10.
Tôi gần như không ngủ cả đêm nên có những quầng thâm xanh đen dưới mắt.
Tôi vừa lấy một bữa ăn.
Lần này tôi không dám chọn phần ăn vì sợ khi chọn phần ăn thì món thịt kho tàu lại bất ngờ xuất hiện.
Tôi đang ngồi xuống chuẩn bị ăn thì cảm nhận được một ánh mắt rực lử.a, quay người lại mới thấy đó là Lâm Thiến Thiến, cô ta biết mình không thể giấu được nên nhìn tôi với ánh mắt á.c ý không chút giấu giếm, như thể cô ta đang nói với tôi rằng giây tiếp theo sẽ nu.ốt chử.ng tôi vậy.
Tôi không quan tâm đến cô ta, tôi đoán bọn họ phải đạt được điều kiện gì mới có thể chạm vào tôi, nếu như tôi không làm điều kiện đó, bọn họ họ đương nhiên không thể gi.ết tôi.
Ăn xong tôi vào lớp học.
Thấy còn 10 phút nữa mới vào lớp, thế nên tôi chợp mắt trong lớp học một lát.
Do ngủ nông nên tôi đã dậy trước giờ vào học.
Lớp học này không có gì nổi bật, tôi đang quan sát sau khi tan học.
Làm thế nào để tìm được thu.ốc giải đ.ộc? Bây giờ có lẽ chỉ có Diệp Tư Uyển mới biết tất cả những điều này. Tôi phải giúp cô ấy khôi phục lại.
Tôi mới nghĩ được nửa chừng thì nhớ ra cần phải tập thể dục. Cái trường học ch.ết ti.ệt này không có chuông báo tập thể dục. Tôi đoán bọn họ không muốn chúng tôi đi. Nói không chừng không đi thì sẽ có hình phạt gì đó.
Tôi đã cố gắng đến sân tập thể dục một phút trước khi bài tập bắt đầu và tiến vào đội, các giáo viên nhìn tôi với ánh mắt á.c ý không hề che giấu, như thể bọn họ đang buộc t.ội tôi tại sao lại đến tập thể dục, giống hệt cách Lâm Thiến Thiến nhìn tôi.
Sau khi tập thể dục và chạy bộ, vẫn còn nửa tiếng đồng hồ để nghỉ ngơi.
Có thể nghỉ ngơi ở sân thể dục, tôi dự định dùng thời gian này đi dạo một vòng tìm kiếm manh mối.
Thế là tôi bắt đầu tự do tìm kiếm chút.
Tôi đang đi dạo quanh sân thể dục thì phát hiện bên cạnh lan can sân thể dục có một con hẻm tối.
Nó rất hẹp và dài nên tôi phải nghiêng người sang một bên để vừa đủ đi qua.
Cuối con hẻm tối tăm là một dãy ký túc xá cũ kỹ, không biết đã bị bỏ hoang bao lâu, vừa chạm nhẹ vào đã thấy tay dính đầy bụi.
Nhìn thời gian, còn hơn 20 phút nữa là bắt đầu vào học.
Tôi mạnh dạn muốn đi vào tìm kiếm.
Tôi đẩy cửa ra, cánh cửa phát ra một tiếng cọt kẹt.
Tôi thò đầu nhìn vào bên trong, thực sự rất tối, tối đến không thể tin nổi, tối đến lạ thường.
Vì không mang theo đèn pin nên tôi không dám vội đi vào trong.
Tôi bước ra trước, định đi dạo một vòng quanh khu ký túc xá.
Bỗng nhìn thấy một vũng má.u khô phía sau tòa nhà ký túc xá bỏ hoang này.
Nhưng có một người nằm trên vết m.áu.
Không, có lẽ tôi không thể miêu tả cô ấy như một con người, cô ấy giống như một bộ xư.ơng, chỉ có một lớp da bao bọc xư.ơng.
Chắc cô ấy đã ch.ết lâu rồi.
Đột nhiên trong đầu tôi nảy ra một ý tưởng táo bạo là muốn khám xét c.ơ th.ể cô ấy.
Chẳng bao lâu sau, tôi tìm thấy một cây gậy gỗ và thọc vào túi cô ấy, không ngờ tôi lại tìm thấy thứ gì đó.
Tôi tìm thấy một lời nhắn và một lá bùa bình an.
Tôi tiện tay nhét lá bùa bình an vào túi.
Dòng chữ trên tờ giấy ngắn gọn và lộn xộn, có lẽ được viết vội.
[Đến ký túc xá 403]
Ký túc xá mà cô ấy đang nói đến có lẽ ám chỉ đến ký túc xá bị bỏ hoang này.
Ký túc xá 403 này... biết đâu sẽ có gì đó.
Tôi nhìn đồng hồ và thấy chỉ còn mười phút nữa thôi.
Tôi thực sự không có thời gian. Thời gian ăn trưa chỉ có nửa tiếng, chắc là không đủ. Thời gian ăn tối là 1 tiếng 10 phút nên tôi chỉ có thể ăn tối rồi nhanh chóng đến ký túc xá 403 trước khi đến tiết tự học buổi tối vậy.
Dù sao, nếu tôi ở đây thêm một phút nữa thì sẽ nguy hiểm hơn một phần.
Nói xong tôi chuẩn bị chạy trở lại.
Nhưng tôi lại phát hiện con hẻm tối tăm kia đã biến mất.
Đúng... biến mất một cách kì lạ.
Tôi tìm kiếm cẩn thận mọi nơi nhưng không thể tìm thấy con hẻm tối tăm ấy đâu cả.
Tôi phải làm gì bây giờ?
Có vẻ như… bất cứ ai phát hiện ra nơi này hoặc là ch.ết, hoặc là tìm ra được bí mật và rời khỏi nơi này.
11.
Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài cắn răng và tiến vào tòa nhà ký túc xá bỏ hoang này.
Tôi mò mẫm tiến về phía trước, những bức tường ẩm ướt nhầy nhụa.
Đột nhiên tôi chạm vào thứ gì đó giống như công tắc, có lẽ đó là công tắc đèn.
Tách, đèn đã được bật lên.
Tôi nhìn trái nhìn phải, xung quanh thực sự rất sáng sủa.
Nhìn lại lần nữa.
Tôi bị giật mình, trước mặt tôi là một con m.a trông rất hu.ng d.ữ đang mặc đồng phục học sinh màu đỏ.
Tôi muốn hét lên ngay tại chỗ nhưng may là đã kìm lại được.
Giả vờ như không thấy gì và đi xuyên qua cô ta.
Có ánh đèn nên tôi nhanh chóng tìm được ký túc xá 403.
Vừa bước vào thì cửa đã đóng lại, có lẽ là do gió.
Tôi đang lục lọi tìm kiếm trong ký túc xá.
Cuối cùng, tôi tìm thấy một lọ thu.ốc và một tờ giấy nhắn trong ký túc xá.
Trên tờ giấy ghi [Uống lọ thu.ốc này đi].
Tôi vừa mới nhìn thấy chữ đầu tiên thì không biết từ đâu, một con m.a nữ lao về phía tôi, với khuôn mặt hu.ng d.ữ và móng tay sắc nhọn, nhắm thẳng vào con ngươi tôi.
Ngay khi móng tay của cô ta sắp chạm vào con ngươi của tôi, tôi đã uống lọ th.uốc.
Tôi chưa đọc xong, nhưng tôi đoán tôi đã uống lọ th.uốc này là th.uốc giải.
Sau đó… mọi thứ xung quanh dần dần biến mất.
12.
Tôi chợt tỉnh dậy ở trên giường…
Mọi thứ quanh đây đều ổn, đây là phòng của tôi.
Chỉ khi đó những kỷ niệm mới dần ùa về trong tôi.
Hóa ra tôi đã tốt nghiệp và không còn là học sinh cấp ba nữa.
Vậy thì những gì tôi đã trải qua trước đây... đó là một giấc mơ thôi sao?
Tôi không thể tin được, tôi không thể tin được, những gì tôi trải qua thực ra chỉ là một giấc mơ.
Có thực sự là một giấc mơ không?
Tôi sờ vào túi, dường như có gì đó ở trong đó.
- Hoàn -
Bình luận facebook