Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 366
Edit: TranGemy - ꓄ꋪꀎꌩệꈤ độꉓ ꆰꀎꌩềꈤ ꓄ạꀤ đꍟꈤ đàꈤ ꒒ê ꆰꀎý Đôꈤ
“Yêu một người không có nghĩa là thiếu nợ người ta cái gì. Nhưng Dịch Tân vẫn luôn cho là như vậy, anh ấy luôn cho rằng anh ấy mắc nợ cháu, cho nên cháu biết anh ấy đã trả giá rất nhiều vì cháu. Nhưng cháu cũng biết yêu thật ra là một sự bình đẳng.”
“Bởi vì tất cả những mối quan hệ bất bình đẳng thì không gọi là yêu. Giống như Thẩm Ngôn đối xử với cháu, đúng là cháu mắc nợ anh ta rất nhiều, nhưng cháu cũng không thể làm được gì, bởi vì bây giờ cháu đã không còn yêu anh ta nữa rồi.”
Tân Hoành chậm rãi nói, lúc cô nói chuyện, thậm chí còn nhíu nhíu mày như đang suy nghĩ điều gì đó, cho đến khi nói xong cô mới như thể bừng tỉnh mà cười nói với Cố Viễn Chi: “Ông xem, đạo lý này cũng là cháu vừa mới nghĩ ra thôi.”
“Dịch Tân yêu cháu mà cháu cũng có thể đáp lại anh ấy, cho nên giữa chúng cháu mới thực sự là không ai nợ ai.”
Cố Viễn Chi lẳng lặng lắng nghe lời Tân Hoành nói, trong trái tim như thể có cái gì đó đã lặng im suốt bao nhiêu năm giờ lại dao động, ông nhìn Tân Hoành với ánh mắt sâu thẳm tựa như không hề tập trung trên người cô. Đến khi Tân Hoành nói xong, Cố Viễn Chi lại có vẻ không tin tưởng lắm nhìn cô hỏi: “Cháu… thật sự yêu Dịch Tân à?”
Tân Hoành nghe thế thì hơi bất ngờ, cuối cùng lại bật cười: “Khó tin đến thế sao ạ?”
Cố Viễn Chi nhìn Tân Hoành lắc đầu: “Cháu có tin không, chỉ cần là người đã từng nghe câu chuyện của cháu và Dịch Tân thì sẽ không tin cháu thật lòng yêu cậu ta, có lẽ…” Cố Viễn Chi ngừng lại một chút rồi tiếp tục: “Có lẽ đến chính cậu ta cũng không tin.”
Tân Hoành nghe câu nói cuối cùng của Cố Viễn Chi thì hơi giật mình, sau đó mới vội hỏi lại: “Tại sao? Anh ấy không tin…”
Những người khác có tin hay không cũng không liên quan đến cô, nhưng tại sao anh lại không tin cô? Cô cho rằng lời cô nói đã thể hiện rất rõ ràng, vả lại cô cũng đã thành thật nói ba từ kia với anh. Cô cũng không phải một người phụ nữ có thể dối trá đối với vấn đề nghiêm túc như thế. Anh chắc chắn phải là người hiểu rõ nhất.
Cố Viễn Chi hơi nhíu mày nhìn Tân Hoành, như thể nhất thời không thể tìm được câu nào thích hợp để giải thích với cô. Trong lòng Tân Hoành cảm thấy ngột ngạt, cô lại cuồng cuồng hỏi tiếp: “Chẳng lẽ anh ấy cho rằng cháu đang lấy lòng anh ấy?”
Cố Viễn Chi trầm ngâm: “Trong tình huống của hai đứa thì có lẽ dùng từ ‘lấy lòng’ không được thích hợp cho lắm, có lẽ dùng từ ‘khuất phục’ thì thích hợp hơn.”
“Khuất phục ư?”
“Ừ. Nếu như cháu giống những cô gái khác muốn lấy được gì đó từ Dịch Tân thì mới gọi là lấy lòng, nhưng cháu không như thế, cháu xem, cháu như thể không hề quan tâm tới những thứ đó, còn chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường. Nhưng ngay cả điều này cũng bị một người đàn ông kiểm soát, cho nên cháu không thể không khuất phục cậu ta.”
Tân Hoành nghe đến đây thì trợn tròn mắt, không thể tin được mà lắc đầu: “Không phải, không phải như thế…”
Cố Viễn Chi cười nói: “Ông nghĩ bất cứ ai đứng ngoài nhìn cũng cho là như thế. Chưa nói đến bên ngoài, thậm chí ngay cả Dịch Tân hay là Thẩm Ngôn chắc hẳn đều nghĩ như vậy. Cho nên một người dùng trăm phương ngàn kế để giữ cháu lại, thậm chí còn chẳng ngại nhốt cháu lại. Còn một người khác thì cũng dùng trăm phương ngàn kế cướp cháu, tự cho rằng mình là người có thể mang lại hạnh phúc cho cháu, thậm chí còn cho rằng trên con đường tìm kiếm hạnh phúc thì có thể không từ bất cứ thủ đoạn nào.”
Tân Hoành nghe Cố Viễn Chi phân tích một hồi rồi cuối cùng bật cười: “Thảo nào!”
Cố Viễn Chi nhìn Tân Hoành bằng ánh mắt thâm trầm mà hiền từ: “Vậy cháu nghĩ thế nào?”
Tân Hoành hơi bất ngờ ngước mắt nhìn ông, cô cho vừa rồi cô đã giải thích rất rõ ràng mình nghĩ thế nào rồi. Cố Viễn Chi như thể hiểu được nghi hoặc của cô, lại tiếp tục giải thích: “Cháu thật sự chắc chắn là cháu yêu Dịch Tân à? Hay chẳng qua là do thói quen khuất phục nhiều năm đã khiến cháu sinh ra ảo giác này?”
Tân Hoành nghe suy đoán của Cố Viễn Chi thì bật cười không biết làm thế nào: “Tại sao có thể là thói quen được? Đúng, ban đầu có thể chỉ là khuất phục. Khí đó cháu đã không còn đường để đi, Dịch Tân lại ép cháu cưới anh ấy, anh ấy là một người độc tài ngang ngược, rất nhiều khi không chịu phân biệt phải trái.”
Tân Hoành nói rồi lại cười: “Sự vô lý này đúng là thần kỳ. Nếu như Dịch Tân không có quyền có thế, mà chỉ là một người bình thường thì anh ấy mà vô lý sẽ gọi là khốn nạn. Nhưng ai bảo anh ấy lại là người có địa vị, có quyền lực quá lớn, vì vậy sự vô lý của anh ấy lại phải diễn tả là sự chuyên quyền. Gặp phải một kẻ khốn nạn thì trong lòng người ta sẽ chửi rủa và căm hận, nhưng nếu gặp phải một kẻ chuyên quyền thì giống như ông nói, có hận cũng có thể làm được gì? Cũng chỉ có thể giận mà không dám nói, không thể không khuất phục. Cho nên thế giới này thật ra rất thực tế, cháu không thể sống cùng phòng với một kẻ khốn nạn. Nhưng lại không thể không chung chăn gối với một người chuyên quyền suốt ba năm trời.”
“Nhưng số mệnh đúng là một thứ kỳ diệu, có thể gập ghềnh, có thể đầy tươi sáng, nhưng cũng không thể dự liệu trước tương lai được. Giống như khi cháu gả cho anh ấy, cháu đã nghĩ đến rất nhiều kết cục của chúng cháu, không giấu gì ngài, nghiêm trọng nhất cháu từng nghĩ hoặc là cháu chết, hoặc là anh ấy chết, hoặc là khi cháu chết sẽ kéo anh ấy cùng xuống địa ngục, có khi lại là anh ấy chết rồi kéo cháu cùng xuống địa ngục…” Tân Hoành vừa nói vừa lắc đầu cười, trong mắt cô sáng như sao, lúc này nhìn lại thấy tất cả đều là vui vẻ, không còn chút nào cảm giác tuyệt vọng của năm đó nữa: “Nhưng kết quả cuối cùng lại là cháu đã thật sự yêu anh ấy.”
Tân Hoành vừa nói vừa khẳng định một lần nữa: “Là yêu, không phải là ảo giác, cũng không phải là thói quen.”
Cố Viễn Chi chăm chú nhìn cô, hỏi: “Tại sao lại phải yêu cậu ta?”
Tân Hoành nhìn xuống: “Nói thực lòng thì người đàn ông như Dịch Tân rất đáng để yêu, nói một cách lãng mạn thì người đàn ông tên Dịch Tân này đã hấp dẫn cháu. Bây giờ anh ấy không cần phải uy hiếp hay giam giữ cháu, chính bản thân anh ấy đã có thể khiến cháu ở lại.”
Tân Hoành nói rồi lại suy nghĩ đến chuyện khác nhìn về phía Cố Viễn Chi, nói như thể ám chỉ: “Cho nên cho dù bây giờ cháu rời khỏi anh ấy thì chỉ cần cháu còn sống một ngày thì cháu vẫn sẽ nghĩ cách trở về bên anh ấy.”
Cố Viễn Chi nghe đến đây thì rất bất ngờ. Cuộc nói chuyện hôm nay đã vượt ra khỏi sự tính toán của ông. Ông ở trong bóng tối nên chuyện giữa Tân Hoành và Dịch Tân, ngoại trừ chuyện tình cảm thì những thứ ông biết chắc chắn nhiều hơn Tân Hoành nhiều. Nhưng lại cứ vướng vào vấn đề tình cảm… Tân Hoành…
“Yêu một người không có nghĩa là thiếu nợ người ta cái gì. Nhưng Dịch Tân vẫn luôn cho là như vậy, anh ấy luôn cho rằng anh ấy mắc nợ cháu, cho nên cháu biết anh ấy đã trả giá rất nhiều vì cháu. Nhưng cháu cũng biết yêu thật ra là một sự bình đẳng.”
“Bởi vì tất cả những mối quan hệ bất bình đẳng thì không gọi là yêu. Giống như Thẩm Ngôn đối xử với cháu, đúng là cháu mắc nợ anh ta rất nhiều, nhưng cháu cũng không thể làm được gì, bởi vì bây giờ cháu đã không còn yêu anh ta nữa rồi.”
Tân Hoành chậm rãi nói, lúc cô nói chuyện, thậm chí còn nhíu nhíu mày như đang suy nghĩ điều gì đó, cho đến khi nói xong cô mới như thể bừng tỉnh mà cười nói với Cố Viễn Chi: “Ông xem, đạo lý này cũng là cháu vừa mới nghĩ ra thôi.”
“Dịch Tân yêu cháu mà cháu cũng có thể đáp lại anh ấy, cho nên giữa chúng cháu mới thực sự là không ai nợ ai.”
Cố Viễn Chi lẳng lặng lắng nghe lời Tân Hoành nói, trong trái tim như thể có cái gì đó đã lặng im suốt bao nhiêu năm giờ lại dao động, ông nhìn Tân Hoành với ánh mắt sâu thẳm tựa như không hề tập trung trên người cô. Đến khi Tân Hoành nói xong, Cố Viễn Chi lại có vẻ không tin tưởng lắm nhìn cô hỏi: “Cháu… thật sự yêu Dịch Tân à?”
Tân Hoành nghe thế thì hơi bất ngờ, cuối cùng lại bật cười: “Khó tin đến thế sao ạ?”
Cố Viễn Chi nhìn Tân Hoành lắc đầu: “Cháu có tin không, chỉ cần là người đã từng nghe câu chuyện của cháu và Dịch Tân thì sẽ không tin cháu thật lòng yêu cậu ta, có lẽ…” Cố Viễn Chi ngừng lại một chút rồi tiếp tục: “Có lẽ đến chính cậu ta cũng không tin.”
Tân Hoành nghe câu nói cuối cùng của Cố Viễn Chi thì hơi giật mình, sau đó mới vội hỏi lại: “Tại sao? Anh ấy không tin…”
Những người khác có tin hay không cũng không liên quan đến cô, nhưng tại sao anh lại không tin cô? Cô cho rằng lời cô nói đã thể hiện rất rõ ràng, vả lại cô cũng đã thành thật nói ba từ kia với anh. Cô cũng không phải một người phụ nữ có thể dối trá đối với vấn đề nghiêm túc như thế. Anh chắc chắn phải là người hiểu rõ nhất.
Cố Viễn Chi hơi nhíu mày nhìn Tân Hoành, như thể nhất thời không thể tìm được câu nào thích hợp để giải thích với cô. Trong lòng Tân Hoành cảm thấy ngột ngạt, cô lại cuồng cuồng hỏi tiếp: “Chẳng lẽ anh ấy cho rằng cháu đang lấy lòng anh ấy?”
Cố Viễn Chi trầm ngâm: “Trong tình huống của hai đứa thì có lẽ dùng từ ‘lấy lòng’ không được thích hợp cho lắm, có lẽ dùng từ ‘khuất phục’ thì thích hợp hơn.”
“Khuất phục ư?”
“Ừ. Nếu như cháu giống những cô gái khác muốn lấy được gì đó từ Dịch Tân thì mới gọi là lấy lòng, nhưng cháu không như thế, cháu xem, cháu như thể không hề quan tâm tới những thứ đó, còn chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường. Nhưng ngay cả điều này cũng bị một người đàn ông kiểm soát, cho nên cháu không thể không khuất phục cậu ta.”
Tân Hoành nghe đến đây thì trợn tròn mắt, không thể tin được mà lắc đầu: “Không phải, không phải như thế…”
Cố Viễn Chi cười nói: “Ông nghĩ bất cứ ai đứng ngoài nhìn cũng cho là như thế. Chưa nói đến bên ngoài, thậm chí ngay cả Dịch Tân hay là Thẩm Ngôn chắc hẳn đều nghĩ như vậy. Cho nên một người dùng trăm phương ngàn kế để giữ cháu lại, thậm chí còn chẳng ngại nhốt cháu lại. Còn một người khác thì cũng dùng trăm phương ngàn kế cướp cháu, tự cho rằng mình là người có thể mang lại hạnh phúc cho cháu, thậm chí còn cho rằng trên con đường tìm kiếm hạnh phúc thì có thể không từ bất cứ thủ đoạn nào.”
Tân Hoành nghe Cố Viễn Chi phân tích một hồi rồi cuối cùng bật cười: “Thảo nào!”
Cố Viễn Chi nhìn Tân Hoành bằng ánh mắt thâm trầm mà hiền từ: “Vậy cháu nghĩ thế nào?”
Tân Hoành hơi bất ngờ ngước mắt nhìn ông, cô cho vừa rồi cô đã giải thích rất rõ ràng mình nghĩ thế nào rồi. Cố Viễn Chi như thể hiểu được nghi hoặc của cô, lại tiếp tục giải thích: “Cháu thật sự chắc chắn là cháu yêu Dịch Tân à? Hay chẳng qua là do thói quen khuất phục nhiều năm đã khiến cháu sinh ra ảo giác này?”
Tân Hoành nghe suy đoán của Cố Viễn Chi thì bật cười không biết làm thế nào: “Tại sao có thể là thói quen được? Đúng, ban đầu có thể chỉ là khuất phục. Khí đó cháu đã không còn đường để đi, Dịch Tân lại ép cháu cưới anh ấy, anh ấy là một người độc tài ngang ngược, rất nhiều khi không chịu phân biệt phải trái.”
Tân Hoành nói rồi lại cười: “Sự vô lý này đúng là thần kỳ. Nếu như Dịch Tân không có quyền có thế, mà chỉ là một người bình thường thì anh ấy mà vô lý sẽ gọi là khốn nạn. Nhưng ai bảo anh ấy lại là người có địa vị, có quyền lực quá lớn, vì vậy sự vô lý của anh ấy lại phải diễn tả là sự chuyên quyền. Gặp phải một kẻ khốn nạn thì trong lòng người ta sẽ chửi rủa và căm hận, nhưng nếu gặp phải một kẻ chuyên quyền thì giống như ông nói, có hận cũng có thể làm được gì? Cũng chỉ có thể giận mà không dám nói, không thể không khuất phục. Cho nên thế giới này thật ra rất thực tế, cháu không thể sống cùng phòng với một kẻ khốn nạn. Nhưng lại không thể không chung chăn gối với một người chuyên quyền suốt ba năm trời.”
“Nhưng số mệnh đúng là một thứ kỳ diệu, có thể gập ghềnh, có thể đầy tươi sáng, nhưng cũng không thể dự liệu trước tương lai được. Giống như khi cháu gả cho anh ấy, cháu đã nghĩ đến rất nhiều kết cục của chúng cháu, không giấu gì ngài, nghiêm trọng nhất cháu từng nghĩ hoặc là cháu chết, hoặc là anh ấy chết, hoặc là khi cháu chết sẽ kéo anh ấy cùng xuống địa ngục, có khi lại là anh ấy chết rồi kéo cháu cùng xuống địa ngục…” Tân Hoành vừa nói vừa lắc đầu cười, trong mắt cô sáng như sao, lúc này nhìn lại thấy tất cả đều là vui vẻ, không còn chút nào cảm giác tuyệt vọng của năm đó nữa: “Nhưng kết quả cuối cùng lại là cháu đã thật sự yêu anh ấy.”
Tân Hoành vừa nói vừa khẳng định một lần nữa: “Là yêu, không phải là ảo giác, cũng không phải là thói quen.”
Cố Viễn Chi chăm chú nhìn cô, hỏi: “Tại sao lại phải yêu cậu ta?”
Tân Hoành nhìn xuống: “Nói thực lòng thì người đàn ông như Dịch Tân rất đáng để yêu, nói một cách lãng mạn thì người đàn ông tên Dịch Tân này đã hấp dẫn cháu. Bây giờ anh ấy không cần phải uy hiếp hay giam giữ cháu, chính bản thân anh ấy đã có thể khiến cháu ở lại.”
Tân Hoành nói rồi lại suy nghĩ đến chuyện khác nhìn về phía Cố Viễn Chi, nói như thể ám chỉ: “Cho nên cho dù bây giờ cháu rời khỏi anh ấy thì chỉ cần cháu còn sống một ngày thì cháu vẫn sẽ nghĩ cách trở về bên anh ấy.”
Cố Viễn Chi nghe đến đây thì rất bất ngờ. Cuộc nói chuyện hôm nay đã vượt ra khỏi sự tính toán của ông. Ông ở trong bóng tối nên chuyện giữa Tân Hoành và Dịch Tân, ngoại trừ chuyện tình cảm thì những thứ ông biết chắc chắn nhiều hơn Tân Hoành nhiều. Nhưng lại cứ vướng vào vấn đề tình cảm… Tân Hoành…
Bình luận facebook