Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 98
Editor: Quỳnh Nguyễn
Minh Ý gọi điện thoại cho Tạ Tam, anh ta ở trong thành phố, hiện tại mưa rất to, cũng phải một giờ sau mới tới.
"Không sao, chúng ta có thể chờ.". Mậu Hinh quay đầu nhìn con trai phía sau, "Con trai, con tự chơi game một lát.".
"Con hơi buồn ngủ..., ngủ một lát đã ạ.". Tiểu Sâm nói xong, liền ngồi ở ghế an toàn chậm rãi nhắm mắt ngủ.
Minh Ý chỉ Mậu Hinh lấy một cái thảm nhỏ, cô cẩn thận leo đến phía sau đắp kín cho con trai.
Mà Minh Ý nhìn chằm chằm mẹ con họ qua kính chiếu hậu.
"Em dạy Tiểu Sâm thật tốt.". Minh Ý cảm thán.
"Nó chính là tiểu ác ma, đôi lúc em cũng không quản được.". Lúc mới vừa sinh Tiểu Sâm, tâm tình của cô rất phức tạp. Cô không chờ mong đứa bé này, năm đó cô tuyệt vọng bỏ ra nước ngoài, một lòng cố gắng sinh tồn, không nghĩ tới mình sẽ sinh nó.
Sau khi sinh, cô thậm chí từng nghĩ không nuôi nấng đứa nhỏ, mà khi nó nép trong ngực cô, thân thể mềm mại tách ra từ thân thể cô như vậy, cô liền không thể ngoan độc.
Đắp kín chăn mỏng cho con trai, Mậu Hinh liền cẩn thận trở lại chỗ ngồi kế bên tay lái.
"Minh Ý, anh nói có thể xem con em là con ruột anh, đó không phải sự thực và cũng không công bằng, anh và em đều biết, bé không phải con anh." Đây là điều cô do dự nhất, để Minh Ý làm ba ba Tiểu Sâm, quá không công bằng với anh rồi.
Minh Ý nghe lời này, tay phải lại nâng lên dùng mu bàn tay vuốt ve mặt cô: "Vậy em cảm thấy người nào mới có thể làm ba ba Tiểu Sâm?".
Mậu Hinh ngẩn người, ngơ ngác nhìn người đàn ông này.
Ánh mắt hai người chạm nhau, rất nhiều kỳ ức lần lượt hiện lên trong đầu, cảm xúc tuôn trào.
"Thực ra chỉ anh có thể làm ba ba Tiểu Sâm.". Minh Ý thấp giọng nói.
Những lời này, anh nói cực kỳ nhỏ, bên ngoài mưa rất lớn, mưa rơi lộp bộp trên mui xe, gần như nhấn chìm tiếng anh nói.
Mậu Hinh như không nghe thấy, vẫn tiếp tục im lặng. Nếu không có đêm hôm đó, hôm nay Minh Ý nói cô gả cho anh, cô hẳn sẽ không do dự mà đáp ứng. Nhưng có đêm hôm đó, có Minh Nhất Kỳ tâm tư vặn vẹo khiến cô không thể thản nhiên tiếp nhận.
" Hay là... Em vẫn thích Nhất Kỳ?". Minh Ý hỏi cái này, giọng cực kỳ cứng ngắc, thực ra anh không hề muốn chuyện anh và cô liên quan tới Minh Nhất Kỳ.
"..." Mậu Hinh nhìn anh, anh và tất cả mọi người đều cho rằng cô thích Minh Nhất Kỳ phải không?
Minh Nhất Kỳ, đó là một khối u ác tính tồn tại mãi mãi trong cuộc đời cô. Vô số lần cô gặp ác mộng, mơ thấy cô gái vô tội kia chết, rồi choảng tỉnh khi thấy Minh Nhất Kỳ tươi cười. Lạnh lẽo như thế, tà ác như thế, giống như là ác linh tới từ địa ngục.
Minh Ý không thấy cô trả lời, trong lòng anh tựa như có nghìn vạn con kiến bò, tay trái không khỏi nắm chặt tay lái, sắc mặt cũng lạnh lẽo nhiều.
Ngày cô mười tám tuổi, anh hẹn gặp cô dưới đu tiên công viên Tân Hải. Cô từng nói, mẹ Bạch Ngưng ôm cô đến Tân Thị, lúc ngồi xe đến Minh gia đi ngang qua công viên Tân Hải, thấy đu tiên cao lớn, trong lòng cực kỳ chờ mong, cho rằng đó là nơi cao nhất thế giới. Mà cô, muốn tới nơi cao nhất trên đời nhìn ngắm.
Anh nghĩ, trọng điểm của lời nói là nơi này tốt hơn.
Ai biết một đêm đó, cô cũng không tới. Không chỉ như vậy, từ ngày đó cô bắt đầu tránh né anh, cùng Minh Nhất Kỳ qua lại. Vì thế, Giang Nguyệt Đình còn chia tay Minh Nhất Kỳ một lần.
Anh tìm cơ hội hỏi cô: "Vì sao lại ở bên Minh Nhất Kỳ? Em biết rõ anh ta có Giang Nguyệt Đình, không có kết quả với em."
Cô nói một câu khiến anh cả đời không quên: "Không phải mọi người đều biết sao? Em thích nhị thiếu nha!".
Minh Ý gọi điện thoại cho Tạ Tam, anh ta ở trong thành phố, hiện tại mưa rất to, cũng phải một giờ sau mới tới.
"Không sao, chúng ta có thể chờ.". Mậu Hinh quay đầu nhìn con trai phía sau, "Con trai, con tự chơi game một lát.".
"Con hơi buồn ngủ..., ngủ một lát đã ạ.". Tiểu Sâm nói xong, liền ngồi ở ghế an toàn chậm rãi nhắm mắt ngủ.
Minh Ý chỉ Mậu Hinh lấy một cái thảm nhỏ, cô cẩn thận leo đến phía sau đắp kín cho con trai.
Mà Minh Ý nhìn chằm chằm mẹ con họ qua kính chiếu hậu.
"Em dạy Tiểu Sâm thật tốt.". Minh Ý cảm thán.
"Nó chính là tiểu ác ma, đôi lúc em cũng không quản được.". Lúc mới vừa sinh Tiểu Sâm, tâm tình của cô rất phức tạp. Cô không chờ mong đứa bé này, năm đó cô tuyệt vọng bỏ ra nước ngoài, một lòng cố gắng sinh tồn, không nghĩ tới mình sẽ sinh nó.
Sau khi sinh, cô thậm chí từng nghĩ không nuôi nấng đứa nhỏ, mà khi nó nép trong ngực cô, thân thể mềm mại tách ra từ thân thể cô như vậy, cô liền không thể ngoan độc.
Đắp kín chăn mỏng cho con trai, Mậu Hinh liền cẩn thận trở lại chỗ ngồi kế bên tay lái.
"Minh Ý, anh nói có thể xem con em là con ruột anh, đó không phải sự thực và cũng không công bằng, anh và em đều biết, bé không phải con anh." Đây là điều cô do dự nhất, để Minh Ý làm ba ba Tiểu Sâm, quá không công bằng với anh rồi.
Minh Ý nghe lời này, tay phải lại nâng lên dùng mu bàn tay vuốt ve mặt cô: "Vậy em cảm thấy người nào mới có thể làm ba ba Tiểu Sâm?".
Mậu Hinh ngẩn người, ngơ ngác nhìn người đàn ông này.
Ánh mắt hai người chạm nhau, rất nhiều kỳ ức lần lượt hiện lên trong đầu, cảm xúc tuôn trào.
"Thực ra chỉ anh có thể làm ba ba Tiểu Sâm.". Minh Ý thấp giọng nói.
Những lời này, anh nói cực kỳ nhỏ, bên ngoài mưa rất lớn, mưa rơi lộp bộp trên mui xe, gần như nhấn chìm tiếng anh nói.
Mậu Hinh như không nghe thấy, vẫn tiếp tục im lặng. Nếu không có đêm hôm đó, hôm nay Minh Ý nói cô gả cho anh, cô hẳn sẽ không do dự mà đáp ứng. Nhưng có đêm hôm đó, có Minh Nhất Kỳ tâm tư vặn vẹo khiến cô không thể thản nhiên tiếp nhận.
" Hay là... Em vẫn thích Nhất Kỳ?". Minh Ý hỏi cái này, giọng cực kỳ cứng ngắc, thực ra anh không hề muốn chuyện anh và cô liên quan tới Minh Nhất Kỳ.
"..." Mậu Hinh nhìn anh, anh và tất cả mọi người đều cho rằng cô thích Minh Nhất Kỳ phải không?
Minh Nhất Kỳ, đó là một khối u ác tính tồn tại mãi mãi trong cuộc đời cô. Vô số lần cô gặp ác mộng, mơ thấy cô gái vô tội kia chết, rồi choảng tỉnh khi thấy Minh Nhất Kỳ tươi cười. Lạnh lẽo như thế, tà ác như thế, giống như là ác linh tới từ địa ngục.
Minh Ý không thấy cô trả lời, trong lòng anh tựa như có nghìn vạn con kiến bò, tay trái không khỏi nắm chặt tay lái, sắc mặt cũng lạnh lẽo nhiều.
Ngày cô mười tám tuổi, anh hẹn gặp cô dưới đu tiên công viên Tân Hải. Cô từng nói, mẹ Bạch Ngưng ôm cô đến Tân Thị, lúc ngồi xe đến Minh gia đi ngang qua công viên Tân Hải, thấy đu tiên cao lớn, trong lòng cực kỳ chờ mong, cho rằng đó là nơi cao nhất thế giới. Mà cô, muốn tới nơi cao nhất trên đời nhìn ngắm.
Anh nghĩ, trọng điểm của lời nói là nơi này tốt hơn.
Ai biết một đêm đó, cô cũng không tới. Không chỉ như vậy, từ ngày đó cô bắt đầu tránh né anh, cùng Minh Nhất Kỳ qua lại. Vì thế, Giang Nguyệt Đình còn chia tay Minh Nhất Kỳ một lần.
Anh tìm cơ hội hỏi cô: "Vì sao lại ở bên Minh Nhất Kỳ? Em biết rõ anh ta có Giang Nguyệt Đình, không có kết quả với em."
Cô nói một câu khiến anh cả đời không quên: "Không phải mọi người đều biết sao? Em thích nhị thiếu nha!".
Bình luận facebook