Hôm sau, sắp tan làm, Kiều Tâm Duy đang ở tìm kiếm tài liệu trên mạng thì chợt thấy bên dưới góc phải nhảy lên một cửa sổ nhỏ, tiêu đề bên trên khiến cô chú ý l cello có hi vọng đứng lên. Dưới tiêu đề là một tấm ảnh áp phích hòa nhạc cũ của Tiểu Thiên Ái. Xã hội này đúng là rất thực tế, nửa năm trước Tiêu Thiên Ái vẫn là gà cưng nổi tiếng của cả thế giới, mấy tháng ngắn ngủi, cô ta đã trở thành “cứu” rồi. Tay Kiều Tâm Duy hơi run rẩy, click chuột ba lần mới bấm vào được, trên bản tin nói, cuộc phẫu thuật của Tiêu Thiên Ái là trường hợp đầu tiên trên thế giới, khiến giới y học chú ý rất nhiều, trải qua tám tiếng đồng hồ cố gắng, bốn giờ chiều nay cô ta đã được đưa ra khỏi phòng phẫu thuật, trước mắt đã tỉnh lại, trạng thái khá tốt. Xã hội này, không chỉ có mỗi ngành công nghiệp truyền thông đại chúng phát triển, mà còn có cả y học nữa. Năm năm trước tuyên bố là hai chân tàn tật, năm năm sau thế mà còn có thể đứng dậy. Lúc này, Giang Hạo cũng gọi tới, cô bắt máy lên là nói luôn: “Em mới vừa thấy tin tức.” “Ừ, anh cũng mới vừa nhận được điện thoại.” Kiều Tâm Duy kinh ngạc hỏi: “Anh không đi xem à?” “Anh ở đơn vị, cũng không phải bác sĩ thì đi có ích gì.” Tâm trạng của cô lập tức trở nên sướng đến nổ tung: “Xí, sao anh lại không đến chứ, cô ta cần anh làm trụ cột tinh thần, nếu như có thể, điều cô ta hy vọng nhất là anh có thể vào phòng phẫu thuật nắm tay cô ta để cổ vũ luôn kìa.” Giang Hạo một lòng hụt hơi: “Nghe lời này của em chua quá là chua, anh biết là em ghen, nhưng anh thật sự không đi, hôm nay vẫn họp suốt, em vẫn nên tiết kiệm ít dấm cho anh đi.” “Em mới không có đâu, không phải em chỉ suy đoán dựa theo tư duy bình thường thôi à... Vậy Giang Hạo, tan làm anh có đến bệnh viện thăm cô ta không?” “Không đi, có bác sĩ y tá chăm sóc cô ta rồi, không cần đến anh.” Kiều Tâm Duy cong môi cười: “Được đó, hôm nay em cũng không tăng ca, buổi tối ra ngoài ăn nhé? Em mới nhận lương, ha ha ha.” “Đồ ngốc, được phát bao nhiêu lương mà em cười ngu thành như vậy hả?” “Không nói cho anh, đỡ cho anh nhớ thương.” Cô chòng ghẹo nói. “Được, không cho anh biết thì thôi, em cứ yên ổn mà chăm chỉ gom góp vào kho tiền nhỏ của em đi, ra ngoài ăn cơm thì phải là anh trả tiền.” “Chuyện này thì có thể, ha ha ha... Haiz, em không nói với anh nữa, em phải làm xong việc trước khi tan tầm.” “Ừ, lát nữa đến đón em.” “Vâng.” Cúp điện thoại, bỗng nhiên Kiều Tâm Duy thấy Cố Vinh Sâm đang đứng ở bên cạnh bàn làm việc của mình, dáng người anh ta cao to, từ trên cao nhìn xuống mỗi hành động làm cô giật cả mình, suýt chút nữa là ném luôn cả điện thoại đi. “Ối mẹ ơi, anh đi đường đều không phát ra tiếng như vậy à?” Cổ Vinh Sâm vẫn đeo đồ bảo hộ cổ, gáy còn băng bó, chưa thể tự do cử động, anh ta nói: “Là do cô nói chuyện điện thoại quá tập trung ấy.” Kiều Tâm Duy lập tức ngượng ngùng, nói chuyện điện thoại với chồng của mình khó tránh khỏi có chút làm nũng, bị người ta nghe lén như vậy thì rất kỳ cục. Cố Vinh Sâm nhìn bộ dạng không hé răng gì của cô, cười cười nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ không cản trở thời gian cô và chồng hẹn hò ăn cơm, tôi chỉ tới báo cho cô một tiếng, sáu người của thôn Tây Địa kia bị giam giữ mười lăm ngày, nhưng tôi lo sau khi họ ra ngoài sẽ còn gây rối nữa.” “Vậy làm sao đây?” Vì ngại để anh ta cong eo nói chuyện với mình, Kiều Tâm Duy đứng lên, đẩy ghế sang bên cạnh anh ta: “Tổng giám đốc Cố vẫn nên ngồi xuống nói đi.” Cố Vinh Sâm cũng không khách sáo, chậm rãi ngồi xuống, còn đưa tài liệu cho cô xem: “Đây là bản vẽ tôi yêu cầu bộ phận công trình đưa tới, để phòng ngừa người dân lại đến gây rắc rối, cô xem như vậy được chưa. Chúng ta xây một bức tường bao ở đây, thông qua giấy phép lao động, kết thúc trong vòng mười lăm ngày.” Kiều Tâm Duy lấy bản vẽ ra nhìn thử, chỗ Cổ Vinh Sâm chỉ vừa vặn cũng là chỗ muốn xây tường bao trong quy hoạch, cô do dự nói: “Nhưng nếu họ thật sự muốn gây rồi thì tường bao có ngăn cản được không? Tôi cảm thấy vẫn nên giải quyết từ căn bản, không bằng tìm một người hòa giải đến nói chuyện với họ đi?” Cố Vinh Sâm lắc đầu: “Trước kia chúng tôi đã đi tìm trưởng thôn, bí thư, thậm chí là cả luật sư, nhưng đều không ích gì. Họ chỉ cần tiền, hơn nữa vừa mở miệng là đòi mấy ngàn vạn, vốn không muốn hạ giá, Tổng giám đốc Thẩm nói, quyết không thể dung túng cho chuyện này xảy ra.” “Vâng, lời thì không sai, nhưng dù sao mảnh đất đó cũng đã từng là nơi ở của họ, hơn nữa lấy giá nhà đất trước mắt, khoản bồi thường năm năm trước đúng thật là quá thấp.” “Sao, nghe ý của cô như là định bồi thường bổ sung à?” “Tôi không có quyền này, tôi chỉ đề nghị thôi, anh xem, mục đích của họ chỉ là đòi tiền, xem có thể thuyết phục họ chịu thỏa thuận không, xấp xỉ là được rồi.” Cố Vinh Sâm lắc đầu phủ định: “Họ chính là một đám vô lại, cô xem tại sao những người dân khác không tới gây rối mà lại là mấy người bọn họ. Họ vốn là bọn rắn độc trong thôn, ham ăn lười làm chơi bời lêu lổng, bán mất căn hộ được phân cho, tiêu xài hết tiền rồi sau đó muốn tìm chúng ta bắt chẹt lấy một khoản, đây là mục đích của họ. Loại người này, cho bao nhiêu tiền cũng sẽ không thấy đủ, có bao nhiêu tiêu bấy nhiêu, chẳng lẽ qua năm năm, mười năm nữa, vật giá tăng cao, họ lại tới bắt chẹt, chúng ta vẫn cho tiếp à?” Cố Vinh Sâm đỡ cổ mình, lòng đầy căm phẫn nói: “Loại thể lực gian ác thế này chắc chắn phải đấu tranh đến cùng, tôi không thể chịu bị thương vô ích nhiều như vậy.” “Phải phải phải, Tổng giám đốc Cố đừng kích động, anh nói đúng, là tôi suy xét thiếu thỏa đáng. Vậy không bằng cứ làm theo lời anh nói, xây tường bao lại thử trước đi.” Cố Vinh Sâm gật đầu, anh ta lật đến từ cuối cùng trong tập tài liệu, chỉ vào “bạo dân” hung hãn nhất ngày hôm đó và nói: “Cô xem, gã Nhiếp Thiếu Hoa này đã có tiền án, năm năm trước gây tai nạn xe rồi chạy trốn, làm người ta bị thương tàn tật hai chân, chịu tù ba năm, sau khi ra tù chưa tới mấy tháng thì cướp tiền của bà cụ hàng xóm, còn đẩy cháu trai người ta ngã bị thương, lại vào tù một năm, giờ ra ngoài thì đeo bám chúng ta, chính là muốn vòi tiền.” Kiều Tâm Duy nghe thể đúng là có hơi sợ, đặc biệt là mấy ngày gần đây, trên bản tin nhiều lần đăng tải các vụ án cướp bóc giết người ác liệt, khiến cô càng cảm thấy lạnh sống lưng. Những lời cổ Vinh Sâm nói làm cô chú ý đến một điểm, năm năm trước, Nhiếp Thiếu Hoa lái xe đâm người ta bị thương, người bị thương tàn tật hai chân, cô khá mẫn cảm với bốn chữ hai chân tàn tật này, lại cũng là năm năm trước, sẽ không trùng hợp như vậy chứ? Cô lẳng lặng nhớ kĩ cái tên “Nhiếp Thiếu Hoa” này. “Sao? Nghe thấy sợ rồi hả? Xem cô sau này còn dám một mình đến công trường không.” Kiều Tâm Duy cười hối lỗi: “Xin lỗi mà, vậy làm theo lời anh đi, hy vọng sẽ có ích, đừng vì họ mà lại có người bị thương nữa, công trình này đã dốc hết tâm huyết của rất nhiều người, mong là đừng bị ảnh hưởng.” Bàn xong việc, Cố Vinh Sâm ra hiệu “ok”: “Được rồi, nếu cô cũng đồng ý, tôi sẽ đi liên hệ với kiến trúc sư Triệu.” “Ôi, Tổng giám đốc Cố” Kiều Tâm Duy gọi anh ta lại: “Buổi tối anh tăng ca à?” Cố Vinh Sâm gật đầu như lẽ đương nhiên. “Ha ha ha ha, anh đã bị thương rồi thì đừng tăng ca nữa.” Tôi đi hẹn hò mà anh lại tăng ca, có vẻ như rất không chuyên nghiệp. “Tôi không sao, về nhà cũng chỉ một mình, còn không bằng làm việc.” “... Vậy tôi cũng tăng ca.” Oh no, khó có khi được ra ngoài ăn một bữa cơm, bữa tiệc lớn của tôi, mau nói không cần, mau nói không cần đi. “Không cần đâu, cô ở lại cũng không làm gì, huống chi cô cũng không hiểu về mảng kiến trúc, tôi và kiến trúc sư Triệu họp lại thảo luận là được rồi.” Mắt Kiều Tâm Duy sáng lên: “Ha ha, cảm ơn.” Cố Vinh Sâm đứng lên, đỡ cổ vừa đi vừa cảm khái: “Ôi, người cô đơn vẫn nên gửi gắm tình cảm vào công việc thì tốt hơn.” Bên cạnh có đồng nghiệp trêu chọc: “Tổng giám đốc Cố, anh có tìm bạn gái không? Các cô gái độc thân trong văn phòng chúng ta đều báo danh, tùy anh chọn lựa đó.” Chuyện này sao có thể thiếu Tiểu Mật được, cô nàng hết phần tóc mái mới cắt, nghe nói đó là kiểu tóc mái thưa thịnh hành nhất hiện nay, trông trẻ ra hẳn: “Ôi chao Tổng giám đốc Cổ, em còn độc thân nè, em thấy trong công ty nhiều trai tráng như vậy, điều kiện của anh là thích hợp với em nhất, em chỉ có một câu, lúc nào em cũng sẵn sàng.” Các đồng nghiệp cười ha hả, cả văn phòng trở nên rất náo nhiệt, Cố Vinh Sâm chắp tay trước ngực vái dài: “Cầu xin nữ thần Tiếu Mật buông tha cho tôi.” Kiều Tâm Duy cũng không nhịn được cười, cô gần như đã quên chuyện mình và Giang Hạo vẫn luôn nghĩ anh ta chính là Từ Nhật Thăng, thật sự rất khó đánh đồng hai người hoàn toàn trái tính này với nhau. Từ Nhật Thăng bắt cóc cô vào hồi tháng tám, mà vào tháng tám đó, Cổ Vinh Sâm bị đám Nhiếp Thiếu Hoa bổ cuốc vào ngực bị thương, xuất huyết trong, phải nằm viện một tháng. Người này, không thể nào có thuật phân thân được. Kiều Tâm Duy thở dài một hơi, thôi, chuyện cả Giang Hạo cũng không thể giải thích được sẽ không tới phiên cô nhọc lòng, vẫn nên nghĩ xem tối ăn gì. Hết giờ làm, cô đợi ở đại sảnh dưới lầu, hôm nay mọi người đều mặc áo lông trùm mũ, mùa đông ở Đô Thành vừa lạnh vừa khô, trong nhà có máy sưởi, bên ngoài lạnh đến mức có thể rơi mất lỗ tai hoàn toàn không nói ngoa. Xe của Giang Hạo dừng ở cửa công ty, nhìn thấy Kiều Tâm Duy đang nhìn cửa sổ phát ngốc, anh ấn còi. Kiều Tâm Duy khẽ mỉm cười, nhấc túi lên đi ra ngoài. Bên ngoài rất lạnh, gió Bắc gào thét vừa nhanh vừa mạnh, gần như có thể quật đổ người, trong cơn gió lớn hình như còn kèm theo vài bông tuyết nhỏ, đúng vào lúc tuyết rơi năm nay. Giang Hạo xuống xe, cầm một chiếc áo khoác bông, Kiều Tâm Duy vừa chạy tới gần, anh đã nhanh chóng phủ thêm áo khoác rồi nửa ôm cô lên xe, nói: “Ấn còi là nhắc em, anh tới rồi, không phải bảo em chạy ra, mau vào đi, đừng để bị lạnh.”. Trong xe bật máy sưởi, chỉ một lúc sau, trên kính chắn gió đã kết thành một lớp sương mù, Kiều Tâm Duy quần áo khoác, hà hơi lên tay, cười hì hì: “Ông xã, anh mặc ít như vậy không lạnh à? Đừng nói đây là một trong những huấn luyện đặc biệt của các anh đấy nhé.” Giang Hạo lên xe, thắt dây an toàn cho cô trước: “Không, mặc áo ba lỗ đứng tấn đến một giờ ở doanh trại huấn luyện núi Đại Tuyết, không phải không có.” “Lợi hại vậy ư? Có bị đông lạnh đến rơi mất lỗ tai không?” Năm ngoái cô đã được mở mang kiến thức về núi Đại Tuyết, còn lạnh gấp mấy lần so với Đô Thành đó. Giang Hạo đắc ý nói: “Không phải vẫn còn nguyên đấy sao, có muốn đi trải nghiệm lại xe trượt tuyết không?” Kiều Tâm Duy vội lắc đầu: “Không muốn, em sẽ không bao giờ đến chỗ quỷ quái ấy nữa, quá lạnh!” Giang Hạo nhéo mũi cô: “Anh hiểu em mà, nhìn chút tiền đồ này của em kìa... Đi thôi, nghĩ ra ăn món gì chưa?” “Đang nghĩ...”
Bình luận facebook