Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 62: Nguy cơ từ dư luận
Editor: Nhóm dịch Lavender with love
Dao gia uy phong lẫy lừng của chúng ta đã bị ốm, cô cảm nặng và còn hơi sốt, bệnh nọ chồng bệnh kia làm tinh thần cô mệt mỏi, không thể phấn chấn được. Tổ đạo diễn cũng quan tâm tới cô, chuẩn bị để quay những cảnh trong nhà trước, những cảnh ở viện hải dương để quay cuối cùng.
Đi quay cùng đoàn làm phim hai ngày, Tư Dao chỉ còn lại hai cảnh cuối cùng ở dưới nước, mặc dù bị cảm chưa khỏi nhưng trong viện hải dương có máy sưởi nên cô cố gắng để nhanh chóng quay cho xong.
Tư Dao quấn áo bông ngồi trong khu vực nghỉ ngơi, uống một ly trà gừng. Hốc mắt, hai má của cô đều đỏ bừng, giống như một chú mèo nhỏ bị người ta bắt nạt.
"Tư Dao, Mike gọi cô đấy." Trợ lý đạo diễn nhắc nhở: "Đến lượt cô vào quay rồi đấy."
Tư Dao uống nốt ly trà gừng, cởi chiếc áo bông đưa cho Tào Nguyên Huy, cô đỡ cái cơ thể mệt mỏi rã rời của mình đứng dậy, từ từ đi về địa điểm quay phim.
Cảnh quay này là sau khi cô đưa mắt mình cho hải tặc rồi chìm vào biển khơi và biến mất. Chiếc váy sa mỏng màu hoa anh đào, lớp tóc xoăn nhẹ nhàng phủ lên vai, gương mặt cô tiều tụy đến mức không cần trang điểm nữa. Mike nhìn Tư Dao, hiếm khi khuôn mặt anh ta không lạnh lùng như băng: "Cô thật sự có thể kiên trì?"
Tư Dao chắc chắn vẫn còn có thể quay tiếp được, Mike bảo cô vào vị trí. Cô tới bên cạnh thùng nước bằng thủy tinh, đội cứu hội và nhiếp ảnh gia đã chuẩn bị xong, Mike dõng dạc hô khẩu lệnh.
Tư Dao cầm váy lên rồi nhảy vào thùng nước rất sâu, tự nhiên các giác quan của cô như mất cảm giác, cô cứ để mặc cho cơ thể mình chìm xuống dưới. Mái tóc xoăn bung xõa như loài tảo biển, chiếc váy màu hoa anh đào xòe ra giống như một nụ hoa nở ra rực rỡ.
Nhìn mặt biển u tối và cô gái được bao bọc bên trong chiếc váy xòe rộng, tất cả mọi người đều ngỡ ngàng. Đạo diễn siết chặt tay rồi nói nhỏ: "Đúng là đẹp quá!"
"Cut!" Mike đánh vỡ bầu không gian yên tĩnh đẹp đẽ, những nhiếp ảnh gia hoàn hồn lại, xác định chắc chắn là mình vừa quay được cảnh tượng vừa rồi.
Tư Dao bước ra khỏi thùng nước, nhận lấy chiếc áo choàng tắm mà Tào Nguyên Huy đưa. Cô lau đầu rồi đi về phía Mike, Mike xem đi xem lại cảnh quay vừa rồi, anh ta gật đầu hài lòng: "Giỏi lắm, chuẩn bị quay cảnh tiếp theo."
Phó đạo diễn nở nụ cười thiện chí, gọi nhân viên trang điểm tới dặn dò: "Mau trang điểm thêm cho cô ấy."
"Có cần nghỉ ngơi một chút không?" Tào Nguyên Huy đứng ở bên cạnh gợi ý.
Tư Dao khịt cái mũi nghẹt cứng của mình rồi khói chịu từ chối: "Quay xong là được về nhà rồi."
Tào Nguyên Huy cau mày sờ trán Tư Dao, anh ta rất lo cơn sốt của Tư Dao sẽ càng năng hơn. Cảnh quay cuối cùng quay ở dưới biển, là cảnh cô chơi đùa với cá heo, là tình tiết bổ sung thêm cho cảnh phía trước.
Lớp trang điểm hơi đậm quá, cô mặc một chiếc váy màu xanh lam sang trọng nhưng lằng nhằng phức tạp, chiếc váy xếp ly bồng bềnh dưới nước giống như một chiếc vây cá xinh đẹp, chuyển động uyển chuyển.
Tư Dao thể hiện rất xuất sắc nhưng chú cá heo lại không hợp tác vậy nên phải quay đi quay lại rất nhiều lần. Việc này khiến cô mệt mỏi rã rời, mãi đến khi chích điện vào người nó mấy lần nó mới chịu hợp tác.
Công việc quay phim kết thúc mỹ mãn, Tư Dao tẩy trang xong lại quấn chặt chiếc áo lông quanh người. Cô rụt cổ vào trong, liên tục hắt xì hơi. Mike đưa cho cô một ly cà phê và gật đầu hài lòng: "Hy vọng chúng ta vẫn được tiếp tục hợp tác với nhau."
Nói mấy câu khách sáo với Mike xong, Tào Nguyên Huy đưa cái chụp tai cho Tư Dao: "Đi bệnh viện khám bệnh đi."
"Thuốc lấy ở bệnh viện về em vẫn còn chưa uống." Tư Dao chu môi từ chối rồi đi thẳng về phía trước: "Về Tinh Thế đi, Nhạc Cảnh Dư nói mời em ăn cơm."
"Đó chỉ là mấy câu nói khác sáo thôi, em có thể đừng tin là thật không?" Tào Nguyên Huy cảm thấy rất cạn lời.
"Thổ dân Trái Đất rất thích nói dối, lúc trước còn lừa em nói không được nuôi chó nhưng hiện giờ Đản Đản rất tốt." Tư Dao dùng khóe mắt liếc nhìn Tào Nguyên Huy phàn nàn.
Nhắc đến con Husky ngáo trong nhà, cả mặt Tào Nguyên Huy đen sì, đường đường là lính đặc chủng về hưu, vậy mà lại biến thành một bảo mẫu và một con sen hốt phân, đúng là cuộc đời trêu ngươi.
Tư Dao và Tào Nguyên Huy cùng trở lại Tinh Thế nhưng lại bị một đám đông fan hâm mộ chặn đường. Nhìn đám fan hâm mộ đang chặn đứng ngọn đường trở lại Tinh Thế, khuôn mặt Tư Dao đơ ra không hiểu gì: "Đều tới đòi nợ sao, Tinh Thế phá sản rồi sao?" Tào Nguyên Huy dừng xe ở bên đường, anh ta cau mày rồi gọi điện thoại cho Phong Thần: "Tôi và Tư Dao tới Tinh Thế rồi, đám fan hâm mộ dưới lầu này rốt cuộc là của ai vậy?"
Nghe xong câu giải thích Tào Nguyên Huy lập tức cúp điện thoại, anh ta quay sang nhìn Tư Dao nói: "Phong Thần nói đám người này đều là fan của Park Hyeling, cô ta đến Tinh Thế tìm Nhạc Cảnh Dư, fan hâm mộ biết được nên tới bao quanh đây."
"Park Hyeling?" Tư Dao nhớ lại chuyện thử vai cho nhãn hàng WO, chính là người phụ nữ nước ngoài huênh hoang kia.
"Chúng ta đi vào từ cửa sau đi." Tào Nguyên Huy khởi động xe rồi rẽ về phía cửa sau của Tinh Thế.
Hai người thuận lợi đi vào bên trong tòa nhà Tinh Thế, Tư Dao và Tào Nguyên Huy đang định lên thang máy thì thấy Lê Tinh đang cãi nhau cùng một người đàn ông nào đó. Vai cậu ấy run rẩy, hai tay siết chặt, có thể thấy cơn giận cũng không phải bình thường.
Tư Dao đi về phía Lê Tinh, cô nghi hoặc liếc nhìn người đàn ông đang cãi nhau với Lê Tinh: "Lê Tinh, anh ta là ai vậy?"
"Trợ lý của Park Hyeling." Thấy Tư Dao xuất hiện, Lê Tinh càng tức giận hơn, cậu ta chỉ thẳng vào mặt người đàn ông trợ lý kia rồi nói: "Anh ta muốn cốc cafe nhưng tôi không đưa nên anh ta định cướp."
"Là chị Hye Ling muốn uống cafe." Gã đàn ông trợ lý cố tình nhấn mạnh: "Fan hâm mộ bao quanh bên ngoài, chị ấy không lộ mặt được. Cậu đưa cốc cafe này cho tôi, tôi trả gấp đôi tiền cho cậu."
"Ai thèm thuồng gì mấy đồng tiền thối đó của anh." Lê Tinh tức đến run người.
Tư Dao lấy cốc cafe của Lê Tinh đưa cho gã đàn ông trợ lý kia, khuôn mặt cô tê liệt không có cảm xúc gì: "Muốn uống đúng không?"
"Tư Dao!" Lê Tinh kinh ngạc trợn tròn hai mắt, gã đàn ông trợ lý kia nở nụ cười đắc ý, anh ta đưa tay ra định cầm lấy nhưng Tư Dao đã buông tay, ly cafe đổ đầy ra đất.
Khuôn mặt Tư Dao không chút cảm xúc, cô dùng chân giẫm lên chiếc ly giấy đó và nhìn gã đàn ông trợ lý kia bằng ánh mắt lạnh lùng: "Tôi thà đổ xuống đất còn hơn là đưa cho anh."
"Cô!" Gã đàn ông trợ lý tức giận, chỉ thẳng vào mặt Tư Dao. Lê Tinh lại tươi cười vui vẻ và lắc lư cánh tay của Tư Dao: "Dao gia đúng là oai phong."
"Vai nữ phụ ác độc trong phim truyền hình đều diễn như vậy." Cô nói nhỏ với Lê Tinh.
"Giang Hao, cà phê mà tôi cần đâu?" Park Hyeling đi qua trên đôi giày cao gót, Nhạc Cảnh Dư cũng đi theo, thái độ có vẻ không vui lắm.
"Chị Hyeling." Nhìn thấy Park Hyeling, Giang Hao trừng mắt nhìn Tư Dao rồi nhanh chóng chạy qua đó, rồi chỉ vào cô và Lê Tinh nói: "Bọn họ làm đổ cafe rồi còn sỉ nhục tôi."
"Anh không biết xấu hổ sao!" Lê Tinh tức giận giậm dân, suýt chút nữa đã xông lên đánh nhau với anh ta: "Đồ khốn nạn không biết xấu hổ, cafe là của tôi, anh không biết xấu hổ còn định cướp nó."
Khóe mắt Park Hyeling nhướn lên, cô ta khoanh tay kiêu ngạo, rồi đi về phía Tư Dao: "Tôi còn nhớ cô, lần thử vai của thương hiệu WO cô đã đạt đúng không?"
Tư Dao liếc nhìn đôi môi đỏ rực của Park Hyeling rồi yên lặng, cô ta cười châm biếm: "Mặc dù trong giới giải trí có rất nhiều quy tắc ngầm nhưng có thể lấy lòng được đạo diễn của WO thì tôi phải khâm phục bản lĩnh của cô đấy."
"Park Hyeling!" Nhạc Cảnh Dư đen mặt kéo Tư Dao ra, đứng chắn trước mặt cô để đối đầu với Park Hyeling: "Đâu là Tinh Thế, cô đừng bắt nạt người quá đáng."
Bị Nhạc Cảnh Dư dạy dỗ, Park Hyeling trợn tròn mắt như không thể tin được: "Nhạc Cảnh Dư, anh mắng tôi để giúp cô ta?"
Mặt Tư Dao đơ ra nhìn hai người cãi nhau, cô nghe đến mức chóng mặt. Thông cảm cho cô vì cô không hiểu tiếng nước ngoài, nhìn Park Hyeling và Nhạc Cảnh Dư cãi nhau trông như hai loài khác nhau đang gọi nhau.
Park Hyeling chĩa mũi dùi về phía Tư Dao, cô ta tức giận chửi bới, giơ tay lên định đánh "người phụ nữ xấu xa."
"Park Hyeling!" Nhạc Cảnh Dư giữ tay cô ta lại rồi đẩy mạnh cô ta ra: "Cô đừng ép tôi phải đánh phụ nữ, cô thử động vào cô ấy xem!"
Park Hyeling loạng choạng lùi lại mấy bước về sau thì được Giang Hao đỡ. Cô ta cầm cổ tay, nhìn Nhạc Cảnh Dư chằm chằm tức giận: "Không ngờ anh lại dám ra tay với tôi, anh thích cô ta đúng không?"
"Park Hyeling, đây là Trung Quốc, không ai chiều theo tính tình của cô đâu, bây giờ cô biến ra khỏi Tinh Thế đi."
Tư Dao xoa cái đầu choáng váng, chậm chạp đi về phía Tào Nguyên Huy: "Em khó chịu!"
Tào Nguyên Huy sờ trán của Tư Dao, thấy trán cô nóng tới mức bỏng tay, anh ta lập tức trở nên lo lắng: "Mau lên lầu để đo nhiệt độ."
Tào Nguyên Huy dẫn Tư Dao đi về phía thang máy, lúc sắp bước vào thang máy, cô liếc mắt về phía Park Hyeling, luồng điện men theo mặt đất, đi tới giày cao gót của cô ta.
Park Hyeling đang cãi nhau với Nhạc Cảnh Dư, đột nhiên gót giày gãy ra, cả người cô ta ngã ra đất và khuôn mặt là nơi tiếp đất. Dòng điện còn lại chạy đến khuôn mặt Park Hyeling, trên mặt cô ta có một vết máu. Cánh cửa thang máy cách biệt cô với âm thanh gào thét bên ngoài, Tư Dao đứng trong thang máy cười thầm. Tào Nguyên Huy cảm thấy khó hiểu: "Sao vậy?"
"Em nhớ Đản Đản ở nhà." Một lát nữa về đến nhà phải cho nó ăn, sinh vật trái đất đúng là yếu đuối, nếu để nó chết đói thì đúng là tệ hại.
"..." Tào Nguyên Huy.
Quay phim xong, bệnh cảm và cơn sốt nhẹ của Tư Dao chuyển thành cơn sốt cao. Nhìn thấy nhiệt kế sắp nổ tới nơi, Tào Nguyên Huy và Phong Thần đều sợ hết hồn, vội vàng đưa cô vào trong bệnh viện điều trị.
Mọi người đều nói bệnh vào như núi đổ, còn chưa tới bệnh viện, Dao gia uy võ lẫm liệt đã ngất xỉu, cô mơ mơ màng màng, nguồn năng lượng trong cơ thể giống như bị rút cạn.
Diêm Kiều Quân biết tin lập tức tạm dừng công việc quay phim của tổ quay, vội vàng lên máy bay bay xuyên đêm về lại thành phố A. Sau khi xác nhận tình hình của Tư Dao, Diêm Kiều Quân lập tức tới căn cứ của Báo Đốm.
Diêm Tử Ký hoàn thành xong công việc ở biên giới trở về căn cứ. Vừa về tới căn cứ, mùi máu tanh trên người còn chưa rửa hết, lúc nhận được điện thoại, cả người anh ngẩn ra, anh lập tức cởi quân trang ra, cướp lấy chiếc xe của Quách Hác rồi lao ra khỏi căn cứ.
Mãi tới nửa đêm, tình hình của Tư Dao cuối cùng cũng ổn định trở lại nhưng trên mạng lại bắt đầu trở nên ồn ào. Đầu tiên là Tư Dao dùng quy tắc ngầm, trở thành đại diện thương hiệu của WO rồi sau đó là Park Hyeling tố cáo cô trên Weibo.
Park Hyeling tố cáo Tư Dao huênh hoang ngạo mạn, động chân động tay làm cô ta bị thương, phía dưới còn đính kèm bức ảnh cô ta nằm trong bệnh viện, cánh tay, chân và mặt đều bị thương.
Hai thông tin này như thêm dầu vào lửa, cả giới giải trí lập tức nổ tung. Park Hyeling có cả hàng chục triệu fan, tất cả đều đổ xô vào trang Weibo của Tư Dao, những lời mắng chửi vô cùng khó nghe. .
Có những câu chửi đã dùng quá quen trong giới giải trí lại xuất hiện: "Tư Dao cút ra khỏi giới giải trí.
Khi Phong Thần nhìn thấy thông tin này, suýt chút nữa anh ta đã đập vỡ bức tường trong bệnh viện. Khuôn mặt cứng đờ của anh ta chuyển từ xanh sang tím, rồi rút điện thoại ra chụp mấy bức ảnh trong phòng bệnh để đăng lên Weibo.
"Cô ấy bệnh nặng tới mức ngất xỉu bắt nạt được ai?" Phía sau là hai hàng hình những khuôn mặt khinh bỉ.
Anh ta vừa đăng Weibo xong, Lục Cảnh Dư, Lê Tinh, Hoàng Thanh Thần, Triệu Ngữ Dĩnh, Lăng Kỳ lập tức chia sẻ đồng thời để lại những lời ủng hộ Tư Dao. Các thần tượng đã ra mặt, đương nhiên các fan cũng phải xuất hiện theo và bắt đầu những cuộc cãi nhau giữa hai bên.
Nhạc Cảnh Dư và Lê Tinh giải thích trên Weibo rằng Park Hyeling tự ngã, cố tình vu khống để làm hại Tư Dao.
Park Hyeling tìm người làm chứng tới, đó là một fan hâm mộ vây bên ngoài tòa nhà Tinh Thế. Bọn họ có chụp lại được ảnh, mặc dù ở khoảng cách khá xa nhưng vẫn nhìn thấy trợ lý Giang Hao đang đối đầu với Tư Dao.
Tình thế rơi vào ngõ cụt, fan hâm mộ của hai bên tranh cãi vô cùng quyết liệt, Phong Thần cảm thấy những nguy cơ có thể ảnh hưởng tới sự nghiệp của Tư Dao thật sự đã tới.
Còn đương sự của bọn họ là Tư Dao, đang nằm hôn mê trên giường trong bệnh viện, không hề hay biết bên ngoài đang gió sóng thế nào, cô như nhành liễu dập dềnh trong mưa gió, lúc nào cũng có thể bị nhấn chìm.
Dịch bởi Lavender trên app TYT
Dao gia uy phong lẫy lừng của chúng ta đã bị ốm, cô cảm nặng và còn hơi sốt, bệnh nọ chồng bệnh kia làm tinh thần cô mệt mỏi, không thể phấn chấn được. Tổ đạo diễn cũng quan tâm tới cô, chuẩn bị để quay những cảnh trong nhà trước, những cảnh ở viện hải dương để quay cuối cùng.
Đi quay cùng đoàn làm phim hai ngày, Tư Dao chỉ còn lại hai cảnh cuối cùng ở dưới nước, mặc dù bị cảm chưa khỏi nhưng trong viện hải dương có máy sưởi nên cô cố gắng để nhanh chóng quay cho xong.
Tư Dao quấn áo bông ngồi trong khu vực nghỉ ngơi, uống một ly trà gừng. Hốc mắt, hai má của cô đều đỏ bừng, giống như một chú mèo nhỏ bị người ta bắt nạt.
"Tư Dao, Mike gọi cô đấy." Trợ lý đạo diễn nhắc nhở: "Đến lượt cô vào quay rồi đấy."
Tư Dao uống nốt ly trà gừng, cởi chiếc áo bông đưa cho Tào Nguyên Huy, cô đỡ cái cơ thể mệt mỏi rã rời của mình đứng dậy, từ từ đi về địa điểm quay phim.
Cảnh quay này là sau khi cô đưa mắt mình cho hải tặc rồi chìm vào biển khơi và biến mất. Chiếc váy sa mỏng màu hoa anh đào, lớp tóc xoăn nhẹ nhàng phủ lên vai, gương mặt cô tiều tụy đến mức không cần trang điểm nữa. Mike nhìn Tư Dao, hiếm khi khuôn mặt anh ta không lạnh lùng như băng: "Cô thật sự có thể kiên trì?"
Tư Dao chắc chắn vẫn còn có thể quay tiếp được, Mike bảo cô vào vị trí. Cô tới bên cạnh thùng nước bằng thủy tinh, đội cứu hội và nhiếp ảnh gia đã chuẩn bị xong, Mike dõng dạc hô khẩu lệnh.
Tư Dao cầm váy lên rồi nhảy vào thùng nước rất sâu, tự nhiên các giác quan của cô như mất cảm giác, cô cứ để mặc cho cơ thể mình chìm xuống dưới. Mái tóc xoăn bung xõa như loài tảo biển, chiếc váy màu hoa anh đào xòe ra giống như một nụ hoa nở ra rực rỡ.
Nhìn mặt biển u tối và cô gái được bao bọc bên trong chiếc váy xòe rộng, tất cả mọi người đều ngỡ ngàng. Đạo diễn siết chặt tay rồi nói nhỏ: "Đúng là đẹp quá!"
"Cut!" Mike đánh vỡ bầu không gian yên tĩnh đẹp đẽ, những nhiếp ảnh gia hoàn hồn lại, xác định chắc chắn là mình vừa quay được cảnh tượng vừa rồi.
Tư Dao bước ra khỏi thùng nước, nhận lấy chiếc áo choàng tắm mà Tào Nguyên Huy đưa. Cô lau đầu rồi đi về phía Mike, Mike xem đi xem lại cảnh quay vừa rồi, anh ta gật đầu hài lòng: "Giỏi lắm, chuẩn bị quay cảnh tiếp theo."
Phó đạo diễn nở nụ cười thiện chí, gọi nhân viên trang điểm tới dặn dò: "Mau trang điểm thêm cho cô ấy."
"Có cần nghỉ ngơi một chút không?" Tào Nguyên Huy đứng ở bên cạnh gợi ý.
Tư Dao khịt cái mũi nghẹt cứng của mình rồi khói chịu từ chối: "Quay xong là được về nhà rồi."
Tào Nguyên Huy cau mày sờ trán Tư Dao, anh ta rất lo cơn sốt của Tư Dao sẽ càng năng hơn. Cảnh quay cuối cùng quay ở dưới biển, là cảnh cô chơi đùa với cá heo, là tình tiết bổ sung thêm cho cảnh phía trước.
Lớp trang điểm hơi đậm quá, cô mặc một chiếc váy màu xanh lam sang trọng nhưng lằng nhằng phức tạp, chiếc váy xếp ly bồng bềnh dưới nước giống như một chiếc vây cá xinh đẹp, chuyển động uyển chuyển.
Tư Dao thể hiện rất xuất sắc nhưng chú cá heo lại không hợp tác vậy nên phải quay đi quay lại rất nhiều lần. Việc này khiến cô mệt mỏi rã rời, mãi đến khi chích điện vào người nó mấy lần nó mới chịu hợp tác.
Công việc quay phim kết thúc mỹ mãn, Tư Dao tẩy trang xong lại quấn chặt chiếc áo lông quanh người. Cô rụt cổ vào trong, liên tục hắt xì hơi. Mike đưa cho cô một ly cà phê và gật đầu hài lòng: "Hy vọng chúng ta vẫn được tiếp tục hợp tác với nhau."
Nói mấy câu khách sáo với Mike xong, Tào Nguyên Huy đưa cái chụp tai cho Tư Dao: "Đi bệnh viện khám bệnh đi."
"Thuốc lấy ở bệnh viện về em vẫn còn chưa uống." Tư Dao chu môi từ chối rồi đi thẳng về phía trước: "Về Tinh Thế đi, Nhạc Cảnh Dư nói mời em ăn cơm."
"Đó chỉ là mấy câu nói khác sáo thôi, em có thể đừng tin là thật không?" Tào Nguyên Huy cảm thấy rất cạn lời.
"Thổ dân Trái Đất rất thích nói dối, lúc trước còn lừa em nói không được nuôi chó nhưng hiện giờ Đản Đản rất tốt." Tư Dao dùng khóe mắt liếc nhìn Tào Nguyên Huy phàn nàn.
Nhắc đến con Husky ngáo trong nhà, cả mặt Tào Nguyên Huy đen sì, đường đường là lính đặc chủng về hưu, vậy mà lại biến thành một bảo mẫu và một con sen hốt phân, đúng là cuộc đời trêu ngươi.
Tư Dao và Tào Nguyên Huy cùng trở lại Tinh Thế nhưng lại bị một đám đông fan hâm mộ chặn đường. Nhìn đám fan hâm mộ đang chặn đứng ngọn đường trở lại Tinh Thế, khuôn mặt Tư Dao đơ ra không hiểu gì: "Đều tới đòi nợ sao, Tinh Thế phá sản rồi sao?" Tào Nguyên Huy dừng xe ở bên đường, anh ta cau mày rồi gọi điện thoại cho Phong Thần: "Tôi và Tư Dao tới Tinh Thế rồi, đám fan hâm mộ dưới lầu này rốt cuộc là của ai vậy?"
Nghe xong câu giải thích Tào Nguyên Huy lập tức cúp điện thoại, anh ta quay sang nhìn Tư Dao nói: "Phong Thần nói đám người này đều là fan của Park Hyeling, cô ta đến Tinh Thế tìm Nhạc Cảnh Dư, fan hâm mộ biết được nên tới bao quanh đây."
"Park Hyeling?" Tư Dao nhớ lại chuyện thử vai cho nhãn hàng WO, chính là người phụ nữ nước ngoài huênh hoang kia.
"Chúng ta đi vào từ cửa sau đi." Tào Nguyên Huy khởi động xe rồi rẽ về phía cửa sau của Tinh Thế.
Hai người thuận lợi đi vào bên trong tòa nhà Tinh Thế, Tư Dao và Tào Nguyên Huy đang định lên thang máy thì thấy Lê Tinh đang cãi nhau cùng một người đàn ông nào đó. Vai cậu ấy run rẩy, hai tay siết chặt, có thể thấy cơn giận cũng không phải bình thường.
Tư Dao đi về phía Lê Tinh, cô nghi hoặc liếc nhìn người đàn ông đang cãi nhau với Lê Tinh: "Lê Tinh, anh ta là ai vậy?"
"Trợ lý của Park Hyeling." Thấy Tư Dao xuất hiện, Lê Tinh càng tức giận hơn, cậu ta chỉ thẳng vào mặt người đàn ông trợ lý kia rồi nói: "Anh ta muốn cốc cafe nhưng tôi không đưa nên anh ta định cướp."
"Là chị Hye Ling muốn uống cafe." Gã đàn ông trợ lý cố tình nhấn mạnh: "Fan hâm mộ bao quanh bên ngoài, chị ấy không lộ mặt được. Cậu đưa cốc cafe này cho tôi, tôi trả gấp đôi tiền cho cậu."
"Ai thèm thuồng gì mấy đồng tiền thối đó của anh." Lê Tinh tức đến run người.
Tư Dao lấy cốc cafe của Lê Tinh đưa cho gã đàn ông trợ lý kia, khuôn mặt cô tê liệt không có cảm xúc gì: "Muốn uống đúng không?"
"Tư Dao!" Lê Tinh kinh ngạc trợn tròn hai mắt, gã đàn ông trợ lý kia nở nụ cười đắc ý, anh ta đưa tay ra định cầm lấy nhưng Tư Dao đã buông tay, ly cafe đổ đầy ra đất.
Khuôn mặt Tư Dao không chút cảm xúc, cô dùng chân giẫm lên chiếc ly giấy đó và nhìn gã đàn ông trợ lý kia bằng ánh mắt lạnh lùng: "Tôi thà đổ xuống đất còn hơn là đưa cho anh."
"Cô!" Gã đàn ông trợ lý tức giận, chỉ thẳng vào mặt Tư Dao. Lê Tinh lại tươi cười vui vẻ và lắc lư cánh tay của Tư Dao: "Dao gia đúng là oai phong."
"Vai nữ phụ ác độc trong phim truyền hình đều diễn như vậy." Cô nói nhỏ với Lê Tinh.
"Giang Hao, cà phê mà tôi cần đâu?" Park Hyeling đi qua trên đôi giày cao gót, Nhạc Cảnh Dư cũng đi theo, thái độ có vẻ không vui lắm.
"Chị Hyeling." Nhìn thấy Park Hyeling, Giang Hao trừng mắt nhìn Tư Dao rồi nhanh chóng chạy qua đó, rồi chỉ vào cô và Lê Tinh nói: "Bọn họ làm đổ cafe rồi còn sỉ nhục tôi."
"Anh không biết xấu hổ sao!" Lê Tinh tức giận giậm dân, suýt chút nữa đã xông lên đánh nhau với anh ta: "Đồ khốn nạn không biết xấu hổ, cafe là của tôi, anh không biết xấu hổ còn định cướp nó."
Khóe mắt Park Hyeling nhướn lên, cô ta khoanh tay kiêu ngạo, rồi đi về phía Tư Dao: "Tôi còn nhớ cô, lần thử vai của thương hiệu WO cô đã đạt đúng không?"
Tư Dao liếc nhìn đôi môi đỏ rực của Park Hyeling rồi yên lặng, cô ta cười châm biếm: "Mặc dù trong giới giải trí có rất nhiều quy tắc ngầm nhưng có thể lấy lòng được đạo diễn của WO thì tôi phải khâm phục bản lĩnh của cô đấy."
"Park Hyeling!" Nhạc Cảnh Dư đen mặt kéo Tư Dao ra, đứng chắn trước mặt cô để đối đầu với Park Hyeling: "Đâu là Tinh Thế, cô đừng bắt nạt người quá đáng."
Bị Nhạc Cảnh Dư dạy dỗ, Park Hyeling trợn tròn mắt như không thể tin được: "Nhạc Cảnh Dư, anh mắng tôi để giúp cô ta?"
Mặt Tư Dao đơ ra nhìn hai người cãi nhau, cô nghe đến mức chóng mặt. Thông cảm cho cô vì cô không hiểu tiếng nước ngoài, nhìn Park Hyeling và Nhạc Cảnh Dư cãi nhau trông như hai loài khác nhau đang gọi nhau.
Park Hyeling chĩa mũi dùi về phía Tư Dao, cô ta tức giận chửi bới, giơ tay lên định đánh "người phụ nữ xấu xa."
"Park Hyeling!" Nhạc Cảnh Dư giữ tay cô ta lại rồi đẩy mạnh cô ta ra: "Cô đừng ép tôi phải đánh phụ nữ, cô thử động vào cô ấy xem!"
Park Hyeling loạng choạng lùi lại mấy bước về sau thì được Giang Hao đỡ. Cô ta cầm cổ tay, nhìn Nhạc Cảnh Dư chằm chằm tức giận: "Không ngờ anh lại dám ra tay với tôi, anh thích cô ta đúng không?"
"Park Hyeling, đây là Trung Quốc, không ai chiều theo tính tình của cô đâu, bây giờ cô biến ra khỏi Tinh Thế đi."
Tư Dao xoa cái đầu choáng váng, chậm chạp đi về phía Tào Nguyên Huy: "Em khó chịu!"
Tào Nguyên Huy sờ trán của Tư Dao, thấy trán cô nóng tới mức bỏng tay, anh ta lập tức trở nên lo lắng: "Mau lên lầu để đo nhiệt độ."
Tào Nguyên Huy dẫn Tư Dao đi về phía thang máy, lúc sắp bước vào thang máy, cô liếc mắt về phía Park Hyeling, luồng điện men theo mặt đất, đi tới giày cao gót của cô ta.
Park Hyeling đang cãi nhau với Nhạc Cảnh Dư, đột nhiên gót giày gãy ra, cả người cô ta ngã ra đất và khuôn mặt là nơi tiếp đất. Dòng điện còn lại chạy đến khuôn mặt Park Hyeling, trên mặt cô ta có một vết máu. Cánh cửa thang máy cách biệt cô với âm thanh gào thét bên ngoài, Tư Dao đứng trong thang máy cười thầm. Tào Nguyên Huy cảm thấy khó hiểu: "Sao vậy?"
"Em nhớ Đản Đản ở nhà." Một lát nữa về đến nhà phải cho nó ăn, sinh vật trái đất đúng là yếu đuối, nếu để nó chết đói thì đúng là tệ hại.
"..." Tào Nguyên Huy.
Quay phim xong, bệnh cảm và cơn sốt nhẹ của Tư Dao chuyển thành cơn sốt cao. Nhìn thấy nhiệt kế sắp nổ tới nơi, Tào Nguyên Huy và Phong Thần đều sợ hết hồn, vội vàng đưa cô vào trong bệnh viện điều trị.
Mọi người đều nói bệnh vào như núi đổ, còn chưa tới bệnh viện, Dao gia uy võ lẫm liệt đã ngất xỉu, cô mơ mơ màng màng, nguồn năng lượng trong cơ thể giống như bị rút cạn.
Diêm Kiều Quân biết tin lập tức tạm dừng công việc quay phim của tổ quay, vội vàng lên máy bay bay xuyên đêm về lại thành phố A. Sau khi xác nhận tình hình của Tư Dao, Diêm Kiều Quân lập tức tới căn cứ của Báo Đốm.
Diêm Tử Ký hoàn thành xong công việc ở biên giới trở về căn cứ. Vừa về tới căn cứ, mùi máu tanh trên người còn chưa rửa hết, lúc nhận được điện thoại, cả người anh ngẩn ra, anh lập tức cởi quân trang ra, cướp lấy chiếc xe của Quách Hác rồi lao ra khỏi căn cứ.
Mãi tới nửa đêm, tình hình của Tư Dao cuối cùng cũng ổn định trở lại nhưng trên mạng lại bắt đầu trở nên ồn ào. Đầu tiên là Tư Dao dùng quy tắc ngầm, trở thành đại diện thương hiệu của WO rồi sau đó là Park Hyeling tố cáo cô trên Weibo.
Park Hyeling tố cáo Tư Dao huênh hoang ngạo mạn, động chân động tay làm cô ta bị thương, phía dưới còn đính kèm bức ảnh cô ta nằm trong bệnh viện, cánh tay, chân và mặt đều bị thương.
Hai thông tin này như thêm dầu vào lửa, cả giới giải trí lập tức nổ tung. Park Hyeling có cả hàng chục triệu fan, tất cả đều đổ xô vào trang Weibo của Tư Dao, những lời mắng chửi vô cùng khó nghe. .
Có những câu chửi đã dùng quá quen trong giới giải trí lại xuất hiện: "Tư Dao cút ra khỏi giới giải trí.
Khi Phong Thần nhìn thấy thông tin này, suýt chút nữa anh ta đã đập vỡ bức tường trong bệnh viện. Khuôn mặt cứng đờ của anh ta chuyển từ xanh sang tím, rồi rút điện thoại ra chụp mấy bức ảnh trong phòng bệnh để đăng lên Weibo.
"Cô ấy bệnh nặng tới mức ngất xỉu bắt nạt được ai?" Phía sau là hai hàng hình những khuôn mặt khinh bỉ.
Anh ta vừa đăng Weibo xong, Lục Cảnh Dư, Lê Tinh, Hoàng Thanh Thần, Triệu Ngữ Dĩnh, Lăng Kỳ lập tức chia sẻ đồng thời để lại những lời ủng hộ Tư Dao. Các thần tượng đã ra mặt, đương nhiên các fan cũng phải xuất hiện theo và bắt đầu những cuộc cãi nhau giữa hai bên.
Nhạc Cảnh Dư và Lê Tinh giải thích trên Weibo rằng Park Hyeling tự ngã, cố tình vu khống để làm hại Tư Dao.
Park Hyeling tìm người làm chứng tới, đó là một fan hâm mộ vây bên ngoài tòa nhà Tinh Thế. Bọn họ có chụp lại được ảnh, mặc dù ở khoảng cách khá xa nhưng vẫn nhìn thấy trợ lý Giang Hao đang đối đầu với Tư Dao.
Tình thế rơi vào ngõ cụt, fan hâm mộ của hai bên tranh cãi vô cùng quyết liệt, Phong Thần cảm thấy những nguy cơ có thể ảnh hưởng tới sự nghiệp của Tư Dao thật sự đã tới.
Còn đương sự của bọn họ là Tư Dao, đang nằm hôn mê trên giường trong bệnh viện, không hề hay biết bên ngoài đang gió sóng thế nào, cô như nhành liễu dập dềnh trong mưa gió, lúc nào cũng có thể bị nhấn chìm.
Dịch bởi Lavender trên app TYT
Bình luận facebook