Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 392
Edit: TranGemy - ⋆dien dan ꒒ê ꆰꀎý Đôꈤ⋆
“Sao con gái tôi lại gặp phải cô chứ? Hả? Cô, cô là một cơn ác mộng, một người phụ nữ mà sao lại dám… lại dám đối xử với con bé như vậy?”
“Còn có cậu!” Đang nói thì ánh mắt Cố Viễn Chi trở nên ác độc, chỉ tay về phía Tân Hạo: “Cậu bị mù hay trái tim đã bị chó ăn mất rồi? Cậu lại thông đồng với loại đàn bà hèn hạ như vậy để phụ bạc mẹ con bọn họ! Được, tạm thời bỏ chuyện Tiểu Nghi đã từng làm chuyện sai lầm sang một bên, còn Tân Hành thì sao? Tân Hành là con gái cậu, cậu cũng có thể dễ dàng dung túng cho loại tiện nhân này đối xử với con bé như vậy! Ức hiếp con bé, ngược đãi con bé, cậu lại vẫn có thể nhân tâm để cho người khác làm nhục con bé! Tiểu Nghi bị các người bức chết, Thận Khanh thì bị con tiện nhân này hại chết!”
“Tân Hạo, cậu nói xem cậu đã nợ tôi bao nhiêu rồi?”
Ánh mắt mới giây trước còn đùng đùng tức giận của Tân Hạo đột nhiên trở nên buồn bã.
Cố Viễn Chi bình thản nhìn Tân Hạo, rồi lại đột nhiên cười mờ ám: “Trước đây khi tôi nhìn thấy Tân Hành, khi nhìn thấy con bé, tôi đã nghĩ, một cô gái tốt như vậy, nếu như từ nhỏ đã đi theo tôi thì tôi nhất định sẽ dành cho con bé những thứ tốt đẹp nhất trên đời này. Nhưng còn cậu thì sao? Lòng dạ cậu phải độc ác đến mức độ nào mới có thể ép con bé vào chỗ chết như thế? Tôi nghĩ mãi vẫn không ra, nghĩ thế nào cũng không hiểu, cho nên…”
Cố Viễn Chi cong khóe môi lên: “Tôi muốn nhìn tận mắt thử xem.”
“Tôi muốn cậu tận mắt nhìn thấy họa sĩ dùng axit vẽ tranh lên mặt Tân Giác, tôi cũng muốn cho cậu nhìn tận mắt Hạ Noãn Tâm bị ép uống thuốc kích dục không ngừng trước mặt cậu, có điều có lẽ cô ta cũng chẳng xa lạ gì với cảm giác này từ lâu rồi. Kỹ nữ chuyên ngủ lang chạ thì làm sao biết thế nào là xa lạ chứ? Cậu yên tâm, tôi không để cho cô ta đi tìm đàn ông đâu, tôi phải để cho cô ta biểu diễn ở trước mặt cậu. Tôi phải để cho cậu tận mắt nhìn xem thế nào gọi là báo ứng, nhìn xem nhà họ Cố có còn người sống hay không!”
“Tôi muốn nhìn xem cậu có thể ác độc đến mức nào, xem xem nếu tôi giết chết họ ngay trước mắt cậu thì cậu có bị tôi bức chết hay không?” Cố Viễn Chi vừa nói vừa cười khẽ, lắc đầu: “Cậu yên tâm, nếu như đến lúc đó mà cậu còn chưa chết thì tôi nhất định sẽ thả cậu ra.”
Cố Viễn Chi vừa nói vừa bật cười một tiếng trầm thấp. Tiếng cười đó vừa dễ nghe lại vừa sung sướng, nhưng vẫn không cách nào che giấu được sự mất mát và thê lương ẩn chứa trong đó. Chi dù có bù đắp thế nào thì sao chứ? Vợ và con gái đều đã chết hết… Chỉ để lại một mình Tân Hành cho ông, nhưng cô lại không thể chấp nhận ông…
“Cố Viễn Chi, chúng ta làm một cuộc trao đổi đi?” Nghe thấy người ta nhắc đến Du Tiểu Nghi, Du Thận Khanh và Tân Hành một lần nữa, ngọn lửa thù hận đang cháy hừng hực của Tân Hạo như bị người ta hắt cho một chậu nước lạnh, thoáng chốc đã tắt mất một nửa. Ông ta nhìn về phía Cố Viễn Chi, ánh mắt đã không còn đỏ như nhuốm máu nữa.
Cố Viễn Chi nhẹ nhàng nâng tầm mắt lên, liếc nhìn ông ta: “Trao đổi? Cậu trả lại mạng cho vợ và con gái tôi à?”
Tân Hạo hơi cứng ngắc.
Cố Viễn Chi cười khẩy: “Cậu không có tư cách nói chuyện trao đổi với tôi. Trên đời này chẳng có mấy người có khả năng nói chuyện trao đổi với Cố Viễn Chi này, chứ đừng nói đến cậu.”
Lời của Cố Viễn Chi vừa dứt thì người đàn ông thấp bé ban nãy đã vui vẻ quay trở lại, vừa chạy vừa hưng phấn kêu to: “Ông Cố, ông Cố, tôi quay lại rồi!”
Gương mặt anh ta đầy vẻ phấn khởi khiến người ta nhìn mà sợ hãi. Trên tay anh ta đang cầm một cái bình xịt, thấy Cố Viễn Chi khẽ mỉm cười với mình thì anh ta còn giơ bình lên cho ông nhìn như một đứa trẻ biết nghe lời.
Cố Viễn Chi hài lòng gật đầu. Người đàn ông nọ nói: “Ông Cố, ngài nhìn xem, đây chính là tinh dầu hoa hồng.”
Cố Viễn Chi thấy bình trên tay anh ta khá lớn thì cau mày ngay: “Pha loãng à?”
Người đàn ông thấp bé nghe thế thì gật mạnh đầu: “Sao ngài biết? Thời điểm trước lúc hoa tàn, tất cả hương thơm sẽ được phóng thích nên mùi hương lúc này nồng đậm nhất. Cái này tôi dùng để xịt.”
Lúc này Cố Viễn Chi mới hòa hoãn lại, gật đầu: “Thế mới được chứ.”
“Ông Cố, tôi làm việc thì ngài cứ yên tâm.”
Người đàn ông đó nói rồi đi đến trước mặt Tân Giác, ánh mắt si mê nhìn gương mặt cô ta.
“Cố Viễn Chi, đừng làm vậy!” Sau lưng, Tân Hạo vẫn muốn ngăn cản. Cố Viễn Chi không lên tiếng, còn người đàn ông kia đã cẩn thận xịt tinh dầu lên mặt Tân Giác, động tác đó chăm chút như đang chăm sóc một đứa trẻ. Nhưng có là người lớn cũng không chịu nổi cách chăm sóc của anh ta.
“Aaaaaaa!!!!”
Trong phòng vang lên tiếng kêu đau đớn vang dội. Tân Hạo và Hạ Noãn Tâm vội vàng nhìn chằm chằm vào mắt Cố Viễn Chi với vẻ đầy thống khổ và tức giận. Giá trói thì rung lên ‘rầm, rầm, rầm’ khi Tân Hạo giãy giụa trong vô vọng. Cố Viễn Chi lãnh đậm nhìn Tân Giác khàn giọng kêu gào. Ngay sau đó, ánh mắt ông trở nên hung ác, ra hiệu về phía Hạ Noãn Tâm với người nọ.
Người nọ gật đầu, ngay sau đó lại tiêm một ống thuốc vào cánh tay Hạ Noãn Tâm. Dược tính có tác dụng rất nhanh, vừa tiêm xong, màu da Hạ Noãn Tâm đã đỏ ửng lên một tầng, thanh âm ngâm nga mập mờ: “A… Ừ… Ah…!”
“Muốn… Tôi muốn…”
“Cho… tôi… đàn ông… Xin…”
“Cầu xin… ông…”
“…”
Hạ Noãn Tâm rên rỉ, quần áo trên người lại càng ướt đẫm, hai chân quắn quéo vào nhau, hai tay cũng lúc nắm chặt lúc buông lỏng, nhưng vì bị trói nên chỉ có thể để mặc cho ham muốn đốt sạch toàn bộ lý trí và thể diện.
“Thế mới đúng này, đây mới là dáng vẻ vốn có của cô, cô đã quyến rũ chồng của Tiểu Nghi như thế.” Cố Viễn Chi cười khẩy rồi nhìn về phía sắc mặt tái xanh của Tân Hạo: “Không phải cậu rất thích nhìn dáng vẻ này sao? Thế thì tôi để cậu nhìn cho đã.”
Cố Viễn Chi nói xong còn ngửa đầu cười lớn. Tiếng cười vang vọng khắp phòng, hòa cùng tiếng gào thống khổ của Tân Giác và tiếng rên rỉ của Hạ Noãn Tâm khiến Tân Hạo gần như vỡ nát vụn thành từng mảnh.
“Ba.” Cố Khanh đứng bên cạnh Cố Viễn Chi đột nhiên cầm điện thoại di động lên, nhỏ giọng giải thích: “Là Dịch Tân.”
Cố Viễn Chi nghe thế thì ngưng cười, đôi mắt khẽ híp lại rồi đưa tay cầm lấy. Ông nhìn quanh phòng một lượt nữa, hừ lạnh rồi quay người ra cửa. Để cho Tân Hạo tiếp tục hưởng thụ tình cảnh tàn nhẫn trong phòng. Cho dù ông ta có nhắm mắt lại thì âm thành hành hạ vẫn vang lên bên tai, khiến ông muốn chết cũng không được.
“Sao con gái tôi lại gặp phải cô chứ? Hả? Cô, cô là một cơn ác mộng, một người phụ nữ mà sao lại dám… lại dám đối xử với con bé như vậy?”
“Còn có cậu!” Đang nói thì ánh mắt Cố Viễn Chi trở nên ác độc, chỉ tay về phía Tân Hạo: “Cậu bị mù hay trái tim đã bị chó ăn mất rồi? Cậu lại thông đồng với loại đàn bà hèn hạ như vậy để phụ bạc mẹ con bọn họ! Được, tạm thời bỏ chuyện Tiểu Nghi đã từng làm chuyện sai lầm sang một bên, còn Tân Hành thì sao? Tân Hành là con gái cậu, cậu cũng có thể dễ dàng dung túng cho loại tiện nhân này đối xử với con bé như vậy! Ức hiếp con bé, ngược đãi con bé, cậu lại vẫn có thể nhân tâm để cho người khác làm nhục con bé! Tiểu Nghi bị các người bức chết, Thận Khanh thì bị con tiện nhân này hại chết!”
“Tân Hạo, cậu nói xem cậu đã nợ tôi bao nhiêu rồi?”
Ánh mắt mới giây trước còn đùng đùng tức giận của Tân Hạo đột nhiên trở nên buồn bã.
Cố Viễn Chi bình thản nhìn Tân Hạo, rồi lại đột nhiên cười mờ ám: “Trước đây khi tôi nhìn thấy Tân Hành, khi nhìn thấy con bé, tôi đã nghĩ, một cô gái tốt như vậy, nếu như từ nhỏ đã đi theo tôi thì tôi nhất định sẽ dành cho con bé những thứ tốt đẹp nhất trên đời này. Nhưng còn cậu thì sao? Lòng dạ cậu phải độc ác đến mức độ nào mới có thể ép con bé vào chỗ chết như thế? Tôi nghĩ mãi vẫn không ra, nghĩ thế nào cũng không hiểu, cho nên…”
Cố Viễn Chi cong khóe môi lên: “Tôi muốn nhìn tận mắt thử xem.”
“Tôi muốn cậu tận mắt nhìn thấy họa sĩ dùng axit vẽ tranh lên mặt Tân Giác, tôi cũng muốn cho cậu nhìn tận mắt Hạ Noãn Tâm bị ép uống thuốc kích dục không ngừng trước mặt cậu, có điều có lẽ cô ta cũng chẳng xa lạ gì với cảm giác này từ lâu rồi. Kỹ nữ chuyên ngủ lang chạ thì làm sao biết thế nào là xa lạ chứ? Cậu yên tâm, tôi không để cho cô ta đi tìm đàn ông đâu, tôi phải để cho cô ta biểu diễn ở trước mặt cậu. Tôi phải để cho cậu tận mắt nhìn xem thế nào gọi là báo ứng, nhìn xem nhà họ Cố có còn người sống hay không!”
“Tôi muốn nhìn xem cậu có thể ác độc đến mức nào, xem xem nếu tôi giết chết họ ngay trước mắt cậu thì cậu có bị tôi bức chết hay không?” Cố Viễn Chi vừa nói vừa cười khẽ, lắc đầu: “Cậu yên tâm, nếu như đến lúc đó mà cậu còn chưa chết thì tôi nhất định sẽ thả cậu ra.”
Cố Viễn Chi vừa nói vừa bật cười một tiếng trầm thấp. Tiếng cười đó vừa dễ nghe lại vừa sung sướng, nhưng vẫn không cách nào che giấu được sự mất mát và thê lương ẩn chứa trong đó. Chi dù có bù đắp thế nào thì sao chứ? Vợ và con gái đều đã chết hết… Chỉ để lại một mình Tân Hành cho ông, nhưng cô lại không thể chấp nhận ông…
“Cố Viễn Chi, chúng ta làm một cuộc trao đổi đi?” Nghe thấy người ta nhắc đến Du Tiểu Nghi, Du Thận Khanh và Tân Hành một lần nữa, ngọn lửa thù hận đang cháy hừng hực của Tân Hạo như bị người ta hắt cho một chậu nước lạnh, thoáng chốc đã tắt mất một nửa. Ông ta nhìn về phía Cố Viễn Chi, ánh mắt đã không còn đỏ như nhuốm máu nữa.
Cố Viễn Chi nhẹ nhàng nâng tầm mắt lên, liếc nhìn ông ta: “Trao đổi? Cậu trả lại mạng cho vợ và con gái tôi à?”
Tân Hạo hơi cứng ngắc.
Cố Viễn Chi cười khẩy: “Cậu không có tư cách nói chuyện trao đổi với tôi. Trên đời này chẳng có mấy người có khả năng nói chuyện trao đổi với Cố Viễn Chi này, chứ đừng nói đến cậu.”
Lời của Cố Viễn Chi vừa dứt thì người đàn ông thấp bé ban nãy đã vui vẻ quay trở lại, vừa chạy vừa hưng phấn kêu to: “Ông Cố, ông Cố, tôi quay lại rồi!”
Gương mặt anh ta đầy vẻ phấn khởi khiến người ta nhìn mà sợ hãi. Trên tay anh ta đang cầm một cái bình xịt, thấy Cố Viễn Chi khẽ mỉm cười với mình thì anh ta còn giơ bình lên cho ông nhìn như một đứa trẻ biết nghe lời.
Cố Viễn Chi hài lòng gật đầu. Người đàn ông nọ nói: “Ông Cố, ngài nhìn xem, đây chính là tinh dầu hoa hồng.”
Cố Viễn Chi thấy bình trên tay anh ta khá lớn thì cau mày ngay: “Pha loãng à?”
Người đàn ông thấp bé nghe thế thì gật mạnh đầu: “Sao ngài biết? Thời điểm trước lúc hoa tàn, tất cả hương thơm sẽ được phóng thích nên mùi hương lúc này nồng đậm nhất. Cái này tôi dùng để xịt.”
Lúc này Cố Viễn Chi mới hòa hoãn lại, gật đầu: “Thế mới được chứ.”
“Ông Cố, tôi làm việc thì ngài cứ yên tâm.”
Người đàn ông đó nói rồi đi đến trước mặt Tân Giác, ánh mắt si mê nhìn gương mặt cô ta.
“Cố Viễn Chi, đừng làm vậy!” Sau lưng, Tân Hạo vẫn muốn ngăn cản. Cố Viễn Chi không lên tiếng, còn người đàn ông kia đã cẩn thận xịt tinh dầu lên mặt Tân Giác, động tác đó chăm chút như đang chăm sóc một đứa trẻ. Nhưng có là người lớn cũng không chịu nổi cách chăm sóc của anh ta.
“Aaaaaaa!!!!”
Trong phòng vang lên tiếng kêu đau đớn vang dội. Tân Hạo và Hạ Noãn Tâm vội vàng nhìn chằm chằm vào mắt Cố Viễn Chi với vẻ đầy thống khổ và tức giận. Giá trói thì rung lên ‘rầm, rầm, rầm’ khi Tân Hạo giãy giụa trong vô vọng. Cố Viễn Chi lãnh đậm nhìn Tân Giác khàn giọng kêu gào. Ngay sau đó, ánh mắt ông trở nên hung ác, ra hiệu về phía Hạ Noãn Tâm với người nọ.
Người nọ gật đầu, ngay sau đó lại tiêm một ống thuốc vào cánh tay Hạ Noãn Tâm. Dược tính có tác dụng rất nhanh, vừa tiêm xong, màu da Hạ Noãn Tâm đã đỏ ửng lên một tầng, thanh âm ngâm nga mập mờ: “A… Ừ… Ah…!”
“Muốn… Tôi muốn…”
“Cho… tôi… đàn ông… Xin…”
“Cầu xin… ông…”
“…”
Hạ Noãn Tâm rên rỉ, quần áo trên người lại càng ướt đẫm, hai chân quắn quéo vào nhau, hai tay cũng lúc nắm chặt lúc buông lỏng, nhưng vì bị trói nên chỉ có thể để mặc cho ham muốn đốt sạch toàn bộ lý trí và thể diện.
“Thế mới đúng này, đây mới là dáng vẻ vốn có của cô, cô đã quyến rũ chồng của Tiểu Nghi như thế.” Cố Viễn Chi cười khẩy rồi nhìn về phía sắc mặt tái xanh của Tân Hạo: “Không phải cậu rất thích nhìn dáng vẻ này sao? Thế thì tôi để cậu nhìn cho đã.”
Cố Viễn Chi nói xong còn ngửa đầu cười lớn. Tiếng cười vang vọng khắp phòng, hòa cùng tiếng gào thống khổ của Tân Giác và tiếng rên rỉ của Hạ Noãn Tâm khiến Tân Hạo gần như vỡ nát vụn thành từng mảnh.
“Ba.” Cố Khanh đứng bên cạnh Cố Viễn Chi đột nhiên cầm điện thoại di động lên, nhỏ giọng giải thích: “Là Dịch Tân.”
Cố Viễn Chi nghe thế thì ngưng cười, đôi mắt khẽ híp lại rồi đưa tay cầm lấy. Ông nhìn quanh phòng một lượt nữa, hừ lạnh rồi quay người ra cửa. Để cho Tân Hạo tiếp tục hưởng thụ tình cảnh tàn nhẫn trong phòng. Cho dù ông ta có nhắm mắt lại thì âm thành hành hạ vẫn vang lên bên tai, khiến ông muốn chết cũng không được.
Bình luận facebook