• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Quân Lâm binh vương (2 Viewers)

  • Chương 61-65

Chương 61 Chuyên nghiệp và không chuyên nghiệp

Thủ lĩnh sát thủ mắt thấy Dạ Cô Hàn tạm thời không có đuổi kịp mình, trong lòng thở ra phào một hơi, vừa co giò chạy, vừa quan sát chung quanh, bỗng nhìn thấy tên công tử bột Quân Mạc Tà đã chuyển thành tư thế đang ngửa mặt hướng lên trời từ lúc nào, cả người nằm trên mặt đất, hai con mắt đang mở to nhìn hắn cười hĩ hĩ, không khỏi ngẩn ra: "Lẽ nào tiểu tử này còn chưa chết?". Quay đầu nhìn lại, Dạ Cô Hàn đã đem đồng bạn của mình bức vào tử địa, nhìn dáng vẻ của hắn chính là muốn bắt sống, tạm thời không thể chú ý đến mình, tâm niệm vừa chuyển, không khỏi sinh lòng hung ác. Giết không được Linh Mộng công chúa, nhưng nếu là Quân Mạc Tà chết, kinh thành cũng sẽ đại loạn à? Nhất thời thân hình chững lại, liệu có nên hạ xuống dưới tặng cái tên quần áo lụa là này thêm một kiếm lên hay không? Đang nghĩ trong đầu, đột nhiên thấy ở phía dưới, tên tiểu tử kia hướng về mình nháy mắt, thè lưỡi, làm mặt quỷ, đang thấp giọng chửi một câu: "Ta abcxyz con mẹ ngươi". Thanh âm cực bé, bốn phía vốn là đang kêu loạn, xa xa tiếng vó ngựa rầm rầm lao đến, người khác ở gần nhất cũng cách mấy trượng, căn bản không nghe thấy gì, càng không có chú ý đến động tĩnh bên này, tất cả mọi người đang quan tâm đến việc Dạ Cô Hàn xuất thủ, chỉ có vị sát thủ thủ lĩnh này đang toàn lực chạy trốn, cự ly càng lúc càng gần, nên hắn vẫn nghe rõ ràng, nhất thời tức giận đến tròng mắt đều lồi ra. Con bà nó, lão tử không làm gì được thiên huyền cường giả, chẳng lẽ còn giết không được ngươi cái tên quần áo lụa là phá gia chi tử nhà ngươi? Ngươi tuổi gì mà dám chửi lão tử hả, hả! Oanh một tiếng lập tức hạ xuống, trường kiếm hung hăng đâm ra. Trong lòng tức giận mắng:" Lão tử làm thịt ngươi!" Đúng lúc này, đột nhiên trước mắt một xanh lam như trời cao biển rộng đồng thời xuất hiện trước mắt mình, một thanh phi đao màu xanh da trời, vô cùng thần bí mà mỹ lệ, mộng ảo xuất hiện ở trước mặt, mục tiêu, chính là yết hầu mình.

- Thiên huyền...

Tên thủ lĩnh thất kinh, nhất thời tay chân lạnh lẽo, sợ hãi đến cùng cực, hơn nữa tư thế hắn vốn là đang rơi xuống, một hơi thở đã trút, nhất thời rơi xuống, còn chưa chấm đất, chuôi lam sắc phi đao này đã cắm vào cổ họng của hắn, sâu đến ba tấc. " Lạch cạch" một tiếng, vị thủ lĩnh sát thủ này mãi cho đến lúc chết vẫn còn hi lý hồ đồ, vì sao Dạ Cô Hàn rõ ràng ở ngoài ba mươi trượng, mà phi đao xuất hiện ở chỗ này? Vậy là sao chứ? Cái nghi vấn này, khiến vị kim phẩm sát thủ nghẹn uất, đến khi chết còn mơ hồ không giải thích được. Hai con mắt trợn trừng đầy thắc mắc, bộ dạng như là một tên học sinh hiếu học ham học hỏi vậy...

Quân lâm lúc trước vốn đã thụ thương không nhẹ, di chuyển có chút không linh hoạt. Tuy nói vết thương đã được chữa trị, nhưng dù sao vẫn ăn trọn cú đá của một ngân huyền cường giả, kiểu gì cũng có ảnh hưởng. Nên hắn đành trơ mắt nhìn tên kim phẩm sát thủ với vẻ mặt nghi hoặc không giải thích được đang đổ ập về phía mình, điểm chết người là, tên phải gió này ngay khi đã chết, trường kiếm vẫn nắm ở trong tay...

- Thật là mụ nội nó, chết cũng không thôi!

Quân lâm trong lòng mắng to một tiếng, liều mạng di chuyển thân thể về phía trước, cố gắng tránh mũi kiếm đâm vào chổ yếu hại. Phanh! Thi thể thủ lĩnh sát thủ rơi thẳng lên người Quân lâm, trường kiếm vẫn trong tay hắn đâm vào đùi Quân lâm nghe cái soạt. Mẹ cha ơi, thánh thần ơi, Lạy Phật, Lạy Chúa, Lạy Thánh A La, nếu như nhát kiếm này đi lên phía trái vài phần, Quân đại sát thủ sẽ quang vinh trở thành một chức nghiệp giả trong hoàng cung mất rồi ( Thái giám ý mà). Đội ơn các vị lắm lắm!. Truyện Hài Hước

- Ui...da...Trời ơi!

Quân lâm bị đụng đánh ầm một tiếng, hít thở không thông, trường kiếm xuyên vào chân, hắn đau đớn kêu một tiếng, chịu hết nổi Quân Đại Thiếu gia lấy hết sức bình sinh gào một câu: " Con bà nó!Ai ngờ chết rồi mà cũng có thể cầm kiếm làm bị thương người khác? Thế giới này thực sự là kỳ diệu a!". Trường kiếm xuyên qua đùi Quân lâm, ghim luôn xuống trong đất, khẽ động một cái là máu lại phun ra, nói không chừng nếu lệch một chút có thể cắt đến gân. Quân lâm trong tình huống đành phải nằm bất động, tên thủ lĩnh sát thủ nằm đè trên người đã chết, dĩ nhiên là không động đậy được, hai người cứ như vậy nằm đè lên nhau, trong tay tên sát thủ vẫn nắm chuôi kiếm, thân kiếm cắm ở trên người Quân lâm, tư thế vô cùng quái dị không lời nào tả nỗi. Quân lâm khóc không ra nước mắt: "Lão tử đi tới thế giới này, lần thứ hai bị nam nhân đè xẹp lép a! Lần đầu là tên mập mạp chết bầm tuy rằng buồn nôn muốn chết nhưng dù sao cũng là một người sống, lần này thì khác, bị người chết đè lên, con mẹ nó, khỏi cựa quậy gì được luôn".

Một người sống, một kẻ chết, hai khuôn mặt áp sát nhau, bốn mắt đối diện, Quân lâm lúc này mới phát hiện, hoá ra tên này chết không nhắm mắt. Nhất thời hiếu kỳ, Quân lâm chăm chú quan sát, càng xem càng thấy lạ, trong mắt tên sát thủ này không phải là phẫn hận, không phải oán độc, hình như là... chết vì lạc trong bát quái nghi vấn trận đồ. Ngươi tìm không được đường tới suối vàng sao? Thì kệ bố tiên sư nhà ngươi. Đừng nhìn lão tử như thế, lão tử cũng không biết đường! Quân lâm oán hận thóa mạ. Người bình thường khi bị người chết nằm đè trên người lại, còn bị trừng mắt nhìn, e là lá gan có to đến mấy đi nữa cũng muốn hồn bất phụ thể ( hồn rời khỏi xác), nơm nớp lo sợ, nhưng Quân lâm vốn là quái thai, có thể tám cùng người chết, không thể không nói một tiếng.... Giỏi.

Ba một tiếng, Dạ Cô Hàn đánh văng trường kiếm trong tay của tên thủ lĩnh sát thủ còn lại, kiếm quang chợt lóe, đã kê ngang trên cổ của hắn:

- Ai phái các ngươi tới? Nói!

Dạ Cô Hàn rất phẫn nộ, nếu không tìm ra kẻ chủ mưu phía sau, ai biết mấy chuyện như thế này sau đó có phát sinh nữa hay không? Mình có thể bảo hộ Linh Mộng một lần, hai lần, nhưng vị tất có thể để bảo vệ Linh Mộng suốt đời, nếu lần sau thiên huyền cao thủ đi ám sát, vậy sẽ xảy ra chuyện gì đây? Gã sát thủ lạnh lùng nhìn Dạ Cô Hàn, trong mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng, đột nhiên cất tiếng cười to, nói:

- Dạ Cô Hàn, ngươi nghĩ rằng ta sẽ nói sao? Ha ha ha... Thực sự là buồn cười, không nghĩ tới Thiên Nhai Cô Tinh danh tiếng khắp thiên hạ, đường đường là cao thủ thiên huyền lại ấu trĩ đến thế.

Nói xong đột nhiên khóe miệng chảy ra một dòng máu đen, hô hấp đình chỉ, con mắt nhìn Dạ Cô Hàn, vẻ đầy trào phúng. Ngay khi hắn bị bắt liền lập tức cắn nát túi độc trong miệng.

Kiến huyết phong hầu, đúng là độc dược cực mạnh!

Dạ Cô Hàn giẫm chân thở dài, trong mắt lộ ra một tia kính nể, lẩm bẩm nói:

- Cũng coi như là một hán tử! Ta sẽ không làm khó dễ thi thể ngươi!

Đám thích khách tới tập kích, toàn bộ đã chết hết, toàn trường trong nháy mắt tĩnh lặng như cũ, Dạ Cô Hàn tuy rằng âm lượng không lớn, thế nhưng cũng đủ để Quân lâm nghe thấy. Giờ khắc này, Quân lâm đột nhiên thèm muốn được cười phá lên. Thực sự là câu nói vô liêm sỉ nhất trong ngày, hành vi như vậy cũng có thể kêu là hảo hán tử sao? Thế giới này này hảo hán tử thật đúng là không đáng giá bao nhiêu tiền a. Hắn thật ra cũng không muốn tự sát, lẽ nào ngươi sẽ bỏ qua cho hắn? Ừ, cứ cho là vì hắn là" Hảo hán tử" nên ngươi buông tha hắn, vậy tổ chức sát thủ sau lưng của hắn có thể buông tha hắn sao? Kẻ chủ mưu đang ẩn nấp có thể buông tha hắn sao? Gặp qua nhiều tên ngu xuẩn, mà chưa thấy qua tên nào ngu như tên này, mà lại là một vị thiên huyền cao thủ! Đáng để được vinh danh Thiên Huyền cao thủ Ngu ngốc! Trong lòng Quân lâm nhịn không được càng khinh bỉ thêm vạn phần: muốn bắt giữ người như thế, nếu dự định để hắn sống, như vậy chuyện thứ nhất nên làm là phải bẻ luôn răng nanh của hắn. Đó là điều cơ bản tối thiểu. Về phần chế trụ hắn, cắt đứt nội tức vân vân và vân vân, căn bản không cần ta phải nói mới hiểu đó chứ?

Đồ toi cơm a! ( Thái điểu oa) Thật sự là không chuyên nghiệp a! Tình cảnh này khiến cho một kẻ chuyên nghiệp như Quân đại sát thủ uất ức ca thán một hồi.

Mùi máu tanh tràn ngập khắp không gian, Linh Mộng công chúa khẽ cau mày, cố gắng chịu đựng mùi máu tươi nồng nặc này, tiến lên hỏi:

- Dạ thúc thúc, người đã luyện được phi đao thần kỳ như thế từ lúc nào vậy? Sau khi trở về dạy ta có được hay không?

Nhắc tới phi đao, Dạ Cô Hàn nhất thời tỉnh ngộ lại, hai tay ôm quyền, hướng khoảng không thi lễ, cất cao giọng nói:

- Hôm nay đa tạ tiền bối cứu giúp, Dạ mỗ vô cùng cảm kích! Linh Mộng kiến thức nông cạn, nếu có chút mạo phạm tiền bối, thỉnh tiền bối đại nhân đại lượng, không nên tính toán, tiền bối nếu có gì sai phái, chỉ cần đôi câu vài lời. Vãn bối dù nước sôi lửa bỏng, cũng không chối từ, để đền đáp đại ân của tiền bối!

Ở trong lòng hắn, Linh Mộng công chúa dường như chính là thân sinh nữ nhi, càng chính là hi vọng sống duy nhất của mình gửi gắm ở chốn nhân gian. Cường giả thần bí đã cứu Linh Mộng cũng chính là cứu mình. Sở dĩ khi hắn nói lời cảm tạ, cũng không có đề cập đến cứu ai. Bởi vì bất kể là ai, đều cũng như nhau.
Chương 62 Phương tâm đau đớn

Hơn nữa, thực lực của Linh Mộng còn yếu, khó có thể nhận ra mức độ cao thâm của Thiên huyền cảnh giới, vừa rồi nói như vậy rõ ràng đã mạo phạm vị cao nhân thần bí kia, ngay cả vị cao nhân đó tâm tình rộng rãi không so đo với tiểu bối, dù sao cũng không phải chuyện tốt, một khi cường giả kia tức giận hậu quả thật sự không đỡ nổi, Dạ Cô Hàn dĩ nhiên hiểu được nặng nhẹ trong đó nên vì Linh Mộng mà xin thứ lỗi. Đương nhiên, với tính tình của Dạ Cô Hàn mà nói, nếu không phải vì Linh Mộng, chỉ sợ trong lòng hắn dù cảm thấy cảm kích cũng tuyệt đối không nói ra.

Không trung vẫn im ắng, tựa hộ như vị "thần huyền chí tôn đỉnh phong cường giả" thần bí kia đã rời đi. Dạ Cô Hàn thở dài một hơi, kết quả này hắn đã sớm dự đoán được, thế ngoại cao nhân như vậy sao lại tự hạ thấp thân phận nhận lòng biết ơn của tiểu bối như mình.

- Dạ thúc thúc? Đây là … Người nói chuyện gì vậy?

Linh Mộng công chúa mở to mắt tò mò hỏi.

- Mộng nhi, lúc trước con vô tâm nói như vậy thật sự đã đắc tội với vị tiền bối xuất đao cứu con. Thật sự là một kì nhân! Hơn nữa, tu vi vị tiền bối này hơn ta rất xa, hoàn toàn không thể đánh đồng!

Dạ Cô Hàn vẻ mặt ngưng trọng nói:

- Một đao kia đã là cực hạn của nhân gian, không phải người như ta có thể phát ra!

- A?

Linh Mộng công chúa kinh ngạc, khẽ kêu lên, ngọc thủ bưng miệng:

- Lại có việc này à? Thúc thúc đã là thiên huyền cao thủ, vị tiền bối kia không phải rất cao minh sao!

- Đúng là như vậy!

Dạ Cô Hàn gật gật đầu.

Linh Mộng công chúa lấy lại vẻ bình tĩnh, nghiêm nét mặt hướng về phía thiên không thi lễ:

- Linh Mộng đa tạ ơn tiền bối cứu mạng, lúc trước vọng ngôn khinh thường tiền bối, lại càng cảm kích tiền bối đại lượng tha thứ cho, không biết tiền bối có hiện thân cho Linh Mộng được giáp mặt bái tạ hay không?

Không trung vẫn im ắng như cũ. Nếu là thiên huyền cường giả hay là một vị cao thủ làm sao có thể thấy lạ với sự bái tạ của một vị công chúa, nếu thật sự là thần huyền chí tôn đỉnh phong cường giả, chỉ sợ cho dù là Thiên Hương quốc chủ cũng không thể vì đó mà hiện thân, Linh Mộng công chúa không phải không biết điều này nhưng xuất phát từ tấm lòng cảm kích, vô luận người nọ đã đi hay chưa, đều cảm tạ. Nếu Dạ thúc thúc đã nói như vậy thì việc này hết sức chính xác không thể hoài nghi.

-Đáng tiếc, không thể gặp được!

Dạ Cô Hàn thở dài một tiếng, vẻ mặt lại khôi phục vẻ lạnh băng cao ngạo, đứng ở một bên nói:

-Tiểu Mộng nhi, Dạ thúc thúc phải đi trước. Con cũng sớm hồi cung đi thôi. Hoàng Thành thủ bị quân cũng đã tới rồi.

Ở phía xa, vó ngựa như sấm ngày càng gần. Linh Mộng công chúa nhìn Dạ Cô Hàn chờ đợi nói:

- Dạ thúc thúc, người lúc nào lại đến thăm Mộng Nhi?

Mộng Nhi ngốc, kỳ thật Dạ thúc thúc vẫn ở bên cạnh con, trong tâm Dạ Cô Hàn hết sức đau khổ, thở dài ôn nhu nói:

- Ta sẽ đến thăm tiểu Mộng nhi. Lúc trước có một tên sát thủ đào tẩu, tất sẽ có hậu hoạn, tiểu Mộng Nhi trong thời gian tới phải cẩn thận.

Linh Mộng công chúa cúi đầu dạ một tiếng, vẻ mặt hết sức lưu luyến. Tiếng vó ngựa đã đến đầu phố, Dạ Cô Hàn cất mình bay lên, giữa không trung đột nhiên thay đổi phương hướng "di" một tiếng, bay tới phía Quân lâm, ánh mắt đảo qua một vòng thấy được tên sát thủ ngã trên người Quân lâm, ở cổ họng có một thanh phi đao, không khỏi cảm thấy cảm kích: "nguyên lai vị tiền bối đã thay ta lo liệu hậu hoạn, thật sự hổ thẹn". Thân mình không dừng lại, bay lên mái hiên, lam quang lóe lên trong phút chốc đã vô ảnh vô tung.

Ở đầu phố, một con ngựa chạy nhanh vào, một thanh niên mang quan phục vội vàng chạy tới, thấy Linh Mộng công chúa bình yên đứng ở nơi đó, thở phào nhẹ nhõm, vội vàng hành lễ nói:

- Công chúa điện hạ, điện hạ không sao chứ ạ?

Ngữ khí khẩn thiết không thể nghi ngờ.

Linh Mộng công chúa nhìn gã có chút mờ mịt, xoay người, đem hai thanh phi đao lúc trước cầm trong tay, tinh tế quan sát, phi đao màu bạc như cánh ve, khéo léo lả lướt, đường cong tinh tế, Linh Mộng công chúa vừa nhìn đã thích. Gương mặt ngọc không khỏi có chút kích động: "đây chính là thần binh lợi khí của vị cao nhân khiến Dạ thúc thúc cũng cảm thấy mặc cảm a". Đúng là thanh đao rất đáng yêu!

- Đao … này?

Thanh niên kia hồi hộp hỏi:

- Hung khí như thế, công chúa nên cẩn thận.

- Nếu không phải là do phi đao này của tiền bối cao nhân, bổn cung đã sớm chết trong tay thích khách rồi! Làm sao còn có thể đứng đây chờ các ngươi tới cứu?

Sự tồn tại của Dạ Cô Hàn tự nhiên không thể để cho người ngoài biết được. Linh Mộng công chúa nhìn hắn, nụ cười trên mặt hiện lên cùng một tia mệt mỏi và thương cảm. Trước kia rời cung, tối thiểu phải có một vị ngọc phẩm cao thủ ở bên, đây chính là phụ hoàng đích thân an bài cho mình, vì sao lần này lại bị phái ra ngoài làm việc? Mà đội kim phẩm cao thủ tinh nhuệ cũng bị điều động đi, lại đúng lúc mình xuất cung gặp thích khách. Tất cả chuyện này nói lên điều gì không cần nói cũng biết. Linh Mộng công chúa thông minh tuyệt đỉnh, trong lòng đã sớm hiểu rõ, nhưng nàng lại cố gắng không chế được bản thân không thèm nghĩ nữa, thật sự không muốn nghĩ tới, cũng không dám nghĩ tới, bởi vì kết quả như vậy thật sự làm nàng rất đau lòng. Nội tâm hết sức đau xót.

Các ngươi tranh đoạt ngôi vị hoàng đế thì thôi, vì cái gì lại phải coi ta như một công cụ tranh đoạt? Một ngôi vị hoàng đế thật sự quý giá như thế sao? Chẳng lẽ, ta ở trong mắt các ngươi chỉ có thể là công cụ dùng để giá họa cho người khác sao? Tuy rằng không phải là một dạ sinh ra nhưng thủy chung cũng cùng một phụ thân, cũng là máu mủ tình thâm. Vì cái gì? Vì cái gì? Chẳng lẽ muốn ngôi hoàng đế phải bất nhận thân tình sao?

Cảm thụ được hai thanh phi đao trên da thịt mình phát ra hơi thở lạnh lẽo nhưng lại làm cho Linh Mộng công chúa cảm thấy ấm áp và an toàn. Vị thiên huyền cao thủ thần bí cứu tính mạng mình mà mình lại xúc phạm, lão nhân gia cũng không trách tội, chỉ nói về tính tình rộng rãi này đã khiến cho Linh Mộng công chúa nghĩ tới không nguôi. Dạ Cô Hàn tuy rằng biết vị thần bí cao thủ này không chỉ là thiên huyền tu vi nhưng Linh Mộng lại không biết, nàng chỉ thấy lam sắc như biển giữa thiên không.

Vô hình vô ảnh chi gian, cứu nhân tính mệnh, phiêu nhiên nhi lai, phiêu nhiên nhi khứ, sự tiền sự hậu, giai vô tung tích khả tầm, canh gia đích bất hi hãn biệt nhân đích báo đáp! Thậm chí toàn bất giới ý bị cứu chi nhân đích vô tri!

Đây là lòng dạ như thế nào! Đây mới là cao nhân kì sĩ chân chính! Linh Mộng công chúa đang đau lòng đối với vị thiên huyền cao thủ như thần long thấy đầu mà không thấy đuôi sinh ra một loại tình cảm nồng đậm. Trong lòng nàng bỗng cảm thấy vị thần bí nhân này giống như Dạ thúc thúc có thể tin cậy.

Phi đao ở trước ngực, Linh Mộng công chúa đột nhiên cảm thấy tự tin mười phần. Đúng vậy, vô luận là ai, có một vị thiên huyền đỉnh phong cao thủ cùng với Thiên Nhai Cô Tinh Dạ Cô Hàn thủ hộ, đều có thể không cần lo lắng.

Tinh thần phục hồi, nàng mới phát hiện gã thanh niên kia đang ngơ ngác nhìn mình. Gương mặt Linh Mộng công chúa thoáng vẻ giận dữ, trừng mắt liếc hắn một cái, trong lòng phiền muộn không chịu nổi. Kẻ kia chính là con cả trong Mộ Dung gia tộc, Mộ Dung Thiên Quân, là thế hệ nhân tài mới xuất hiện của họ ngoại Mộ Dung thế gia Nếu luận về quan hệ thân thích, cùng với Linh Mộng công chúa có thể xem như quan hệ biểu huynh biểu muội. Ở trong kinh thành cũng nổi danh là một thanh niên tài giỏi. Từ khi gặp Linh Mộng công chúa liền trở thành thần hồn điên đảo, liền nài nỉ gia tộc một chức cấm quân thủ lĩnh hy vọng có thể gần nàng, điên cuồng theo đuổi Linh Mộng công chúa. Từ sau khi Quân Mạc Tà rút lui, Mộ Dung Thiên Quân là một trong hai người có hy vọng theo đuổi được Linh Mộng công chúa, về phần người còn lại chính là trưởng tôn của thái sư Lý Du Nhiên.
Chương 63 Lão nhân áo xám

Bất kỳ ai quan sát, đều cảm thấy vị Mộ Dung công tử này văn tài vũ lược, gia thế bất phàm, dung mạo tuấn nhã, phong độ phiêu nhiên, võ công cao cường, thật sự là lương phối tốt cho mọi nữ nhân. Nhưng Linh Mộng công chúa ngược lại cảm thấy được người này có vẻ dối trá, ở trước mặt mình lúc nào cũng mang theo cái mặt nạ "một mảnh tình thâm", chính mình ở lâu trong thâm cung, cũng không thể nào phán đoán, thâm tình chân thành của hắn, rốt cuộc có mấy phần là thật? Mấy phần là giả? Bộ mặt thật sự của người này là như thế nào? Linh Mộng công chúa cảm thấy được chính mình thật sự nửa điểm cũng không nắm chắc.

Về phần một người theo đuổi khác, người thừa kế trực hệ của Lý phủ Lý Du Nhiên, cũng là đệ nhất tài tử của Thiên Hương đế quốc lại làm cho Linh Mộng công chúa rất khó nghĩ. Lý Du Nhiên nhân phẩm tuấn nhã, phong lưu tiêu sái, giữ mình trong sạch, khiến cho vô số thiên kim cô nương ở kinh thành này si mê, nhưng hắn vẫn cứ cái kiểu "Qua rừng trăm hoa nở, mảnh lá chẳng dính thân", được xưng danh là đệ nhất nho nhã quân tử của Thiên Hương thành. Lý Du Nhiên vĩnh viễn tao nhã, không nhanh không chậm, vững vàng ổn định tựa hồ chuyện trong thiên hạ hắn đều đoán được, đều nằm trong lòng bàn tay hắn, mạnh vì gạo, bạo vì tiền, phong thái tiêu sái. Nhưng Linh Mộng công chúa lại nghĩ rằng thế gian sao lại có thể có một người hoàn mỹ như vậy, lỡ như tất cả biểu hiện bên ngoài đó chỉ là ngụy trang, thì người này thật vô cùng đáng sợ, vô cùng âm hiểm, bởi vì bất luận kẻ nào, cũng không hiểu rõ được tâm tư đích thực của hắn. Khi ở bên cạnh Lý Du Nhiên, trong lòng Linh Mộng công chúa thường xuyên sinh ra một loại cảm giác sợ hãi khó hiểu, cảm giác vị thiếu niên tao nhã trước mặt này, nguy hiểm đến cùng cực.

So sánh xuống nữa, thì Quân Khương Lâmlại trái ngược, tuy có vẻ láu cá, nhưng hoàn toàn không hề che dấu ý đồ đối với mình, bộ mặt đó rõ ràng là "Ta là lưu manh đấy, ta không sợ nàng biết." Tuy rằng trong mắt mọi người nhân phẩm quả thật có chút xấu xa. Dù là bại hoại, nhưng cũng là quang minh lỗi lạc, chí ít không cần lo lắng hắn âm thầm giở trò xấu xa. Nghĩ tới Quân Mạc Tà, lúc này mới nhớ tới tên ăn chơi trác táng này vừa mới còn ở đây, dường như muốn nhắc nhở mình một câu, mặc kệ hắn là có tâm hay là vô tình, cũng là có ý tốt. Nhưng mà hình như bị đám sát thủ mới đến giết chết rồi. Nghĩ đến đây, nàng vội vàng nói:

- Các ngươi mau tìm Quân tam công tử, xem hắn thế nào.

Trong lòng nàng vô cùng nôn nóng, thầm nghĩ, chính mình tuy rằng may mắn được người cứu mạng, nhưng e là Quân Khương Lâmđã bị giết chết. Chắc chắn Quân lão gia tử sẽ nổi cơn lôi đình, chỉ sợ sóng gió nổi lên không thua kém bao nhiêu so với việc mình bị thích khách ám sát, xem ra kinh thành sắp nổi cơn phong ba rồi đây. Chỉ mong ba vị ca ca của mình, không hùa theo Quân lão công tước thêm dầu vào lửa, càng làm cho thiên hạ đại loạn. Tuy rằng không có tận mắt chứng kiến, nhưng trong lòng Linh Mộng công chúa, Quân Khương Lâmhơn phân nửa là không còn có hy vọng. Dù sao, hai thích khách là từ phía bên hắn xông tới, mà khi đó, hắn đã ngã xuống rồi. Nếu không phải đã chết, thích khách sao lại có thể buông tha hắn? Vài vị thị vệ tìm kiếm chung quanh, tìm một vòng, nhưng không phát hiện ra thân thể Quân lâm hiện tại đang nằm dưới thi thể tên sát thủ. Một tên thị vệ cao lớn thô hào nhọc nhằn chạy tới, bẩm báo:

- Hồi bẩm Công chúa, không có phát hiện ra thi thể Quân Tam công tử không biết có phải đã chạy thoát rồi hay chưa.

Linh Mộng công chúa nghe hắn nói xong thấy trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa phun ra búng máu. Nói vậy là sao? Không phát hiện thi thể, không biết đã chạy thoát hay chưa? Thi thể mà còn chạy được? Ta ngất toàn tập.

Mộ Dung Thiên Quân sắc mặt trầm xuống:

- Ngươi nói cái gì?

Tên thị vệ kia hoảng hốt, lắp bắp nói:

- Bẩm, thuộc hạ nói… là thuộc hạ nói, quả thật không... không phát hiện thi thể Quân Tam công tử, có thể hắn đã chạy rồi... Không, không đúng! Thuộc hạ nói là...

- Đủ rồi! Ngươi đừng nói nữa!

Mộ Dung Thiên Quân sắc mặt tối sầm:

- Không tìm thấy xác, thì không thể nói là đã chết! Càng không thể nói là thi thể, phải nói là không thấy thi thể của Quân Tam công tử. Hiểu chưa?

Bọn thị vệ vâng vâng dạ dạ, trong lòng thầm oán: "Còn không phải chính ngươi nói là đã chết? Lại còn giáo huấn chúng ta! Mẹ nó chứ, chúng ta khinh bỉ ngươi, khinh bỉ từ đầu cho đến thằng hai. Phi phi!"

Linh Mộng công chúa ngao ngán nói:

- Tìm kiếm chung quanh cẩn thận một chút, nếu phát hiện … thi thể Quân Tam công tử... phải mau chóng đưa về Quân gia.

Chịu ảnh hưởng của bọn họ, Linh Mộng công chúa cũng bất giác thốt lên hai chữ "thi thể". Tìm kiếm lại một lần nữa, vẫn không có phát hiện ra, Linh Mộng công chúa liền an bài một gã thị vệ vội vàng đi đến Quân gia báo tin. Tên thị vệ kia vừa mới thúc ngựa rời đi, bỗng thấy một cái bóng người từ xa lao đến, thoắt một cái đã tới trước mặt. Đó là một tiểu lão đầu gầy gò bé nhỏ.

Mộ Dung Thiên Quân vội rút kiếm, miệng hỏi:

- Người nào?

Thần sắc vô cùng nghiêm cẩn.

- Ây da, tìm người tìm người.

Tiểu lão đầu thần tình lo lắng buồn bực, bới chổ nọ xọ chổ kia tìm lung tung, vẻ mặt vô cùng sốt ruột, đối với câu hỏi của Mộ Dung Thiên Quân như mắt điếc tai ngơ.

Mộ Dung Thiên Quân giận dữ, quát lớn:

- Bắt hắn lại!

Công chúa vừa mới gặp chuyện, lại xuất hiện một tên quái nhân như vậy, thật sự rất khả nghi. Binh lính bốn phía dạ ran, đang muốn xông tới. Bổng thấy lão nhân kia hưng phấn kêu lên:

- Tìm được rồi, ha ha, ta để sổng ra, là tiểu tiểu tử thối tha nhà ngươi bị người ta đâm cho một nhát. Để xem lần sau ngươi còn chạy nữa thôi, ngươi lại bị tóm rồi he he!

Khẩu khí vô cùng vui sướng khi thấy người khác gặp họa. Chỉ thấy lão lao đến trước một thi thể hắc y thích khách, rút thanh kiếm ra.

- Té ra hắn là một tên thích khách. Bắt trói lại!

Mộ Dung Thiên Quân mừng rỡ. Thầm nghĩ sao còn có loại thích khách ngốc cỡ này, đồng bọn chết sạch mà còn chấp cả đại quân bao vây xung quanh cả gan tìm thi thể, thật là khờ hết thuốc chữa. Lão nhân kia soạt một tiếng đem một thanh trường kiếm ném ra ngoài, nhấc thi thể hắc y sát thủ kia quăng tựa như quăng bao tải, không có một chút nương nhẹ. Rồi cúi người xuống, ôm lấy một thân mình loang lổ vết máu lên. Linh Mộng công chúa vội vàng quát bảo Mộ Dung Thiên Quân ngừng lại, nhìn kỹ, thân thể đó chính là Quân Mạc Tà. Chỉ thấy đầy mặt và đầu cổ hắn đầy máu, bộ dáng tựa như có thể chết bất cứ lúc nào. Nàng nhất thời hoảng sợ, nhưng thấy nhãn châu Quân lâm xoay chuyển, trong lòng không khỏi vui vẻ: hoá ra người nầy còn chưa chết.

- Xin hỏi lão trượng đây là…?

Linh Mộng công chúa hỏi.

- Không rảnh nói chuyện với tiểu nha đầu ngươi, lão phu phải nhanh chóng xử lý vết thương của hắn, nếu không tiểu tử này có thể mất mạng.

Lão nhân ôm lấy Quân lâm, nhoáng một cái, vọt đến trước mặt Mộ Dung thiên quân, trừng mắt nhìn hắn, vễnh râu, mắng:

- Thằng nhóc con, về sau nói chuyện với lão tử chú ý một chút!

Đầu lão rụt lại, nhanh như chớp biến mất như chiếc bóng ma.

Mộ Dung Thiên Quân vô cùng tức giận đang định phát tác, nhưng lão nhân đã sớm biến mất không thấy tăm tích, không khỏi giận sôi lên. Nhưng muốn duy trì phong độ trước mặt Linh Mộng công chúa nên chỉ biết nghiến răng ken két. Trong lòng đã đem tổ tông mười tám đời lão nhân này ra ân cần thăm hỏi một lượt.

- Không hay!

Linh Mộng công chúa biến sắc:

- Ta mới vừa phái người đi báo tin cho Quân lão công gia. Còn ở đây Quân Khương Lâmlại bị người mang đi. Nếu lão công gia giận dữ, chắc chắn mọi chuyện sẽ vô cùng tệ hại.

Mộ Dung Thiên Quân an ủi:

- Công chúa cứ yên tâm hồi cung, ta lập tức liền cho người nữa đến Quân gia báo tin, báo cáo cái tên Quân Khương Lâmkhốn…à không báo tin người này vẫn còn sống.

Linh Mộng công chúa thở phào nhẹ nhõm, nói:

- Như thế là tốt nhất.

Đôi mắt vừa chuyển, bỗng nàng phát hiện trên cổ tên thủ lĩnh sát thủ kia có cắm một ngọn phi đao, nhịn không được ồ lên một tiếng, thầm nghĩ, hoá ra vị tiền bối này đã sớm thanh lí hậu hoạn, vậy mà ta còn như kẻ nằm mơ không biết gì cả. Thật là đáng cười. Nàng đi tới cúi người rút phi đao ra, quả nhiên là hình dáng giống ý hai thanh kia, trong lòng không khỏi thắc mắc không thôi: "Cao nhân như thế, không biết khi nào mới có thể gặp lại một lần nữa, để trực tiếp nói lời cảm tạ?"

Linh Mộng công chúa quay đầu, nhìnđoàn xe cái gãy càng, cái bay nóc. Nàng bất giác thở dài, bộ dáng hiện tại thế này, sao có thể đi Độc Cô thế gia? Lại nghĩ tới lí do thúc thúc thoái thác đối với mình lúc nãy, bèn cất tiếng:

- Hồi cung. Tất cả thị vệ chết trận, thống kê tên tuổi, cấp báo đại nội, tưởng thưởng và trợ cấp thân nhân.

Bất nhẫn, không đành lòng nhìn thêm nữa, Linh Mộng công chúa nhắm hai mắt lại, nước mắt nhẹ nhàng tuôn rơi, những người này... tất cả bọn họ đều vì mình mà chết.
Chương 64 Quỷ khiến thần xui

Xe ngựa toàn bộ đã bị hủy và tất nhiên việc sau đó cũng không cần nói nữa, Linh Mộng công chúa liền nhảy lên một con ngựa mà thị vệ dắt tới, chậm rãi quay về, duy chỉ tâm tình là dị thường nặng nề.

Mộ Dung Thiên Quân vội vàng chỉ huy cấm quân bảo vệ Linh Mộng công chúa bảo vệ thật chặt chẽ, trước lúc cưỡi ngựa rời khỏi đó, hắn còn quay đầu nhìn lại, trong đầu thầm nghĩ:

"Trông tên Quân Khương Lâmkia bị thương nặng như vậy thì không biết liệu có thể chết hay không nhỉ? Nếu chết là tốt nhất. Vừa trông thấy hắn mà mình chỉ muốn dần cho hắn một trận! Với đức hạnh kia không ngờ còn muốn theo đuổi Linh Mộng công chúa nữa. Thật đúng là không biết lượng sức mình."

Trong miệng thì hừ một tiếng, rồi cưỡi ngựa nhìn Linh Mộng công chúa phong tư duyên dáng phía trước mà không khỏi mắt hoa thần mê, hồn phách điên đảo, trong lòng nghĩ xiên nghĩ vẹo, nhất thời hồn bay cả lên trời, và hoàn toàn quên mất việc phải phái người đi báo tin cho Quân gia…

- Ta nói lão già nhà ông này. Ông giống như ma quỷ cứ bám ta ba ngày rồi đó. Chẳng lẽ là bởi vì dáng vẻ anh tuấn tiêu sái của bản thiếu gia khiến cái lão già ông xem trọng hay sao?

Quân lâm bị lão nhân kia ôm như ôm một đứa trẻ con trước ngực. Mà lão nhân này lại như một con gà bị phơi khô, cả người gần như không có lấy một mẩu thịt. Điều này khiến Quân lâm hắn cảm thấy toàn thân vô cùng vô cùng không thoải mái, kiểu như nằm trên đá cuội vậy. Với lại hắn biết lão nhân này khẳng định sẽ không thương tổn đến mình nên chẳng có chút khách khí, cứ thoải mái châm chọc lão!

- Phi, ngươi cho là lão tử muốn đi theo cái tên bại gia tử nhà ngươi hả? Ngươi mỗi ngày từ đầu đến cuối cứ hết chạy chỗ này lại sang chỗ khác, lại chẳng biết phóng ra cái ám chiêu bỏ mịe gì mà thoát khỏi tầm mắt lão tử! Giờ thì thế nào! Gặp báo ứng chưa? Nếu không phải gia gia ngươi bỏ ra một lượng bạc lớn… À mà bỏ mịe? Làm sao ngươi biết ta theo ngươi ba ngày?

Lão đầu vẻ mặt oán giận, cảm giác đi theo cái tên hoàn khố này thật mất giá, đang định càu nhàu thì đột nhiên phát hiện có gì đó không không bình thường ở đây. Tiểu tử vô dụng này làm sao biết ta đi theo hắn ba ngày? Chẳng lẽ phương pháp ẩn hình truy tung của lão tử lại thụt lùi đến trình độ này. Dưới sự kinh hãi lão nhất thời dừng bước. Thậm chí đối với việc làm bất kính khi Quân lâm kêu mình là lão già cũng chẳng thèm để ý nữa!

- Ngu ngốc! Vấn đề đơn giản như vậy cũng hỏi. Tất nhiên là có người nói cho ta biết rồi.

Chợt động tâm niệm, Quân lâm thuận miệng trả lời. Thủ đoạn truy tung của lão đầu này dù chưa đáng lọt vào mắt xanh Quân lâm. Nhưng dù thế ở kiếp trước thủ đoạn đó cũng thuộc hàng nhất lưu, và nếu chỉ bằng đạo hạnh trước kia của Quân Khương Lâmthì cho dù có tu luyện thêm một trăm tám mươi năm nữa cũng không phát giác được ra lão, lại càng không cần nói đến chuyeenj thoát khỏi tầm mắt người này.

- Ngươi mới ngu ngốc! Chỉ bằng cái tên ngu ngốc nhà ngươi đương nhiên không phát giác được lão tử… À? Ai nói cho ngươi biết? Lại là người giúp ngươi trốn khỏi tầm mắt lão tử à?

Lão nhân đột nhiên cảm thấy kinh dị, lấy công phu truy tung của mình không ngờ còn bị người phản truy tung mà đến mình còn không biết? Hơn nữa người đó lại còn có bản lĩnh để cho tên tiểu tử rác rưởi Quân Khương Lâmnày tự động trốn khỏi sự theo dỏi của mình thì… thật sự là rất đáng sợ.

Điều này cần phải có thực lức như thế nào? Nếu người đó là địch nhân…

- Ta nào biết người đó là ai.

Quân lâm tiếp tục lừa dối:

- Ta cũng chưa từng gặp mặt hắn.

- Ừ ha…Điều đó là đương nhiên! Cao nhân như thế há lại để tên rác rưởi ngươi gặp mặt? Nói như vậy, phương pháp để ngươi thoát khỏi ta cũng là của người đó sao? Phương pháp đó là gì vậy?

Theo ấn tượng ban đầu, lão già càng nhận định tên hoàn khố này tuyệt đối không có năng lực phát hiện ra mình. Lão hỏi vậy cũng chỉ trông chờ vào cái gọi là vạn nhất. Dù sao đối với kỹ thuật truy tung phản truy tung của mình lão cực kỳ tin tưởng. Chỉ là trong lòng vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ nghĩ:

" Chẳng lẽ là Chí Tôn Thần Huyền để ý tới ta sao? Không đúng, chẳng lẽ là…"

Càng nghĩ trong lòng càng hoan mang.

Sự thật, thủ đoạn của lão nhân này quả rất cao, nếu không lấy bản lĩnh một thế hệ Vua sát thủ như Quân lâm thì sao phải mất tới thời gian ba ngày lượn lờ khắp nơi!

- Đương nhiên, ta nói lão nhân ông này. Ông rốt cuộc đã xong chưa, cuối cùng nói mấy cái vớ vẩn này làm cái gì. Ông đến cùng định mang ta tới đâu đây? Nhanh mang ta về nhà mới là chính xác.

Quân lâm có chút khó chịu, trong lòng tức giận mắng:

" Ngươi nhanh nhanh mang ta về nhà để ta còn dùng Hồng Quân Tháp chữa thương chứ! Nếu ở chỗ khác vạn nhất lộ ra chút sơ hở gì thì làm sao?

- Nói cái rắm! Tiểu tử ngươi bị thương thành ra như vậy mà lão phu còn không chuẩn bị chưa trị cho ngươi thì chưa về tới ngươi đã đi đời nhà ma rồi.

Trong lòng lão nhân có chút khó chịu, bằng công phu của ta, không ngờ lại bị người phản truy tung! Thật sự là con mẹ nó! Nếu về thẳng Quân gia, lão nhân nhà ngươi còn không oán chết lão tử ra à!

Không chữa trị cho tiểu tử này ổn ổn một chút thì sao còn dám vác mặt về chứ?

Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi vào một nhà dân lụp xụp. Lão đầu xoay người một cái ôm Quân lâm vội vã đi vào, đặt hắn ở trên đất, rồi lập tức bắt đầu kiểm tra một cách tinh tế miệng vết thương của hắn, đến khi kiểm tra một lần rồi thì không khỏi chậc chậc lấy làm kỳ!

Lồng ngực của Quân lâm, một kiếm gần như đâm thủng qua cả ngực, mặt khác còn có vết hai chỗ tím đen rất rõ ràng, hiển nhiên hai chỗ đó là dấu vết để lại của hai cước trên lồng ngực hắn. Mà với công lực của sát thủ Ngân phẩm thì bất cứ người nào ra tay cũng đủ chết rồi. Nhưng tên tiểu tử này một bộ vị yếu hại bị đâm một kiếm, hai là bị đá tới hai cước nhưng không ngờ vẫn còn chưa chết, hơn nữa lại còn có thể nói chuyện! Mà điều này còn chưa ăn thua gì, đáng sợ hơn chính là ngay cả xương sườn cũng không gãy một chiếc! Lão nhân cẩn thận dùng Huyền khí tiến sau vào kinh mạch của hắn, tra xét một chút, lục phủ ngũ tạng cũng không có thương tổn gì, nội thương cũng không có vẫn đề lớn, thì không khỏi mở to hai mắt nhìn.

Một kiếm này đâm vào cũng thật khéo? Không ngờ lại đâm vào trong kẽ hở! Vận khí tiểu tử này cũng thực tốt quá đi!

- Tiểu tử, bọn sát thủ kia có phải ngươi mời đến hay không thế? Sao lại chiếu cố ngươi như vậy nhỉ? Nhìn thương thế của ngươi, ta vô cùng hoài nghi, các ngươi nhất định là thông đồng với nhau từ trước. Ngươi muốn chơi trò anh hùng cứu mỹ nhân, tranh thủ hảo cảm của nữ oa xinh đẹp kia phải không?

Lão đầu vuốt râu, liếc mắt nhìn, bộ dáng trông vô cùng đáng khinh.

Một câu nói đột phát từ ý tưởng hiếm thấy của lão đầu này khiến Quân lâm thiếu chút nữa nghẹn thở, hắn dở khóc dở cười:

- Lão đầu, ông thật sự rất dám suy nghĩ. Thiếu chút nữa thiếu gia ta đã mất mạng rồi đó! Có anh hùng cứu mỹ nhân như vậy sao?… Ông còn thất thần ra đó làm gì, mau mau xem đùi của ta đi, không thấy còn chảy máu sao?

Quân lâm câm lặng, lão nhân này tuổi lớn thế này rồi mà sao tưởng tượng ra được cái chuyện như thế được cơ chứ, với cả lại không ngừng nói linh tinh! Gia gia sao lại mời một người như thế đi theo minh cơ chứ?

- Phi, tiểu tử vô liêm sỉ, lão phu làm thế nào còn khiến ngươi tới dạy sao?

Lão nhân thổi râu một cái,

- Tiểu tử ngươi may mắn không chết được! Cũng không bị tàn phế!

Nói xong lão dường như cố ý trả thù, vỗ vỗ đùi hắn, nói:

- Không có việc gì!

Đùi Quân lâm vừa bị đâm một kiếm xuyên qua, mặc dù không bị thương tới xương cốt, nhưng bắp thịt lại bị đâm qua rất xứng với cái tên Nhất đao lưỡng động, mà hiện giờ hắn bị vỗ như vậy, nhất thời trăm cái đau cùng ùn ùn kéo đến, đau tới tim, đau tới tận lục phủ ngũ tạng khiến hắn phải cắn răng, khàn khàn hít mấy hơi, trán đã chảy mồ hôi hột, giọng khàn khàn tử hàm răng hỏi:

- Lão đầu, ông có cháu gái không?

Lão đầu nhất thời cảnh giác, trừng mắt:

- Ngươi muốn làm gì?

Lại quên hỏi tiểu tử này vì sao bảo mình chữa đùi cho hắn trước? Phải biết rằng một kiếm ở ngực kia, so với đùi còn quan trọng hơn rất nhiều!

" Nếu lão tiểu tử ngươi có cháu gái thì lão tử phải tiền dâm hậu sát, để cho lão bất tử không lương tâm nhà người đau lòng tới chết!"

Quân lâm trong lòng mắng to. Không thấy ta bị trọng thương à? Còn vỗ mạnh vào miệng vết thương của ta nữa chứ?

- À, ý của ta là, những việc như thế này để cho nữ tử làm sẽ cẩn thận hơn.

Người đang dưới mái hiên, nào có thể không cúi đầu!

- Không được!

Lão đầu lắc lắc nói:

- Tiểu tử ngươi là một tên sắc lang. Cả cái Thiên Hương thành này có người nào không biết!

Quân lâm hoàn toàn câm nín. Ai nói lão tử là sắc lang, sắc lang rõ ràng là Quân Mạc Tà, không phải ta…

Chờ lão đầu xử lý tốt vết thương trên thân Quân lâm thì trời đã tối khuya.

Hai người, một người nóng lòng muốn dùng Hồng Quân Tháp chữa thương, mau chóng phục hồi như cũ, chỉ khổ không có cơ hội, và tất nhiên là phiền muộn không thôi; còn người kia thì đang suy nghĩ, vị tuyết đỉnh cao thủ kia có thể phát hiện ta lại có thể phản truy tung, rốt cuộc là ai? Mà hai người này đều không nghĩ tới việc trước tiên phải báo tin về nhà.

Tin tức mà Mộ Dung Thiên Quân đáp ứng Linh Mộng công chúa báo cho Quân gia lại càng làm cho "chuyện nhỏ" này tung lên chín tầng mây…

Mà hai người càng không nghĩ tới, trước khi lão nhân trở về báo tin, Linh Mộng công chúa đã phái người truyền tin cho Quân gia, báo tin Quân Khương Lâmmất tích tử vong…

Bọn họ thật không ngờ, cũng bởi khoảng thời gian trì hoàn này, lại làm cho Quân Chiến Thiên lão gia tử giận giữ tới chín tầng trời, thiếu chút nữa muốn huyết tẩy cả kinh thành!

Ngay khi màn đên vừa mới buông, lúc mà sát thủ bất ngờ tập kích đoàn xe của Linh Mộng công chúa thì đại viện Đường gia cũng trong cảnh kiếm bạt cung giương.
Chương 65 Vây diệt Bắc Thành Bang

Đường lão gia tử âm trầm nghiêm mặt, đứng trên bậc cửa, ánh mắt chớp động, mơ hồ có một tia khát vọng, và phải thật vất vả lắm mới tìm ra được một chút manh mối mà cũng chẳng biết đó có tính đó là manh mối không nữa. Đường lão gia tử đã gấp không kịp đợi nữa rồi, ban ngày đã gây ra động tĩnh quá lớn, nhưng hiện giờ Đường lão gia tử tính toán không tiếp tục chờ nữa, mà màn đêm vừa buông xuống, tất cả cao thủ Đường gia đã tập kết!

Hai trăm bốn mươi sáu người!

Hai vị cao thủ Địa Huyền trung giai, bốn vị Ngọc phẩm Huyền giả, mười hai vị Kim phẩm, ba mươi sáu danh Ngân phẩm Huyền giả, mấy người còn lại, cũng đều là cao thủ cửu phẩm Huyền khí đỉnh phong. Vì vậy lần hành động này, lão gia tử Đường Vạn Lý đã mang tất cả cao thủ Đường gia trong ngoài kinh thành tập trung tại nơi này!

Thời gian ngắn ngủi không đến một buổi chiều, Đường lão gia tử đã có thể triệu tập lực lượng mạnh nhất trong khả năng lão, và đó cũng là toàn bộ gốc rễ của Đường gia!

Lần này hành động, nhất định không được thất bại!

- Hành động hôm nay có mục tiêu là Bắc Thành bang!

Đường Vạn Lý âm trầm nhìn chung quanh một vòng:

- Chú ý! Phàm là người trong Bắc Thành bang thì không thể để cho tên nào chạy thoát! Đặc biệt là đường chủ Bắc Thành bang cùng các nhân vật cao cấp! Không được giết hại, không được để sót, tất cả phải bắt sống! Nghe rõ cả chưa?

- Nghe rõ!

Mọi người cùng nhau trả lời. Tuy rằng không biết vì nguyên nhân gì mà đối phó với Bắc Thành bang, và cũng chẳng hiểu sao lại phải mang lực lượng lớn như thế này đối phó với một cái bang phái rắm chó nhỏ bé như Bắc Thành bang, điều này có vẻ có chút khoa trương, nhưng khi trông thấy sắc mặt âm trầm của Đường Vạn Lý, bất kể một ai cũng không dám nói nhiều!

- Lần này hành động do đích thân lão phu chỉ huy, nếu có bất kì tên thủ hạ nào ở Bắc Thành bang chạy thoát thì các ngươi hãy tự xách đầu tới gặp ta đi!

Đường lão gia tử hạ mệnh lệnh xuống, chậm rãi nhìn quét một vòng, thấy thần sắc mọi người ban đầu thờ ơ khi nghe tấn công vào Bắc Thành bang nay lại cẩn thận như gặp đại địch, Đường lão gia tử vung tay lên:

- Xuất phát!

Hai trăm bốn mươi sáu người mặc hắc y, vô thanh vô tức hướng ra ngoài cửa đi tới. Áo choàng màu đen của Đường lão gia tử phiêu phất trong gió đêm, sải bước đi xuống bậc cửa, tuy lão đã già nhưng vẫn quắc thước, nhìn kĩ lại thấy mỗi một bước đi đều bộc lộ độ trầm ổn cho thấy hành động buổi tối hôm nay là quyết tâm chưa từng có từ trước đến nay.

- Chậm đã…. Cháu cũng đi.

Theo tiếng, trong nội viện lao ra một bóng người bị bao bọc bởi một miếng vải đen chuyên để bọc thịt heo, đó chính là Đường Nguyên, hình dáng hắn căn bản là không thích hợp cho việc đi đêm cho nên người này căn bản không có y phục dạ hành, lại khăng khăng muốn đi chung để góp vui, với thân hình quá cỡ kia cuối cùng hắn mới kiếm được miếng vải đen để đi theo.

- Quay trở về đi!

Nhìn đống thịt đang lăn tới, Đường lão gia tử tức giận, bay lên đá một cước. Một tiếng hét thảm, Đường Nguyên hơn bốn trăm cân thân thể tròn vo bay vào cửa phòng như quả gôn bị đánh, làm cho cánh cửa của phòng bị đụng vào sập đến nửa bên, rồi xoạt một tiếng, miếng vải kiên cố bị xé rách mở rộng ra, lộ ra mông trắng bóng cùng với đùi, cả người nằm sấp xuống, tay chân vẫn cử động được, hơi xoay người hai tay huơ trên không trung vài cái, thấy không có chỗ bám, liền lăn trên mặt đất hai vòng, bám vào cửa mới đứng lên được, mặt xám mày tro nhìn hướng ra ngoài cửa, một mảnh tối om, một bóng người cũng không thấy…

Trong bóng đêm đen mịt, một tòa trạch viện lớn, nơi này chính là tổng đà Bắc Thành bang.

Đường lão gia tử râu bạc trắng tung bay, trầm lặng bình tĩnh bố trí nhân thủ, với trăm vị Huyền giả tu sĩ cao cấp, vây chặt cả tòa đại trạch viện. Mỗi người bình tức tĩnh khí, không dám phát ra thanh âm nào, mà lẳng lặng chờ đợi Đường lão gia tử hạ lệnh.

Mặt khác hơn một trăm người còn lại, Đường lão gia tử đã chia bọn họ làm bốn tổ, phân biệt canh ở bốn cửa của Bắc Thành bang, cùng với các địa phương lệ thuộc vào Bắc Thành bang như đổ trường sòng bạc, thậm chí mỗi một nhà trong Bắc Thành bang cũng bị vây lấy!

Đường lão gia tử đơn giản chỉ muốn một khi đã động thủ thì tất cả từ trong ra ngoài phải lưu lại, một lưới phải bắt hết! Thời khắc cuối cùng mới thu thập tổng đà Bắc Thành bang này! Hiện tai hơn một trăm vị Huyền giả cao cấp đang tập trung tại đại trạch viện, người bên trong đã là cá trong chậu! Tuyệt đối không có hy vọng đào thoát.

Xuất một trảo nhất định phải bắt trúng!

Ngoài ra, còn có thể dùng phương thức độn dao nhỏ giết người, dò xét một chút thái độ Bắc Thành bang, nếu Bắc Thành bang án binh bất động, mặc cho xử trí, thì việc trộm ở Đường phủ cùng Bắc Thành bang không quan hệ, nhiều lắm cũng chỉ là sự tình vụn vặt. Nhưng nếu bọn chúng liều chết đấu tranh, cá chết lưới rách thì như vậy, Đương lão gia tử biết mình đã bắt được con cá lớn.

Cho tới bây giờ, Đường lão gia tử đối với tin tình báo Đường Nguyên cung cấp vẫn duy trì tính hoài nghi như ban đầu, thậm chí là có thái độ phi thường hoài nghi:

" Quân đại thiếu gia Quân Mạc Tà phát hiện ra manh mối còn Đường thiếu gia về báo tin…. Điều này…… điều này nói như thế nào đi nữa, độ tin cậy thật sự là quá thấp! Nói ra ai tin đây!"

Ai, cũng chỉ trách lão phu hồ đồ, chẳng chịu suy nghĩ cứ nhắm mắt làm bừa! Thôi, coi như là vì dân trừ hại. Chỉ có điều, nếu sau này mà biết hai đại thiếu gia hợp lại lừa mình, đơn thuần vì lời nói báo thù riêng cho dù có Quân Chiến Thiên ngăn cản che chở, lão phu cũng nhất định cũng sẽ bắt Quân Mạc Tà cùng với Đường Nguyên lại rồi đánh một trận, đánh Quân Mạc Tà thành mập mạp, đánh Đường Nguyên thành người gầy! Làm cho hai tên trao đổi thân hình cho nhau, hừ hừ!

Đường lão gia tử sắc mặt âm trầm bất định, ngầm nghiến răng nghiến lợi.

Nhìn vào cái ngỏ hẻm, số lượng tù binh bị trói như chiếc bánh đang dần tăng lên. Trong lòng Đường lão gia tử thở dài một hơi, thậm chí hiện giờ lão đã muốn phi ngay về nhà chuẩn bị giáo huấn hai vị đại thiếu gia này. Lá gan của hai tên này quả không nhỏ: Từ khi vây chặt cửa đại trạch viện này, tất cả người từ trong ra ngoài toàn bộ đều đã bị bắt, rồi lập tức phong bế tin tức trói tay chân chặn miệng ngay tại nơi này. Mà số người cũng đã không ít thì lẽ ra bên trong phải có phản ứng chứ, nhưng cho tới bây giờ, bọn chúng lại không có chút động tĩnh gì khác thường cả, lâu như vậy xem ra Bắc Thành bang không phải là người trộm đi Huyền đan.

Cũng đúng, chỉ bằng Bắc Thành bang thì làm gì lại có suy nghĩ đó? Dám can đảm đi vuốt râu Đường gia ta ư?

Bóng người từ bốn phương tám hướng ở phía xa xa đang trở về. Đó là những cao thủ Đường gia, và khi trở về họ còn mang theo vài người bị trói. Bên ngoài Bắc Thành bang, công cuộc càn quét đã kết thúc!

Trong lòng Đường lão gia tử thất vọng, nét mặt già nua run rẩy, trong lòng mắng to:

" Đường Nguyên! Quân Mạc Tà! Lão phu không tha cho hai người các ngươi đâu. Đồ vương bát đản! Không ngờ dám hợp lại lừa lão phu! Lão phu nhất định phải abc, xyz…."

Nhất định phải như thế nào Đường lão gi tử còn chưa nghĩ xong, bởi đúng lúc đó, trên nóc tường của Bắc Thành bang đột nhiên có tiếng hô sau đó hiện ra vô số đầu người, một đám người đó giương cung lắp tên, và một trận mưa tên oanh một tiếng bắn tới phía mai phục của các cao thủ Đường gia. Đồng thời bên trong truyền tới một tiếng hô, cửa lớn, cửa sau, hai bên, đầu tường nơi nơi đều có bóng người vọt qua như bắn pháo hoa, tỏa ra bốn phía chạy trốn!

Dám không tuyên mà chiến, ngay cả thái độ đàm phán cùng Đường lão gia tử cũng bất nhã! Hơn nữa một đám thi nhau chạy trốn. Người người tranh nhau chạy, trong lòng thì hận cha mẹ sao chỉ sinh mình có hai chân nhỉ.

Điều này là sao đây?

Ta kháo! Phản ứng kịch liệt như vậy! Điều này khác gì với tạo phản chứ? Đường lão gia tử trừng mắtgần như là rới cả ra ngoài. Mọi chuyện biến hóa đột ngột, làm cho đầu lão gia tử loạn hết cả lên, phải sau một lúc lâu, lão mới hung hăng vỗ đùi ba một tiếng, đau đến tận tâm gan nhưng trong lòng lại một trận hưng phấn: Hấp dẫn!

Mấy tiếng kêu đau đớn vang lên, cao thủ Đường gia mai phục mỗi người thân thủ thủy chung phân biệt cao thấp, huống chi tình huống chuyển biến đột ngột nháy mắt làm cho mấy người bị trúng tiễn bị thương không nhẹ. Còn mấy người khác, đều lao về phía quân Bắc Thành bang, âm thanh đao kiếm đánh nhau "keng keng cách cách" vang lên, chặt chẽ cực kì, hai bên nhân mã nháy mắt ác chiến thành một đống hỗn độn. Tím, đen, ngân quang, kim mang đồng thời ánh lên, toàn bộ khu vực ngay lập tức sáng lạn vô cùng.

Từ lúc Bắc Thành bang bắn tên đến lúc hai bên lao tới đánh nhau thành một đoàn, nói ra thì dài dòng, kỳ thật phát sinh trong khoảng thời gian cực ngắn, gần như là cùng một lúc.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom