Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 15
"Sao đột nhiên lại đến đây?"
Bọn họ lúc ấy cách nhau khoảng cách một khuỷu tay, Thanh Ninh muốn tiến lên nắm lấy tay anh làm nũng mà nói vì nhớ anh mới đến nhưng đã bị anh tránh được, trầm mặt nói muốn cô giữ khoảng cách một chút làm cô thấy khó hiểu.
"Vợ à, muốn thân mật cũng phải chờ anh cởi quân trang đã chứ."
Giọng anh hài hước ý cười, mặt mày sinh động làm vẻ mặt lạnh lùng nhu hòa đi rất nhiều. Thanh Ninh gõ gõ giày cao gót cộp cộp lên nền xi măng, không chút để ý bĩu môi: "Thủ trưởng, anh nghĩ nhiều rồi đấy."
Thân mật? Chuyện này chỉ có người gần gũi mới có thể làm, tuy bọn họ trên danh nghĩa là người gần gũi nhất nhưng về tình cảm mà nói thì cũng chỉ hơn người xa lạ một chút mà thôi.
"Thủ trưởng, không đưa em đi dạo quanh đây ư?" Cô rất tò mò về nơi này, không biết có phải giống như trên tivi nói không, quần áo phải phơi một chỗ, ăn cơm cũng bị hạn chế thời gian.
Mục Lương Hòa vừa mới tan họp về phòng làm việc thì thấy điện thoại có cuộc gọi nhỡ, lại nhận tin nhắn của Trần Minh, vừa đi anh vừa suy nghĩ làm sao Thanh Ninh đột nhiên lại tới doanh trại, nhìn thấy cô cúi đầu đứng đó lại cảm thấy cô vẫn còn trẻ con nên bao dung nhiều hơn.
"Ừm, ăn cơm rồi hả?"
Hai người sóng vai nhau đi, nghe anh hỏi Thanh Ninh mới giật mình nghĩ đến mình vẫn chưa ăn cơm, hiện tại nhắc tới là thấy đói, đáng thương lắc đầu một cái: "Thủ trưởng, em đói rồi."
"Được, đến canteen."
Thanh Ninh đã nắm bắt được tính tình Mục Lương Hòa, chỉ cần ở trước mặt anh giả bộ đáng thương thì anh sẽ chiều theo cô. Hai người song vai đi về hướng nhà ăn, bên đường là mấy dãy nhà tập thể nhìn trông đã rất cũ kĩ, cô chỉ vào một căn trong số đó hỏi : "Bình thường buổi tối anh không về đều ở lại đó à?"
Mục Lương Hoà nhìn theo cánh tay cô chỉ gật đầu : "Đó là ký túc xá, muốn vào xem à?"
"Hì hì hì, không thể được sao?" Bị anh nhìn thấu cũng không lúng túng, Thanh Ninh ôm canh tay anh lay lay, nghĩ đến anh đang mặc quân phục trên người nhất định sẽ đẩy mình ra, liền dõng dạc mở miệng nói mình là vợ thủ trưởng, chẳng lẽ không thể đi xem một chút sao?
"Thanh Ninh, bây giờ thời gian ăn cơm, nếu bỏ lỡ rồi thì cũng không còn cơ hội cho em thừa lời đâu." Mục Lương Hòa rất thoải mái sẵn lòng đưa cô đi xem ký túc xá, đi được vài bước quay đầu lại nhìn cô gái không theo kịp mình kia, trong lòng bật cười.
"Thủ trưởng, ăn cơm vẫn quan trọng hơn, chính là phía trước kia đúng không, chúng ta mau đi đi." Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, cô cũng sẽ không để cho mình đói bụng, huống chi với tính tình Mục Lương Hòa nói không chừng sẽ không cho cô ăn cơm thật.
Mục Lương Hòa quay lại dẫn cô đến nhà ăn. Bây giờ là giờ ăn, cả phòng ăn chật kín một màu xanh, trên tay bưng khay hoặc ngồi hoặc đứng. Khi Thanh Ninh và Mục Lương Hòa xuất hiện giống như một viên đá ném vào nước làm bắn tung tóe vô số bọt nước. ~~
Trong nháy mắt kia Tạ Thanh Ninh là hy vọng mình chưa từng tới, bị vô số đôi mắt chăm chú nhìn vào mình giống như những tia X sắc bén đâm xuyên qua người. Thanh Ninh thấy rất không tự nhiên khi bị những người đàn ông kia nhìn như vậy, muốn đưa tay kéo Mục Lương Hòa đi hoặc là núp ở phía sau anh thì anh đã đi vào trước. Những ánh mắt chung quanh quá mức mãnh liệt, THanh Ninh lập tức nối gót chạy theo anh, giày cao gót gõ lộp cộp trên nền nhà.
Mục Lương Hòa đứng ở cửa sổ cùng chú đầu bếp đứng bán cơm nói chuyện, cô từ phía sau anh thò đầu ra, tay tự nhiên túm lấy vạt áo anh, nhìn màu sắc thức ăn bên trong : "Cũng không tồi, em muốn ăn chân gà, được không?"
Mục Lương Hòa không trả lời, ngược lại chú bán cơm bên trong "Ai u" một tiếng rồi múc ngay cho cô một cái đùi gà lớn nhất vui vẻ hỏi "Cô gái, chi bằng thêm một phần khoai tây chua cay xắt sợi, bảo đảm cô ăn xong rồi còn muốn ăn nữa."
Nếu ông đã nói vậy, Thanh Ninh cũng cười ha ha đồng ý, sau đó bấm bấm Mục Lương Hòa: "Anh cũng chọn món này đi."
Mục Lương Hòa không gật đầu, chú bán cơm lại nói : "Thủ trưởng không thể ăn dấm, đây rau xanh xào."
Thanh Ninh "A" một tiếng, còn chưa kịp nhận lấy thì Mục Lương Hòa đã nhận lấy cái khay, dẫn cô sang phía bên phải tìm chỗ ngồi. Cô lén nhìn lưng anh, chung đụng đã một thời gian mà cô không phát hiện anh không ăn được chua, chẳng lẽ bao tử không tốt.
Mục Lương Hòa thật xa đã thấy Cố Thành Dĩ đứng lên nhưng anh làm lơ, dẫn cô ngồi vào chỗ gần nhất.
Chỗ này ít người, cô cũng không cần lo sẽ có người xem cô như sinh vật ngoài hành tinh mà nhìn chằm chằm. Trong khay ba món mặn một món canh nhìn rất hấp dẫn, cô vừa chuẩn bị đụng đũa thì nghe sau lưng một tiếng “chị dâu” thật lớn, là tiếng của một đám đàn ông, Thanh Ninh chưa kịp quay đầu lại chỉ nhìn thấy mặt Mục Lương Hòa vốn không có biểu tình giờ đã biến đen.
"Chị dâu, chúng tôi ngồi đây không phiền chứ?"
Cố Thành Dĩ có màu da lúa mạch, cười một cái lộ rõ hàm răng trắng, cô còn chưa lên tiếng thì hắn đã mặt dày ngồi xuống cùng với mấy người đàn ông mặc quân trang khác, người người đều tinh thần sáng láng. Cái bàn 8 người ngồi giờ đã đầy nhóc, cô đành bưng cái chén nhỏ lên hớp một ngụm canh rau cải.
"Chị dâu, nói thế nào cũng phải nấu bếp riêng chứ, những thứ rau dưa này chúng tôi ăn còn được chứ chị dâu được nâng niu thế, chỉ sợ ăn không hợp."
Cố Thành Dĩ vừa khai mào, mấy người quân nhân kia cũng nối sát theo mở miệng: "Chị dâu, cái này là vịt hoa quế đặc sản quê tôi, chị nếm thử xem khẳng định ngon hơn so với mấy món này."
Thanh Ninh đang chuẩn bị nói không cần, viên sĩ quan kia đã đem đĩa vịt hoa quế đặt trước mặt cô, đầu vịt hướng về phía cái khay của Mục Lương Hòa, mắt vịt thao láo tựa như đang nhìn anh.
"Chị dâu, đừng để ý, mùi vị này không tệ đâu."
Thanh Ninh trước kia rất kén ăn, hầu như không ăn gia cầm, sau đó ra ngoài lăn lộn mấy năm, thói quen xấu này cũng vì cuộc sống mà đã bỏ được. Cầm đũa gắp miếng thịt vịt cho vào miệng thấy mùi vị quả thật rất được, thịt vịt mềm thơm. Mục Lương Hòa nhìn cô gắp thêm miếng thứ hai thì biết là cô thích ăn rồi, bình thường nếu phải ăn đồ không thích thì cô chỉ ăn một miếng, tuyệt đối không đụng đũa lần thứ hai.
"Thủ trưởng, anh đừng cứ nhìn chằm chằm chị dâu thế chứ, còn chúng tôi ở đây đấy !" Cố Thành Dĩ "Khụ khụ" hai tiếng, dùng mắt ý bảo mấy người kia đang nhìn chằm chằm họ. Sau đó mấy người đàn ông cùng lúc "Khụ khụ" theo thành một chuỗi âm thanh. Thanh Ninh bị làm cho đỏ hết cả mặt, rõ ràng bọn họ cũng chẳng hề làm gì cả, cô đá cái chân Mục Lương Hòa dưới gầm bàn, anh thì làm như không có chuyện gì, thập phần tao nhã ăn phần cơm của mình, cô cũng cúi đầu ăn cho xong phần mình rồi chuồn thôi, mấy người này rất có khả năng lại làm ầm ĩ nữa.
Cố Thành Dĩ còn định nói thì bị ánh mắt Mục Lương Hòa ngăn lại, ha ha cười gượng hai tiếng đưa mắt với mấy người quân nhân kia, nhìn kìa, thủ trưởng rốt cuộc vẫn đau lòng cô vợ nhỏ kìa. ~~
Bữa cơm này cô ăn rất no, sau khi ăn xong Cố Thành Dĩ không biết tìm đâu được một đĩa trái cây đem ra mời. Nơi này điều kiện kém nên cô cũng không thể từ chối thịnh tình của người ta được, nể tình ăn một nửa đĩa trái cây, cuối cùng thật sự là ăn không nổi nữa thì bị Mục Lương Hòa mặt lạnh lôi đi.
"Ăn không nổi còn cố ăn, no như thế, ở đây cũng không có bác sĩ."
Mục Lương Hòa duỗi tay hai bên đi phía trước, bước chân không lớn không nhỏ, cô mang giày cao gót đuổi theo phía sau. Con người, ăn no rồi liền muốn ngủ, cô cảm thấy hơi mệt, muốn anh đi chậm một chút liền túm lấy quân trang của anh, Mục Lương Hòa không phòng bị bị cô lôi kéo, chân mày nhíu chặt lại, thấp giọng quát : "Còn ra thể thống gì."
"Em cũng không làm gì quá đáng." Thanh Ninh hợp lý phản bác, vốn chỉ nắm tay áo chuyển thành vạt áo, ngước đầu lấy lòng nói: "Thủ trưởng, em mệt rồi, anh mang em về chỗ ở xem có phải là Kim Ốc Tàng Kiều không nào."
"Làm càn!"
Mục Lương Hòa thấy nụ cười của Thanh Ninh thì sắc mặt hòa hoãn hơn, rút tay cô ra nhưng cũng không đi nhanh nữa. Theo bố cục doanh trại, nhà ăn và ký túc cách nhau không quá xa, chỉ khoảng 300m, nếu là bình thường Mục Lương Hòa đi bộ chỉ hết có 2 phút, giờ có thêm Thanh Ninh pải đi 10 phút mới đến. Trên đường đi lại gặp mấy quân nhân khác chào chị dâu, Thanh Ninh cũng đã quen nên ha hả cười đáp lại, sau đó chỉ vào sao gạch trên vai người nọ hỏi là cấp bậc gì.
"Thủ trưởng, em nhớ trước khi đi anh mới chỉ là đoàn trưởng, thăng cấp thật là nhanh, em có phải là đã nhặt được món hời to không?"
"Bây giờ mới biết." Mục Lương Hòa mang cô rẽ vào khúc quanh, bước lên bậc thềm, tuy kiến trúc đã cũ nhưng lối đi sạch sẽ, tường hình như mới được quét vôi lại không lâu. Vì lối đi nhỏ, anh nhường cô đi trước, chỉ nghe tiếng cô thánh thót phía trước.
"Nhưng anh là thuộc về quốc gia, thủ trưởng, rõ ràng người thiệt là em."
Mục Lương Hòa trong lòng thầm cười khôn trả lời. Căn hộ của anh ở tầng 2, trong lúc anh mở cửa thì THanh Ninh ngó cái cửa đối diện "Thủ trưởng, Cố Thành Dĩ ở đối diện đúng không?"
Mục Lương Hòa con mắt sắc biến đổi: "Sao em biết?"
"Đoán, dựa vào tính tình anh ấy, ở phía đối diện với anh cũng là bình thường!" Lúc này, cô phát hiện mình rất tinh quái, nghĩ đến câu chuyện nhặt xà bông Hạ Gia Mẫn kể, trong bộ đội toàn đàn ông, đều dùng phòng tắm công cộng, không biết nói ra cho anh nghe có thể bị bóp chết hay không. Vì an toàn của bản thân, cô mím môi cười ha ha nín nhịn, lách người vào trong.
Lần đầu tiên đến thăm nơi ở của thủ trưởng ở doanh trại, cô ôm ý nghĩ về sẽ được nhìn thấy một đống lôi thôi của đàn ông sau đó sẽ được trêu chọc anh một phen. Vào phòng rồi mới biết mình thật ngu ngơ, rõ ràng người bị đả kích chính là cô, trên chiếc giường rộng mét rưỡi là cái chăn vuông vắn như miếng đậu phụ, phía trên cũng là cái gối, ga giường chỉnh tề không có nếp nhăn. Nhìn quanh căn phòng bố trí rất đơn giản, chỉ có một cái tủ đầu giường phía trên có một ly nước thủy tinh, một tủ sách khác có mấy quyển sách đặt ngay ngắn và cây đèn bàn.
Bọn họ lúc ấy cách nhau khoảng cách một khuỷu tay, Thanh Ninh muốn tiến lên nắm lấy tay anh làm nũng mà nói vì nhớ anh mới đến nhưng đã bị anh tránh được, trầm mặt nói muốn cô giữ khoảng cách một chút làm cô thấy khó hiểu.
"Vợ à, muốn thân mật cũng phải chờ anh cởi quân trang đã chứ."
Giọng anh hài hước ý cười, mặt mày sinh động làm vẻ mặt lạnh lùng nhu hòa đi rất nhiều. Thanh Ninh gõ gõ giày cao gót cộp cộp lên nền xi măng, không chút để ý bĩu môi: "Thủ trưởng, anh nghĩ nhiều rồi đấy."
Thân mật? Chuyện này chỉ có người gần gũi mới có thể làm, tuy bọn họ trên danh nghĩa là người gần gũi nhất nhưng về tình cảm mà nói thì cũng chỉ hơn người xa lạ một chút mà thôi.
"Thủ trưởng, không đưa em đi dạo quanh đây ư?" Cô rất tò mò về nơi này, không biết có phải giống như trên tivi nói không, quần áo phải phơi một chỗ, ăn cơm cũng bị hạn chế thời gian.
Mục Lương Hòa vừa mới tan họp về phòng làm việc thì thấy điện thoại có cuộc gọi nhỡ, lại nhận tin nhắn của Trần Minh, vừa đi anh vừa suy nghĩ làm sao Thanh Ninh đột nhiên lại tới doanh trại, nhìn thấy cô cúi đầu đứng đó lại cảm thấy cô vẫn còn trẻ con nên bao dung nhiều hơn.
"Ừm, ăn cơm rồi hả?"
Hai người sóng vai nhau đi, nghe anh hỏi Thanh Ninh mới giật mình nghĩ đến mình vẫn chưa ăn cơm, hiện tại nhắc tới là thấy đói, đáng thương lắc đầu một cái: "Thủ trưởng, em đói rồi."
"Được, đến canteen."
Thanh Ninh đã nắm bắt được tính tình Mục Lương Hòa, chỉ cần ở trước mặt anh giả bộ đáng thương thì anh sẽ chiều theo cô. Hai người song vai đi về hướng nhà ăn, bên đường là mấy dãy nhà tập thể nhìn trông đã rất cũ kĩ, cô chỉ vào một căn trong số đó hỏi : "Bình thường buổi tối anh không về đều ở lại đó à?"
Mục Lương Hoà nhìn theo cánh tay cô chỉ gật đầu : "Đó là ký túc xá, muốn vào xem à?"
"Hì hì hì, không thể được sao?" Bị anh nhìn thấu cũng không lúng túng, Thanh Ninh ôm canh tay anh lay lay, nghĩ đến anh đang mặc quân phục trên người nhất định sẽ đẩy mình ra, liền dõng dạc mở miệng nói mình là vợ thủ trưởng, chẳng lẽ không thể đi xem một chút sao?
"Thanh Ninh, bây giờ thời gian ăn cơm, nếu bỏ lỡ rồi thì cũng không còn cơ hội cho em thừa lời đâu." Mục Lương Hòa rất thoải mái sẵn lòng đưa cô đi xem ký túc xá, đi được vài bước quay đầu lại nhìn cô gái không theo kịp mình kia, trong lòng bật cười.
"Thủ trưởng, ăn cơm vẫn quan trọng hơn, chính là phía trước kia đúng không, chúng ta mau đi đi." Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, cô cũng sẽ không để cho mình đói bụng, huống chi với tính tình Mục Lương Hòa nói không chừng sẽ không cho cô ăn cơm thật.
Mục Lương Hòa quay lại dẫn cô đến nhà ăn. Bây giờ là giờ ăn, cả phòng ăn chật kín một màu xanh, trên tay bưng khay hoặc ngồi hoặc đứng. Khi Thanh Ninh và Mục Lương Hòa xuất hiện giống như một viên đá ném vào nước làm bắn tung tóe vô số bọt nước. ~~
Trong nháy mắt kia Tạ Thanh Ninh là hy vọng mình chưa từng tới, bị vô số đôi mắt chăm chú nhìn vào mình giống như những tia X sắc bén đâm xuyên qua người. Thanh Ninh thấy rất không tự nhiên khi bị những người đàn ông kia nhìn như vậy, muốn đưa tay kéo Mục Lương Hòa đi hoặc là núp ở phía sau anh thì anh đã đi vào trước. Những ánh mắt chung quanh quá mức mãnh liệt, THanh Ninh lập tức nối gót chạy theo anh, giày cao gót gõ lộp cộp trên nền nhà.
Mục Lương Hòa đứng ở cửa sổ cùng chú đầu bếp đứng bán cơm nói chuyện, cô từ phía sau anh thò đầu ra, tay tự nhiên túm lấy vạt áo anh, nhìn màu sắc thức ăn bên trong : "Cũng không tồi, em muốn ăn chân gà, được không?"
Mục Lương Hòa không trả lời, ngược lại chú bán cơm bên trong "Ai u" một tiếng rồi múc ngay cho cô một cái đùi gà lớn nhất vui vẻ hỏi "Cô gái, chi bằng thêm một phần khoai tây chua cay xắt sợi, bảo đảm cô ăn xong rồi còn muốn ăn nữa."
Nếu ông đã nói vậy, Thanh Ninh cũng cười ha ha đồng ý, sau đó bấm bấm Mục Lương Hòa: "Anh cũng chọn món này đi."
Mục Lương Hòa không gật đầu, chú bán cơm lại nói : "Thủ trưởng không thể ăn dấm, đây rau xanh xào."
Thanh Ninh "A" một tiếng, còn chưa kịp nhận lấy thì Mục Lương Hòa đã nhận lấy cái khay, dẫn cô sang phía bên phải tìm chỗ ngồi. Cô lén nhìn lưng anh, chung đụng đã một thời gian mà cô không phát hiện anh không ăn được chua, chẳng lẽ bao tử không tốt.
Mục Lương Hòa thật xa đã thấy Cố Thành Dĩ đứng lên nhưng anh làm lơ, dẫn cô ngồi vào chỗ gần nhất.
Chỗ này ít người, cô cũng không cần lo sẽ có người xem cô như sinh vật ngoài hành tinh mà nhìn chằm chằm. Trong khay ba món mặn một món canh nhìn rất hấp dẫn, cô vừa chuẩn bị đụng đũa thì nghe sau lưng một tiếng “chị dâu” thật lớn, là tiếng của một đám đàn ông, Thanh Ninh chưa kịp quay đầu lại chỉ nhìn thấy mặt Mục Lương Hòa vốn không có biểu tình giờ đã biến đen.
"Chị dâu, chúng tôi ngồi đây không phiền chứ?"
Cố Thành Dĩ có màu da lúa mạch, cười một cái lộ rõ hàm răng trắng, cô còn chưa lên tiếng thì hắn đã mặt dày ngồi xuống cùng với mấy người đàn ông mặc quân trang khác, người người đều tinh thần sáng láng. Cái bàn 8 người ngồi giờ đã đầy nhóc, cô đành bưng cái chén nhỏ lên hớp một ngụm canh rau cải.
"Chị dâu, nói thế nào cũng phải nấu bếp riêng chứ, những thứ rau dưa này chúng tôi ăn còn được chứ chị dâu được nâng niu thế, chỉ sợ ăn không hợp."
Cố Thành Dĩ vừa khai mào, mấy người quân nhân kia cũng nối sát theo mở miệng: "Chị dâu, cái này là vịt hoa quế đặc sản quê tôi, chị nếm thử xem khẳng định ngon hơn so với mấy món này."
Thanh Ninh đang chuẩn bị nói không cần, viên sĩ quan kia đã đem đĩa vịt hoa quế đặt trước mặt cô, đầu vịt hướng về phía cái khay của Mục Lương Hòa, mắt vịt thao láo tựa như đang nhìn anh.
"Chị dâu, đừng để ý, mùi vị này không tệ đâu."
Thanh Ninh trước kia rất kén ăn, hầu như không ăn gia cầm, sau đó ra ngoài lăn lộn mấy năm, thói quen xấu này cũng vì cuộc sống mà đã bỏ được. Cầm đũa gắp miếng thịt vịt cho vào miệng thấy mùi vị quả thật rất được, thịt vịt mềm thơm. Mục Lương Hòa nhìn cô gắp thêm miếng thứ hai thì biết là cô thích ăn rồi, bình thường nếu phải ăn đồ không thích thì cô chỉ ăn một miếng, tuyệt đối không đụng đũa lần thứ hai.
"Thủ trưởng, anh đừng cứ nhìn chằm chằm chị dâu thế chứ, còn chúng tôi ở đây đấy !" Cố Thành Dĩ "Khụ khụ" hai tiếng, dùng mắt ý bảo mấy người kia đang nhìn chằm chằm họ. Sau đó mấy người đàn ông cùng lúc "Khụ khụ" theo thành một chuỗi âm thanh. Thanh Ninh bị làm cho đỏ hết cả mặt, rõ ràng bọn họ cũng chẳng hề làm gì cả, cô đá cái chân Mục Lương Hòa dưới gầm bàn, anh thì làm như không có chuyện gì, thập phần tao nhã ăn phần cơm của mình, cô cũng cúi đầu ăn cho xong phần mình rồi chuồn thôi, mấy người này rất có khả năng lại làm ầm ĩ nữa.
Cố Thành Dĩ còn định nói thì bị ánh mắt Mục Lương Hòa ngăn lại, ha ha cười gượng hai tiếng đưa mắt với mấy người quân nhân kia, nhìn kìa, thủ trưởng rốt cuộc vẫn đau lòng cô vợ nhỏ kìa. ~~
Bữa cơm này cô ăn rất no, sau khi ăn xong Cố Thành Dĩ không biết tìm đâu được một đĩa trái cây đem ra mời. Nơi này điều kiện kém nên cô cũng không thể từ chối thịnh tình của người ta được, nể tình ăn một nửa đĩa trái cây, cuối cùng thật sự là ăn không nổi nữa thì bị Mục Lương Hòa mặt lạnh lôi đi.
"Ăn không nổi còn cố ăn, no như thế, ở đây cũng không có bác sĩ."
Mục Lương Hòa duỗi tay hai bên đi phía trước, bước chân không lớn không nhỏ, cô mang giày cao gót đuổi theo phía sau. Con người, ăn no rồi liền muốn ngủ, cô cảm thấy hơi mệt, muốn anh đi chậm một chút liền túm lấy quân trang của anh, Mục Lương Hòa không phòng bị bị cô lôi kéo, chân mày nhíu chặt lại, thấp giọng quát : "Còn ra thể thống gì."
"Em cũng không làm gì quá đáng." Thanh Ninh hợp lý phản bác, vốn chỉ nắm tay áo chuyển thành vạt áo, ngước đầu lấy lòng nói: "Thủ trưởng, em mệt rồi, anh mang em về chỗ ở xem có phải là Kim Ốc Tàng Kiều không nào."
"Làm càn!"
Mục Lương Hòa thấy nụ cười của Thanh Ninh thì sắc mặt hòa hoãn hơn, rút tay cô ra nhưng cũng không đi nhanh nữa. Theo bố cục doanh trại, nhà ăn và ký túc cách nhau không quá xa, chỉ khoảng 300m, nếu là bình thường Mục Lương Hòa đi bộ chỉ hết có 2 phút, giờ có thêm Thanh Ninh pải đi 10 phút mới đến. Trên đường đi lại gặp mấy quân nhân khác chào chị dâu, Thanh Ninh cũng đã quen nên ha hả cười đáp lại, sau đó chỉ vào sao gạch trên vai người nọ hỏi là cấp bậc gì.
"Thủ trưởng, em nhớ trước khi đi anh mới chỉ là đoàn trưởng, thăng cấp thật là nhanh, em có phải là đã nhặt được món hời to không?"
"Bây giờ mới biết." Mục Lương Hòa mang cô rẽ vào khúc quanh, bước lên bậc thềm, tuy kiến trúc đã cũ nhưng lối đi sạch sẽ, tường hình như mới được quét vôi lại không lâu. Vì lối đi nhỏ, anh nhường cô đi trước, chỉ nghe tiếng cô thánh thót phía trước.
"Nhưng anh là thuộc về quốc gia, thủ trưởng, rõ ràng người thiệt là em."
Mục Lương Hòa trong lòng thầm cười khôn trả lời. Căn hộ của anh ở tầng 2, trong lúc anh mở cửa thì THanh Ninh ngó cái cửa đối diện "Thủ trưởng, Cố Thành Dĩ ở đối diện đúng không?"
Mục Lương Hòa con mắt sắc biến đổi: "Sao em biết?"
"Đoán, dựa vào tính tình anh ấy, ở phía đối diện với anh cũng là bình thường!" Lúc này, cô phát hiện mình rất tinh quái, nghĩ đến câu chuyện nhặt xà bông Hạ Gia Mẫn kể, trong bộ đội toàn đàn ông, đều dùng phòng tắm công cộng, không biết nói ra cho anh nghe có thể bị bóp chết hay không. Vì an toàn của bản thân, cô mím môi cười ha ha nín nhịn, lách người vào trong.
Lần đầu tiên đến thăm nơi ở của thủ trưởng ở doanh trại, cô ôm ý nghĩ về sẽ được nhìn thấy một đống lôi thôi của đàn ông sau đó sẽ được trêu chọc anh một phen. Vào phòng rồi mới biết mình thật ngu ngơ, rõ ràng người bị đả kích chính là cô, trên chiếc giường rộng mét rưỡi là cái chăn vuông vắn như miếng đậu phụ, phía trên cũng là cái gối, ga giường chỉnh tề không có nếp nhăn. Nhìn quanh căn phòng bố trí rất đơn giản, chỉ có một cái tủ đầu giường phía trên có một ly nước thủy tinh, một tủ sách khác có mấy quyển sách đặt ngay ngắn và cây đèn bàn.