Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13-14
Quyển 1 – Chương 13: Huấn luyện viên làm mẫu
Sau đó, ở trong luyện tập đối kháng chia làm hai người một tổ, hầu hết các ứng cử viên đều được nâng cao rất nhiều, nhưng kế tiếp bọn họ bị yêu cầu đơn đả độc đấu với các huấn luyện viên, quân đội huấn luyện viên thực lực dũng mãnh ra tay không chút lưu tình, các học viên chịu nhiều đau khổ. Nhưng chính bởi vì như vậy, càng kích thích ý chí chiến đấu rừng rực của các học viên nhiều hơn, trên bầu trời phiêu đãng của cả sân huấn luyện đều là tiếng hô hào khàn cả giọng cùng với tiếng đánh nhau.
Thật bất hạnh, “Đối tượng luyện tập” của Thẩm Tòng Thiện chính là Hàn Dập Hạo.
Hàn Dập Hạo lấy lý do “Trong quân đội gìn giữ hòa bình không có phân biệt giới tính”, không thể nào đặc biệt quan tâm với học viên nữ, mà anh lại còn tự mình huấn luyện Thẩm Tòng Thiện.
Vừa bắt đầu, anh hoàn toàn lấy tư thế mèo vờn chuột, cũng không toàn lực ra chiêu, mà là chờ thể lực của Thẩm Tòng Thiện gần như kiệt sức thì đột nhiên tấn công, một kích trí mạng.
Sau khi bị Hàn Dập Hạo nhiều lần “Làm nhục”, cuối cùng Thẩm Tòng Thiện cũng hòa nhau một ván.
Cô giả vờ giảm thể lực, ngầm giữ thực lực, chờ Hàn Dập Hạo ra chiêu, khoảnh khắc lộ ra chỗ hở, cô đột nhiên giống như một con mèo rừng linh hoạt, đánh vào xương sườn mềm của anh.
“Anh thua rồi.” Nắm cổ tay, gập cánh tay, xoay người bắt lấy, Thẩm Tòng Thiện khép bốn ngón tay lại, làm tư thế dao găm, để ở sau gáy của Hàn Dập Hạo.
“Không tệ, có tiến bộ.” Hàn Dập Hạo không keo kiệt mà khen ngợi nói.
“Hừ, kiêu ngạo khinh địch.” Thẩm Tòng Thiện khiển trách.
Thấy cô không buông tay, Hàn Dập Hạo nhịn không được trêu chọc nói: “Cảnh sát Thẩm, cô định giữ cái tư thế này tới khi nào? Không nỡ buông tay sao?”
Nghe vậy, sắc mặt Thẩm Tòng Thiện ửng đỏ, cho nên đã quên đây là sân huấn luyện.
Cô chợt buông Hàn Dập Hạo ra, chân trái rụt về phía sau, bày ra tư thế đánh nhau, nói với anh: “Đấu lại!”
Mặt trời dần dần xuống núi, ánh trời chiều chiếu rọi cả vùng đất này, vô cùng rực rỡ.
Kết thúc cuộc huấn luyện ban ngày, Thẩm Tòng Thiện vốn cho rằng chấm dứt sự tra tấn, kết quả ban đêm lái xe, lại gặp phải “Ôn thần” này.
Hàn Dập Hạo tuyên bố, bởi vì cần tăng cường thực lực của các học viên, vì vậy mấy ngày huấn luyện kế tiếp đều do anh tiếp quản.
Nghe được tin tức này, hầu hết vẻ mặt của các học viên đều chuyển thành khổ qua, mà đối với Thẩm Tòng Thiện mà nói, trong lòng còn nặng nề hơn so với nghe được tin Bin Laden nhảy ra khỏi quan tài.
Quả nhiên, cùng hạng mục, lúc Hàn Dập Hạo huấn luyện hệ số độ khó nâng cao hơn mấy lũy thừa.
“Nhìn từ bản đồ, các bạn sắp được cử đến khu vực 70% là núi làm nhiệm vụ, tình trạng con đường phức tạp, không có kỹ năng lái xe vững vàng, có thể nói ở đó nửa bước khó đi.” Hàn Dập Hạo đứng ở giữa sân huấn luyện, mũ huấn luyện kẹp trên bờ vai, tinh lực vẫn hết sức tràn đầy.
Phía sau anh, có hàng chục sườn dốc cao 5 mét, hiện lên “Hai bướu lạc đà” góc 45°, xem ra chính là hạng mục huấn luyện tối nay.
Tuy nhiên, những lời tiếp theo của anh khiến trái tim của các học viên lại lần nữa rơi vào vực sâu. “Bốn người một tổ, trước tiên tiến hành huấn luyện ba tiếng, tốc độ không được thấp hơn 40 dặm. Bốn giờ sáng mai, tập họp đúng giờ tại chỗ này, lái xe đến Bàn Sơn huấn luyện dã ngoại. Người không đạt tiêu chuẩn và bị trễ tự động rút khỏi. Bây giờ bắt đầu huấn luyện!”
Ra lệnh một tiếng, các học viên tự động phân tổ, ngồi lên xe việt dã, không dám chậm trễ chút nào bắt đầu khẩn trương luyện tập.
Ban ngày cộng với ban đêm, không dưới trăm người rút khỏi tập huấn, tỉ lệ đào thải cao tới 30%, kể từ khi bắt đầu huấn luyện cảnh sát gìn giữ hòa bình tới nay tỉ lệ đào thải đạt kỷ lục cao nhất, cũng vì vậy Hàn Dập Hạo được mệnh danh là “Huấn luyện viên ma quỷ”.
Trùng hợp chính là, Thẩm Tòng Thiện ngồi trên xe huấn luyện viên là Hàn Dập Hạo, đều này khiến cô cực kỳ tức giận, bởi vì người nào đó vẫn không ngừng phê bình cô phạm đủ loại sai lầm, quả thực còn khiến người ta chán ghét hơn cả ruồi nhặng.
“Đạp ly hợp (chân côn), chuyển cần số, tăng tốc, rẽ ngoặt! Tốc độ quá chậm! Trừ năm điểm!” Hàn Dập Hạo chau mày, lạnh lùng nói.
Thẩm Tòng Thiện thật muốn ném anh xuống xe, rồi dùng tốc độ không dưới 140 dặm cán qua người anh.
“Hừm!” Thẩm Tòng Thiện đột nhiên dừng xe, nghiêm túc nói: “Báo cáo sếp, bản thân tư chất ngu muội, xin anh làm mẫu trước, để cho chúng tôi biết được phải nên làm như thế nào. Dĩ nhiên, với tư cách là huấn luyện viên, anh cũng nên dùng tiêu chuẩn cao hơn nghiêm ngặt hơn để yêu cầu chính mình. Tốc độ của chúng tôi không dưới 40 dặm, anh nên không dưới 80 dặm, đúng không?”
Ba người khác trên xe vẻ mặt cũng đã thay đổi, hai người này lại chọi nhau, loại đường xá này mà còn lái với tốc độ 80 dặm, bọn họ cũng không dám ngồi.
“Tiểu Thẩm…” Người cùng xe vừa định khuyên giải.
Hàn Dập Hạo lại vui vẻ đón nhận khiêu khích của cô: “Được, cô ngồi vào tay lái phụ. Những người khác xuống xe, quan sát và học hỏi từ bên ngoài.”
Bảo cô ở lại, nhưng bảo người khác xuống xe, nói cái gì quan sát từ bên ngoài, nói rõ chính là chỉnh cô.
Những người khác nghe được, thở phào nhẹ nhõm, bọn họ mới không muốn điên theo hai người này.
“Được.” Thẩm Tòng Thiện cũng sảng khoái đáp lại, hai người nhanh chóng đổi vị trí.
“Nắm cho vững.” Hàn Dập Hạo “Hảo tâm” nhắc nhở.
Thẩm Tòng Thiện lại hừ lạnh một tiếng, “Tôi sẽ nghiêm khắc đốc thúc tốc độ của anh, hy vọng sếp đừng để cho chúng tôi thất vọng.”
Hàn Dập Hạo nghe vậy, khóe miệng nhếch lên một độ cong, cũng không nói thêm gì nữa, nhấn chân ga, xe việt dã dùng tốc độ cực nhanh xông về phía sườn dốc.
Những người xuống xe cùng đổ mồ hôi lạnh, nhìn chiếc xe màu xanh biếc như con ngựa hoang thoát cương, lao nhanh trên sườn dốc hình chữ S, ở mỗi khúc quanh, dường như đều có nguy cơ lật xe.
Song, chiếc xe vẫn về đích an toàn ở dưới cái nhìn trừng trừng của mọi người.
“16 giây.” Hàn Dập Hạo nhìn đồng hồ, thản nhiên nói.
Thẩm Tòng Thiện không có lên tiếng, tay phải của cô vẫn nắm lấy tay nắm cửa, vẻ mặt lúc đỏ lúc trắng.
Vừa rồi cô dùng thời gian là 1 phút 6 giây, người này nhanh hơn cô không chỉ gấp bội, như vậy có thể tưởng tượng, vừa rồi Thẩm Tòng Thiện ngồi ở phía trước, quả thực chẳng khác nào ngồi Yun-night Speed (tàu lượng trên không).
“Anh thắng.” Nín nhịn hồi lâu, Thẩm Tòng Thiện không thể không thừa nhận kỹ thuật lái xe của anh đích thực là cao siêu.
“Tôi muốn không phải là thừa nhận thất bại, mà là chăm chỉ luyện tập, tài nghệ của cô còn quá kém.” Hàn Dập Hạo không chút lưu tình khiển trách.
“Họ Hàn kia, tôi nói cho anh biết, đủ rồi nha, rõ ràng anh là đang quan báo tư thù. Tài nghệ của tôi kém sao? Vậy những người khác coi là gì? Hơn nữa, tốc độ của tôi cũng được xem như đạt tiêu chuẩn, anh lái xe nhanh thì khoe khoang? Anh cho rằng đang đua xe hả, coi chừng sớm muộn gì cũng lật xe.” Thẩm Tòng Thiện cũng không thèm nhìn anh, miệng lại không chịu thua kém.
“Cẩn thận lời nói của cô, chỉ bằng loại thái độ này của cô đối với huấn luyện viên, tôi có thể lập tức khiến cô rời đi.” Hàn Dập Hạo quay đầu nhìn cô, mắt lộ ra uy hiếp.
“Anh cũng nên tôn trọng mới được.” Thẩm Tòng Thiện mới không sợ anh, “Nếu anh dám lạm dụng chức quyền, tôi sẽ đi quân khu tố cáo anh.”
“Tố cáo tôi cái gì? Đuổi một học viên không đạt tiêu chuẩn sao? Hay là…” anh đột nhiên cúi người kéo gần khoảng cách của hai người, giọng nói ngả ngớn, “Ngày đó cợt nhả cảnh sát Thẩm?”
Nhớ tới chuyện ngày đó, Thẩm Tòng Thiện vừa tức vừa giận.
Cô quay đầu lại, đang muốn nổi đóa, lại đột nhiên phát hiện khoảng cách giữa hai người gần đến nỗi có thể nghe thấy hít thở.
Mùi nam tính nồng đậm của người đàn ông xộc vào khoang mũi, cô cả kinh và lập tức dán sát vào cửa xe, phản xạ có điều kiện liền hét lên: “Tránh xa tôi ra!”
Quyển 1 – Chương 14: Có hứng thú với cô
Hàn Dập Hạo đột nhiên bật ra một tiếng cười nhẹ, thân hình cao to của anh hơi rướn, giống như một con báo săn, ánh mắt của anh thâm thúy và nóng bỏng, càn rỡ mà nhìn ở trên mặt, trên người của Thẩm Tòng Thiện, như thể người phụ nữ ở trước mặt của anh thân không mảnh vải vậy.
“Anh nhìn cái gì vậy!” Ánh mắt của anh khiến cô nhớ lại tình cảnh đêm đó, không tự chủ được liền bắt đầu căng thẳng, tuy nhiên rất nhanh cô liền tỉnh táo lại, bây giờ là ở trên sân huấn luyện, người đến người đi, anh dám làm cái gì?
“Cô cứ nói đi?” Anh từ từ kéo gần khoảng cách của nhau, khóe miệng chứa đựng nụ cười, tùy tiện và tà mị.
Vị trí anh dừng, đầu xe hướng về một khoảng trống, cho nên không lại gần nhìn, căn bản không ai phát hiện cảnh tượng quái dị và mập mờ hiện tại trong xe.
“Tôi cảnh cáo anh, anh đừng tiếp tục lấn tới!” Thẩm Tòng Thiện có chút hụt hơi, cô thầm mắng mình không có tiền đồ, vậy mà mỗi lần gặp phải người đàn ông này, cô luôn không khắc chế được hoảng hốt.
Anh đột nhiên nắm chặt tay mở cửa xe của cô, lòng ngón tay thô ráp không biết vô tình hay cố ý vuốt nhẹ mu bàn tay trơn bóng của cô, môi mỏng khẽ mở, hơi thở nóng rực: “Cô không phải là đối thủ của tôi.”
Thẩm Tòng Thiện thật muốn đánh anh, nhưng sợ thu hút những học viên khác, trốn không thoát, tránh không khỏi, cô dứt khoát ưỡn thẳng cái eo, cố làm ra vẻ nghiêm túc nói: “Họ Hàn kia, bây giờ anh còn mặc quân phục, mời anh trang nghiêm một chút!”
Rốt cuộc Hàn Dập Hạo nhịn không được cười to, thân xe không ngừng rung động theo tiếng cười của anh.
Thẩm Tòng Thiện tức giận, từ trong kính chiếu hậu cô nhìn thấy mấy học viên xuống xe trước đó đang đi tới, thật muốn bịt cái miệng rộng của Hàn Dập Hạo lại.
Cô tức giận xuống xe, nhưng Hàn Dập Hạo lại đột nhiên thốt ra một câu, “Tiểu nữ cảnh, bổn thiếu càng ngày càng có hứng thú với cô.”
“Vậy tôi thật sự là xui tám đời.” Thẩm Tòng Thiện nghiến răng nghiến lợi đáp lại nói.
Nhìn bóng lưng nổi giận đùng đùng của cô, trong lòng Hàn Dập Hạo lại cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Ngày thứ tư, căn cứ theo mệnh lệnh của Hàn Dập Hạo, 4 giờ sáng, các học viên tập hợp ngay tại sân tập, chờ đến điểm đến, nhìn thấy những vách đá và vực sâu vạn trượng, trái tim của mọi người đều nhảy vọt lên cổ họng.
“Xốc lại trăm phần trăm tinh thần! Nơi này hơi không chú ý, chờ các bạn chính là hài cốt không còn. Những người không tiếp nhận đối đãi này, xéo đi khi chưa muộn!” Theo thường lệ, vừa rống vừa mắng. Cùng thời gian ngủ, Hàn Dập Hạo trông vẫn tràn đầy năng lượng, cùng với những học viên còn buồn ngủ kia tạo
thành một sự tương phản mãnh liệt.
“Hai người một tổ, lên xe!”
Ra lệnh một tiếng, đoàn xe hùng dũng bắt đầu tiến về phía vách đá.
Không có gì ngạc nhiên, nửa ngày, lại có mười người bị loại.
Đến xế chiều, Hàn Dập Hạo không có cho bọn họ cơ hội thả lỏng chút nào, bắt đầu huấn luyện bắn súng.
Khi mọi người nhìn thấy trên sân khấu huấn luyện găng đầy lưới sắt và đủ loại chướng ngại vật trước mặt, đồng loạt cùng than khóc trong lòng.
Đây không phải chọn cảnh sát gìn giữ hòa bình, TMD, quả thực đây là đang chọn bộ đội đặc chủng!
Sau khi giới thiệu sơ lược các quy tắc, Hàn Dập Hạo liền bắt đầu để cho bọn họ huấn luyện
Cũng may những người còn lại đều là phần tử tinh anh, miễn cưỡng vẫn có thể thông qua 7 trong 750 chướng ngại vật, nhưng khi bọn họ thở hồng hộc tới sân tập bắn thì Hàn Dập Hạo lại không ngừng yêu cầu tiến hành môn bắn súng, không để cho bọn họ có chút thời gian nghỉ ngơi nào.
“Pằng pằng pằng” sau một loạt tiếng súng dày đặc vang lên, bắt đầu học bắn.
“Bia số một trúng đích 3 phát.”
“Bia số hai trúng đích 5 phát.”
“Bia số ba trúng đích 1 phát.”
…
Sắc mặt Hàn Dập Hạo càng lúc càng đen.
“Bia số bảy trúng đích 10 phát.”
“Là ai?” Hàn Dập Hạo hỏi Tề Danh Dương – người cũng đang mặc quân phục giống anh, cũng là huấn luyện viên của cuộc huấn luyện lần này, chỉ là liên tục phụ trách sàng lọc nhân viên quân đội, mới không có gặp Thẩm Tòng Thiện và bọn họ.
“Là một nhân viên cảnh sát sơ cấp tên là Thẩm Tòng Thiện.” Tề Danh Hương lật giở tài liệu: “Cái tên này sao nghe quen tai như vậy, dường như đã nghe qua ở đâu rồi.”
“Đừng nghĩ nữa, chính là tiểu nữ cảnh đã giội rượu tôi tại ‘Cửu Cung’.” Hàn Dập Hạo thay anh ta giải thích nghi ngờ.
“À.” Tề Danh Dương gật gật đầu, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, “Cậu sẽ không mượn cơ hội trả thù chứ.”
“Tôi là loại người như vậy sao?” Hàn Dập Hạo liếc anh ta một cái, không vui nói.
“Cũng đúng, Hàn thiếu cậu là nổi danh quý trọng nhân tài.” Tề Danh Dương cười nói.
Hàn Dập Hạo không quan tâm đến anh ta nữa, tự mình đi lên phía trước nhìn tấm bia, càng xem tâm tình càng tệ.
“Toàn bộ không đạt tiêu chuẩn!” Khuôn mặt sa sầm, Hàn Dập Hạo hét lớn.
Trên sân huấn luyện liền lặng ngắt như tờ, chờ vị thần mặt đen này trách mắng.
Qủa nhiên, Hàn Dập Hạo nhắm vào từng người mắng: “10 phát trúng 3 phát? Ngay cả một tân binh chưa từng cầm súng cũng bắn tốt hơn cậu! Đường đường là một phó sở trưởng, tôi cảm thấy xấu hổ thay cậu!”
…
“Còn cô nữa!” Hàn Dập Hạo mắng một vòng, đi tới trước mặt của Thẩm Tòng Thiện.
“Báo cáo sếp! Thành tích của tôi là 10 phát!” Thẩm Tòng Thiện cảm thấy thành tích của mình không tính là tệ, cũng không muốn nghe anh mắng người bừa bãi, vì vậy giành nói trước.
“Cô không biết xấu hổ nói 10 phát? Nhìn xem cô bắn bia như thế nào hả, vòng 5, vòng 6? Thành tích như vậy ở trong mắt của tôi, đều vô nghĩa không tính!” Hàn Dập Hạo tức giận mắng.
“Báo cáo sếp! Chúng tôi căn bản ngay cả thời gian nhắm cũng không có!” Thẩm Tòng Thiện cãi lại, tên khốn này thật không nói lý lẽ, sau khi yêu cầu chạy hết chướng ngại vật nhất định phải bắn đạn trong vòng 5S, thời gian ngắn như vậy xấp xỉ với lắp đạn.
“Trên chiến trường quân địch sẽ cho cô thời gian nghỉ ngơi sao? Sẽ cho cô thời gian nhắm sao?” Hàn Dập Hạo nhìn cô chằm chằm, mắt vốn đã to nhìn qua đặc biệt dọa người.
“Nhưng bây giờ không phải là chiến trường, hơn nữa vừa bắt đầu đã thiết lập hạng mục khó như vậy, tôi cảm thấy không hợp lý!” Thẩm Tòng Thiện tranh luận.
“Loại trình độ này đã kêu khó?” Hàn Dập Hạo đột nhiên xoay người ra sau, nói với Tề Danh Hương: “Huấn luyện viên Tề, mời cậu làm mẫu cho bọn họ cái mới được gọi là khó.”
“Vâng!” Tề Danh Dương làm một cái chào kiểu nhà binh tiêu chuẩn với anh, nhanh chóng chạy đến vị trí, xuất phát từ khởi điểm.
“Đổi bia!” Theo khâu lệnh của Hàn Dập Hạo, tất cả bia hình tròn vừa rồi đều lật xuống, thay vào đó là bốn tấm bia hình tròn nhỏ hơn và xa hơn.
Vừa đổi bìa xong, Tề Danh Dương liền đi tới sân tập bán.
Móc súng , lên cò, nhắm chuẩn, bắn, động tác làm liền một mạch, không dây dưa chút nào, “pằng pằng pằng pằng” sau khi bốn tiếng súng vang lên, Tề Danh Dương cầm súng ngắn vẫn còn bốc khói nhẹ để về chỗ cũ.
“Vòng 10.9!”
“Vòng 10.9!”
“Vòng 10.9!”
“Vòng 10.9!”
Liên tục báo cáo bốn con số khiến mọi người đều thất kinh, anh ta bắn trúng bia lại là vòng bia 10.9, nói cách khác anh ta liên tiếp bắn trúng bốn tâm bia vòng tròn nhỏ đường kính chưa tới 5CM ngoài cự ly 500 mét!
Hơn nữa vẻ mặt của Tề Danh Dương không có bất kỳ kích động hay vui vẻ nào, dường như đây là chuyện hết sức bình thường.
“Đều thấy rõ chưa? Trước tối mai, người không đạt được trình độ này đều không đạt tiêu chuẩn!” “Huấn luyện viên ma quỷ” hạ tối hậu thư, lãnh khốc vô tình.
“Vâng!” Tiếng trả lời đinh tai nhức óc.
Hàn Dập Hạo liếc nhìn Thẩm Tòng Thiện thật lâu, “Nhất là cô.”
“Tôi nhất định sẽ làm được!” Thẩm Tòng Thiện không yếu thế chút nào đáp lại.
Sau đó, ở trong luyện tập đối kháng chia làm hai người một tổ, hầu hết các ứng cử viên đều được nâng cao rất nhiều, nhưng kế tiếp bọn họ bị yêu cầu đơn đả độc đấu với các huấn luyện viên, quân đội huấn luyện viên thực lực dũng mãnh ra tay không chút lưu tình, các học viên chịu nhiều đau khổ. Nhưng chính bởi vì như vậy, càng kích thích ý chí chiến đấu rừng rực của các học viên nhiều hơn, trên bầu trời phiêu đãng của cả sân huấn luyện đều là tiếng hô hào khàn cả giọng cùng với tiếng đánh nhau.
Thật bất hạnh, “Đối tượng luyện tập” của Thẩm Tòng Thiện chính là Hàn Dập Hạo.
Hàn Dập Hạo lấy lý do “Trong quân đội gìn giữ hòa bình không có phân biệt giới tính”, không thể nào đặc biệt quan tâm với học viên nữ, mà anh lại còn tự mình huấn luyện Thẩm Tòng Thiện.
Vừa bắt đầu, anh hoàn toàn lấy tư thế mèo vờn chuột, cũng không toàn lực ra chiêu, mà là chờ thể lực của Thẩm Tòng Thiện gần như kiệt sức thì đột nhiên tấn công, một kích trí mạng.
Sau khi bị Hàn Dập Hạo nhiều lần “Làm nhục”, cuối cùng Thẩm Tòng Thiện cũng hòa nhau một ván.
Cô giả vờ giảm thể lực, ngầm giữ thực lực, chờ Hàn Dập Hạo ra chiêu, khoảnh khắc lộ ra chỗ hở, cô đột nhiên giống như một con mèo rừng linh hoạt, đánh vào xương sườn mềm của anh.
“Anh thua rồi.” Nắm cổ tay, gập cánh tay, xoay người bắt lấy, Thẩm Tòng Thiện khép bốn ngón tay lại, làm tư thế dao găm, để ở sau gáy của Hàn Dập Hạo.
“Không tệ, có tiến bộ.” Hàn Dập Hạo không keo kiệt mà khen ngợi nói.
“Hừ, kiêu ngạo khinh địch.” Thẩm Tòng Thiện khiển trách.
Thấy cô không buông tay, Hàn Dập Hạo nhịn không được trêu chọc nói: “Cảnh sát Thẩm, cô định giữ cái tư thế này tới khi nào? Không nỡ buông tay sao?”
Nghe vậy, sắc mặt Thẩm Tòng Thiện ửng đỏ, cho nên đã quên đây là sân huấn luyện.
Cô chợt buông Hàn Dập Hạo ra, chân trái rụt về phía sau, bày ra tư thế đánh nhau, nói với anh: “Đấu lại!”
Mặt trời dần dần xuống núi, ánh trời chiều chiếu rọi cả vùng đất này, vô cùng rực rỡ.
Kết thúc cuộc huấn luyện ban ngày, Thẩm Tòng Thiện vốn cho rằng chấm dứt sự tra tấn, kết quả ban đêm lái xe, lại gặp phải “Ôn thần” này.
Hàn Dập Hạo tuyên bố, bởi vì cần tăng cường thực lực của các học viên, vì vậy mấy ngày huấn luyện kế tiếp đều do anh tiếp quản.
Nghe được tin tức này, hầu hết vẻ mặt của các học viên đều chuyển thành khổ qua, mà đối với Thẩm Tòng Thiện mà nói, trong lòng còn nặng nề hơn so với nghe được tin Bin Laden nhảy ra khỏi quan tài.
Quả nhiên, cùng hạng mục, lúc Hàn Dập Hạo huấn luyện hệ số độ khó nâng cao hơn mấy lũy thừa.
“Nhìn từ bản đồ, các bạn sắp được cử đến khu vực 70% là núi làm nhiệm vụ, tình trạng con đường phức tạp, không có kỹ năng lái xe vững vàng, có thể nói ở đó nửa bước khó đi.” Hàn Dập Hạo đứng ở giữa sân huấn luyện, mũ huấn luyện kẹp trên bờ vai, tinh lực vẫn hết sức tràn đầy.
Phía sau anh, có hàng chục sườn dốc cao 5 mét, hiện lên “Hai bướu lạc đà” góc 45°, xem ra chính là hạng mục huấn luyện tối nay.
Tuy nhiên, những lời tiếp theo của anh khiến trái tim của các học viên lại lần nữa rơi vào vực sâu. “Bốn người một tổ, trước tiên tiến hành huấn luyện ba tiếng, tốc độ không được thấp hơn 40 dặm. Bốn giờ sáng mai, tập họp đúng giờ tại chỗ này, lái xe đến Bàn Sơn huấn luyện dã ngoại. Người không đạt tiêu chuẩn và bị trễ tự động rút khỏi. Bây giờ bắt đầu huấn luyện!”
Ra lệnh một tiếng, các học viên tự động phân tổ, ngồi lên xe việt dã, không dám chậm trễ chút nào bắt đầu khẩn trương luyện tập.
Ban ngày cộng với ban đêm, không dưới trăm người rút khỏi tập huấn, tỉ lệ đào thải cao tới 30%, kể từ khi bắt đầu huấn luyện cảnh sát gìn giữ hòa bình tới nay tỉ lệ đào thải đạt kỷ lục cao nhất, cũng vì vậy Hàn Dập Hạo được mệnh danh là “Huấn luyện viên ma quỷ”.
Trùng hợp chính là, Thẩm Tòng Thiện ngồi trên xe huấn luyện viên là Hàn Dập Hạo, đều này khiến cô cực kỳ tức giận, bởi vì người nào đó vẫn không ngừng phê bình cô phạm đủ loại sai lầm, quả thực còn khiến người ta chán ghét hơn cả ruồi nhặng.
“Đạp ly hợp (chân côn), chuyển cần số, tăng tốc, rẽ ngoặt! Tốc độ quá chậm! Trừ năm điểm!” Hàn Dập Hạo chau mày, lạnh lùng nói.
Thẩm Tòng Thiện thật muốn ném anh xuống xe, rồi dùng tốc độ không dưới 140 dặm cán qua người anh.
“Hừm!” Thẩm Tòng Thiện đột nhiên dừng xe, nghiêm túc nói: “Báo cáo sếp, bản thân tư chất ngu muội, xin anh làm mẫu trước, để cho chúng tôi biết được phải nên làm như thế nào. Dĩ nhiên, với tư cách là huấn luyện viên, anh cũng nên dùng tiêu chuẩn cao hơn nghiêm ngặt hơn để yêu cầu chính mình. Tốc độ của chúng tôi không dưới 40 dặm, anh nên không dưới 80 dặm, đúng không?”
Ba người khác trên xe vẻ mặt cũng đã thay đổi, hai người này lại chọi nhau, loại đường xá này mà còn lái với tốc độ 80 dặm, bọn họ cũng không dám ngồi.
“Tiểu Thẩm…” Người cùng xe vừa định khuyên giải.
Hàn Dập Hạo lại vui vẻ đón nhận khiêu khích của cô: “Được, cô ngồi vào tay lái phụ. Những người khác xuống xe, quan sát và học hỏi từ bên ngoài.”
Bảo cô ở lại, nhưng bảo người khác xuống xe, nói cái gì quan sát từ bên ngoài, nói rõ chính là chỉnh cô.
Những người khác nghe được, thở phào nhẹ nhõm, bọn họ mới không muốn điên theo hai người này.
“Được.” Thẩm Tòng Thiện cũng sảng khoái đáp lại, hai người nhanh chóng đổi vị trí.
“Nắm cho vững.” Hàn Dập Hạo “Hảo tâm” nhắc nhở.
Thẩm Tòng Thiện lại hừ lạnh một tiếng, “Tôi sẽ nghiêm khắc đốc thúc tốc độ của anh, hy vọng sếp đừng để cho chúng tôi thất vọng.”
Hàn Dập Hạo nghe vậy, khóe miệng nhếch lên một độ cong, cũng không nói thêm gì nữa, nhấn chân ga, xe việt dã dùng tốc độ cực nhanh xông về phía sườn dốc.
Những người xuống xe cùng đổ mồ hôi lạnh, nhìn chiếc xe màu xanh biếc như con ngựa hoang thoát cương, lao nhanh trên sườn dốc hình chữ S, ở mỗi khúc quanh, dường như đều có nguy cơ lật xe.
Song, chiếc xe vẫn về đích an toàn ở dưới cái nhìn trừng trừng của mọi người.
“16 giây.” Hàn Dập Hạo nhìn đồng hồ, thản nhiên nói.
Thẩm Tòng Thiện không có lên tiếng, tay phải của cô vẫn nắm lấy tay nắm cửa, vẻ mặt lúc đỏ lúc trắng.
Vừa rồi cô dùng thời gian là 1 phút 6 giây, người này nhanh hơn cô không chỉ gấp bội, như vậy có thể tưởng tượng, vừa rồi Thẩm Tòng Thiện ngồi ở phía trước, quả thực chẳng khác nào ngồi Yun-night Speed (tàu lượng trên không).
“Anh thắng.” Nín nhịn hồi lâu, Thẩm Tòng Thiện không thể không thừa nhận kỹ thuật lái xe của anh đích thực là cao siêu.
“Tôi muốn không phải là thừa nhận thất bại, mà là chăm chỉ luyện tập, tài nghệ của cô còn quá kém.” Hàn Dập Hạo không chút lưu tình khiển trách.
“Họ Hàn kia, tôi nói cho anh biết, đủ rồi nha, rõ ràng anh là đang quan báo tư thù. Tài nghệ của tôi kém sao? Vậy những người khác coi là gì? Hơn nữa, tốc độ của tôi cũng được xem như đạt tiêu chuẩn, anh lái xe nhanh thì khoe khoang? Anh cho rằng đang đua xe hả, coi chừng sớm muộn gì cũng lật xe.” Thẩm Tòng Thiện cũng không thèm nhìn anh, miệng lại không chịu thua kém.
“Cẩn thận lời nói của cô, chỉ bằng loại thái độ này của cô đối với huấn luyện viên, tôi có thể lập tức khiến cô rời đi.” Hàn Dập Hạo quay đầu nhìn cô, mắt lộ ra uy hiếp.
“Anh cũng nên tôn trọng mới được.” Thẩm Tòng Thiện mới không sợ anh, “Nếu anh dám lạm dụng chức quyền, tôi sẽ đi quân khu tố cáo anh.”
“Tố cáo tôi cái gì? Đuổi một học viên không đạt tiêu chuẩn sao? Hay là…” anh đột nhiên cúi người kéo gần khoảng cách của hai người, giọng nói ngả ngớn, “Ngày đó cợt nhả cảnh sát Thẩm?”
Nhớ tới chuyện ngày đó, Thẩm Tòng Thiện vừa tức vừa giận.
Cô quay đầu lại, đang muốn nổi đóa, lại đột nhiên phát hiện khoảng cách giữa hai người gần đến nỗi có thể nghe thấy hít thở.
Mùi nam tính nồng đậm của người đàn ông xộc vào khoang mũi, cô cả kinh và lập tức dán sát vào cửa xe, phản xạ có điều kiện liền hét lên: “Tránh xa tôi ra!”
Quyển 1 – Chương 14: Có hứng thú với cô
Hàn Dập Hạo đột nhiên bật ra một tiếng cười nhẹ, thân hình cao to của anh hơi rướn, giống như một con báo săn, ánh mắt của anh thâm thúy và nóng bỏng, càn rỡ mà nhìn ở trên mặt, trên người của Thẩm Tòng Thiện, như thể người phụ nữ ở trước mặt của anh thân không mảnh vải vậy.
“Anh nhìn cái gì vậy!” Ánh mắt của anh khiến cô nhớ lại tình cảnh đêm đó, không tự chủ được liền bắt đầu căng thẳng, tuy nhiên rất nhanh cô liền tỉnh táo lại, bây giờ là ở trên sân huấn luyện, người đến người đi, anh dám làm cái gì?
“Cô cứ nói đi?” Anh từ từ kéo gần khoảng cách của nhau, khóe miệng chứa đựng nụ cười, tùy tiện và tà mị.
Vị trí anh dừng, đầu xe hướng về một khoảng trống, cho nên không lại gần nhìn, căn bản không ai phát hiện cảnh tượng quái dị và mập mờ hiện tại trong xe.
“Tôi cảnh cáo anh, anh đừng tiếp tục lấn tới!” Thẩm Tòng Thiện có chút hụt hơi, cô thầm mắng mình không có tiền đồ, vậy mà mỗi lần gặp phải người đàn ông này, cô luôn không khắc chế được hoảng hốt.
Anh đột nhiên nắm chặt tay mở cửa xe của cô, lòng ngón tay thô ráp không biết vô tình hay cố ý vuốt nhẹ mu bàn tay trơn bóng của cô, môi mỏng khẽ mở, hơi thở nóng rực: “Cô không phải là đối thủ của tôi.”
Thẩm Tòng Thiện thật muốn đánh anh, nhưng sợ thu hút những học viên khác, trốn không thoát, tránh không khỏi, cô dứt khoát ưỡn thẳng cái eo, cố làm ra vẻ nghiêm túc nói: “Họ Hàn kia, bây giờ anh còn mặc quân phục, mời anh trang nghiêm một chút!”
Rốt cuộc Hàn Dập Hạo nhịn không được cười to, thân xe không ngừng rung động theo tiếng cười của anh.
Thẩm Tòng Thiện tức giận, từ trong kính chiếu hậu cô nhìn thấy mấy học viên xuống xe trước đó đang đi tới, thật muốn bịt cái miệng rộng của Hàn Dập Hạo lại.
Cô tức giận xuống xe, nhưng Hàn Dập Hạo lại đột nhiên thốt ra một câu, “Tiểu nữ cảnh, bổn thiếu càng ngày càng có hứng thú với cô.”
“Vậy tôi thật sự là xui tám đời.” Thẩm Tòng Thiện nghiến răng nghiến lợi đáp lại nói.
Nhìn bóng lưng nổi giận đùng đùng của cô, trong lòng Hàn Dập Hạo lại cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Ngày thứ tư, căn cứ theo mệnh lệnh của Hàn Dập Hạo, 4 giờ sáng, các học viên tập hợp ngay tại sân tập, chờ đến điểm đến, nhìn thấy những vách đá và vực sâu vạn trượng, trái tim của mọi người đều nhảy vọt lên cổ họng.
“Xốc lại trăm phần trăm tinh thần! Nơi này hơi không chú ý, chờ các bạn chính là hài cốt không còn. Những người không tiếp nhận đối đãi này, xéo đi khi chưa muộn!” Theo thường lệ, vừa rống vừa mắng. Cùng thời gian ngủ, Hàn Dập Hạo trông vẫn tràn đầy năng lượng, cùng với những học viên còn buồn ngủ kia tạo
thành một sự tương phản mãnh liệt.
“Hai người một tổ, lên xe!”
Ra lệnh một tiếng, đoàn xe hùng dũng bắt đầu tiến về phía vách đá.
Không có gì ngạc nhiên, nửa ngày, lại có mười người bị loại.
Đến xế chiều, Hàn Dập Hạo không có cho bọn họ cơ hội thả lỏng chút nào, bắt đầu huấn luyện bắn súng.
Khi mọi người nhìn thấy trên sân khấu huấn luyện găng đầy lưới sắt và đủ loại chướng ngại vật trước mặt, đồng loạt cùng than khóc trong lòng.
Đây không phải chọn cảnh sát gìn giữ hòa bình, TMD, quả thực đây là đang chọn bộ đội đặc chủng!
Sau khi giới thiệu sơ lược các quy tắc, Hàn Dập Hạo liền bắt đầu để cho bọn họ huấn luyện
Cũng may những người còn lại đều là phần tử tinh anh, miễn cưỡng vẫn có thể thông qua 7 trong 750 chướng ngại vật, nhưng khi bọn họ thở hồng hộc tới sân tập bắn thì Hàn Dập Hạo lại không ngừng yêu cầu tiến hành môn bắn súng, không để cho bọn họ có chút thời gian nghỉ ngơi nào.
“Pằng pằng pằng” sau một loạt tiếng súng dày đặc vang lên, bắt đầu học bắn.
“Bia số một trúng đích 3 phát.”
“Bia số hai trúng đích 5 phát.”
“Bia số ba trúng đích 1 phát.”
…
Sắc mặt Hàn Dập Hạo càng lúc càng đen.
“Bia số bảy trúng đích 10 phát.”
“Là ai?” Hàn Dập Hạo hỏi Tề Danh Dương – người cũng đang mặc quân phục giống anh, cũng là huấn luyện viên của cuộc huấn luyện lần này, chỉ là liên tục phụ trách sàng lọc nhân viên quân đội, mới không có gặp Thẩm Tòng Thiện và bọn họ.
“Là một nhân viên cảnh sát sơ cấp tên là Thẩm Tòng Thiện.” Tề Danh Hương lật giở tài liệu: “Cái tên này sao nghe quen tai như vậy, dường như đã nghe qua ở đâu rồi.”
“Đừng nghĩ nữa, chính là tiểu nữ cảnh đã giội rượu tôi tại ‘Cửu Cung’.” Hàn Dập Hạo thay anh ta giải thích nghi ngờ.
“À.” Tề Danh Dương gật gật đầu, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, “Cậu sẽ không mượn cơ hội trả thù chứ.”
“Tôi là loại người như vậy sao?” Hàn Dập Hạo liếc anh ta một cái, không vui nói.
“Cũng đúng, Hàn thiếu cậu là nổi danh quý trọng nhân tài.” Tề Danh Dương cười nói.
Hàn Dập Hạo không quan tâm đến anh ta nữa, tự mình đi lên phía trước nhìn tấm bia, càng xem tâm tình càng tệ.
“Toàn bộ không đạt tiêu chuẩn!” Khuôn mặt sa sầm, Hàn Dập Hạo hét lớn.
Trên sân huấn luyện liền lặng ngắt như tờ, chờ vị thần mặt đen này trách mắng.
Qủa nhiên, Hàn Dập Hạo nhắm vào từng người mắng: “10 phát trúng 3 phát? Ngay cả một tân binh chưa từng cầm súng cũng bắn tốt hơn cậu! Đường đường là một phó sở trưởng, tôi cảm thấy xấu hổ thay cậu!”
…
“Còn cô nữa!” Hàn Dập Hạo mắng một vòng, đi tới trước mặt của Thẩm Tòng Thiện.
“Báo cáo sếp! Thành tích của tôi là 10 phát!” Thẩm Tòng Thiện cảm thấy thành tích của mình không tính là tệ, cũng không muốn nghe anh mắng người bừa bãi, vì vậy giành nói trước.
“Cô không biết xấu hổ nói 10 phát? Nhìn xem cô bắn bia như thế nào hả, vòng 5, vòng 6? Thành tích như vậy ở trong mắt của tôi, đều vô nghĩa không tính!” Hàn Dập Hạo tức giận mắng.
“Báo cáo sếp! Chúng tôi căn bản ngay cả thời gian nhắm cũng không có!” Thẩm Tòng Thiện cãi lại, tên khốn này thật không nói lý lẽ, sau khi yêu cầu chạy hết chướng ngại vật nhất định phải bắn đạn trong vòng 5S, thời gian ngắn như vậy xấp xỉ với lắp đạn.
“Trên chiến trường quân địch sẽ cho cô thời gian nghỉ ngơi sao? Sẽ cho cô thời gian nhắm sao?” Hàn Dập Hạo nhìn cô chằm chằm, mắt vốn đã to nhìn qua đặc biệt dọa người.
“Nhưng bây giờ không phải là chiến trường, hơn nữa vừa bắt đầu đã thiết lập hạng mục khó như vậy, tôi cảm thấy không hợp lý!” Thẩm Tòng Thiện tranh luận.
“Loại trình độ này đã kêu khó?” Hàn Dập Hạo đột nhiên xoay người ra sau, nói với Tề Danh Hương: “Huấn luyện viên Tề, mời cậu làm mẫu cho bọn họ cái mới được gọi là khó.”
“Vâng!” Tề Danh Dương làm một cái chào kiểu nhà binh tiêu chuẩn với anh, nhanh chóng chạy đến vị trí, xuất phát từ khởi điểm.
“Đổi bia!” Theo khâu lệnh của Hàn Dập Hạo, tất cả bia hình tròn vừa rồi đều lật xuống, thay vào đó là bốn tấm bia hình tròn nhỏ hơn và xa hơn.
Vừa đổi bìa xong, Tề Danh Dương liền đi tới sân tập bán.
Móc súng , lên cò, nhắm chuẩn, bắn, động tác làm liền một mạch, không dây dưa chút nào, “pằng pằng pằng pằng” sau khi bốn tiếng súng vang lên, Tề Danh Dương cầm súng ngắn vẫn còn bốc khói nhẹ để về chỗ cũ.
“Vòng 10.9!”
“Vòng 10.9!”
“Vòng 10.9!”
“Vòng 10.9!”
Liên tục báo cáo bốn con số khiến mọi người đều thất kinh, anh ta bắn trúng bia lại là vòng bia 10.9, nói cách khác anh ta liên tiếp bắn trúng bốn tâm bia vòng tròn nhỏ đường kính chưa tới 5CM ngoài cự ly 500 mét!
Hơn nữa vẻ mặt của Tề Danh Dương không có bất kỳ kích động hay vui vẻ nào, dường như đây là chuyện hết sức bình thường.
“Đều thấy rõ chưa? Trước tối mai, người không đạt được trình độ này đều không đạt tiêu chuẩn!” “Huấn luyện viên ma quỷ” hạ tối hậu thư, lãnh khốc vô tình.
“Vâng!” Tiếng trả lời đinh tai nhức óc.
Hàn Dập Hạo liếc nhìn Thẩm Tòng Thiện thật lâu, “Nhất là cô.”
“Tôi nhất định sẽ làm được!” Thẩm Tòng Thiện không yếu thế chút nào đáp lại.