Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25
"Đương nhiên ta bảo chủ nhân nhặt hắn về là có nguyên nhân. Nếu hắn có thể ở cạnh người, tốc độ tu luyện của người sẽ rất mau. Hơn nữa nếu... nếu hai người có thể song tu, tốc độ thăng cấp của chủ nhân còn nhanh hơn. Chủ nhân, mau, mau nhặt hắn về song tu đi."
Song tu?
Khóe môi Vân Lạc Phong giật giật, biểu cảm cạn lời. Không nghĩ tới trên đại lục này còn có thứ đồ vật như song tu.
"Chủ nhân, mau nhặt hắn về đi! Hiện tại hắn ngất xỉu vì bị thương rồi. Người mau nhặt hắn về sau đó trói lại. Mỗi đêm cùng người song tu, ta đảm bảo người sẽ đột phá rất nhanh."
"......"
Vân Lạc Phong im lặng. Tại sao nàng lại có cảm giác, sau khi nhìn thấy nam nhân này thì Tiểu Mạch còn kích động hơn nàng chứ.
Chẳng lẽ Tiểu Mạch có ý gì với hắn?
"Thôi bỏ đi." Vân Lạc Phong lắc lắc đầu. "Ta không có hứng thú đối với chuyện bắt cóc này. Trời cũng không còn sớm. Vẫn là nên về nhà thôi."
Không sai. Trong mắt Vân Lạc Phong, hành vi của Tiểu Mạch không khác gì bắt cóc.
Nhưng mà trước khi đi, Vân Lạc Phong cũng lấy ra ngân châm mới mua bên đường giúp hắn châm cứu trị liệu phần nào thương thế. Lại lấy góc thảo dược mà Y Các tặng đút cho hắn.
Làm xong hết rồi nàng mới xoay người bỏ đi.
"Được rối! Ta nể tình hắn là linh thực thể nên giúp hắn chữa trị một phần thương thế. Còn có sống nổi hay không thì xem vận mệnh của hắn. Ta cũng không muốn phải phiền phức chay đi mua dược liệu về chữa trị."
"Không được, chủ nhân, người phải mang hắn về, người không được đi, chủ nhân....."
Trong không gian không ngừng truyên ra tiếng la nôn nóng của Tiểu Mạch. Vì không muốn nghe tiểu gia hỏa này lải nhải ầm ĩ, Vân Lạc Phong trực tiếp cắt đứt liên hệ của hai người.
Cuối cùng, tai của nàng cũng được yên tĩnh.
--- -------
Trong chính điện hoàng cung nghiêm trang uy vũ, Hoàng đế mặc long bào kim sắc cao cao tại thượng ngồi trên long ỷ. Hắn nhìn về phía Vân tướng quân đang quỳ trên mặt đất khóc rống lên, không khỏi có chút đau đầu.
"Bệ hạ, chuyện này ngài nhất định phải làm chủ cho lão thần. Lão thần vì an nguy của Long Nguyên Quốc, trấn thủ biên cương suốt mười năm ròng. Trong mười năm này, cháu gái thần Vân Lạc Phong ở nhà một mình không ai chăm sóc, chịu bao nhiêu là ủy khuất, trước đó không lâu lại bị người ta vu oan hãm hại, thiếu chút nữa là tự tử chết rồi. Những chuyện này xem như bỏ đi, lão thần cũng không phải người tính toán chi ly. Nhưng tên Mộ Thân kia lại dám ngang nhiên muốn làm nhục cháu gái thần giữa đường."
Vẻ mặt Vân tướng quân vô cùng đau đớn, giống như Vân Lạc Phong đã thực sự xảy ra chuyện vậy.
"Bệ hạ! Nếu không phải hộ vệ của Vân gia trung thành, tận tâm, không ngại mạo hiểm đắc tội với Mộ gia, liều mạng cứu cháu gái của lão thần, cháu gái thần cũng không thoát được nanh vuốt của tên cầm thú Mộ Thân kia. Khẩn xin bệ hạ làm chủ cho lão thần!"
Mộ Hành Cừu vừa đi tới chính điện, còn chưa kịp tố cáo oan ức của mình đã nghe mấy lời vô sĩ này của Vân Lạc, thiếu chút nữa thân già của ông ta lại phun ra một ngụm máu.
"Vân Lạc, ngươi ngậm máu phun người. Người Vân gia của ngươi chẳng những đánh cháu trai ta bị thương, còn đến Mộ phủ tống tiền ta. Bây giờ ngươi còn ở đây ác nhân cáo trạng trước. Bệ hạ! Ngài phải làm chủ cho thần. Vân tướng quân ỷ vào trong tay có trăm vạn hùng binh nên làm xắng làm bậy. Ngay cả cháu trai của thần cũng dám đánh, loại hành vi vô pháp vô thiên này ngài nhất định phải nghiêm trị."
Vân Lạc trừng hắn một cái, hừ lạnh nói: "Đó là Vân gia ta phòng vệ chính đáng. Nếu không phải tiểu tử Mộ Thân kia đối với cháu gái ta có ý đồ đen tối làm sao lại bị đánh. Chuyện này là do phủ thừa tướng các ngươi sai trước. Nếu như hôm nay không cho ta một cái công đạo, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua."
Song tu?
Khóe môi Vân Lạc Phong giật giật, biểu cảm cạn lời. Không nghĩ tới trên đại lục này còn có thứ đồ vật như song tu.
"Chủ nhân, mau nhặt hắn về đi! Hiện tại hắn ngất xỉu vì bị thương rồi. Người mau nhặt hắn về sau đó trói lại. Mỗi đêm cùng người song tu, ta đảm bảo người sẽ đột phá rất nhanh."
"......"
Vân Lạc Phong im lặng. Tại sao nàng lại có cảm giác, sau khi nhìn thấy nam nhân này thì Tiểu Mạch còn kích động hơn nàng chứ.
Chẳng lẽ Tiểu Mạch có ý gì với hắn?
"Thôi bỏ đi." Vân Lạc Phong lắc lắc đầu. "Ta không có hứng thú đối với chuyện bắt cóc này. Trời cũng không còn sớm. Vẫn là nên về nhà thôi."
Không sai. Trong mắt Vân Lạc Phong, hành vi của Tiểu Mạch không khác gì bắt cóc.
Nhưng mà trước khi đi, Vân Lạc Phong cũng lấy ra ngân châm mới mua bên đường giúp hắn châm cứu trị liệu phần nào thương thế. Lại lấy góc thảo dược mà Y Các tặng đút cho hắn.
Làm xong hết rồi nàng mới xoay người bỏ đi.
"Được rối! Ta nể tình hắn là linh thực thể nên giúp hắn chữa trị một phần thương thế. Còn có sống nổi hay không thì xem vận mệnh của hắn. Ta cũng không muốn phải phiền phức chay đi mua dược liệu về chữa trị."
"Không được, chủ nhân, người phải mang hắn về, người không được đi, chủ nhân....."
Trong không gian không ngừng truyên ra tiếng la nôn nóng của Tiểu Mạch. Vì không muốn nghe tiểu gia hỏa này lải nhải ầm ĩ, Vân Lạc Phong trực tiếp cắt đứt liên hệ của hai người.
Cuối cùng, tai của nàng cũng được yên tĩnh.
--- -------
Trong chính điện hoàng cung nghiêm trang uy vũ, Hoàng đế mặc long bào kim sắc cao cao tại thượng ngồi trên long ỷ. Hắn nhìn về phía Vân tướng quân đang quỳ trên mặt đất khóc rống lên, không khỏi có chút đau đầu.
"Bệ hạ, chuyện này ngài nhất định phải làm chủ cho lão thần. Lão thần vì an nguy của Long Nguyên Quốc, trấn thủ biên cương suốt mười năm ròng. Trong mười năm này, cháu gái thần Vân Lạc Phong ở nhà một mình không ai chăm sóc, chịu bao nhiêu là ủy khuất, trước đó không lâu lại bị người ta vu oan hãm hại, thiếu chút nữa là tự tử chết rồi. Những chuyện này xem như bỏ đi, lão thần cũng không phải người tính toán chi ly. Nhưng tên Mộ Thân kia lại dám ngang nhiên muốn làm nhục cháu gái thần giữa đường."
Vẻ mặt Vân tướng quân vô cùng đau đớn, giống như Vân Lạc Phong đã thực sự xảy ra chuyện vậy.
"Bệ hạ! Nếu không phải hộ vệ của Vân gia trung thành, tận tâm, không ngại mạo hiểm đắc tội với Mộ gia, liều mạng cứu cháu gái của lão thần, cháu gái thần cũng không thoát được nanh vuốt của tên cầm thú Mộ Thân kia. Khẩn xin bệ hạ làm chủ cho lão thần!"
Mộ Hành Cừu vừa đi tới chính điện, còn chưa kịp tố cáo oan ức của mình đã nghe mấy lời vô sĩ này của Vân Lạc, thiếu chút nữa thân già của ông ta lại phun ra một ngụm máu.
"Vân Lạc, ngươi ngậm máu phun người. Người Vân gia của ngươi chẳng những đánh cháu trai ta bị thương, còn đến Mộ phủ tống tiền ta. Bây giờ ngươi còn ở đây ác nhân cáo trạng trước. Bệ hạ! Ngài phải làm chủ cho thần. Vân tướng quân ỷ vào trong tay có trăm vạn hùng binh nên làm xắng làm bậy. Ngay cả cháu trai của thần cũng dám đánh, loại hành vi vô pháp vô thiên này ngài nhất định phải nghiêm trị."
Vân Lạc trừng hắn một cái, hừ lạnh nói: "Đó là Vân gia ta phòng vệ chính đáng. Nếu không phải tiểu tử Mộ Thân kia đối với cháu gái ta có ý đồ đen tối làm sao lại bị đánh. Chuyện này là do phủ thừa tướng các ngươi sai trước. Nếu như hôm nay không cho ta một cái công đạo, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua."
Bình luận facebook