• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Quan Lộ Trầm Luân (2 Viewers)

  • Chương 48

Đừng! Lý Hinh Đình giương đôi mắt đẹp khó có thể tin rằng cái người đàn ông mà hàng ngày cô vẫn coi là một đứa em trai ngoan ngoãn lại dám cưỡng hôn cô. Cô ra sức vùng vẫy nhưng hắn giống như là đã ăn gan báo, giữ chặt hai tay của cô trên đầu sau đó cuồng nhiệt hôn lấy môi cô.


Cái cảm giác khoái cảm có được trong lúc mơ ngủ lại trỗi lên trong lòng Lý Hinh Đình, khiến sự giãy dụa của cô giảm dần rồi trở nên bất lực, thân thể mềm nhũn, thở hổn hển mặc hắn tự do thoải mái xâm chiếm đôi môi cô.


Không biết qua bao lâu, Lương Thần lưu luyến rời khỏi đôi môi mọng đỏ, quyến rũ của cô. Hắn kinh ngạc khi hiện lên trước mắt hắn là người chị luôn đứng đầu về sự mạnh mẽ, kiên cường, đại nữ vương quyền đạo sau khi động tình đúng là xinh đẹp lộng lẫy, làm say đắm lòng người.


Đang thở dốc, đôi mắt đẹp của Lý Hinh Đình đột nhiên quắc lên, hai cánh tay đột nhiên dùng sức mạnh đẩy hắn sang một bên, sau đó không chút nể tình, dùng đôi chân thon dài tung một cước đá hắn bay xuống giường.


Lương Thần rớt xuống thảm, tầm mắt của hắn bị thu hút bởi mũi chân trần đẹp đẽ đột nhiên nhô ra khỏi giường. Hắn chậm rãi ngồi dậy, ánh mắt hướng lên đôi chân trần trắng muốt rồi lướt lên cặp đùi, cuối cùng là dừng lại ở điểm trung gian giữa hai cặp đùi, một khe trắng mịn nơi cây cỏ um tùm.


- Không được nhìn!


Tthấy hắn nhìn chằm chằm vào điểm chính giữa hai cặp đùi của Đinh Lan, Lý Hinh Đình không khỏi tức giận, tiện tay với lấy cái gối lao thẳng tới đè chặt lên đầu hắn, sau đó kêu to:


- Lan Lan, Lan Lan.


- Chuyện gì vậy, người ta đang ngủ ngon mà.


Đinh Lan khó chịu dụi đôi mắt đang lim dim ngái ngủ, từ trên giường ngồi dậy. Nửa tấm chăn trượt xuống khỏi làn da mịn màng, bóng loáng như tơ lụa, để lộ cặp ngực núng nính, trắng như tuyết.


- Con bé ngốc! Mau mau mặc quần áo vào!


Lý Hinh Đình dở khóc dở cười nhắc nhở.


- Sợ cái gì, không có người ngoài mà.


Đinh Lan không chút để ý, ngáp một cái sau đó nhìn sang Lý Hinh Đình, khuôn mặt xinh đẹp không khỏi có chút tò mò:


- Đình tỷ, chị và tiểu Thần sao lại ở trên nền nhà thế? Chị dùng cái gối đè đầu hắn chi vậy?


Hỏi xong hai câu này cô đột nhiên thấy có gì đó không bình thường liền sợ hãi thét lên một tiếng rồi luống cuống tay chân tìm bộ nội y trên người.


- Được rồi Đình tỷ, chị có thể bỏ cái gối ra khỏi đầu hắn, nếu cứ tiếp tục sẽ xảy ra tai nạn chết người đó.


Mặc quần áo chỉnh tề xong, Đinh Lan đỏ mặt nói với Lý Hinh Đình.


Được Đinh Lan nhắc nhở, Lý Hinh Đình mới vội vã lấy chiếc gối ra, thấy Lương Thần hai mắt nhắm nghiền, nằm ở trên thảm không nhúc nhích, trong lòng không khỏi sợ hãi, lấy tay lay mặt Lương Thần kêu to:


- Tiểu Thần, Tiểu Thần!


Nhưng bất kể cô lay như thế nào, Lương Thần vẫn ngủ say như chết. Xem xét hơi thở từ mũi, rồi cúi đầu nghe nhịp đập ở tim, Lý Hinh Đình lúc này mới thấy yên tâm.


- Đình tỷ, sao chị không trả lời em? Chị và Lương Thần tại sao lại ở trên nền nhà vậy?


Đinh Lan nhìn vẻ mặt đỏ ửng của Lý Hinh Đình nghi hoặc hỏi.


- Còn nói nữa! Sau khi bị em làm tỉnh giấc, chị mới phát hiện Tiểu Thần ngồi ở dưới đất nhìn về phía em nên chị mới nhất thời cuống cuồngt, lấy cái gối đè lên đầu hắn kín bưng.


Lý Hinh Đình không chút do dự đem toàn bộ tội lỗi đổ lên người gã thanh niên đang ngủ say. Còn vì sao Lương Thần ngồi dưới đất thì cô lại không hề nhắc đến.


- À!


- Đinh Lan gật gật đầu sau đó nhìn về phía Lương Thần nói:


- Đình tỷ, chúng ta nâng Tiểu Thần lên giường đi. Nằm dưới nền nhà nhiều cũng không thoải mái đâu.


- Được!


Lý Hinh Đình gật đầu sau đó rùng mình thoáng kinh ngạc hỏi:


- Hắn đã nhìn thấy hết của em, sao em không có chút tức giận vậy?


- Tiểu Thần say rượu, em đoán là hắn cũng không biết chính mình đã làm gì. Khi say rượu mọi người đều như vậy. Tỉnh dậy đều không nhớ được cái gì.


Đinh Lan ra vẻ không sao đáp.


- Em thật ra là đang tìm lý do để lừa gạt chính mình đó.


Lý Hinh Đình cảm thấy buồn cười, lắc lắc đầu, cùng với Đinh Lan dùng sức nâng Lương Thần lên giường.


Lương Thần lúc này cảm thấy ngủ được một giấc thật ngon. Khi hắn mở mắt ra liền ngồi dậy, bất giác mắt liếc nhìn cái đồng hồ trên tường mới nhận ra giờ đã bốn giờ chiều rồi.


- Dậy rồi hả?


Một giọng nói của phụ nữ vang bên tai, Lương Thần quay đầu nhìn thấy Lý Hinh Đình và Đinh Lan đang ngồi trên một chiếc giường khác, nhìn hắn bằng ánh mắt khác thường.


- Thật là ngại. Em uống nhiều quá nên không ngờ ngủ lâu như vậy.


Lương Thần cười ngượng ngùng, sau đó bước xuống giường, lấy tay gõ gõ vào trán nói:


- Em đi rửa mặt. Sau đó chúng ta ra ngoài ăn cơm. Em biết một nhà hàng có món cá hấp hương vị rất ngon.


- Từ từ!


Thấyhắn định vào toilet, Lý Hinh Đình lập tức quát lên một tiếng, sau đó nheo đôi mắt xếch lại, hướng về phía Lương Thần ngoắc ngoắc ngón tay nói:


- Lại đây!


- Chuyện gì vậy? Đình tỷ!


Lương Thần không hiểu bước tới hỏi.


- Nè, cậu đã làm cái gì chẳng lẽ cậu đã quên?


Lý Hinh Đình nhìn thẳng vào hai mắt hắn, giọng nói đầy sát khí, nhất định muốn hắn chột dạ mà hiện nguyên hình.


- Đã làm cái gì? Để em nghĩ xem.


Lương Thần nghiêng đầu làm ra vẻ khổ sở nói, sau một lúc lâu, làm như nhớ tới cái gì, lộ ra vẻ mặt giận dữ nói:


- Hai gã khốn kiếp kia, thừa dịp em uống say đã hạ độc thủ. Em ói ra quần áo bọn chúng còn là nhẹ đấy. Nếu em nhìn thấy bọn chúng lần nữa, em sẽ nhấn đầu chúng vào bồn cầu. Đình tỷ, đến lúc ấy chị đừng cản em.


Dừng một chút, Lương Thần lại lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ nói:


- Quên đi, nói thế nào thì cũng là bạn của Đình tỷ. Lần này em không truy cứu, tuy nhiên em nói trước, nếu hai tên đó còn đụng vào em lần nữa thì đừng trách em không khách khí.


- Ngoại trừ chuyện này ra cậu không nhớ mình đã làm gì nữa à?


Lý Hinh Đình trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Xem ra sự việc cũng đúng như Lan Lan đã nói. Mà thực ra, những người say rượu rồi dễ quên không phải là không có. Tuy nhiên để an toàn, cô vẫn hỏi lại một câu cho chắc ăn.


- Không!


Lương Thần ra vẻ nghi hoặc, sau đó lắc đầu cười nói:


- Đình tỷ đang đùa với em hả...Em không phải là người uống say rồi cái gì cũng không biết. Người em say nhưng tâm em không say đâu, từ trước đến giờ chưa từng cẩu thả...


Nghe Lương Thần nói như vậy, Lý Hinh Đình và Đinh Lan thấy yên tâm trong lòng. Nếu hắn tiện mồm nói rằng bản thân có thói quen uống say rồi cái gì cũng không nhớ thì hai cô sẽ không dễ dàng tin tưởng đâu.


Phất phất tay, Lý Hinh Đình không kiên nhẫn nói:


- Được rồi, nhanh đi tắm rửa đi. Toàn thân đầy mùi rượu.


- Tuân lệnh!


Lương Thần lên tiếng, sau đó chui vào toilet. Sau khi đóng cửa lại, hắn không khỏi thở gấp, trên mặt lộ ra vẻ may mắn. Nguy hiểm thật, rất may là hắn có chuẩn bị trước, biểu diễn cũng không kém. Nếu không thì thật là không chịu nổi ánh mắt đầy sát khí của Đình tỷ.


Nhìn vào gương, theo bản năng Lương Thần liếm liếm môi, trong đầu không khỏi hiện ra nét kiều diễm phong tình của Đình tỷ lúc động tình. Còn Đinh Lan nữa, bình thường cô ấy hay mặc quần áo dài, nay không mặc gì cả thì đúng là làm mê hoặc con mắt người khác.


Chẳng trách ở đại học, những bạn cùng học có cặp mắt sắc trong trường đều nhất trí cho rằng đây là những mỹ nữ ưu tú nhất trong 301 cô gái, không phải là thứ mà những bình hoa tầm thường có thể sánh vai.


Tắm rửa một cái, Lương Thần cảm thấy tinh thần sảng khoái. Mặc lại trang phục cảnh sát vào, toàn thân ủ rũ lúc say rượu giờ đã sáng láng đứng trước Lý Hinh Đình và Đinh Lan mỉm cười nói:


- Xong rồi, chúng ta đi thôi.


- Sao cậu không hỏi Tiểu Mạn?


Nhìn thái độ tỉnh bơ của Lương Thần, như không có chuyện gì, Lý Hinh Đình không khỏi có chút tức giận, cố ý hỏi.


Lương Thần hơi khựng lại một chút. Tuy nhiên trên gương mặt vẫn giữ nét bình tĩnh, thản nhiên đáp:


- Không cần hỏi. Cô ấy nhất định cho rằng em không muốn nhìn thấy cô ấy, vả lại cô ấy cũng cảm thấy không có đủ dũng khí đối mặt với em nên bỏ đi trước.


- Hai người đúng là hiểu nhau quá mà.


Lý Hinh Đình và Đinh Lan ngẩn người ra rồi đồng thời thở dài một hơi.


- Năm, sáu năm rồi, nếu không hiểu nhau thì bất luận là bạn trai như em hay bạn gái như cô ấy đều không xứng.


Lương Thần cười đáp.


- Tiểu Thần, cậu cũng thật không phải. Dù gì thì cũng năm, sáu năm yêu nhau, nói chia tay là chia tay liền. Bọn chị cũng biết là Tiểu Mạn không đúng nhưng chẳng lẽ cậu không cho cô ấy một cơ hội?


Lý Hinh Đình hơi bất mãn nói:


- Có phải bây giờ cậu vẫn còn trách cô ấy?


- Lúc ấy em có chút trách cô ấy nhưng bây giờ em nghĩ thông rồi.


Lương Thần hướng ánh mắt về phía khoảng không, trong giọng nói vẫn có phần chua xót:


- Lúc cô ấy gọi điện thoại cho em, em đang nằm trong bệnh viện, lúc đó em đang nghĩ tuy suýt chút nữa đã đánh mất mạng sống nhưng thật ra rất đáng. Bởi vì cuối cùng em cũng có thể hoàn thành lời hứa với Tiểu Mạn là được điều về huyện. Nhưng em tuyệt đối không ngờ, chỉ trong vài giây đồng hồ, em từ vui mừng chuyển sang tuyệt vọng. Nghe xong điện thoại của Tiểu Mạn, em cảm thấy tất cả những gì mình đã làm đã không còn ý nghĩa gì nữa.


Nói đến đây, Lương Thần nhìn sang hai cô, bình tĩnh nói:


- Nếu hai người có thể hiểu được cảm giác của em lúc đó thì sẽ không bao giờ có thể nói đến chuyện em với Tiểu Mạn gương vỡ lại lành.


- Cậu bị thương? Khi nào vậy? Tiểu Mạn không nói với chúng tôi điều đó.


Lý Hinh Đình và Đinh Lan giật mình kinh hãi.


- Tiểu Mạn cũng không biết, lúc đó em cũng giấu cha mẹ luôn.


Lương Thần cúi xuống, mỉm cười nói:


- Có nhìn thấy vết sẹo này không? Chính là đêm đó kẻ bắt cóc đã dùng côn đánh mà để lại. Em lúc ấy nghĩ mình có thể chết, nhưng cũng còn may, rốt cuộc là vẫn còn giữ được cái mạng. Bây giờ em đã nói với hai người là em không còn giận Tiểu Mạn nữa. Nhưng bát nước đổ đi thì khó lấy lại được. Có một vài thứ mất đi thì không thể lấy lại được. Em và Tiểu Mạn đều biết rằng, chúng em ai cũng không thể quên những hồi ức không tốt đẹp đó. Đối với cô ấy mà nói là áy náy vì phản bội thì đối với em mà nói đó là sự tổn thương vì bị phản bội. Cho nên có hợp lại với nhau thì cũng không có ý nghĩa gì nữa.


Lý Hinh Đình và Đinh Lan cảm thấy chua xót trong lòng, muốn nói cái gì đó nhưng rồi lại không biết nói như thế nào. Chỉ có thể dùng ánh mắt thương tiếc mà nhìn chàng thanh niên cao ngạo quật cường mà thôi.


- Kết thúc rồi!


Lương Thần chỉnh lại chiếc mũ cảnh sát trên đầu cho ngay ngắn, nói giọng điệu bùi ngùi:


- Con người không thể lúc nào cũng sống trong quá khứ, phải tiến đến tương lai. Mục tiêu sống của em bây giờ rất rõ ràng. Cưới vợ không cần xinh đẹp nhưng nhất định gia thế phải có thế lực. Cha vợ không cần phải Chủ tịch tỉnh, Bí thư Tỉnh ủy...Nhưng ít ra cũng không có thể thấp hơn tiêu chuẩn cấp sở. Sau đó dựa vào chó ngáp phải ruồi một phát lên tận mây xanh, làm tới thứ trưởng, bộ trưởng, sau đó lấy thêm vợ lẽ, thêm tình nhân, sinh tám mười đứa con chơi.


- Đừng có ở đó mà mơ mộng!


Lý Hinh Đình và Đinh Lan bật cười khi nghe Lương Thần nói đùa, đồng loạt tiến lên đấm cho hắn hai đấm sau đó nói:


- Đi thôi, đi ăn món cá hấp mà cậu nói đó.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom