Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 93
Editor: Quỳnh Nguyễn
" Đề nghị trước kia của anh, em suy xét thế nào?" Anh đột nhiên nói.
Mậu Hinh vốn đang trầm tư, một câu này của anh khiến cô quay đầu mạnh mẽ, cùng anh bốn mắt nhìn nhau.
Lúc này gió thổi nhẹ, đưa hương hoa cúc ngọt ngào. Ánh mắt Mậu Hinh dừng trên người đàn ông này, gương mặt anh càng rõ ràng trước mắt cô, cô nghe tiếng mình nói: "Thật ra đó cũng không phải một đề nghị tốt, không có lợi đối với anh."
"Anh tự biết có lợi hay không, anh đang chờ em trả lời."Anh nói.
" Chờ vụ án Giang Nguyệt Đình kết thúc, em cho anh đáp án." Mậu Hinh nói.
" Được." Anh nở nụ cười, nhìn Tiểu Sâm điều khiển máy bay bay trên hồ, nó còn uyển chuyển lượn mấy vòng trong không trung, vẽ ra những đường cong đẹp mắt.
"Sau này Tiểu Sâm sẽ trở thành phi công giỏi."Minh Nhất nhìn bóng Tiểu Sâm phía xa nói.
"Có lẽ vậy..." Mậu Hinh nói.
" Em nhớ rõ anh đã từng nói, quân nhân là công việc cả đời của anh...." Tại trụ sở huấn luyện Thanh Đảo, một buổi tối sinh nhật chiến hữu của anh. Bọn họ lái xe lên thị trấn ăn cơm chúc mừng, sau khi trở về cô không ngủ được, đi lên núi bên ngoài ký túc xá ngắm trăng, không biết từ lúc nào anh đã ngồi bên cô.
Buổi tối ấy là lần tâm sự lâu nhất của họ.
Cô hỏi anh, khi nào về nhà? Khi đó, cô không hiểu, anh là đại thiếu gia Minh gia, vì sao phải làm quân nhân, điều kiện căn cứ cũng không tốt lắm, mỗi ngày đều huấn luyện rất vất vả, mà anh căn bản không cần chịu khổ như vậy.
"Về nhà? Bộ đội chính là nhà anh, quân nhân là nghề nghiệp cả đời."Anh nói như thế.
Lúc ấy Mậu Hinh khó hiểu: "Quân nhân có gì tốt?"
Anh cười cười, quay đầu nhìn gương mặt thiếu nữ, ban đêm hơi lạnh, mà cô chỉ mặc một chiếc áo sơmi đơn giản, đầu gối thu lại giống một chú nhím con.
Anh cởi áo khoác quân trang phủ trên người cô nói: "Không phải con người luôn luôn có một hai chuyện phải kiên trì làm sao? Chẳng lẽ em không nghĩ tới, sau này em muốn gì sao?"
Về sau cô muốn làm gì?Cô muốn rời khỏi Minh gia, cách thật xa. Nhưng mà rời khỏi Minh gia, cũng là rời xa Minh Ý phải không? Trong lòng cô có chút khác thường.
"Có lẽ là làm luật sư."Lúc ấy cô nói như vậy.
"Luật sư? Nha đầu ít nói như em không thích hợp làm luật sư."Anh xoa xoa đầu cô.
"Ai nói vậy, anh chờ coi, em nhất định sẽ làm luật sư."Hinh Hinh nghe anh nói vậy, trong lòng không phục, hừ giọng nói. Ai biết nhiều năm sau, cô không làm luật sư, lại thành một kiểm sát trưởng.
"Con người dù sao cũng thay đổi, lúc trước em muốn làm luật sư, hiện tại làm kiểm sát trưởng." Lúc này anh cười nói.
Cô không giống như vậy, cô là có mục đích, cô vì mục đích riêng mới làm kiểm sát trưởng. Mà Minh Ý thực ra là người rất nguyên tắc, đối với anh trách nhiệm cùng tôn nghiêm quan trọng hơn cả mạng sống. Vậy nên lúc cô biết anh từ bỏ quân ngũ trở lại Minh gia, trở thành Tổng Giám đốc Hoàn Vũ, cô thấy đau lòng.
Minh Nhất, mặc quân trang, mới đúng là Minh Nhất cô biết.
"Em nghĩ anh vĩnh viễn không thay đổi..."Cô nói cực kỳ nhỏ, giống như chỉ có mình nghe thấy.
Nhưng Minh Ý nghe được, ánh mắt anh dừng ở trên người cô, cũng thấp giọng nói: "Trong cuộc đời, có vài thứ cả đời đều sẽ không thay đổi."
Nghe lời này, Mậu Hinh ngẩng đầu mạnh mẽ, có chút chấn kinh nhìn anh.
Minh Ý đối diện cô, thấy ánh mắt cô lộ ra chấn kinh, môi đỏ mọng khẽ nhếch, hai gò má đỏ ửng. Sau lưng cô trăm hoa đua nở, đẹp không sao tả xiết, lại ảm đạm phai màu ngay trước cô. Tâm tư vừa rung động, tay anh chống bên người cô, lần này chuẩn xác hướng tới, hôn lên cánh môi cô.
" Đề nghị trước kia của anh, em suy xét thế nào?" Anh đột nhiên nói.
Mậu Hinh vốn đang trầm tư, một câu này của anh khiến cô quay đầu mạnh mẽ, cùng anh bốn mắt nhìn nhau.
Lúc này gió thổi nhẹ, đưa hương hoa cúc ngọt ngào. Ánh mắt Mậu Hinh dừng trên người đàn ông này, gương mặt anh càng rõ ràng trước mắt cô, cô nghe tiếng mình nói: "Thật ra đó cũng không phải một đề nghị tốt, không có lợi đối với anh."
"Anh tự biết có lợi hay không, anh đang chờ em trả lời."Anh nói.
" Chờ vụ án Giang Nguyệt Đình kết thúc, em cho anh đáp án." Mậu Hinh nói.
" Được." Anh nở nụ cười, nhìn Tiểu Sâm điều khiển máy bay bay trên hồ, nó còn uyển chuyển lượn mấy vòng trong không trung, vẽ ra những đường cong đẹp mắt.
"Sau này Tiểu Sâm sẽ trở thành phi công giỏi."Minh Nhất nhìn bóng Tiểu Sâm phía xa nói.
"Có lẽ vậy..." Mậu Hinh nói.
" Em nhớ rõ anh đã từng nói, quân nhân là công việc cả đời của anh...." Tại trụ sở huấn luyện Thanh Đảo, một buổi tối sinh nhật chiến hữu của anh. Bọn họ lái xe lên thị trấn ăn cơm chúc mừng, sau khi trở về cô không ngủ được, đi lên núi bên ngoài ký túc xá ngắm trăng, không biết từ lúc nào anh đã ngồi bên cô.
Buổi tối ấy là lần tâm sự lâu nhất của họ.
Cô hỏi anh, khi nào về nhà? Khi đó, cô không hiểu, anh là đại thiếu gia Minh gia, vì sao phải làm quân nhân, điều kiện căn cứ cũng không tốt lắm, mỗi ngày đều huấn luyện rất vất vả, mà anh căn bản không cần chịu khổ như vậy.
"Về nhà? Bộ đội chính là nhà anh, quân nhân là nghề nghiệp cả đời."Anh nói như thế.
Lúc ấy Mậu Hinh khó hiểu: "Quân nhân có gì tốt?"
Anh cười cười, quay đầu nhìn gương mặt thiếu nữ, ban đêm hơi lạnh, mà cô chỉ mặc một chiếc áo sơmi đơn giản, đầu gối thu lại giống một chú nhím con.
Anh cởi áo khoác quân trang phủ trên người cô nói: "Không phải con người luôn luôn có một hai chuyện phải kiên trì làm sao? Chẳng lẽ em không nghĩ tới, sau này em muốn gì sao?"
Về sau cô muốn làm gì?Cô muốn rời khỏi Minh gia, cách thật xa. Nhưng mà rời khỏi Minh gia, cũng là rời xa Minh Ý phải không? Trong lòng cô có chút khác thường.
"Có lẽ là làm luật sư."Lúc ấy cô nói như vậy.
"Luật sư? Nha đầu ít nói như em không thích hợp làm luật sư."Anh xoa xoa đầu cô.
"Ai nói vậy, anh chờ coi, em nhất định sẽ làm luật sư."Hinh Hinh nghe anh nói vậy, trong lòng không phục, hừ giọng nói. Ai biết nhiều năm sau, cô không làm luật sư, lại thành một kiểm sát trưởng.
"Con người dù sao cũng thay đổi, lúc trước em muốn làm luật sư, hiện tại làm kiểm sát trưởng." Lúc này anh cười nói.
Cô không giống như vậy, cô là có mục đích, cô vì mục đích riêng mới làm kiểm sát trưởng. Mà Minh Ý thực ra là người rất nguyên tắc, đối với anh trách nhiệm cùng tôn nghiêm quan trọng hơn cả mạng sống. Vậy nên lúc cô biết anh từ bỏ quân ngũ trở lại Minh gia, trở thành Tổng Giám đốc Hoàn Vũ, cô thấy đau lòng.
Minh Nhất, mặc quân trang, mới đúng là Minh Nhất cô biết.
"Em nghĩ anh vĩnh viễn không thay đổi..."Cô nói cực kỳ nhỏ, giống như chỉ có mình nghe thấy.
Nhưng Minh Ý nghe được, ánh mắt anh dừng ở trên người cô, cũng thấp giọng nói: "Trong cuộc đời, có vài thứ cả đời đều sẽ không thay đổi."
Nghe lời này, Mậu Hinh ngẩng đầu mạnh mẽ, có chút chấn kinh nhìn anh.
Minh Ý đối diện cô, thấy ánh mắt cô lộ ra chấn kinh, môi đỏ mọng khẽ nhếch, hai gò má đỏ ửng. Sau lưng cô trăm hoa đua nở, đẹp không sao tả xiết, lại ảm đạm phai màu ngay trước cô. Tâm tư vừa rung động, tay anh chống bên người cô, lần này chuẩn xác hướng tới, hôn lên cánh môi cô.
Bình luận facebook