Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11-12
Quyển 1 – Chương 11: Đánh nhau với huấn luyện viên (thiếu)
Dù sao Thẩm Tòng Thiện cũng là xuất thân đặc cảnh, huấn luyện thể năng thông thường cô còn chịu đựng nổi, nhưng cường độ huấn luyện cũng đã vượt quá sức tưởng tượng của cô, sau mười ngàn mét, chính là ngổi xổm, nhảy cốc, hít đất, tiếp theo sau đó là mang quần áo nhẹ việt dã 5km.
Sau một vòng, rất nhiều ứng cử viên đều không ngừng than khổ, cũng không phải thể lực bọn họ kém, mà là vừa bắt đầu thì đã huấn luyện cường độ cao như vậy, người bình thường cũng sẽ chịu không nổi.
Vậy mà quân đội giải thích không chê vào đâu được, do thời gian cấp bách, cấp trên đưa chỉ thị xuống chính là ở trong vòng một tuần cần phải tuyển chọn ra một đội chính trị kiên định, tác phong ngoan cường, kỷ luật nghiêm minh, thông thạo nghiệp vụ đội ngũ gìn giữ hòa bình, ngụ ý tức là, đằng sau còn có chấp nhận các người.
Quả nhiên, buổi tối là huấn luyện bơi lội, ngày hôm sau tăng lên lái xe, lái cho đến đêm tối.
Hai ngày kế tiếp, Thẩm Tòng Thiện chỉ cảm thấy cả người giống như sắp rã ra vậy, nhưng tình hình của những người khác cũng không tốt mấy, đã có mười mấy người rút khỏi, còn lại cũng không có một chút cảm giác thoải mái nào.
Chỉ có điều may mà hai ngày này không có gặp tên ôn thần kia, điều này khiến tâm trạng của Thẩm Tòng Thiện khá hơn nhiều.
Nhưng đến ngày thứ ba, cô lại gặp được “Ôn thần” bị cô nguyền rủa ngàn vạn lần.
“Hôm nay là đánh nhau cùng với huấn luyện viên, tôi là huấn luyện viên của các bạn.” Lời nói vẫn ngắn gọn già dặn, vẫn là bộ quân trang khí khái hào hùng bức người, Hàn Dập Hạo không có đội mũ, để tóc mới trông cả người tràn đầy sinh lực, chân anh mang ủng chiến đấu, trên cổ tay đeo găng tay chiến thuật hở ngón màu đen, vẻ mặt nghiêm túc làm cho bầu không khí của cả sân huấn luyện đều căng thẳng.
Anh nói tiếp: “Tôi biết trong các bạn, có không ít người đều là quán quân tranh tài trong cuộc thi đấu võ thuật toàn quốc. Nhưng tôi muốn dạy các bạn, không phải là những động tác biểu diễn thường thức kia, tôi muốn các bạn học chính là, thuật cận chiến quân dụng hiện đại, gọi tắt là MACP!”
Anh vừa dứt lời, lập tức nổi lên một loạt xôn xao.
Anh nói không sai, ở đây đích thật là có rất nhiều quán quân đánh võ, khi bọn họ nghe được tài năng mà mình vẫn lấy làm kiêu ngạo bị gọi là “Động tác biểu diễn”, thì làm sao có thể không tức giận.
“Báo cáo! Sếp, xin anh thu hồi lời nói của mình.” Người học võ tính khí nóng nảy, chịu không nổi một chút sỉ nhục. Quán quân trận đấu Tán Đả[1] nam toàn quốc năm 2010, võ cảnh Sơn Đông – Thiết Tùng Dương, đột nhiên lớn tiếng nói.
[1] Tán Đả (Sanda) – Tán Thủ (Sanshou): là võ chiến đấu tay không tự do.
Hàn Dập Hạo đi tới trước mặt của anh ta, mặt không thay đổi mở miệng hỏi: “Cậu tên là gì.”
“Thiết Tùng Dương! Ứng cử viên Sơn Đông!” Ánh mắt của Thiết Tùng Dương nhìn thẳng về phía trước, lớn tiếng đáp.
“Trung đoàn trưởng võ cảnh Sơn Đông, quán quân trận đấu Tán Đả nam toàn quốc năm 2010, đúng không.” Hàn Dập Hạo sớm đã ghi nhớ thông tin của mỗi người vào trong đầu, anh nhìn chằm chằm vào ánh mắt không phục của Thiết Tùng Dương, đột nhiên đề cao âm lượng: “Bước ra khỏi hàng!”
Quyển 1 – Chương 12: Xử phạt
Đúng như dự đoán, ánh mắt của anh giống như tia X đột nhiên rơi vào trên người của cô, Hàn Dập Hạo đi đến trước mặt của cô, tiếng ủng quân nhân nện “Lộp cộp” nặng nề và đanh thép.
“Cô tên là gì.” Hàn Dập Hạo trầm giọng hỏi.
Móa, em gái nhà anh, thật là cháu nội nhà anh, lại còn giả vờ không biết cô.
Thẩm Tòng Thiện khinh bỉ anh một vạn lần ở trong lòng, nhưng vẫn là không thể không mở miệng nói: “Nhân viên cảnh sát phân cục Tây Đường của thành phố A, Thẩm Tòng Thiện.”
“Giải thích lời nói cô vừa mới nói.” Hàn Dập Hạo lạnh lùng nói, mơ hồ ẩn chứa uy hiếp.
Hai người đứng cạnh nhau, Thẩm Tòng Thiện cao gầy so với anh vẫn còn thấp hơn một cái đầu, cô ngẩng đầu nhìn anh, do ngược sáng khuôn mặt người đàn ông giống như tảng đá lạnh vậy, Thẩm Tòng Thiện lại không sợ chút nào mà nhìn thẳng vào anh, lớn tiếng nói: “Bộ đội gìn giữ hòa bình là do quân đội của các quốc gia cử đi, nhiệm vụ chủ yếu là ngăn chặn xung đột, khôi phục hòa bình; Cảnh sát gìn giữ hòa bình là do cảnh sát của các quốc gia cử đi, chấp hành nhiệm vụ dân sự, thực hiện chức năng của cảnh sát. Sếp, hẳn là anh cũng nắm rõ, hiện tại đứng ở sân tập huấn này đều là các ứng cử viên cảnh sát, chúng tôi không phải là quân nhân, anh thiết lập quân đội dường như dùng không đúng chỗ.”
“Ý của cô là, quân nhân là quân nhân, cảnh sát là cảnh sát, phải không?” Hàn Dập Hạo nhếch cao đôi mày kiếm như lưỡi dao, trong giọng nói nghe ra không chút cảm xúc.
“Đúng vậy.” Thẩm Tòng Thiện thẳng thắn đáp lại.
Hàn Dập Hạo nhìn cô chằm chằm, ngoài dự đoán của cô, anh cũng không có phản bác cô, mà là quay đi.
“Trước khi đến tập huấn, mọi người cũng đã xem qua tài liệu về Samos trước rồi, đúng không!” Anh cất cao giọng, lớn tiếng hỏi.
Bao gồm cả Thẩm Tòng Thiện, hầu hết mọi người đều đã xem trước.
“Rất tốt, chứng minh rằng có không ít người hiểu được bài tập cần phải làm, nhưng có bao nhiêu người nắm rõ nhiệm vụ của lần này.” Dò xét một vòng, anh lại đi trở về trước mặt của Thẩm Tòng Thiện, nhìn cô chằm chằm, mở miệng hỏi.
“Chúng tôi là vì giúp nước sở tại duy trì trật tự trị an…” Thẩm Tòng Thiện cất giọng nói.
“Trước khi nói chuyện, không biết hô báo cáo sao?” Anh đột nhiên quát lớn, ngắt lời cô.
Móa! Móa! Móa! Tên cặn bã! Tên khốn kiếp! Thẩm Tòng Thiện cố nén sự tức giận xuống đáy lòng, nói lại: “Báo cáo sếp! Chúng tôi là vì giúp nước sở tại duy trì trật tự trị anh, bảo vệ tính mạng và an toàn tài sản của người dân nước sở tại, ngăn chặn tội phạm phạm pháp, vì nhân dân nước ở tại mà phục vụ.”
“Tôi hỏi chính là, cô đối với quốc gia Samos này hiểu bao nhiêu.” Anh lạnh lùng liếc mắt nhìn cô.
“Nó là một trong những quốc gia mà Liên Hiệp Quốc công bố là kém phát triển nhất…” Thẩm Tòng Thiện cố nén sự tức giận nói.
Hàn Dập Hạo lại lần nữa ngắt lời cô, anh lắc đầu, hừ mũi phát ra một tiếng giễu cợt: “Cảnh
sát Thẩm, cô vẫn còn là học sinh tiểu học sao? Chỉ biết học thuộc lòng tài liệu?”
Thẩm Tòng Thiện nổi nóng, không che giấu sự tức giận nữa, cô trừng mắt nhìn Hàn Dập Hạo, mắt hạnh xinh đẹp bắn ra lửa: “Xin hỏi sếp, tôi chưa từng đi Samos, không tìm hiểu từ trong tài liệu làm sao biết? Vậy anh cho rằng mỗi người đều giống như anh không cần đoán cũng biết, lý luận suông?”
Mùi thuốc súng nồng nặc khiến cho bầu không khí cũng thay đổi, mặc dù Thẩm Tòng Thiện nói cũng không phải là không có đạo lý, nhưng tất cả mọi người đều không hiểu vì sao cô lại dùng loại giọng điệu và cái nhìn không nên nhìn này đi trêu chọc vị thần mặt đen, không phải là muốn chết sao.
“Bước ra khỏi hàng.” Hàn Dập Hạo cất giọng bình tĩnh, không nhìn ra hỉ nộ.
Thẩm Tòng Thiện thuận theo bước ra.
“Ba tội hít đất.” Anh lạnh lùng nói.
Cô lại càng tức giận hơn nhìn anh chằm chằm, trực giác cho rằng anh là đang quan báo tư thù.
“Thế nào? Ngay cả hít đất cảnh sát Thẩm cũng không làm được sao? Có phải ngồi văn phòng quá lâu, trái lại quên mất mình xuất thân đặc cảnh?” Hàn Dập Hạo giễu cợt nói.
“Báo cáo sếp! Không phải là không làm được, mà là tôi cần một lý do.” Thẩm Tòng Thiện không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.
“Thứ nhất, không có quy củ, trước khi nói chuyện không hô báo cáo, một tội; Thứ hai, trong mắt không có cấp trên, thái độ không tốt, một tội; Thứ ba, trước đó không làm tốt bài tập, đối với nhiệm vụ không có hiểu biết chút nò, một tội; Thứ tư, không phục tùng mệnh lệnh, lại thêm một tội!” Hàn Dập Hạo lớn tiếng nói.
“Tôi chỉ là….” Thẩm Tòng Thiện lên tiếng muốn phản bác.
“Cảnh sát Thẩm, vừa rồi cô cũng đã nói, tôi là quân nhân, tôi không nghe giải thích, ở chỗ này, ngoại trừ tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh, cô không có lựa chọn khác. Dĩ nhiên, trừ phi cô muốn làm người đầu tiên bị tôi đá đi, nếu không, lập tức làm!” Hàn Dập Hạo cương quyết nói.
Nếu như có thể, Thẩm Tòng Thiện thật muốn đá anh ta một đá, tát anh ta một tát, nhưng cô nhịn được, không phải sợ đánh không lại anh ta, mà là vì tranh luận như vậy, anh ta đơn giản chỉ là muốn làm nhục cô, khiến cô tự động rút lui, cô sẽ không cho anh được như ý nguyện.
Con gái báo thù, mười năm không muộn.
“Vâng!” Thẩm Tòng Thiện cao giọng đáp, đi tới phần đất trống bên cạnh, bắt đầu chống đẩy.
Hàn Dập Hạo nhìn cũng không nhìn cô lấy một cái, hoàn toàn coi tiết mục nhỏ này chưa từng xảy ra, tiếp tục hỏi: “Còn có ai có thể nói cho tôi biết, Samos là quốc gia thế nào không?”
Không có ai nói chuyện, ngay cả tiếng hít thở dường như cũng yếu ớt rất nhiều.
Dừng lại một chút, anh nói tiếp: “Samos là một quốc gia đang bị vây trong cuộc nội chiến, mặc dù đang được Liên Hiệp Quốc điều đình, quân chính phủ và vũ trang phản chính phủ đã ký xong thỏa thuận ngừng băn, nhưng cuộc giao tranh ở những khu vực quy mô nhỏ chưa bao giờ đình chỉ. Nhiệm vụ gìn giữ hòa bình lần này, không đơn thuần là trợ giúp quốc gia này khôi phục trật tự trị an, mà là muốn hoàn toàn chấm dứt nội chiến. Nội bộ Liên Hiệp Quốc cơ bản đã đạt tới nhất trí, lúc cần thiết, có thể ‘được phép tham gia’ quân sự, thậm chí giúp đỡ chính quyền mới lên nắm quyền. Đây cũng chín là nói, bộ đội gìn giữ hòa bình đa quốc gia bất cứ lúc nào cũng có thể tham gia chiến đấu.”
Nói tới đây, anh lại dừng lại chốc lát, chờ xem phản ứng của các ứng cử viên.
Qủa nhiên có người bộc lộ vẻ mặt sợ hãi.
Anh tiếp tục nói: “Xét thấy Samos càng lúc càng nhiều sự kiện bắt cóc con tin, Liên Hiệp Quốc quyết định sáp nhật cảnh sát gìn giữ hòa bình vào đội ngũ gìn giữ hòa bình. Nói cách khác, sau một tuần sát hạch, người đạt tiêu chuẩn, đều trở thanh cảnh sát gìn giữ hòa bình cũng được xếp vào quân đội gìn giữ hòa bình, các bạn chấp hành nhiệm vụ cũng không thể so với quân chính quy vững chắc, vì vậy lần này cấp trên mới cử quân đội tới huấn luyện các bạn. Cho nên, đến lúc đó các bạn vừa là cảnh sát, lại vừa là quân nhân, nghe rõ không!”
“Rõ!” Âm thanh đồng loạt vang lên vang dội.
“Lớn tiếng một chút!” Anh quát.
“Rõ!” Âm than chọc thủng mây xanh.
“Được, tốt lắm!” Hàn Dập Hạo gật đầu, “Tiếp sau đây là do huấn luyện Lăng dạy các bạn động tác cơ bản về MACP.”
Nói xong, một huấn luyện viên khác tiến lên, thế chỗ công việc của anh.
Hàn Dập Hạo rảo bước đi tới trước mặt Thẩm Tòng Thiện vẫn còn đang làm chống đẩy, nhàn nhạt mở miệng nói: “Nếu như muốn rút khỏi, bổn thiếu có thể thành toàn cho cô.”
Lần này, Thẩm Tòng Thiện càng khẳng định tên khốn này là cố ý, cô cắn răng, vừa chống đẩy lên xuống vừa kiên định nói: “Anh nằm mơ đi, tôi nhất định sẽ kiên trì đến cùng, sẽ không để cho anh xem thường.”
“Mỏi mắt mong chờ.” Anh nhếch lên một độ cong, cười lạnh nói.
Thẩm Tòng Thiện không có để ý tới anh nữa, nhanh chóng làm xong chống đẩy, sau khi được sự cho phép của anh, trở về hàng ngũ, gia nhập vào huấn luyện.
Chương 34: Cùng thú triền miên.
tốt như vậy cũng không nhiều lắm. Nếu có thể chơi một lần, trả giá lớn một chút thì sao? Huống chi bộ lạc Hắc Sơn vốn là mới thành lập không lâu, dù bị bọn họ chiếm đoạt vài người thì cũng không dám làm gì.
“Tôi, Da La, Arthur, Bối Lý, Lora, Horry thêm vài giống đực khác, khoảng mười người. Anh thấy thế nào?” Dứt lời thì cô quay sang khẽ hỏi Horry. Thực lực của bộ lạc Hắc Sơn cường hãn, hình thú khổng lồ, người có thể bay tốt nhất là ai?
Horry nghi ngờ mà nhìn Đường Lâm, mù tịt không biết cô dặn những điều này làm gì. Hắn hơi lo lắng những người này tới bộ lạc Thiết Chùy là có đi không về. Đường Lâm không biết, Lord có thể không biết sao? Sao có thể để mặc Đường Lâm làm liều. Lúc này lại không thể nói thẳng, nhanh chóng gãi tai.
Tuy vậy nhưng Horry vẫn làm theo lời Đường Lâm dặn dò, sắp xếp thật ổn.
Bộ lạc Thiết Chùy cũng không gần bộ lạc Hắc Sơn. Nhưng nếu hóa thành hình thú thì dĩ nhiên là khác. Vừa ra khỏi bộ lạc Hắc Sơn, mọi người nhanh chóng hóa hình. Jack nghi ngờ mà nhìn Đường Lâm đứng cạnh Arthur. Arthur hóa thành hình thú trong nháy mắt, hình thú cao lớn trắng như tuyết, như hạc giữa bầy gà, bề ngoài nổi bật.
“Sao Lâm không thay đổi hình dạng?” Giống đực đều có thể hóa hình giống cái mới không thể. Jack liếc nhìn dáng vẻ đứng yên không giống như sắp hóa hình của cô, lập tức nói ra chỗ kỳ lạ.
Đường Lâm cười nhạt một tiếng, nói: “Trước đây vài ngày thân thể bị thương, Lord dặn không được hóa hình. Tôi để Arthur mang theo tôi một đoạn, sẽ không kéo dài thời gian của mọi người.”
Mí mắt khẽ chớp, Jack cười mỉa: “Vậy hay Lâm ngồi lên vai tôi đi?” Hắn ngửa mặt lên trời rống to, hình thú cũng coi như cao lớn giữa đám người bộ lạc Thiết Chùy, cũng khỏe mạnh. Thảo nào Jack có thể làm tộc trưởng bộ lạc Thiết Chùy. Chỉ riêng hình thể thì người bình thường đã không thể so sánh được.
Liếc nhìn tầng tầng ghét bên ngoài người Jack, Đường Lâm cố nén khó chịu nơi cổ họng, nụ cười trên mặt vô cùng méo mó, “Tốc độ của Arthur rất nhanh. Mời tộc trưởng Jack dẫn đường.”
Jack còn định nói gì thì Da La đi tới, ôm Đường Lâm vào lòng, nhanh chóng nhảy lên lưng Arthur: “Mời tộc trưởng Jack chuẩn bị! Thân thể Lâm bị thương, tôi dẫn anh ta là được rồi.” Giọng điệu lạnh nhạt, lộ ra chút mất kiên nhẫn. Thấy thế, Jack đành phải im lặng đi lên trước, bắt đầu phi nước đại.
“Da La, anh có ý gì?” Arthur bất mãn, quay đầu sang chỗ khác, trừng Da La đang ngồi trên người hắn. Sự tàn ác từ từ tụ lại nơi đáy mắt. Những người khác ào ào hóa hình, vây Arthur vào giữa, chuân bị lên đường. Horry khẽ dặn dò Wall mấy câu, để bọn họ yên tâm sống trong bộ lạc. Trong khoảng thời gian này đừng hành động thiếu suy nghĩ.
Da La cười lưu manh, “Biết rõ hình rắn của tôi không theo kịp tốc độ của các anh, chở tôi một đoạn, tiện thể tôi có thể che chở Lâm tránh bị Jack chiếm lời.”
Nghe thấy lời Dạ La, Arthur cúi đầu xuống, không tranh cãi nữa. Ai không biết da mặt Da La dày nhất.
Mắt Đường Lâm lóe lên tinh quang, nhìn Bối Ly và Lord trong hình thú đứng quanh đó. Bối Lý là báo đen, bộ lông ngắn mảnh dán chặt vào thân thể hắn khiên người ta không khỏi nhìn mà mê mẩn. Lord là sói màu xám bạc, trên trán có một viên tinh thể màu xám bạc. Đồng tử màu vàng tỏa ra sự lạnh lùng nghiêm nghị, thân thể cường tráng mạnh mẽ, răng nhọn hơi lộ ra, khiến người ta không rét mà run.
Cánh tay ôm Đường Lâm của Da La không khỏi cứng đờ. Hừ! Hắn cắn vành tai cô, nói như trút giận: “Lâm, không công bằng, sao thấy hình thú của anh là hoảng sợ? Em nói xem phải đền bù anh thế nào?” Sức lực rất mạnh khiến người Đường Lâm run lên, im lặng mà nghe Da La nói lời ghen tuông.
Cảm nhận được Da La lớn mật vuốt ve thân thể cô, “Đừng làm loạn. Sau này còn có một trận đánh ác liệt. Cất hai thứ này cho kỹ, ngậm rễ cây vào miệng. Bột phấn thì khi tới bộ lạc Thiết Chùy liền vẩy lên người.”
Đường Lâm u ám nghiêm mặt, lộ hàm răng trắng tinh ra khiến ham muốn đang rục rịch của Da La dừng lại, cẩn thận nhận lấy thứ cô đưa, đặt vào khóe môi, khẽ ngửi.
“Lord làm?” Da La cẩn thận nhìn Đường Lâm. Lúc trước hắn đã từng thấy thứ này. Là hắn đích thân cầm thứ đồ chơi này hạ độc thủ với Wall. Đến giờ bộ dạng Wall đau đến mức không muốn sống vẫn con là ký ức mới mẻ trong hắn.
“Ừ, tới lúc vào bộ lạc Thiết Chùy thì nhớ vẩy thứ đồ chơi này lên người. Không phải Jack chú ý các anh sao? Em muốn để hắn quỳ xuống cầu xin chúng ta.” Sát ý sắc bén đồng tử lộ ra vẻ sâu xa, có phong tình không nói nên lời. Da La thấy thế thì ngẩn ra, cúi đầu, mãnh liệt gặm Đường Lâm một trận. Nếu không phải sắp lên dường thì Da La đã nổi thú tính rồi.
Arthur phía dưới hừ lạnh một tiếng,thức tỉnh Da La!
Dù sao Thẩm Tòng Thiện cũng là xuất thân đặc cảnh, huấn luyện thể năng thông thường cô còn chịu đựng nổi, nhưng cường độ huấn luyện cũng đã vượt quá sức tưởng tượng của cô, sau mười ngàn mét, chính là ngổi xổm, nhảy cốc, hít đất, tiếp theo sau đó là mang quần áo nhẹ việt dã 5km.
Sau một vòng, rất nhiều ứng cử viên đều không ngừng than khổ, cũng không phải thể lực bọn họ kém, mà là vừa bắt đầu thì đã huấn luyện cường độ cao như vậy, người bình thường cũng sẽ chịu không nổi.
Vậy mà quân đội giải thích không chê vào đâu được, do thời gian cấp bách, cấp trên đưa chỉ thị xuống chính là ở trong vòng một tuần cần phải tuyển chọn ra một đội chính trị kiên định, tác phong ngoan cường, kỷ luật nghiêm minh, thông thạo nghiệp vụ đội ngũ gìn giữ hòa bình, ngụ ý tức là, đằng sau còn có chấp nhận các người.
Quả nhiên, buổi tối là huấn luyện bơi lội, ngày hôm sau tăng lên lái xe, lái cho đến đêm tối.
Hai ngày kế tiếp, Thẩm Tòng Thiện chỉ cảm thấy cả người giống như sắp rã ra vậy, nhưng tình hình của những người khác cũng không tốt mấy, đã có mười mấy người rút khỏi, còn lại cũng không có một chút cảm giác thoải mái nào.
Chỉ có điều may mà hai ngày này không có gặp tên ôn thần kia, điều này khiến tâm trạng của Thẩm Tòng Thiện khá hơn nhiều.
Nhưng đến ngày thứ ba, cô lại gặp được “Ôn thần” bị cô nguyền rủa ngàn vạn lần.
“Hôm nay là đánh nhau cùng với huấn luyện viên, tôi là huấn luyện viên của các bạn.” Lời nói vẫn ngắn gọn già dặn, vẫn là bộ quân trang khí khái hào hùng bức người, Hàn Dập Hạo không có đội mũ, để tóc mới trông cả người tràn đầy sinh lực, chân anh mang ủng chiến đấu, trên cổ tay đeo găng tay chiến thuật hở ngón màu đen, vẻ mặt nghiêm túc làm cho bầu không khí của cả sân huấn luyện đều căng thẳng.
Anh nói tiếp: “Tôi biết trong các bạn, có không ít người đều là quán quân tranh tài trong cuộc thi đấu võ thuật toàn quốc. Nhưng tôi muốn dạy các bạn, không phải là những động tác biểu diễn thường thức kia, tôi muốn các bạn học chính là, thuật cận chiến quân dụng hiện đại, gọi tắt là MACP!”
Anh vừa dứt lời, lập tức nổi lên một loạt xôn xao.
Anh nói không sai, ở đây đích thật là có rất nhiều quán quân đánh võ, khi bọn họ nghe được tài năng mà mình vẫn lấy làm kiêu ngạo bị gọi là “Động tác biểu diễn”, thì làm sao có thể không tức giận.
“Báo cáo! Sếp, xin anh thu hồi lời nói của mình.” Người học võ tính khí nóng nảy, chịu không nổi một chút sỉ nhục. Quán quân trận đấu Tán Đả[1] nam toàn quốc năm 2010, võ cảnh Sơn Đông – Thiết Tùng Dương, đột nhiên lớn tiếng nói.
[1] Tán Đả (Sanda) – Tán Thủ (Sanshou): là võ chiến đấu tay không tự do.
Hàn Dập Hạo đi tới trước mặt của anh ta, mặt không thay đổi mở miệng hỏi: “Cậu tên là gì.”
“Thiết Tùng Dương! Ứng cử viên Sơn Đông!” Ánh mắt của Thiết Tùng Dương nhìn thẳng về phía trước, lớn tiếng đáp.
“Trung đoàn trưởng võ cảnh Sơn Đông, quán quân trận đấu Tán Đả nam toàn quốc năm 2010, đúng không.” Hàn Dập Hạo sớm đã ghi nhớ thông tin của mỗi người vào trong đầu, anh nhìn chằm chằm vào ánh mắt không phục của Thiết Tùng Dương, đột nhiên đề cao âm lượng: “Bước ra khỏi hàng!”
Quyển 1 – Chương 12: Xử phạt
Đúng như dự đoán, ánh mắt của anh giống như tia X đột nhiên rơi vào trên người của cô, Hàn Dập Hạo đi đến trước mặt của cô, tiếng ủng quân nhân nện “Lộp cộp” nặng nề và đanh thép.
“Cô tên là gì.” Hàn Dập Hạo trầm giọng hỏi.
Móa, em gái nhà anh, thật là cháu nội nhà anh, lại còn giả vờ không biết cô.
Thẩm Tòng Thiện khinh bỉ anh một vạn lần ở trong lòng, nhưng vẫn là không thể không mở miệng nói: “Nhân viên cảnh sát phân cục Tây Đường của thành phố A, Thẩm Tòng Thiện.”
“Giải thích lời nói cô vừa mới nói.” Hàn Dập Hạo lạnh lùng nói, mơ hồ ẩn chứa uy hiếp.
Hai người đứng cạnh nhau, Thẩm Tòng Thiện cao gầy so với anh vẫn còn thấp hơn một cái đầu, cô ngẩng đầu nhìn anh, do ngược sáng khuôn mặt người đàn ông giống như tảng đá lạnh vậy, Thẩm Tòng Thiện lại không sợ chút nào mà nhìn thẳng vào anh, lớn tiếng nói: “Bộ đội gìn giữ hòa bình là do quân đội của các quốc gia cử đi, nhiệm vụ chủ yếu là ngăn chặn xung đột, khôi phục hòa bình; Cảnh sát gìn giữ hòa bình là do cảnh sát của các quốc gia cử đi, chấp hành nhiệm vụ dân sự, thực hiện chức năng của cảnh sát. Sếp, hẳn là anh cũng nắm rõ, hiện tại đứng ở sân tập huấn này đều là các ứng cử viên cảnh sát, chúng tôi không phải là quân nhân, anh thiết lập quân đội dường như dùng không đúng chỗ.”
“Ý của cô là, quân nhân là quân nhân, cảnh sát là cảnh sát, phải không?” Hàn Dập Hạo nhếch cao đôi mày kiếm như lưỡi dao, trong giọng nói nghe ra không chút cảm xúc.
“Đúng vậy.” Thẩm Tòng Thiện thẳng thắn đáp lại.
Hàn Dập Hạo nhìn cô chằm chằm, ngoài dự đoán của cô, anh cũng không có phản bác cô, mà là quay đi.
“Trước khi đến tập huấn, mọi người cũng đã xem qua tài liệu về Samos trước rồi, đúng không!” Anh cất cao giọng, lớn tiếng hỏi.
Bao gồm cả Thẩm Tòng Thiện, hầu hết mọi người đều đã xem trước.
“Rất tốt, chứng minh rằng có không ít người hiểu được bài tập cần phải làm, nhưng có bao nhiêu người nắm rõ nhiệm vụ của lần này.” Dò xét một vòng, anh lại đi trở về trước mặt của Thẩm Tòng Thiện, nhìn cô chằm chằm, mở miệng hỏi.
“Chúng tôi là vì giúp nước sở tại duy trì trật tự trị an…” Thẩm Tòng Thiện cất giọng nói.
“Trước khi nói chuyện, không biết hô báo cáo sao?” Anh đột nhiên quát lớn, ngắt lời cô.
Móa! Móa! Móa! Tên cặn bã! Tên khốn kiếp! Thẩm Tòng Thiện cố nén sự tức giận xuống đáy lòng, nói lại: “Báo cáo sếp! Chúng tôi là vì giúp nước sở tại duy trì trật tự trị anh, bảo vệ tính mạng và an toàn tài sản của người dân nước sở tại, ngăn chặn tội phạm phạm pháp, vì nhân dân nước ở tại mà phục vụ.”
“Tôi hỏi chính là, cô đối với quốc gia Samos này hiểu bao nhiêu.” Anh lạnh lùng liếc mắt nhìn cô.
“Nó là một trong những quốc gia mà Liên Hiệp Quốc công bố là kém phát triển nhất…” Thẩm Tòng Thiện cố nén sự tức giận nói.
Hàn Dập Hạo lại lần nữa ngắt lời cô, anh lắc đầu, hừ mũi phát ra một tiếng giễu cợt: “Cảnh
sát Thẩm, cô vẫn còn là học sinh tiểu học sao? Chỉ biết học thuộc lòng tài liệu?”
Thẩm Tòng Thiện nổi nóng, không che giấu sự tức giận nữa, cô trừng mắt nhìn Hàn Dập Hạo, mắt hạnh xinh đẹp bắn ra lửa: “Xin hỏi sếp, tôi chưa từng đi Samos, không tìm hiểu từ trong tài liệu làm sao biết? Vậy anh cho rằng mỗi người đều giống như anh không cần đoán cũng biết, lý luận suông?”
Mùi thuốc súng nồng nặc khiến cho bầu không khí cũng thay đổi, mặc dù Thẩm Tòng Thiện nói cũng không phải là không có đạo lý, nhưng tất cả mọi người đều không hiểu vì sao cô lại dùng loại giọng điệu và cái nhìn không nên nhìn này đi trêu chọc vị thần mặt đen, không phải là muốn chết sao.
“Bước ra khỏi hàng.” Hàn Dập Hạo cất giọng bình tĩnh, không nhìn ra hỉ nộ.
Thẩm Tòng Thiện thuận theo bước ra.
“Ba tội hít đất.” Anh lạnh lùng nói.
Cô lại càng tức giận hơn nhìn anh chằm chằm, trực giác cho rằng anh là đang quan báo tư thù.
“Thế nào? Ngay cả hít đất cảnh sát Thẩm cũng không làm được sao? Có phải ngồi văn phòng quá lâu, trái lại quên mất mình xuất thân đặc cảnh?” Hàn Dập Hạo giễu cợt nói.
“Báo cáo sếp! Không phải là không làm được, mà là tôi cần một lý do.” Thẩm Tòng Thiện không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.
“Thứ nhất, không có quy củ, trước khi nói chuyện không hô báo cáo, một tội; Thứ hai, trong mắt không có cấp trên, thái độ không tốt, một tội; Thứ ba, trước đó không làm tốt bài tập, đối với nhiệm vụ không có hiểu biết chút nò, một tội; Thứ tư, không phục tùng mệnh lệnh, lại thêm một tội!” Hàn Dập Hạo lớn tiếng nói.
“Tôi chỉ là….” Thẩm Tòng Thiện lên tiếng muốn phản bác.
“Cảnh sát Thẩm, vừa rồi cô cũng đã nói, tôi là quân nhân, tôi không nghe giải thích, ở chỗ này, ngoại trừ tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh, cô không có lựa chọn khác. Dĩ nhiên, trừ phi cô muốn làm người đầu tiên bị tôi đá đi, nếu không, lập tức làm!” Hàn Dập Hạo cương quyết nói.
Nếu như có thể, Thẩm Tòng Thiện thật muốn đá anh ta một đá, tát anh ta một tát, nhưng cô nhịn được, không phải sợ đánh không lại anh ta, mà là vì tranh luận như vậy, anh ta đơn giản chỉ là muốn làm nhục cô, khiến cô tự động rút lui, cô sẽ không cho anh được như ý nguyện.
Con gái báo thù, mười năm không muộn.
“Vâng!” Thẩm Tòng Thiện cao giọng đáp, đi tới phần đất trống bên cạnh, bắt đầu chống đẩy.
Hàn Dập Hạo nhìn cũng không nhìn cô lấy một cái, hoàn toàn coi tiết mục nhỏ này chưa từng xảy ra, tiếp tục hỏi: “Còn có ai có thể nói cho tôi biết, Samos là quốc gia thế nào không?”
Không có ai nói chuyện, ngay cả tiếng hít thở dường như cũng yếu ớt rất nhiều.
Dừng lại một chút, anh nói tiếp: “Samos là một quốc gia đang bị vây trong cuộc nội chiến, mặc dù đang được Liên Hiệp Quốc điều đình, quân chính phủ và vũ trang phản chính phủ đã ký xong thỏa thuận ngừng băn, nhưng cuộc giao tranh ở những khu vực quy mô nhỏ chưa bao giờ đình chỉ. Nhiệm vụ gìn giữ hòa bình lần này, không đơn thuần là trợ giúp quốc gia này khôi phục trật tự trị an, mà là muốn hoàn toàn chấm dứt nội chiến. Nội bộ Liên Hiệp Quốc cơ bản đã đạt tới nhất trí, lúc cần thiết, có thể ‘được phép tham gia’ quân sự, thậm chí giúp đỡ chính quyền mới lên nắm quyền. Đây cũng chín là nói, bộ đội gìn giữ hòa bình đa quốc gia bất cứ lúc nào cũng có thể tham gia chiến đấu.”
Nói tới đây, anh lại dừng lại chốc lát, chờ xem phản ứng của các ứng cử viên.
Qủa nhiên có người bộc lộ vẻ mặt sợ hãi.
Anh tiếp tục nói: “Xét thấy Samos càng lúc càng nhiều sự kiện bắt cóc con tin, Liên Hiệp Quốc quyết định sáp nhật cảnh sát gìn giữ hòa bình vào đội ngũ gìn giữ hòa bình. Nói cách khác, sau một tuần sát hạch, người đạt tiêu chuẩn, đều trở thanh cảnh sát gìn giữ hòa bình cũng được xếp vào quân đội gìn giữ hòa bình, các bạn chấp hành nhiệm vụ cũng không thể so với quân chính quy vững chắc, vì vậy lần này cấp trên mới cử quân đội tới huấn luyện các bạn. Cho nên, đến lúc đó các bạn vừa là cảnh sát, lại vừa là quân nhân, nghe rõ không!”
“Rõ!” Âm thanh đồng loạt vang lên vang dội.
“Lớn tiếng một chút!” Anh quát.
“Rõ!” Âm than chọc thủng mây xanh.
“Được, tốt lắm!” Hàn Dập Hạo gật đầu, “Tiếp sau đây là do huấn luyện Lăng dạy các bạn động tác cơ bản về MACP.”
Nói xong, một huấn luyện viên khác tiến lên, thế chỗ công việc của anh.
Hàn Dập Hạo rảo bước đi tới trước mặt Thẩm Tòng Thiện vẫn còn đang làm chống đẩy, nhàn nhạt mở miệng nói: “Nếu như muốn rút khỏi, bổn thiếu có thể thành toàn cho cô.”
Lần này, Thẩm Tòng Thiện càng khẳng định tên khốn này là cố ý, cô cắn răng, vừa chống đẩy lên xuống vừa kiên định nói: “Anh nằm mơ đi, tôi nhất định sẽ kiên trì đến cùng, sẽ không để cho anh xem thường.”
“Mỏi mắt mong chờ.” Anh nhếch lên một độ cong, cười lạnh nói.
Thẩm Tòng Thiện không có để ý tới anh nữa, nhanh chóng làm xong chống đẩy, sau khi được sự cho phép của anh, trở về hàng ngũ, gia nhập vào huấn luyện.
Chương 34: Cùng thú triền miên.
tốt như vậy cũng không nhiều lắm. Nếu có thể chơi một lần, trả giá lớn một chút thì sao? Huống chi bộ lạc Hắc Sơn vốn là mới thành lập không lâu, dù bị bọn họ chiếm đoạt vài người thì cũng không dám làm gì.
“Tôi, Da La, Arthur, Bối Lý, Lora, Horry thêm vài giống đực khác, khoảng mười người. Anh thấy thế nào?” Dứt lời thì cô quay sang khẽ hỏi Horry. Thực lực của bộ lạc Hắc Sơn cường hãn, hình thú khổng lồ, người có thể bay tốt nhất là ai?
Horry nghi ngờ mà nhìn Đường Lâm, mù tịt không biết cô dặn những điều này làm gì. Hắn hơi lo lắng những người này tới bộ lạc Thiết Chùy là có đi không về. Đường Lâm không biết, Lord có thể không biết sao? Sao có thể để mặc Đường Lâm làm liều. Lúc này lại không thể nói thẳng, nhanh chóng gãi tai.
Tuy vậy nhưng Horry vẫn làm theo lời Đường Lâm dặn dò, sắp xếp thật ổn.
Bộ lạc Thiết Chùy cũng không gần bộ lạc Hắc Sơn. Nhưng nếu hóa thành hình thú thì dĩ nhiên là khác. Vừa ra khỏi bộ lạc Hắc Sơn, mọi người nhanh chóng hóa hình. Jack nghi ngờ mà nhìn Đường Lâm đứng cạnh Arthur. Arthur hóa thành hình thú trong nháy mắt, hình thú cao lớn trắng như tuyết, như hạc giữa bầy gà, bề ngoài nổi bật.
“Sao Lâm không thay đổi hình dạng?” Giống đực đều có thể hóa hình giống cái mới không thể. Jack liếc nhìn dáng vẻ đứng yên không giống như sắp hóa hình của cô, lập tức nói ra chỗ kỳ lạ.
Đường Lâm cười nhạt một tiếng, nói: “Trước đây vài ngày thân thể bị thương, Lord dặn không được hóa hình. Tôi để Arthur mang theo tôi một đoạn, sẽ không kéo dài thời gian của mọi người.”
Mí mắt khẽ chớp, Jack cười mỉa: “Vậy hay Lâm ngồi lên vai tôi đi?” Hắn ngửa mặt lên trời rống to, hình thú cũng coi như cao lớn giữa đám người bộ lạc Thiết Chùy, cũng khỏe mạnh. Thảo nào Jack có thể làm tộc trưởng bộ lạc Thiết Chùy. Chỉ riêng hình thể thì người bình thường đã không thể so sánh được.
Liếc nhìn tầng tầng ghét bên ngoài người Jack, Đường Lâm cố nén khó chịu nơi cổ họng, nụ cười trên mặt vô cùng méo mó, “Tốc độ của Arthur rất nhanh. Mời tộc trưởng Jack dẫn đường.”
Jack còn định nói gì thì Da La đi tới, ôm Đường Lâm vào lòng, nhanh chóng nhảy lên lưng Arthur: “Mời tộc trưởng Jack chuẩn bị! Thân thể Lâm bị thương, tôi dẫn anh ta là được rồi.” Giọng điệu lạnh nhạt, lộ ra chút mất kiên nhẫn. Thấy thế, Jack đành phải im lặng đi lên trước, bắt đầu phi nước đại.
“Da La, anh có ý gì?” Arthur bất mãn, quay đầu sang chỗ khác, trừng Da La đang ngồi trên người hắn. Sự tàn ác từ từ tụ lại nơi đáy mắt. Những người khác ào ào hóa hình, vây Arthur vào giữa, chuân bị lên đường. Horry khẽ dặn dò Wall mấy câu, để bọn họ yên tâm sống trong bộ lạc. Trong khoảng thời gian này đừng hành động thiếu suy nghĩ.
Da La cười lưu manh, “Biết rõ hình rắn của tôi không theo kịp tốc độ của các anh, chở tôi một đoạn, tiện thể tôi có thể che chở Lâm tránh bị Jack chiếm lời.”
Nghe thấy lời Dạ La, Arthur cúi đầu xuống, không tranh cãi nữa. Ai không biết da mặt Da La dày nhất.
Mắt Đường Lâm lóe lên tinh quang, nhìn Bối Ly và Lord trong hình thú đứng quanh đó. Bối Lý là báo đen, bộ lông ngắn mảnh dán chặt vào thân thể hắn khiên người ta không khỏi nhìn mà mê mẩn. Lord là sói màu xám bạc, trên trán có một viên tinh thể màu xám bạc. Đồng tử màu vàng tỏa ra sự lạnh lùng nghiêm nghị, thân thể cường tráng mạnh mẽ, răng nhọn hơi lộ ra, khiến người ta không rét mà run.
Cánh tay ôm Đường Lâm của Da La không khỏi cứng đờ. Hừ! Hắn cắn vành tai cô, nói như trút giận: “Lâm, không công bằng, sao thấy hình thú của anh là hoảng sợ? Em nói xem phải đền bù anh thế nào?” Sức lực rất mạnh khiến người Đường Lâm run lên, im lặng mà nghe Da La nói lời ghen tuông.
Cảm nhận được Da La lớn mật vuốt ve thân thể cô, “Đừng làm loạn. Sau này còn có một trận đánh ác liệt. Cất hai thứ này cho kỹ, ngậm rễ cây vào miệng. Bột phấn thì khi tới bộ lạc Thiết Chùy liền vẩy lên người.”
Đường Lâm u ám nghiêm mặt, lộ hàm răng trắng tinh ra khiến ham muốn đang rục rịch của Da La dừng lại, cẩn thận nhận lấy thứ cô đưa, đặt vào khóe môi, khẽ ngửi.
“Lord làm?” Da La cẩn thận nhìn Đường Lâm. Lúc trước hắn đã từng thấy thứ này. Là hắn đích thân cầm thứ đồ chơi này hạ độc thủ với Wall. Đến giờ bộ dạng Wall đau đến mức không muốn sống vẫn con là ký ức mới mẻ trong hắn.
“Ừ, tới lúc vào bộ lạc Thiết Chùy thì nhớ vẩy thứ đồ chơi này lên người. Không phải Jack chú ý các anh sao? Em muốn để hắn quỳ xuống cầu xin chúng ta.” Sát ý sắc bén đồng tử lộ ra vẻ sâu xa, có phong tình không nói nên lời. Da La thấy thế thì ngẩn ra, cúi đầu, mãnh liệt gặm Đường Lâm một trận. Nếu không phải sắp lên dường thì Da La đã nổi thú tính rồi.
Arthur phía dưới hừ lạnh một tiếng,thức tỉnh Da La!