Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 77
Editor: Quỳnh Nguyễn
Đây chẳng qua là một bữa tối bình thường, Minh Ý làm món ăn gia đình, hai mặn hai chay, đều là món ăn Tiểu Sâm và Mậu Hinh thích. Mẹ con bọn họ ăn rất no, sau đó chơi trò chơi, Tiểu Sâm chơi đùa mệt mỏi, liền đi ngủ.
Ngày mai Mậu Hinh còn phải về Luật Chính Tư họp, buổi tối có công tác chưa làm xong, Minh Ý tỏ ra anh có thể đưa Tiểu Sâm đi ngủ, dù sao ngày hôm sau cũng sẽ đi biệt thự Tân Giao.
Tiểu Sâm muốn ngủ với Minh Ý, trong trí nhớ Mậu Hinh, trừ lúc trước mình nằm viện thì Tiểu Sâm không ngủ với mình ra, thời điểm khác bọn họ đều như hình với bóng.
Cô không khỏi lo lắng nhìn Tiểu Sâm: "Tiểu Sâm, ngủ với chú Nhất có được không?".
"Được mà, Hinh Hinh yên tâm đi, con có thể ngủ với chú Nhất.". Tiểu Sâm lập tức nói.
"..." Mậu Hinh giật mình, mặc dù từ nhỏ đến lớn lá gan Tiểu Sâm vẫn rất lớn, nhưng vẫn không thể tách rời mình. Trước để Ninh Vĩ Trạch chăm sóc bé, bé luôn luôn dính cô, nhìn thấy cô còn làm nũng: "Hinh Hinh, con chỉ muốn ở cùng với mẹ.".
Mà lúc này, mười ngày ngắn ngủn Minh Ý đã thu phục bé, bỏ mẹ già này sang một bên rồi.
"Vậy được rồi, mẹ mang đồ của con lên.". Mậu Hinh nói.
"Không cần đâu, anh có dự phòng áo ngủ và một chút đồ dùng hàng ngày của Tiểu Sâm.". Minh Ý nói.
"Tiểu Sâm, vậy con phải nghe lời chú Nhất, biết chưa?". Mậu Hinh ngồi xổm người xuống, nói với con trai.
"Con cực kỳ ngoan, mẹ yên tâm đi!". Tiểu Sâm ngẫm lại, lại cảm thấy có chút lo lắng, "Hinh Hinh, mẹ ngủ một mình không sao chứ?".
Nghe lời này, Minh Ý bên cạnh không khỏi nở nụ cười. Nhưng vẫn cố nén cười, lẳng lặng nhìn mẹ con này.
Giữa trán Mậu Hinh lại toát ra vạch đen, gõ đầu con một chút, đứng lên đối diện với anh: "Ngày mai em phải tăng ca, Tiểu Sâm phải làm phiền đến anh rồi.".
"Tối ngày mai bọn anh sẽ ăn thịt nướng, nếu em xong việc, muốn tới không?". Anh nói.
"Ngày mai xem tình hình đã!". Mậu Hinh cũng không biết sẽ bận tới khi nào.
"Ngày mai gọi điện thoại, chúc ngủ ngon.". Minh Ý tiễn cô tới cửa.
"Tạm biệt.". Mậu Hinh nhìn con trai đứng bên cạnh anh, không khỏi chua xót, tiểu tử này có biết ai là mẹ ruột không? Hiện tại sao lại có cảm giác còn thân với Minh Ý hơn cô!
"Tiểu Sâm phải ngoan ngoãn.". Mậu Hinh hôn má con trai một ngụm.
"Con sẽ ngoan ngoãn, buổi tối nếu mẹ sợ thì gọi điện thoại cho chú Nhất, con có thể xuống ngủ với mẹ.". Lời này, ngược lại giống như con trai muốn chăm sóc mẹ nhát gan.
Mậu Hinh không đáp lời con trai, đi về.
Vừa vào thang máy, cảm giác mất mát bao trùm, trong lòng không khỏi trống rỗng. Chờ đến khi vào nhà, không có con trai ở đây, nhà cửa vốn không lớn đột nhiên trở nên trống rỗng, có thể nghe rõ cả hô hấp của mình.
Cô hít sâu một hơi, mới tiến vào phòng sách mở máy tính làm việc.
Đợi đến 12 giờ, xong việc buồn ngủ, cầm điện thoại lên thì nhìn thấy tin nhắn Minh Ý gửi tới. Anh gửi tới một tấm hình, là tấm hình Tiểu Sâm ngủ: "Hôm nay anh mua bánh mì với sữa, sáng mai đừng nấu bữa sáng, lên đây ăn đi!".
"..." Trong lòng cô trào ra cảm xúc khác thường, chẳng lẽ là người đàn ông này đoán được tối hôm nay mình tăng ca sẽ ngủ trễ, cho nên cố ý bảo cô không cần nấu bữa sáng.
Cô nắm chặt điện thoại di động, trả lời một cái chữ được.
Kết quả anh vậy mà vẫn trả lời lại: "Tăng ca trễ như vậy, Tiểu Sâm đã ngủ rồi, ngủ ngon, đừng ngủ muộn.".
Mậu Hinh nắm di động, nhìn hàng chữ này thật lâu không nhúc nhích. Bởi vì sáng sớm ngày mai còn phải đi làm, cô để điện thoại di động bên gối, chậm rãi đi vào giấc ngủ.
Đây chẳng qua là một bữa tối bình thường, Minh Ý làm món ăn gia đình, hai mặn hai chay, đều là món ăn Tiểu Sâm và Mậu Hinh thích. Mẹ con bọn họ ăn rất no, sau đó chơi trò chơi, Tiểu Sâm chơi đùa mệt mỏi, liền đi ngủ.
Ngày mai Mậu Hinh còn phải về Luật Chính Tư họp, buổi tối có công tác chưa làm xong, Minh Ý tỏ ra anh có thể đưa Tiểu Sâm đi ngủ, dù sao ngày hôm sau cũng sẽ đi biệt thự Tân Giao.
Tiểu Sâm muốn ngủ với Minh Ý, trong trí nhớ Mậu Hinh, trừ lúc trước mình nằm viện thì Tiểu Sâm không ngủ với mình ra, thời điểm khác bọn họ đều như hình với bóng.
Cô không khỏi lo lắng nhìn Tiểu Sâm: "Tiểu Sâm, ngủ với chú Nhất có được không?".
"Được mà, Hinh Hinh yên tâm đi, con có thể ngủ với chú Nhất.". Tiểu Sâm lập tức nói.
"..." Mậu Hinh giật mình, mặc dù từ nhỏ đến lớn lá gan Tiểu Sâm vẫn rất lớn, nhưng vẫn không thể tách rời mình. Trước để Ninh Vĩ Trạch chăm sóc bé, bé luôn luôn dính cô, nhìn thấy cô còn làm nũng: "Hinh Hinh, con chỉ muốn ở cùng với mẹ.".
Mà lúc này, mười ngày ngắn ngủn Minh Ý đã thu phục bé, bỏ mẹ già này sang một bên rồi.
"Vậy được rồi, mẹ mang đồ của con lên.". Mậu Hinh nói.
"Không cần đâu, anh có dự phòng áo ngủ và một chút đồ dùng hàng ngày của Tiểu Sâm.". Minh Ý nói.
"Tiểu Sâm, vậy con phải nghe lời chú Nhất, biết chưa?". Mậu Hinh ngồi xổm người xuống, nói với con trai.
"Con cực kỳ ngoan, mẹ yên tâm đi!". Tiểu Sâm ngẫm lại, lại cảm thấy có chút lo lắng, "Hinh Hinh, mẹ ngủ một mình không sao chứ?".
Nghe lời này, Minh Ý bên cạnh không khỏi nở nụ cười. Nhưng vẫn cố nén cười, lẳng lặng nhìn mẹ con này.
Giữa trán Mậu Hinh lại toát ra vạch đen, gõ đầu con một chút, đứng lên đối diện với anh: "Ngày mai em phải tăng ca, Tiểu Sâm phải làm phiền đến anh rồi.".
"Tối ngày mai bọn anh sẽ ăn thịt nướng, nếu em xong việc, muốn tới không?". Anh nói.
"Ngày mai xem tình hình đã!". Mậu Hinh cũng không biết sẽ bận tới khi nào.
"Ngày mai gọi điện thoại, chúc ngủ ngon.". Minh Ý tiễn cô tới cửa.
"Tạm biệt.". Mậu Hinh nhìn con trai đứng bên cạnh anh, không khỏi chua xót, tiểu tử này có biết ai là mẹ ruột không? Hiện tại sao lại có cảm giác còn thân với Minh Ý hơn cô!
"Tiểu Sâm phải ngoan ngoãn.". Mậu Hinh hôn má con trai một ngụm.
"Con sẽ ngoan ngoãn, buổi tối nếu mẹ sợ thì gọi điện thoại cho chú Nhất, con có thể xuống ngủ với mẹ.". Lời này, ngược lại giống như con trai muốn chăm sóc mẹ nhát gan.
Mậu Hinh không đáp lời con trai, đi về.
Vừa vào thang máy, cảm giác mất mát bao trùm, trong lòng không khỏi trống rỗng. Chờ đến khi vào nhà, không có con trai ở đây, nhà cửa vốn không lớn đột nhiên trở nên trống rỗng, có thể nghe rõ cả hô hấp của mình.
Cô hít sâu một hơi, mới tiến vào phòng sách mở máy tính làm việc.
Đợi đến 12 giờ, xong việc buồn ngủ, cầm điện thoại lên thì nhìn thấy tin nhắn Minh Ý gửi tới. Anh gửi tới một tấm hình, là tấm hình Tiểu Sâm ngủ: "Hôm nay anh mua bánh mì với sữa, sáng mai đừng nấu bữa sáng, lên đây ăn đi!".
"..." Trong lòng cô trào ra cảm xúc khác thường, chẳng lẽ là người đàn ông này đoán được tối hôm nay mình tăng ca sẽ ngủ trễ, cho nên cố ý bảo cô không cần nấu bữa sáng.
Cô nắm chặt điện thoại di động, trả lời một cái chữ được.
Kết quả anh vậy mà vẫn trả lời lại: "Tăng ca trễ như vậy, Tiểu Sâm đã ngủ rồi, ngủ ngon, đừng ngủ muộn.".
Mậu Hinh nắm di động, nhìn hàng chữ này thật lâu không nhúc nhích. Bởi vì sáng sớm ngày mai còn phải đi làm, cô để điện thoại di động bên gối, chậm rãi đi vào giấc ngủ.
Bình luận facebook