-
PHẦN 3
7.
Khi đi đến phòng thí nghiệm, cửa vẫn chưa đóng, tôi bèn bước vào trong.
Bỗng có một bàn tay bịt miệng tôi lại, còn bàn tay còn lại thì khóa cứng của phòng thí nghiệm lại.
Sau đó cô ấy mới buông tôi ra, rồi bật đèn.
(Trong phòng thí nghiệm không có cửa sổ, cửa sau bị khóa cứng)
Sau đó tôi nhận ra cô ấy chính là cô gái buộc tóc đuôi ngựa đã cứu tôi lúc trưa.
Tiếp đó cô ấy nói với tôi: “Xin chào, tôi là Diệp Tư Vũ lớp 12/2, chị gái của Diệp Tư Uyển.”
Vốn dĩ tôi không hiểu nổi cô ấy làm gì nhưng khi nghe thấy tên của Diệp Tư Uyển tôi lập tức trở nên hứng thú, vì trong quy tắc đã ghi rõ rằng Diệp Tư Uyển biết tất cả mọi thứ, vậy thì Diệp Tư Vũ cũng biết sao?
“Tôi là Thẩm Niệm An lớp 10/3, vừa rồi chị nói mình là chị gái của Diệp Tư Uyển?” Tôi hỏi với chất giọng hơi thẩm vấn.
“Phải.” Cô ấy trả lời.
Tôi vẫn luôn cảnh giác với người lạ, làm sao có thể tin cô ấy được chứ.
Cô ấy dường như nhận ra được sự cảnh giác đối với mình từ tôi nên nói: “Cậu đừng sợ, tôi không phải ma, cậu có nhặt được tờ giấy nào đó đúng không?”
“Tờ giấy chị nói là tờ giấy tôi nhặt được trong ngăn kéo ở lớp học ư? Bên trên ghi một đống thứ kì quái?” Tôi không tin cô ấy quá mức nên chuẩn bị bóc trần cô ấy bằng cách cố ý nói sai vị trí tôi nhặt được nó.
“Đúng vậy, đó là tờ giấy do tôi viết.” Cô ấy tỏ ra chân thành.
Ăn nói bậy bạ, quả nhiên cô ấy đang l.ừa người, trong ngăn kéo vốn dĩ không có tờ giấy nào cả, tờ giấy đấy tôi nhặt được trong vệ sinh, vì lẽ đó tôi càng không tin cô ấy hơn.
“Trường học này là do bố mẹ Diệp Tư Uyển sáng lập. Bố mẹ tôi ch.ết sớm, sau đó tôi được bố mẹ Diệp Tư Uyển nhận nuôi, Diệp Tư Uyển là con gái ruột của họ, còn tôi chỉ là đứa con bọn họ nhận nuôi, thế nhưng họ đối xử với tôi rất tốt, Diệp Tư Uyển cũng vậy.
Khi họ lập nên trường học, tôi mới học cấp 2. Thời gian tôi học lớp 9 thì bố mẹ tôi qu.a đ.ời, tôi cũng không biết nguyên nhân là gì. Trường cấp 3 này bố mẹ tôi đã giao cho một người đàn ông, tôi không quen biết ông ta, cũng chưa từng nghe thấy bố mẹ nhắc đến bao giờ.
Sau này lên lớp 10 tôi đã vào trường học này, tính cách của tôi khá hoạt bát, sau đó tôi dần dần nhận ra sự bất hợp lý, tôi bắt đầu phát hiện nơi đây không còn là trường học lúc trước.
Nơi đây giống như đã thay đổi, ở đây tĩnh mịch, vô cùng kỳ dị. Giáo viên càng ngày càng bất thường.
Thế nên tôi đã bắt đầu điều tra nơi đây, sau đó đã phát hiện ra rất nhiều thứ. Nhưng tôi cũng muốn giúp đỡ nhiều người chạy thoát được hơn, vì vậy tôi đã viết ra tờ giấy đó.
Nội dung cụ thể tôi đã không nhớ rõ nữa.
Bây giờ tôi đã học lớp 12, nhưng vẫn luôn tiếp tục điều tra, bởi vì nếu như không điều tra tiếp tôi rất sợ chúng ta sẽ mất mạ.ng.
Ngôi trường này có tỉ lệ lên lớp 90%, thế nhưng những học sinh vào đây đều là đám ăn chơi tr.ác tá.ng, làm sao có thể tiến bộ cao như thế trong vòng ba năm ngắn ngủi cơ chứ.
Vì thế tôi đoán bọn họ không phải tốt nghiệp thật sự, mà là bị thay thế.
Em gái tôi vốn dĩ biết được gì đó.” Cô ấy nói liền một mạch.
Tôi nghiêm túc xem xét những lời cô ấy nói, biết đâu những lời nói đó đều là nửa thật nửa giả, chắc chắn không đúng hết, rất có thể là đang l.ừa b.ịp tôi, dù sao vì tờ giấy nên tôi sẽ không tin cô ấy.
8.
“Vậy chị nói em gái mình biết được tất cả là như nào, còn nữa, vì sao em gái chị lại học cùng lớp với tôi, nếu cậu ấy đã biết được điều gì vì sao còn ở đây, vì sao vẫn bị l.ây nhi.ễm.” Tôi hỏi lại.
“Một ngày trước khi bố mẹ tôi qu.a đ.ời một cách bí ẩn, họ đã gọi em gái tôi đến một nơi và nói điều gì đó. Tôi đoán rằng em ấy đã biết được điều gì. Kỳ thực, tôi và em gái tôi không cùng lớp này, nhưng tôi cũng không biết tại sao chỉ có một mình tôi lại rơi vào vòng tuần hoàn. Đây là vòng tuần hoàn thứ ba của tôi, tôi không biết tại sao cô lại đột nhiên xuất hiện, sau đó tôi phát hiện ra rằng cô khác biệt nên tôi muốn cùng cô cứu họ." Cô ấy nói.
Tôi im lặng nhìn cô ấy, tôi vẫn không tin nổi người này, hơn nữa trong khi cô ấy nói, tôi đã quan sát phòng thí nghiệm, mặc dù đèn đã bật nhưng ánh sáng rất mờ ảo, đột nhiên, tôi nhìn thấy một đôi mắt trong góc... chỉ là trong phút chốc, song dường như người đó không để ý đến tôi, nhưng tôi đã nhận ra cặp mắt đó.
Đó là... của hiệu trưởng.
Cô ấy đột nhiên móc ra một chiếc đồng hồ đeo tay mini rất nhỏ từ trong túi.
Cô ấy nhìn thời gian.
“Chúng ta đã ở trong phòng thí nghiệm hơn 20 phút rồi, buộc phải đi ra ngoài ngay.” Cô ấy căng thẳng nói.
“Vì sao?” Tôi hỏi cô ấy.
"Phòng thí nghiệm rất an toàn, m.a qu.ỷ không thể vào. Tuy nhiên, nếu cô ở trong phòng thí nghiệm hơn nửa giờ, tất cả m.a qu.ỷ sẽ tự động tụ tập ở đây." Cô ấy vừa nói vừa kéo tôi ra khỏi phòng thí nghiệm.
"Ồ, nhân tiện, tôi sẽ đưa chiếc đồng hồ này cho cô để đề phòng." Nói xong, cô ấy ném chiếc đồng hồ cho tôi.
“Sau này có việc gì thì cứ đến lớp 12/2, cứ giả vờ đến gặp thầy giáo là được, rồi buổi trưa chúng ta sẽ gặp nhau ở phòng thí nghiệm, nếu như tôi có chuyện gì thì sẽ đến tìm cô vào buổi trưa." Vừa đến cửa cô ấy đã nói xong.
Sau khi chúng tôi bước ra khỏi cửa, cô ấy rời đi mà không nhìn lại, tôi nhìn đồng hồ, thời gian rất chính xác, chắc hẳn cô ấy đưa nó cho tôi là để khiến tôi tin tưởng cô ấy hơn.
Bây giờ tôi nghĩ lại về cặp mắt kia, nó lạnh lẽo khiến tôi nổi hết da gà.
Tôi có một ý tưởng táo bạo trong đầu.
Chỗ này... chỗ này không phải văn phòng làm việc của hiệu trưởng đâu nhỉ?
Sau đó tôi sờ vào tấm biển trước cửa có ghi "Phòng thí nghiệm" và cảm nhận được dấu đó được khắc bằng dao, mà vết khắc đúng là... văn phòng làm việc của hiệu trưởng.
Vậy là cô ta cố tình lừ.a tôi! Toi rồi, trong quy tắc nói là không được đến gần văn phòng làm việc của hiệu trưởng, vậy mà tôi lại vào...
Xem ra tối nay chỉ có thể tuân theo quy tắc, phải tìm đèn dự phòng để đề phòng điều bất trắc xảy ra.
Nếu như tôi thực sự tin cô ta và nghĩ rằng đây là nơi an toàn, chẳng phải tôi đến đây là tự tìm đường ch.ết hay sao?
Nhưng may mắn thay, cô ta cũng coi như đã làm được một việc có ích, một chiếc đồng hồ mini thật sự không dễ tìm, có thể xem giờ mọi lúc mọi nơi cũng rất có lợi.
Sau đó tôi trở lại lớp học.
Học xong tiết tự học buổi tối, tôi vội vã quay về ký túc xá, bởi vì tôi phải đến ký túc xá trước 8:50.
9.
Vừa về đến ký túc xá, tôi liền bật đèn, đóng cửa kính, kéo rèm và khóa cửa lại.
Tôi nhìn đồng hồ, 8:48, vẫn may là chưa đến 8:50.
Tôi bắt đầu tìm kiếm xung quanh ký túc xá và cuối cùng tìm thấy một vài chiếc đèn dầu, có lẽ đủ để chống đỡ qua đêm nay.
Khoảng một giờ sau, tôi nghe thấy tiếng gõ cửa, bên ngoài nói là kiểm tra phòng ngủ.
Chỉ có kẻ ngốc mới mở cửa cho hắn ta, nên tôi giả vờ như không nghe thấy.
Sau khi gõ cửa khoảng năm sáu phút, hắn ta rời đi.
May mắn là không kéo dài 10 phút, nếu không tôi sẽ phải vào phòng vệ sinh, trong ấn tượng của tôi, phòng vệ sinh là thứ không tốt nên đương nhiên tôi không muốn vào.
Chẳng mấy chốc đã là 21:59, tôi không do dự mà thắp ngọn đèn dầu, đến 10 giờ mới thắp thì sẽ muộn mất. Tôi vừa thắp thì đèn trên trần nhà bỗng tắt phụt, song ngọn đèn dầu rất sáng, toàn bộ ký túc xá đã tràn ngập ánh sáng.
Khoảng 12 giờ đêm.
Có tiếng ồn ào vọng vào từ bên ngoài.
Tôi mơ hồ nghe thấy giọng nói của Lâm Thiến Thiến.
"Tôi là Lâm Thiến Thiến, mở cửa nhanh lên." Giọng cô ta run run.
Tôi không tin cô ta là người, nhất là khi cô ta nói rõ ràng rằng sẽ đến gặp tôi lúc 12 giờ.
Không có người bình thường nào rời khỏi ký túc xá lúc 12 giờ cả nên tôi phớt lờ cô ta.
Không ngờ tiếng đập cửa ngày càng dữ dội, tôi đành phải ra khỏi giường nhìn ra ngoài.
Cửa không có lỗ nhìn tr.ộm nên tôi phải nằm dưới sàn nhìn qua khe hở để xem bên ngoài có gì.
Tôi nghĩ cùng lắm thì mình sẽ chỉ nhìn thấy khoảng trống hoặc một đôi chân, vì tôi tin rằng cô ta là ma nên không nghĩ mình sẽ nhìn thấy gì cả.
Không ngờ tôi nhìn thấy một đôi mắt đỏ rực, không biết cô ta đang ở tư thế nào bên ngoài cửa nữa, chắc chắn cô ta đang nằm trên mặt đất, nhìn chằm chằm vào khe cửa, hai tay chống vào cửa đập mạnh.
Tôi không thể tưởng tượng nổi, chỉ sau một cái liếc mắt, tôi liền đứng bật dậy.
Tôi quay lại giường tiếp tục ngủ, nói là ngủ chi bằng nói là nhắm mắt nghỉ ngơi mà thôi, mấy phút sau tôi vội mở mắt ra bởi vì sợ ngọn đèn dầu đột nhiên tắt.
Một lúc sau, bên ngoài không có tiếng động, chắc chắn cô ta đã rời đi.
Thấy ngọn đèn dầu này sắp tắt, tôi lại thắp đèn khác.
Thế là tôi sống sót đến ngày thứ hai mà không gặp sự cố gì cả.