• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New QUÂN LỆNH HOAN LẠC CÙNG SẾP (3 Viewers)

  • Chương 15-16

Quyển 1 – Chương 15: Giả vờ gặp gỡ


Ba ngày kế tiếp tăng cường huấn luyện, vẫn là Hàn Dập Hạo phụ trách, mà huấn luyện học viên từ bắt đầu hơn 300 người giảm mạnh xuống còn chưa đầy 50 người, những người còn lại tinh thần và thể lực cũng đã đến bờ vực sụp đổ.


Bởi vì ngày hôm sau là nhân viên sát hạch của Liên Hiệp Quốc chọn ứng cử viên, cho nên Hàn Dập Hạo phá lệ không đi một đêm để cho các ứng cử viên nghỉ ngơi.


Thoải mái khoan khoái tắm nước nóng, Thẩm Tòng Thiện đang chuẩn bị xem lại tiếng Anh rồi nghỉ ngơi sớm, chuẩn bị thật đầy đủ cho cuộc thi ngày mai.


“Cộc cộc cộc!” Lại vang lên tiếng gõ cửa.


Cô đứng dậy mở cửa, phát hiện đứng ở phía ngoài chính là Lộ Gia Nghi.


“Sao cậu lại tới đây?” Bởi vì bảy ngày qua tăng cường huấn luyện, mệt đến mức Thẩm Tòng Thiện vốn không có thời gian nghỉ ngơi thật tốt, chớ nói chi là đi tìm bạn học cũ, vì vậy bây giờ nhìn thấy Lộ Gia Nghi, rất là vui.


Truyện được đăng tại ๖ۣۜdîễn⊹đàη⊹๖ۣۜlê⊹๖ۣۜqµý⊹đôn.


“Tới thăm cậu.” Lộ Gia Nghi vui vẻ nói.


“Vậy mau vào đi.” Thẩm Tòng Thiện tránh người, nhường lối.


“Là cậu nhanh đi thay quần áo, theo mình ra ngoài.” Lộ Gia Nghi vào phòng, lại vừa nói vừa kéo Thẩm Tòng Thiện đi về phía tủ quần áo.


“Đi ra ngoài làm gì?” Thẩm Tòng Thiện có chút mù mờ không hiểu chuyện gì.


“Đương nhiên là đi dạo một chút, nhìn cảnh đêm, hít thở không khí trong lành, thả lỏng tâm tình một chút, cũng là giúp ngày mai phát huy hơn hẳn mà.” Lộ Gia Nghi nói nhanh, mà còn phối hợp mở tủ quần áo giản dị, để cho Thẩm Tòng Thiện thay quần áo nhanh hơn một chút.


“Nhưng…” Thẩm Tòng Thiện đang muốn nói mình định đi nghỉ sớm, Lộ Gia Nghe đã đi ra ngoài cửa.


“Cậu thay nhanh lên một chút ha, mình ở bên ngoài chờ cậu.” Trong không khí, chỉ lưu lại tiếng lanh lảnh như chuông bạc.


Thẩm Tòng Thiện đành chịu, cũng không biết rốt cuộc nha đầu này muốn làm gì, không thể làm gì khác hơn là tìm đại một bộ quần áo để thay.


Mở cửa, Lộ Gia Nghi nhìn thấy cô mặc chiếc váy kia, cảm thấy có chút quen mắt, suy nghĩ chốc lát, hơi nhíu mày nói, “Chiếc váy này không phải cậu mặc thời trung học sao, sao bây giờ còn chưa có vứt đi thế hả.”


“Còn tốt sao lại vứt đi cơ chứ.” Thẩm Tòng Thiện không tán đồng nói, quả thực, vóc người của cô cùng thời trung học không có thay đổi nhiều lắm, váy thời học sinh đến bây giờ vẫn còn có thể mặc.


“Quan niệm tiêu phí của cậu nên thay đổi sớm đi, lần sau mình dẫn cậu đi mua sắm, đảm bảo trang diện cho cậu tuyệt đẹp từ đầu đến chân, để cho cả người cậu rực rỡ hẳn lên.” Lộ Gia Nghi luôn biết bạn tốt tiết kiệm, vì vậy hào phóng đề nghị.


Thẩm Tòng Thiện khẽ cười nói: “Đừng, mình cũng không có nhiều tiền như Lộ đại tiểu thư cậu thế đâu, mình chỉ là một nhân viên cảnh sát nhỏ, sao có thể chi tiêu phung phí như cậu tiêu tiền chứ.”


“Đừng vậy mà, nếu không thì mình cho cậu mượn trước, cậu trả khoản từng kỳ, mình bảo đảm không thu lãi.”


Hai người vừa nói vừa cười, bất giác đã đi tới sân huấn luyện.


Gió đêm mát lạnh thấm vào lòng người, mang đến sự nhẹ nhàng khoan khoái, làm cho đầu óc người ta cũng vô cùng tỉnh táo.


Thẩm Tòng Thiện ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, mặc dù không có bầu trời đầy sao, dường như ánh trăng cũng bị phủ một lớp lụa mỏng, nhưng đứng ở nơi trống trải như thế này nhìn bầu trời mênh mông, cảm giác vô cùng rộng lớn, tâm tình cũng rộng mở hơn rất nhiều.


Đột nhiên, Lộ Gia Nghi bên cạnh kinh ngạc kêu lên: “Là anh ấy! Thật sự là anh ấy!”


Thẩm Tòng Thiện không hiểu gì cả hỏi: “Ai?”


Truyện được đăng tại ๖ۣۜdîễn⊹đàη⊹๖ۣۜlê⊹๖ۣۜqµý⊹đôn.


Lộ Gia Nghi chỉ vào hai bóng người đang hít xà phía trước: “Tình báo quả nhiên không sai, mỗi đêm anh ấy đều tới đây làm vận động, chúng ta mau qua đó đi.”


“Này! Đừng kéo mình!” Thẩm Tòng Thiện còn chưa có kịp phản ứng, đã bị Lộ Gia Nghi hưng phấn kéo đi.


Đến gần, Thẩm Tòng Thiện lập tức hiểu ngay vì sao Lộ Gia Nghi kích động như vậy, hai người đàn ông kia mặc áo 3 lỗ, lộ ra một thân cơ bắp, đang luyện tập tràn đầy say sưa, một người là Tề Danh Dương, một người chính là Hàn Dập Hạo.


Sắc mặt Thẩm Tòng Thiện lập tức trở nên tệ hơn rất nhiều, nếu như cô sớm biết nha đầu này là tới tìm Hàn Dập Hạo, đánh chết cô cô cũng sẽ không đến.


“Chào các sếp!” Lộ Gia Nghi lại hoàn toàn không có chú ý tới sắc mặt của Thẩm Tòng Thiện, chủ động đến chào hỏi.


Hai người đàn ông dừng lại, bọn họ lấy chiếc khăn lông đặt ở bên cạnh xuống, vừa lau mồ hôi vừa đi tới phía các cô.


“Được rồi, cũng đã chào hỏi rồi, nên đi thôi.” Thẩm Tòng Thiện đưa tay lôi kéo Lộ Gia Nghi, nhỏ giọng nói.


Tuy nhiên, hai người kia đã đi tới trước mặt của các cô.


“Cô là?” Tề Danh Dương mở miệng hỏi.


“Báo cáo sếp!” Khiến Thẩm Tòng Thiện hận không thể đào một cái lỗ biến mất chính là, nha đầu Lộ Gia Nghi này đột nhiên nghiêm chỉnh chào một cái, vô cùng chân thành, vô cùng nhiệt tình mà bắt đầu tự giới thiệu, “Tôi tên là Lộ Gia Nghi, là ứng cử viên đi huấn luyện của phân đội y tế của lực lượng gìn giữ hòa bình lần này, xin chiếu cố nhiều hơn.”


“Xin chào.” Tề Danh Dương gật đầu với Lộ Gia Nghi một cái, vô cùng lễ phép.


“Ơ.” Mà tầm mắt của Hàn Dập Hạo lại rơi vào Thẩm Tòng Thiện, người đứng ở phía sau của Lộ Gia Nghi, đang xoay mặt qua, vẻ mặt lúng túng.


Cô mặc một chiếc váy vải bông màu trắng, tóc dài hơi ướt xõa ở sau ót, gió thổi vén lên những sợi tóc bên tai, thanh thuần như nữ sinh trung học, mà hành động trẻ con của cô càng làm cho Hàn Dập Hạo cảm thấy thú vị.


“Hai sếp ơi, thật là trùng hợp, thế nhưng lại có thể gặp gỡ ở đây, cũng coi như chúng ta có duyên đúng không.” Nhìn thấy thần tượng của mình ở khoảng cách gần như vậy, Lộ Gia Nghi kích động đến trái tim đập thình thịch, nhưng mà lại làm mặt dày tạo ra đề tài.


Nghe thấy cuộc đối thoại bắt chuyện không có tí dinh dưỡng này, Thẩm Tòng Thiện thật muốn làm bộ như không biết Lộ Gia Nghi, tự mình bỏ đi.


Vậy mà, người nào đó dường như nhìn thấu tâm tư của cô, cố tình không buông tha cô: “Vị phía sau là?”


“À.” Lộ Gia Nghi đưa tay túm lấy Thẩm Tòng Thiện, mở miệng giới thiệu, “Đây là bạn học thời trung học của tôi, Thẩm Tòng Thiện, cũng là học viên huấn luyện lần này. Tòng Thiện, chào hỏi đi.”


Cũng đã bị điểm danh, giả bộ làm như không biết có phần quá gượng gạo, cô không thể làm gì khác hơn là tâm bất cam tình bất nguyện nói: “Huấn luyện viên Tề, xin chào.”


“Xin chào.” Tề Danh Dương gật đầu một cái.


“Khụ khụ.” Người nào đó bị phớt lờ, phát ra một tiếng ho nhẹ.


“Tòng Thiện, vị này chính là huấn luyện viên Hàn.” Lộ Gia Nghi tưởng Thẩm Tòng Thiện không biết Hàn Dập Hạo, hảo tâm nhắc nhở.


“Huấn luyện viên Hàn… xin chào.” Mấy chữ này cơ hồ là bật ra từ trong kẽ răng, Thẩm Tòng Thiện vốn không muốn liếc nhìn đến anh ta.


Truyện được đăng tại ๖ۣۜdîễn⊹đàη⊹๖ۣۜlê⊹๖ۣۜqµý⊹đôn.


“Tôi còn tưởng rằng trí nhớ của cảnh sát Thẩm kém như vậy, ngay cả huấn luyện viên của mình cũng không nhớ rõ, tình trạng này ngày mai làm sao đi tham gia tuyển chọn.” Vừa cất giọng, quả nhiên lại là “Lời nói ác độc”.


“Huấn luyện viên Hàn không có mặc quân phục, nhìn thoáng qua thật đúng là không giống quân nhân, cho nên tôi không nhận ra được.” Cô cũng châm chọc nói.


“Tòng Thiện, sao cậu lại nói như thế.” Lộ Gia Nghi có chút khó hiểu kéo kéo lấy bạn tốt, không hiểu sao cô ấy nói chuyện sao lại cầm thương mang côn như thế.


“Không sao.” Hàn Dập Hạo khoan dung mà cười cười, “Tôi và cảnh sát Thẩm cũng là người quen cũ, cô ấy nói chuyện luôn-- thẳng thắn bộc trực như vậy.”


Nghe nói như thế, Thẩm Tòng Thiện nhịn không được nghi ngờ nhìn về phía của Hàn Dập Hạo, cháu trai này lại muốn gây chuyện gì đây?


Người nào đó dường như nhìn thấu được sự nghi ngờ của cô, ý cười sâu hơn, lại càng khiến cho Thẩm Tòng Thiện sinh lòng ớn lạnh.




Quyển 1 – Chương 16: Bị chó cắn


“Thì ra là huấn luyện viên Hàn và Tòng Thiện là người quen.” Lộ Gia Nghi cười ngọt ngào, gương mặt trang điểm tinh tế ngước nhìn Hàn Dập Hạo, trong đôi mắt lấp lánh sự sùng bái và ngưỡng mộ, “Vậy thì tốt rồi, tôi có một số vấn đề muốn thỉnh giáo huấn luyện viên Hàn, có thể không?”




Thẩm Tòng Thiện làm sao không biết Lộ Gia Nghi là muốn mượn cơ hội tìm đề tài, vấn đề là cô không muốn ở chỗ này, vì vậy ngắt lời nói: “Thật ra thì chúng mình một chút cũng không quen, cho nên cậu đừng làm phiền huấn luyện viên Hàn.”


“Sao lại không quen, cảnh sát Thẩm, chẳng lẽ cô đã quên rồi sao, chúng ta đã từng có nhiều ‘quen thuộc’ thế nào à.” Cố tình kéo gần khoảng cách giữa hai người, khóe miệng Hàn Dập Hạo chứa đựng nụ cười tà mị và càn rỡ, ánh mắt nóng bỏng triệt thấu rơi ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn không thoa phấn trang điểm của cô, trong lời nói có lời nhắc nhở.


Tên khốn này, luôn dùng chuyện này để chọc tức cô, bây giờ còn nói ngay trước mặt người khác, đôi mắt to trong veo của Thẩm Tòng Thiện chất chứa sự tức giận, cắn chặt hàm răng, thật muốn nhào qua đánh cho anh ta một trận.


“Không nhớ rõ, chỉ nhớ rõ bị chó cắn.” Cô nghiến răng nghiến lợi đáp lại nói.


“Vậy lần sau phải chú ý một chút, dẫu sao có một lần, còn có thể sẽ có lần thứ hai.” Đối với “nhanh mồm nhanh miệng” của cô, dường như Hàn Dập Hạo đã có sự miễn dịch, nhìn thấy cô giận đến mức khuôn mặt ửng đỏ, môi anh đào mím chặt, anh chỉ cảm thấy vô cùng vui vẻ.


Nghe anh ám chỉ không có ý tốt, Thẩm Tòng Thiện đột nhiên phát hiện khoảng cách giữa hai người gần đến mức có thể thấy rõ từng giọt mồ hôi đang chảy xuống cơ bắp căng phồng rắn chắc của anh, cô theo bản năng lui về phía sau một bước, phản kích lại nói: “Huấn luyện viên Hàn yên tâm, lần sau gặp lại chó điên, tôi sẽ dùng đả cẩu bổng đối phó với nó.”


“Ha ha, ngược lại coi chừng làm đau tay kia.” Ánh mắt tà khí híp lại, anh không thích cô ngầm giữ khoảng cách với anh, trong lòng có luồng kích động, muốn túm lấy người phụ nữ hung hăng tránh anh như rắn rết ôm vào trong ngực, giữ thật chặt, không để cho cô có thể thoát khỏi.


Vậy mà, một giọng nữ trong trẻo đúng mức chen vào, “Hai người đang nói cái gì vậy?”


Lộ Gia Nghi mờ mịt khó hiểu nhìn hai người này, một người vẻ mặt tức giận, một người khóe miệng chứa nụ cười, lời nói như thế quả thực khó hiểu, cô hoàn toàn không biết bây giờ là tình huống thế nào.


Trái lại Tề Danh Dương có thể đoán ra mấy phần, nghe giọng điệu mập mờ của Hàn thiếu, có lẽ giữa hai người đã từng xảy ra chuyện gì đó, nhưng hiển nhiên đối với Thẩm Tòng Thiện mà nói chính là “Không muốn nhớ lại”.


Tề Danh Dương vốn là một người rất có phong độ đàn ông, cũng không muốn nhìn thấy phụ nữ bị ức hiếp, vì vậy chủ động hòa giải: “Được rồi, không phải cô có vấn đề muốn hỏi huấn luyện viên Hàn sao?”


“À, đúng rồi.” Nghe vậy, lúc này Lộ Gia Nghê mới nhớ tới và tiếp tục đề tài vừa rồi, “Huấn luyện viên Hàn, ngày mai sẽ là cuộc thi thẩm định tuyển chọn của Liên Hiệp Quốc, kỹ thuật lái của tôi vẫn không tốt lắm, còn có thể năng…”


Hàn Dập Hạo lại chẳng muốn nghe cô nói hết, đã lên tiếng ngắt lời nói: “Cô là quân y, ngoại trừ chữa bệnh, những phương diện khác yêu cầu cũng không cao.”


Lộ Gia Nghi lại không nhụt chí mà tiếp tục hỏi: “Vậy phương diện lễ nghi quốc tế, có cần phải chú ý chỗ nào hay không vậy?”


Hàn Dập Hạo nhíu mày, anh cũng không phải bách khoa toàn thư, cô gái này liên tục quấn lấy anh hỏi đủ thứ, huống hồ anh cảm thấy hứng thú vốn chính là Thẩm Tòng Thiện đi cùng với cô, nếu không anh cũng lười phải để ý tới cô gái hoa si này.


“Lộ tiểu thư phải không? Tôi nghĩ thay vì bây giờ hỏi những vấn đề này, lúc đầu khi đi học nên nghe giảng thật tốt.”


Trong lời nói của anh hàm chứa sự mất kiên nhẫn, cho dù là kẻ điếc cũng nghe ra được.


“Dập Hạo.” Trong nháy mắt, bầu không khí có chút ngột ngạt, Tề Danh Dương nhịn không được nhắc nhở anh nên khách sáo một chút, mặc dù anh và Hàn Dập Hạo từ nhỏ cùng nhau lớn lên, biết rõ Hàn Dập Hạo từ trước tới nay không phải là một người thích “Giúp người làm niềm vui”, đối với phái nữ cũng sẽ không đặc biệt tôn trọng, nhưng anh nói như vậy, cũng thật sự là rất thất lễ.


“Này, anh nói cái giọng gì vậy hả. Không muốn nói thì đừng nói, phải dùng tới thái độ này sao.” Thẩm Tòng Thiện lập tức bất bình thay cho bạn tốt, đi dạo gì chứ, làm như kéo được nhị ngũ bát vạn[1] vậy, Gia Nghi mắt mù mới có thể ngắm trúng loại người này.


[1] Nhị ngũ bát vạn là các quân cờ trong mạt chược, kéo được nhị ngũ bát vạn tức là được bài ngon, nên cụm từ này được ví với vẻ kiêu ngạo tự đắc của một người giống như kéo được nhị ngũ bát vạn.


Hàn Dập Hạo nhìn chằm chằm vào Thẩm Tòng Thiện giống như chim ưng săn mồi, lạnh lùng mở miệng nói: “Đến phiên cô dạy tôi sao?”


Thẩm Tòng Thiện há miệng, còn muốn đốp chát trở lại, nhưng Lộ Gia Nghi lại giữ cô lại.


Cô không để ý chút nào mà cười ngọt ngảo, giọng thanh thúy như chuông bạc: “Huấn luyện viên Hàn dạy rất phải, quả thật nên trách tôi đi học không chăm chú, sau này tôi sẽ chú ý.”


Thẩm Tòng Thiện cũng không chịu được nữa, không chịu nổi “Ôn thần” chết tiệt này, càng không chịu nổi bộ dáng mặt dày mày dạn của bạn tốt, cô kéo lấy tay của Lộ Gia Nghi, không nói hai lời xoay người rời đi: “Chúng ta đi!”


“Đùng đoàng!” Một tiếng sét đột nhiên giáng xuống.


“Này, Tòng Thiện, đợi một chút, đừng kéo mình.” Lộ Gia Nghi vẫn còn chưa từ bỏ ý định, thật vất vả mới bắt được một cơ hội có thể gặp Hàn Dập Hạo, cô không muốn từ bỏ quá sớm.


“Lộ đại tiểu thư, mình xin cậu có chút khí phách được không, đừng dùng vẻ mặt say mê này đi dán vào cái mông lạnh của người ta.” Đưa lưng về phía Hàn Dập Hạo và Tề Danh Dương, Thẩm Tòng Thiện kéo Lộ Gia Nghi đi rất nhanh, vừa đi, vừa giảng đạo.


Thấy không thoát được, Lộ Gia Nghi không thể làm gì khác hơn là ngoảnh lại nói xin lỗi với bọn Hàn Dập Hạo: “Huấn luyện viên Hàn, huấn luyện viên Tề, thật xin lỗi, chúng tôi đi trước.”


Tiếng sấm nơi chân trời càng lúc càng dày đặc, từng tia sáng trắng liên tục đánh xuống, một trận mưa lớn sắp kéo tới.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom