Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13
Bàn tay bất tri bất giác đã luồn vào trong áo, ngón tay Mục Lương Hòa mặc dù thon dài nhưng vì quanh năm huấn luyện nên lòng bàn tay có một tầng chai mỏng, khi lướt trên da thịt cô tạo thành cảm xúc rất rõ ràng. Nhận thấy sự kháng cự của cô, bàn tay không tiếp tục dò tìm nữa mà dừng lại trên bụng, đầu lưỡi liếm liếm môi cô rồi mới thỏa mãn rời đi.
Mục Lương Hòa không đứng dậy mà vẫn đè lên người cô, bàn tay luồn trong áo đã rút ra, cũng đã chỉnh lại áo ngủ bị kéo lên trong chăn cho cô. Anh giơ tay lên nhéo nhéo mặt cô, giọng nói không để toát ra cưng chiều: "Hiện tại biết tôi nguy hiểm rồi, xem em sau này còn dám làm loạn không."
Thanh Ninh bị anh nghiêm túc cảnh báo thì sửng sốt một chút, hồi lâu cũng không phản ứng kịp, chỉ cảm thấy giữa môi và lưỡi còn vương hơi thở đàn ông xua đi không được, thậm chí chui vào trong đầu, giống như tiếng vo ve của con muỗi.
Mục Lương Hòa trượt xuống khỏi người cô, kéo chăn đắp cho cô. Thanh Ninh kinh ngạc kéo chăn lăn sang mép giường bên kia giống như trên người anh có bệnh dịch vậy.
"Nghiêm túc một chút, ngủ."
Bị quát lần đầu còn biết sợ, sau thành thói quen rồi thì không còn sợ nữa. Cô chậm rãi nằm lại vị trí, dùng sức đạp anh một đạp, quay lưng lại bắt đầu ngủ, trái tim bị dọa chạy cũng đã trở về trong lồng ngực.
Buổi sáng ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới dậy, Mục Lương Hòa đã đi làm. Chị Ngô dọn bữa sáng cô mới ăn vài miếng thì nhớ tới cuốn sách mua từ mấy ngày trước vẫn chưa xem, ăn xong trở về phòng ngủ tìm sách nhưng tìm mãi cũng không thấy sách đâu, hỏi chị Ngô thì biết chị đã đem sách để vào thư phòng rồi.
Mặc dù đã đến đây lâu như vậy nhưng cô chưa từng bước vào thư phòng của Mục Lương Hòa, dù nó ở ngay đối diện phòng ngủ và cũng không khóa, hôm nay mới là lần đầu tiên.
Thư phòng này dù không rộng bằng phòng ngủ nhưng vẫn rất rộng, lại trống trải vì trừ giá sách ốp sát tường và một cái bàn màu đen thì không còn vật nào khác, ngay cả một cái ghế ghế salon dư thừa cũng không có. Trên bàn rất ngăn nắp, mỗi chồng tài liệu đều được phân loại rõ ràng, trong ống bút cắm mấy cái bút máy màu đen kiểu dáng giống nhau, giống y phong cách của Mục Lương Hòa cổ hủ khó chịu.
Trên bàn đang mở sẵn một tấm bản đồ quân sự, phía trên khoanh khoanh vẽ vẽ, cô cầm lên xem nhưng không hiểu đành thả xuống chỗ cũ, xoay người sang giá sách tìm sách. Chị Ngô đặt sách của cô ở vị trí ngoài cùng nhìn vào thấy ngay, lúc rút không cẩn thận làm rơi cuốn bên cạnh, là một quyển album.
Là hình chụp hồi bé của Mục Lương Hòa, Thanh Ninh hiện tại không mấy hiếu kì đối với quá khứ của anh bởi trong tiềm thức cô nghĩ mình sớm muộn rồi cũng sẽ ra đi, đoạn hôn nhân hữu danh vô thực này thực chất là ngoài ý muốn, không xuất phát từ tình yêu. Nghĩ kỹ cũng là do sự ấu trĩ của cô, mà sai lầm lớn nhất của Mục Lương Hòa chính là chấp nhận nó.
Có điều cuối cùng Thanh Ninh cũng lật xem từng trang, tất cả đều là hình của Mục Lương Hòa. Có hình anh từ lúc còn sơ sinh mặc cái yếm đỏ mềm mại, tay nhỏ ngậm trong miệng, khóe miệng còn chảy nước miếng, vô cùng khả ái, nào có giống cái mặt lạnh lùng không cười hiện tại. Tiếp tục dở đến hình hồi mẫu giáo, trong hình bé trai mặc bộ đồ thể thao màu trắng đứng dưới ánh nắng vàng rực rỡ, trước ngực ôm một quả bóng đá, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn lấm lem trông rất buồn cười, đôi mắt đen láy cong cong nét cười, càng nhìn càng giống họa thủy. Sau đó là ảnh tốt nghiệp mẫu giáo, trong bao nhiêu đứa trẻ cô nhận ra được một đứa bé mặc áo len màu đen chính là Mục Lương Hòa, đang chuẩn bị chuyển sang tấm khác thì bất ngờ không tưởng tượng nổi thấy trong tấm ảnh một người. Mạnh Kiết Nhiên, trời bọn họ lại là bạn học mẫu giáo, Thanh Ninh không thể tin được gấp lại album, suy nghĩ trở nên rối loạn, đúng lúc này chị Ngô đi vào nói cô có điện thoại.
Là điện thoại của công ty phỏng vấn gọi tới, mấy hôm trước cô có gửi hồ sơ cho họ qua mạng, hiện tại gọi tới phỏng vấn. Thanh Ninh đem album cất về chỗ cũ rồi mang sách ra khỏi thư phòng đi thay đồ, dặn chị Ngô không cần chờ cơm trưa rồi vội vã ra khỏi đại viện.
Người đến phỏng vấn không nhiều, cô là người thứ ba, do không phải công ty lớn gì nên phỏng vấn cũng không chặt chẽ quá, hỏi mấy vấn đề, lật xem hồ sơ rồi nói chờ thông báo. Lúc cô trở ra nhớ tới Hạ Gia Mẫn còn thiếu mình một bữa cơm nên gọi xe chạy thẳng đến nơi bạn làm việc.
Hạ Gia Mẫn và Thanh Ninh tính tình giống nhau thích theo trào lưu, ban đầu cố sống cố chết thi trường y cho bằng được. Sau khi lên đại học thời gian rỗi của Thanh Ninh nhiều hơn, hay đi tìm bạn đi ăn cơm, dạo phố nhưng đều bị Hạ Gia Mẫn từ chối vì lịch học ở trường y quá nhiều. Cô ấy vì thế mà từng rất hối hận về lựa chọn của mình, nhưng sau một lần đi câu cá vô tình cứu được một người đang phát bệnh tim, kể từ đó cô ấy rất chuyên tâm học hành.
Xe rất nhanh đã đến bệnh viện thành phố, trước cửa đông người, Thanh Ninh rẽ đám người chờ khám đi xuyên qua mộ hành lang đến phòng làm việc của bạn.
Ngoài cửa treo một tấm bảng, bên ngoài còn có mấy người xếp hàng, cô không vội vã đi vào mà chờ cho đến khi hết bệnh nhân khám.
"Bác sĩ, tôi bị bệnh rồi, cả người đều ngứa."
Hạ Gia Mẫn nghe tiếng cũng không thèm ngẩng đầu lên nhìn, vẫn chăm chú nhìn vào máy tính, ngón tay lướt như bay trên bàn phím, hài hước nói : "Tiểu thư, cô đi nhầm chỗ rồi, bác sỹ thú y ở đối diện, làm ơn xuống lầu qua đường là đến."
"Quả nhiên là độc ác, tính mời tớ ăn gì đây?"
Thanh Ninh quăng túi xách lên bàn rồi tùy tiện ngồi xuống, hai tâm hồn ăn uống gặp nhau thì không cần hỏi ăn gì mà là ăn ở đâu. Hạ Gia Mẫn nói đối diện bệnh viện có một quán ăn Quảng Đông mới khai trương nên muốn đến ăn thử, cô không phản đối. Đợi đến hết giờ làm Hạ Gia Mẫn thay quần áo rồi cùng nhau đợi thang máy thì gặp ngay Úy Dĩ An đang ôm phích nước từ phía khác, bởi vì đông người nên cô ta không thấy hai người.
Hạ Gia Mẫn nhìn theo ánh mắt Tạ Thanh Ninh cũng thấy Úy Dĩ An, thở dài một tiếng, một tay đút túi quần, một tay lấy điện thoại xem đồng hồ.
"Tạ Thanh Ninh, cậu không nhìn lầm đâu, kia đúng là Úy Dĩ An, có thấy hả dạ chút nào không."
Hạ Gia Mẫn vẫn luôn không thích Úy Dĩ An, cô cùng tuổi thậm chí học chung trung học với cô ta nhưng quan hệ không tốt, nói đúng hơn là vô cùng gay gắt. Gia cảnh nhà Hạ Gia Mẫn và Úy Dĩ An đều giàu có, nhưng Úy Dĩ An đi học đều có xe đưa đón lẫn vệ sĩ, nghe nói Úy gia khởi nghiệp là hắc đạo, Úy lão gia quan hệ với cả hai giới hắc bạch nên ở trường Úy Dĩ An hầu như không có người theo đuổi dù cô ta rất xinh đẹp.
"Vui sướng thì không có, nhưng sao cô ta lại ở đây."
"Cậu quên lần trước mình có nói với cậu, Uý gia hiện tại đã rơi vào tay Mạnh Kiết Nhiên còn Úy lão gia thì nằm trên giường bệnh, mới phẫu thuật mấy ngày trước vừa tỉnh lại, không biết còn duy trì được bao lâu nữa."
Những lời đó từ trong miệng Hạ Gia Mẫn nhẹ nhàng nói ra nghe vào trong tai Thanh Ninh cảm thấy có chút tê dại, có lẽ là những người và việc có liên quan đến Mạnh Kiết Nhiên đều làm cho cô cảm thấy chua sót. Thanh Ninh không trả lời mà nhìn thang máy sáp đến.
Cửa thang máy mở ra, cô lui về phía sau một chút để người ở trong ra ngoài trước, mới ngẩng đầu lên liền thấy ngay thân hình cao lớn của Mạnh Kiết Nhiên từ bên trong ra ngoài, theo bản năng đi về phía Tạ Thanh Ninh. Mạnh Kiết Nhiên một thân áo đen quần đen, tay đút túi quần không biết cùng người đàn ông bên cạnh nói gì, Thanh Ninh thấy vậy lập tức quay đầu đi về phía ngược lại.
Hạ Gia Mẫn nhạy bén ngăn trước mặt Mạnh Kiết Nhiên hòng trì hoãn thời gian, tất nhiên là không thành công. Mạnh Kiết Nhiên chỉ dùng một chút sức là gạt được cô ra, huống chi còn có thư ký của hắn ở đó, Mạnh Kiết Nhiên tức khắc đuổi theo Thanh Ninh không hề chậm trễ.
Tạ Thanh Ninh ý thức rất rõ về sự thay đổi của Mạnh Kiết Nhiên, cô đã không còn nhận ra hắn, hơn nữa cũng sợ dáng, tốc độ càng nhanh biến thành chạy nhưng bởi vì đi giày cao gót nên không chạy được bao xa. Mạnh Kiết Nhiên tóm được cô ở góc cầu thang mờ tối, hắn đẩy cô khóa chặt vào tường phía sau khiến Thanh Ninh bị đau không thể động đậy. Dưới ánh đèn lờ mờ cô thấy được mắt hắn lóe ra ánh sáng nguy hiểm kèm theo hơi thở bá đạo giống như lưỡi đao cắt tới.
"Thanh Ninh, anh đã nói chúng ta sẽ còn gặp lại ." Mạnh Kiết Nhiên giơ tay lên, ngón tay thon dài lướt qua gò má mịn màng của cô rồi vuốt xuống dọc theo hình dáng khuôn mặt tạo thành một sự kích thích rung động, hắn thích loại rung động do động tác của chính mình tạo ra này. Ánh đèn mờ tối không làm ảnh hưởng đến việc hắn ngắm nhìn cô, gương mặt gần như dính sát vào, môi mỏng cố ý rà qua rà lại trên mặt Thanh Ninh, sau đó gác cằm trên đỉnh đầu cô nhẹ nhàng xoa: "Thanh Ninh, ngoan, nói cho anh biết gã đàn ông kia là ai ?"
Mục Lương Hòa không đứng dậy mà vẫn đè lên người cô, bàn tay luồn trong áo đã rút ra, cũng đã chỉnh lại áo ngủ bị kéo lên trong chăn cho cô. Anh giơ tay lên nhéo nhéo mặt cô, giọng nói không để toát ra cưng chiều: "Hiện tại biết tôi nguy hiểm rồi, xem em sau này còn dám làm loạn không."
Thanh Ninh bị anh nghiêm túc cảnh báo thì sửng sốt một chút, hồi lâu cũng không phản ứng kịp, chỉ cảm thấy giữa môi và lưỡi còn vương hơi thở đàn ông xua đi không được, thậm chí chui vào trong đầu, giống như tiếng vo ve của con muỗi.
Mục Lương Hòa trượt xuống khỏi người cô, kéo chăn đắp cho cô. Thanh Ninh kinh ngạc kéo chăn lăn sang mép giường bên kia giống như trên người anh có bệnh dịch vậy.
"Nghiêm túc một chút, ngủ."
Bị quát lần đầu còn biết sợ, sau thành thói quen rồi thì không còn sợ nữa. Cô chậm rãi nằm lại vị trí, dùng sức đạp anh một đạp, quay lưng lại bắt đầu ngủ, trái tim bị dọa chạy cũng đã trở về trong lồng ngực.
Buổi sáng ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới dậy, Mục Lương Hòa đã đi làm. Chị Ngô dọn bữa sáng cô mới ăn vài miếng thì nhớ tới cuốn sách mua từ mấy ngày trước vẫn chưa xem, ăn xong trở về phòng ngủ tìm sách nhưng tìm mãi cũng không thấy sách đâu, hỏi chị Ngô thì biết chị đã đem sách để vào thư phòng rồi.
Mặc dù đã đến đây lâu như vậy nhưng cô chưa từng bước vào thư phòng của Mục Lương Hòa, dù nó ở ngay đối diện phòng ngủ và cũng không khóa, hôm nay mới là lần đầu tiên.
Thư phòng này dù không rộng bằng phòng ngủ nhưng vẫn rất rộng, lại trống trải vì trừ giá sách ốp sát tường và một cái bàn màu đen thì không còn vật nào khác, ngay cả một cái ghế ghế salon dư thừa cũng không có. Trên bàn rất ngăn nắp, mỗi chồng tài liệu đều được phân loại rõ ràng, trong ống bút cắm mấy cái bút máy màu đen kiểu dáng giống nhau, giống y phong cách của Mục Lương Hòa cổ hủ khó chịu.
Trên bàn đang mở sẵn một tấm bản đồ quân sự, phía trên khoanh khoanh vẽ vẽ, cô cầm lên xem nhưng không hiểu đành thả xuống chỗ cũ, xoay người sang giá sách tìm sách. Chị Ngô đặt sách của cô ở vị trí ngoài cùng nhìn vào thấy ngay, lúc rút không cẩn thận làm rơi cuốn bên cạnh, là một quyển album.
Là hình chụp hồi bé của Mục Lương Hòa, Thanh Ninh hiện tại không mấy hiếu kì đối với quá khứ của anh bởi trong tiềm thức cô nghĩ mình sớm muộn rồi cũng sẽ ra đi, đoạn hôn nhân hữu danh vô thực này thực chất là ngoài ý muốn, không xuất phát từ tình yêu. Nghĩ kỹ cũng là do sự ấu trĩ của cô, mà sai lầm lớn nhất của Mục Lương Hòa chính là chấp nhận nó.
Có điều cuối cùng Thanh Ninh cũng lật xem từng trang, tất cả đều là hình của Mục Lương Hòa. Có hình anh từ lúc còn sơ sinh mặc cái yếm đỏ mềm mại, tay nhỏ ngậm trong miệng, khóe miệng còn chảy nước miếng, vô cùng khả ái, nào có giống cái mặt lạnh lùng không cười hiện tại. Tiếp tục dở đến hình hồi mẫu giáo, trong hình bé trai mặc bộ đồ thể thao màu trắng đứng dưới ánh nắng vàng rực rỡ, trước ngực ôm một quả bóng đá, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn lấm lem trông rất buồn cười, đôi mắt đen láy cong cong nét cười, càng nhìn càng giống họa thủy. Sau đó là ảnh tốt nghiệp mẫu giáo, trong bao nhiêu đứa trẻ cô nhận ra được một đứa bé mặc áo len màu đen chính là Mục Lương Hòa, đang chuẩn bị chuyển sang tấm khác thì bất ngờ không tưởng tượng nổi thấy trong tấm ảnh một người. Mạnh Kiết Nhiên, trời bọn họ lại là bạn học mẫu giáo, Thanh Ninh không thể tin được gấp lại album, suy nghĩ trở nên rối loạn, đúng lúc này chị Ngô đi vào nói cô có điện thoại.
Là điện thoại của công ty phỏng vấn gọi tới, mấy hôm trước cô có gửi hồ sơ cho họ qua mạng, hiện tại gọi tới phỏng vấn. Thanh Ninh đem album cất về chỗ cũ rồi mang sách ra khỏi thư phòng đi thay đồ, dặn chị Ngô không cần chờ cơm trưa rồi vội vã ra khỏi đại viện.
Người đến phỏng vấn không nhiều, cô là người thứ ba, do không phải công ty lớn gì nên phỏng vấn cũng không chặt chẽ quá, hỏi mấy vấn đề, lật xem hồ sơ rồi nói chờ thông báo. Lúc cô trở ra nhớ tới Hạ Gia Mẫn còn thiếu mình một bữa cơm nên gọi xe chạy thẳng đến nơi bạn làm việc.
Hạ Gia Mẫn và Thanh Ninh tính tình giống nhau thích theo trào lưu, ban đầu cố sống cố chết thi trường y cho bằng được. Sau khi lên đại học thời gian rỗi của Thanh Ninh nhiều hơn, hay đi tìm bạn đi ăn cơm, dạo phố nhưng đều bị Hạ Gia Mẫn từ chối vì lịch học ở trường y quá nhiều. Cô ấy vì thế mà từng rất hối hận về lựa chọn của mình, nhưng sau một lần đi câu cá vô tình cứu được một người đang phát bệnh tim, kể từ đó cô ấy rất chuyên tâm học hành.
Xe rất nhanh đã đến bệnh viện thành phố, trước cửa đông người, Thanh Ninh rẽ đám người chờ khám đi xuyên qua mộ hành lang đến phòng làm việc của bạn.
Ngoài cửa treo một tấm bảng, bên ngoài còn có mấy người xếp hàng, cô không vội vã đi vào mà chờ cho đến khi hết bệnh nhân khám.
"Bác sĩ, tôi bị bệnh rồi, cả người đều ngứa."
Hạ Gia Mẫn nghe tiếng cũng không thèm ngẩng đầu lên nhìn, vẫn chăm chú nhìn vào máy tính, ngón tay lướt như bay trên bàn phím, hài hước nói : "Tiểu thư, cô đi nhầm chỗ rồi, bác sỹ thú y ở đối diện, làm ơn xuống lầu qua đường là đến."
"Quả nhiên là độc ác, tính mời tớ ăn gì đây?"
Thanh Ninh quăng túi xách lên bàn rồi tùy tiện ngồi xuống, hai tâm hồn ăn uống gặp nhau thì không cần hỏi ăn gì mà là ăn ở đâu. Hạ Gia Mẫn nói đối diện bệnh viện có một quán ăn Quảng Đông mới khai trương nên muốn đến ăn thử, cô không phản đối. Đợi đến hết giờ làm Hạ Gia Mẫn thay quần áo rồi cùng nhau đợi thang máy thì gặp ngay Úy Dĩ An đang ôm phích nước từ phía khác, bởi vì đông người nên cô ta không thấy hai người.
Hạ Gia Mẫn nhìn theo ánh mắt Tạ Thanh Ninh cũng thấy Úy Dĩ An, thở dài một tiếng, một tay đút túi quần, một tay lấy điện thoại xem đồng hồ.
"Tạ Thanh Ninh, cậu không nhìn lầm đâu, kia đúng là Úy Dĩ An, có thấy hả dạ chút nào không."
Hạ Gia Mẫn vẫn luôn không thích Úy Dĩ An, cô cùng tuổi thậm chí học chung trung học với cô ta nhưng quan hệ không tốt, nói đúng hơn là vô cùng gay gắt. Gia cảnh nhà Hạ Gia Mẫn và Úy Dĩ An đều giàu có, nhưng Úy Dĩ An đi học đều có xe đưa đón lẫn vệ sĩ, nghe nói Úy gia khởi nghiệp là hắc đạo, Úy lão gia quan hệ với cả hai giới hắc bạch nên ở trường Úy Dĩ An hầu như không có người theo đuổi dù cô ta rất xinh đẹp.
"Vui sướng thì không có, nhưng sao cô ta lại ở đây."
"Cậu quên lần trước mình có nói với cậu, Uý gia hiện tại đã rơi vào tay Mạnh Kiết Nhiên còn Úy lão gia thì nằm trên giường bệnh, mới phẫu thuật mấy ngày trước vừa tỉnh lại, không biết còn duy trì được bao lâu nữa."
Những lời đó từ trong miệng Hạ Gia Mẫn nhẹ nhàng nói ra nghe vào trong tai Thanh Ninh cảm thấy có chút tê dại, có lẽ là những người và việc có liên quan đến Mạnh Kiết Nhiên đều làm cho cô cảm thấy chua sót. Thanh Ninh không trả lời mà nhìn thang máy sáp đến.
Cửa thang máy mở ra, cô lui về phía sau một chút để người ở trong ra ngoài trước, mới ngẩng đầu lên liền thấy ngay thân hình cao lớn của Mạnh Kiết Nhiên từ bên trong ra ngoài, theo bản năng đi về phía Tạ Thanh Ninh. Mạnh Kiết Nhiên một thân áo đen quần đen, tay đút túi quần không biết cùng người đàn ông bên cạnh nói gì, Thanh Ninh thấy vậy lập tức quay đầu đi về phía ngược lại.
Hạ Gia Mẫn nhạy bén ngăn trước mặt Mạnh Kiết Nhiên hòng trì hoãn thời gian, tất nhiên là không thành công. Mạnh Kiết Nhiên chỉ dùng một chút sức là gạt được cô ra, huống chi còn có thư ký của hắn ở đó, Mạnh Kiết Nhiên tức khắc đuổi theo Thanh Ninh không hề chậm trễ.
Tạ Thanh Ninh ý thức rất rõ về sự thay đổi của Mạnh Kiết Nhiên, cô đã không còn nhận ra hắn, hơn nữa cũng sợ dáng, tốc độ càng nhanh biến thành chạy nhưng bởi vì đi giày cao gót nên không chạy được bao xa. Mạnh Kiết Nhiên tóm được cô ở góc cầu thang mờ tối, hắn đẩy cô khóa chặt vào tường phía sau khiến Thanh Ninh bị đau không thể động đậy. Dưới ánh đèn lờ mờ cô thấy được mắt hắn lóe ra ánh sáng nguy hiểm kèm theo hơi thở bá đạo giống như lưỡi đao cắt tới.
"Thanh Ninh, anh đã nói chúng ta sẽ còn gặp lại ." Mạnh Kiết Nhiên giơ tay lên, ngón tay thon dài lướt qua gò má mịn màng của cô rồi vuốt xuống dọc theo hình dáng khuôn mặt tạo thành một sự kích thích rung động, hắn thích loại rung động do động tác của chính mình tạo ra này. Ánh đèn mờ tối không làm ảnh hưởng đến việc hắn ngắm nhìn cô, gương mặt gần như dính sát vào, môi mỏng cố ý rà qua rà lại trên mặt Thanh Ninh, sau đó gác cằm trên đỉnh đầu cô nhẹ nhàng xoa: "Thanh Ninh, ngoan, nói cho anh biết gã đàn ông kia là ai ?"
Bình luận facebook