• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Quãng Đời Còn Lại Dành Hết Cho Em (2 Viewers)

  • Chương 43

Gió thổi càng lúc càng lạnh.



Nhiệt độ cơ thể bị gió tuyết bao trùm cuốn bay hơn phân nửa, thân thể lạnh như băng một chút cảm giác cũng không có.



Diệp Chi từng chút từng chút lau sạch nước mắt, cất điện thoại vào.



Cổ chân bị thương đã bị lạnh đến mức tê cứng, nhưng cũng không cảm thấy đau nữa. Cô nhẹ nhàng hít một ngụm khí, cố gắng rụt người lại càng nhỏ hơn, đem những ngón tay giấu hết vào trong tay áo.



Gió tuyết quá lớn, người đi đường qua lại đều trốn vài trong cổ áo, bước chân vội vội vàng vào đạp lên trên nền tuyết, phát ra âm thanh sột soạt khe khẽ.



Chuyến xe buýt cuối cùng có lẽ sẽ không đến nữa.



Diệp Chi bị lạnh đến mức thân thể có chút cứng ngắc, cô thử chống tay xuống nền tuyết, nỗ lực muốn đứng lên.



Cô gái nhỏ quá gầy yếu, ngồi xổm lâu như thế, sức lực ở trên người sớm đã dùng hết. Cô miễn cưỡng đứng lên một chút, dưới chân lại trượt một cú.



Cô đâm vào một vòng ôm nóng hổi.



Bị hơi thở quen thuộc phả ra trên đầu, Diệp Chi có chút mất hồn, cô nghi hoặc ngẩng đầu lên, vừa hay chạm phải ánh mắt nặng nề và âm thầm dậy sóng cuồn cuộn của Lâm Mộ Đông.



Anh ôm lấy cô, khẽ rũ mắt xuống, chân mày sắc bén bị đèn đường rọi xuống đổ ra một tầng bóng mờ nhạt màu, hơi thơ vẫn có chút bất ổn, trên người cũng tích tụ không ít màu tuyết.



Không biết đã tìm kiếm trên con đường này bao lâu.



Diệp Chi nhẹ nhàng rùng mình một cái, cô từng chút từng chút rụt sâu vào trong lòng anh.



Lâm Mộ Đông khép mắt lại.



Tránh đi cái nhìn chăm chú loạn nhịp của cô, Lâm Mộ Đông cởi áo khoác ra, đem cô gái nhỏ sắp bị đông cứng bao bọc hết lại.



Sợ sẽ lại dọa đến Diệp Chi, động tác của anh dịu dàng đến mức gần như có chút cẩn thận dè dặt, giọng nói đè xuống thật thấp, âm giọng từng chút từng chút dịu dàng trở lại, cố gắng hết sức thu lại toàn bộ ý nghĩ tàn bạo đang bên bờ mất kiểm soát: “ Đừng sợ……. ”



Anh tìm cô suốt cả đoạn đường.



Bên tổ chức buổi hội nghị nói người đã đi hết, Diệp Chi lại chưa về đến khách sạn, Lâm Mộ Đông lần theo mấy điểm dừng tìm đến nơi này, cuối cùng cũng nhìn thấy một khối nho nhỏ không thu hút đang ở dưới trạm chờ xe buýt.



Xém chút nữa anh đã làm mất cô.



Hơi thở xoay chuyển, tắc nghẽn khiến lồng ngực anh đau nhói.



Lâm Mộ Đông nghiêng tầm mắt đi, anh muốn nỗ lực khống chế lại cảm xúc của mình rồi mới nói chuyện, bỗng cô gái nhỏ ở trong lòng lại nhẹ nhàng giãy giụa một hồi.



“ Đừng chạy. ”



Không muốn khiến cô càng sợ hãi bản thân mình, Lâm Mộ Đông rũ xuống tầm mắt, giọng nói thả càng nhẹ hơn: “ Em sắp đông cứng rồi này, để anh ủ ấm cho em trước đã nhé…….. ”



Lời nói của Lâm Mộ Đông đột ngột dừng lại.



Cô gái nhỏ ở trong lòng anh đang từng chút từng chút ấm áp trở lại, cô dùng sức nắm chặt cổ áo của anh, nhẹ nhàng run lẩy bẩy, từng chút từng chút một, cô giấu hết cả người mình vào lòng của anh.



Một khối nho nhỏ, vô cùng lạnh lẽo, gắt gao dán chặt vào anh.



Cô gái nhỏ tủi thân không thôi, hai má cô vùi sâu vào lồng ngực của anh, những giọt nước mắt vừa nãy vẫn luôn cố gắng nhịn xuống, bỗng nhiên lại giống như đã vặn mở van nước vậy, từng dòng từng dòng thuận theo hai má rơi xuống.



Lâm Mộ Đông cúi đầu xuống, bả vai căng chặt lặng lẽ thả lỏng đi, anh dần dần thu cánh tay lại.



Gió tuyết bỗng nhiên an tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.



Diệp Chi được Lâm Mộ Đông ôm trở về xe.



Trong đội có cung cấp xe, chỉ là không thường dùng. Hôm nay được Lâm Mộ Đông lái ra ngoài, cũng chẳng có chạy đi đâu nhiều, chỉ ở bên đường trầm mặc dừng đó đón nhận nửa ngày tuyết rơi, trên nóc xe đều chất đầy một lớp tuyết trắng nhàn nhạt.



Trong xe đã mở máy sưởi ấm, đèn ở trong xe cũng bật mở sáng trưng, cửa sổ xe bị tuyết phủ đến mức mơ hồ triệt để ngăn cách cái lạnh ở bên ngoài.



Cô gái nhỏ nước mắt rơi lộp bộp lộp bộp, được Lâm Mộ Đông bảo vệ ở trong lòng, giọng nói ngắt quãng mà đem mọi chuyện kể lại từ đầu đến cuối cho anh nghe.



Cô không giấu diếm chút nào cả, đến điện thoại cũng đều giao ra.



Trên màn hình vẫn mang theo chút vệt nước chưa được lau sạch.



Lâm Mộ Đông nhìn nhìn cô một lúc, anh siết chặt cánh tay, bảo vệ cái người đang sắp trượt xuống ở trong lòng, anh cầm lấy điện thoại của cô.



Điện thoại của cô cũng giống như cô vậy, nhỏ nhắn xinh xắn, được khoác lên một chiếc ốp điện thoại màu hồng phấn mềm mại, chỉ cần một tay liền có thể cầm lấy.



Cầm ở trong tay, anh cũng lo lắng sức lực hơi mạnh một tí sẽ liền hỏng ngay mất.



Lâm Mộ Đông tìm ra một tờ giấy lau kính, anh giúp cô lau sạch sẽ màn hình hiện thoại, đáy mắt phủ lên một tầng ý lạnh không dễ nhận ra: “ Anh ta nói…..em sẽ hủy hoại anh?”



Ngữ khí của anh vẫn nhu hòa dịu dàng, Diệp Chi không nhận ra, cô hít hít mũi, sau đó gật gật đầu.



Lâm Mộ Đông cúi đầu, đón lấy tầm mắt của cô: “ Thế tại sao em còn muốn nói với anh?”



Diệp Chi khẽ ngơ ngẩn.



Lâm Mộ Đông nhìn lấy cô, một chút ý lạnh vừa nãy đã gom hết lại, anh yên tĩnh kiên nhẫn: “ Anh ta nói em sẽ hủy hoại anh, em còn báo cáo, không phải em nên giấu anh hay sao?”



Cô gái nhỏ bị anh hỏi đến ngốc, đôi mắt vẫn còn dâng hơi nước chớp chớp vài cái, rồi cô chậm rãi duỗi tay ra.



Cô trốn ở giữa cánh tay của Lâm Mộ Đông, vẫn có chút chưa kịp hoàn hồn, cô do dự một hồi, mới cẩn thận dè dặt kéo lấy điện thoại của bản thân mình.



Lâm Mộ Đông rũ mi mắt, tầm mắt bao trùm lấy cô, hồi lâu sau mới nhẹ nhàng bật cười.



Anh đem điện thoại đặt vào trong tay của Diệp Chi, lòng bàn tay lật lại, anh bao bọc lấy bàn tay vẫn chưa ấm áp trở lại ấy.



Lực đạo của anh rất nhẹ nhàng, một tay đỡ lấy lưng của Diệp Chi, đem cả người cô đều che chở ở trong lòng, sau sau đó anh khép bả vai lại.



Sự ấm áp tràn đầy phủ ập xuống, kín kẽ chặt chẽ bao bọc lấy cô.



Diệp Chi bị nóng đến mức nhẹ nhàng rụt người lại.



Cô chỉ là rụt người lại, không phải muốn trốn chạy. Lâm Mộ Đông có lẽ cũng đã có thể phân biệt ra sự chênh lệch giữa hai cái này, anh vẫn ôm chặt lấy cô, khẽ cúi đầu xuống, từng chút từng chút nói cho cô nghe: “ Anh vĩnh viễn sẽ không dựa vào những thứ thuốc đó để quay lại sân thi đấu. ”



Anh sợ sẽ dọa đến cô, nên giọng nói vẫn dịu dàng, nhưng lại rõ ràng bình tĩnh sạch sẽ, giống như ánh mặt trời chiếu rọi xuống nền tuyết: “ Nếu như đến một ngày nào đó, chỉ có một cách duy nhất này, anh sẽ tự mình chôn vùi khẩu súng của anh. ”



Hốc mắt của Diệp Chi bỗng nhiên nóng hổi, cô giơ tay lên dùng sức dụi dụi đôi mắt.



“ Sau này đừng gọi anh ta là đội y của nước H nữa, người có thể làm ra loại chuyện như thế này, thì trên danh xưng không nên dùng tên của bất cứ một quốc gia nào đính kèm theo.



Lâm Mộ Đông ôm lấy cô, nhẹ nhàng xoa vuốt mái tóc của cô gái nhỏ.



Anh có chút không biết nên nói tiếp thế nào.



Trên thế giới này đương nhiên là sẽ có ám ảnh tồn tại.



Nương thân ở một nơi mà người thường không nhìn thấy, ở một góc không nhìn thấy ánh sáng, bởi vì một lý do nào đó, đội lên một cái danh xưng quang minh chính đại hoặc là đường đường chính chính nào đó, ngấm ngầm mà sinh sôi nảy nở.



Nếu như có thể, anh một chút cũng không muốn để Diệp Chi nhìn thấy những thứ này.



Nhưng nó luôn xảy ra một bước ngoặt vô ý nào đó, rõ ràng thời tiết rất trong lành, tĩnh lặng không nổi gió, chỉ là tùy ý rẽ vào một lối rẽ nào đó, thế giới thật sự sẽ giáp mặt tương phùng trong tình cảnh chúng ta chưa kịp phòng bị.



Lâm Mộ Đông rũ mắt xuống.



Anh chỉ sợ cô sẽ bị dọa chạy mất.



Loại chuyện như thế này vốn dĩ không nên giao cho cô xử lý.



Cô gái nhỏ ở trong lòng ngoan ngoãn cuộn tròn lại, không chút động đậy mà trốn vào trong lòng anh, lộ ra một cái đầu nhỏ, đôi mắt trong veo ửng đỏ một vòng, còn mang theo chút hơi nước lờ mờ.



Lâm Mộ Đông trầm mặc trong chốc lát, anh muốn mở miệng nói thêm vài lời, bàn tay đang rũ bỗng nhiên bị nhẹ nhàng nắm lấy.



Diệp Chi ngẩng đầu lên, hốc mắt im hơi lặng tiếng mà lại đỏ hơn nữa, cô mím chặt khóe môi, đem nước mắt nhịn xuống lại.



Cô gái nhỏ dũng cảm mà khẽ ló người ra khỏi vòng ôm của anh, nắm lấy đầu ngón tay của anh, nhẹ nhàng lắc lư vài cái: “ Em làm rất đúng. ”



Lâm Mộ Đông rất nghe lời, anh rũ mi mắt theo đó lặp lại, giọng nói trầm thấp nhu hòa: “ Em làm rất đúng. ”



Diệp Chi hít hít mũi, cô dùng lực chớp chớp đôi mắt.



Hơi nước lại không nghe lời mà dâng lên.



Diệp Chi nhíu nhíu đôi chân mày tinh tế, cô duỗi tay lau sạch hết nước mắt, rồi ngẩng mặt lên: “ Sau này em sẽ không gọi anh ta là đội y nước H nữa, em gọi anh ta là đồ xấu xa. ”



Lâm Mộ Đông bị sự bá khí của cô gái nhỏ làm chấn kinh một hồi.



Anh cúi thấp đầu, tầm mắt dán sát vào cô gái nhỏ ở trong lòng, cách một lúc sau anh mới gật gật đầu: “ Được đấy. ”



Lâm Mộ Đông theo bản năng dang rộng cánh tay.



Cái đầu nhỏ dán vào lồng ngực của anh, lực đạo rất nhẹ, từng chút từng chút tựa vào đó dụi dụi, giống như muốn trốn hẳn vào đấy.



Vô cùng mềm mại.



Lâm Mộ Đông sờ sờ mái tóc của cô, anh muốn giúp cô đổi một tư thế dễ chịu hơn một chút, đà điểu nhỏ ở trong lòng lại đột ngột phát ra tiếng, âm giọng nhẹ nhàng, mang theo một chút hơi run rẩy: “ Em……không có hủy hoại anh. ”



Lồng ngực của Lâm Mộ Đông hung hăng nhói đau.



Giống như có một bàn tay duỗi vào trong lồng ngực của anh, nắm lấy trái tim và lá phổi của anh, dùng hết sức nắm lấy nó, bí bức đến mức khiến trước mắt anh tối sầm.



Anh vừa mới hiểu rõ mọi chuyện.



Tất cả đạo lý đều minh minh bạch bạch mà bày ra đó, anh muốn cái gì, muốn làm thế nào, Diệp Chi đều rất rõ. Cho dù anh không ở bên cạnh, cô cũng có thể đưa ra lựa chọn đúng đắn giống như thế.



Nhưng có những chuyện không liên quan gì đến đạo lý.



Biết được một câu nói là sai trái, và không đem câu nói này để vào trong lòng, hai chuyện này không liên quan gì nhau.



Cô gái nhỏ của anh chỉ có một mình, sợ hãi như thế, ở trong tuyết chịu lạnh lâu đến thế.



Lâm Mộ Đông siết chặt cánh tay, âm giọng của anh vô cùng khàn đặc lại, từng chữ từng chữ, rơi ở bên tai của Diệp Chi: “ Em không có hủy hoại anh. ”



Anh hít sâu một hơi, khép mắt lại, lặp lại câu nói: “ Em không có hủy hoại anh, Diệp Chi à…….. ”



Bị anh gọi tên, Diệp Chi ở giữa cánh tay của anh khe khẽ lộ ra một cái đầu, cô ngẩng mặt lên nhìn vào anh.



Lồng ngực đau nhói từng chút từng chút mềm mại trở lại.



Không sợ nữa.



Diệp Chi nhẹ nhàng nắm chặt tay áo của anh, muốn lên tiếng, xúc cảm mềm mại lại đột nhiên phủ lên trên trán.



Khô ráo, mang theo một chút mềm mại, hơi lạnh, như chuồn chuồn đớp nước mà rơi ở giữa trán của cô.



Nhịp tim của Diệp Chi đột nhiên đập nhanh thật nhanh.



Lâm Mộ Đông nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc của cô, cúi đầu xuống, đôi môi của anh lướt qua những sợi tóc của cô, giọng nói có chút trầm thấp, mang theo một chút than thở: “ …….xin lỗi em. ”



Trái tim của Diệp Chi siết chặt, cô kéo lấy tay áo của anh: “ Không phải đâu……… ”



Một tay Lâm Mộ Đông phủ lên đôi mắt của cô.



Có một lực đạo nào đó ngăn cách bàn tay khô ráo ấm áp, không thể kháng cự mà bao trùm xuống. Qua khe hở giữa những kẽ tay, thấp thoáng xuyên qua một hơi thở vô cùng nhẹ nhàng vô cùng mềm mại, lướt qua mi mắt của cô, nhẹ nhàng vén qua một mảnh màu tuyết.



Lâm Mộ Đông cách bàn tay phải, khắc chế lại ẩn nhẫn mà cúi đầu xuống, hôn cô.



Thế giới của anh một chút cũng không tốt, thương tích mệt mỏi, gắt gỏng cô đơn, u tối lạnh lẽo đến mức khiến người ta đông thành đá.



Anh đã từng thử đẩy cô ra xa.



Lâm Mộ Đông khép mắt lại: “ Xin lỗi em……. ”



m giọng của anh thật trầm thấp, khàn đặc nhu hòa, thêm một chút mệt mỏi.



Giống như đã lặn lội qua một đoạn đường rất xa, thui thủi một mình, gió tuyết về đêm.



Anh chìm vào trong những hố bẫy tối tăm, muốn duỗi tay ra, bắt lấy tia sáng đang trượt xuống.



Trước mắt Diệp Chi là một mảnh tối đen ấm áp, lồng ngực nhẹ nhàng phập phồng, nhịp tim bỗng dưng tăng nhanh không ngừng được.



Lời nói của cô bị động tác của Lâm Mộ Đông đột nhiên đánh gãy, bỗng nhiên cô dâng lên một chút khẩn trương, âm giọng nhỏ nhỏ mềm mại: “ Xin lỗi……cái gì ạ……. ”



Lâm Mộ Đông nắm lấy một bàn tay của cô, đem cô cuốn vào trong lòng, gắt gao ôm lấy.



Cô gái nhỏ ngoan ngoãn dựa lên bả vai của anh, những sợi tóc vụn như lông tơ nhẹ nhàng chạm vào anh, thân thể mềm mại mảnh khảnh, có chút nóng hổi, vô cùng mềm mại mà dán sát vào cổ anh.



Có lẽ là hứng phải gió lạnh, ít nhiều gì cũng có chút cảm lạnh.



Lâm Mộ Đông nhíu nhíu mày, đến cả áo ngoài của bản thân anh cũng cởi xuống, cùng bao trùm hết lên người của cô gái nhỏ, anh giơ tay lên thử đo nhiệt độ trên trán của cô.



Nóng bỏng tay.



Bản thân Diệp Chi dường như vẫn chưa phát hiện ra bản thân mình đang phát sốt, mi mắt cô nhấp nháy nhấp nháy, có tinh thần hơn vừa nãy một chút, đôi mắt mở long lanh đợi anh nói hết câu.



Lâm Mộ Đông ôm lấy cô, cẩn thận đặt cô lên ghế phó lái, một tay vòng lấy cô để cô dựa vào lưng ghế ngồi lại ổn định, rồi anh nghiêng người qua giúp cô cài lại dây an toàn.



Anh xoay người lại khởi động máy xe, tắt đèn ở nóc xe sau đó mở cần gạt nước, tầm mắt rơi vào cảnh trời đầy tuyết trắng mù mịt ở bên ngoài cửa sổ, giọng nói anh rất dịu dàng.



“ Có thể…….sau này em đều không thể từ chức được. ”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom