• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Quân hôn bí mật (12 Viewers)

  • Chương 7

CHƯƠNG 13.

Bởi vì thân phận đặc thù của Cố thủ trưởng nên trình tự kết hôn so với người khác cũng rườm rà hơn rất nhiều, nhận được giấy chứng nhận kết hôn đã là chuyện của hai ngày sau. Chiều hôm đó cô đang ở thư viện sắp xếp sách thì bỗng nhiên chuông điện thoại vang lên, cô theo bản năng nhận cuộc gọi.
“Em có rảnh không đi ra ngoài một chút đi,” Anh nói, “Chúng ta đi tới cục dân chính một chuyến, nếu cần phải đi tới nhà em một chuyến nữa.”
Nghiêm Chân nhất thời có chút kinh ngạc, “Thủ tục đều xong rồi sao?” Hôm kia cô vừa mới điền một chút thông tin vào phiếu điều tra bởi vì muốn thẩm tra lý lịch chính trị, không nghĩ tới hôm nay là có thể trực tiếp đi lấy giấy chứng nhận rồi.
Kỳ thật là bọn họ có thể làm nhanh hơn một chút nhưng vẫn là làm theo từng bước. Cố Hoài Việt cúi đầu ừ một tiếng, ” Xe của anh đang ở gần đây, bây giờ anh đi tới trường học nên em ra dần đi.”
Bởi vì không phải giờ cao điểm cho nên xe cộ ở trên đường không tính là nhiều, xe rất nhanh liền chạy đến cục dân chính.
Tay Nghiêm Chân cầm lấy áo khoác, chờ cho đến khi phản ứng lại thì trên trán kia cũng đã hiện lên một nếp nhăn. Nói không khẩn trương là giả, nhưng nếu hỏi cô vì cái gì mà khẩn trương thì cô cũng không rõ ràng lắm. Xe đã đi vào bãi đỗ xe, Cố Hoài Việt bước xuống xe rồi thay cô mở cửa xe, Nghiêm Chân cắn cắn môi sau đó xuống xe.
Lấy số xong, cửa cục dân chính đã gần ngay trong gang tấc. Cố Hoài Việt đi ở phía trước bỗng nhiên ngừng lại, anh hơi nghiêng đầu, vừa vặn chống lại hai tròng mắt vừa nâng lên của Nghiêm Chân.
Ánh mắt của anh bình thản nhẹ nhàng như nước, giờ phút này động tác lại không phù hợp với tác phong luôn mạnh mẽ vang dội của anh.
“Chúng ta đi vào chứ?” Anh hỏi cô.
Nghiêm Chân chăm chú nhìn anh vài giây, rồi sau đó gật gật đầu, “Vâng.”
Hôm nay người đến cũng không nhiều, đứng ở trong đại sảnh, Nghiêm Chân nhìn thấy hai đôi nam nữ từ bên trong đi ra, cặp thứ nhất đi ra với không khí vui mừng hạnh phúc, trên mặt ẩn chứa nét tươi cười nhìn thật rực rỡ chói mắt, một cặp còn lại là bộ dáng kẻ thù gặp nhau. Khung cảnh cực đoan tương phản như vậy làm cho cô cảm thấy có chút buồn cười, luôn luôn tồn tại bên cạnh là những người hạnh phúc như thế nhưng cũng có số ít người gặp bất hạnh.
Vì đã chuẩn bị đủ mọi giấy tờ nên thủ tục làm rất nhanh, chín đồng tiền là phí của thủ tục, đổi về hai tờ giấy chứng nhận kết hôn màu đỏ mới toanh.
Nghiêm Chân mở ra liền nhìn thấy ảnh chụp hoàn hảo dán ở nơi đó, biểu tình của hai người trong ảnh chụp giống nhau như đúc, đều rất bình tĩnh. Nhìn kỹ bên dưới có thể thấy cô còn mang theo một chút ý cười.
Không hiểu sao, Nghiêm Chân bật cười.
“Làm sao vậy?” Cố Hoài Việt hỏi.
“Em chỉ là nhớ tới có một lần cha em nói qua một câu.” Ở dưới cái nhìn chăm chú của anh, Nghiêm Chân có chút đỏ mặt nói, ” Cha từng nói ở trong thời đại của bọn họ, ảnh chụp dán ở trên giấy chứng nhận kết hôn này chính là bức ảnh đẹp nhất.”
Cố Hoài Việt nghe xong không khỏi mỉm cười.
Cơm chiều là ăn ở Cố gia, đây là yêu cầu của ba người lớn trong nhà. Hôn lễ tạm thời không làm nhưng là phải cùng nhau ăn một bữa cơm.
Mấy người đàn ông ở trên lầu trò chuyện, Lý Uyển ngồi ở trên ghế sofa phòng khách, vuốt giấy chứng nhận kết hôn mà vui vẻ vô cùng. Đây hoàn toàn là kết quả ngoài dự kiến của bà, vậy là yêu cầu mãnh liệt mà bà đòi hỏi ở đứa con lớn nhất quả nhiên là không uổng phí công sức.
Một tờ khác nằm ở trong tay Lương Hòa, cô nhỏ giọng nói thầm, “Tốc độ so với chúng em còn nhanh hơn.”
Nghiêm Chân cười cười, Lý Uyển không khỏi thở dài, “Cuối cùng cũng hoàn thành mong ước của mẹ.”
“Thế sau khi kết hôn, Nghiêm… chị dâu, cũng cùng đi thành phố B sao?” Lương Hòa đột nhiên hỏi, Nghiêm Chân cùng Lý Uyển cũng sửng sốt.
Vẫn là Lý Uyển phản ứng trước, oán trách con út của mìh, “Kêu cho rành rọt vào, cái gì mà Nghiêm chị dâu, không được mang theo họ.”
Lương Hòa le lưỡi, nhìn về phía Nghiêm Chân, “Chị dâu, chị cũng đi thành phố B sao?” Tuy rằng là hỏi nhưng trong mắt có hy vọng tha thiết. Phòng ở gần quân khu, cách sư đoàn A cũng không xa lắm, nếu là Nghiêm Chân cũng đi thì hai người thật đúng là có thể bầu bạn.
Nghiêm Chân hơi sững sờ, cô vẫn chưa bao giờ nghĩ tới chuyện đi thành phố B, trước mắt Lương Hòa bỗng nhiên hỏi như vậy khiến cô không biết phải nói như thế nào thì thích hợp.
Lý Uyển lại là người giải vây cho cô, “Tiểu Chân trước hết không đi được, Gia Minh còn đi học ở nơi này, con vừa vặn là cô giáo của Gia Minh, ở lại đây chiếu cố cho nó cũng tiện hơn. Hơn nữa Hoài Việt cũng luôn chạy qua chạy lại khắp nơi, con nếu đi cũng khó tránh khỏi cô đơn một mình.” Nói xong bà còn thử hỏi thăm dò một câu,”Thế nào, Tiểu Chân?”
Nghiêm Chân cười cười, gật đầu tán thưởng, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Ăn xong cơm chiều, Cố Hoài Việt đưa Nghiêm Chân về nhà. Trên đường đi cũng không nói gì, xe chạy thật sự nhanh, chỉ trong chốc lát liền đứng ở cửa tiểu khu nhà cô rồi.
Không đợi cho Nghiêm Chân mở cửa xuống xe, Cố Hoài Việt nói, “Chờ anh một chút.” Nói xong lấy giấy chứng nhận kết hôn cùng một cái chìa khóa ra, cô sửng sốt nhưng vẫn nhận lấy.
“Em nghĩ là bác gái muốn giữ nó.” Thật đúng là Lý Uyển đã đem hai tờ giấy chứng nhận kết hôn trở thành bảo bối.
Cố Hoài Việt cười nhẹ, “Mẹ bảo anh đưa cho em.”
“Vâng ạ.” Nghiêm Chân cúi đầu, nở nụ cười, “Gia Minh còn chưa có về nhà sao?”
“Trở về chứ, ngày mai anh sẽ đón nó về.” Anh nói, “Mỗi tháng luôn phải đi sang nhà bà ngoại ở vài ngày, cũng đã thành thói quen rồi.”
Nghiêm Chân gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu được. Trong xe nhất thời lâm vào yên lặng, Nghiêm Chân có thể cảm giác được lần này anh cố ý thả chậm tốc độ, như muốn cô nói ra suy nghĩ của mình. Nhớ tới trước khi ăn nghe Lương Hòa nói nên cô liền hỏi, “Em nghe Hòa Hòa nói, ngày mai Hoài Ninh cũng đi, anh cùng đi với chú ấy sao?”
“Uh, Sáng sớm mai 6h lên máy bay, em không cần đến tiễn anh đâu.”
Anh trực tiếp nói như vậy khiến cho Nghiêm Chân nhất thời có chút không biết nói gì. Cô đưa tay chỉ vào chìa khó, “Đây là cái chìa khóa gì?”
Cố Hoài Việt liếc mắt nhìn một cái rồi mới nói, “Anh ở thành phố B có một căn phòng, không lớn lắm chỉ có hai phòng riêng, nhưng cũng đủ cho em cùng bà nội ở.” Điều kiện so với chỗ ở hiện tại của cô tốt hơn rất nhiều.
Cô sửng sốt, theo bản năng mà cự tuyệt, “Em không cần.”
“Em cầm đi, ba cũng hy vọng em cầm.” Trước khi ăn, Cố lão tướng quân gọi anh vào trong thư phòng, sau một hồi bàn bạc bí mật, bảo anh làm chuyện này.
Kỳ thật Cố lão gia không nói, anh cũng chuẩn bị làm như vậy. Nguyên văn là Cố lão tướng quân đã nói như vậy, “Người ta thế nhưng đem một hoàng hoa khuê nữ gả cho con, cũng chính là phúc khí của con rồi, dùng bao nhiêu tiền đều không thể đổi được phúc khí đó cho nên con phải hiểu mà tích phúc.”
Tích phúc, anh cười nhẹ.
“Em không cần.” Nghiêm Chân kiên quyết nói, “Phòng ở thì em sẽ tự mua, em không phải là vì thế này mới kết hôn với anh.”
“Anh biết, ba cũng biết. Nhưng là anh đã đem cô trở thành một người của Cố gia thì anh sẽ không cho phép em một mình gánh hết gánh nặng trên vai nữa.” Cố Hoài Việt dừng một chút rồi nói, “Anh sẽ không làm như vậy.”
“Cố Hoài Việt, em…”
“Gia Minh cũng thích nơi đó.” Anh bỗng nhiên nói, quay đầu lại chống lại ánh mắt cô đang mang theo sự sầu não cũng như kinh ngạc, “Anh cũng thích nơi đó, cho nên em cầm đi.”
Đối diện với anh thật lâu sau, Nghiêm Chân rút cuộc cũng thỏa hiệp là vì con của anh.
“Còn có cái này nữa.”
Cố Hoài Việt mở miệng, Nghiêm Chân nhất thời ngẩng đầu kêu lớn, “Còn có cái gì nữa vậy?”
Bộ dáng của cô làm cho anh dừng một chút, rồi sau đó mỉm cười, đưa qua cho cô một tờ giấy chứng nhận kết hôn khác, Nghiêm Chân kinh ngạc nhìn .
Anh nhìn thẳng vào cô, “Anh cảm thấy như vậy mới công bằng một chút, cuộc hôn nhân này dài hay ngắn đều do em quyết định đi.”
Nghiêm Chân trầm mặc một lát rồi vươn tay chậm rãi nhận lấy, “Được.”
Kỳ thật trong lòng cô cũng đã rất rõ ràng, quyền chủ động của cô cũng không có so với anh nhiều hơn chút nào. Như là thả xuống vách núi đen một sợi dây thừng, cô bắt lấy một đầu này, anh ở đầu kia, nếu như một đầu mà đứt thì đối phương cũng phải rơi xuống. Chính là cho dù có như thế đi nữa anh vẫn đem quyền chặt đứt sợi dây giao cho cô, nếu là có một ngày cô không nghĩ lại treo ở nơi đó thì có thể quyết định sớm ngày giải thoát.
Vậy cô sẽ không thể phụ được hảo tâm như vậy, đúng không?
Nghiêm Chân cười, nhìn bóng dáng chiếc xe rời đi. Thời tiết lúc này càng ngày càng rét đậm, Nghiêm Chân nắm chặt hai bản đăng ký kết hôn trong tay, chỉ cảm thấy một cảm giác mát rượi.
Bà nội thấy giấy đăng ký kết hôn cũng rất vui mừng, cố ý dùng vải bố xoa xoa bàn tay vốn là không có chút tro bụi nào, bà lại nỗ lực giữ gìn thứ đó như vậy.
Nghiêm Chân không khỏi bật cười, “Bà nội, hiện tại chứng nhận kết hôn cũng không phải tờ giấy mà bà cầm đó đâu, không cần để ý cẩn thận như vậy.”
Bà nội trừng mắt nhìn cô, “Cháu thì biết cái gì, cái này cũng không phải là chứng nhận.” Nói xong thở dài, “Có cái này, bà có thể với ăn nói với ông nội cháu rồi, có thể ăn nói với ba của cháu nữa, có nó cũng nói lên cháu gái của bà đã có chồng rồi.” Nói xong bà cười rất vui vẻ.
Có thể làm cho bà nội vui vẻ như vậy cũng tốt. Nghiêm Chân cũng cười nhẹ, rồi sau đó đi về phòng nghỉ ngơi.
Một đêm này cô rất sâu, chính bản thân cô đều cảm thấy ngoài ý muốn. Sáng sớm ngày hôm sau tỉnh lại vừa đúng lúc, Nghiêm Chân mở di động ra, có một cái tin nhắn đã được gửi tới nên cô vội mở ra xem, là một tin nhắn ngắn gọn, hơn nữa kể cả dấu chấm phẩy của câu cũng chỉ có sáu kí tự: đã đi, đừng nghĩ.
Cô trố mắt nhìn trong chốc lát, thẳng cho đến khi bà nội kêu cô đi ra ngoài ăn sắng thì cô mới phục hồi lại tinh thần. Cô cười cười, rất nhanh rời giường.
Tựa như câu nói mà Vương Dĩnh lúc trước thường xuyên nói kia, không có đàn ông thì lại muốn làm việc. Con với cô thì đàn ông đi rồi cungx phải làm việc.
Nhưng lúc này vẫn là có một việc phải làm, Nghiêm Chân lại mở di động ra, trầm ngâm một lát rồi sau đó gõ ra bốn chữ, gửi đi: Thuận buồm xuôi gió.
… …
Vừa đến trường học vào lúc giữa trưa, Nghiêm Chân thu gom mọi thứ, khi đang chuẩn bị đi xuống căn tin ăn cơm trưa thì điện thoại của cô lại vang lên. Là Phùng Trạm, bảo vệ viên bên người Cố lão gia, vì thế cô cũng không thể chậm trễ, liền cuống quít nhận điện thoại.
Phùng Trạm ở đầu kia cười hì hì, một chút xa lạ cũng không thấy, “Chị dâu, chị tan tầm chưa? Lão gia và phu nhân bảo em qua đón chị về nhà ăn cơm.”
Nghiêm Chân theo bản năng nghĩ muốn cự tuyệt, “Không cần phải phiền toái như vậy, tôi ăn ở căn tin là được rồi.”
“Đừng khách khí chị dâu, em đã đến đây rồi, ngay ở bên ngoài trường học, chị nhanh ra đây đi.”
Nghiêm Chân yên lặng cắt điện thoại, đi ra bên ngoài. Quả nhiên không ngoài dự liệu, một chiếc xe việt dã cao cấp đã xuất hiện ở cách đó không xa, lại nhìn qua liền có thể thấy được Phùng Trạm từ bên trong vươn tay hướng cô chào hỏi. Thật sự là có cảm giác không thể nói rõ.
Lý Uyển đứng ở cổng, bên ngoài Cố viên chờ con dâu lại khiến cho Nghiêm Chân có cảm giác vừa mừng vừa sợ, “Bác gái không cần ra đón cháu thế này.”
Lý Uyển liếc nhìn cô như oán trách, “Còn gọi bác gái sao, sửa miệng đi chứ.”
Bà nói xong tràn ngập chờ mong nhìn cô, Nghiêm Chân ngượng ngùng cúi thấp đầu, thật lâu sau mới cúi đầu gọi một tiếng mẹ. Từ này thật lâu lắm rồi cô không gọi nên bây giờ cô có cảm giác mới lạ lại không được tự nhiên, nhưng Lý Uyển nghe xong thì rất vui mừng. Đây chính là con dâu lớn của bà, bà ngày mong đêm ngóng là chờ nghe tiếng gọi này đây.
“Buổi sáng hôm nay Hoài Việt cùng Hoài Ninh vừa mới đi, lần này đi hai người nên trong lòng mẹ cũng cảm thấy vắng vẻ. Vừa vặn Hòa Hòa còn chưa đi nên mẹ muốn gọi con tới, cùng nhau ăn cơm trưa, như vậy sẽ náo nhiệt hơn một chút.”
Nghiêm Chân nghe vậy thì cười yếu ớt, “Gia Minh về rồi ạ?” Vài ngày không gặp tiểu tử kia, cô thật có chút nhớ.
“Nó về rồi.” Lý Uyển vỗ tay cười, liền hướng về bạn nhỏ nào đó ngồi ở ngoài phòng khách đang quyệt mông ngồi chơi đua xe mà kêu một tiếng, “Gia Minh, mau tới đây. Cháu ra xem ai đến này.”
Bạn nhỏ nghe vậy lập tức đứng lên, ôm chiếc xe đua nhỏ xoay người lại, thời điểm nhìn thấy Nghiêm Chân thì lại hơi sửng sốt một chút.
Bạn nhỏ cũng đã chạy tới, nhìn cô rồi hỏi, “Cô giáo Nghiêm?” Giọng nói trẻ con mềm mại vang bên tai, cô nghe được thì khẽ mỉm cười, cúi xuống đưa tay lau mồ hôi cho cậu bé.
Một cảnh tượng hoà thuận vui vẻ làm cho Lý Uyển cười híp mắt, bà sờ sờ đầu Gia Minh rồi nói, “Về sau cháu sẽ không được gọi là cô giáo Nghiêm nữa.”
Tiểu tử kia dài miệng hỏi lại, “Thế gọi bằng gì ạ?”
“Gọi là Mẹ.”
“Mẹ?” Bạn nhỏ Cố Gia Minh cúi đầu nói thầm, “Vì sao phải gọi mẹ?”
Lý Uyển bật cười , “Cô giáo gả cho ba cháu, cháu không gọi mẹ thì gọi là gì?”
Tiểu tai họa mở to hai mắt, “Thủ trưởng có vợ ?”
Nhìn biểu tình không giống vui mừng của đứa cháu trai, Lý Uyển nhất thời có chút buồn bực, “Làm sao vậy, sao lại không vui thế?”
Chỉ thấy mặt của tiểu tai họa xị ra sau đó trợn mắt liếc nhìn hai vị đại nhân trước mặt một cái, rồi ôm xe đua xoay người chạy thật nhanh lên lầu.
Để lại Nghiêm Chân cùng Lý Uyển sững sờ tại chỗ, từ từ phục hồi lại tình thần. Có chuyện gì vậy?

CHƯƠNG 14.
Nghiêm Chân cùng Lý Uyển liếc nhìn nhau rồi cũng chậm rãi đi lên lầu.
Cửa phòng của bạn nhỏ Cố Gia Minh đóng chặt, chìa khó cửa cũng bị tiểu gia họa mang theo vào bên trong để ngừa vạn nhất. Nghiêm Chân nhẹ nhàng gõ cửa, bên trong không có tiếng đáp lại.
“Gia Minh?” Cô kêu nhẹ một tiếng, nghe thấy ben trong truyền đến tiếng động như là kéo bàn ghế.
Chỉ chốc lát sau, từ bên kia cánh cửa truyền đến giọng nói ồm ồm của bạn nhỏ Cố Gia Minh, “Làm sao?”
“Em đem cửa mở ra đi, cô giáo có lời muốn nói với em.”
“Không ra.” Bạn nhỏ hừ hừ hai tiếng, nói đúng hai từ.
Nghiêm Chân nhất thời giật mình, rồi sau đó nhẹ giọng hỏi, “Vì sao?”
“Không ra, không ra chính là không ra.” Tiểu tử kia lớn tiếng kêu lên, còn dùng chân đá vào cửa.
Lý Uyển đi theo lên, ý bảo Nghiêm Chân lui ra sau để bà đến gõ cửa, “Gia Minh à, là bà nội. Cháu mau mở cửa ra đi. Dưới lầu thím Trương làm trứng xa với bơ dưới cho cháu rồi kìa, cháu không phải là thích nhất ăn những món đó sao? Cháu xuống nhanh lên, nếu không ra bà nội liền để cha ông nội của cháu ăn đó.”
Bên trong cửa lại một mảnh yên lặng, nội tâm của tiểu tử kia giờ phút này phỏng chừng đang rất rối rắm.
Lý Uyển cười cười với Nghiêm Chân rồi thấp giọng nói, “Đối phó với Gia Minh thì con phải lấy đồ ăn ra mà dỗ dành nó.”
Nghiêm Chân nhếch khóe miệng, thản nhiên cười.
Quả nhiên chỉ chốc lát sau, bên trong nghe thấy tiếng của bạn nhỏ Cố Gia Minh, “Muốn cháu đi ra ngoài cũng có thể nhưng cháu muốn gọi điện cho Cố Hoài Việt.”
Hả, đứa nhỏ này. Lý Uyển chau mày, “Ba cháu hiện tại đã vội vàng trở về quân ngũ tham gia huấn luyện, làm sao có thể nhận điện thoại của cháu để quản những việc nhỏ như thế này chứ.”
“Mặc kệ, mặc kệ.” Tiểu tai họa đập mạnh lên cánh cửa, “Cháu muốn gọi điện thoại cho ba, cháu không cần cô giáo Nghiêm làm vợ của ba, làm mẹ của cháu đâu.”
Nghiêm Chân chỉ cảm thấy lạnh cả người mà Lý Uyển quả thật là hoàn toàn lạnh mặt. Gia Minh là đứa cháu mà bà nuôi lớn từ nhỏ, mẹ của thằng bé là Lê Kha đã sớm qua đời khi sinh thằng bé mà ba nó cũng không thường xuyên ở bên người. Lý Uyển luôn thương yêu thằng bé không bao giờ để nó làm khó ba mình. Mà tiểu tử kia tuy rằng nghịch ngợm nhưng lại chưa bao giờ nghe lời, ăn nói ngang ngược như ngày hôm nay vậy.
Nhất là trước người mẹ mới của nó, còn là trước mặt con dâu mới của bà.
“Vợ của ba cháu còn phải do cháu chọn lựa sao, nhanh đi ra.” Lý Uyển thấp giọng nói, ngữ khí đã không còn được tốt nữa, “Bằng không lát nữa kêu chú Phùng Trạm phá cửa, cháu chờ mà ăn đòn của ông nội đi.”
Nghiêm Chân nhất thời nheo mắt, “Mẹ….”
Lý Uyển xoay người vỗ tay cô, “Thời điểm mà lấy món ăn ra cũng không dỗ được nó thì phải dọa nó.” Lý Uyển cười cười rồi lại nói, “Đây là ba con nói, chính sách cây gậy và của cà rốt.”
(chính sách cây gậy và củ cà rốt các bạn có thể tham khảo thêm ở đây : vi.wikipedia.org/wiki/C%C ... c%C3%A0_r%E1%BB%91t
Hoặc: vi.wikipedia.org/wiki/Th% ... c%C3%A0_r%E1%BB%91t )
Nghiêm Chân không khỏi cười khổ, hiện tại Lý Uyển còn có tâm tư nói cho cô biết nên giáo dục Gia Minh như thế nào, mà bên trong thì tiểu tử kia chưa được ăn mà nhất thời lại còn bị dọ thế nên khóc lớn lên. Tiếng khóc kinh thiên động địa.
“Mọi người đều là người xấu. Chán ghét. Cháu muốn ba cơ. Oa oa …” Tiểu Tử kia dường như là dùng hết sức mà khóc, “Ba ơi, ba ơi…”
Tiếng khóc này không khỏi đem hai người ngoài cửa chết lặng, cả Lương Hòa đang dỗ hai đứa trẻ cũng phải bị tiếng khóc này làm cho đi lên liền thấy mẹ chồng lạnh mặt còn bên cạnh là sắc mặt trắng bệch của Nghiêm Chân thì liền hiểu được.
Lương Hòa hướng mẹ chồng mình gật đầu rồi sau đó thử gõ cửa thăm dò.
“Gia Mình a, nghe thím út nói, cháu mở cửa ra đi.”
Tiểu tử kia vội vàng bổ nhào vào cánh cửa, đập cửa mà khóc, “Huh u, cô bé ơi, cháu muốn ba, cháu muốn ba.”
“Gia Minh ngoan, ba cháu đã trở về quân ngũ rồi. Cháu xem, ba sợ cháu ở nhà cô đơn nên mới cố ý đưa cô giáo Nghiêm đến chơi cùng cháu. Cháu không vui sao?”
“Không thích.” Cố Gia Minh khóc hu hu mà nói, “Cháu không thích cô ấy làm vợ của ba cháu, cháu không thích cô ấy cướp ba của cháu. Không cho phép cướp ba của cháu đâu.”
Lương Hòa ngượng ngùng lui trở về, Nghiêm Chân cũng đã lấy lại tinh thần nên vội ngăn Lý Uyển đang chuẩn bị xuống lầu tìm Phùng Trạm phá cửa.
“Mẹ, thôi mẹ ạ. Con nói với thằng bé vài câu.”
Cô theo cánh cửa ngồi xổm xuống, bên trong cửa là khuôn mặt của Cố Gia Minh khóc đến thương tâm, bây giờ chẳng khác nào con mèo mướp. Cô gõ gõ cửa, rồi nói với cậu bé bên kia cánh cửa, “Gia Minh, em đang nghe sao?”
“Huhu…”
“Cô nói với em vài câu được không?”
“Cô không phải là cô giáo của em. Cô giáo của em đã đổi người khác rồi., huhu…” Tiểu tử kia tiếp tục khóc.
Nghiêm Chân ngẩn ra, sau đó cười khổ, “Đúng vậy, là cô quên. Cô đã không còn là cô giáo của em nữa rồi.”
“huhu..”
“Vậy cô về nhà trước, em ra ăn cơm đi có được không?”
“Huhu…” Tiếng khóc giảm nhỏ, hình như có chút đồng ý.
Nghiêm Chân nhẹ nhàng đứng dậy nhìn Lý Uyển, “Mẹ, con nên đi về trước thì hơn.”
Lý Uyển nhìn cô với ánh mắt đầy ý xin lỗi, “Vậy con hãy về trước đi, thằng bé Gia Minh này không hiểu chuyện nên còn đừng để ở trong lòng.”
“Con biết.”
Lương Hòa cùng Nghiêm Chân cùng nhau đi ra cửa của Cố gia.
“Chị hai, chị đừng để ý. Gia Minh như vậy cũng là có nguyên nhân.”
Nghiêm Chân nhìn cô, chỉ nghe cô ấy nhẹ nhàng nói, “Em nghe Hoài Ninh nói mẹ của Gia Minh vì sinh khó mà qua đời, tiểu tử kia từ sau khi sinh ra vốn đã không có mẹ, trừ bỏ Cố Viên thì cũng chỉ có ba của nó.Chị cũng biết đấy, ba của thằng bé trong cảm nhận của nó là một đại anh hùng, thời điểm ở nhà luôn dính lấy ba nó.”
Nghiêm Chân mỉm cười, điểm ấy cô cũng hiểu rất rõ.
“Tiểu tử kia chính là cảm thấy nếu như anh hai có vợ, từ nay về sau sẽ có người cùng với nó tranh đoạt tình cảm của ba nó. Nó cảm thấy không được tự nhiên nên hai ba ngày tới chị cũng khoan đã tới đây.”
“Chị biết, Hòa Hòa.”
Cô là người đại nhân đại lượng, làm sao có thể cùng một đứa trẻ chấp nhặt được chứ. Huống chi… huống chi là .. đứa trẻ này sẽ không học được thói giả vờ, không thích chính là không thích. Gia Minh hiện tại là thật sự không thích cô.
Trở lại trường học thì cũng đã qua giờ cơm trưa. Nghiêm Chân đi thẳng lên làm việc ở thư viện trong chốc lát, đến khi có tiếng chuông vào lớp của buổi chiều vang lên.
Cô đứng ở trước giá sách do dự một lát rồi sa đó cũng quyết định đi ra ngoài xem một chút. Cô muốn đến dãy phòng học xem chiều nay Gia Minh có tới không, nhưng vừa mới ra khỏi cửa thư viện thì cô lại dừng lại. Nghĩ lại vẫn là không đi, có lẽ hiện tại cảm xúc của cậu bé kia còn chưa ổn định, cô vẫn không nên mạo hiểm mà đi tới đó.
Qua vài ngày sau cô cố ý không đi tới Cố gia, tuy rằng mẹ chồng cô có phái Phùng Trạm tới đón vài lần nhưng cô đều cự tuyệt. Mỗi lần Phùng Trạm đến đều hé ra khuôn mặt khổ sở bất đắc dĩ rồi cũng đành phải quay về.
Nghiêm Chân cũng có chút áy náy, cô nói với Phùng Trạm, “Qua một thời gian nữa đi, chờ tiểu tử kia hết giận rồi tôi lại qua bên đó.”
Phùng Trạm thấp giọng than thở, “Vậy thì chị dâu cứ chờ mà xem, tên quỷ nhỏ này mang thù rất lâu đó.”
Nghiêm Chân cũng chỉ biết cười khổ.
Phùng Trạm nhìn cô rồi nói, “Chị dâu, nếu không chị gọi điện thoại cho tham mưu trưởng đi. Người khác dỗ không được nhưng tham mưu trưởng dỗ thì chắc chắn sẽ được.”
Nghiêm Chân nghĩ trong chốc lát rồi sau đó lắc lắc đầu, “Thôi đi.”
Phùng Trạm khó hiểu, cô cười khẽ giải thích, “Đây là việc riêng của hai người, không nên làm phiền đến thủ trưởng làm gì.”
Phùng Trạm vui vẻ, cũng đúng, đỡ phải để thủ trưởng ở cách xa vạn dặm còn phải quan tâm tới hậu viện nhà mình.
Tới gần giờ tan tầm, thành phố C lại đột nhiên có mưa lớn.
Nghiêm Chân từ trong đống sách báo ngẩng đầu, nhìn cơn mưa đang ào ạt xối xuống mà nhíu mày, đã là cuối mùa thu rồi sao bỗng nhiên lại mưa một trận như vậy, thật đúng là làm cho người ta phiền chán.
Cô tính đợi cho mưa nhỏ trong chốc lát nhưng vẫn không thất mưa nhỏ đi nên đành khoác lên chiếc áo khoác gió đơn giản mà đi về nhà. Về đến nhà thì người cũng đã ướt hết, đông lạnh đi ngay chìa khóa mở cửa mà cũng cầm không được. Vẫn là bà nội của cô nghe bên ngoài của tiếng động nên đi ra mở cửa.
Vừa thấy bộ dạng ướt sũng của cô, tự nhiên sẽ là giáo huấn rồi, “Mưa lớn như thế mà sao đã về rồi. Mưa lớn như vậy thì nên biết gọi xe mà về nhà chứ.”
Nghiêm Chân cười cười, bước vào nhà. Vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy điện thoại trên bàn có người gọi tới.
“Ai gọi điện thoại tới vậy bà?” Cô vừa thay quần áo vừa hỏi.
“Là Tiểu Cố.” Bà nội cười tủm tỉm, rồi gõ lên cái trán của cô, “Thay quần áo nhanh lên rồi ra mà nghe điện thoại của nó.”
Nghiêm Chân nhất thời sửng sốt.
Anh ấy đi bao lâu rồi, năm này? Mười ngày? Nửa tháng. Có lẽ là chừng nửa tháng, lần đầu tiên nhận được điện thoại của anh.
Nghiêm Chân cầm lấy điện thoại, một tiếng “vâng” có giọng hơi khàn khàn một chút.
“Thành phố C đang mưa sao?” Anh hỏi.
“Vâng, mưa thật sự rất lớn.” Cô bị đông lạnh, dường như có dấu hiệu bị cảm, giọng nói rầu rĩ, “có việc gì sao?”
“Không có việc gì lớn.” Cố Hoài Việt hơi trầm ngâm rồi sau đó mới nói, “Ngày kia ở chỗ anh bắt đầu diễn tập hành quân đi Tây Bắc nên mấy ngày tới có lẽ không có khả năng nhận điện thoại.”
Căn cứ diễn tập hạn chế thông tin rất nghiêm khắc, các loại dụng cụ cá nhân để liên lạc khi đưa vào trong căn cứ thì không thể sử dụng, chỉ được nhận điện thoại đều là quân tuyến mà thôi.
Nghiêm Chân vâng một tiếng rồi cười khẽ, “Không có chuyện gì đâu, anh yên tâm đi.”
Nói xong thì cả hai người đều lâm vào tình trạng yên lặng, đánh vỡ không khí trầm mặc này tiếng thét kinh hãi của bà nội, “Tiểu Chân, cháu như thế nào chỉ mặc có bộ quần áo ngắn thế mà đã chạy tới nhận điện thoại rồi hả? Vào nhanh, đi mặc thêm quần áo vào đi.”
Giọng nói cực lớn, Cố Hoài Việt đương nhiên cũng nghe được nên liền nói, “Em mau đi đi, coi chừng bị cảm lạnh.”
“Vâng.” Nghiêm Chân vội vàng ngắt điện thoại, đi nhanh vào phòng ngủ. Nhưng trái tim trong lồng ngực của cô đang đập rất nhanh, cơ hồ như muốn nhảy ra ngoài vậy.
Ngày hôm sau, Nghiêm Chân chân chính bị ốm nhưng vẫn phải dậy đi làm, vừa đến giữa trưa cơ hồ đã cảm thấy choáng váng, chống đỡ đến căn tin ăn cơm trưa tránh cho để bụng đói mà quả tim cũng không đập được nữa.
Trong căn tin, cô ở một bên dùng chiếc đũa chọn món cá ăn tốt cho bệnh cảm của cô, một bên nghe Vương Dĩnh kể chuyện về việc gặp mặt lần đây nhất lại bị thất bại. Nghiêm Chân nghĩ, nếu giờ phút này cô nới với Vương Dĩnh rằng mình vừa mới lấy chồng thì nhất định Vương Dĩnh sẽ xông lên mà bóp chết cô. Nguyên nhân rất đơn giản, cô ấy mất đi một người bạn liên minh. Vì thế NGhiêm Chân chính là cười cười rồi ngồi nghe, cũng không chen vào nói, miễn cho không tiêu hóa được.
“Haiz, đúng rồi.” Vương Dĩnh hét lên, có chút thần bí hạ giọng, “Cô có biết vì sao cô giáo Thẩm hôm nay không đến ăn cơm không?”
“Không biết.” Nghiêm Chân vội hỏi, “Làm sao vậy?”
Vương Dĩnh cười hì hì, “Nói cho cô biết, cánh cửa khó khăn từ khi cô giáo Thẩm tới trường học nay là gì. Cô đoán thử xem là gì?”
Nghiêm Chân nhìn bạn liếc mắt một cái, Vương Dĩnh lập tức tự giác nói, “Là học sinh đánh nhau, ha ha, cô nói xem có vui không?”
Học sinh đánh nha, đây là chuyện tình không thể tránh được trong mỗi trường học, nhất là ở bậc tiểu học như thế này. Giáo viên xử lý mấy vấn đề này cũng đều có kinh nghiệm, biết như thế nào thì nên nghiêm khắc, biết như thế nào thì nên dỗ. Thẩm Mạnh Kiều vừa mới tới, tự nhiên là không thể thích ứng kịp.
Nghiêm Chân bật cười, “Cô chỉ vì việc này mà vui như vậy sao, cô có tiền đồ không vậy?”
Vương Dĩnh cũng không giận mà nói thẳng, “Cô, muốn biết ai không mà lại nói như vậy?”
“Ai thế?” Nghiêm Chân hỏi, trong lòng nhất thời có dự cảm không tốt.
“Là hai tiểu quỷ chuyên gây sự ở lớp cũ của cô, Cố Gia Minh cùng Lâm Tử.”
Quả nhiên…
Xong giờ cơm trưa, Nghiêm Chân chậm rãi thong thả đi về nơi làm việc ở thư viện. Tiểu Lưu ở bàn đối diện hỏi cô có phải là thân thể không thoái mái hay không? Nghiêm Chân vội lắc đầu, ngượng ngùng tránh đi ánh mắt, hướng ánh mắt ra phía ngoài. Sau buổi trưa, ánh nắng chiếu vào rất tốt nhưng là tâm tình của cô lại không hiểu sao có chút phiền chán.
Cô nghĩ ngợi một lúc rồi lập tức xoay người lại với Tiểu Lưu ở trước mặt, gấp đến độ làm cho cô ấy hoảng sợ.
“Tiểu Lưu, tôi có việc phải đi đến chỗ lớp học trước. Nếu có ai hỏi thì cô hãy giúp tôi giải thích một chút.”
Tiểu Lưu gật gật đầu, nhìn bóng dáng NGhiêm Chân rời đi có chút buồn bực.
Giờ học buổi chiều cũng đã bắt đầu, trên hành lanh không có một bóng người. Nghiêm Chân đứng ở dãy phòng học này đã lâu còn chưa kịp cảm khái liền trực tiếp đi về phía văn phòng. Nghiêm Chân còn nhớ rõ thời khóa biểu, biết rằng giờ này Lý Viện còn có tiết dạy, như vậy văn phòng hẳn chỉ có một mình Thẩm Mạnh Kiều. Kết quả như cô dự đoán. Cô đẩy cửa vào, đối diện với đôi mắt đẹp của Thẩm Mạnh Kiều đang mang theo một chút lo lắng cùng bất đắc dĩ.
Thẩm Mạnh Kiều có chút kinh ngạc, “Cô giáo Nghiêm, có việc gì sao?”
Có việc gì sao? Đương nhiên là có chuyện. Có chuyện gì? Cô còn chưa nghĩ ra nên nói như thế nào thì tay cũng đã đẩy cửa ra, Nghiêm Chân đành phải xấu hổ cười cười, “Tôi..”
Cô vừa nghĩ vừa di chuyển ánh mắt, không nghĩ rằng khi nhìn đến góc phòng thì thấy một cậu bé mặt mũi sáng sủa.
Cái cậu bé kia mang theo một cái mũ méo mó, trên mặt có chút bụi bẩn, giờ phút này chính là ủ rũ cúi đầu. Nghiêm Chân linh động hỏi Thẩm Mạnh Kiều, “Cô giáo Thẩm, xảy ra chuyện gì sao?”
Thẩm Mạnh Kiều lập tức hé ra khuôn mặt đau khổ, “Học sinh đánh nhau, học sinh này chính là người bắt đầu trước. AI biết được tiểu tử này cũng ương ngạnh như thế.”
Tiểu tử kia bị điểm danh thì ngẩng đầu ngay tức khắc, khi thấy Nghiêm Chân, thì lập tức hai mắt mở to rồi cuối cùng lại dỗi , nghiêng đầu sang một bên.
Nghiêm Chân không khỏi bật cười, cô lại hướng Thẩm Mạnh Kiều mà hỏi, “Cô giáo Thẩm tính xử lý như thế nào?”
Thẩm Mạnh Kiều vò vò tóc, “Tôi tính liên hệ với người nhà của học sinh này, để cho ba mẹ cậu bé đến trường một chuyến.”
Nghe xong câu đó, cậu bạn nhỏ bên kia lập tức phản kháng lại một câu, “Ba em trở về quân ngũ rồi.”
Thẩm Mạnh Kiều kinh ngạc mở to hai mắt, trên mặt nhất thời hiện lên thần sắc xấu hổ.
Nghiêm Chân thấy thế vội nói, “Nếu cô giáo Thẩm đồng ý thì liền nói với tôi cũng được.”
Thẩm Mạnh Kiều khó hiểu nhíu mày, “Cô giáo Nghiêm, cô…”
Đón nhận ánh mắt dỗi như sắp khóc của tiểu tử kia, Nghiêm Chân nhẹ nhàng cười rồi nói, “Tôi cũng coi như người nhà của cậu bé này.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom