Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 364
Edit: TranGemy - ꓄ꋪꀎꌩệꈤ độꉓ ꆰꀎꌩềꈤ ꓄ạꀤ đꍟꈤ đàꈤ ꒒ê ꆰꀎý Đôꈤ
“Có phải cậu cũng cho rằng Dịch Tân không xứng với Tân Hoành không?” Câu cuối cùng này của Dịch Tân không biết hiu quạnh đến mức nào. Nguyên Thâm đi theo anh hai mươi mấy năm, từ trước đến nay chỉ thấy người đàn ông này cho dù ở trong nghịch cảnh, cho dù khốn đốn cũng có thể hô mưa gọi gió. Nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy anh suy sụp như thế này.
Con người sẽ không dễ dàng suy sụp, trừ khi là anh tự mình phủ nhận. Vậy là Dịch Tân đã tự mình phủ nhận tình cảm của Tân Hoành đối với anh. Trong lòng Nguyên Thâm vừa sợ vừa nặng nề, vội nói: “Tân thiếu, không phải đâu.”
Nhưng vì hoảng hốt nên giọng nói anh ta lại trở nên không mạch lạc, ngay sau đó liền nghe thấy Dịch Tân cười nhạo: “Cách cậu vội vàng chối giống hệt khi cô ấy lúng túng.”
“Các người đều không dám phản kháng tôi. Cậu, Tân Hoành, cả những người khác nữa, thậm chí là cả ông ngoại. Nhưng Tân Hoành và các người không giống nhau. Đối với các người, tôi biết các người muốn gì, nhưng còn đối với cô ấy, thậm chí tôi còn không biết tôi có thể cho cô ấy cái gì. Tôi cố gắng đưa hết những gì mình có thể cho cô ấy, nhưng cuối cùng vẫn không biết làm thế nào mới có thể giữ cô ấy lại. Cho nên tôi mới cố gắng giữ cô ấy tránh xa Cố Viễn Chi, chỉ sợ cô ấy nghe được gì từ chỗ ông ta, sau đó phát hiện Tân Hoành có thể không cần có Dịch Tân cũng có thể sống được.”
“Tôi cho cô ấy tất cả mọi thứ có thể cho, cũng giữ cô ấy tránh tiếp xúc với bất cứ ai có thể khiến cô ấy dao động, tôi cũng từng nghĩ là tôi có thể giữ cô ấy lại. Nhưng mà… Cậu có tin không? Tân Hạo nói, nếu như Thẩm Ngôn có thể có nhiều thời gian hơn một tuần lễ thì chẳng cần đến ba năm, Tân Hoành còn có thể hạnh phúc hơn khi ở cùng tôi.”
Hơi thở của Nguyên Thâm bị nghẹn ở cổ. Anh ta hoàn toàn không biết trả lời vấn đề này thế nào, cũng vì thế mà lúc này anh ta vô căm hận Tân Hoành, căm hận Tân Hoành đã dụ dỗ tình cảm của người đàn ông này nhưng tại sao còn tổn thương người ta như vậy?
Nguyên Thâm nghĩ nếu trả lời một cách thành thật thì anh ta tin. Bởi vì từ trước tới nay Nguyên Thâm chưa từng coi trọng Tân Hoành, anh ta chưa từng cho rằng cô yêu Dịch Tân, ít nhất so với sự rung động mãnh liệt của Dịch Tân thì Tân Hoành còn chưa đáp lại được một phần, có thể là còn không có. Nếu như một người chưa từng bỏ ra cái gì thì thay lòng đổi dạ cũng rất nhanh.
Nguyên Thâm hiểu đạo lý này, anh ta cũng tin là Tân Hoành chính là như vậy. Từ trước tới nay chỉ thấy hoàng đế vì kẻ gây họa mà mất cả đất nước chứ đã nghe thấy kẻ gây họa bỏ ra cái gì đâu. Không phải truyền thuyết còn lưu truyền rằng Trụ Vương mất nước vì Đát Kỷ, cuối cùng Đát Kỷ đại đi theo Vũ Vương sao?
Nguyên Thâm hy vọng Dịch Tân có thể buông tay Tân Hoành hơn ai hết, muốn nói cho anh biết Tân Hoành không xứng đáng. Nhưng đồng thời Nguyên Thâm cũng hiểu rõ hơn ai hết rằng sẽ không có tác dụng. Vô dụng thôi, cả đời này Dịch Tân hoàn toàn thua trong tay Tân Hoành.
Cho dù có khuyên cũng chỉ khiến anh tức giận hơn, bất cứ sự phủ nhận nào cũng sẽ khiến anh đau khổ hơn, nhất là lúc này. Nguyên Thâm không dám nhìn một người đàn ông mạnh mẽ như vậy mà lại thể hiện ra cảm xúc đau khổ suy sụp. Dịch Tân bỗng nhiên cười khẽ: “Tôi không tin.”
Giọng nói này… khiến Nguyên Thâm cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Dịch Tân chỉ lạnh lùng mở miệng: “Tôi nhất định phải tìm cô ấy về, cho dù thật sự là cô ấy ở bên tôi không được hạnh phúc thì tôi cũng nhất định không buông tay. Trong sinh mệnh của cô ấy chỉ có thể một mình tôi, cho dù là giam cầm hay trói buộc, cho dù là hạnh phúc hay chỉ là giả dối, cô ấy cũng nhất định phải ở bên tôi, ở bên cạnh tôi, cùng tôi sống cả đời này, đời đời kiếp kiếp.”
Dịch Tân cắn răng nói từng câu từng chữ, nặng nề và tàn nhẫn như đang tuyên án đối với vận mệnh của Tân Hoành. Nguyên Thâm phát hoảng, nếu Dịch Tân vừa rồi đáng thương biết bao thì Dịch Tân của lúc này mới thật sự là Dịch Tân, một Dịch Tân đáng sợ một cách chân thật nhất.
“Cho người đi thăm dò nhà họ Tân, nhà họ Thẩm, còn cả Mạc Tương Đằng, không được bỏ qua nơi nào. Hôm nay rất có khả năng chỉ là nhà họ Tân và nhà họ Thẩm cố ý diễn kịch, thực chất có khi Tân Hoành vẫn ở trong tay bọn họ. Tất nhiên cũng có thể là Mạc Tương Đằng…” Dịch Tân nói đến đây thì trong mắt lại nổi lên gió bão, ngay sau đó lạnh băng nói: “Lập tức liên lạc với Hạ Thương, nếu Tân Hoành rơi vào tay Mặc Tương Đằng thì tôi nhất định phải cứu cô ấy ra nhanh nhất có thể, không được trì hoãn một giây! Thẩm Ngôn và Tân Hạo còn có thể sẽ nương tay, nhưng nếu là Mạc Tương Đằng…”
Dịch Tân vừa nói vừa nắm chặt bàn tay lại, nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa: “Nếu quả thật là Mạc Tương Đằng thì tôi nhất định sẽ phanh thây anh ta ra! Còn cả Thẩm Ngôn nữa, cậu phải theo sát anh ta, bằng bất cứ giá nào cũng phải bắt anh ta lại cho tôi! Tôi muốn đích thân xử lý người này!”
Nguyên Thâm thoáng rùng mình, vội đáp: “Vâng.”
Sự cuồng nộ dâng lên trong mắt Dịch Tân, tuy nhiên suy nghĩ của anh vẫn rất mạch lạc, cơn giận có vẻ lắng xuống, anh lại trầm ngâm: “Còn có một người nữa, Cố Viễn Chi. Lập tức cho người theo dõi Cố Viễn Chi, trước khi tôi có thể xác định được Tân Hoành có ở chỗ ông ta hay không thì không được để Cố Viễn Chi hay bất cứ người nào của nhà họ Cố rời khỏi thành phố B nửa bước.”
***
Tân Hoành ngủ liền một ngày một đêm, đến khi tỉnh lại thì cơ thể đã gần như bình thường trở lại. Có người giúp việc nữ mang đồ ăn lên, Tân Hoành ăn qua loa một chút rồi xuống tầng tìm Cố Viễn Chi. Lúc Tân Hoành nhìn thấy Cố Viễn Chi thì ông đang uống trà, thấy Tân Hoành thì giơ tay vẫy ý bảo cô ngồi xuống.
Cố Viễn Chi cười hiền hòa nhìn Tân Hoành: “Vừa tỉnh à, sao không nghỉ ngơi thêm một chút đi?”
Tân Hoành ngại ngùng đáp: “Đã tốt hơn nhiều rồi ạ, muốn xuống nói lời cảm ơn với ngài, với cả xin lỗi nữa. Xin lỗi vì đã thất lễ.”
Cố Viễn Chi cười, rót trà cho Tân Hoành rồi đẩy đến trước mặt cô, lúc này ông mới lên tiếng: “Xin lỗi? Cháu cũng không làm chuyện gì sai thì cần gì phải xin lỗi? Hơn nữa người đáng ra nên nói xin lỗi là ông chứ không phải cháu.”
Tân Hoành cười ngại ngùng. Cố Viễn Chi lại nói: “Còn cảm ơn thì không cần đâu, với quan hệ của ông và bà ngoại cháu khi còn sống thì hôm nay bà ấy không còn nữa, làm sao ông có thể trơ mắt nhìn cháu bị người ta ức hiếp được? Cháu cứ coi như ông là người thân đi, nhưng ông chưa từng nghe nói giúp người thân của chính mình lại còn cần phải cảm ơn.”
“Có phải cậu cũng cho rằng Dịch Tân không xứng với Tân Hoành không?” Câu cuối cùng này của Dịch Tân không biết hiu quạnh đến mức nào. Nguyên Thâm đi theo anh hai mươi mấy năm, từ trước đến nay chỉ thấy người đàn ông này cho dù ở trong nghịch cảnh, cho dù khốn đốn cũng có thể hô mưa gọi gió. Nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy anh suy sụp như thế này.
Con người sẽ không dễ dàng suy sụp, trừ khi là anh tự mình phủ nhận. Vậy là Dịch Tân đã tự mình phủ nhận tình cảm của Tân Hoành đối với anh. Trong lòng Nguyên Thâm vừa sợ vừa nặng nề, vội nói: “Tân thiếu, không phải đâu.”
Nhưng vì hoảng hốt nên giọng nói anh ta lại trở nên không mạch lạc, ngay sau đó liền nghe thấy Dịch Tân cười nhạo: “Cách cậu vội vàng chối giống hệt khi cô ấy lúng túng.”
“Các người đều không dám phản kháng tôi. Cậu, Tân Hoành, cả những người khác nữa, thậm chí là cả ông ngoại. Nhưng Tân Hoành và các người không giống nhau. Đối với các người, tôi biết các người muốn gì, nhưng còn đối với cô ấy, thậm chí tôi còn không biết tôi có thể cho cô ấy cái gì. Tôi cố gắng đưa hết những gì mình có thể cho cô ấy, nhưng cuối cùng vẫn không biết làm thế nào mới có thể giữ cô ấy lại. Cho nên tôi mới cố gắng giữ cô ấy tránh xa Cố Viễn Chi, chỉ sợ cô ấy nghe được gì từ chỗ ông ta, sau đó phát hiện Tân Hoành có thể không cần có Dịch Tân cũng có thể sống được.”
“Tôi cho cô ấy tất cả mọi thứ có thể cho, cũng giữ cô ấy tránh tiếp xúc với bất cứ ai có thể khiến cô ấy dao động, tôi cũng từng nghĩ là tôi có thể giữ cô ấy lại. Nhưng mà… Cậu có tin không? Tân Hạo nói, nếu như Thẩm Ngôn có thể có nhiều thời gian hơn một tuần lễ thì chẳng cần đến ba năm, Tân Hoành còn có thể hạnh phúc hơn khi ở cùng tôi.”
Hơi thở của Nguyên Thâm bị nghẹn ở cổ. Anh ta hoàn toàn không biết trả lời vấn đề này thế nào, cũng vì thế mà lúc này anh ta vô căm hận Tân Hoành, căm hận Tân Hoành đã dụ dỗ tình cảm của người đàn ông này nhưng tại sao còn tổn thương người ta như vậy?
Nguyên Thâm nghĩ nếu trả lời một cách thành thật thì anh ta tin. Bởi vì từ trước tới nay Nguyên Thâm chưa từng coi trọng Tân Hoành, anh ta chưa từng cho rằng cô yêu Dịch Tân, ít nhất so với sự rung động mãnh liệt của Dịch Tân thì Tân Hoành còn chưa đáp lại được một phần, có thể là còn không có. Nếu như một người chưa từng bỏ ra cái gì thì thay lòng đổi dạ cũng rất nhanh.
Nguyên Thâm hiểu đạo lý này, anh ta cũng tin là Tân Hoành chính là như vậy. Từ trước tới nay chỉ thấy hoàng đế vì kẻ gây họa mà mất cả đất nước chứ đã nghe thấy kẻ gây họa bỏ ra cái gì đâu. Không phải truyền thuyết còn lưu truyền rằng Trụ Vương mất nước vì Đát Kỷ, cuối cùng Đát Kỷ đại đi theo Vũ Vương sao?
Nguyên Thâm hy vọng Dịch Tân có thể buông tay Tân Hoành hơn ai hết, muốn nói cho anh biết Tân Hoành không xứng đáng. Nhưng đồng thời Nguyên Thâm cũng hiểu rõ hơn ai hết rằng sẽ không có tác dụng. Vô dụng thôi, cả đời này Dịch Tân hoàn toàn thua trong tay Tân Hoành.
Cho dù có khuyên cũng chỉ khiến anh tức giận hơn, bất cứ sự phủ nhận nào cũng sẽ khiến anh đau khổ hơn, nhất là lúc này. Nguyên Thâm không dám nhìn một người đàn ông mạnh mẽ như vậy mà lại thể hiện ra cảm xúc đau khổ suy sụp. Dịch Tân bỗng nhiên cười khẽ: “Tôi không tin.”
Giọng nói này… khiến Nguyên Thâm cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Dịch Tân chỉ lạnh lùng mở miệng: “Tôi nhất định phải tìm cô ấy về, cho dù thật sự là cô ấy ở bên tôi không được hạnh phúc thì tôi cũng nhất định không buông tay. Trong sinh mệnh của cô ấy chỉ có thể một mình tôi, cho dù là giam cầm hay trói buộc, cho dù là hạnh phúc hay chỉ là giả dối, cô ấy cũng nhất định phải ở bên tôi, ở bên cạnh tôi, cùng tôi sống cả đời này, đời đời kiếp kiếp.”
Dịch Tân cắn răng nói từng câu từng chữ, nặng nề và tàn nhẫn như đang tuyên án đối với vận mệnh của Tân Hoành. Nguyên Thâm phát hoảng, nếu Dịch Tân vừa rồi đáng thương biết bao thì Dịch Tân của lúc này mới thật sự là Dịch Tân, một Dịch Tân đáng sợ một cách chân thật nhất.
“Cho người đi thăm dò nhà họ Tân, nhà họ Thẩm, còn cả Mạc Tương Đằng, không được bỏ qua nơi nào. Hôm nay rất có khả năng chỉ là nhà họ Tân và nhà họ Thẩm cố ý diễn kịch, thực chất có khi Tân Hoành vẫn ở trong tay bọn họ. Tất nhiên cũng có thể là Mạc Tương Đằng…” Dịch Tân nói đến đây thì trong mắt lại nổi lên gió bão, ngay sau đó lạnh băng nói: “Lập tức liên lạc với Hạ Thương, nếu Tân Hoành rơi vào tay Mặc Tương Đằng thì tôi nhất định phải cứu cô ấy ra nhanh nhất có thể, không được trì hoãn một giây! Thẩm Ngôn và Tân Hạo còn có thể sẽ nương tay, nhưng nếu là Mạc Tương Đằng…”
Dịch Tân vừa nói vừa nắm chặt bàn tay lại, nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa: “Nếu quả thật là Mạc Tương Đằng thì tôi nhất định sẽ phanh thây anh ta ra! Còn cả Thẩm Ngôn nữa, cậu phải theo sát anh ta, bằng bất cứ giá nào cũng phải bắt anh ta lại cho tôi! Tôi muốn đích thân xử lý người này!”
Nguyên Thâm thoáng rùng mình, vội đáp: “Vâng.”
Sự cuồng nộ dâng lên trong mắt Dịch Tân, tuy nhiên suy nghĩ của anh vẫn rất mạch lạc, cơn giận có vẻ lắng xuống, anh lại trầm ngâm: “Còn có một người nữa, Cố Viễn Chi. Lập tức cho người theo dõi Cố Viễn Chi, trước khi tôi có thể xác định được Tân Hoành có ở chỗ ông ta hay không thì không được để Cố Viễn Chi hay bất cứ người nào của nhà họ Cố rời khỏi thành phố B nửa bước.”
***
Tân Hoành ngủ liền một ngày một đêm, đến khi tỉnh lại thì cơ thể đã gần như bình thường trở lại. Có người giúp việc nữ mang đồ ăn lên, Tân Hoành ăn qua loa một chút rồi xuống tầng tìm Cố Viễn Chi. Lúc Tân Hoành nhìn thấy Cố Viễn Chi thì ông đang uống trà, thấy Tân Hoành thì giơ tay vẫy ý bảo cô ngồi xuống.
Cố Viễn Chi cười hiền hòa nhìn Tân Hoành: “Vừa tỉnh à, sao không nghỉ ngơi thêm một chút đi?”
Tân Hoành ngại ngùng đáp: “Đã tốt hơn nhiều rồi ạ, muốn xuống nói lời cảm ơn với ngài, với cả xin lỗi nữa. Xin lỗi vì đã thất lễ.”
Cố Viễn Chi cười, rót trà cho Tân Hoành rồi đẩy đến trước mặt cô, lúc này ông mới lên tiếng: “Xin lỗi? Cháu cũng không làm chuyện gì sai thì cần gì phải xin lỗi? Hơn nữa người đáng ra nên nói xin lỗi là ông chứ không phải cháu.”
Tân Hoành cười ngại ngùng. Cố Viễn Chi lại nói: “Còn cảm ơn thì không cần đâu, với quan hệ của ông và bà ngoại cháu khi còn sống thì hôm nay bà ấy không còn nữa, làm sao ông có thể trơ mắt nhìn cháu bị người ta ức hiếp được? Cháu cứ coi như ông là người thân đi, nhưng ông chưa từng nghe nói giúp người thân của chính mình lại còn cần phải cảm ơn.”