Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 76
Editor: Quỳnh Nguyễn
"Hợp đồng gì?". Mậu Hinh hỏi.
Diệp Diệu Tư nheo mắt hoa đào: "Nếu vụ án này tôi thắng, tôi muốn đi ăn tối với Mậu kiểm một lần.".
"Tôi không biết là mình lại muốn làm hợp đồng như vậy với anh.". Mậu Hinh nói.
"Mậu kiểm về nước, chưa từng thua vụ án nào, chẳng lẽ cô không hiếu kỳ xem vụ án đầu tiên cô sẽ bại trong tay ai sao?". Diệp Diệu Tư hỏi lại.
Mậu Hinh nghe nở nụ cười: "Luật sư Diệp cực kỳ tự tin?".
"Tự tin chẳng lẽ không phải tính cách đặc biệt của một luật sư sao?". Diệp Diệu Tư nháy mắt mấy cái với cô, "Sao hả? Đồng ý hay không? Hay là cô thật sự sợ hãi sẽ bại trong tay tôi?".
"Anh không cần kích tôi.". Mậu Hinh nghĩ nghĩ, gật đầu, "Được, tôi đồng ý với anh, nếu vụ án này anh thắng, tôi ăn cơm với anh một lần.".
Diệp Diệu Tư đạt được đáp án mình hài lòng, lúc này mới rời khỏi.
Lần đầu tiên thẩm vấn vụ án này rất nhanh được xác định, vào ngày 4 tháng 8. Mậu Hinh nhận được tin tức, Diệp Tư Cần gia nhập hàng ngũ luật sư bào chữa. Dương Tại Xuân hỏi cô có cần trợ giúp hay không một lần nữa, Mậu Hinh đều nói không cần.
Vụ án này thảo luận khí thế ngất trời trên internet, có người nói năm nay Minh gia phạm Thái Tuế, cho nên mới gặp chuyện không may lần nữa. Cũng có người nói vì hai vụ án đều do Mậu Hinh phụ trách.
Mậu Hinh cũng xem tin tức, phần lớn là cô mặc kệ, những thứ này sẽ không ảnh hưởng đến quan điểm của cô đối với vụ án này.
Chủ nhật rất nhanh đã đến, vài vụ án trong tay Mậu Hinh, cực kỳ bận rộn, thứ bảy cũng phải tăng ca. Minh Ý gọi điện thoại cho cô, nói dẫn Tiểu Sâm đi biệt thự Tân Giao cưỡi ngựa nướng thịt.
Mậu Hinh vốn định bảo Ninh Vĩ Trạch trông giúp Tiểu Sâm ngày Chủ nhật, Minh Ý nói có thể chăm sóc con trai, cô cầu còn không được.
"Sáng sớm ngày mai anh xuống làm bữa sáng, sau đó dẫn Tiểu Sâm đi biệt thự Tân Giao.". Minh Ý nói.
"Được.". Mậu Hinh nghĩ nghĩ lập tức nói, "Anh xuống ăn bữa sáng đi, em làm.".
"Cũng được.". Hiển nhiên, Minh Ý cực kỳ thích nói chuyện với Mậu Hinh như vậy.
"Căn cứ vào lễ nghi qua lại, buổi tối tới nhà anh ăn cơm đi!". Minh Ý nói.
"..."
Anh đang làm cái gì, loại lễ nghi qua lại không cần thiết này, hơn nữa anh chăm sóc Tiểu Sâm quá nhiều, kỳ thật là cô thiếu anh tương đối nhiều.
"Vậy cứ định thế đi.". Không nghe thấy cô trả lời, đương nhiên coi như cô ngầm đồng ý rồi.
Cô chưa nói đồng ý mà? Cô cảm thấy gần đây quan hệ cô và anh thân thiết, kỳ thật như vậy không tốt một chút nào. Nhưng Mậu Hinh đã không có cơ hội nói không, vì Minh Ý đã nói tạm biệt với cô rồi.
Quả nhiên buổi tối Mậu Hinh về nhà, Tiểu Sâm không ở nhà, hiển nhiên đã đến nhà Minh Ý rồi. Minh Ý gửi tin nhắn cho cô, nói anh sẽ đi đón Tiểu Sâm tan học.
Mậu Hinh không khỏi xấu hổ, cảm giác trong khoảng thời gian này Minh Ý chăm sóc con trai còn nhiều hơn cô.
Cô tắm rửa thay quần áo, lên lầu gõ cửa nhà anh.
Là Tiểu Sâm ra mở cửa: "Hinh Hinh, mẹ về rồi, sắp được ăn tối rồi.".
"..." Mậu Hinh có chút hoảng hốt, giống như một khắc này cô thật sự có cảm giác trở về nhà. Lịch trình đơn giản nhất của người bình thường là về nhà! Cô làm sao có thể có ý nghĩ vớ vẩn như vậy, chẳng lẽ cô coi nơi này là nhà? Thật khờ!
Tiểu Sâm cầm một đôi dép lê cho cô, một đôi dép lê hồ ly màu đỏ, là đôi mẹ con với dép của Tiểu Sâm.
"Dép lê này thật đáng yêu đúng không? Là chú Nhất mua, chú nói đây là dép cho ba mẹ và con, của chú là màu lam.". Tiểu Sâm thấy mẹ nhìn dép lê, rất đắc ý nói, "Con rất thích, Hinh Hinh, mẹ cũng thích đúng hay không?"
"Đúng, mẹ cũng cực kỳ thích.". Mậu Hinh gật đầu.
"Tiểu Sâm, cháu tới đây bày đũa và bát lên bàn đi, làm được không?". Tiếng Minh Ý truyền ra từ phòng bếp.
"Được, chú Nhất.". Tiểu Sâm đã chạy đến phòng bếp.
"Hợp đồng gì?". Mậu Hinh hỏi.
Diệp Diệu Tư nheo mắt hoa đào: "Nếu vụ án này tôi thắng, tôi muốn đi ăn tối với Mậu kiểm một lần.".
"Tôi không biết là mình lại muốn làm hợp đồng như vậy với anh.". Mậu Hinh nói.
"Mậu kiểm về nước, chưa từng thua vụ án nào, chẳng lẽ cô không hiếu kỳ xem vụ án đầu tiên cô sẽ bại trong tay ai sao?". Diệp Diệu Tư hỏi lại.
Mậu Hinh nghe nở nụ cười: "Luật sư Diệp cực kỳ tự tin?".
"Tự tin chẳng lẽ không phải tính cách đặc biệt của một luật sư sao?". Diệp Diệu Tư nháy mắt mấy cái với cô, "Sao hả? Đồng ý hay không? Hay là cô thật sự sợ hãi sẽ bại trong tay tôi?".
"Anh không cần kích tôi.". Mậu Hinh nghĩ nghĩ, gật đầu, "Được, tôi đồng ý với anh, nếu vụ án này anh thắng, tôi ăn cơm với anh một lần.".
Diệp Diệu Tư đạt được đáp án mình hài lòng, lúc này mới rời khỏi.
Lần đầu tiên thẩm vấn vụ án này rất nhanh được xác định, vào ngày 4 tháng 8. Mậu Hinh nhận được tin tức, Diệp Tư Cần gia nhập hàng ngũ luật sư bào chữa. Dương Tại Xuân hỏi cô có cần trợ giúp hay không một lần nữa, Mậu Hinh đều nói không cần.
Vụ án này thảo luận khí thế ngất trời trên internet, có người nói năm nay Minh gia phạm Thái Tuế, cho nên mới gặp chuyện không may lần nữa. Cũng có người nói vì hai vụ án đều do Mậu Hinh phụ trách.
Mậu Hinh cũng xem tin tức, phần lớn là cô mặc kệ, những thứ này sẽ không ảnh hưởng đến quan điểm của cô đối với vụ án này.
Chủ nhật rất nhanh đã đến, vài vụ án trong tay Mậu Hinh, cực kỳ bận rộn, thứ bảy cũng phải tăng ca. Minh Ý gọi điện thoại cho cô, nói dẫn Tiểu Sâm đi biệt thự Tân Giao cưỡi ngựa nướng thịt.
Mậu Hinh vốn định bảo Ninh Vĩ Trạch trông giúp Tiểu Sâm ngày Chủ nhật, Minh Ý nói có thể chăm sóc con trai, cô cầu còn không được.
"Sáng sớm ngày mai anh xuống làm bữa sáng, sau đó dẫn Tiểu Sâm đi biệt thự Tân Giao.". Minh Ý nói.
"Được.". Mậu Hinh nghĩ nghĩ lập tức nói, "Anh xuống ăn bữa sáng đi, em làm.".
"Cũng được.". Hiển nhiên, Minh Ý cực kỳ thích nói chuyện với Mậu Hinh như vậy.
"Căn cứ vào lễ nghi qua lại, buổi tối tới nhà anh ăn cơm đi!". Minh Ý nói.
"..."
Anh đang làm cái gì, loại lễ nghi qua lại không cần thiết này, hơn nữa anh chăm sóc Tiểu Sâm quá nhiều, kỳ thật là cô thiếu anh tương đối nhiều.
"Vậy cứ định thế đi.". Không nghe thấy cô trả lời, đương nhiên coi như cô ngầm đồng ý rồi.
Cô chưa nói đồng ý mà? Cô cảm thấy gần đây quan hệ cô và anh thân thiết, kỳ thật như vậy không tốt một chút nào. Nhưng Mậu Hinh đã không có cơ hội nói không, vì Minh Ý đã nói tạm biệt với cô rồi.
Quả nhiên buổi tối Mậu Hinh về nhà, Tiểu Sâm không ở nhà, hiển nhiên đã đến nhà Minh Ý rồi. Minh Ý gửi tin nhắn cho cô, nói anh sẽ đi đón Tiểu Sâm tan học.
Mậu Hinh không khỏi xấu hổ, cảm giác trong khoảng thời gian này Minh Ý chăm sóc con trai còn nhiều hơn cô.
Cô tắm rửa thay quần áo, lên lầu gõ cửa nhà anh.
Là Tiểu Sâm ra mở cửa: "Hinh Hinh, mẹ về rồi, sắp được ăn tối rồi.".
"..." Mậu Hinh có chút hoảng hốt, giống như một khắc này cô thật sự có cảm giác trở về nhà. Lịch trình đơn giản nhất của người bình thường là về nhà! Cô làm sao có thể có ý nghĩ vớ vẩn như vậy, chẳng lẽ cô coi nơi này là nhà? Thật khờ!
Tiểu Sâm cầm một đôi dép lê cho cô, một đôi dép lê hồ ly màu đỏ, là đôi mẹ con với dép của Tiểu Sâm.
"Dép lê này thật đáng yêu đúng không? Là chú Nhất mua, chú nói đây là dép cho ba mẹ và con, của chú là màu lam.". Tiểu Sâm thấy mẹ nhìn dép lê, rất đắc ý nói, "Con rất thích, Hinh Hinh, mẹ cũng thích đúng hay không?"
"Đúng, mẹ cũng cực kỳ thích.". Mậu Hinh gật đầu.
"Tiểu Sâm, cháu tới đây bày đũa và bát lên bàn đi, làm được không?". Tiếng Minh Ý truyền ra từ phòng bếp.
"Được, chú Nhất.". Tiểu Sâm đã chạy đến phòng bếp.