• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full QUÂN SINH TA ĐÃ LÃO - Ái Ba Thụ Đích Ngư (1 Viewer)

  • Chương 10

"Chị đã về rồi." Cậu ngồi ở bậc thang, thấp giọng nói.
Ánh sáng của điện thoại di động phóng trên mặt cậu, hiện tại tuy rằng là cuối mùa xuân, nhưng ban đêm nhiệt độ hạ thấp. Thân thể cậu lại chỉ mặc một kiện áo sơ mi phong phanh, môi cùng hai gò má vì đông lạnh mà hiện lên sắc xanh nhợt nhat.
"Tây Cố, sao hơn nửa đêm rồi em còn ở đây?" Tôi giơ tay kéo cậu, vừa mới chạm vào cơ thể liền bị hoảng sợ vì độ lạnh, vội vàng cuống cả lên, cởi áo khoác trên người khoác thêm cho cậu.
Cậu không tiếp, vẫn như cũ ngồi trên bậc thang lạnh lẽo: "Đi chơi vui vẻ không."
"Vui a." Tôi thuận miệng trả lời. "Em nhanh trở về phòng tắm nước nóng, đừng để cảm lạnh."
Câu không để ý tới, một đường nhìn theo động tác của tôi đến vòng tay thạch anh trên cổ tay. "Đây là bọn họ tặng quà sinh nhật cho chị?"
Tôi cúi đầu nhìn cổ tay: "Đúng vậy, mấy người bạn cùng phòng hùn tiền mua cho chị."
Cậu không lên tiếng.
"Mau đứng lên đi, trên mặt đất rất lạnh." Tôi lại kéo cậu.
Cậu vẫn không chịu động, nhướng mày nói: "Chị về trước đi, tôi nán lại đây một chút."
"Em đông lạnh đến choáng đầu rồi hả?" Tôi hơi giận nói: "Có đi hay không a!"
"Không đi!" Cậu cũng lên tiếng trả lời tôi, sau đó dưới tầm mắt càng ngày càng lạnh của tôi chống đỡ một lát, mới không tình nguyện lẩm bẩm một câu: "Chân đã tê rần..."
"Em thực sự là -- "
Tôi đỡ trán, nếu không phải sợ hội ngược đãi trẻ em tôi tuyệt đối tu bổ lại đại não của cậu ấy. Không có việc gì trổ tài mạnh mẽ làm chi a!
"Em đứng lên từ từ, đừng nóng vội, chị đỡ em." Tôi tay cầm bánh ga-tô tay kéo cậu, vừa cúi người xuống, tay kia ôm lấy thắt lưng cậu cố sức kéo lên: "Sặc, em bình thường ăn cái gì vậy, rõ ràng còn không có cao bằng chị, sao lại nặng như thế?"
Cậu rõ ràng lông tóc dựng đứng, buồn bực không lên tiếng bỏ qua tay của tôi, tay trái nắm lan can đứng len xoay người muốn đi, đáng tiếc vừa mới cất một bước, lập tức lại ngã rầm xuống đất.
"Em xem, em em, lại thể hiện nữa." Tôi kịp thời vội vàng giơ tay ôm chắc lấy cậu.
"Tôi không sao, không cần chị quản!" Cậu lại hướng về tôi rống, giãy dụa từ trong lòng tôi thoát ra.
Tôi chỉ có thể bất đắc dĩ than thở, nỗ lực thuận theo: "OK, chị mặc kệ, Tây Cố thiếu gia đây có thể cho phép tôi đỡ ngài đi về không?"
Cậu sửng sốt, nhịn không được cười phì một tiếng. Rõ ràng là long tâm đại duyệt (trong long vui vẻ), lúc này mới thỏa mãn đem móng vuốt cho tôi nâng đỡ.
Tôi mệt mỏi trở mình khinh khỉnh: "Em nhóc con này, thật sự rất không đáng yêu, không đáng yêu."
Cậu "Chậc" một tiếng. Cằm hất một cái về hướng trên măt đất: "Còn có cặp sách của tôi chưa cầm theo."
Tôi ra một tay tiện thể xách lên cái cặp, không lưu ý, thiếu chút nữa bất thình lình bị trọng lượng kia kéo xuống.
"Cẩn thận!" Cậu trước tiên đỡ được cái cặp, bước chân không ổn định loạng choạng, nhưng vẫn ôm chặt cái cặp sách.
"Trong cặp em để cái gì thế, sao lại nặng như vậy."
"Không có gì..."
Tôi hồ nghi nhìn cậu "Thực sự không có gì?"
Cậu xiết chặt cái cặp: "...Chẳng qua là mấy thư đồ chơi không đáng tiền."
Tôi bỗng dung nhớ tới phản ứng quái dị lúc trước khi cậu thấy vòng tay thạch anh, "Trong cặp là... Em tặng quà sinh nhật cho chị?"
Cậu cả buổi trời mới "Ừ" một tiếng.
Trong lòng tôi đau xót không có nguyên do, nghĩ thường ngày tiểu quỷ này hung ác giờ ôm quà tặng nặng như vậy vẫn chờ ở trước cửa nhà tôi đến nửa đêm, trăm thứ cảm xúc lẫn lộn, bủn rủn lên.
Cúi đầu nhìn điện thoại di động một chút: "Còn 10 phút nữa đến nửa đêm, em trước tiên ở đây đợi chị một chút." Nói xong tôi cũng không đợi cậu phản ứng, đem bánh ga-tô nhét vào trong ngực cậu, cởi giày cao gót xách lên tay, , lấy tốc độ hừng hực của chạy một trăm mét nước rút, chạy về trong nhà.
Loảng xoảng lách cách mở cửa phòng, tôi chân trần chạy vội đến phòng cất đồ tìm được mấy cây pháo hoa còn sót lại từ lễ mừng năm mới, kẹp vào nách, sau khi tìm ra cái bật lửa của ba tôi lại một đường hấp tấp chạy đi.
Nhâm Tây Cố ngây đơ nhìn tôi chạy với tốc độ sinh tử chưa đến hai phút đã đến trước mặt cậu, chống đầu gối thở hỗn hển nói: "Em... Em hiện tại chân còn tê hay không..."
Cậu tiếp nhận pháo hoa trên tay, lắc đầu.
"Tốt... Em, hiện tại có thể trong vòng 5 phút sẽ... sẽ leo đến lầu bốn?"
Cậu thấy tôi lao đi đến không kịp thở, "Tôi đương nhiên có thể, nhưng mà... Chị được không?"
"Được, đừng xem thường động lực của phụ nữ!" Đây đều là đao thật, thương thật từ trong máu huyết liều mạng (Shopping) luyện ra.
Một đêm này, trong bóng tối, hai người tay nắm tay trên hành lang một đường chạy như điên rất ấm ĩ.
Rất lâu không có tùy tiện như vậy, đường như lại nhớ tới lúc tuổi xuân có thể bừa bãi khinh suất, tôi nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của cậu trong tay.
Cậu vẫn là một đứa trẻ trưởng thành sớm mà cô độc, cả người tràn ngập gai nhọn, khát vọng được yêu thương, nhưng lại không chịu dễ dàng tiếp thu thiện ý cùng bày tỏ tấm lòng.
Đối với tình cảm, cậu ngây thơ mà mãn cảm, cự tuyệt thô bạo cất giấu dưới việc thăm dò dè dặt, lộ ra một chút thương cảm, làm cho tôi kìm lòng không được có vài phần thương yêu.
Vì vậy tính cách Thánh Mẫu Đại Quân ẩn giấu bao lâu nay, trong một buổi tối rốt cục chính thức tăng lên thành Đại Tướng.
23 giờ 57 phút.
Tôi tựa ở trên lan can sân thượng, nói cũng nói không được đầy đủ, chỉ vùi đầu thở dốc.
Nhưng Nhâm Tây Cố, không hổ là chạy tám trăm mét, bây giờ còn có thể từ trong lòng tôi lôi ra cái bật lửa, nhanh nhẹn lôi kéo tôi làm một người cản gió, cẩn thận ngăn trở đầu gió thổi trên ngọn đèn.
59 phút, cậu đem bánh ga-tô đã có ánh đèn cầy dịu dàng đến trước mặt tôi, từ trong cặp móc ra quà tặng đặt bên cạnh bánh ga-tô, "Manh Manh... Sinh nhật vui vẻ."
"Nhóc con không có lễ phép, phải gọi là chị chứ!" Tôi cười mắng, vỗ tay thần tốc cho phép một tâm nguyện sử dụng sau, thổi tắt bánh ga-tô.
Leng keng!
Tiếng chuông báo nữa đêm ở một giây này gõ lên.
Cậu lần đầu tiên cười rộ một cách thoải mái, khóe miệng cong lên, mặt mày giãn ra, hai mắt ánh lên màu đỏ của ánh sáng đèn cầy, lấp lánh tràn đầy màu sắc, lần đầu tiên tôi phát hiện cậu là một thiếu niên đẹp như vậy.
"Đây là cái gì? Chó? Cọp? Heo? ..." Tôi nâng quà tặng của cậu lên. Đó là một con tò he lớn bằng bàn tay, nước sơn màu đỏ dường như mới được sơn lên, mùi vị còn chưa tan biến.
Vẻ mặt cậu theo lời nói của tôi càng ngày càng trầm: "Không thích thì trả đây."
Tôi một phen ôm chặt con tò he, không đùa giỡn cậu nữa: "Chị rất yêu thích, là con vật cầm tinh của chị 'Chuột' đúng không." Khi nắm tay cậu, tại đầu ngón tay cậu sờ thấy mấy vết thương thô ráp nhỏ vụn, thảo nào hai ngày nay không thấy bóng dáng cậu: "Em có phải chạy đi Đông Thành làm con tò he này dúng không?"
"...Ừ, bên kia sư phụ ở cửa hàng đồ gốm đồng ý dạy tôi làm."
"Cảm ơn em, Tây Cố." Tôi vuốt ve con chuột màu đỏ, chế tác tuy rằng rất không lưu loát nhưng mỗi một đường cong cùng góc cạnh đều rất mượt mà, nhìn ra duoc95 một phen làm việc cực nhọc, tôi thận trọng nhìn cậu một lần nữa lập lại, "Chị thích vô cùng."
Cậu có chút ngượng ngùng vẻ mặt nghiêng qua một bên "Dong dài."
"Ô, nửa năm nửa là sinh nhật của em, chị cũng muốn ngẫm lại xem tặng em cái gì..." Tôi xoa cằm, bỗng nhiên nói: "Nếu không chị cũng nặn cho em một con cừu được không?"
Cậu chán ghét chau mày: "Không được!"
Tôi nghĩ nghĩ cũng là, cậu nhìn thế nào cũng là đầu sói... Mà không may cậu lại là con cừu =.=!
Một đầu cừu, nặn thế nào cũng không uy vũ a.
"Chị hiện tại lo lắng cái đó làm cái gì." Tây Cố hung ác nói, bắt đầu nhổ ngọn nến cắm trên bánh ga-tô ra, đem cây dao nhựa kín đáo đưa cho tôi "Chính chị cắt đi."
Tôi cắt miếng bánh ga-tô lớn nhất đưa cho cậu, "Này, toàn bộ đều phải ăn hết."
Cậu gật đầu, nghiêng đầu nhìn tôi chia dâu tây trên bánh ga-tô, hùng hồn nói, "Tôi và chị đổi."
"Đổi cái gì mà đổi!" Theo phương hướng ánh mắt cậu nhìn, tôi đem mấy trái dâu tây gảy xuống phần bánh ga-tô của cậu, cậu lúc này mới cảm thấy mỹ mãn chuyển động miệng ăn...
Bịch -- bịch--
Các viên pháo hoa sắp xếp thành hàng, dựa vào lẫn nhau, nhất thời thắp sáng bầu trời đêm đen kịt trên sân thượng, những pháo hoa này như thời gian hoa nở ngắn ngủi, phóng ra cực hạn, giây phút trên cao phân ra thành vô số diểm nhỏ rơi vãi....
Tròng mắt cậu cũng phản chiếu tinh quang sáng lạn khắp bầu trời, biển sao rơi vào trong mắt cậu, cậu ngửa đầu , cùng tôi giơ pháo hoa ngắm nhìn bầu trời đêm như mực...
Đây là một loại an tĩnh thỏa mãn đến tận cùng, tôi nghĩ tôi nhất định sẽ nhớ kỹ thật lâu thật lâu, sẽ không quên.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom