Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 372
Edit: ❀ Tᶉ anᎶem¥ ❀ - ⋆꒒ê ꆰꀎý Đôꈤ⋆
“Không à?” Dịch Tân chậm rãi lặp lại, ánh mắt anh trìu mến mà dịu dàng mơn man trên mặt Tân Hoành, như thể anh đã bị lời thề của cô làm cho rung động. Tân Hoành lập tức gật mạnh đầu, rồi lại vội vội vàng vàng ôm anh, gấp gáp ôm chặt lấy anh để cho bản thân mình vùi sâu vào trong ngực anh: “Không có, thực sự không có, anh…”
Cô định nói rằng anh cũng tin em có được không? Nhưng cô còn chưa kịp nói xong thì bên tai đã có hai tiếng súng vang lên liên tiếp, tàn nhẫn cắt đứt lời cô: “Pằng.”
“Pằng.”
Âm thanh chấn động dồn dập trong màng nhĩ khiến đầu cô như ngay lập tức nổ tung, còn cả sự run rẩy của cơ thể người nào đó, cuối cùng cũng khiến cô không khống chế được mà rít lên một cách vô thức: “Đừng!”
Ngay sau đó cô đẩy mạnh người Dịch Tân ra, xoay người lại, lật đật xem tình trạng Thẩm Ngôn thế nào. Cô quỵ xuống đất nhưng lại thấy trên người Thẩm Ngôn không hề có thêm vết thương nào. Hai phát súng đó… Tân Hoành bừng tỉnh, trong lòng cô giật mình, lập tức quay đầu nhìn Dịch Tân.
Tân Hoành vừa nhìn anh đã nghĩ, dáng vẻ này của anh sẽ khiến cô cả đời này cũng không quên được, nó sẽ được khắc vào nơi yếu ớt nhất trong tim cô, khiến cô cả đời này cũng không quên được, lúc nào cũng phải nhớ tới, mỗi một lần nhớ tới thì tim sẽ đau thấu tận xương tủy, tận tim gan.
Sự bi thương như có hình hài nhanh chóng lớn lên, không cách nào vơi bớt cũng không thể bỏ qua, cuối cùng đong đầy trong ánh mắt anh. Có đau hơn nữa thì anh cũng đã đau đến mức không kêu được thành tiếng, chỉ có thể nở nụ cười châm chọc và tuyệt vọng với cô, cười đến mức dáng người cao lớn không kiềm chế được mà lắc lư.
Vẻ đẹp trai của anh như thể yêu ma, trước đây, cô thường nhìn một chút đã không nhịn được mà ôm mặt anh nói đùa, rằng có lẽ anh chính là ma quỷ, có năng lực yêu ma vô biên, sinh ra để gây họa cho chúng sinh.
Nhưng giây phút này, đẹp thì vẫn đẹp, còn có vẻ quyến rũ ma quỷ nữa, da anh còn trắng nõn, sáng bóng hơn da cô, môi cũng mềm mại đỏ thắm hơn cô, nhưng lúc này sự bi thương và tuyệt vọng chưa từng xuất hiện trong mắt anh như tràn ra, mạnh mẽ chắn ngang cổ họng khiến anh gần như không thể hô hấp được.
Nhưng bóng dáng đẹp rạng ngời đó lại như thể không phải ma quỷ. Anh là vật thí nghiệm. Giống như trong thời khắc anh đẹp đẽ nhất thì bị người ta dùng một đòn đánh chết, từ đó trở đi biến thành một vật thí nghiệm không có sinh mệnh. Tất cả vẻ đẹp, sự thống khổ, tuyệt vọng cũng dừng lại vào khoảnh khắc đó, từ nay về sau dù có trôi qua bao nhiêu năm tháng cũng đều có dáng vẻ như vậy.
Giống như những vật trưng bày đẹp đẽ hoàn toàn không có sinh mạng trong bảo tàng. Anh để lại câu nói cuối cùng là: “Không có sao?”
Trong phút chốc, Tân Hoành cảm thấy có hàng vạn mũi tâm xuyên qua tim. Cô hoảng hốt nhìn anh, nước mắt tuôn rơi như cơn mưa tháng bảy, nặng trĩu mà hỗn loạn, cô tiện tay lau qua một cái rồi vội vàng chạy về phía anh, lao mạnh vào ngực anh nhưng há miệng mà không biết nên nói gì. Không thể nói xin lỗi, nói xin lỗi thì phải là làm sai.
Thật ra thì cô không sai. Đáng ra anh không nên dò xét cô như vậy. Đối với Thẩm Ngôn, cô quan tâm đến sự sống chết của anh ta, còn đối với anh, cô quan tâm đến tất cả mọi thứ của anh. Không giống nhau… Sao anh lại không hiểu chứ?
Giọng nói của anh tuyệt vọng như vọng lên từ vực sâu vạn trượng, mờ ảo và xa xôi: “Thật ra thì em cũng không bỏ được anh đúng không?”
“Nhưng em không nỡ bỏ anh cái gì chứ? Ban đầu là anh cưỡng ép em, anh ta mới là người trong lòng mà em yêu ngay từ đầu, anh ta đến tìm em nên em cứ thế đi với anh ta.”
“Hay là không phải vì em không nỡ bỏ anh, em chỉ sợ anh không tha cho anh ta? Em sợ anh lại phá hủy tình yêu của em lần nữa à?”
Dịch Tân vừa nói vừa bật cười ha hả, cười như một màn mưa gió u oán thê thảm dưới vực sâu. Tân Hoành đã khóc không thành tiếng từ lâu, chỉ có thể lắc mạnh đầu ở trong ngực anh. Dịch Tân kéo tay cô qua: “Đừng sợ.”
Giây phút này, giọng anh dịu dàng như thể đêm đầu tiên đó, khi anh nằm trên người cô cũng nói với cô hai chữ này. Khi đó, anh nắm lấy bàn tay cô, đan mười đầu ngón tay vào tay cô, từ đó trở đi, anh chính là người đàn ông của cô.
Còn bây giờ anh nắm tay cô rồi nhét vào tay cô một vật lạnh như băng. Chính là khẩu súng của anh. Cô giãy mạnh nhưng anh lại cố chấp nhét súng lục vào tay cô, khống chế tay cô, giọng nói của anh vừa dịu dàng vừa cẩn thận, thấp giọng nói bên tai cô: “Nào, đừng sợ, anh nắm tay em, em đè tay xuống là được.”
Tân Hoành giãy giụa muốn đẩy anh ra. Nhưng lúc này, Dịch Tân dùng một bàn tay khác giữ chặt eo cô, hung hăng khóa chặt cô vào trong ngực anh: “Để cho anh ôm em khi chết.”
“Đừng!” Cô thê lương kêu lên trong màn nước mắt. Bàn tay bị anh nắm lấy không nhúc nhích được, bàn tay còn lại muốn đẩy anh ra mà không đẩy được, cô giận dữ nện nắm đấm lên ngực anh, khóc lớn: “Dịch Tân, anh là đồ điên! Tại sao anh lại đối xử với em như vậy!”
“Đúng, anh là đồ điên, anh điên rồi, anh điên rồi mới yêu em đến thế. Cho nên anh nói cho em biết, anh sẽ không tác thành cho các người, chỉ cần anh còn sống, chỉ cần anh còn một hơi thở thì anh nhất định sẽ không buông tha em, cho dù phải nhốt em vào lồng anh cũng phải khiến em ở bên anh cả đời này. Tân Hoành, anh nói cho em biết, em muốn tình yêu của em thì chỉ có thể giết anh, chỉ khi anh chết rồi thì em mới được tự do. Chỉ cần anh chết rồi thì cả đời này sẽ không còn người đàn ông Dịch Tân luôn quấn lấy em, không từ thủ đoạn để có được em, giam cầm em nữa.”
“Không à?” Dịch Tân chậm rãi lặp lại, ánh mắt anh trìu mến mà dịu dàng mơn man trên mặt Tân Hoành, như thể anh đã bị lời thề của cô làm cho rung động. Tân Hoành lập tức gật mạnh đầu, rồi lại vội vội vàng vàng ôm anh, gấp gáp ôm chặt lấy anh để cho bản thân mình vùi sâu vào trong ngực anh: “Không có, thực sự không có, anh…”
Cô định nói rằng anh cũng tin em có được không? Nhưng cô còn chưa kịp nói xong thì bên tai đã có hai tiếng súng vang lên liên tiếp, tàn nhẫn cắt đứt lời cô: “Pằng.”
“Pằng.”
Âm thanh chấn động dồn dập trong màng nhĩ khiến đầu cô như ngay lập tức nổ tung, còn cả sự run rẩy của cơ thể người nào đó, cuối cùng cũng khiến cô không khống chế được mà rít lên một cách vô thức: “Đừng!”
Ngay sau đó cô đẩy mạnh người Dịch Tân ra, xoay người lại, lật đật xem tình trạng Thẩm Ngôn thế nào. Cô quỵ xuống đất nhưng lại thấy trên người Thẩm Ngôn không hề có thêm vết thương nào. Hai phát súng đó… Tân Hoành bừng tỉnh, trong lòng cô giật mình, lập tức quay đầu nhìn Dịch Tân.
Tân Hoành vừa nhìn anh đã nghĩ, dáng vẻ này của anh sẽ khiến cô cả đời này cũng không quên được, nó sẽ được khắc vào nơi yếu ớt nhất trong tim cô, khiến cô cả đời này cũng không quên được, lúc nào cũng phải nhớ tới, mỗi một lần nhớ tới thì tim sẽ đau thấu tận xương tủy, tận tim gan.
Sự bi thương như có hình hài nhanh chóng lớn lên, không cách nào vơi bớt cũng không thể bỏ qua, cuối cùng đong đầy trong ánh mắt anh. Có đau hơn nữa thì anh cũng đã đau đến mức không kêu được thành tiếng, chỉ có thể nở nụ cười châm chọc và tuyệt vọng với cô, cười đến mức dáng người cao lớn không kiềm chế được mà lắc lư.
Vẻ đẹp trai của anh như thể yêu ma, trước đây, cô thường nhìn một chút đã không nhịn được mà ôm mặt anh nói đùa, rằng có lẽ anh chính là ma quỷ, có năng lực yêu ma vô biên, sinh ra để gây họa cho chúng sinh.
Nhưng giây phút này, đẹp thì vẫn đẹp, còn có vẻ quyến rũ ma quỷ nữa, da anh còn trắng nõn, sáng bóng hơn da cô, môi cũng mềm mại đỏ thắm hơn cô, nhưng lúc này sự bi thương và tuyệt vọng chưa từng xuất hiện trong mắt anh như tràn ra, mạnh mẽ chắn ngang cổ họng khiến anh gần như không thể hô hấp được.
Nhưng bóng dáng đẹp rạng ngời đó lại như thể không phải ma quỷ. Anh là vật thí nghiệm. Giống như trong thời khắc anh đẹp đẽ nhất thì bị người ta dùng một đòn đánh chết, từ đó trở đi biến thành một vật thí nghiệm không có sinh mệnh. Tất cả vẻ đẹp, sự thống khổ, tuyệt vọng cũng dừng lại vào khoảnh khắc đó, từ nay về sau dù có trôi qua bao nhiêu năm tháng cũng đều có dáng vẻ như vậy.
Giống như những vật trưng bày đẹp đẽ hoàn toàn không có sinh mạng trong bảo tàng. Anh để lại câu nói cuối cùng là: “Không có sao?”
Trong phút chốc, Tân Hoành cảm thấy có hàng vạn mũi tâm xuyên qua tim. Cô hoảng hốt nhìn anh, nước mắt tuôn rơi như cơn mưa tháng bảy, nặng trĩu mà hỗn loạn, cô tiện tay lau qua một cái rồi vội vàng chạy về phía anh, lao mạnh vào ngực anh nhưng há miệng mà không biết nên nói gì. Không thể nói xin lỗi, nói xin lỗi thì phải là làm sai.
Thật ra thì cô không sai. Đáng ra anh không nên dò xét cô như vậy. Đối với Thẩm Ngôn, cô quan tâm đến sự sống chết của anh ta, còn đối với anh, cô quan tâm đến tất cả mọi thứ của anh. Không giống nhau… Sao anh lại không hiểu chứ?
Giọng nói của anh tuyệt vọng như vọng lên từ vực sâu vạn trượng, mờ ảo và xa xôi: “Thật ra thì em cũng không bỏ được anh đúng không?”
“Nhưng em không nỡ bỏ anh cái gì chứ? Ban đầu là anh cưỡng ép em, anh ta mới là người trong lòng mà em yêu ngay từ đầu, anh ta đến tìm em nên em cứ thế đi với anh ta.”
“Hay là không phải vì em không nỡ bỏ anh, em chỉ sợ anh không tha cho anh ta? Em sợ anh lại phá hủy tình yêu của em lần nữa à?”
Dịch Tân vừa nói vừa bật cười ha hả, cười như một màn mưa gió u oán thê thảm dưới vực sâu. Tân Hoành đã khóc không thành tiếng từ lâu, chỉ có thể lắc mạnh đầu ở trong ngực anh. Dịch Tân kéo tay cô qua: “Đừng sợ.”
Giây phút này, giọng anh dịu dàng như thể đêm đầu tiên đó, khi anh nằm trên người cô cũng nói với cô hai chữ này. Khi đó, anh nắm lấy bàn tay cô, đan mười đầu ngón tay vào tay cô, từ đó trở đi, anh chính là người đàn ông của cô.
Còn bây giờ anh nắm tay cô rồi nhét vào tay cô một vật lạnh như băng. Chính là khẩu súng của anh. Cô giãy mạnh nhưng anh lại cố chấp nhét súng lục vào tay cô, khống chế tay cô, giọng nói của anh vừa dịu dàng vừa cẩn thận, thấp giọng nói bên tai cô: “Nào, đừng sợ, anh nắm tay em, em đè tay xuống là được.”
Tân Hoành giãy giụa muốn đẩy anh ra. Nhưng lúc này, Dịch Tân dùng một bàn tay khác giữ chặt eo cô, hung hăng khóa chặt cô vào trong ngực anh: “Để cho anh ôm em khi chết.”
“Đừng!” Cô thê lương kêu lên trong màn nước mắt. Bàn tay bị anh nắm lấy không nhúc nhích được, bàn tay còn lại muốn đẩy anh ra mà không đẩy được, cô giận dữ nện nắm đấm lên ngực anh, khóc lớn: “Dịch Tân, anh là đồ điên! Tại sao anh lại đối xử với em như vậy!”
“Đúng, anh là đồ điên, anh điên rồi, anh điên rồi mới yêu em đến thế. Cho nên anh nói cho em biết, anh sẽ không tác thành cho các người, chỉ cần anh còn sống, chỉ cần anh còn một hơi thở thì anh nhất định sẽ không buông tha em, cho dù phải nhốt em vào lồng anh cũng phải khiến em ở bên anh cả đời này. Tân Hoành, anh nói cho em biết, em muốn tình yêu của em thì chỉ có thể giết anh, chỉ khi anh chết rồi thì em mới được tự do. Chỉ cần anh chết rồi thì cả đời này sẽ không còn người đàn ông Dịch Tân luôn quấn lấy em, không từ thủ đoạn để có được em, giam cầm em nữa.”