• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Quay lại mỉm cười, bắt đầu JQ - Đông Bôn Tây Cố (2 Viewers)

  • Chương 53

Sau khi Tùy Ức vừa rời đi, mẹ Tiêu liền có tự hào hỏi, "Như thế nào, xinh đẹp chứ?"

Cha Tiêu mỉm cười cũng không trả lời câu hỏi, ngược lại lại chuyển sang đề tài khác, "Ở trong mắt anh, em là người xinh đẹp nhất."

"Hả." mẹ Tiêu hơi ngượng ngùng nhìn cha Tiêu một cái, cau mày nói, "Tử Yên còn ở đây, anh nói cái gì vậy?"

Tiêu Tử Yên đứng ở bên cạnh cười tít mắt nhìn hai người, cũng không có ý tránh đi.

Mẹ Tiêu nhìn cha Tiêu im lặng lật xem ghi chép bệnh án ở phía đầu giường, nên đã đuổi Tử Yên ra ngoài, "Đi xuống bếp hâm nóng canh xương hầm lúc trưa cho cha con uống một chút.”

"Dạ." Tiêu Tử Yên vui vẻ chạy vào phòng bếp.

Cho đến khi bên trong phòng không còn người nào khác, mẹ Tiêu mới không kiêng dè trực tiếp hỏi, "Rốt cuộc thì anh có hài lòng không vậy?"

Cha Tiêu im lặng xem xong những ghi chép của bác sĩ, rồi nói lảng ra chuyện khác, "Bình phục không tệ, mấy ngày nữa là được về nhà thôi."

Mẹ Tiêu không chịu được cha Tiêu cứ cho qua như vậy, "Hỏi sao anh không nói!"

Cha Tiêu dù bận vẫn ung dung nhìn mẹ Tiêu một lúc lâu mới buồn cười nói, "Em gấp cài gì chứ? Tử Uyên còn chưa chính thức mang con bé về nhà, anh gặp con bé ở đây, chỉ là bạn bè bình thường, làm sao anh có thể nói đến chuyện hài lòng hay không hài lòng được? nhà họ Tiêu kiểm có thói quen kiểm tra con dâu em cũng biết rồi, đến một ngày nào đó Tử Uyên mang co bé về nhà, mớ nói đến chuyện hài lòng hay không vẫn chưa trễ mà?"

Mẹ Tiêu trừng mắt liếc ông một cái, "Anh khi nào cũng như vậy, rõ ràng trong lòng vẫn luôn lo lắng cho con nhưng khuôn mặt lúc nào cũng lạnh băng."

Cha Tiêu thấy vợ bắt đầu tức giận mới mở miệng giải thích, "Nếu con bé không mang họ Tùy, anh đối với con bé hài lòng một trăm phần trăm, nhưng con bé lại cố tình mang họ Tùy. Anh không nói gì, chỉ cần Tử Uyên nói ra anh nhất định sẽ không có ý kiến gì. Nhưng phía cha phải nói như thế nào đây? Ông cụ vẫn luôn muốn tìm một người cháu dâu có thể cùng Tử Uyên nỗ lực phấn đấu, không nói đến điều gì khác, chỉ riêng một chữ Tùy này, lại chính là một quả bom hẹn giờ, ông cụ có thể dễ dàng đồng ý ư? Em đồng ý anh đồng ý, nếu biểu hiện ra bên ngoài sớm như vậy, thì hai đứa bé lúc nào cũng vui mừng, nhưng ngộ nhỡ đến sau này ông cụ không đồng ý, vậy không phải là vui mừng vô ích rồi sao? Còn không bằng lúc này chúng ta không tỏ thái độ gì, hai đứa nhỏ cảm thấy không được tự nhiên sẽ không dám lơ là, ít nhất phải để chúng nó chuẩn bị tâm lý."

Mẹ Tiêu suy nghĩ một lúc lâu mới thở dài, "Tùy Ức thật sự là một đứa bé ngoan, đáng tiếc…”

Cha Tiêu vỗ nhẹ lên tay của vợ an ủi , "Anh vẫn giữ nguyên câu nói kia, nếu Tử Uyên muốn cưới con bé, thì nó phải có khả năng làm cho mọi người trong nhà tiếp nhận con bé, nếu như chỉ điều đó mà làm không được, chẳng phải đã uổng phí tấm lòng con nhà người ta rồi hay sao? Hòn ngọc quý trên tay con nhà người ta sống hai mươi mấy năm cùng gia đình chúng ta không có liên quan gì. Tại sao lại phải ăn nói khép nép xem sắc mặt của chúng ta?”

Lúc cha Tiêu đang nói thì Tiêu Tử Yên đẩy cửa bưng bát canh đi vào, giống như tranh công đưa cho cha Tiêu, "Cha, là do con làm đó, cha uống xem như thế nào."

Cha Tiêu nhìn Tiêu Tử Yên một chút rồi quay sang nhìn bát canh trước mặt, không nói lời nào.

Mẹ Tiêu ông đang nghĩ gì nên thúc giục, "Nếm thử một chút đi."

Cha Tiêu nếm thử một miếng sau đó gật đầu, "Cũng được, chỉ là, thật sự là do con làm?"

Tiêu Tử Yên vẻ mặt có chút không nắm chắc tức giận nhìn về phía mẹ Tiêu.

Mẹ Tiêu bật cười giải thích, "Là Tùy Ức dạy con bé làm, chỉ sợ là hầu hết là do Tùy Ức làm, còn toàn bộ danh tiếng toàn bộ đều dành cho con bé."

Tiêu Tử Yên ấm ức, "Đâu có! Củ sen do con gọt vỏ, còn cắt ra nữa!"

Cha Tiêu cúi đầu nhìn những củ sen hình thù quái dị có lớn có nhỏ không ra hình dáng gì trong chén bật cười, "Điều này ngược lại cha rất tin tưởng. cho dù nói thế nào cũng đều là việc tốt, ít nhất còn biết hiếu thuận là được rồi. Đúng rồi, việc nhà cửa con tìm như thế nào rồi?"

Tiêu Tử Yên cúi đầu, rầu rĩ trả lời, "Cha, mẹ, con nghĩ là con muốn ở trong nhà."

Cha mẹ Tiêu đối với câu trả lời này hơi giật mình, sau khi liếc mắt nhìn nhau xong, cha Tiêu hỏi, "Vì sao vậy?"

"Chị A Ức nói là . . . . ." Tiêu Tử Yên giống như đối với những lời nói mủi lòng như vậy không nói nên lời, nên ấp úng che giấu, "Không vì sao cả, sống ở trong nhà rất tốt, có thể ăn không uống không."

Cha Tiêu nhíu mày cười, xem ra cô bé này thật sự không đơn giản, ngay đến cả tiểu ma đầu này cũng có thể chỉnh đớn cho ngoan ngoãn.

Cũng không bao lâu mẹ Tiêu đã ra viện, Tùy Ức cũng không gặp lại, lại Tiêu Tử Yên nếu không có chuyện gì sẽ chạy đến tìm cô để chơi.

Thời tiết lạnh dần, ngày thì nghiên cứu sinh càng ngày càng gần, trong lòng Tùy Ức không có việc gì khác ngoài việc cả ngày ngâm mình trong thư viện, mà Tiêu Tử Uyên việc học cũng càng ngày càng nặng nề, mỗi lần gọi điện thoại không phải anh nghe tiếng hít thở của cô ngủ, thì chính cô lại nghe được âm thanh hít thở của anh ngủ.

Mãi cho đến trước cuộc thi một ngày, Tùy Ức đứt khoát ném hết sách vở ở trong phòng ngủ một giấc thật ngon, Yêu Nữ thì bị đề cương luận văn hành hạ cho hai mắt đỏ ngầu, Ha ca lại mang đề tài mà Ôn Thiếu Khanh cho cúng bái, còn mỗi Tam Bảo lại nhìn về phía màn hình máy vi tính tiếp tục kêu đánh kêu giết.

Sáng sớm hôm sau, bốn người ngồi ở phòng ăn ăn sáng, thời gian này người đến ăn hầu hết là sinh viên thi nghiên cứu sinh, không khí rất nặng nề.

Tam Bảo bỗng nhiên ném đôi đũa trên tay xuống, lòng đầy căm phẫn nói, "Các cậu nói đi! Học y tại sao lại phải thi chinh trị! Chẳng lẽ là vì sau này không cần thuốc tê mà dựa vào những thứ này mới giảm được đau?"

Hà Ca ngậm một khúc bánh quẩy, mơ mơ hồ hồ trả lời, "Đề cao tinh thần giác ngộ chính trị của cậu đó."

Tam Bảo lại bắt đầu nâng cằm nhớ lại chuyện trước kia, "Còn nhớ năm đó lúc tớ còn học tiểu học được đánh giá là một đội viên ưu tú, bởi vì do tớ có tinh thần giác ngộ chính trị cao.”

Yêu lạnh lùng châm chọc cô, "Đúng là rất cao!"

Tam Bảo ăn xong rồi cầm một cái bánh bao trong tay, vung lên, "Thật ra thì chính trị chỉ là mấy cuốn sách đồ chơi, tổng kết lại thì không phải là yêu nước thương dân, yêu nước / dân /đảng thôi sao! Cái này tớ hiểu!"

Ba người kia lập tức đặt mấy chiếc đũa xuống đứng dậy, "Chúng tớ hôm nay vẫn còn muốn đi thi, không muốn bị kiểm tra đồng hồ nước."

Tam Bảo đuổi theo ở phía sau, "Này, ba người các cậu thật sự không có nghĩa khí!"

Bốn người cãi nhau ầm ĩ đi ra khỏi phòng ăn, Tùy Ức vừa ngẩng đầu lên đã sửng sốt.

----

Tiêu Tử Uyên mặc áo khoác lông màu đen ngắn trên cổ là chiếc khăn mà cô tặng đang đứng dưới tàng cây đối diện mỉm cười với cô, ánh mặt trờ ngày đông sáng rỡ chiếu và trên khuôn mặt đẹp trai của anh, mê hoặc lòng người.

Yêu Nữ, Hà Ca, Tam Bảo cùng lúc ồn ào hét lên, "Oa!"

Tùy Ức cũng không nghĩ gì chỉ muốn chạy đến bên cạnh anh, vẻ mặt ngạc nhiên mừng rỡ hỏi, “Anh tại sao lại ở đây?”

Mấy ngày trước Tiêu Tử Uyên nói cho cô biết gần đây có lẽ sẽ bận rất nhiều việc, hơn nữa lại lệch múi giờ, anh sợ làm muộn giờ nghỉ ngơi của cô nên mấy hôm rồi cũng không gọi điện cho cô, muốn để cô nghỉ ngơi để học tập thật tốt, ai ngờ lúc này anh lại đứng trước mặt cô.

Tiêu Tử Uyên nhận lấy cái túi trong tay Tùy Ức, lại vẫn như cũ cầm lấy tay của Tùy Ức, "Đến để xem em thi."

Tiêu Tử Uyên tăng âm thanh lên chào ba người đang đứng phía bên kia mỉm cười xem náo nhiệt, “Bọn anh đi trước nhé!”

Ba người lập tức bày ra bộ dáng tay sai, "Được được, Tiêu sư huynh, anh đi thong thả!"

Tùy Ức vừa đi thẳng vừa nhìn chằm chằm vào Tiêu Tử Uyên, một lúc lâu sau mới phản ứng được, biết đây tất cả đều là sự thật, "Anh không phải là bận rất nhiều việc sao?"

Tiêu Tử Uyên nghiêng đầu sang nhíu mày nhìn cô, vẻ mặt hài hước, "Đúng là rất nhiều việc, muốn dành thời gian mấy ngày để về đưa người nào đó đi thi nên không thể không cố gắng tăng giờ làm việc hơn?"

Trong lòng Tùy Ức rất ấm áp, ôm lấy cánh tay Tiêu Tử Uyên, "Anh trở về lúc nào vậy?"

Tiêu Tử Uyên đối biểu hiện thân mật của cô rất hài lòng, "Rạng sáng hôm nay mới đến, nên không nói cho em biết."

Tùy Ức nhìn kỹ, quả nhiên thấy dưới mắt anh có một quầng màu xanh, trong lòng mềm nhũn, "Vậy lát nữa anh nhớ về ngủ bù đi."

Tiêu Tử Uyên cũng không nói đi hay là không đi, chỉ nắm lấy tay cô, "Đi mau lên, sắp đến thời gian thi rồi."

Đến địa điểm thi, Tùy Ức cầm lấy chiếc túi trong tay Tiêu Tử Uyên, "Được rồi, em đi vào đây, anh mau về đi."

Tiêu Tử Uyên đứng tại chỗ gật đầu, "Được."

Tùy Ức chào tạm biệt với Tiêu Tử Uyên rồi đi vào trong, ai ngờ Tiêu Tử Uyên cũng theo cô đi vào bên trong.

Vẻ mặt Tùy Ức kinh ngạc, "Anh làm gì vậy?"

Tiêu Tử Uyên lấy ra một tờ giấy báo thi giơ lên, "Cùng em tham gia cuộc thi đó!"

Tùy Ức nhìn tờ giấy đúng là cùng một phòng thi với, nhưng vẫn không tin, "Anh. . . . . . Anh cậy quyền thiên vị!"

Tiêu Tử Uyên nhíu mày nheo mắt lại, hỏi lại một câu, "Cậy quyền thiên vị?"

Tùy Ức vẫn không có một chút nào ý thức được sự nguy hiểm, thành thật gật đầu, "Nếu không tại sao lại có thể trùng hợp như thế?"

Tiêu Tử Uyên xoa xoa giữa hai mắt, cũng có chút bất đắc dĩ cười, "Nếu như mà anh nói cho em anh lúc đầu tính toán cậy quyền thiên vị muốn đổi đến vị trí đến cùng phòng thi với em, nhưng kết quả người kia im lặng nói cho anh biết, hai chúng ta căn bản là ở cùng một phòng thi, em tin hay không?"

Tùy Ức chớp chớp hai mắt, một lúc sau nhịn không được hỏi một câu, "Thật sự có thể trùng hợp như vậy à. . . . . ."

Tiêu Tử Uyên đưa tay xoa nhẹ đầu Tùy ức, cười dịu dàng, "Đi, đến lúc vào thi rồi."

Tùy Ức nghĩ rằng trong số người thi nghiên cứu sinh lớn như vậy hai người có thể ngồi cùng một phòng thi thì đã có duyên phận rất lớn rồi, nhưng đến khi hai người tìm được vị trí mới ý thức được có một duyên phận lớn hơn rất nhiều đang chờ bọn họ.

Tùy Ức vẫn không nhịn được nghiêng đầu nhìn về phía Tiêu Tử Uyên chỉ ngồi cách cô một lối đi nhỏ, đường con trên gò má anh rõ ràng mà xinh đẹp, gương mặt trầm tĩnh cúi mắt xuống.

Tiêu Tử Uyên khóe môi bỗng cong lên, lấy tay đem đầu Tùy Ức xoay về phía trước, nói nhỏ trong giọng nói đều là ý cười, “Đừng nhìn nữa, đến giờ thi rồi.”

Tùy Ức cảm thấy hài lòng quay đầu đi, người khác đi thi đều có bộ dạng như gặp phải địch lớn, nhưng mà gương mặt của cô lại cười tít mắt chờ phát đề thi.

Tiêu Tử Uyên cúi đầu số báo danh trên giấy báo thi, nụ cười từ trong đáy mắt tràn ra.

Năm đó bọn họ cũng ngồi trong một phòng thi như thế này, cô ngồi vào chỗ bên cạnh anh, nhưng lại lại có thể đơn giản không chú ý đến xung quanh, còn lần này, anh sẽ không bao giờ buông tay nữa.

Nộp bài, hai người dắt tay nhau đi ra ngoài, lúc này mới có người chú ý đến Tiêu Tử Uyên, nhỏ giọng thảo luận.

"A, đó không phải là Tiêu sư huynh sao?"

"Đúng rồi, anh ấy không phải đã ra nước ngoài rồi ư, tại sao lại có thể đến thi nghiên cứu sinh được vậy?"

Mấy sinh viên nam nhỏ giọng thảo luận, nhưng sau nhanh sau đó lại có giọng nữ vang lên, trong giọng nói trong trẻo không kìm được hưng phấn.

"A, đó không phải là bạn gái anh ấy à? Chính là cô gái học ngành y!"

"Đúng là lãng mạn mà, đưa bạn gái đi thi!"

"Đúng vậy đúng vậy! Lãng mạn chết đi được! Người đàn ông như vậy tại sao lại không thuộc về tớ chứ? !"

". . . . . ."

Tùy Ức nghe thấy vậy không nhịn được quay lại nhìn Tiêu Tử Uyên, Tiêu Tử Uyên nhìn về phía trước cười bất đắc dĩ, "Đừng nữa nhìn, em có biết lúc đang thi cũng bởi vì em luôn nhìn anh, nên thầy giám thị đó trừng mắt nhìn cảnh cáo mấy lần không. Đến lúc em không đậu thì cũng đừng có trách anh."

Tùy Ức lúc này mới biết được, "Vậy sao? Thầy giám thị trừng mắt nhìn em? Tại sao anh lại không nói cho em biết?"

Tiêu Tử Uyên lần này thật sự hết chỗ nói, "Lúc đầu đã để mắt đến hai chúng ta, nếu anh nói chuyện với em, khi đó hai chúng ta sẽ bị mời ra ngoài, ai cũng đừng hòng được thi nữa.”

Tùy Ức mím môi, "Anh không ôn tập, em có thể chép được gì của anh chứ, thầy giám thị trừng mắt sai người rồi."

Tiêu Tử Uyên cười khẽ một tiếng, "Anh không ôn tập nhưng chắc chắn làm bài tốt hơn em.”

Tùy Ức không phục, "Làm sao có thể!"

Tiêu Tử Uyên mặt tự nhiên tự đắc bắt đầu nhượng bộ, "Nếu không, chúng ta đánh cuộc?"

"Được!" Vẻ mặt Tùy Ức tràn đầy tự tin nghênh chiến.

Tiêu Tử Uyên quay đầu nhìn Tùy Ức, bật cười.

Mấy ngày sau, sau khi có kết quả điểm, Tùy Ức nhìn chằm chằm máy vi tính khóc không ra nước mắt, chỉ có thể để mặc cho người xâu xé.

Tiêu Tử Uyên lúc đầu vốn dự định sẽ đi thi cùng Tùy Ức, nhưng ai biết được cứ cách vài giây cô ấy lại liếc mắt nhìn anh, sợ sẽ ảnh hưởng đến cuộc thi của cô, nên buổi chiều anh không đi thi tiếng anh nữa.

Lúc Tùy Ức hỏi anh, Tiêu Tử Uyên nhìn giống như tốt bụng nhưng lại nói ra một câu rất đáng đánh đòn, "Tiếng anh là điểm mạnh của anh, anh sợ lúc đi thi anh làm quá nhanh sẽ làm ảnh hưởng đến tâm lý của nhưng bạn học khác.”

Tùy Ức im lặng nuốt xuống một hơi, lặng lẽ xoay người đi.

Tại sao trước kia cô không phát hiện Tiêu Tử Uyên như vậy. . . . . . Như vậy. . . . . . Bỉ ổi như vậy chứ? ——
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom