Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 158
Hoàng hậu Triệu Cơ cao hứng lắm. Nhất là khi nàng nhìn đến người muội muội đã từng rất thân cận của mình. Nụ cười trên mặt Triệu Phi Yến hiện giờ, sao mà miễn cưỡng, khó coi.
Song song, trong thâm tâm Triệu Cơ cũng không quên cảm kích Trần Tĩnh Kỳ. Nhờ có tài năng hội hoạ xuất chúng cùng sự tận tụy của hắn mà nàng mới được phong quang như hiện tại.
- Hoàng thượng, bức tranh này nếu xứng đáng đem làm báu vật, vậy thiết nghĩ người đã vẽ tranh cũng nên được trọng thưởng.
- Đúng, nhất định phải thưởng!
Hạng đế quay sang truyền đạt mệnh lệnh cho tổng quản thái giám Trịnh Hoài An, bảo hắn lập tức đi chọn những món đồ vật trân quý đưa tới Chất tử phủ của Trần Tĩnh Kỳ. Phần lễ rất trọng, tới mức khiến cho người ta phải sinh lòng ghen ghét.
...
Nhờ có bức hoạ truyền thần mà buổi thưởng hoa hôm ấy, tâm tình Hạng đế rất là vui vẻ, trên môi vẫn thường trực nụ cười. Triệu Cơ cũng vậy, khuôn mặt ngập tràn tiếu ý.
Triệu Phi Yến ư? Nàng ta cũng cười, nhưng là những nụ cười ấy, nó có phần gượng ép...
...
Chiếu thư ban bố, chả mấy chốc cả kinh thành đều thấu tỏ. Tin tức hoa Mẫu Đơn được chọn làm quốc hoa khiến không ít người cảm thấy đường đột, âm thầm phỏng đoán.
Nhưng cũng bất quá dăm bảy hôm, bởi sau đó thì người ta đã dần biết được nguồn cơn cớ sự. Trước tiên từ các quan viên, những người có thân phận, địa vị, kế đến là các văn nhân trí sĩ, cuối cùng là bá tánh bình dân... Theo đó thì mọi chuyện bắt đầu từ một buổi thưởng hoa, trong lúc chuyện trò, Hoàng hậu Triệu Cơ đã dâng trình cho Hạng đế một bức hoạ truyền thần, vẽ chính bản thân. Bức hoạ kia, nghe đâu vô cùng kiệt xuất, là tuyệt tác thế gian hiếm có, thậm chí còn vượt trội hơn những tác phẩm để đời của các bậc tông sư danh tiếng lẫy lừng, xét cả cổ kim. Hạng đế vừa nhìn thấy bức hoạ ấy liền không thể rời mắt, miệng liên tục ngợi khen.
Hình ảnh mỹ nhân say rượu cài hoa lên mái tóc cùng hai câu thơ "Quốc sắc triều hàm tửu/ Thiên hương dạ nhiễm y" được đề trong bức hoạ, chúng đã khiến cho Hạng đế vô cùng yêu thích, cuối cùng đưa ra quyết định chọn Mẫu Đơn - loài hoa trong tranh - làm quốc hoa. Chính miệng Hạng đế còn nói chỉ có hoa Mẫu Đơn mới xứng với bốn chữ "quốc sắc thiên hương".
Tới đây, mọi người lại không thể không thắc mắc về lai lịch của bức hoạ. Ai? Vị hoạ sĩ nào mà tài ba tới vậy, chỉ một bức tranh liền có thể khiến cho loài hoa được vẽ trong tranh của hắn được tôn xưng làm quốc hoa?
Thế là tên tuổi của Trần Tĩnh Kỳ rất nhanh liền được nhắc đến.
Một lần nữa, người ta không thể không thán phục trước tài hoa của Trần Tĩnh Kỳ. Bức Tứ Linh Hoá Phúc Đồ mà hắn đã viết dâng lên Hạng đế, những câu đối với nét chữ như phượng múa rồng bay còn hơn Hứa Bỉ, Tào Tất An, mọi người vẫn chưa quên. Thư đã xuất chúng như vậy, bây giờ ngay cả hoạ hắn cũng... "Kỳ nhân", hai tiếng Hạng đế cảm thán thốt lên kia, ngẫm cũng chẳng ngoa đằng nào.
Văn chương thi phú, thư pháp hội hoạ, Trần Tĩnh Kỳ đều đã đạt đến cấp bậc tông sư. Đừng nói Hạng quốc, tính cả tám nước Tiên Việt, để tìm ra kẻ có thể sánh ngang với hắn cũng là điều không dễ. Phải biết năm nay vị An vương điện hạ này chỉ mới có hai mươi hai tuổi, còn rất trẻ...
Sau khi đã thấu tỏ nguồn cơn, rất nhiều người liền tìm đến Chất tử phủ để xin được bái phỏng. Có người chỉ đơn giản mộ danh tìm gặp, nhưng cũng có kẻ đi đến với tâm tư tính toan, vụ lợi... Song, bất kể là ai, tới với mục đích gì thì kết quả đều giống như nhau, không thể toại nguyện. Trần Tĩnh Kỳ, hắn không tiếp. Lúc này hắn đang có mặt ở một nơi khác của đế đô: Mai Hương Viện.
...
Đệ nhất kỹ viện của Hạng đô chưa bao giờ khiến cho người ta phải thất vọng, ngay khi vừa bước qua ngưỡng cửa chính thì Trần Tĩnh Kỳ đã liền cảm thụ được một cỗ hương khí dịu dàng, khiến cho đầu óc trở nên thư thái, rất là dễ chịu
Sau vài câu chào hỏi những "người quen", hắn hướng chỗ cầu thang bước tới, theo các bậc thang làm bằng gỗ quý đi thẳng lên lầu năm.
Vẫn cái hành lang với những chậu hoa khoe sắc rực rỡ, đủ màu đủ dạng, tiếp đến là một cái hồ cá, mấy hòn non bộ… Khung cảnh đối với Trần Tĩnh Kỳ sớm đã trở nên quen thuộc, mặc dù tính ra hắn cũng chỉ mới ghé qua vài lần.
Bất giác, trong đầu hắn bỗng nghĩ đến một người.
Lạc Doanh Doanh - hoa khôi của Mai Hương Viện?
Không phải. Thật ra người mà Trần Tĩnh Kỳ đang nghĩ có thân phận khiêm tốn hơn rất nhiều: Thu Nguyệt - một trong hai tì nữ thiếp thân chuyên trách hầu hạ Lạc Doanh Doanh. Hắn nhớ nàng chẳng bởi do diện mạo nàng xinh đẹp ra sao, phong thái xuất chúng thế nào, hết thảy chỉ vì trong lần gặp trước, Thu Nguyệt nàng đã chủ động muốn hiến dâng...
Trần Tĩnh Kỳ hắn còn nhớ rất rõ, hôm ấy, trong lúc ngồi chờ đợi Viên Hi, Thu Nguyệt đã gợi ý hắn đi tắm, bảo rằng sẽ giúp hắn được "thư thái", còn nói hắn muốn thế nào thì nàng sẽ chiều theo thế ấy. Cái bộ dáng e thẹn cúi đầu, sóng mắt nhu tình, giọng như muỗi kêu kia, thật... hắn khó mà quên được.
"Không biết nàng ta có ở bên trong không..."
Trần Tĩnh Kỳ nhìn căn nhà trang nhã phía trước, nhấc chân tiến vào.
Cõ lẽ đã khiến hắn thất vọng ít nhiều, lần này người đi ra tiếp đón không phải Thu Nguyệt mà là Đông Mai - người tì nữ thiếp thân còn lại của Lạc Doanh Doanh. So với Thu Nguyệt thì Đông Mai khá tương đồng, cũng là hạng nữ nhân ưu tú, vóc diện yêu kiều.
- Trần công tử, công tử đã tới.
Trong bộ lam y bằng lụa, Đông Mai hữu lễ hướng nam nhân trước mặt chào hỏi.
Theo Trần Tĩnh Kỳ cảm nhận thì giọng của Đông Mai có hơi khàn chứ chẳng trong trẻo như Thu Nguyệt. Hắn thoáng đưa mắt ngó vào bên trong căn nhà, hỏi:
- Chỉ có mình ngươi thôi sao?
- Thưa công tử, hiện chỉ có mình Đông Mai. Doanh Doanh cô nương sớm đã không ở, Viên Hi cô nương cũng chưa thấy tới.
- Vậy còn Thu Nguyệt?
Trong ánh mắt Đông Mai thoáng qua một tia khác lạ.
- Thưa công tử, Thu Nguyệt đã đi theo hầu Doanh Doanh cô nương.
Trần Tĩnh Kỳ không hỏi gì thêm, đưa chân bước qua ngưỡng cửa, đi vào nhà.
Đông Mai cũng nối gót đi theo. Vào trong, nàng chủ động lấy rượu cùng ly tách, đang tính rót mời thì...
- Không cần đâu.
Trần Tĩnh Kỳ đã đưa tay ngăn lại. Đông Mai nghĩ vị An vương này vẫn đang đề phòng mình, cũng giống như lần trước đã đề phòng Thu Nguyệt.
Nàng thở nhẹ, đem bình rượu để xuống bàn, ánh mắt tập trung vào khuôn mặt người đối diện.
- Ngươi có điều gì muốn nói?
- Trần công tử, ngài đã nghĩ oan cho Thu Nguyệt.
Trần Tĩnh Kỳ hơi ngoài ý muốn, nhếch môi cười hỏi:
- Ta nghĩ oan thế nào?
Đông Mai vì người tỷ muội của mình mà thanh minh:
- Hôm ấy Thu Nguyệt thật sự không hề có ý xấu, chỉ đơn giản nghĩ muốn cùng công tử...
- Tự do bản thân nàng?
Đông Mai gật đầu.
- Lý do?
Trần Tĩnh Kỳ lại hỏi.
Đông Mai tỏ vẻ ngập ngừng, cẩn thận nhìn ra ngoài cửa chính, xác nhận chung quanh không có ai mới nhỏ giọng hồi âm:
- Công tử, Thu Nguyệt trước giờ đều chưa từng chung chạ với nam nhân. Hôm ấy nàng chỉ nghĩ muốn biết loại cảm giác đó...
- Sao lại là ta?
- Bởi vì...
Trần Tĩnh Kỳ đợi hồi lâu mà vẫn chưa nghe được một câu trả lời thoả đáng thì nới tay mở rộng chiếc quạt đang cầm, rồi nhè nhẹ phẩy.
- Lạc Doanh Doanh là bách hợp?
Song song, trong thâm tâm Triệu Cơ cũng không quên cảm kích Trần Tĩnh Kỳ. Nhờ có tài năng hội hoạ xuất chúng cùng sự tận tụy của hắn mà nàng mới được phong quang như hiện tại.
- Hoàng thượng, bức tranh này nếu xứng đáng đem làm báu vật, vậy thiết nghĩ người đã vẽ tranh cũng nên được trọng thưởng.
- Đúng, nhất định phải thưởng!
Hạng đế quay sang truyền đạt mệnh lệnh cho tổng quản thái giám Trịnh Hoài An, bảo hắn lập tức đi chọn những món đồ vật trân quý đưa tới Chất tử phủ của Trần Tĩnh Kỳ. Phần lễ rất trọng, tới mức khiến cho người ta phải sinh lòng ghen ghét.
...
Nhờ có bức hoạ truyền thần mà buổi thưởng hoa hôm ấy, tâm tình Hạng đế rất là vui vẻ, trên môi vẫn thường trực nụ cười. Triệu Cơ cũng vậy, khuôn mặt ngập tràn tiếu ý.
Triệu Phi Yến ư? Nàng ta cũng cười, nhưng là những nụ cười ấy, nó có phần gượng ép...
...
Chiếu thư ban bố, chả mấy chốc cả kinh thành đều thấu tỏ. Tin tức hoa Mẫu Đơn được chọn làm quốc hoa khiến không ít người cảm thấy đường đột, âm thầm phỏng đoán.
Nhưng cũng bất quá dăm bảy hôm, bởi sau đó thì người ta đã dần biết được nguồn cơn cớ sự. Trước tiên từ các quan viên, những người có thân phận, địa vị, kế đến là các văn nhân trí sĩ, cuối cùng là bá tánh bình dân... Theo đó thì mọi chuyện bắt đầu từ một buổi thưởng hoa, trong lúc chuyện trò, Hoàng hậu Triệu Cơ đã dâng trình cho Hạng đế một bức hoạ truyền thần, vẽ chính bản thân. Bức hoạ kia, nghe đâu vô cùng kiệt xuất, là tuyệt tác thế gian hiếm có, thậm chí còn vượt trội hơn những tác phẩm để đời của các bậc tông sư danh tiếng lẫy lừng, xét cả cổ kim. Hạng đế vừa nhìn thấy bức hoạ ấy liền không thể rời mắt, miệng liên tục ngợi khen.
Hình ảnh mỹ nhân say rượu cài hoa lên mái tóc cùng hai câu thơ "Quốc sắc triều hàm tửu/ Thiên hương dạ nhiễm y" được đề trong bức hoạ, chúng đã khiến cho Hạng đế vô cùng yêu thích, cuối cùng đưa ra quyết định chọn Mẫu Đơn - loài hoa trong tranh - làm quốc hoa. Chính miệng Hạng đế còn nói chỉ có hoa Mẫu Đơn mới xứng với bốn chữ "quốc sắc thiên hương".
Tới đây, mọi người lại không thể không thắc mắc về lai lịch của bức hoạ. Ai? Vị hoạ sĩ nào mà tài ba tới vậy, chỉ một bức tranh liền có thể khiến cho loài hoa được vẽ trong tranh của hắn được tôn xưng làm quốc hoa?
Thế là tên tuổi của Trần Tĩnh Kỳ rất nhanh liền được nhắc đến.
Một lần nữa, người ta không thể không thán phục trước tài hoa của Trần Tĩnh Kỳ. Bức Tứ Linh Hoá Phúc Đồ mà hắn đã viết dâng lên Hạng đế, những câu đối với nét chữ như phượng múa rồng bay còn hơn Hứa Bỉ, Tào Tất An, mọi người vẫn chưa quên. Thư đã xuất chúng như vậy, bây giờ ngay cả hoạ hắn cũng... "Kỳ nhân", hai tiếng Hạng đế cảm thán thốt lên kia, ngẫm cũng chẳng ngoa đằng nào.
Văn chương thi phú, thư pháp hội hoạ, Trần Tĩnh Kỳ đều đã đạt đến cấp bậc tông sư. Đừng nói Hạng quốc, tính cả tám nước Tiên Việt, để tìm ra kẻ có thể sánh ngang với hắn cũng là điều không dễ. Phải biết năm nay vị An vương điện hạ này chỉ mới có hai mươi hai tuổi, còn rất trẻ...
Sau khi đã thấu tỏ nguồn cơn, rất nhiều người liền tìm đến Chất tử phủ để xin được bái phỏng. Có người chỉ đơn giản mộ danh tìm gặp, nhưng cũng có kẻ đi đến với tâm tư tính toan, vụ lợi... Song, bất kể là ai, tới với mục đích gì thì kết quả đều giống như nhau, không thể toại nguyện. Trần Tĩnh Kỳ, hắn không tiếp. Lúc này hắn đang có mặt ở một nơi khác của đế đô: Mai Hương Viện.
...
Đệ nhất kỹ viện của Hạng đô chưa bao giờ khiến cho người ta phải thất vọng, ngay khi vừa bước qua ngưỡng cửa chính thì Trần Tĩnh Kỳ đã liền cảm thụ được một cỗ hương khí dịu dàng, khiến cho đầu óc trở nên thư thái, rất là dễ chịu
Sau vài câu chào hỏi những "người quen", hắn hướng chỗ cầu thang bước tới, theo các bậc thang làm bằng gỗ quý đi thẳng lên lầu năm.
Vẫn cái hành lang với những chậu hoa khoe sắc rực rỡ, đủ màu đủ dạng, tiếp đến là một cái hồ cá, mấy hòn non bộ… Khung cảnh đối với Trần Tĩnh Kỳ sớm đã trở nên quen thuộc, mặc dù tính ra hắn cũng chỉ mới ghé qua vài lần.
Bất giác, trong đầu hắn bỗng nghĩ đến một người.
Lạc Doanh Doanh - hoa khôi của Mai Hương Viện?
Không phải. Thật ra người mà Trần Tĩnh Kỳ đang nghĩ có thân phận khiêm tốn hơn rất nhiều: Thu Nguyệt - một trong hai tì nữ thiếp thân chuyên trách hầu hạ Lạc Doanh Doanh. Hắn nhớ nàng chẳng bởi do diện mạo nàng xinh đẹp ra sao, phong thái xuất chúng thế nào, hết thảy chỉ vì trong lần gặp trước, Thu Nguyệt nàng đã chủ động muốn hiến dâng...
Trần Tĩnh Kỳ hắn còn nhớ rất rõ, hôm ấy, trong lúc ngồi chờ đợi Viên Hi, Thu Nguyệt đã gợi ý hắn đi tắm, bảo rằng sẽ giúp hắn được "thư thái", còn nói hắn muốn thế nào thì nàng sẽ chiều theo thế ấy. Cái bộ dáng e thẹn cúi đầu, sóng mắt nhu tình, giọng như muỗi kêu kia, thật... hắn khó mà quên được.
"Không biết nàng ta có ở bên trong không..."
Trần Tĩnh Kỳ nhìn căn nhà trang nhã phía trước, nhấc chân tiến vào.
Cõ lẽ đã khiến hắn thất vọng ít nhiều, lần này người đi ra tiếp đón không phải Thu Nguyệt mà là Đông Mai - người tì nữ thiếp thân còn lại của Lạc Doanh Doanh. So với Thu Nguyệt thì Đông Mai khá tương đồng, cũng là hạng nữ nhân ưu tú, vóc diện yêu kiều.
- Trần công tử, công tử đã tới.
Trong bộ lam y bằng lụa, Đông Mai hữu lễ hướng nam nhân trước mặt chào hỏi.
Theo Trần Tĩnh Kỳ cảm nhận thì giọng của Đông Mai có hơi khàn chứ chẳng trong trẻo như Thu Nguyệt. Hắn thoáng đưa mắt ngó vào bên trong căn nhà, hỏi:
- Chỉ có mình ngươi thôi sao?
- Thưa công tử, hiện chỉ có mình Đông Mai. Doanh Doanh cô nương sớm đã không ở, Viên Hi cô nương cũng chưa thấy tới.
- Vậy còn Thu Nguyệt?
Trong ánh mắt Đông Mai thoáng qua một tia khác lạ.
- Thưa công tử, Thu Nguyệt đã đi theo hầu Doanh Doanh cô nương.
Trần Tĩnh Kỳ không hỏi gì thêm, đưa chân bước qua ngưỡng cửa, đi vào nhà.
Đông Mai cũng nối gót đi theo. Vào trong, nàng chủ động lấy rượu cùng ly tách, đang tính rót mời thì...
- Không cần đâu.
Trần Tĩnh Kỳ đã đưa tay ngăn lại. Đông Mai nghĩ vị An vương này vẫn đang đề phòng mình, cũng giống như lần trước đã đề phòng Thu Nguyệt.
Nàng thở nhẹ, đem bình rượu để xuống bàn, ánh mắt tập trung vào khuôn mặt người đối diện.
- Ngươi có điều gì muốn nói?
- Trần công tử, ngài đã nghĩ oan cho Thu Nguyệt.
Trần Tĩnh Kỳ hơi ngoài ý muốn, nhếch môi cười hỏi:
- Ta nghĩ oan thế nào?
Đông Mai vì người tỷ muội của mình mà thanh minh:
- Hôm ấy Thu Nguyệt thật sự không hề có ý xấu, chỉ đơn giản nghĩ muốn cùng công tử...
- Tự do bản thân nàng?
Đông Mai gật đầu.
- Lý do?
Trần Tĩnh Kỳ lại hỏi.
Đông Mai tỏ vẻ ngập ngừng, cẩn thận nhìn ra ngoài cửa chính, xác nhận chung quanh không có ai mới nhỏ giọng hồi âm:
- Công tử, Thu Nguyệt trước giờ đều chưa từng chung chạ với nam nhân. Hôm ấy nàng chỉ nghĩ muốn biết loại cảm giác đó...
- Sao lại là ta?
- Bởi vì...
Trần Tĩnh Kỳ đợi hồi lâu mà vẫn chưa nghe được một câu trả lời thoả đáng thì nới tay mở rộng chiếc quạt đang cầm, rồi nhè nhẹ phẩy.
- Lạc Doanh Doanh là bách hợp?
Bình luận facebook