3.
Bên trong hộp thuốc màu đen có một cuốn sách hướng dẫn sử dụng vô cùng kỳ lạ
Xin chào quý khách hàng thân mến.
Sách hướng dẫn sử dụng này được đặc biệt làm từ da cá, khi bạn nhìn thấy được chữ viết trên đó, điều đó có nghĩa chúng ta cùng loại với nhau.
Hãy tuân thủ quy tắc sau và bắt đầu hành trình phản công mới.
1.Viên thuốc màu đen được làm từ sinh vật biển, giàu dinh dưỡng và có giá trị cao. Uống một viên mỗi ngày sẽ giúp bạn hồi phục sức khỏe.
2.Một hộp có bảy viên, uống liên tục trong vòng 7 ngày, tất cả triệu chứng kỳ lạ của bạn sẽ biến mất và bạn sẽ có được sự bình an chưa từng có trước đây.
3. Tuân thủ việc bơi ở biển hàng ngày, điều này có lợi cho việc duy trì sự linh hoạt của cơ thể và sự hài hòa của tứ chi.
4. Nếu bạn ở xa biển trong vòng 24 giờ, hình dạng của bạn sẽ không ổn định.
5. Ra khỏi biển trong 48 giờ, ý thức của bạn sẽ rơi vào hỗn loạn.
6. Rời khỏi biển trong 72 giờ, bạn sẽ hoàn toàn chìm vào giấc ngủ. Bạn chỉ có thể tỉnh dậy khi tiếp xúc lại với nước biển.
7. Sức mạnh của nó lan rộng khắp biển, ngay cả khi bạn rời khỏi khách sạn, bạn cũng có thể dễ dàng tìm thấy biển để bơi lội.
8. Con người là những sinh vật ngoan cường, nham hiểm và xảo quyệt, hãy luôn cẩn thận với chúng.
9. Hãy giúp đỡ càng nhiều người đồng loại càng tốt, thứ đó sẽ để mắt đến bạn.
10. Nếu bạn có thắc mắc gì, vui lòng hỏi tổng giám đốc khách sạn, ông ấy sẽ bảo vệ bạn.
11. Hãy tránh xa bảo vệ khách sạn, nhất là khi anh ta đang cầm một cây gậy trong tay đi lang thang, hãy chạy trốn bằng mọi giá.
4.
Quy tắc an ninh của khách sạn Sea View
Ngay khi bạn thay đồng phục bảo vệ, bạn nên biết rằng kẻ thù của chúng ta không phải là con người.
Để chống lại sự thành công sức mạnh của “thứ đó”, bạn phải tuân thủ các quy tắc sau đây.
1.Không nói sự thật với khách hàng để tránh họ nhầm lẫn, hoảng loạn, trên thực tế bạn cũng không biết rõ sự thật là gì.
2.Để bảo đảm luôn tràn đầy năng lượng trong thời gian làm việc, phòng bảo vệ chia làm 3 ca và bạn tuyệt đối không được ngủ trong thời gian làm việc.
3.Không ăn cá, tránh xa khu vực buffet của nhà hàng. Cá và tôm sẽ tăng sức mạnh khiến bạn mất khả năng tự chủ.
4. Không được bơi và tuyệt đối không chạm vào nước biển.
5. Những con người bất lực sẽ cầu xin sự giúp đỡ của bạn, hãy xoa dịu cảm xúc của họ và gán các hiện tượng siêu nhiên là do việc thích nghi với khí hậu, nhiễm virus hay do bệnh tật.
6. Đừng chọc tức bệnh nhân, họ rất nguy hiểm. Hãy giả vờ như bạn không phát hiện ra và đưa họ đến phòng bảo vệ để xử lí.
7. Nếu bệnh nhân không chịu vào phòng bảo vệ, có thể bắt giữ họ vào ban đêm.
8.Tủ trong phòng bảo vệ có trang bị vòng cung tự vệ ( giống như gậy chích điện á mn), khi làm việc vào ban đêm phải đeo bên cạnh người. Nếu quên, vui lòng quay lại phòng bảo vệ càng nhanh càng tốt để tránh xảy ra tai nạn.
9. Họ sợ hồ quang điện, giống như cá sợ điện vậy. Sử dụng vòng cung, bệnh nhân sẽ bị choáng tạm thời.
10. Vui lòng đưa bệnh nhân bất tỉnh đến phòng dành cho khách ở cuối hành lang và khóa cửa ra vào lẫn cửa sổ lại. Vòng cung có thể làm cho họ yếu đi, ngăn họ làm hại người vô tội nhưng không giết chết họ.
11. Dù có làm việc hay không thì bạn phải luôn mặc đồng phục bảo vệ, đây là biểu tượng cho danh tính của bạn, họ sẽ không xem bạn như đồng loại.
12. Nếu phát hiện đồng nghiệp của mình không mặc đồng phục, vui lòng từ chối cho họ vào phòng bảo vệ và thông báo cho quản lí. Nếu cần thiết, có thể sử dụng gậy tự vệ để khống chế.
13. Đừng tin tổng giám đốc khách sạn, hắn rất xảo quyệt.
14. Người quản lý là người đáng tin cậy.
15. Nhân viên dọn vệ sinh là vô tội.
16. Cố gắng thuyết phục khách hàng rời khỏi khách sạn càng sớm càng tốt vì sức khỏe thể chất và tinh thần của họ. Tuy nhiên, đừng đề cập đến sự tồn tại của “nó”, nếu không tính mạng của bạn sẽ gặp nguy hiểm.
5.
Bức thư bí mật được đặt trong tủ đựng đồ ở phòng bảo vệ.
Tôi không thể chịu đựng được nữa rồi.Trí nhớ của tôi ngày càng kém đi và tôi thậm chí còn không thể nhớ được tên mình.
Tôi viết lá thư này với hy vọng có thể cung cấp cho người bảo vệ mới một số gợi ý.
“Hãy nhớ tin chắc chắn rằng: bạn là con người, bạn phải là con người, bạn không phải là ‘nó’.”
Điều hối hận nhất mà tôi đã làm trong đời đó là đi nghỉ dưỡng ở biển cùng với chồng. Khách sạn này được chấm điểm xuất sắc, môi trường sang trọng, gần biển và giá cả phải chăng, là khách sạn được yêu thích nhất ở khu vực này.
Hai ngày đầu tiên tôi cùng chồng đến, mọi thứ diễn ra thật đẹp đẽ.
Nhưng ác mộng đã ập tới từ khi chồng tôi đi bơi ở biển. Tôi biết chồng tôi đã thay đổi. Anh ấy bắt đầu ủ rũ, nói những điều nhảm nhí mà tôi không thể hiểu được. Anh ấy ăn hải sản ba bữa một ngày, thậm chí tôi còn tận mắt nhìn thấy những ngón tay của con người lẫn trong thịt cá mà anh ấy đã ăn.
Anh ấy thường xuyên bảo tôi ra biển cùng anh ấy, nhưng rõ ràng là tôi không biết bơi và anh ấy biết điều đó.
Nửa đêm, tôi tỉnh giấc vì buồn đi vệ sinh, tôi phát hiện chồng tôi không ở trong phòng. Khi tôi xả nước bồn cầu, nước có màu đỏ tươi. Tôi hoảng sợ mở bể chứa nước phía sau nhà vệ sinh thì phát hiện những sinh vật kỳ lạ đang bơi trong nước.
Giống như một đám đỉa dày đặc. Tôi thật sự không biết chúng là gì nhưng nhìn thật ghê tởm quá. Tôi lấy chiếc cốc vớt chúng ra và xả đi xả lại nước ở bồn cầu cho đến khi nước máy trở lại màu sắc ban đầu. Tôi nhìn mu bàn tay của mình, dường như đã bị thứ gì đó cắn rất nhiều lần.
Khi tôi quay lại giường lần nữa, tôi nghe thấy tiếng bước chân của chồng tôi trở về phòng. Tôi muốn nói với anh ấy về việc nước có màu đỏ, tuy nhiên tôi đã nhìn thấy một cảnh tượng kinh hoàng và tôi khá chắc người đó không phải là chồng tôi.
Toàn thân anh ta ướt đẫm, không còn da đầu và mặt, tôi chỉ có thể phân biệt được vài nét mơ hồ trên khuôn mặt đẫm máu đó, miệng anh ta rất to, răng nhô ra giống như người phụ nữ bị nứt trong phim kinh dị vậy.
Tôi vô cùng hoảng loạn, nhắm chặt mắt và không dám phát ra âm thanh nào. Anh đến bên giường tôi, tôi có thể cảm nhận một cái bóng đang bao phủ tôi. Cùng lúc đó một mùi tanh hôi thối xộc thẳng vào mũi. Trong lòng tôi kinh sợ nhưng vẫn cố giả vờ ngủ. Một lúc lâu sau, tôi nghe anh ta nói “thành công rồi”, sau đó quay lại giường nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, mọi việc lại diễn ra bình thường, anh ấy đã trở về lại hình dạng con người. Tôi muốn gọi điện thoại để cầu xin sự giúp đỡ… nhưng….con số là bao nhiêu ấy nhỉ. Tôi xem qua danh bạ điện thoại một lượt, nhưng toàn bộ đều xa lạ, tôi không thể đọc được chữ lẫn số trên đó. Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra với tôi thế này? Tôi điên cuồng chạy ra ngoài, tìm người quản lý sảnh để cầu cứu, anh ấy liền dẫn tôi đến phòng bảo vệ và đưa tôi bộ đồng phục.
Anh ấy cho tôi hai lựa chọn, để tôi tự đưa ra quyết định. Một là, rời khỏi khách sạn này và tìm cách, hai là, ở lại trong khách sạn và làm bảo vệ, tự tìm cách để cứu mình. Đương nhiên tôi đã chọn cái sau, ở lại khách sạn này.
Cuối cùng thì tôi cũng biết được, khách sạn này quả thật không bình thường. Tôi muốn vạch trần nhưng không thể nói được gì cả.
Có thứ gì đó đang điều khiển tôi, nhưng chính xác thì “thứ đó” là gì, tôi cũng không rõ.
Tôi phải ở lại bảo vệ con người mỗi ngày cũng như ngăn chặn bản thân mình ngày càng bị ô nhiễm. Tôi thực sự mệt mỏi quá. Tinh thần kiệt quệ, thể xác ngày càng đau đớn, tôi càng lúc càng ít tỉnh táo hơn. Liệu sẽ dễ dàng hơn khi không là một con người không?
“Thứ” đó liệu sẽ giúp tôi sống sót? Nó là một sự tồn tại không diễn tả được?
Ôi tôi đang nói điều vớ vẩn gì nữa vậy, đây không phải những gì tôi đã viết đâu. Tôi sẽ giấu lá thư này trong tủ, không cần biết ra sao, tôi chắc chắn phải rời khỏi đây thôi.
Bình luận facebook