Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 374
Edit: ❀ Tᶉ anᎶem¥ ❀ - ⋆꒒ê ꆰꀎý Đôꈤ⋆
Tân Hoành vừa khóc thút thít vừa ôm chặt lấy anh, vừa hôn anh say đắm vừa nắm chặt bàn tay đấm lên lưng anh mấy cái. Cô yêu anh, thương anh, nhưng cũng giận anh, giận anh bất chấp lý lẽ. Vì vậy, nước mắt của cô càng chảy càng không ngừng lại được.
Nhưng cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại. Đúng như Dịch Tân nghĩ, bây giờ dù gió thổi mây bay thì sau sóng to gió lớn, mặt biển cũng bình yên trở lại. Đó chính là vì bọn họ là vợ chồng nên vẫn luôn hướng về nhau.
Mặt Dịch Tân từ từ hiện lên nụ cười yêu thương và trân quý, vừa hôn lên hàng nước mắt của cô, vừa khàn giọng thủ thỉ bên tai cô: “Ban đầu, anh không từ thủ đoạn, không thể chờ được để cưới em chính là vì ngày hôm nay anh có thể nói với em rằng: Em đã gả cho anh thì em chính là người của anh. Tân Hoành, em là của anh,… Cả đời này.”
Anh vừa hôn cô thật sâu, vừa nhẹ nhàng khàn giọng thủ thỉ dỗ dành cô. Trong lòng Tân Hoành vẫn hơi u oán, nhưng nghe thấy lời anh nói thì cuối cùng cũng khẽ mỉm cười. Lúc này, anh cảm thấy rất vui vẻ và bình yên. Giống như một dòng suối nhỏ trong veo giữa mùa hè, chảy róc rách không nhanh không chậm tạo thành một giai điệu vui vẻ.
Tân Hoành cảm thấy an lòng trở lại, nhưng lại không nhịn được mà bật cười, tính cách của người đàn ông này chẳng khác nào thời tiết tháng bảy, nói sấm chớp là mưa giông, nói trời đẹp là đã hóa cầu vồng… Hỗn loạn không yên làm chẳng ai đoán nổi, nhưng lại cũng rất đáng yêu. Cô đẩy anh ra, nhìn anh rồi khẽ hừ: “Tân thiếu, bớt giận chưa?”
Làm sao Dịch Tân có thể để cô đẩy anh ra được? Ngay sau đó lại ôm chặt lấy cô vào lòng, cúi đầu chống cằm lên định đầu cô, cười rất không đứng đắn: “Hết rồi, nhưng mà tâm trạng anh vẫn chưa tốt lắm đâu, cho nên vẫn cần em vỗ về đấy.”
Tân Hoành dẩu môi: “Tâm trạng em còn chưa tốt lắm đây này.”
Dịch Tân lập tức nói: “Để anh vỗ về nhé.”
Tân Hoành hơi nheo mắt nhìn anh, thấy mặt anh đầy vẻ gian gian thì biết ngay anh lại có suy nghĩ không đứng đắn. Dịch Tân cũng không giải thích nữa mà kéo eo cô muốn rời khỏi đây. Tân Hoành kéo anh lại, nhắc nhở: “Thẩm Ngôn…”
Khó khăn lắm Dịch Tân mới lấy lại tâm trạng, vừa nghe thấy hai tiếng này từ miệng cô, sắc mặt anh lại trầm xuống. Giọng nói êm ái yêu kiều đó… Dịch Tân là một người đàn ông nhỏ mọn, tóm lại anh cảm thấy khi nghe thấy Tân Hoành gọi tên Thẩm Ngôn, tâm trạng anh rất bực bội! Điều đó khiến anh hận không thể ngay lập tức rút súng ra kết thúc sự dây dưa này!
Nhưng mà anh không dám… Tân Hoành vẫn đang nhìn anh chằm chằm. Hơn nữa, cô đã nhiều lần bảo đảm không có chuyện gì, nếu bây giờ anh mà còn nổ súng… Cho dù hoàn toàn vì anh là một người hẹp hòi, không chấp nhận việc cô gọi tên người đàn ông khác như gọi tình nhân (Tân Hoành oan uổng: Em gọi cả họ cả tên mà, tình nhân ở đâu ra?), nhưng Tân Hoành nhất định sẽ không nghĩ như vậy, đến lúc đó chắc chắn cô sẽ lại khóc và lên án anh không chịu tin cô.
Nghĩ đến đây Dịch Tân lại cắn răng nhẫn nhịn! Anh dịu dàng nói với cô: “Được rồi, chúng ta ra ngoài trước, sau đó bảo Nguyên Thâm vào đưa anh ta đi bệnh viện được không?”
Tân Hoành gật đầu suy nghĩ, lại vẫn thấy chưa yên lòng, vừa nhìn về phía Dịch Tân vừa bổ sung: “Phải đưa anh ta đi chữa lành vết thương, khỏe mạnh trở lại.”
Dịch Tân thầm nghiến răng nghiến lợi trong lòng, nhưng trên mặt vẫn tỉnh bơ, cười dịu dàng: “Được.”
Tân Hoành lại cau mày suy nghĩ, bổ sung thêm: “Bảo Phong Dương chữa cho anh ta nhé, em vẫn tương đối có lòng tin đối với y đức của Phong Dương.”
Y đức… Cuối cùng Dịch Tân cũng cạn sạch kiên nhẫn, anh nheo mắt nhìn cô, giọng nói cũng bắt đầu trở nên nguy hiểm: “Ý em là em không có lòng tin đối với nhân đức của anh?”
Tân Hoành thiếu chút nữa thì gật mạnh đầu tán đồng. Thực sự là chẳng có chút nào! Nhưng dưới ánh mắt của người đàn ông cầm thú đó, cô đành bất đắc dĩ thu lại khí phách, cô chủ động kéo tay anh, giọng nói mềm mại say đắm lòng người dỗ dành anh bằng những lời anh thích nghe nhất: “Làm gì có, em và anh là vợ chồng, chẳng lẽ em lại không tin anh ư?”
Quả nhiên Dịch Tân vừa nghe đến hai chữ quan trọng ‘vợ chồng’ thì vui vẻ ngay, cũng không so đo truy hỏi cô nói thật hay không nữa, tóm lại chỉ cần tâm trạng bạo quân tốt lên thì sẽ biến thành người rất vị tha, độ lượng lại phóng khoáng.
Thẩm Ngôn, Phong Dương,… Chỉ cần Tân Hoành thích thì từ giờ để cho bọn họ ở bên nhau đến bạc đầu giai lão cũng không sao cả! Dịch Tân ôm Tân Hoành đi qua Thẩm Ngôn đang hôn mê trên mặt đất rồi đi thẳng ra ngoài. Lúc này trong lòng anh rất mừng rỡ và hăng hái.
Nhưng thật ra dù là mừng rỡ hay giận dữ thì đều là kết quả của sự hăng hái thái quá, sẽ khiến người ta trở nên không bình thường. Giận dữ khiến người ta hận thù đến điên cuồng, còn mừng rỡ lại khiến người ta buông lỏng cảnh giác, cuối cùng cũng sẽ khiến ta trở nên không bình thường…
Dịch Tân hiểu rất rõ đạo lý này, cho nên trước giờ anh luôn là một người có lòng dạ sâu xa khó đoán. Nhưng vì vừa rồi Tân Hoành buồn đau và giận dữ nên bây giờ anh không để ý gì đến những chuyện khác, chỉ một mực muốn tỉ mỉ trân quý cô, yêu thương cô, trong lòng ngoài vui sướng ra thì không còn cái gì khác, bao gồm cả… Phòng bị.
Cho nên có thể nói, Tân Hoành chính là kiếp nạn của anh. Hai người tình cảm dạt dào liếc mắt đưa tình đi ra cửa, mà không có ai nhìn thấy một tia sáng lạnh đột nhiên xuất hiện trong bàn tay Thẩm Ngôn đang hôn mê trên đất.
Không biết anh ta giấu ở đâu mà có thể khiến Dịch Tân trong cơn thịnh nộ cũng không phát hiện ra. Bây giờ mới lấy ra, nhưng đúng là nắm chắc thời cơ không chê vào đâu được. Đúng vào lúc Dịch Tân và Tân Hoành đi đến cửa đang định gọi Nguyên Thâm đến, Thẩm Ngôn đang nằm trên mặt đất bất ngờ mở mắt ra, trong nháy mắt đâm con dao trong tay về phía Dịch Tân.
Nhưng số phận đúng là trùng hợp. Vào lúc trong lòng Thẩm Ngôn đang đầy sát khí thì Tân Hoành lại vẫn cảm thấy không đành lòng. Mặc dù cô yêu Dịch Tân, nhưng… vẫn cảm thấy xấu hổ khi đối mặt với Thẩm Ngôn, nhất là bây giờ anh ta lại bị thương nặng vì cô. Lợi dụng lúc Dịch Tân gọi Nguyên Thâm, Tân Hoành quay đầu muốn nhìn Thẩm Ngôn một cái cuối.
…
Vào lúc con dao lao đến, Tân Hoành mạnh mẽ nhào về phía Dịch Tân, ôm chặt lấy anh làm cán dao bị lệch hướng.
Tân Hoành vừa khóc thút thít vừa ôm chặt lấy anh, vừa hôn anh say đắm vừa nắm chặt bàn tay đấm lên lưng anh mấy cái. Cô yêu anh, thương anh, nhưng cũng giận anh, giận anh bất chấp lý lẽ. Vì vậy, nước mắt của cô càng chảy càng không ngừng lại được.
Nhưng cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại. Đúng như Dịch Tân nghĩ, bây giờ dù gió thổi mây bay thì sau sóng to gió lớn, mặt biển cũng bình yên trở lại. Đó chính là vì bọn họ là vợ chồng nên vẫn luôn hướng về nhau.
Mặt Dịch Tân từ từ hiện lên nụ cười yêu thương và trân quý, vừa hôn lên hàng nước mắt của cô, vừa khàn giọng thủ thỉ bên tai cô: “Ban đầu, anh không từ thủ đoạn, không thể chờ được để cưới em chính là vì ngày hôm nay anh có thể nói với em rằng: Em đã gả cho anh thì em chính là người của anh. Tân Hoành, em là của anh,… Cả đời này.”
Anh vừa hôn cô thật sâu, vừa nhẹ nhàng khàn giọng thủ thỉ dỗ dành cô. Trong lòng Tân Hoành vẫn hơi u oán, nhưng nghe thấy lời anh nói thì cuối cùng cũng khẽ mỉm cười. Lúc này, anh cảm thấy rất vui vẻ và bình yên. Giống như một dòng suối nhỏ trong veo giữa mùa hè, chảy róc rách không nhanh không chậm tạo thành một giai điệu vui vẻ.
Tân Hoành cảm thấy an lòng trở lại, nhưng lại không nhịn được mà bật cười, tính cách của người đàn ông này chẳng khác nào thời tiết tháng bảy, nói sấm chớp là mưa giông, nói trời đẹp là đã hóa cầu vồng… Hỗn loạn không yên làm chẳng ai đoán nổi, nhưng lại cũng rất đáng yêu. Cô đẩy anh ra, nhìn anh rồi khẽ hừ: “Tân thiếu, bớt giận chưa?”
Làm sao Dịch Tân có thể để cô đẩy anh ra được? Ngay sau đó lại ôm chặt lấy cô vào lòng, cúi đầu chống cằm lên định đầu cô, cười rất không đứng đắn: “Hết rồi, nhưng mà tâm trạng anh vẫn chưa tốt lắm đâu, cho nên vẫn cần em vỗ về đấy.”
Tân Hoành dẩu môi: “Tâm trạng em còn chưa tốt lắm đây này.”
Dịch Tân lập tức nói: “Để anh vỗ về nhé.”
Tân Hoành hơi nheo mắt nhìn anh, thấy mặt anh đầy vẻ gian gian thì biết ngay anh lại có suy nghĩ không đứng đắn. Dịch Tân cũng không giải thích nữa mà kéo eo cô muốn rời khỏi đây. Tân Hoành kéo anh lại, nhắc nhở: “Thẩm Ngôn…”
Khó khăn lắm Dịch Tân mới lấy lại tâm trạng, vừa nghe thấy hai tiếng này từ miệng cô, sắc mặt anh lại trầm xuống. Giọng nói êm ái yêu kiều đó… Dịch Tân là một người đàn ông nhỏ mọn, tóm lại anh cảm thấy khi nghe thấy Tân Hoành gọi tên Thẩm Ngôn, tâm trạng anh rất bực bội! Điều đó khiến anh hận không thể ngay lập tức rút súng ra kết thúc sự dây dưa này!
Nhưng mà anh không dám… Tân Hoành vẫn đang nhìn anh chằm chằm. Hơn nữa, cô đã nhiều lần bảo đảm không có chuyện gì, nếu bây giờ anh mà còn nổ súng… Cho dù hoàn toàn vì anh là một người hẹp hòi, không chấp nhận việc cô gọi tên người đàn ông khác như gọi tình nhân (Tân Hoành oan uổng: Em gọi cả họ cả tên mà, tình nhân ở đâu ra?), nhưng Tân Hoành nhất định sẽ không nghĩ như vậy, đến lúc đó chắc chắn cô sẽ lại khóc và lên án anh không chịu tin cô.
Nghĩ đến đây Dịch Tân lại cắn răng nhẫn nhịn! Anh dịu dàng nói với cô: “Được rồi, chúng ta ra ngoài trước, sau đó bảo Nguyên Thâm vào đưa anh ta đi bệnh viện được không?”
Tân Hoành gật đầu suy nghĩ, lại vẫn thấy chưa yên lòng, vừa nhìn về phía Dịch Tân vừa bổ sung: “Phải đưa anh ta đi chữa lành vết thương, khỏe mạnh trở lại.”
Dịch Tân thầm nghiến răng nghiến lợi trong lòng, nhưng trên mặt vẫn tỉnh bơ, cười dịu dàng: “Được.”
Tân Hoành lại cau mày suy nghĩ, bổ sung thêm: “Bảo Phong Dương chữa cho anh ta nhé, em vẫn tương đối có lòng tin đối với y đức của Phong Dương.”
Y đức… Cuối cùng Dịch Tân cũng cạn sạch kiên nhẫn, anh nheo mắt nhìn cô, giọng nói cũng bắt đầu trở nên nguy hiểm: “Ý em là em không có lòng tin đối với nhân đức của anh?”
Tân Hoành thiếu chút nữa thì gật mạnh đầu tán đồng. Thực sự là chẳng có chút nào! Nhưng dưới ánh mắt của người đàn ông cầm thú đó, cô đành bất đắc dĩ thu lại khí phách, cô chủ động kéo tay anh, giọng nói mềm mại say đắm lòng người dỗ dành anh bằng những lời anh thích nghe nhất: “Làm gì có, em và anh là vợ chồng, chẳng lẽ em lại không tin anh ư?”
Quả nhiên Dịch Tân vừa nghe đến hai chữ quan trọng ‘vợ chồng’ thì vui vẻ ngay, cũng không so đo truy hỏi cô nói thật hay không nữa, tóm lại chỉ cần tâm trạng bạo quân tốt lên thì sẽ biến thành người rất vị tha, độ lượng lại phóng khoáng.
Thẩm Ngôn, Phong Dương,… Chỉ cần Tân Hoành thích thì từ giờ để cho bọn họ ở bên nhau đến bạc đầu giai lão cũng không sao cả! Dịch Tân ôm Tân Hoành đi qua Thẩm Ngôn đang hôn mê trên mặt đất rồi đi thẳng ra ngoài. Lúc này trong lòng anh rất mừng rỡ và hăng hái.
Nhưng thật ra dù là mừng rỡ hay giận dữ thì đều là kết quả của sự hăng hái thái quá, sẽ khiến người ta trở nên không bình thường. Giận dữ khiến người ta hận thù đến điên cuồng, còn mừng rỡ lại khiến người ta buông lỏng cảnh giác, cuối cùng cũng sẽ khiến ta trở nên không bình thường…
Dịch Tân hiểu rất rõ đạo lý này, cho nên trước giờ anh luôn là một người có lòng dạ sâu xa khó đoán. Nhưng vì vừa rồi Tân Hoành buồn đau và giận dữ nên bây giờ anh không để ý gì đến những chuyện khác, chỉ một mực muốn tỉ mỉ trân quý cô, yêu thương cô, trong lòng ngoài vui sướng ra thì không còn cái gì khác, bao gồm cả… Phòng bị.
Cho nên có thể nói, Tân Hoành chính là kiếp nạn của anh. Hai người tình cảm dạt dào liếc mắt đưa tình đi ra cửa, mà không có ai nhìn thấy một tia sáng lạnh đột nhiên xuất hiện trong bàn tay Thẩm Ngôn đang hôn mê trên đất.
Không biết anh ta giấu ở đâu mà có thể khiến Dịch Tân trong cơn thịnh nộ cũng không phát hiện ra. Bây giờ mới lấy ra, nhưng đúng là nắm chắc thời cơ không chê vào đâu được. Đúng vào lúc Dịch Tân và Tân Hoành đi đến cửa đang định gọi Nguyên Thâm đến, Thẩm Ngôn đang nằm trên mặt đất bất ngờ mở mắt ra, trong nháy mắt đâm con dao trong tay về phía Dịch Tân.
Nhưng số phận đúng là trùng hợp. Vào lúc trong lòng Thẩm Ngôn đang đầy sát khí thì Tân Hoành lại vẫn cảm thấy không đành lòng. Mặc dù cô yêu Dịch Tân, nhưng… vẫn cảm thấy xấu hổ khi đối mặt với Thẩm Ngôn, nhất là bây giờ anh ta lại bị thương nặng vì cô. Lợi dụng lúc Dịch Tân gọi Nguyên Thâm, Tân Hoành quay đầu muốn nhìn Thẩm Ngôn một cái cuối.
…
Vào lúc con dao lao đến, Tân Hoành mạnh mẽ nhào về phía Dịch Tân, ôm chặt lấy anh làm cán dao bị lệch hướng.
Bình luận facebook