ắt sẽ không thích, lại không cần phải nói đến Phượng Thương.
Tất cả cảm xúc, vào lúc này, chuyển hóa thành một loại xúc cảm hâm mộ, ghen tỵ, đố kỵ. Tháp Cát Cổ Lệ hâm mộ dung nhan tuyệt sắc của Mộ Dung Thất Thất, cũng hận dung mạo hiện tại của mình thua kém môt bậc. Chẳng qua là, ả không hận Phương Thương vì đã khiến mình chịu khổ như vậy, mà lại hận Mộ Dung Thất Thất thấu xương.
Nữ nhân này, đoạt đi nam nhân nàng yêu mến, không phải là nhờ vào khuôn mặt mị hoặc thiên hạ này sao! Nếu là nàng ta bị hủy dung, Phượng Thương ắt sẽ xua đuổi nàng ta như rác rưởi, ả muốn nữ nhân đã từng nhận được ngàn vạn sủng ái này phải nếm trải tư vị tan nát cõi lòng.
“Tiểu thư ——” Tô Mi hành lễ với Mộ Dung Thất Thất, sau đó hỏi Tố Nguyệt: “Tố Nguyệt, nàng nói mình là nha đầu tại Vương Phủ, ngươi biết nàng không ?”
Tố Nguyệt đánh giá Tháp Cát Cổ Lệ, nhìn một lát, lắc đầu: “Ngươi là người ở phòng nào ? Vì sao ta lại chưa từng thấy ngươi?”
“Nô tỳ ở Thiên, cô nương tất nhiên không biết.” Tháp Cát Cổ Lệ vội vàng biện giải cho mình, chẳng qua là, lời này của nàng, lại làm cho Tô Mi lại càng không tin.”Người trong Vương Phủ, Tố Nguyệt đều biết, nếu Tố Nguyệt chưa từng thấy ngươi, vậy ngươi cũng không phải là người của Vương Phủ . Nói! Ngươi rốt cuộc là ai?”
“Ầm ——” Tháp Cát Cổ Lệ mềm chân, quỳ gối trước mặt Mộ Dung Thất Thất, “Nô tỳ thật sự là người trong Vương Phủ, có điều là gần đây mới tới, do tổ chức lễ đầy tháng của Tiểu thế tử, nhân thủ không đủ, cho nên mới được an bài đến đây.”
“Phải không?” Mộ Dung Thất Thất cũng đã nhận ra điểm khác thường, nàng nhẹ gật đầu với Tô Mi cùng Tố Nguyệt, hai người tiến lên, một trái một phải đỡ Tháp Cát Cổ Lệ lên.”Đừng khóc, ngươi rốt cuộc là ai, quản gia nhìn sẽ biết! Đi theo chúng ta một chuyến đi!”
“Các ngươi, muốn làm cái gì?” Tháp Cát Cổ Lệ bày ra bộ dáng sợ hãi, Tô Mi nhíu mày: “Làm sao, không dám đi đối chất sao? Hay là, ngươi có tật giật mình?”
“Nô tỳ đâu có đâu!” Tháp Cát Cổ Lệ đứng thẳng người lên: “Đi thì đi!”
Nàng ta như vậy, Tô Mi cùng Tố Nguyệt cũng là có chút kinh ngạc, chẳng lẻ thật sự là người mới? Hai người đi theo phía sau Tháp Cát Cổ Lệ, Hoàn Nhan Khang ôm Phượng Kiêu, đi ở bên cạnh Mộ Dung Thất Thất, vừa đi, vừa nói chuyện phiếm cùng Mộ Dung Thất Thất.
Tháp Cát Cổ Lệ đi ở phía trước, trong lòng vẫn đang suy nghĩ như thế nào thoát khỏi cảnh ngộ hiện tại . Nếu quả thật bị Tô Mi cùng Tố Nguyệt mang đi đối chất, thân phận của ả tự sẽ bại lộ, hiện tại còn cách tiền thính một đoạn, phải tìm được cơ hội chạy trốn mới được. Làm thế nào mới thoát khỏi khốn cảnh, rời khỏi đây, đây là ý nghĩ tràn ngập trong đầu Tháp Cát Cổ Lệ .
“Ai u ——” đi tới chỗ một hòn non bộ, Tháp Cát Cổ Lệ ôm lấy bụng, bắt đầu rên la.
“Sao thế?”
“Nô tỳ, có thể là ăn phải đồ hỏng, từ ngày hôm qua đến giờ liên tục bị tiêu chảy.” Tháp Cát Cổ Lệ đau đến lưng đều cong thành hình con tôm luộc, Tố Nguyệt bước lên trước, muốn giúp nàng kiểm tra, không ngờ đối phương trực tiếp tung một mảnh bụi màu trắng ra ngoài.
“Cẩn thận!” Mộ Dung Thất Thất nhắc nhở mọi người nín thở, Hoàn Nhan Khang lại phát hiện trong tay không còn gì: “Không tốt! Ả đoạt mất Kiêu nhi!”
Vừa nghe nhi tử bị người đoạt đi, Mộ Dung Thất Thất phi thân, đứng trên hòn non bộ, lúc này mới nhìn thấy ở Tháp Cát Cổ Lệ đang chạy thục mạng trong Vương phủ.”Đuổi theo!”Mộ Dung Thất Thất đuổi theo trước, Hoàn Nhan Khang cùng Tô Mi, Tố Nguyệt chạy theo sau.
Tháp Cát Cổ Lệ không quen lắm với đường lối trong vương phủ, ả chỉ luôn chạy thẳng một đường về phía trước, mới vừa chạy vào một cái sân, liền nhận thấy được sau lưng nổi lên một trận gió lạnh, ả vội vàng né tránh, lại phát hiện Mộ Dung Thất Thất đã đuổi tới phía sau.
“Ngươi đừng tới đây! Ngươi tới nữa, ta liền bóp chết hắn!” Bất đắc dĩ bị ép buộc, Tháp Cát Cổ Lệ một tay đặt lên cổ nho nhỏ của Phượng Kiêu, “Có nghe thấy không, đừng tới đây nữa!”
Hoàn Nhan Khang, Tô Mi, Tố Nguyệt chạy tới, liền thấy một màn kia. Phượng Kiêu bị nữ nhân trước mắt cướp đi từ tay mình, khiến Hoàn Nhan Khang tức giận không thôi: “Ngươi là ai? Buông Kiêu nhi ra!”
“Ta là ai?” Nghe xong Hoàn Nhan Khang nói như vậy, Tháp Cát Cổ Lệ cười lạnh một tiếng, giật mặt nạ da người trên mặt xuống: “Hoàn Nhan Khang, hiện tại hẳn ngươi biết ta là ai đi!”
“Tháp Cát Cổ Lệ? !” Thấy trên má trái của nữ tử trước mặt hiện rõ ràng hình xăm màu đen, Hoàn Nhan Khang trầm mặt xuống: “Không nghĩ tới ngươi vậy mà có thể lẻn vào Yên Kinh!”
“Tiêu Dao Vương rất kinh ngạc sao?” Tháp Cát Cổ Lệ vừa nói chuyện, vừa dùng ngón tay vạch một vòng quanh cổ Phượng Kiêu, cứ như Phượng Kiêu là một tác phẩm nghệ thuật tinh mỹ, còn nàng đang tinh tế thưởng thức.
“Buông hài tử xuống !”
Hoàn Nhan Khang vừa nói chuyện, vừa liếc mắt ra hiệu cho Mộ Dung Thất Thất.
“Các ngươi đừng bày ra mưu gì! Đừng cho là ta nhìn không thấy !” Tháp Cát Cổ Lệ nhìn thấy Hoàn Nhan Khang ra hiệu, bàn tay ngăm đen đè lên cổ họng của Phượng Kiêu, “Đừng giở thủ đoạn với ta! Nếu không ta bắt nó chôn cùng ta!”
“Tháp Cát Cổ Lệ, buông nhi tử của ta xuống, ta thả ngươi đi!” Mộ Dung Thất Thất kinh hoảng trong lòng, nhưng trên mặt vẫn duy trì vẻ trấn định như cũ.
Về chuyện của Tháp Cát Cổ Lệ, Mộ Dung Thất Thất biết một chút, cũng biết nàng là bại tướng trong tay Phượng Thương, vết sẹo trên mặt chính là do Phượng Thương ban tặng. Lúc trước Hoàn Nhan Khang chiến đấu ở Bắc Phương đánh bại Nữ Chân tộc, Quách Ba bị chém, Tháp Cát Cổ Lệ trốn thoát. Không nghĩ tới, ả ta thế nhưng chạy tới Yên kinh. Chẳng lẽ, đây chính là cái gọi là”nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất” ?
Xem ra, nữ nhân trước mắt này không tính là quá ngu. Chẳng qua là, ả lẻn vào Vương Phủ như thế, rốt cuộc là muốn làm cái gì? Chẳng lẽ là muốn bắt Phượng Kiêu đi sao?
Trong mắt Mộ Dung Thất Thất, trên thế giới này không có gì quan trọng hơn Phượng Thương cùng Phượng Kiêu. Hiện tại Phượng Kiêu ở trong tay Tháp Cát Cổ Lệ, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn béo mập của nhi tử bởi vì sự khó thở mà đỏ lên, Mộ Dung Thất Thất hận không được lập tức giết chết Tháp Cát Cổ Lệ.
“Thả ta đi? Ngươi tốt bụng như vậy sao? Ta sẽ tin tưởng ngươi sao?” Đối với lời Mộ Dung Thất Thất vừa nói, Tháp Cát Cổ Lệ cười lạnh một tiếng. Nàng đây không có ngu như vậy! Phượng Kiêu ở trong tay nàng, nàng mới có thể an toàn. Nếu là thật sự thả Phượng Kiêu, bọn họ nhất định sẽ trở mặt vô tình, lập tức giết nàng.
Hiện tại, Tháp Cát Cổ Lệ có chút hối hận vì đã một mình tới đây. Nàng muốn nhìn thấy nữ nhân của Phượng Thương có bộ dáng gì, thuận tiện bắt cóc nhi tử của Phượng Thương, sau đó bàn điều kiện với hắn, cho nên không mang theo những người khác, tự mình một người một ngựa lẻn vào Vương Phủ. Tháp Cát Cổ Lệ trăm triệu không nghĩ tới, Mộ Dung Thất Thất dĩ nhiên là người khôn khéo như vậy, càng không có nghĩ tới, Tố Nguyệt bên người nàng ta lại biết rõ từng người trong Vương Phủ .
Hôm nay thua trong tay Mộ Dung Thất Thất, trong lòng Tháp Cát Cổ Lệ không phục. Trong lòng Tháp Cát Cổ Lệ nghĩ, sở dĩ Mộ Dung Thất Thất có thể thắng được nàng, có thể chiếm cứ tâm của Phượng Thương, đơn giản là bởi vì nàng ta có một khuôn mặt đẹp. Không có khuôn mặt kia, Mộ Dung Thất Thất cũng chẳng là cái gì.
Lúc này, bị đám người Mộ Dung Thất Thất cùng Hoàn Nhan Khang bao vây, trong lòng Tháp Cát Cổ Lệ có chút bối rối. Không biết hôm nay có thể thuận lợi thoát thân hay không! Nàng không muốn chết ở chỗ này, ít nhất, nàng bây giờ còn không thể chết được! Nàng còn chưa có gả cho Phượng Thương, còn không có làm được tân nương của Phượng Thương, tuyệt đối không thể nào bị Mộ Dung Thất Thất bắt được!
“Các ngươi tránh ra, nếu không ta bóp chết nó!”
Lúc nói chuyện, bàn tay Tháp Cát Cổ Lệ lại tăng thêm một phân khí lực, điều khiến cho Tháp Cát Cổ Lệ vô cùng kinh ngạc chính là từ đầu đến giờ, Phượng Kiêu không khóc, không nháo, thậm chí khi mình bóp cổ nó, Phượng Kiêu cũng không khóc, chỉ là khuôn mặt nhỏ nhắn nghẹn đến đỏ bừng.
Đây thật là một hài tử mới vừa đầy tháng sao? Phượng Kiêu dị thường, làm cho Tháp Cát Cổ Lệ không nhịn được cúi đầu nhìn thoáng qua Phượng Kiêu. Nhìn thấy cặp mắt màu tím của Phượng Kiêu, Tháp Cát Cổ Lệ sững sờ .
Không đúng! Đôi mắt của Phượng Thương có màu đen, mắt của Mộ Dung Thất Thất cũng có màu đen, tại sao đôi mắt của Phượng Kiêu lại có màu tím? Chẳng lẽ. . . . . . Tháp Cát Cổ Lệ nhìn về phía Mộ Dung Thất Thất, chẳng lẽ đứa nhỏ này là “con hoang” của Mộ Dung Thất Thất cùng người khác ?
Thời gian cấp bách, Tháp Cát Cổ Lệ căn bản không còn kịp đi nhìn kỹ ngũ quan của Phượng Kiêu có giống với Phượng Thương hay không, chủ quan gán cho Phượng Kiêu cái danh “con hoang”. Vừa nghĩ tới nam nhân mình yêu mến lại bị nữ tử trước mắt này mê hoặc đến thần hồn điên đảo, bây giờ còn che chở cho hài tử của nàng cùng người khác, Tháp Cát Cổ Lệ cảm thấy bất bình thay Phượng Thương.
“Tháp Cát Cổ Lệ, buông con của ta xuống !” Trong tay Mộ Dung Thất Thất nhiều thêm hai sợi tơ vàng, nhìn bộ dáng của Phượng Kiêu, Mộ Dung Thất Thất đau lòng muốn chết. Đứa nhỏ này không khóc không nháo, khiến cho người làm mẹ như Mộ Dung Thất Thất khó chịu đến cực diểm! Hận không được lập tức giết Tháp Cát Cổ Lệ!
“Mộ Dung Thất Thất, Phượng Thương đối tốt với ngươi như vậy, ngươi lại phản bội hắn? Ngươi không sợ khiến hắn thất vọng sao! Phượng Thương dành cho ngươi một tấm chân tình, ngươi lại nỡ cô phụ hắn!”
Lời Tháp Cát Cổ Lệ đối với Mộ Dung Thất Thất cứ như nói chuyện không đâu, cái quái gì thế? Ả ta có ý gì? Mộ Dung Thất Thất lười cãi nhau với ả, tơ vàng trong tay lóe lên: “Tháp Cát Cổ Lệ, ta nói lại lần nữa, buông con ta ra, ta tha cho ngươi một mạng! Nếu không, ta sẽ khiến ngươi vì việc làm hôm nay mà hối hận vạn lần!”
“Ta không ——”
Lúc nói lời này, Tháp Cát Cổ Lệ bỗng nhiên ngửi thấy một mùi kỳ lạ, cái tay đang ôm Phượng Kiêu, bỗng trở nên ướt nhẹp, hình như là có loại nước ấm, đang từ khe hở bàn tay nàng rơi xuống mặt đất.
Khi nhìn rõ trên tay mình là nước tiểu nóng ấm của con nít, Tháp Cát Cổ Lệ hét toáng lên, ném Phượng Kiêu ra ngoài: “A!” Trong đời này nàng ghét nhất là mấy thứ bẩn thỉu, huống chi nước tiểu này dính hết lên tay nàng, cái loại mùi quái dị này, khiến cho Cổ Lệ suýt chút nữa nôn mửa.
“Kiêu Nhi!” Hoàn Nhan Khang phi thân, đỡ lấy Phượng Kiêu từ trên không, ôm bé vào lòng, đồng thời ngay lúc đó, tơ vàng trong tay Mộ Dung Thất Thất sáng lên, quấn lên cánh tay mới vừa bóp cổ Phượng Kiêu của Tháp Cát Cổ Lệ.
“A ——” chỉ nghe một tiếng hét thảm, tơ vàng quấn lấy tay trái Tháp Cát Cổ Lệ, từ cổ tay trở xuống, toàn bộ bị nàng cắt đứt.
Bàn tay bị cắt rơi trên mặt đất, nhuộm đỏ đám tuyết đang nằm trên mặt đất, Tháp Cát Cổ Lệ ôm cánh tay cụt, định nhặt lên tay trái của mình, vũ khí trong tay Tô Mi cùng Tố Nguyệt lại bay đến trước mặt ả.
“Cẩn thận!”
Một bóng người đột nhiên xuất hiện, ném ra một màn sương mù . Khói nồng đậm tràn quanh, bao phủ hết tất cả mọi người trong đó, đến lúc sương khói tản ra, Tháp Cát Cổ Lệ đã biến mất, chỉ có cái tay trái bị chặt đứt của nàng vẫn còn ở lại trên mặt đất.
“Đuổi theo!” Tô Mi cùng Tố Nguyệt đuổi theo, còn Mộ Dung Thất Thất lại bước nhanh về pháHoàn Nhan Khang: “Cho ta xem con nó!”
“Kiêu nhi không có chuyện gì! Biểu tẩu, ta cũng đuổi theo bọn họ!”
Hoàn Nhan Khang vừa mới chuẩn bị đi, lại bị Mộ Dung Thất Thất gọi lại.”A Khang, cho người phong tỏa kinh thành! Nếu chậm trễ, bọn họ nhất định chạy trốn khỏi thành, đến lúc đó, muốn bắt lấy Tháp Cát Cổ Lệ thì càng khó khăn!”
“Ta biết rồi, biểu tẩu!”
Mộ Dung Thất Thất kiểm tra Phượng Kiêu từ trên xuống dưới, nhìn thấy bé bình yên vô sự, trong lòng thở phào nhẹ nhỏm. Sờ miếng tã lót ươn ướt lạnh như băng, Mộ Dung Thất Thất vội vàng ôm Phượng Kiêu chạy về Thính Tùng Lâu.
“Con đứa bé này, hôm nay làm cho mẫu thân sợ gần chết!”
Mộ Dung Thất Thất dùng nước ấm, lau rửa sạch sẽ cho Phượng Kiêu, lại nhẹ nhàng thoa thuốc mỡ lên cổ của bé. Tháp Cát Cổ Lệ dùng lực rất lớn, với lại da thịt Phượng Kiêu còn rất non nớt, cho nên hiện tại mới để lại vết ứ đọng xanh tím trên cổ của Kiêu nhi, thấy vậy Mộ Dung Thất Thất không nhịn được rơi nước mắt.
“Thật xin lỗi! Là mẹ không tốt, không chăm sóc con tốt! Là mẹ không tốt!” Nước mắt Mộ Dung Thất Thất tựu như hạt trân châu, thi nhau rớt xuống. Nàng mặc lại quần áo tử tế cho Phượng Kiêu, có một lần nữa bao con trong đệm nhỏ, cuối cùng, mới lau nước mắt bên khóe mi.
“Ngô. . . . . .”
Phượng Kiêu quay trở ra mắt to, nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Thất Thất Khuôn mặt nhỏ nhắn mới vừa rồi đỏ lên, lúc này cũng khôi phục bình thường. Tựa hồ hiểu vì sao Mộ Dung Thất Thất đau lòng, Phượng Kiêu “Y y a a” lên, thật giống như đang nói: “Mẹ, đừng lo lắng, con không sao nha!”
Phượng Kiêu ngoan ngoãn như vậy, khiến cho trong lòng Mộ Dung Thất Thất lại càng khó chịu:”Kiêu Nhi, đi, bảo phụ thân con báo thù cho chúng ta!”
Khi Mộ Dung Thất Thất ôm Phượng Kiêu đến tiền thính, Hoàn Nhan Kiệt cùng Đông Phương Lam đã đến một lúc lâu . Phượng Thương đang chào hỏi bọn họ, thấy Mộ Dung Thất Thất, Phượng Thương vội chạy tới: “Khanh Khanh, nàng đã đến rồi!”
Bởi vì chuyện lúc nãy của Tháp Cát Cổ Lệ xảy ra cách xa tiền thính, cho nên chuyện đã xảy ra còn chưa có truyền tới tai Phượng Thương, hiện tại thấy Phượng Thương ôn nhu đi tới, Mộ Dung Thất Thất mở miệng, kêu một tiếng”Thương. . . . . .” Nước mắt lập tức “ào” rơi xuống, giống như sóng thần,ào ào trút xuống.
Trấn Quốc công chúa khóc thành như vậy, khiến cho văn võ bá quan cùng các phu nhân kinh ngạc không dứt. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không phải là tiệc rượu đầy tháng sao? Tại sao Mộ Dung Thất Thất lại rơi lệ?
Thấy Mộ Dung Thất Thất khóc như mưa, trong lòng Phượng Thương căng thẳng: “Chuyện gì xảy ra vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
“Mới vừa rồi, trong phủ xuất hiện tặc nhân, suýt chút nữa đã bắt Kiêu nhi đi! A Khang cùng Tô Mi, Tố Nguyệt đã đuổi theo tặc nhân rồi? Thương, chàng xem Kiêu nhi của chúng ta!” Mộ Dung Thất Thất mở đệm ấm ra, để Phượng Thương nhìn dấu vết trên cổ Phượng Kiêu.
“Người nọ là ai?” Nhìn dấu vết khủng bố như vậy trên cổ ái nhi, Phượng Thương trầm mặt, một cổ khí thô bạo tràn ra từ người hắn, làm cho mọi người chúng quanh rùng mình một trận.
“Là Tháp Cát Cổ Lệ! Ả đoạt Kiêu Nhi đi, còn tuyên bố muốn giết con!”
“Tháp Cát Cổ Lệ?” Đông Phương Lam bước nhanh tới, nhận lấy Phượng Kiêu từ tay Mộ Dung Thất Thất, lúc này, Hoàn Nhan Minh Nguyệt cùng Phượng Tà cũng vội vã mà thẳng bước đi tới đây:”Trời ạ! Nữ nhân ngoan độc kia, ả ta muốn giết Kiêu nhi sao!” Đông Phương Lam tức không nhịn nổi: “Người đâu, lục soát thành cho ta! Lục soát thành! Bắt lấy nữ nhân lòng dạ rắn rết kia cho ta!”
“Bà ngoại, ta đã bảo A Khang niêm phong thành rồi!”
“Được lắm! Dám động tới Tiểu trọng tôn của ai gia! Nhất định phải tìm ra nàng!”
Thái độ của Phượng Thương cũng giống như Đông Phương Lam, hắn nắm lấy tay Mộ Dung Thất Thất, thanh âm trong trẻo trở nên lạnh lùng: “Ả vậy mà có thể trà trộn vào Nhiếp Chính Vương phủ, Tháp Cát Cổ Lệ đúng là gan quá lớn! Cũng không biết là ai cho nàng cái lá gan này .”
Lúc nói lời này, ánh mắt của Phượng Thương quét ngang đám khách nhân đến chúc mừng, ánh mắt lạnh lẽo ấy khiến cho tất cả mọi người cảm thấy sợ. Nhiếp chính vương có ý gì vậy? Chẳng lẽ là bảo, Tháp Cát Cổ Lệ có liên quan đến những vị khách này sao? Là do họ dẫn tới?
Những người này vừa nghĩ tới thủ đoạn của Phượng Thương đều sợ hãi không thôi. Bọn họ đều ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không dám lên tiếng, trong lòng đều ngầm suy đoán, rốt cuộc là ai làm ra “chuyện tốt này !”
“Cát Tường!” Phượng Thương gọi Cát Tường, giật hổ phù bên hông xuống, ném cho nàng: “Truyền lệnh của ta, sai Ưng Kỵ quân phong tỏa cửa thành, mọi người không được ra khỏi thành. Ngươi mang người, lục soát từng nhà cho ta! Bổn vương đây muốn xem thử, người nào có lá gan lớn như vậy, thế nhưng chứa chấp khâm phạm của triều đình! Nếu là tìm được ai chứa chấp ả ta, bắt lại! Nếu phản kháng, thì giết chết tại chỗ không cần luận tội!”
“Dạ!” Cát Tường cầm hổ phù, vội vã đi ra ngoài.
Làm xong những thứ này, Phượng Thương thấp giọng an ủi Mộ Dung Thất Thất, qua một lúc lâu, nước mắt của Mộ Dung Thất Thấtmới dừng lại. Đông Phương Lam xem tiểu tôn tử Phượng Kiêu như bảo bối, ôm bé, dắt Hoàn Nhan Kiệt, cùng rời khỏi nơi này với Hoàn Nhan Minh Nguyệt.
Nhân vật chính của bữa tiệc đã rời đi, nhưng Phượng Thương lại không hề có ý định cho đám quan viên này trở về.
“Ngồi! Khai yến!” Trong miệng nói như vậy, Phượng Thương gọi quản gia Phượng Tề tới gần bên mình, dặn dò hắn mấy tiếng, Phượng Tề lui xuống.
“Cảm tạ các vị tới tham gia yến tiệc đầy tháng của tiểu nhi! Đa tạ !” Một tiếng “đa tạ” vang lên từ trong miệng Phượng Thương, mang theo mười phần hàn khí. Phượng Thương biết, tại phủ mình mặc dù không nhiều lắm người lắm,nhưng đủ phòng vệ bình thường. Hôm nay là lễ đầy tháng của Phượng Kiêu, mọi người có chút khẩn trương, nhưng hắn trăm triệu không nghĩ tới Tháp Cát Cổ Lệ có thể lẻn vào được .
Phàm là người vào Vương Phủ, đều phải cầm thiệp mới có thể tiến vào. Kia chỉ có thể nói rõ một vấn đề, chính là Tháp Cát Cổ Lệ theo chân các văn võ quan viên trước mắt vào Vương Phủ, nói cách khác, trong triều có người chứa chấp Tháp Cát Cổ Lệ. Lúc này Phượng Thương thấy, đây là một tín hiệu cực kỳ nguy hiểm !
Mặc dù Đông Lỗ quốc, Tây kỳ quốc cùng Nữ Chân tộc đã trở thành lịch sử, nhưng mà lại không bắt được Long Trạch Cảnh Thiên cùng Tháp Cát Cổ Lệ. Hiện tại Tháp Cát Cổ Lệ thế nhưng đến kinh thành Bắc Chu quốc, nói rõ trong triều có người cấu kết với ả.
Rốt cuộc là ai? Người nào sẽ có lá gan lớn như vậy, dám chứa chấp Tháp Cát Cổ Lệ?
Thời điểm Phượng Thương trầm mặc, Phượng Ngọc đã chỉ huy ngươi mang các món ăn lên, từng món ăn ngon mắt ngon miệng được đặt lên từng bàn, nhưng đám khách nhân đều mất đi hứng thú thưởng thức. Ám sát Tiểu thế tử nhà Nhiếp Chính Vương, tội này có bao nhiêu nặng a Không có người nào có thể gánh chịu lửa giận của Phượng Thương .
Trong lúc tất cả mọi người đang lo lắng, trong lòng Mục Hoa cũng bắt đầu bất ổn. Tháp Cát Cổ Lệ đúng là một kẻ điên! Lại mò tới trước mi mắt Phượng Thương, còn muốn giết Phượng Kiêu! Nữ nhân này quả thực cực kỳ ngu xuẩn! Bọn họ không phải là đã thương lượng, hết thảy đều dựa theo kế hoạch mà làm sao? Nữ nhân này nhìn rất khôn khéo, tại sao hôm nay mất đi lý trí như vậy ?
Phượng Tề mang người, lục kỹ từng xó trong Vương Phủ một lần, đến xế chiều, mới trở lại tiền thính.
“Vương gia, đây là y phục chúng ta phát hiện trong nhà vệ sinh. Tháp Cát Cổ Lệ giết tỳ nữ trong Vương Phủ, hóa trang thành bộ dạng của nàng, thi thể của tỳ nữ, mới tìm được trong nhà xí.”
Vào lễ đầy tháng của Phượng Kiêu, Phượng Thương cho phát thiệp mời các quan viên trong kinh thành. Mà thiếp mời Nhiếp Chính vương phủ là tìm người đặc biệt làm theo yêu cầu, căn bản là không thể nào giả mạo. Phượng Tề lấy thiếp mời từ trong bộ y phục kia ra, bên trên đó ghi tên một vị quan trong kinh thành.
“Chu Đức Lợi?” Phượng Thương vừa đọc lên, những viên quan chờ kết quả nghe thấy tên, vội vàng nhìn trái nhìn phải, xem thử tên khốn Chu Đức Lợi kia núp ở chỗ nào. Chẳng qua là nhìn một vòng mới phát hiện, người này căn bản cũng không có ở đây.
“Đến nhà Chu Đức Lợi xem thử đi!”
Lại đợi một lát, Phượng Tề vội vả chạy trở lại.”Vương gia, Chu đại nhân té xỉu ở chính trong xe ngựa của hắn, xem ra là bị hạ độc.”
Nghe thấy lời của Phượng Tề, tim Mục Hoa mới hạ xuống . May mà Tháp Cát Cổ Lệ không có ngu xuẩn đến mức kia, còn biết cầm thiệp mời của người khác đi vào. Chẳng qua là hiện tại, không biết cái nữ nhân ngu xuẩn này đang trốn nơi nào vậy! Hi vọng nàng không có đi phủ Thừa Tướng, lúc này, ngàn vạn chớ liên lụy đến lão.
“Đã không còn chuyện gì rồi, hôm nay đã phiền các ngươi đi một chuyến! Ái nhi hôm nay bị kinh sợ, Bổn vương muốn bắt hung thủ, báo thù cho nhi tử, không thể bồi mọi người! Xin mọi người cứ tận hứng! Phượng Tề, giúp Bổn vương tiếp đón khách khứa cho thật tốt!” Phượng Thương đứng lên chắp tay nói xin lỗi, kéo Mộ Dung Thất Thất đi phía sau.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Phượng Thương vừa đi vừa hỏi Mộ Dung Thất Thất, lúc này nhưng vội vàng đi xem Phượng Kiêu, mới vừa rồi chẳng qua là nhìn lướt qua, không có nhìn kỹ, hiện tại xác định Tháp Cát Cổ Lệ không phải do khách mời mang đến, chuyện đầu tiên hắn muốn làm lúc này chính là đi thăm con trai bảo bối.
Mộ Dung Thất Thất tỉ mỉ kể lại chuyện đã xảy ra một lần, đến lúc nghe thấy Mộ Dung Thất Thất đã chặt đứt một tay của Tháp Cát Cổ Lệ, trong mắt Phượng Thương hiện lên vẻ tán thưởng
“Là ai cứu Tháp Cát Cổ Lệ? Long Trạch Cảnh Thiên sao?”
Phượng Thương nhắc tới Long Trạch Cảnh Thiên, làm cho Mộ Dung Thất Thất có chút kinh ngạc, “Không phải là hắn, giọng của Long Trạch Cảnh Thiên, ta có thể nhận ra. Tại sao chàng lại cho là hắn?”
“Tháp Cát Cổ Lệ có thể trốn đến Yên kinh thành, Long Trạch Cảnh Thiên cũng vậy. Ta lo lắng rằng nếu bọn họ liên thủ với nhau thì sẽ phiền toái ——”
Bên ngoài Vương Phủ, một cuộc truy bắt trước nay chưa có đang tiến hành.
Bách tính biết được Tiểu thế tử nhà Nhiếp Chính Vương thiếu chút bị người giết hại, tất cả đều tức giận không dứt. Từ lúc Tiểu thế tử mới ra đời, người đã giúp cho bọn họ buôn bán lời một vố lớn, quả thực chính là phúc tinh của bọn họ! Hiện tại có người muốn giết Tiểu thế tử? Rốt cuộc là người nào ác độc như vậy! Thật là quá khốn kiếp! Từ tức giận, bách tính nhà nhà trong Yên kinh thành cũng tự giác giúp Ưng Kỵ quân tìm kiếm tung tích của Tháp Cát Cổ Lệ .
Khi Mục Hoa đang suy nghĩ, Tháp Cát Cổ Lệ ngàn vạn chớ chạy đến nơi của lão, nữ nhân này, lại thật trốn trong phủ Thừa tướng.
“Uy, Cổ Lệ, ngươi bị sao vậy?” Độ Nhất vỗ vỗ vào mặt Tháp Cát Cổ Lệ, quản gia trong Tướng phủ đã tìm đại phu băng bó tay trái cho Tháp Cát Cổ Lệ . May là lúc trước giúp nàng xử lý cái tay đã bị chặt đi, nàng mới không bị mất quá nhiều máu mà tử vong, coi như là cứu nàng một mạng.
“Chết, không chết được. . . . . .” Môi Tháp Cát Cổ Lệ tái nhợt, chau mày. Từ nơi cánh tay gãy truyền đến đau đớn, làm cho nàng không nhịn được phát run cả người:”Lần này, cám ơn ngươi. . . . . . Hôm nay. . . . . .”
“Không cần khách khí! Lần sau đừng ngu ngốc như vậy! Bằng năng lực một mình ngươi, căn bản là không thể đối kháng được với Phượng Thương !”
Lúc nói chuyện, Độ Nhất nghĩ tới Mộ Dung Thất Thất . Nữ nhân kia xuất thủ vừa nhanh vừa hận, còn có tơ vàng trong tay nàng, hoàn toàn chính là vũ khí đoạt mạng người. May mà hắn đã sớm chuẩn bị, nếu không, hôm nay bọn họ ắt sẽ chết trong Nhiếp Chính vương phủ.
“Mộ Dung Thất Thất rất lợi hại, ngươi không thể trêu vào!” Độ Nhất cho Tháp Cát Cổ Lệ một lời khuyên: “Về sau, ngươi tốt nhất đừng trêu chọc nàng!”
“Không được. . . . . . Ta muốn báo thù!” Nghĩ tới tay trái của mình bị Mộ Dung Thất Thất chặt đứt, Tháp Cát Cổ Lệ hận Mộ Dung Thất Thất từ tận đáy lòng.
Lúc trước nàng còn tưởng rằng Mộ Dung Thất Thất chỉ nhờ vào gương mặt xinh đẹp mới nhận được sự ưu ái của Phượng Thương, hiện tại nàng biết mình sai lầm rồi, nữ nhân này có lực lượng cường đại. Có điều, Tháp Cát Cổ Lệ cũng không cho là mình kém Mộ Dung Thất Thất chút nào, chuyện xảy ra hôm nay chỉ là ngoài ý muốn, do nàng quá khinh thường, hơn nữa đối phương người đông thế mạnh. Nếu là một chọi một, nàng chưa chắc sẽ thua ở trong tay Mộ Dung Thất Thất.
Độ Nhất thấy trong đôi mắt của Tháp Cát Cổ Lệ hiện lên vẻ không phục, nữ nhân này, đều bởi vì nàng cố chấp, quật cường mà mất đi tay trái, còn không chịu hối cải, vẫn bướng bỉnh như vậy.
“Đây là thuốc, sáng tối mỗi ngày đều phải uống. Đây là thuốc dán, mỗi năm ngày phải đổi lại một lần.”
Đại phi băng bó vết thương cho Tháp Cát Cổ Lệ viết phương thuốc xong, đưa cho quản gia:”Nếu như không có việc gì, ta đi đây! Ngày mai ta lại đến đây tái khám cho vị cô nương này
“Tốt, cám ơn ngươi!” Độ Nhất cười cười tiễn đại phu, đợi đại phu đeo hòm thuốc, xoay người đi. Trong tay Độ Nhất xuất hiện một cây chuỷ thủ, trực tiếp đâm vào sau lưng đại phu .
Tô Mi làm sao lại không hiểu ý của Tháp Cát Cổ Lệ, mặc dù nàng không biết Tháp Cát Cổ Lệ muốn hại nàng là vì muốn báo thù Hoàn Nhan Khang, nhưng hàn ý trong mắt của nữ nhân trước mặt, Tô Mi có thể nhìn ra. Có điều, do ghen tuông xông lên não khiến Tô Mi không nghĩ đến điều gì khác mà lại cho rằng Tháp Cát Cổ Lệ thật sự để ý Hoàn Nhan Khang, điều này khiến lòng nàng căm tức một hồi.
“Tiểu thế tử để chúng ta đưa đi, ngươi bận rộn việc khác thì đi trước đi!”
Tô Mi không hề cố kỵ mà ôm lấy Hoàn Nhan Khang, đi về phía tiền thính, để lại Tháp Cát Cổ Lệ hung hăng trừng mắt nhìn bóng lưng Tô Mi, thật giống như muốn đục một lỗ trên người nàng.
Chẳng qua là, ả làm sao lại để vụt mất cơ hội tốt như vậy chứ! Tháp Cát Cổ Lệ không phải dạng người chịu bị đuổi đi chỉ với vài câu nói của Tô Mi.
“Vương gia, hãy để cho nô tỳ ôm Tiểu thế tử đến tiền thính! Đây là lệnh mà Vương gia chúng ta đã phân phó, người làm như vậy, là làm khó nô tỳ!” Tháp Cát Cổ Lệ quật cường đứng trước mặt Hoàn Nhan Khang cùng Tô Mi, khăng khăng đòi ôm Phượng Kiêu.
“Dựa vào cái gì?”
Tô Mi càng lúc càng khó chịu với tỳ nữ trước mắt.
“Chỉ dựa vào nô tỳ là ngwòi Vương gia phái tới, nô tỳ chỉ nghe mệnh lệnh của Vương gia.” Tháp Cát Cổ Lệ dùng đến tên Phượng Thương để hù dọa Tô Mi, nhưng ả tuyệt đối lại không nghĩ tới rằng, Mộ Dung Thất Thất Tố Nguyệt đã đến từ phía sau
“Làm sao vậy ? Đã xảy ra chuyện gì?”
Mộ Dung Thất Thất một thân rực đỏ, chậm rãi đi tới. Lần đầu tiên nhìn thất Mộ Dung Thất Thất, Tháp Cát Cổ Lệ có một loại cảm giác như hít thở không thông.
Cô gái này, đôi mắt đẹp long lanh, nụ cười tinh xảo, giơ tay nhấc chân, đều lộ ra vẻ cao quý cùng ưu nhã. Ngũ quan tinh xảo khéo léo, trang phục phối hợp hoàn mỹ, nhìn thấy đã khiến cho người ta thoải mái, tựa giống như tiên nữ dừng lại ở nhân gian, đặc biệt nốt ruồi chu sa nhỏ nhỏ giữa lông mày Mộ Dung Thất Thất, càng làm cho trên người nàng nhiều hơn một phần tiên khí.
Mộ Dung Thất Thất từng bước đi tới, bước chân nhẹ nhàng, làn váy như làn nước khẽ gợn sóng, chậm rãi đi về phía trước, để cho Tháp Cát Cổ Lệ nhìn ngây người.
Khó trách, Phượng Thương chung tình đến như vậy, cho dù là ả, cũng sẽ bị Mộ Dung Thất Thất mê đảo.
Nhìn Mộ Dung Thất Thất, Tháp Cát Cổ Lệ nghĩ tới má trái của mình. Lúc trước, Phượng Thương làm ả ngã ngựa, phá huỷ má trái của ả, cho nên ả mới xăm hoa văn lên đó, để che lại vêt sẹo xấu xí kia. Hiện tại so với dung mạo như thiên tiên của Mộ Dung Thất Thất, ả quả thực chính là người xấu xí. Nam tử phần lớn là người yêu bằng mắt, với khuôn mặt hiện tại của ả, nam nhân ắt sẽ không thích, lại không cần phải nói đến Phượng Thương.
Tất cả cảm xúc, vào lúc này, chuyển hóa thành một loại xúc cảm hâm mộ, ghen tỵ, đố kỵ. Tháp Cát Cổ Lệ hâm mộ dung nhan tuyệt sắc của Mộ Dung Thất Thất, cũng hận dung mạo hiện tại của mình thua kém môt bậc. Chẳng qua là, ả không hận Phương Thương vì đã khiến mình chịu khổ như vậy, mà lại hận Mộ Dung Thất Thất thấu xương.
Nữ nhân này, đoạt đi nam nhân nàng yêu mến, không phải là nhờ vào khuôn mặt mị hoặc thiên hạ này sao! Nếu là nàng ta bị hủy dung, Phượng Thương ắt sẽ xua đuổi nàng ta như rác rưởi, ả muốn nữ nhân đã từng nhận được ngàn vạn sủng ái này phải nếm trải tư vị tan nát cõi lòng.
“Tiểu thư ——” Tô Mi hành lễ với Mộ Dung Thất Thất, sau đó hỏi Tố Nguyệt: “Tố Nguyệt, nàng nói mình là nha đầu tại Vương Phủ, ngươi biết nàng không ?”
Tố Nguyệt đánh giá Tháp Cát Cổ Lệ, nhìn một lát, lắc đầu: “Ngươi là người ở phòng nào ? Vì sao ta lại chưa từng thấy ngươi?”
“Nô tỳ ở Thiên, cô nương tất nhiên không biết.” Tháp Cát Cổ Lệ vội vàng biện giải cho mình, chẳng qua là, lời này của nàng, lại làm cho Tô Mi lại càng không tin.”Người trong Vương Phủ, Tố Nguyệt đều biết, nếu Tố Nguyệt chưa từng thấy ngươi, vậy ngươi cũng không phải là người của Vương Phủ . Nói! Ngươi rốt cuộc là ai?”
“Ầm ——” Tháp Cát Cổ Lệ mềm chân, quỳ gối trước mặt Mộ Dung Thất Thất, “Nô tỳ thật sự là người trong Vương Phủ, có điều là gần đây mới tới, do tổ chức lễ đầy tháng của Tiểu thế tử, nhân thủ không đủ, cho nên mới được an bài đến đây.”
“Phải không?” Mộ Dung Thất Thất cũng đã nhận ra điểm khác thường, nàng nhẹ gật đầu với Tô Mi cùng Tố Nguyệt, hai người tiến lên, một trái một phải đỡ Tháp Cát Cổ Lệ lên.”Đừng khóc, ngươi rốt cuộc là ai, quản gia nhìn sẽ biết! Đi theo chúng ta một chuyến đi!”
“Các ngươi, muốn làm cái gì?” Tháp Cát Cổ Lệ bày ra bộ dáng sợ hãi, Tô Mi nhíu mày: “Làm sao, không dám đi đối chất sao? Hay là, ngươi có tật giật mình?”
“Nô tỳ đâu có đâu!” Tháp Cát Cổ Lệ đứng thẳng người lên: “Đi thì đi!”
Nàng ta như vậy, Tô Mi cùng Tố Nguyệt cũng là có chút kinh ngạc, chẳng lẻ thật sự là người mới? Hai người đi theo phía sau Tháp Cát Cổ Lệ, Hoàn Nhan Khang ôm Phượng Kiêu, đi ở bên cạnh Mộ Dung Thất Thất, vừa đi, vừa nói chuyện phiếm cùng Mộ Dung Thất Thất.
Tháp Cát Cổ Lệ đi ở phía trước, trong lòng vẫn đang suy nghĩ như thế nào thoát khỏi cảnh ngộ hiện tại . Nếu quả thật bị Tô Mi cùng Tố Nguyệt mang đi đối chất, thân phận của ả tự sẽ bại lộ, hiện tại còn cách tiền thính một đoạn, phải tìm được cơ hội chạy trốn mới được. Làm thế nào mới thoát khỏi khốn cảnh, rời khỏi đây, đây là ý nghĩ tràn ngập trong đầu Tháp Cát Cổ Lệ .
“Ai u ——” đi tới chỗ một hòn non bộ, Tháp Cát Cổ Lệ ôm lấy bụng, bắt đầu rên la.
“Sao thế?”
“Nô tỳ, có thể là ăn phải đồ hỏng, từ ngày hôm qua đến giờ liên tục bị tiêu chảy.” Tháp Cát Cổ Lệ đau đến lưng đều cong thành hình con tôm luộc, Tố Nguyệt bước lên trước, muốn giúp nàng kiểm tra, không ngờ đối phương trực tiếp tung một mảnh bụi màu trắng ra ngoài.
“Cẩn thận!” Mộ Dung Thất Thất nhắc nhở mọi người nín thở, Hoàn Nhan Khang lại phát hiện trong tay không còn gì: “Không tốt! Ả đoạt mất Kiêu nhi!”
Vừa nghe nhi tử bị người đoạt đi, Mộ Dung Thất Thất phi thân, đứng trên hòn non bộ, lúc này mới nhìn thấy ở Tháp Cát Cổ Lệ đang chạy thục mạng trong Vương phủ.”Đuổi theo!”Mộ Dung Thất Thất đuổi theo trước, Hoàn Nhan Khang cùng Tô Mi, Tố Nguyệt chạy theo sau.
Tháp Cát Cổ Lệ không quen lắm với đường lối trong vương phủ, ả chỉ luôn chạy thẳng một đường về phía trước, mới vừa chạy vào một cái sân, liền nhận thấy được sau lưng nổi lên một trận gió lạnh, ả vội vàng né tránh, lại phát hiện Mộ Dung Thất Thất đã đuổi tới phía sau.
“Ngươi đừng tới đây! Ngươi tới nữa, ta liền bóp chết hắn!” Bất đắc dĩ bị ép buộc, Tháp Cát Cổ Lệ một tay đặt lên cổ nho nhỏ của Phượng Kiêu, “Có nghe thấy không, đừng tới đây nữa!”
Hoàn Nhan Khang, Tô Mi, Tố Nguyệt chạy tới, liền thấy một màn kia. Phượng Kiêu bị nữ nhân trước mắt cướp đi từ tay mình, khiến Hoàn Nhan Khang tức giận không thôi: “Ngươi là ai? Buông Kiêu nhi ra!”
“Ta là ai?” Nghe xong Hoàn Nhan Khang nói như vậy, Tháp Cát Cổ Lệ cười lạnh một tiếng, giật mặt nạ da người trên mặt xuống: “Hoàn Nhan Khang, hiện tại hẳn ngươi biết ta là ai đi!”
“Tháp Cát Cổ Lệ? !” Thấy trên má trái của nữ tử trước mặt hiện rõ ràng hình xăm màu đen, Hoàn Nhan Khang trầm mặt xuống: “Không nghĩ tới ngươi vậy mà có thể lẻn vào Yên Kinh!”
“Tiêu Dao Vương rất kinh ngạc sao?” Tháp Cát Cổ Lệ vừa nói chuyện, vừa dùng ngón tay vạch một vòng quanh cổ Phượng Kiêu, cứ như Phượng Kiêu là một tác phẩm nghệ thuật tinh mỹ, còn nàng đang tinh tế thưởng thức.
“Buông hài tử xuống !”
Hoàn Nhan Khang vừa nói chuyện, vừa liếc mắt ra hiệu cho Mộ Dung Thất Thất.
“Các ngươi đừng bày ra mưu gì! Đừng cho là ta nhìn không thấy !” Tháp Cát Cổ Lệ nhìn thấy Hoàn Nhan Khang ra hiệu, bàn tay ngăm đen đè lên cổ họng của Phượng Kiêu, “Đừng giở thủ đoạn với ta! Nếu không ta bắt nó chôn cùng ta!”
“Tháp Cát Cổ Lệ, buông nhi tử của ta xuống, ta thả ngươi đi!” Mộ Dung Thất Thất kinh hoảng trong lòng, nhưng trên mặt vẫn duy trì vẻ trấn định như cũ.
Về chuyện của Tháp Cát Cổ Lệ, Mộ Dung Thất Thất biết một chút, cũng biết nàng là bại tướng trong tay Phượng Thương, vết sẹo trên mặt chính là do Phượng Thương ban tặng. Lúc trước Hoàn Nhan Khang chiến đấu ở Bắc Phương đánh bại Nữ Chân tộc, Quách Ba bị chém, Tháp Cát Cổ Lệ trốn thoát. Không nghĩ tới, ả ta thế nhưng chạy tới Yên kinh. Chẳng lẽ, đây chính là cái gọi là”nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất” ?
Xem ra, nữ nhân trước mắt này không tính là quá ngu. Chẳng qua là, ả lẻn vào Vương Phủ như thế, rốt cuộc là muốn làm cái gì? Chẳng lẽ là muốn bắt Phượng Kiêu đi sao?
Trong mắt Mộ Dung Thất Thất, trên thế giới này không có gì quan trọng hơn Phượng Thương cùng Phượng Kiêu. Hiện tại Phượng Kiêu ở trong tay Tháp Cát Cổ Lệ, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn béo mập của nhi tử bởi vì sự khó thở mà đỏ lên, Mộ Dung Thất Thất hận không được lập tức giết chết Tháp Cát Cổ Lệ.
“Thả ta đi? Ngươi tốt bụng như vậy sao? Ta sẽ tin tưởng ngươi sao?” Đối với lời Mộ Dung Thất Thất vừa nói, Tháp Cát Cổ Lệ cười lạnh một tiếng. Nàng đây không có ngu như vậy! Phượng Kiêu ở trong tay nàng, nàng mới có thể an toàn. Nếu là thật sự thả Phượng Kiêu, bọn họ nhất định sẽ trở mặt vô tình, lập tức giết nàng.
Hiện tại, Tháp Cát Cổ Lệ có chút hối hận vì đã một mình tới đây. Nàng muốn nhìn thấy nữ nhân của Phượng Thương có bộ dáng gì, thuận tiện bắt cóc nhi tử của Phượng Thương, sau đó bàn điều kiện với hắn, cho nên không mang theo những người khác, tự mình một người một ngựa lẻn vào Vương Phủ. Tháp Cát Cổ Lệ trăm triệu không nghĩ tới, Mộ Dung Thất Thất dĩ nhiên là người khôn khéo như vậy, càng không có nghĩ tới, Tố Nguyệt bên người nàng ta lại biết rõ từng người trong Vương Phủ .
Hôm nay thua trong tay Mộ Dung Thất Thất, trong lòng Tháp Cát Cổ Lệ không phục. Trong lòng Tháp Cát Cổ Lệ nghĩ, sở dĩ Mộ Dung Thất Thất có thể thắng được nàng, có thể chiếm cứ tâm của Phượng Thương, đơn giản là bởi vì nàng ta có một khuôn mặt đẹp. Không có khuôn mặt kia, Mộ Dung Thất Thất cũng chẳng là cái gì.
Lúc này, bị đám người Mộ Dung Thất Thất cùng Hoàn Nhan Khang bao vây, trong lòng Tháp Cát Cổ Lệ có chút bối rối. Không biết hôm nay có thể thuận lợi thoát thân hay không! Nàng không muốn chết ở chỗ này, ít nhất, nàng bây giờ còn không thể chết được! Nàng còn chưa có gả cho Phượng Thương, còn không có làm được tân nương của Phượng Thương, tuyệt đối không thể nào bị Mộ Dung Thất Thất bắt được!
“Các ngươi tránh ra, nếu không ta bóp chết nó!”
Lúc nói chuyện, bàn tay Tháp Cát Cổ Lệ lại tăng thêm một phân khí lực, điều khiến cho Tháp Cát Cổ Lệ vô cùng kinh ngạc chính là từ đầu đến giờ, Phượng Kiêu không khóc, không nháo, thậm chí khi mình bóp cổ nó, Phượng Kiêu cũng không khóc, chỉ là khuôn mặt nhỏ nhắn nghẹn đến đỏ bừng.
Đây thật là một hài tử mới vừa đầy tháng sao? Phượng Kiêu dị thường, làm cho Tháp Cát Cổ Lệ không nhịn được cúi đầu nhìn thoáng qua Phượng Kiêu. Nhìn thấy cặp mắt màu tím của Phượng Kiêu, Tháp Cát Cổ Lệ sững sờ .
Không đúng! Đôi mắt của Phượng Thương có màu đen, mắt của Mộ Dung Thất Thất cũng có màu đen, tại sao đôi mắt của Phượng Kiêu lại có màu tím? Chẳng lẽ. . . . . . Tháp Cát Cổ Lệ nhìn về phía Mộ Dung Thất Thất, chẳng lẽ đứa nhỏ này là “con hoang” của Mộ Dung Thất Thất cùng người khác ?
Thời gian cấp bách, Tháp Cát Cổ Lệ căn bản không còn kịp đi nhìn kỹ ngũ quan của Phượng Kiêu có giống với Phượng Thương hay không, chủ quan gán cho Phượng Kiêu cái danh “con hoang”. Vừa nghĩ tới nam nhân mình yêu mến lại bị nữ tử trước mắt này mê hoặc đến thần hồn điên đảo, bây giờ còn che chở cho hài tử của nàng cùng người khác, Tháp Cát Cổ Lệ cảm thấy bất bình thay Phượng Thương.
“Tháp Cát Cổ Lệ, buông con của ta xuống !” Trong tay Mộ Dung Thất Thất nhiều thêm hai sợi tơ vàng, nhìn bộ dáng của Phượng Kiêu, Mộ Dung Thất Thất đau lòng muốn chết. Đứa nhỏ này không khóc không nháo, khiến cho người làm mẹ như Mộ Dung Thất Thất khó chịu đến cực diểm! Hận không được lập tức giết Tháp Cát Cổ Lệ!
“Mộ Dung Thất Thất, Phượng Thương đối tốt với ngươi như vậy, ngươi lại phản bội hắn? Ngươi không sợ khiến hắn thất vọng sao! Phượng Thương dành cho ngươi một tấm chân tình, ngươi lại nỡ cô phụ hắn!”
Lời Tháp Cát Cổ Lệ đối với Mộ Dung Thất Thất cứ như nói chuyện không đâu, cái quái gì thế? Ả ta có ý gì? Mộ Dung Thất Thất lười cãi nhau với ả, tơ vàng trong tay lóe lên: “Tháp Cát Cổ Lệ, ta nói lại lần nữa, buông con ta ra, ta tha cho ngươi một mạng! Nếu không, ta sẽ khiến ngươi vì việc làm hôm nay mà hối hận vạn lần!”
“Ta không ——”
Lúc nói lời này, Tháp Cát Cổ Lệ bỗng nhiên ngửi thấy một mùi kỳ lạ, cái tay đang ôm Phượng Kiêu, bỗng trở nên ướt nhẹp, hình như là có loại nước ấm, đang từ khe hở bàn tay nàng rơi xuống mặt đất.
Khi nhìn rõ trên tay mình là nước tiểu nóng ấm của con nít, Tháp Cát Cổ Lệ hét toáng lên, ném Phượng Kiêu ra ngoài: “A!” Trong đời này nàng ghét nhất là mấy thứ bẩn thỉu, huống chi nước tiểu này dính hết lên tay nàng, cái loại mùi quái dị này, khiến cho Cổ Lệ suýt chút nữa nôn mửa.
“Kiêu Nhi!” Hoàn Nhan Khang phi thân, đỡ lấy Phượng Kiêu từ trên không, ôm bé vào lòng, đồng thời ngay lúc đó, tơ vàng trong tay Mộ Dung Thất Thất sáng lên, quấn lên cánh tay mới vừa bóp cổ Phượng Kiêu của Tháp Cát Cổ Lệ.
“A ——” chỉ nghe một tiếng hét thảm, tơ vàng quấn lấy tay trái Tháp Cát Cổ Lệ, từ cổ tay trở xuống, toàn bộ bị nàng cắt đứt.
Bàn tay bị cắt rơi trên mặt đất, nhuộm đỏ đám tuyết đang nằm trên mặt đất, Tháp Cát Cổ Lệ ôm cánh tay cụt, định nhặt lên tay trái của mình, vũ khí trong tay Tô Mi cùng Tố Nguyệt lại bay đến trước mặt ả.
“Cẩn thận!”
Một bóng người đột nhiên xuất hiện, ném ra một màn sương mù . Khói nồng đậm tràn quanh, bao phủ hết tất cả mọi người trong đó, đến lúc sương khói tản ra, Tháp Cát Cổ Lệ đã biến mất, chỉ có cái tay trái bị chặt đứt của nàng vẫn còn ở lại trên mặt đất.
“Đuổi theo!” Tô Mi cùng Tố Nguyệt đuổi theo, còn Mộ Dung Thất Thất lại bước nhanh về pháHoàn Nhan Khang: “Cho ta xem con nó!”
“Kiêu nhi không có chuyện gì! Biểu tẩu, ta cũng đuổi theo bọn họ!”
Hoàn Nhan Khang vừa mới chuẩn bị đi, lại bị Mộ Dung Thất Thất gọi lại.”A Khang, cho người phong tỏa kinh thành! Nếu chậm trễ, bọn họ nhất định chạy trốn khỏi thành, đến lúc đó, muốn bắt lấy Tháp Cát Cổ Lệ thì càng khó khăn!”
“Ta biết rồi, biểu tẩu!”
Mộ Dung Thất Thất kiểm tra Phượng Kiêu từ trên xuống dưới, nhìn thấy bé bình yên vô sự, trong lòng thở phào nhẹ nhỏm. Sờ miếng tã lót ươn ướt lạnh như băng, Mộ Dung Thất Thất vội vàng ôm Phượng Kiêu chạy về Thính Tùng Lâu.
“Con đứa bé này, hôm nay làm cho mẫu thân sợ gần chết!”
Mộ Dung Thất Thất dùng nước ấm, lau rửa sạch sẽ cho Phượng Kiêu, lại nhẹ nhàng thoa thuốc mỡ lên cổ của bé. Tháp Cát Cổ Lệ dùng lực rất lớn, với lại da thịt Phượng Kiêu còn rất non nớt, cho nên hiện tại mới để lại vết ứ đọng xanh tím trên cổ của Kiêu nhi, thấy vậy Mộ Dung Thất Thất không nhịn được rơi nước mắt.
“Thật xin lỗi! Là mẹ không tốt, không chăm sóc con tốt! Là mẹ không tốt!” Nước mắt Mộ Dung Thất Thất tựu như hạt trân châu, thi nhau rớt xuống. Nàng mặc lại quần áo tử tế cho Phượng Kiêu, có một lần nữa bao con trong đệm nhỏ, cuối cùng, mới lau nước mắt bên khóe mi.
“Ngô. . . . . .”
Phượng Kiêu quay trở ra mắt to, nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Thất Thất Khuôn mặt nhỏ nhắn mới vừa rồi đỏ lên, lúc này cũng khôi phục bình thường. Tựa hồ hiểu vì sao Mộ Dung Thất Thất đau lòng, Phượng Kiêu “Y y a a” lên, thật giống như đang nói: “Mẹ, đừng lo lắng, con không sao nha!”
Phượng Kiêu ngoan ngoãn như vậy, khiến cho trong lòng Mộ Dung Thất Thất lại càng khó chịu:”Kiêu Nhi, đi, bảo phụ thân con báo thù cho chúng ta!”
Khi Mộ Dung Thất Thất ôm Phượng Kiêu đến tiền thính, Hoàn Nhan Kiệt cùng Đông Phương Lam đã đến một lúc lâu . Phượng Thương đang chào hỏi bọn họ, thấy Mộ Dung Thất Thất, Phượng Thương vội chạy tới: “Khanh Khanh, nàng đã đến rồi!”
Bởi vì chuyện lúc nãy của Tháp Cát Cổ Lệ xảy ra cách xa tiền thính, cho nên chuyện đã xảy ra còn chưa có truyền tới tai Phượng Thương, hiện tại thấy Phượng Thương ôn nhu đi tới, Mộ Dung Thất Thất mở miệng, kêu một tiếng”Thương. . . . . .” Nước mắt lập tức “ào” rơi xuống, giống như sóng thần,ào ào trút xuống.
Trấn Quốc công chúa khóc thành như vậy, khiến cho văn võ bá quan cùng các phu nhân kinh ngạc không dứt. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không phải là tiệc rượu đầy tháng sao? Tại sao Mộ Dung Thất Thất lại rơi lệ?
Thấy Mộ Dung Thất Thất khóc như mưa, trong lòng Phượng Thương căng thẳng: “Chuyện gì xảy ra vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
“Mới vừa rồi, trong phủ xuất hiện tặc nhân, suýt chút nữa đã bắt Kiêu nhi đi! A Khang cùng Tô Mi, Tố Nguyệt đã đuổi theo tặc nhân rồi? Thương, chàng xem Kiêu nhi của chúng ta!” Mộ Dung Thất Thất mở đệm ấm ra, để Phượng Thương nhìn dấu vết trên cổ Phượng Kiêu.
“Người nọ là ai?” Nhìn dấu vết khủng bố như vậy trên cổ ái nhi, Phượng Thương trầm mặt, một cổ khí thô bạo tràn ra từ người hắn, làm cho mọi người chúng quanh rùng mình một trận.
“Là Tháp Cát Cổ Lệ! Ả đoạt Kiêu Nhi đi, còn tuyên bố muốn giết con!”
“Tháp Cát Cổ Lệ?” Đông Phương Lam bước nhanh tới, nhận lấy Phượng Kiêu từ tay Mộ Dung Thất Thất, lúc này, Hoàn Nhan Minh Nguyệt cùng Phượng Tà cũng vội vã mà thẳng bước đi tới đây:”Trời ạ! Nữ nhân ngoan độc kia, ả ta muốn giết Kiêu nhi sao!” Đông Phương Lam tức không nhịn nổi: “Người đâu, lục soát thành cho ta! Lục soát thành! Bắt lấy nữ nhân lòng dạ rắn rết kia cho ta!”
“Bà ngoại, ta đã bảo A Khang niêm phong thành rồi!”
“Được lắm! Dám động tới Tiểu trọng tôn của ai gia! Nhất định phải tìm ra nàng!”
Thái độ của Phượng Thương cũng giống như Đông Phương Lam, hắn nắm lấy tay Mộ Dung Thất Thất, thanh âm trong trẻo trở nên lạnh lùng: “Ả vậy mà có thể trà trộn vào Nhiếp Chính Vương phủ, Tháp Cát Cổ Lệ đúng là gan quá lớn! Cũng không biết là ai cho nàng cái lá gan này .”
Lúc nói lời này, ánh mắt của Phượng Thương quét ngang đám khách nhân đến chúc mừng, ánh mắt lạnh lẽo ấy khiến cho tất cả mọi người cảm thấy sợ. Nhiếp chính vương có ý gì vậy? Chẳng lẽ là bảo, Tháp Cát Cổ Lệ có liên quan đến những vị khách này sao? Là do họ dẫn tới?
Những người này vừa nghĩ tới thủ đoạn của Phượng Thương đều sợ hãi không thôi. Bọn họ đều ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không dám lên tiếng, trong lòng đều ngầm suy đoán, rốt cuộc là ai làm ra “chuyện tốt này !”
“Cát Tường!” Phượng Thương gọi Cát Tường, giật hổ phù bên hông xuống, ném cho nàng: “Truyền lệnh của ta, sai Ưng Kỵ quân phong tỏa cửa thành, mọi người không được ra khỏi thành. Ngươi mang người, lục soát từng nhà cho ta! Bổn vương đây muốn xem thử, người nào có lá gan lớn như vậy, thế nhưng chứa chấp khâm phạm của triều đình! Nếu là tìm được ai chứa chấp ả ta, bắt lại! Nếu phản kháng, thì giết chết tại chỗ không cần luận tội!”
“Dạ!” Cát Tường cầm hổ phù, vội vã đi ra ngoài.
Làm xong những thứ này, Phượng Thương thấp giọng an ủi Mộ Dung Thất Thất, qua một lúc lâu, nước mắt của Mộ Dung Thất Thấtmới dừng lại. Đông Phương Lam xem tiểu tôn tử Phượng Kiêu như bảo bối, ôm bé, dắt Hoàn Nhan Kiệt, cùng rời khỏi nơi này với Hoàn Nhan Minh Nguyệt.
Nhân vật chính của bữa tiệc đã rời đi, nhưng Phượng Thương lại không hề có ý định cho đám quan viên này trở về.
“Ngồi! Khai yến!” Trong miệng nói như vậy, Phượng Thương gọi quản gia Phượng Tề tới gần bên mình, dặn dò hắn mấy tiếng, Phượng Tề lui xuống.
“Cảm tạ các vị tới tham gia yến tiệc đầy tháng của tiểu nhi! Đa tạ !” Một tiếng “đa tạ” vang lên từ trong miệng Phượng Thương, mang theo mười phần hàn khí. Phượng Thương biết, tại phủ mình mặc dù không nhiều lắm người lắm,nhưng đủ phòng vệ bình thường. Hôm nay là lễ đầy tháng của Phượng Kiêu, mọi người có chút khẩn trương, nhưng hắn trăm triệu không nghĩ tới Tháp Cát Cổ Lệ có thể lẻn vào được .
Phàm là người vào Vương Phủ, đều phải cầm thiệp mới có thể tiến vào. Kia chỉ có thể nói rõ một vấn đề, chính là Tháp Cát Cổ Lệ theo chân các văn võ quan viên trước mắt vào Vương Phủ, nói cách khác, trong triều có người chứa chấp Tháp Cát Cổ Lệ. Lúc này Phượng Thương thấy, đây là một tín hiệu cực kỳ nguy hiểm !
Mặc dù Đông Lỗ quốc, Tây kỳ quốc cùng Nữ Chân tộc đã trở thành lịch sử, nhưng mà lại không bắt được Long Trạch Cảnh Thiên cùng Tháp Cát Cổ Lệ. Hiện tại Tháp Cát Cổ Lệ thế nhưng đến kinh thành Bắc Chu quốc, nói rõ trong triều có người cấu kết với ả.
Rốt cuộc là ai? Người nào sẽ có lá gan lớn như vậy, dám chứa chấp Tháp Cát Cổ Lệ?
Thời điểm Phượng Thương trầm mặc, Phượng Ngọc đã chỉ huy ngươi mang các món ăn lên, từng món ăn ngon mắt ngon miệng được đặt lên từng bàn, nhưng đám khách nhân đều mất đi hứng thú thưởng thức. Ám sát Tiểu thế tử nhà Nhiếp Chính Vương, tội này có bao nhiêu nặng a Không có người nào có thể gánh chịu lửa giận của Phượng Thương .
Trong lúc tất cả mọi người đang lo lắng, trong lòng Mục Hoa cũng bắt đầu bất ổn. Tháp Cát Cổ Lệ đúng là một kẻ điên! Lại mò tới trước mi mắt Phượng Thương, còn muốn giết Phượng Kiêu! Nữ nhân này quả thực cực kỳ ngu xuẩn! Bọn họ không phải là đã thương lượng, hết thảy đều dựa theo kế hoạch mà làm sao? Nữ nhân này nhìn rất khôn khéo, tại sao hôm nay mất đi lý trí như vậy ?
Phượng Tề mang người, lục kỹ từng xó trong Vương Phủ một lần, đến xế chiều, mới trở lại tiền thính.
“Vương gia, đây là y phục chúng ta phát hiện trong nhà vệ sinh. Tháp Cát Cổ Lệ giết tỳ nữ trong Vương Phủ, hóa trang thành bộ dạng của nàng, thi thể của tỳ nữ, mới tìm được trong nhà xí.”
Vào lễ đầy tháng của Phượng Kiêu, Phượng Thương cho phát thiệp mời các quan viên trong kinh thành. Mà thiếp mời Nhiếp Chính vương phủ là tìm người đặc biệt làm theo yêu cầu, căn bản là không thể nào giả mạo. Phượng Tề lấy thiếp mời từ trong bộ y phục kia ra, bên trên đó ghi tên một vị quan trong kinh thành.
“Chu Đức Lợi?” Phượng Thương vừa đọc lên, những viên quan chờ kết quả nghe thấy tên, vội vàng nhìn trái nhìn phải, xem thử tên khốn Chu Đức Lợi kia núp ở chỗ nào. Chẳng qua là nhìn một vòng mới phát hiện, người này căn bản cũng không có ở đây.
“Đến nhà Chu Đức Lợi xem thử đi!”
Lại đợi một lát, Phượng Tề vội vả chạy trở lại.”Vương gia, Chu đại nhân té xỉu ở chính trong xe ngựa của hắn, xem ra là bị hạ độc.”
Nghe thấy lời của Phượng Tề, tim Mục Hoa mới hạ xuống . May mà Tháp Cát Cổ Lệ không có ngu xuẩn đến mức kia, còn biết cầm thiệp mời của người khác đi vào. Chẳng qua là hiện tại, không biết cái nữ nhân ngu xuẩn này đang trốn nơi nào vậy! Hi vọng nàng không có đi phủ Thừa Tướng, lúc này, ngàn vạn chớ liên lụy đến lão.
“Đã không còn chuyện gì rồi, hôm nay đã phiền các ngươi đi một chuyến! Ái nhi hôm nay bị kinh sợ, Bổn vương muốn bắt hung thủ, báo thù cho nhi tử, không thể bồi mọi người! Xin mọi người cứ tận hứng! Phượng Tề, giúp Bổn vương tiếp đón khách khứa cho thật tốt!” Phượng Thương đứng lên chắp tay nói xin lỗi, kéo Mộ Dung Thất Thất đi phía sau.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Phượng Thương vừa đi vừa hỏi Mộ Dung Thất Thất, lúc này nhưng vội vàng đi xem Phượng Kiêu, mới vừa rồi chẳng qua là nhìn lướt qua, không có nhìn kỹ, hiện tại xác định Tháp Cát Cổ Lệ không phải do khách mời mang đến, chuyện đầu tiên hắn muốn làm lúc này chính là đi thăm con trai bảo bối.
Mộ Dung Thất Thất tỉ mỉ kể lại chuyện đã xảy ra một lần, đến lúc nghe thấy Mộ Dung Thất Thất đã chặt đứt một tay của Tháp Cát Cổ Lệ, trong mắt Phượng Thương hiện lên vẻ tán thưởng
“Là ai cứu Tháp Cát Cổ Lệ? Long Trạch Cảnh Thiên sao?”
Phượng Thương nhắc tới Long Trạch Cảnh Thiên, làm cho Mộ Dung Thất Thất có chút kinh ngạc, “Không phải là hắn, giọng của Long Trạch Cảnh Thiên, ta có thể nhận ra. Tại sao chàng lại cho là hắn?”
“Tháp Cát Cổ Lệ có thể trốn đến Yên kinh thành, Long Trạch Cảnh Thiên cũng vậy. Ta lo lắng rằng nếu bọn họ liên thủ với nhau thì sẽ phiền toái ——”
Bên ngoài Vương Phủ, một cuộc truy bắt trước nay chưa có đang tiến hành.
Bách tính biết được Tiểu thế tử nhà Nhiếp Chính Vương thiếu chút bị người giết hại, tất cả đều tức giận không dứt. Từ lúc Tiểu thế tử mới ra đời, người đã giúp cho bọn họ buôn bán lời một vố lớn, quả thực chính là phúc tinh của bọn họ! Hiện tại có người muốn giết Tiểu thế tử? Rốt cuộc là người nào ác độc như vậy! Thật là quá khốn kiếp! Từ tức giận, bách tính nhà nhà trong Yên kinh thành cũng tự giác giúp Ưng Kỵ quân tìm kiếm tung tích của Tháp Cát Cổ Lệ .
Khi Mục Hoa đang suy nghĩ, Tháp Cát Cổ Lệ ngàn vạn chớ chạy đến nơi của lão, nữ nhân này, lại thật trốn trong phủ Thừa tướng.
“Uy, Cổ Lệ, ngươi bị sao vậy?” Độ Nhất vỗ vỗ vào mặt Tháp Cát Cổ Lệ, quản gia trong Tướng phủ đã tìm đại phu băng bó tay trái cho Tháp Cát Cổ Lệ . May là lúc trước giúp nàng xử lý cái tay đã bị chặt đi, nàng mới không bị mất quá nhiều máu mà tử vong, coi như là cứu nàng một mạng.
“Chết, không chết được. . . . . .” Môi Tháp Cát Cổ Lệ tái nhợt, chau mày. Từ nơi cánh tay gãy truyền đến đau đớn, làm cho nàng không nhịn được phát run cả người:”Lần này, cám ơn ngươi. . . . . . Hôm nay. . . . . .”
“Không cần khách khí! Lần sau đừng ngu ngốc như vậy! Bằng năng lực một mình ngươi, căn bản là không thể đối kháng được với Phượng Thương !”
Lúc nói chuyện, Độ Nhất nghĩ tới Mộ Dung Thất Thất . Nữ nhân kia xuất thủ vừa nhanh vừa hận, còn có tơ vàng trong tay nàng, hoàn toàn chính là vũ khí đoạt mạng người. May mà hắn đã sớm chuẩn bị, nếu không, hôm nay bọn họ ắt sẽ chết trong Nhiếp Chính vương phủ.
“Mộ Dung Thất Thất rất lợi hại, ngươi không thể trêu vào!” Độ Nhất cho Tháp Cát Cổ Lệ một lời khuyên: “Về sau, ngươi tốt nhất đừng trêu chọc nàng!”
“Không được. . . . . . Ta muốn báo thù!” Nghĩ tới tay trái của mình bị Mộ Dung Thất Thất chặt đứt, Tháp Cát Cổ Lệ hận Mộ Dung Thất Thất từ tận đáy lòng.
Lúc trước nàng còn tưởng rằng Mộ Dung Thất Thất chỉ nhờ vào gương mặt xinh đẹp mới nhận được sự ưu ái của Phượng Thương, hiện tại nàng biết mình sai lầm rồi, nữ nhân này có lực lượng cường đại. Có điều, Tháp Cát Cổ Lệ cũng không cho là mình kém Mộ Dung Thất Thất chút nào, chuyện xảy ra hôm nay chỉ là ngoài ý muốn, do nàng quá khinh thường, hơn nữa đối phương người đông thế mạnh. Nếu là một chọi một, nàng chưa chắc sẽ thua ở trong tay Mộ Dung Thất Thất.
Độ Nhất thấy trong đôi mắt của Tháp Cát Cổ Lệ hiện lên vẻ không phục, nữ nhân này, đều bởi vì nàng cố chấp, quật cường mà mất đi tay trái, còn không chịu hối cải, vẫn bướng bỉnh như vậy.
“Đây là thuốc, sáng tối mỗi ngày đều phải uống. Đây là thuốc dán, mỗi năm ngày phải đổi lại một lần.”
Đại phi băng bó vết thương cho Tháp Cát Cổ Lệ viết phương thuốc xong, đưa cho quản gia:”Nếu như không có việc gì, ta đi đây! Ngày mai ta lại đến đây tái khám cho vị cô nương này
“Tốt, cám ơn ngươi!” Độ Nhất cười cười tiễn đại phu, đợi đại phu đeo hòm thuốc, xoay người đi. Trong tay Độ Nhất xuất hiện một cây chuỷ thủ, trực tiếp đâm vào sau lưng đại phu .
Bình luận facebook