-
Chương 29
Chương 57
Edit : chucuoiyeu
Đợi đến thời điểm mọi việc rút cuộc cũng khống chế được, Nghiêm Chân đưa bà nội đi ăn cơm. Hai người đi đến đây cực kỳ vội vàng, tiểu gia hỏa kia mang theo đồ ăn vặt ăn trên đường nên bây giờ còn không đói nhưng bà nội đến giờ vẫn chưa có ăn gì.
Trước khi rời đi Nghiêm Chân an bài tiểu gia hỏa kia đi tản bộ cùng với Cố Hoài Việt. Cố tham mưu trưởng từ sau khi cắt chỉ thì cũng không muốn ở trong phòng cho buồn bực, chiều nào cũng đều thừa dịp thời tiết ấm áp mà ra ngoại đi dạo một chút. Hơn nữa còn rèn luyện thân thể, mà còn có vợ đi cùng nên rất tốt.
Cố tiểu tư lệnh vừa nghe xong an bài này thì không vừa ý tý nào, thấy Nghiêm Chân đi thì cũng muốn đi theo.
Nghiêm Chân cười cười, xoay người , xoa xoa khuôn mặt mập mạp của tiểu quỷ kia, “Em xem thủ trưởng có chân bị thương còn không có lành lại, em ở chỗ này thay cô trông chừng, đừng để cho người ta nhân cơ hội mà chạy mất. Đây là tổ chức giao nhiệm vụ cho em, em có hoàn thành được không, bạn học Cố Gia Minh?”
“Em…” Tiểu gia hỏa kia nháy mắt mấy cái, có chút khó xử lại có chút do dự.
Nghiêm Chân thấy thế hỏi lại một câu nữa, “Có thể hay là không thể?”
“Có thể.” Tiểu gia hỏa kia ủ rũ đáp một câu.
Nghiêm Chân vui sướng, hướng Cố tham mưu trưởng đang đọc sách ở một bên mà trừng mắt nhìn. Cố Hoài Việt nhìn một lớn một nhỏ này, hơi có chút đâu đầu.
Sống cùng phụ nữ cùng “tiểu nhân” là rất gian nan đây, anh sẽ cố gắng bảo toàn mạng sống!
Ngồi ở trong quán ăn ở bên ngoài bệnh viện, Nghiêm Chân gọi cho bà nội một chén canh ấm rồi thêm cho bà một chén vằn thắn. Đem vằn thắn cùng nước canh ấm đổ ra, ăn vào cực kỳ thoải mái. Khoảng thời gian Cố Hoài Việt nằm trong bệnh viện, Nghiêm Chân thường đến bên này ăn, cùng bà chủ ở đây cũng quen thuộc. Cơm nước xong, Nghiêm Chân cùng bà nội đi trở về.
Đường về này cũng rất thong thả, bà nội ở một bên tùy ý để Nghiêm Chân đỡ mà cảm thán., “Nhìn đến hai đứa ở chung tốt như vậy, bà cũng an tâm.”
Nghiêm Chân có chút ngượng ngùng, “Bà nội.”
Bà nội liếc mắt dò xét cô một cái, “Đều là người đã kết hôn, da mặt còn mỏng như vậy.” Cười cười rồi bà nội cũng nói. “Trước đó bà cố ý để bác cả cháu đưa bà đến Cố Viên, thấy được một mặt khác của mẹ chồng cháu.”
“A, bà nội … bà có việc gì sao?”
“Kỳ thật là bà đang có tâm tư. Lẽ ra hai đứa đã lấy giấy chứng nhận kết hôn, đối với cháu cũng là một người cháu gái của bà, ba nghĩ như thế nào cũng phải náo nhiệt vui mừng mà đem cháu gả ra ngoài. Cho nên bà hướng mẹ chồng cháu đề xuất, sau khi chờ Hoài Việt khỏe lên, tìm thời gian thích hợp mà tổ chức hôn lễ. Không cần khách sạn cao cấp hay gì, bà chính là muốn nhìn thấy được bộ dạng của cháu khi mặc áo cưới.” Nói xong bà nội đứng lại, thời gian trôi qua khiến cho nếp nhăn nơi đôi mắt bà càng nhiều, bà đang nhìn cô, có chút chờ mong lại có chút thương cảm, “Cháu như thế này cũng là xinh đẹp lắm rồi, ba cháu ở thời điểm đó đã nói rằng chờ cháu lớn lên lập gia đình không chừng sẽ rất xinh đẹp. Đáng tiếc, hắn đi sớm quá, nhìn không được. Cho nên người hãy để cho bà nội nhìn thấy ngày này, có đi thì cũng có thể còn nói cho ba cháu biết được.”
Nghiêm Chân không khỏi có chút động lọng, mũi cảm thấy hơi chua xót, “bà nội, bà vẫn còn khỏe thế này sao lại nói ra câu cuối ghở thế chứ, bà nhất định sẽ sống đến trăm tuổi.”
Bà nội ha ha nở nụ cười, “Người càng già càng cam chịu số phận, càng già càng nhìn thông suốt được mọi thứ. Bà nói điều này không phải là làm cháu khổ sở, bà muốn tự tay giao cháu cho một người tốt để bà yên tâm là được rồi.”
Nghiêm Chân bình phục cảm xúc, “Bà nội, bà yên tâm. Mẹ so với bà còn sốt ruột hơn nữa, bà không biết trước đó vài ngày mẹ còn đem con đi xem áo cưới. Đều đã quyết định rồi, nếu không phải…”
Nếu không phải anh đi đến khu thiên tai, có lẽ ngày đã sớm định ra rồi. Nếu không phải anh bị thương, có lẽ hôn lễ của bọn họ sớm đã xong xuôi rồi.
Bà nội tự nhiên hiểu được, nhìn cô vui mừng mà cười cười, “Bà biết Tiểu Cố bị thương còn phải chờ mấy ngày nữa mới có thể tốt lên được, các cháu không nói sợ bà lo lắng thì bà sẽ không hỏi. Chủ yếu là Tiểu Cố bị thương không làm cho bà thất vọng, mẹ chồng cháu nói có cháu ở bên cạnh Tiểu Cố thì bọn họ cảm thấy an tâm hơn nhiều. Cháu không biết bà nghe xong điều này thi vui như thế nào đâu…” Nói xong lời cuối cùng bà nội lại có chút nghẹn ngào, Nghiêm Chân không khỏi nắm chặt lấy tay bà.
“Bà nội.”
Nghiêm Chân biết, bà nội yêu thương Cố Hoài Việt hơn phân nửa là vì ba của cô đã lưu lại cho bà sự tiếc nuối.
Thời điểm ba cô tham gia quân ngũ kỳ thật vẫn bề bộn nhiều việc, cũng không có nhiều thời gian ở bên ngườicô. Ba cô đối với cô vẫn cảm thấy thua thiệt, thời gian rảnh rỗi luôn ở cùng cô, mua đường cho cô ăn. Khi đó Nghiêm Chân thích ăn chất có đường y như con thỏ nhỏ vậy, nồng đậm hương sữa hòa tan trong miệng, hương vị ngọt ngào nói không nên lời.
Cô vẫn cảm thấy bọn họ sống nương tựa lẫn nhau như vậy rất tốt, thẳng cho đến một lần ba cô bị bệnh nặng.
Cả người ba cô rất khó chịu khi nằm trên giường bệnh, không thể nhúc nhích. Cô nhìn bà nội cầm khăn mặt đứng ở một bên mà đau lòng, cô phải nhắc bà nội mới đưa khăn tới lau mồ hôi cho ba cô, ba cô thần chú không rõ ràng nhưng lại đem bà nội kêu thành tên của một người khác, lôi kéo tay của bà nội với giọng khàn khàn mà kêu một cái tên.
Đó là lần đầu tiên Nghiêm Chân nghe được cái tên kia, cô cho tới bây giờ chừng từng thấy ba của cô đau đớn đến triệt nội tâm như vậy mà kêu tên một người, miệng còn không ngừng nói đi nói lại, thực xin lỗi… thực xin lỗi. Thẳng đến khi bà nội cũng đáp trả cho tới khóc, cầm khăn lau mặt lau mồ hôi trên trán thì ba cô mới an ổn lại, uống xong thuốc thì nằm ngủ vùi.
Sau đó cô hỏi bà nội đó là ai, bà nội nhất định không chịu nói. Nhưng kỳ thật cô khi đó cũng ít nhiều đoán được, thời điểm ở cùng bà nội và ba cô cũng không biết được đó là ai, cô ở trong sách của ba cô nhìn thấy ảnh chụp của một người phụ nữ xa lạ, bộ dạng của người phụ nữ này rất mỹ lệ, mặt mày thản nhiên có chút u buồn. Nhưng Nghiêm Chân vẫn không biết tên của người phụ nữ này, sau ảnh chụp cũng không có lưu lại lời nào, nếu không phải ba của cô trong lúc hôn mê nói ra tên của người phụ nữ đó thì cô có lẽ vĩnh viễn cũng sẽ không biết.
Bỗng nhiên bà nội cầm lấy tay cô, Nghiêm Chân lấy lại tinh thần mà nghe bà nội nói, “Lúc trước cháu cùng Tiểu Cố kết hôn có phải là do bị bà già này bức hay không?”
Nghiêm Chân có chút xấu hổ thừa nhận, cũng không nói gì.
Bà nội thở dài, “Kỳ thật trong lòng bà cũng rõ ràng, cũng không muốn cháu nhanh như vậy đã mang về nhà đối tượng muốn kết hôn cùng. Ngày đó cháu nói cho bà mà trong lòng bà cũng cảm thấy bất an. Thẳng đến khi thấy được Tiểu Cô, không biết như thế nào lại buông xuống tâm trạng lo lắng bất an đó, nói đến đây cũng thật là kỳ quái.”
Nghiêm Chân cảm thấy buồn cười, “Đó là bà chịu ảnh hưởng từ ba cháu, cảm thấy người mặc quân trang chính là người tốt.”
Bà nội vỗ nhẹ tay cô một chút, “Theo như lời cháu nói thì bà cũng không thể đem cháu tùy tiện gả cho một người quân nhân được, duyên phận đến thì muốn ngăn cũng không ngăn được. Cháu có thấy hai người hiện tại không phải rất tốt sao,vừa nãy còn….”
Bà nội nói còn chưa dứt lời, Nghiêm Chân liền đưa tay bịt miệng của bà nội, sẵng giọng, “Bà nội, bà thế nào mà lại cùng Gia Minh giống nhau thế.”
Bà nội thấy thế nhưng không thể trách, “Cùng Gia Minh giống nhau là làm sao đây hả? chẳng phải nói là cháu cũng thích sao.” Nói xong bỏ tay cô ra mà đi dần về phía trước.
Nghiêm Chân đứng ở đằng sau lo lắng suống, dậm chân một cái rồi cũng đi theo vào…
……………….
Trong phòng bệnh luôn luôn là nơi im lặng nhưng hôm nay trong phòng bệnh của Cố tham mưu trưởng có thể nói là như chưa từng có náo nhiệt như vậy. Cố Hoài Việt ngồi ở đầu giường đọc báo chí một bên để ý đến một lớn một nhỏ ở cuối giường đấu võ mồm.
“Cô xấu lắm. Cô thế nhưng đi lại.” Tiểu gia hỏa kia đỏ mặt tức giận nhìn Đồ quân y Đồ Hiểu.
Đồ quân ý đăc ý dào dạt, “Tiểu quỷ, chiến thuật của cháu không tinh thì không thể trách được kẻ thù vây quanh cháu như sủi cảo thế đâu nhé. Được cá này mất cái khác nhưng với người quân nhân thì là tối kỵ nha, hãy cố gắng học tập ba của cháu, ba của cháu vẫn còn là một tham mưu trưởng mà, ánh mắt của cháu lại chuyển đến người nào vậy.”
“Cô chơi gian” Đôi mặt với một loạt câu nói của bác sĩ Đồ, tiểu gia hỏa kia là lần đầu tiên trong cuộc đời gặp phải. Khuôn mặt đáng thướng nhìn về phía Cố Hoài Việt với ánh mắt, “Thỉnh cầu hỏa lực trợ giúp.”
Nếu là ngày thường Cố Hoài Việt khẳng định là không để ý tới, nhưng lúc này thì không được rồi. Đồ quân y vừa rõ ràng mới đem hai cha con bọn họ thành “Một người vinh danh thì cả họ cũng được vinh danh” thì rất tổn hại đến anh mà.
Anh buông tờ báo xuống, liếc mắt nhìn Đồ Hiểu một cái, “Gia Minh vừa học chơi cờ vua, cô không thể nhường thằng bé được sao?”
Đồ Hiểu giơ một ngón tay tỏ vẻ cự tuyệt, “tôi đây đối với thằng bé không thể cản trở sự chỉ bảo được, không thất bại thì không thể nào thành công, trong hy sinh có thắng lợi mà.”
Xem ra là rất có đạo lý, Cố Hoài Việt yên lặng thu hồi tờ báo, chắp tay sau lưng đi đến chiến trường chém giết của hai người nào đó. Anh dùng chân đá đá cái mông nhỏ của tiểu gia hỏa kia.
Tiểu gia hỏa kia ngay lập tức ôm lấy chân của anh, “Thủ trưởng, đánh bại cô ấy đi.”
“Cha con cùng ra trận chinh chiến này sao?” Đồ Hiểu một bên bày cô một bên có chút suy nghĩ mà nói, “Nếu không sắp xếp lại một chút nhé?”
Cố Hoài Việt dùng ánh mắt ý bảo cô tiếp tục nói đi.
Đồ Hiều nhất thời hai mắt tỏa sáng nhìn Cố Gia Minh, “Đem tiểu quỷ nhà anh cho tôi mượn về nhà chơi hai ngày, mang về cho bố mẹ tôi xem, bọn họ mỗi ngày đều nhắc tới cháu ngoại.”
Tiểu gia hỏa kia đề cao cảnh giác trừng mắt nhìn một cái, sau đó lại lập tức trở lại đôi mắt lưng tròng nước nắm chặt quần áo Cố Hoài Việt.
Tham mưu trưởng trầm ngâm một lát rồi gật gật đầu, “Cũng được…”
Nghe vậy Đồ Hiểu lập tức kích động không thôi, tiểu gia hỏa kia thì bị dọa cho mở to hai mắt. Cô Hoài Việt liếc mắt nhìn hai người, cười nhạt, “Chỉ cần cô không sợ bác trai và bác gái thúc giục càng nhanh hơn thì được, tôi không sao cả.”
Đồ quân y lập tức ủ rũ, cũng không có tinh thần chơi cờ. Cô vốn chơi cờ rất tốt, cùng tiểu gia hỏa này là người tám lạng kẻ nửa cân rồi, gặp phải một người lính am hiểu bày trận này thì đúng là không nơi dụng võ rồi.
Đồ Hiều phiền chán đầy bàn cờ, “Không được.”
Cố Hoài Việt nhìn Đồ quân y, “Làm sao vậy?”
Đồ Hiểu vừa mới tiễn mái tóc dài… giờ là một quả đầu với mái tóc ngắn, “Phiền.”
Cố Hoài Việt nghe vậy không khỏi nở nụ cười, xem ra cô nàng này cùng con khỉ của Thẩm gia kia thật sự là một đơi, ngay cả động tác nhỏ như vậy đều giống nhau như đúc, “Người làm cho cô phiền lại không ở chỗ này, cảm xúc này của cô cũng không đúng rồi.”
Đồ Hiểu trừng mắt nhìn anh một cái, thật đúng là không thể phản bác lại được rồi. Cô đang phiền chính là phiền vì điều này, thấy con khỉ của Thẩm gia thì cô cảm thấy phiền, nhìn không thấy thì cô cảm thầy phiền hơn nữa.
“Anh còn nói anh ấy không trốn tôi sao?”
“Cái đó tôi cũng không biết.” Cố Hoài Việt vẫn nói, “Nhưng nghe nói gần đây sư đoàn D đang phải chuẩn bị cho đại hội trù bị nên hắn hẳn là tương đối bận.”
Đồ Hiểu im lặng một lúc sau mới nó, “Tổn thương của anh ấy có thể lành được không?”
Cố Hoài Việt gật đầu, trầm mặc một lúc lâu rồi mới nói, “Cho hắn một chút thời gian. Một người quân nhân luôn mang trên mình một tổn thương nhất định, bất luận là một người quân nhân như thế nào mà nói thì đều đau như cắt.”
“Vậy anh ấy như thế nào mà không chết?” Đồ Hiểu tức giận nói, “Đàn ông các anh cũng thực sự là… tham gia quân ngũ thì giỏi lắm sao, người nào cũng có khoảng thời gian yếu đuối của mình. Anh cho bản thân mình khối thuốc nổ vây quanh xem anh còn đứng bất động được không.”
Cố Hoài Việt nghe ví dụ như vậy thì nở nụ cười, quay đầu nghĩ lại nhưng phát hiện một cách pha trò giống như Thẩm Mạnh Xuyên, bởi vì bọn họ là hai người giống nhau.
“Sớm biết rằng tôi cùng Nghiêm Chân đã học được một chiêu.”
“Cái gì?” Anh hiếu kỳ hỏi lại.
“Tôi tìm anh ấy khóc lóc không cho anh ấy đi.”
Nhưng mà hiện tại cô phiền đến mức cô muốn nhức cả đầu lên rồi, “Không chơi nữa, đi làm việc đây.” Nói xong liền xoa mặt tiểu quỷ kia một cái, bị cậu bé trừng một chút thì mới cúi đầu rời đi.
Cố Hoài Việt nhìn chằm chằm cánh cửa bị Đồ Hiểu đóng lại thì thất thần trong chốc lát, thản nhiên cười cười, xoay người lại nhìn tiểu quỷ kia, “Thế nào? Hết giận chưa?”
Nhìn bộ dạng Đồ quân y mặt xám mày tro khiến cho tiểu gia hỏa kia cười khanh khách.
Cố Hoài Việt khõ lên trán con trai, cúi đầu nhìn cậu bé, “Cái này gọi là đánh rắn phải đánh giập đầu, là vấn đề chiến thuật. Chờ con trưởng thành mới có thể hiểu được.”
Tiểu gia hỏa kia chu miệng, phản bác còn chưa nói ra được thì chợt nghe có tiếng đập cửa truyền tới. Cố Hoài Việt hếch cằm lên, ý bảo tiểu quỷ kia đi ra mở cửa.
Người đến làm cho Cố Hoài Việt cảm thấy ngoài ý muốn, anh không khỏi đứng lên, đi về phía cửa.
Mà Tưởng Di thiếu chút nữa thì đã đẩy cửa vào thì đang đứng ở nơi đó cùng tiểu gia hỏa Cố Gia Minh mắt to trừng đôi mắt nhỏ.
Tưởng Di cúi đầu nhìn vào cặp mắt to tròn xoay chuyển kia của tiểu gia hỏa Cố Gia Minh trong chốc lát, sau đó khó khăn lắm mới khôi phục lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn Cố Hoài Việt đang đứng ở phía sau cậu bé. Để ý sơ qua mái tóc của anh, lộ ra một nét tươi cười khéo léo, “Không quấy rầy đến giờ nghỉ ngơi của cậu chứ?”
Cố Hoài Việt giật mình một chút, mới mời Tưởng Di vào trong phòng, “Không có đâu ạ, mời dì vào.”
Tưởng Di mỉm cười gật gật đầu, đi vào trong phòng bệnh. Cố Hoài Việt xoay người xoa xoa đầu tiểu quỷ kia, “Con đi tìm dì Đồ Hiểu chơi đi.”
Tiểu gia hỏa kia không muốn đi nhưng nhìn Tưởng Di lại không hiểu sao mà có chút mâu thuẫn. Đành phải ngậm miệng, đi tìm Đồ quân y thôi.
Cố Hoài Việt rót cho Tưởng Di một ly trà.
Tưởng Di nửa đứng nửa ngồi nhận lấy ly trà, “Đừng phiền toái như vậy, dì tới muốn nhìn cháu xem bệnh tình của cháu như thế nào rồi thôi.
Cố Hoài Việt chậm rãi ngồi xuống bên cạnh, “Không có gì lớn đâu ạ, cháu đã tốt lên rất nhiều rồi.”
“Nói thì nói như vậy, bị thương vào tận gân cốt thì phải tĩnh dưỡng cho thật tốt vào. Các cậu tham gia quân ngũ thì một năm chỉ có được vài ngày nghỉ ngơi, hiện tại cậu có thể khuếch đại cho nó lớn thêm một chút mà nghỉ ngơi một thời gian đi.”
Cố Hoài Việt cười nhẹ, “Dì thật là, nhưng để cho dì lo lắng cho cháu thế này thì cháu cũng có chút băn khoăn.”
Tưởng Di cười cười, “Vô phương thôi, ba Kiều Kiều với ba cậu nói thế nào cũng là bạn chiến hữu nhiều năm, ngẫu nhiên nghe Mạnh Xuyên nhắc tới thương thế của cậu nên để dì tới thăm cháu một chút. “ Nói xong cầm ly trà lên uống, có chút suy nghĩ khi uống ngụm trà.
Kỳ thật Tưởng Di cũng đang lừa gạt một chút thôi, tuy rằng Thẩm Nhất Minh có ý tứ này nhưng thúc đẩy bà tới đây vẫn là con gái của mình. Thẩm Mạnh Kiều nghe nói Cố Hoài Việt bị thương thì rất lo lắng, nhưng lại ngại việc tình cảm không tiến được mà còn đến đây, đành phải để cho người làm mẹ như bà đến đây.
Tưởng Di buông ly trà xuống nhìn xung quanh một vòng, “Trong nhà chỉ có mình tiểu quỷ kia ở trong này cùng cậu thôi sao?”
Cố Hoài Việt lắc đầu, “Nghiêm Chân ở chỗ này với cháu, tiểu tử kia hôm nay mới cùng bà nội của Nghiêm Chân tới đây, hai ngày nữa thì phải trở về.”
Tưởng Di gật đầu, Nghiêm Chân là người vợ thứ hai của Cố Hoài Việt. Không biết như thế nào, nhắc tới tên người này thì Tưởng Di lập tức đã nghĩ tới khuôn mặt của cô ấy, thanh tú nhu hòa, hẳn là một người có tính tình dịu dàng.
Bởi vì không thường gặp mặt, nói xong những lời khách sáo thì nhất thời sẽ miễn cưỡng có chút tẻ ngắt. Đúng lúc này thì ở hành lang ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một giọng nói thanh thúy, Cố Hoài Việt nghe xong mà cười cười.
“Là tiểu tử kia, hẳn là thấy Nghiêm Chân cùng bà nội.”
Tưởng Di cũng đứng lên, mỉm cười, “Bọn họ đã trở lại rồi sao? Dì thật ra cũng muốn gặp họ.”
Nói xong đi theo Cố Hoài Việt đi ra ngoài, nhưng vừa bước ra cửa phòng bệnh thì thấy hai người đang đi trước cười nói, Tưởng Di không khỏi đứng chôn chân ngay tại chỗ.
Nghiêm Chân hiển nhiên cũng nhìn thấy bọn họ, căn bản là cô đang cùng tiểu gia hỏa kia cười nói, đợi đến khi đến gần mới thấy rõ ràng người đứng bên cạnh Cố Hoài Việt là ai, nét tươi cười trên môi liền cứng ngắc. Mắt trợn trừng, cơ hồ là có chút ngạc nhiên nhìn Tưởng Di. Quả táo cầm trong tay cũng dần rớt xuống đất, một quả táo màu hống giống như một hạt châu rớt xuống trên hành lang.
Nghiêm Chân bất chấp mà quay đầu lại nhìn bà nội. Mà bà nội cũng đứng chôn chân tại chỗ, giống như không có chút phản ứng gì vậy.
Cố Hoài Việt sâu sắc phát hiện ra điều gì đó, nói tiểu gia hỏa kia đi lặt quả táo vừa bị rớt xuống, còn chính mình đi qua ôm lấy bờ vai Nghiêm Chân, “Làm sao vậy?”
“Em … Em..” Cô nhìn vào ánh mắt của anh, Nghiêm Chân cố gắng trấn định mình, “Em không sao…. Nhưng… nhưng bà nội…”
Nghiêm Chân chưa nói xong nhưng cảm giác được thân thể bà nội ở sau mình có chút nghiêng ngả, đứng không vững nữa.
Cố Hoài Việt nhìn sắc mặt trắng bệch của bà nội cùng với hô hấp không ổn định của bà, thì mày nhăn lại, “Anh đem bà nội đỡ vào trong , em đi kêu bác sĩ đi.”
Thấy cô vẫn đứng trố mắt như vậy, Cố Hoài Việt không khỏi đem giọng nói nhấn mạnh lên, “Nghiêm Chân.”
Nghiêm Chân đột nhiên hoàn hồn, nói được sau đó xoay người chạy nhanh như bay đi tìm Đồ Hiểu.
Mà Tưởng Di vẫn đứng tại chỗ giống như đã ngừng hô hấp rồi, làm cho người ta không phát hiện ra sự tồn tại của bà ấy. Sauk hi Cố Hoài Việt đỡ bà nội vào nhà thì bà mới ấy mới sực tỉnh lại, hít một hơi thật sâu, hai huyệt thái dương đột nhiên cảm thấy đau.
Lại gặp mặt.
Cách biệt hơn hai mươi năm, lại gặp mặt lần nữa.
Chương 58
Edit : chucuoiyeu
Khi bác sĩ đến thì hô hấp của bà nội cũng đã có xu hướng ổn định trở lại, sau khi trải qua kiểm tra đơn giản, xác định không có gì trở ngại, chỉ đơn giản thiếu dưỡng khí nên chỉ cần chuyền vài chai nước là được.
Nhìn khuôn mặt của bà nội dần dần hồng nhuận lên, Nghiêm Chân có chút lo lắng hỏi bác sĩ, “Thật sự không có vấn đề gì?”
Bác sĩ trẻ tuổi cười cười, “Không có việc gì, là cung cấp máu không đủ là cho hô hấp có chút khó khăn thôi. Huyết áp của bà ấy có chút cao, phương diện này cần phải chú ý một chút, đừng để cho bà ấy chịu nhiều kích thích quá.”
Nghiêm Chân gật gật đầu.
Đồ Hiểu đưa bác sĩ rời đi. Nghiêm Chân đứng ở bên giường, trừ bỏ thay bà nội dịch dịch góc chăn đang bị rớt ra ngoài, thời gian còn lại vẫn không nhúc nhích. Tiểu gia hỏa kia cũng nhìn cô, cũng không dám nói lời nào.
Cố Hoài Việt thu xếp cho tiểu gia hỏa kia, đi qua ôm lấy bả vai của Nghiêm Chân, “Nghiêm Chân.”
Nghiêm Chân phục hồi lại tinh thần, nhìn anh.
“Đừng lo lắng, bà nội không có việc gì.”
“Em biết.” Cô cầm tay anh, “Cảm ơn anh.”
Cố Hoài Việt bật cười, “Em nói cái ngốc gì thế.”
Nghiêm Chân cười nhẹ, không có phản bác.
Đợi đến khi hô hấp của bà nội trở nên đều đều hơn, Nghiêm Chân mới quay đầu, nhìn Cố Hoài Việt mà nói, “Hoài Việt, em còn chưa từng có nói qua cho anh biết nhiều chuyện, em nghĩ rằng nếu có thể vĩnh viễn không cần những lại những việc đó. Nhưng hiện tại không giống như vậy….” Dừng lại một chút, cô còn nói, “Cho nên anh trước cho em một thời gian được không? Chờ em đem vấn đề này xử lý xong rồi lại cho anh nghe.”
Cố Hoài Việt nhìn cô, có chút lo lắng,”Anh sẽ không miễn cưỡng em, cho nên em cũng đừng bắt buộc chính mình.”
Nghiêm Chân nhanh chóng cầm lấy tay anh, xem như đáp ứng.
Ngoài hành lang, Tưởng Di có chút bất an, hai tay giao vào nhau mà đi qua đi lại. Thẳng đến khi cửa phòng bệnh mở ra, thấy Nghiêm Chân từ bên trong đi ra mới cuống quít chạy tới.
“Sao, thế nào rồi?”
Nghiêm Chân nhìn Tưởng Di, không biết nên dùng ngữ khí như thế nào để trả lời vấn đề của bà ấy. Nhưng biểu tình trên mặt Tưởng Di quá mức vội vàng, loại tâm tình lo lắng này khiến Nghiêm Chân cảm động lây, cho nên giờ phút này cô cũng chỉ khản giọng trả lời một câu, “Không có việc gì.”
“Vậy là tốt rồi.” Tưởng Di yên lòng.
Thấy bà ấy lập tức thoải mái trở lại, Nghiêm Chân không khỏi muốn cười, “Cảm ơn dì đã đến thăm Hoài Việt, bà nội cháu thân thể không có được khỏe, chậm trễ đến sự tiếp đón với dì thì mong được thứ lỗi.” Nói xong cô như muốn xoay người rời đi.
Tưởng Di lanh tay lẹ mắt giữ chặt lấy cánh tay của cô, “Nghiêm Chân.”
Nghiêm Chân đứng nguyên tại chỗ, không nhúc nhích, “Dì còn có việc gì sao?”
Tưởng Di nhìn cô, mở miệng có chút khó khăn, “Dì nghĩ… dì nghĩ vào thăm bà ấy. Cháu xem được không?”
Nghiêm Chân vẫn chưa trả lời, dùng một đôi mắt bất hòa nguyên bản là ôn hòa nhưng giờ phút này lộ ra không chút nào che dấu mà còn thật sự dừng ở trên người bà ta, loại đối diện cho cho đến tận đáy lòng này khiến cho Tưởng Di cảm thấy có chút vô thố, “Nếu không tiện… dì đây…. Dì đây…”
“Không có gì không tiện cả.” Nghiêm Chân đáp lại ngay, đối diện với khuôn mặt giật mình của Tưởng Di mà nói, “Nhưng cháu nghĩ vì sức khỏe của bà nội, dì vẫn là không nên gặp bà ấy là tốt nhất.”
“Nghiêm Chân, dì….” Tưởng Di nhìn biểu tình có chút hờ hững của Nghiêm Chân, không biết nên nói cái gì đó.
Nghiêm Chân nhìn bà ấy rồi nói, “Nói thật từ khi gặp qua dì một lần thì sau này cháu vẫn cố ý không muốn để cho bà nội thấy dì. Bởi vì dù sao có một số việc dì không nhớ rõ nhưng chúng ta còn nhớ rõ.” Nói xong lời này cô bỗng nhiên cười cười, như là tự giễu, “Có đôi khi dễ quên thật sự là một chuyện hạnh phúc nhất.”
Lời nói của cô có sự châm chọc rõ ràng như thế, Tưởng Di muốn cho mình nghe không rõ cũng không thể được, vẻ mặt không khỏi có chút xấu hổ.
Trầm mặc trong giây lát, Tưởng Di mới chần chờ mở miệng, “Nghiêm Chân, dì nghĩ khả năng cháu có thể có chút hiểu lầm, dì với bà nội cùng ba của cháu…”
“Mời dì không cần nhắc tới ông ấy.” Nghiêm Chân bỗng nhiên đánh gãy lời của Tưởng Di, không để ý đến vẻ kinh ngạc của Tưởng Di mà lặp lại một lần nữa, “Mời dì đừng tùy ý nhắc đến ba của cháu.” Bởi vì bà thật sự không đủ tư cách.
Tưởng Di có lẽ chưa từng dự đoán được, không lâu trước bà còn cho rằng cô gái trước mặt này dịu dàng ôn hòa lại có thể dùng thái độ cứng rắn như thế để nói chuyện với mình.
Đây không phải là thời cơ tốt để nói chuyện, bà chậm rãi hoàn hồn, vuốt lại lọn tóc ở bên tai, ý đồ che lấp đi thần thái không được tự nhiên của mình, “Được rồi… vậy… ta đi về trước.”
Nghiêm Chân hơi hơi gật gật đầu, nhìn không chớp mắt, tùy ý để bà ấy đi qua trước mặt mình.
Nghiêm Chân biết, trong trận đấu sức này cô đã thắng, không cần tốn nhiều sức.
Nhưng Nghiêm Chân đồng thời cũng hiểu được, giờ phút này cô so với trước kia đều phải chanh chua hơn nữa.
Thời điểm cô trở lại phòng bệnh thì bà nội đã tỉnh lại, tiểu gia hỏa kia đang ngồi ở bên đầu giường cười nói cùng bà nội. Thân thể của bà nội có chút suy yếu, còn phải khôi phục lại tinh thần mà ứng phó với tiểu quỷ này nữa.
Trong chốc lát Cố Hoài Việt đi qua, xách sau áo tiểu quỷ kia mà kéo đi ra ngoài, thấy Nghiêm Chân đẩy cửa vào thì dừng lại cước bộ, “Em đã trở lại rồi à?”
“Vâng.” Nghiêm Chân sờ sờ mặt, từ trong tay anh đón lấy tiểu tử kia, “Hai người tính đi đâu vậy?”
Cố Hoài Việt rũ mắt nhìn Nghiêm Chân thay mình sửa sang lại áo khoác cho con trai, “Anh đem thằng bé giao cho Đồ Hiểu, để cho cô ấy mang theo Gia Minh về nhà ngủ một đêm.”
Thứ nhất là vì ở trong bệnh viện sợ tiểu gia hỏa kia ngủ không tốt, thứ hai là phát sinh nhiều việc ngoài dự tính sợ ảnh hưởng đến thằng bé.
Nghiêm Chân tự nhiên hiểu được băn khoăn của anh, thay tiểu gia hảo kia sửa sang lại quần áo sau đó hôn lên hai má đang phồng lên vì tức giận kia, “Gia Minh nghe lời, không khéo sinh bệnh thì phải ở mãi trong bệnh viện đó, chờ ngày mai dì Đồ đi làm thì dì ấy sẽ lại đưa em đến đây.”
Tiểu gia hỏa không vừa ý mà nói, “Vậy cô cũng sinh bệnh sao? Cũng không phải là luôn ở trong bệnh viện đợi đấy thôi.”
Nghiêm Chân nhất thời không biết nói gì.
Cố Hoài Việt búng lên trán cậu bé, “Cố Gia Minh, phục tùng mệnh lệnh.”
Tiểu gia hỏa kia chu miệng, không tình nguyện đi theo Cố Hoài Việt đi ra ngoài.
Nghiêm Chân nhìn bóng dáng hai người, thản nhiên nở nụ cười.
Phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng ho khan nhỏ của bà nội, Nghiêm Chân phục hồi lại tinh thần, bước nhanh đến bên giường bệnh.
“Bà nội, bà tỉnh rồi à?”
Bà nội gật gật đầu, “bà ngủ không sâu. Người già vẫn ngủ ít như vậy, muốn ngủ nhiều cũng khó.”
Nghiêm Chân cười cười, vẫn thay bà dịch dịch góc chăn. Bà nội nhìn cô làm tất cả, cuối cùng chậm rãi vương tay ra, cầm lấy tay của cô.
“Người đó đi rồi?”
“Vâng.” Nghiêm Chân cố gắng làm như không có việc gì vậy, “Bà có chỗ nào không thoải mái hay không, chúng ta ở trong bệnh viện nên kêu bác sĩ cũng tiện.”
Bà nội hơi lắc lắc đầu, nhìn ánh hoàng hôn dần tắt ngoài cửa sổ, “Một chuyến đi này của ta thực là không nên đi, mang phiền toái tới cho hai đứa thì không nói, còn không nghĩ sẽ gặp lại người đó.”
“bà nội.” Nghiêm Chân cầm lấy tay bà nội, “Bà đừng nói như vậy, cháu cùng Hoài Việt đều rất muốn bà cùng Gia Minh tới đây. Hai người tới đây thì chúng cháu rất vui. Về phần chuyện của anh ấy, là đã đoán trước được rồi, bà nội đừng để ở trong lòng.”
“Bà biết.” Bà nội trái lại lại vỗ vỗ tay của cô, “Nhưng.. TƯởng Di…”
“Cháu cũng biết.” Nghiêm Chân rất hợp thời nói tiếp lời của bà, không cho bà nội nói nhiều, “Cháu đều hiểu được.”
“Cháu điều biết rõ sao?” Bà nội chưa từng cùng cô nói qua chuyện này, giờ phút này nghe cô nói như vậy, tự nhiên là có chút kinh ngạc, cố gắng khởi động nửa người trên mà hỏi, “Cháu… cháu làm sao mà biết được?”
Nghiêm Chân bật cười nhà bà nội,, “Bà nội đừng có gấp như vậy, trước nghỉ ngơi cho tốt đã.”
Nhưng bà nội cũng không làm gì, chính là sốt ruột cầm lấy tay của cô mà hỏi, “Cháu đều biết bà đang nói cái gì sao?”
Nghiêm Chân không chút nghi ngờ nếu bà nội đứng trên mặt đất, khẳng định đã bắt đầu dậm chân rồi.
Cô không khỏi có chút bất đắc dĩ, “Bà cùng ba cháu luôn coi cháu là đứa nhỏ, kỳ thật cháu đã là người trưởng thành rồi, chuyện nên biết đều đã biết được.” cô thấy được bà nội sốt ruột hơn vì cô không nói trọng điểm, Nghiêm Chân cười nhẹ, “Bà nội, cháu từng ở trong sách của ba cháu thấy được ảnh của người phụ nữ đó.”
Đó là ảnh chụp của hai người, trong ảnh chụp người đàn ông mặc một thân quân trang đơn giản, không tính là anh tuấn khôi ngô nhưng trên khuôn mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc.
Đó chính là ba của cô.
Nghiêm Chân đoán rằng, bà của cô sở dĩ cười vui vẻ như vậy có lẽ là vì người phụ nữ trong lòng. Diện mạo người phụ nữ được ông ấy ôm trong ngực kia phi thường xinh đẹp, bên miệng còn có nụ cười thản nhiên tươi tắn.
Thời điểm Nghiêm Chân nhìn thấy ảnh chụp thì đã biết đến từ “mẹ” rồi. Cô không dám đem từ này đặt lên người của người phụ nữ trong ảnh, nhưng trực giác nói cho cô biết, lần đó khi ba cô bị bệnh đã kêu lên hai chữ “Tưởng Di”, chính là tên của người phụ nữ này.
Có lẽ “Tưởng Di” sẽ là mẹ của cô, hay là mẹ của cô đang ở nơi nào?
Đáp án vấn đề này là sau một lần say rượu mà ba cô đã nói cho cô biết. Lần đó bà nội không có ở nhà, ba cô bởi vì thành công khi làm thí nghiệm phóng tên lửa, uống nhiều rượu rồi mới về nhà. Khi đó cô còn nhỏ nhưng cũng chỉ có mình cô phải chiếu cố ba lại vừa nghĩ tới ảnh chụp, miệng nhỏ giọng nói thầm, “Nếu có mẹ thì tốt rồi…”
Ai ngờ ba cô thế nhưng nghe thấy được, nằm ở trên giường cười ha ha, “Đứa trẻ ngốc, mẹ con đã sớm rời đi rồi,”
Nghiêm Chân nhớ rõ chính mình lúc ấy còn nhanh hỏi lại, “Khi nào thì đi vậy ba? Đi đâu thế ạ? Sao bà không đuổi theo đưa mẹ về nhà.”
Ba cô đè nặng cảm giác say, nâng cánh tay lên, xoa đầu cô, “Đuổi theo nhưng là mẹ con không trở lại, mẹ con sẽ không trở lại nữa. Đáng thương nhất là tiểu nha đầu con, khi đó con còn nhỏ như thế,”
Nói xong ba cô vươn hai ngón tay, “Mới hai tháng. Lúc đó con chỉ mới hai tháng thôi.”
Nghiêm Chân còn muồn hỏi nữ nhưng ba cô khoát khoát tay, chung quy không thắng được lực của rượu mà ngủ. Sau khi tỉnh lại thì ba cô cũng không nhớ rõ chình mính đã nói ra cái gì, mà cũng từ đó trở đi Nghiêm Chân cũng không nhắc lại những vấn đề gì liên quan tới mẹ nữa.
“Cháu biết đây là chuyện kiêng dè của nhà chúng ta, bà cùng ba cháu đều không muốn nói ra. Đơn giản cháu cũng sẽ không hỏi lại.” Nghiêm Chân thản nhiên nhớ lại rồi nói.
Mà bà nội vẫn đang nhìn cô lại thở dài một hơi, “Cháu từ nhỏ đã là đứa nhỏ nhu thuận nghe lời, cũng không hỏi bà và ba cháu điều gì về mẹ cháu, có khi nhớ tới bà còn cảm thấy buồn bực. Không nghĩ tới chính cháu đã biết được nhiều như vậy…” Nói tới đây bà nội cười cười, “Xem ra cháu đúng như ba cháu nói, cháu từ nhỏ đã là đứa nhỏ có nhiều tâm sự, chuyện gì cũng để ở trong lòng, khiến người càng thêm buồn bực.”
Nghiêm Chân khẽ nở nụ cười. Kỳ thật cô là có bệnh, là tâm bệnh.
Tâm sự ép tới quá nặng thì sẽ trở thành tâm bệnh. Tâm bệnh được xem là bệnh khó chữa trong y khoa, cho nên từng ấy năm tới nay cô cố gắng làm cho chính mình đừng suy nghĩ nhiều như vậy, cuộc sống vui vẻ là quan trọng nhất. Mà hiện tại, cô vẫn yêu cầu chính mình như vậy.
Nghiêm Chân xoa xoa mặt, “Được rồi bà nội, chúng ta không nói cái này nữa. Bình thuốc này truyền xong rồi, cháu đi kêu y tá đổi bình khác cho bà.”
Nói xong thì đứng lên đi ra ngoài, bước đi giống như không vững vàng như trước, có chút hấp tấp.
Bà nội vừa thấy, chỉ biết cô là cố ý tránh né đề tài này.
Kỳ thật như vậy cũng tốt.
Cô thật sự không cần biết nhiều như vậy, nếu biết thì sẽ hủy đi hạnh phúc hiện tại của cô.
Edit : chucuoiyeu
Đợi đến thời điểm mọi việc rút cuộc cũng khống chế được, Nghiêm Chân đưa bà nội đi ăn cơm. Hai người đi đến đây cực kỳ vội vàng, tiểu gia hỏa kia mang theo đồ ăn vặt ăn trên đường nên bây giờ còn không đói nhưng bà nội đến giờ vẫn chưa có ăn gì.
Trước khi rời đi Nghiêm Chân an bài tiểu gia hỏa kia đi tản bộ cùng với Cố Hoài Việt. Cố tham mưu trưởng từ sau khi cắt chỉ thì cũng không muốn ở trong phòng cho buồn bực, chiều nào cũng đều thừa dịp thời tiết ấm áp mà ra ngoại đi dạo một chút. Hơn nữa còn rèn luyện thân thể, mà còn có vợ đi cùng nên rất tốt.
Cố tiểu tư lệnh vừa nghe xong an bài này thì không vừa ý tý nào, thấy Nghiêm Chân đi thì cũng muốn đi theo.
Nghiêm Chân cười cười, xoay người , xoa xoa khuôn mặt mập mạp của tiểu quỷ kia, “Em xem thủ trưởng có chân bị thương còn không có lành lại, em ở chỗ này thay cô trông chừng, đừng để cho người ta nhân cơ hội mà chạy mất. Đây là tổ chức giao nhiệm vụ cho em, em có hoàn thành được không, bạn học Cố Gia Minh?”
“Em…” Tiểu gia hỏa kia nháy mắt mấy cái, có chút khó xử lại có chút do dự.
Nghiêm Chân thấy thế hỏi lại một câu nữa, “Có thể hay là không thể?”
“Có thể.” Tiểu gia hỏa kia ủ rũ đáp một câu.
Nghiêm Chân vui sướng, hướng Cố tham mưu trưởng đang đọc sách ở một bên mà trừng mắt nhìn. Cố Hoài Việt nhìn một lớn một nhỏ này, hơi có chút đâu đầu.
Sống cùng phụ nữ cùng “tiểu nhân” là rất gian nan đây, anh sẽ cố gắng bảo toàn mạng sống!
Ngồi ở trong quán ăn ở bên ngoài bệnh viện, Nghiêm Chân gọi cho bà nội một chén canh ấm rồi thêm cho bà một chén vằn thắn. Đem vằn thắn cùng nước canh ấm đổ ra, ăn vào cực kỳ thoải mái. Khoảng thời gian Cố Hoài Việt nằm trong bệnh viện, Nghiêm Chân thường đến bên này ăn, cùng bà chủ ở đây cũng quen thuộc. Cơm nước xong, Nghiêm Chân cùng bà nội đi trở về.
Đường về này cũng rất thong thả, bà nội ở một bên tùy ý để Nghiêm Chân đỡ mà cảm thán., “Nhìn đến hai đứa ở chung tốt như vậy, bà cũng an tâm.”
Nghiêm Chân có chút ngượng ngùng, “Bà nội.”
Bà nội liếc mắt dò xét cô một cái, “Đều là người đã kết hôn, da mặt còn mỏng như vậy.” Cười cười rồi bà nội cũng nói. “Trước đó bà cố ý để bác cả cháu đưa bà đến Cố Viên, thấy được một mặt khác của mẹ chồng cháu.”
“A, bà nội … bà có việc gì sao?”
“Kỳ thật là bà đang có tâm tư. Lẽ ra hai đứa đã lấy giấy chứng nhận kết hôn, đối với cháu cũng là một người cháu gái của bà, ba nghĩ như thế nào cũng phải náo nhiệt vui mừng mà đem cháu gả ra ngoài. Cho nên bà hướng mẹ chồng cháu đề xuất, sau khi chờ Hoài Việt khỏe lên, tìm thời gian thích hợp mà tổ chức hôn lễ. Không cần khách sạn cao cấp hay gì, bà chính là muốn nhìn thấy được bộ dạng của cháu khi mặc áo cưới.” Nói xong bà nội đứng lại, thời gian trôi qua khiến cho nếp nhăn nơi đôi mắt bà càng nhiều, bà đang nhìn cô, có chút chờ mong lại có chút thương cảm, “Cháu như thế này cũng là xinh đẹp lắm rồi, ba cháu ở thời điểm đó đã nói rằng chờ cháu lớn lên lập gia đình không chừng sẽ rất xinh đẹp. Đáng tiếc, hắn đi sớm quá, nhìn không được. Cho nên người hãy để cho bà nội nhìn thấy ngày này, có đi thì cũng có thể còn nói cho ba cháu biết được.”
Nghiêm Chân không khỏi có chút động lọng, mũi cảm thấy hơi chua xót, “bà nội, bà vẫn còn khỏe thế này sao lại nói ra câu cuối ghở thế chứ, bà nhất định sẽ sống đến trăm tuổi.”
Bà nội ha ha nở nụ cười, “Người càng già càng cam chịu số phận, càng già càng nhìn thông suốt được mọi thứ. Bà nói điều này không phải là làm cháu khổ sở, bà muốn tự tay giao cháu cho một người tốt để bà yên tâm là được rồi.”
Nghiêm Chân bình phục cảm xúc, “Bà nội, bà yên tâm. Mẹ so với bà còn sốt ruột hơn nữa, bà không biết trước đó vài ngày mẹ còn đem con đi xem áo cưới. Đều đã quyết định rồi, nếu không phải…”
Nếu không phải anh đi đến khu thiên tai, có lẽ ngày đã sớm định ra rồi. Nếu không phải anh bị thương, có lẽ hôn lễ của bọn họ sớm đã xong xuôi rồi.
Bà nội tự nhiên hiểu được, nhìn cô vui mừng mà cười cười, “Bà biết Tiểu Cố bị thương còn phải chờ mấy ngày nữa mới có thể tốt lên được, các cháu không nói sợ bà lo lắng thì bà sẽ không hỏi. Chủ yếu là Tiểu Cố bị thương không làm cho bà thất vọng, mẹ chồng cháu nói có cháu ở bên cạnh Tiểu Cố thì bọn họ cảm thấy an tâm hơn nhiều. Cháu không biết bà nghe xong điều này thi vui như thế nào đâu…” Nói xong lời cuối cùng bà nội lại có chút nghẹn ngào, Nghiêm Chân không khỏi nắm chặt lấy tay bà.
“Bà nội.”
Nghiêm Chân biết, bà nội yêu thương Cố Hoài Việt hơn phân nửa là vì ba của cô đã lưu lại cho bà sự tiếc nuối.
Thời điểm ba cô tham gia quân ngũ kỳ thật vẫn bề bộn nhiều việc, cũng không có nhiều thời gian ở bên ngườicô. Ba cô đối với cô vẫn cảm thấy thua thiệt, thời gian rảnh rỗi luôn ở cùng cô, mua đường cho cô ăn. Khi đó Nghiêm Chân thích ăn chất có đường y như con thỏ nhỏ vậy, nồng đậm hương sữa hòa tan trong miệng, hương vị ngọt ngào nói không nên lời.
Cô vẫn cảm thấy bọn họ sống nương tựa lẫn nhau như vậy rất tốt, thẳng cho đến một lần ba cô bị bệnh nặng.
Cả người ba cô rất khó chịu khi nằm trên giường bệnh, không thể nhúc nhích. Cô nhìn bà nội cầm khăn mặt đứng ở một bên mà đau lòng, cô phải nhắc bà nội mới đưa khăn tới lau mồ hôi cho ba cô, ba cô thần chú không rõ ràng nhưng lại đem bà nội kêu thành tên của một người khác, lôi kéo tay của bà nội với giọng khàn khàn mà kêu một cái tên.
Đó là lần đầu tiên Nghiêm Chân nghe được cái tên kia, cô cho tới bây giờ chừng từng thấy ba của cô đau đớn đến triệt nội tâm như vậy mà kêu tên một người, miệng còn không ngừng nói đi nói lại, thực xin lỗi… thực xin lỗi. Thẳng đến khi bà nội cũng đáp trả cho tới khóc, cầm khăn lau mặt lau mồ hôi trên trán thì ba cô mới an ổn lại, uống xong thuốc thì nằm ngủ vùi.
Sau đó cô hỏi bà nội đó là ai, bà nội nhất định không chịu nói. Nhưng kỳ thật cô khi đó cũng ít nhiều đoán được, thời điểm ở cùng bà nội và ba cô cũng không biết được đó là ai, cô ở trong sách của ba cô nhìn thấy ảnh chụp của một người phụ nữ xa lạ, bộ dạng của người phụ nữ này rất mỹ lệ, mặt mày thản nhiên có chút u buồn. Nhưng Nghiêm Chân vẫn không biết tên của người phụ nữ này, sau ảnh chụp cũng không có lưu lại lời nào, nếu không phải ba của cô trong lúc hôn mê nói ra tên của người phụ nữ đó thì cô có lẽ vĩnh viễn cũng sẽ không biết.
Bỗng nhiên bà nội cầm lấy tay cô, Nghiêm Chân lấy lại tinh thần mà nghe bà nội nói, “Lúc trước cháu cùng Tiểu Cố kết hôn có phải là do bị bà già này bức hay không?”
Nghiêm Chân có chút xấu hổ thừa nhận, cũng không nói gì.
Bà nội thở dài, “Kỳ thật trong lòng bà cũng rõ ràng, cũng không muốn cháu nhanh như vậy đã mang về nhà đối tượng muốn kết hôn cùng. Ngày đó cháu nói cho bà mà trong lòng bà cũng cảm thấy bất an. Thẳng đến khi thấy được Tiểu Cô, không biết như thế nào lại buông xuống tâm trạng lo lắng bất an đó, nói đến đây cũng thật là kỳ quái.”
Nghiêm Chân cảm thấy buồn cười, “Đó là bà chịu ảnh hưởng từ ba cháu, cảm thấy người mặc quân trang chính là người tốt.”
Bà nội vỗ nhẹ tay cô một chút, “Theo như lời cháu nói thì bà cũng không thể đem cháu tùy tiện gả cho một người quân nhân được, duyên phận đến thì muốn ngăn cũng không ngăn được. Cháu có thấy hai người hiện tại không phải rất tốt sao,vừa nãy còn….”
Bà nội nói còn chưa dứt lời, Nghiêm Chân liền đưa tay bịt miệng của bà nội, sẵng giọng, “Bà nội, bà thế nào mà lại cùng Gia Minh giống nhau thế.”
Bà nội thấy thế nhưng không thể trách, “Cùng Gia Minh giống nhau là làm sao đây hả? chẳng phải nói là cháu cũng thích sao.” Nói xong bỏ tay cô ra mà đi dần về phía trước.
Nghiêm Chân đứng ở đằng sau lo lắng suống, dậm chân một cái rồi cũng đi theo vào…
……………….
Trong phòng bệnh luôn luôn là nơi im lặng nhưng hôm nay trong phòng bệnh của Cố tham mưu trưởng có thể nói là như chưa từng có náo nhiệt như vậy. Cố Hoài Việt ngồi ở đầu giường đọc báo chí một bên để ý đến một lớn một nhỏ ở cuối giường đấu võ mồm.
“Cô xấu lắm. Cô thế nhưng đi lại.” Tiểu gia hỏa kia đỏ mặt tức giận nhìn Đồ quân y Đồ Hiểu.
Đồ quân ý đăc ý dào dạt, “Tiểu quỷ, chiến thuật của cháu không tinh thì không thể trách được kẻ thù vây quanh cháu như sủi cảo thế đâu nhé. Được cá này mất cái khác nhưng với người quân nhân thì là tối kỵ nha, hãy cố gắng học tập ba của cháu, ba của cháu vẫn còn là một tham mưu trưởng mà, ánh mắt của cháu lại chuyển đến người nào vậy.”
“Cô chơi gian” Đôi mặt với một loạt câu nói của bác sĩ Đồ, tiểu gia hỏa kia là lần đầu tiên trong cuộc đời gặp phải. Khuôn mặt đáng thướng nhìn về phía Cố Hoài Việt với ánh mắt, “Thỉnh cầu hỏa lực trợ giúp.”
Nếu là ngày thường Cố Hoài Việt khẳng định là không để ý tới, nhưng lúc này thì không được rồi. Đồ quân y vừa rõ ràng mới đem hai cha con bọn họ thành “Một người vinh danh thì cả họ cũng được vinh danh” thì rất tổn hại đến anh mà.
Anh buông tờ báo xuống, liếc mắt nhìn Đồ Hiểu một cái, “Gia Minh vừa học chơi cờ vua, cô không thể nhường thằng bé được sao?”
Đồ Hiểu giơ một ngón tay tỏ vẻ cự tuyệt, “tôi đây đối với thằng bé không thể cản trở sự chỉ bảo được, không thất bại thì không thể nào thành công, trong hy sinh có thắng lợi mà.”
Xem ra là rất có đạo lý, Cố Hoài Việt yên lặng thu hồi tờ báo, chắp tay sau lưng đi đến chiến trường chém giết của hai người nào đó. Anh dùng chân đá đá cái mông nhỏ của tiểu gia hỏa kia.
Tiểu gia hỏa kia ngay lập tức ôm lấy chân của anh, “Thủ trưởng, đánh bại cô ấy đi.”
“Cha con cùng ra trận chinh chiến này sao?” Đồ Hiểu một bên bày cô một bên có chút suy nghĩ mà nói, “Nếu không sắp xếp lại một chút nhé?”
Cố Hoài Việt dùng ánh mắt ý bảo cô tiếp tục nói đi.
Đồ Hiều nhất thời hai mắt tỏa sáng nhìn Cố Gia Minh, “Đem tiểu quỷ nhà anh cho tôi mượn về nhà chơi hai ngày, mang về cho bố mẹ tôi xem, bọn họ mỗi ngày đều nhắc tới cháu ngoại.”
Tiểu gia hỏa kia đề cao cảnh giác trừng mắt nhìn một cái, sau đó lại lập tức trở lại đôi mắt lưng tròng nước nắm chặt quần áo Cố Hoài Việt.
Tham mưu trưởng trầm ngâm một lát rồi gật gật đầu, “Cũng được…”
Nghe vậy Đồ Hiểu lập tức kích động không thôi, tiểu gia hỏa kia thì bị dọa cho mở to hai mắt. Cô Hoài Việt liếc mắt nhìn hai người, cười nhạt, “Chỉ cần cô không sợ bác trai và bác gái thúc giục càng nhanh hơn thì được, tôi không sao cả.”
Đồ quân y lập tức ủ rũ, cũng không có tinh thần chơi cờ. Cô vốn chơi cờ rất tốt, cùng tiểu gia hỏa này là người tám lạng kẻ nửa cân rồi, gặp phải một người lính am hiểu bày trận này thì đúng là không nơi dụng võ rồi.
Đồ Hiều phiền chán đầy bàn cờ, “Không được.”
Cố Hoài Việt nhìn Đồ quân y, “Làm sao vậy?”
Đồ Hiểu vừa mới tiễn mái tóc dài… giờ là một quả đầu với mái tóc ngắn, “Phiền.”
Cố Hoài Việt nghe vậy không khỏi nở nụ cười, xem ra cô nàng này cùng con khỉ của Thẩm gia kia thật sự là một đơi, ngay cả động tác nhỏ như vậy đều giống nhau như đúc, “Người làm cho cô phiền lại không ở chỗ này, cảm xúc này của cô cũng không đúng rồi.”
Đồ Hiểu trừng mắt nhìn anh một cái, thật đúng là không thể phản bác lại được rồi. Cô đang phiền chính là phiền vì điều này, thấy con khỉ của Thẩm gia thì cô cảm thấy phiền, nhìn không thấy thì cô cảm thầy phiền hơn nữa.
“Anh còn nói anh ấy không trốn tôi sao?”
“Cái đó tôi cũng không biết.” Cố Hoài Việt vẫn nói, “Nhưng nghe nói gần đây sư đoàn D đang phải chuẩn bị cho đại hội trù bị nên hắn hẳn là tương đối bận.”
Đồ Hiểu im lặng một lúc sau mới nó, “Tổn thương của anh ấy có thể lành được không?”
Cố Hoài Việt gật đầu, trầm mặc một lúc lâu rồi mới nói, “Cho hắn một chút thời gian. Một người quân nhân luôn mang trên mình một tổn thương nhất định, bất luận là một người quân nhân như thế nào mà nói thì đều đau như cắt.”
“Vậy anh ấy như thế nào mà không chết?” Đồ Hiểu tức giận nói, “Đàn ông các anh cũng thực sự là… tham gia quân ngũ thì giỏi lắm sao, người nào cũng có khoảng thời gian yếu đuối của mình. Anh cho bản thân mình khối thuốc nổ vây quanh xem anh còn đứng bất động được không.”
Cố Hoài Việt nghe ví dụ như vậy thì nở nụ cười, quay đầu nghĩ lại nhưng phát hiện một cách pha trò giống như Thẩm Mạnh Xuyên, bởi vì bọn họ là hai người giống nhau.
“Sớm biết rằng tôi cùng Nghiêm Chân đã học được một chiêu.”
“Cái gì?” Anh hiếu kỳ hỏi lại.
“Tôi tìm anh ấy khóc lóc không cho anh ấy đi.”
Nhưng mà hiện tại cô phiền đến mức cô muốn nhức cả đầu lên rồi, “Không chơi nữa, đi làm việc đây.” Nói xong liền xoa mặt tiểu quỷ kia một cái, bị cậu bé trừng một chút thì mới cúi đầu rời đi.
Cố Hoài Việt nhìn chằm chằm cánh cửa bị Đồ Hiểu đóng lại thì thất thần trong chốc lát, thản nhiên cười cười, xoay người lại nhìn tiểu quỷ kia, “Thế nào? Hết giận chưa?”
Nhìn bộ dạng Đồ quân y mặt xám mày tro khiến cho tiểu gia hỏa kia cười khanh khách.
Cố Hoài Việt khõ lên trán con trai, cúi đầu nhìn cậu bé, “Cái này gọi là đánh rắn phải đánh giập đầu, là vấn đề chiến thuật. Chờ con trưởng thành mới có thể hiểu được.”
Tiểu gia hỏa kia chu miệng, phản bác còn chưa nói ra được thì chợt nghe có tiếng đập cửa truyền tới. Cố Hoài Việt hếch cằm lên, ý bảo tiểu quỷ kia đi ra mở cửa.
Người đến làm cho Cố Hoài Việt cảm thấy ngoài ý muốn, anh không khỏi đứng lên, đi về phía cửa.
Mà Tưởng Di thiếu chút nữa thì đã đẩy cửa vào thì đang đứng ở nơi đó cùng tiểu gia hỏa Cố Gia Minh mắt to trừng đôi mắt nhỏ.
Tưởng Di cúi đầu nhìn vào cặp mắt to tròn xoay chuyển kia của tiểu gia hỏa Cố Gia Minh trong chốc lát, sau đó khó khăn lắm mới khôi phục lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn Cố Hoài Việt đang đứng ở phía sau cậu bé. Để ý sơ qua mái tóc của anh, lộ ra một nét tươi cười khéo léo, “Không quấy rầy đến giờ nghỉ ngơi của cậu chứ?”
Cố Hoài Việt giật mình một chút, mới mời Tưởng Di vào trong phòng, “Không có đâu ạ, mời dì vào.”
Tưởng Di mỉm cười gật gật đầu, đi vào trong phòng bệnh. Cố Hoài Việt xoay người xoa xoa đầu tiểu quỷ kia, “Con đi tìm dì Đồ Hiểu chơi đi.”
Tiểu gia hỏa kia không muốn đi nhưng nhìn Tưởng Di lại không hiểu sao mà có chút mâu thuẫn. Đành phải ngậm miệng, đi tìm Đồ quân y thôi.
Cố Hoài Việt rót cho Tưởng Di một ly trà.
Tưởng Di nửa đứng nửa ngồi nhận lấy ly trà, “Đừng phiền toái như vậy, dì tới muốn nhìn cháu xem bệnh tình của cháu như thế nào rồi thôi.
Cố Hoài Việt chậm rãi ngồi xuống bên cạnh, “Không có gì lớn đâu ạ, cháu đã tốt lên rất nhiều rồi.”
“Nói thì nói như vậy, bị thương vào tận gân cốt thì phải tĩnh dưỡng cho thật tốt vào. Các cậu tham gia quân ngũ thì một năm chỉ có được vài ngày nghỉ ngơi, hiện tại cậu có thể khuếch đại cho nó lớn thêm một chút mà nghỉ ngơi một thời gian đi.”
Cố Hoài Việt cười nhẹ, “Dì thật là, nhưng để cho dì lo lắng cho cháu thế này thì cháu cũng có chút băn khoăn.”
Tưởng Di cười cười, “Vô phương thôi, ba Kiều Kiều với ba cậu nói thế nào cũng là bạn chiến hữu nhiều năm, ngẫu nhiên nghe Mạnh Xuyên nhắc tới thương thế của cậu nên để dì tới thăm cháu một chút. “ Nói xong cầm ly trà lên uống, có chút suy nghĩ khi uống ngụm trà.
Kỳ thật Tưởng Di cũng đang lừa gạt một chút thôi, tuy rằng Thẩm Nhất Minh có ý tứ này nhưng thúc đẩy bà tới đây vẫn là con gái của mình. Thẩm Mạnh Kiều nghe nói Cố Hoài Việt bị thương thì rất lo lắng, nhưng lại ngại việc tình cảm không tiến được mà còn đến đây, đành phải để cho người làm mẹ như bà đến đây.
Tưởng Di buông ly trà xuống nhìn xung quanh một vòng, “Trong nhà chỉ có mình tiểu quỷ kia ở trong này cùng cậu thôi sao?”
Cố Hoài Việt lắc đầu, “Nghiêm Chân ở chỗ này với cháu, tiểu tử kia hôm nay mới cùng bà nội của Nghiêm Chân tới đây, hai ngày nữa thì phải trở về.”
Tưởng Di gật đầu, Nghiêm Chân là người vợ thứ hai của Cố Hoài Việt. Không biết như thế nào, nhắc tới tên người này thì Tưởng Di lập tức đã nghĩ tới khuôn mặt của cô ấy, thanh tú nhu hòa, hẳn là một người có tính tình dịu dàng.
Bởi vì không thường gặp mặt, nói xong những lời khách sáo thì nhất thời sẽ miễn cưỡng có chút tẻ ngắt. Đúng lúc này thì ở hành lang ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một giọng nói thanh thúy, Cố Hoài Việt nghe xong mà cười cười.
“Là tiểu tử kia, hẳn là thấy Nghiêm Chân cùng bà nội.”
Tưởng Di cũng đứng lên, mỉm cười, “Bọn họ đã trở lại rồi sao? Dì thật ra cũng muốn gặp họ.”
Nói xong đi theo Cố Hoài Việt đi ra ngoài, nhưng vừa bước ra cửa phòng bệnh thì thấy hai người đang đi trước cười nói, Tưởng Di không khỏi đứng chôn chân ngay tại chỗ.
Nghiêm Chân hiển nhiên cũng nhìn thấy bọn họ, căn bản là cô đang cùng tiểu gia hỏa kia cười nói, đợi đến khi đến gần mới thấy rõ ràng người đứng bên cạnh Cố Hoài Việt là ai, nét tươi cười trên môi liền cứng ngắc. Mắt trợn trừng, cơ hồ là có chút ngạc nhiên nhìn Tưởng Di. Quả táo cầm trong tay cũng dần rớt xuống đất, một quả táo màu hống giống như một hạt châu rớt xuống trên hành lang.
Nghiêm Chân bất chấp mà quay đầu lại nhìn bà nội. Mà bà nội cũng đứng chôn chân tại chỗ, giống như không có chút phản ứng gì vậy.
Cố Hoài Việt sâu sắc phát hiện ra điều gì đó, nói tiểu gia hỏa kia đi lặt quả táo vừa bị rớt xuống, còn chính mình đi qua ôm lấy bờ vai Nghiêm Chân, “Làm sao vậy?”
“Em … Em..” Cô nhìn vào ánh mắt của anh, Nghiêm Chân cố gắng trấn định mình, “Em không sao…. Nhưng… nhưng bà nội…”
Nghiêm Chân chưa nói xong nhưng cảm giác được thân thể bà nội ở sau mình có chút nghiêng ngả, đứng không vững nữa.
Cố Hoài Việt nhìn sắc mặt trắng bệch của bà nội cùng với hô hấp không ổn định của bà, thì mày nhăn lại, “Anh đem bà nội đỡ vào trong , em đi kêu bác sĩ đi.”
Thấy cô vẫn đứng trố mắt như vậy, Cố Hoài Việt không khỏi đem giọng nói nhấn mạnh lên, “Nghiêm Chân.”
Nghiêm Chân đột nhiên hoàn hồn, nói được sau đó xoay người chạy nhanh như bay đi tìm Đồ Hiểu.
Mà Tưởng Di vẫn đứng tại chỗ giống như đã ngừng hô hấp rồi, làm cho người ta không phát hiện ra sự tồn tại của bà ấy. Sauk hi Cố Hoài Việt đỡ bà nội vào nhà thì bà mới ấy mới sực tỉnh lại, hít một hơi thật sâu, hai huyệt thái dương đột nhiên cảm thấy đau.
Lại gặp mặt.
Cách biệt hơn hai mươi năm, lại gặp mặt lần nữa.
Chương 58
Edit : chucuoiyeu
Khi bác sĩ đến thì hô hấp của bà nội cũng đã có xu hướng ổn định trở lại, sau khi trải qua kiểm tra đơn giản, xác định không có gì trở ngại, chỉ đơn giản thiếu dưỡng khí nên chỉ cần chuyền vài chai nước là được.
Nhìn khuôn mặt của bà nội dần dần hồng nhuận lên, Nghiêm Chân có chút lo lắng hỏi bác sĩ, “Thật sự không có vấn đề gì?”
Bác sĩ trẻ tuổi cười cười, “Không có việc gì, là cung cấp máu không đủ là cho hô hấp có chút khó khăn thôi. Huyết áp của bà ấy có chút cao, phương diện này cần phải chú ý một chút, đừng để cho bà ấy chịu nhiều kích thích quá.”
Nghiêm Chân gật gật đầu.
Đồ Hiểu đưa bác sĩ rời đi. Nghiêm Chân đứng ở bên giường, trừ bỏ thay bà nội dịch dịch góc chăn đang bị rớt ra ngoài, thời gian còn lại vẫn không nhúc nhích. Tiểu gia hỏa kia cũng nhìn cô, cũng không dám nói lời nào.
Cố Hoài Việt thu xếp cho tiểu gia hỏa kia, đi qua ôm lấy bả vai của Nghiêm Chân, “Nghiêm Chân.”
Nghiêm Chân phục hồi lại tinh thần, nhìn anh.
“Đừng lo lắng, bà nội không có việc gì.”
“Em biết.” Cô cầm tay anh, “Cảm ơn anh.”
Cố Hoài Việt bật cười, “Em nói cái ngốc gì thế.”
Nghiêm Chân cười nhẹ, không có phản bác.
Đợi đến khi hô hấp của bà nội trở nên đều đều hơn, Nghiêm Chân mới quay đầu, nhìn Cố Hoài Việt mà nói, “Hoài Việt, em còn chưa từng có nói qua cho anh biết nhiều chuyện, em nghĩ rằng nếu có thể vĩnh viễn không cần những lại những việc đó. Nhưng hiện tại không giống như vậy….” Dừng lại một chút, cô còn nói, “Cho nên anh trước cho em một thời gian được không? Chờ em đem vấn đề này xử lý xong rồi lại cho anh nghe.”
Cố Hoài Việt nhìn cô, có chút lo lắng,”Anh sẽ không miễn cưỡng em, cho nên em cũng đừng bắt buộc chính mình.”
Nghiêm Chân nhanh chóng cầm lấy tay anh, xem như đáp ứng.
Ngoài hành lang, Tưởng Di có chút bất an, hai tay giao vào nhau mà đi qua đi lại. Thẳng đến khi cửa phòng bệnh mở ra, thấy Nghiêm Chân từ bên trong đi ra mới cuống quít chạy tới.
“Sao, thế nào rồi?”
Nghiêm Chân nhìn Tưởng Di, không biết nên dùng ngữ khí như thế nào để trả lời vấn đề của bà ấy. Nhưng biểu tình trên mặt Tưởng Di quá mức vội vàng, loại tâm tình lo lắng này khiến Nghiêm Chân cảm động lây, cho nên giờ phút này cô cũng chỉ khản giọng trả lời một câu, “Không có việc gì.”
“Vậy là tốt rồi.” Tưởng Di yên lòng.
Thấy bà ấy lập tức thoải mái trở lại, Nghiêm Chân không khỏi muốn cười, “Cảm ơn dì đã đến thăm Hoài Việt, bà nội cháu thân thể không có được khỏe, chậm trễ đến sự tiếp đón với dì thì mong được thứ lỗi.” Nói xong cô như muốn xoay người rời đi.
Tưởng Di lanh tay lẹ mắt giữ chặt lấy cánh tay của cô, “Nghiêm Chân.”
Nghiêm Chân đứng nguyên tại chỗ, không nhúc nhích, “Dì còn có việc gì sao?”
Tưởng Di nhìn cô, mở miệng có chút khó khăn, “Dì nghĩ… dì nghĩ vào thăm bà ấy. Cháu xem được không?”
Nghiêm Chân vẫn chưa trả lời, dùng một đôi mắt bất hòa nguyên bản là ôn hòa nhưng giờ phút này lộ ra không chút nào che dấu mà còn thật sự dừng ở trên người bà ta, loại đối diện cho cho đến tận đáy lòng này khiến cho Tưởng Di cảm thấy có chút vô thố, “Nếu không tiện… dì đây…. Dì đây…”
“Không có gì không tiện cả.” Nghiêm Chân đáp lại ngay, đối diện với khuôn mặt giật mình của Tưởng Di mà nói, “Nhưng cháu nghĩ vì sức khỏe của bà nội, dì vẫn là không nên gặp bà ấy là tốt nhất.”
“Nghiêm Chân, dì….” Tưởng Di nhìn biểu tình có chút hờ hững của Nghiêm Chân, không biết nên nói cái gì đó.
Nghiêm Chân nhìn bà ấy rồi nói, “Nói thật từ khi gặp qua dì một lần thì sau này cháu vẫn cố ý không muốn để cho bà nội thấy dì. Bởi vì dù sao có một số việc dì không nhớ rõ nhưng chúng ta còn nhớ rõ.” Nói xong lời này cô bỗng nhiên cười cười, như là tự giễu, “Có đôi khi dễ quên thật sự là một chuyện hạnh phúc nhất.”
Lời nói của cô có sự châm chọc rõ ràng như thế, Tưởng Di muốn cho mình nghe không rõ cũng không thể được, vẻ mặt không khỏi có chút xấu hổ.
Trầm mặc trong giây lát, Tưởng Di mới chần chờ mở miệng, “Nghiêm Chân, dì nghĩ khả năng cháu có thể có chút hiểu lầm, dì với bà nội cùng ba của cháu…”
“Mời dì không cần nhắc tới ông ấy.” Nghiêm Chân bỗng nhiên đánh gãy lời của Tưởng Di, không để ý đến vẻ kinh ngạc của Tưởng Di mà lặp lại một lần nữa, “Mời dì đừng tùy ý nhắc đến ba của cháu.” Bởi vì bà thật sự không đủ tư cách.
Tưởng Di có lẽ chưa từng dự đoán được, không lâu trước bà còn cho rằng cô gái trước mặt này dịu dàng ôn hòa lại có thể dùng thái độ cứng rắn như thế để nói chuyện với mình.
Đây không phải là thời cơ tốt để nói chuyện, bà chậm rãi hoàn hồn, vuốt lại lọn tóc ở bên tai, ý đồ che lấp đi thần thái không được tự nhiên của mình, “Được rồi… vậy… ta đi về trước.”
Nghiêm Chân hơi hơi gật gật đầu, nhìn không chớp mắt, tùy ý để bà ấy đi qua trước mặt mình.
Nghiêm Chân biết, trong trận đấu sức này cô đã thắng, không cần tốn nhiều sức.
Nhưng Nghiêm Chân đồng thời cũng hiểu được, giờ phút này cô so với trước kia đều phải chanh chua hơn nữa.
Thời điểm cô trở lại phòng bệnh thì bà nội đã tỉnh lại, tiểu gia hỏa kia đang ngồi ở bên đầu giường cười nói cùng bà nội. Thân thể của bà nội có chút suy yếu, còn phải khôi phục lại tinh thần mà ứng phó với tiểu quỷ này nữa.
Trong chốc lát Cố Hoài Việt đi qua, xách sau áo tiểu quỷ kia mà kéo đi ra ngoài, thấy Nghiêm Chân đẩy cửa vào thì dừng lại cước bộ, “Em đã trở lại rồi à?”
“Vâng.” Nghiêm Chân sờ sờ mặt, từ trong tay anh đón lấy tiểu tử kia, “Hai người tính đi đâu vậy?”
Cố Hoài Việt rũ mắt nhìn Nghiêm Chân thay mình sửa sang lại áo khoác cho con trai, “Anh đem thằng bé giao cho Đồ Hiểu, để cho cô ấy mang theo Gia Minh về nhà ngủ một đêm.”
Thứ nhất là vì ở trong bệnh viện sợ tiểu gia hỏa kia ngủ không tốt, thứ hai là phát sinh nhiều việc ngoài dự tính sợ ảnh hưởng đến thằng bé.
Nghiêm Chân tự nhiên hiểu được băn khoăn của anh, thay tiểu gia hảo kia sửa sang lại quần áo sau đó hôn lên hai má đang phồng lên vì tức giận kia, “Gia Minh nghe lời, không khéo sinh bệnh thì phải ở mãi trong bệnh viện đó, chờ ngày mai dì Đồ đi làm thì dì ấy sẽ lại đưa em đến đây.”
Tiểu gia hỏa không vừa ý mà nói, “Vậy cô cũng sinh bệnh sao? Cũng không phải là luôn ở trong bệnh viện đợi đấy thôi.”
Nghiêm Chân nhất thời không biết nói gì.
Cố Hoài Việt búng lên trán cậu bé, “Cố Gia Minh, phục tùng mệnh lệnh.”
Tiểu gia hỏa kia chu miệng, không tình nguyện đi theo Cố Hoài Việt đi ra ngoài.
Nghiêm Chân nhìn bóng dáng hai người, thản nhiên nở nụ cười.
Phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng ho khan nhỏ của bà nội, Nghiêm Chân phục hồi lại tinh thần, bước nhanh đến bên giường bệnh.
“Bà nội, bà tỉnh rồi à?”
Bà nội gật gật đầu, “bà ngủ không sâu. Người già vẫn ngủ ít như vậy, muốn ngủ nhiều cũng khó.”
Nghiêm Chân cười cười, vẫn thay bà dịch dịch góc chăn. Bà nội nhìn cô làm tất cả, cuối cùng chậm rãi vương tay ra, cầm lấy tay của cô.
“Người đó đi rồi?”
“Vâng.” Nghiêm Chân cố gắng làm như không có việc gì vậy, “Bà có chỗ nào không thoải mái hay không, chúng ta ở trong bệnh viện nên kêu bác sĩ cũng tiện.”
Bà nội hơi lắc lắc đầu, nhìn ánh hoàng hôn dần tắt ngoài cửa sổ, “Một chuyến đi này của ta thực là không nên đi, mang phiền toái tới cho hai đứa thì không nói, còn không nghĩ sẽ gặp lại người đó.”
“bà nội.” Nghiêm Chân cầm lấy tay bà nội, “Bà đừng nói như vậy, cháu cùng Hoài Việt đều rất muốn bà cùng Gia Minh tới đây. Hai người tới đây thì chúng cháu rất vui. Về phần chuyện của anh ấy, là đã đoán trước được rồi, bà nội đừng để ở trong lòng.”
“Bà biết.” Bà nội trái lại lại vỗ vỗ tay của cô, “Nhưng.. TƯởng Di…”
“Cháu cũng biết.” Nghiêm Chân rất hợp thời nói tiếp lời của bà, không cho bà nội nói nhiều, “Cháu đều hiểu được.”
“Cháu điều biết rõ sao?” Bà nội chưa từng cùng cô nói qua chuyện này, giờ phút này nghe cô nói như vậy, tự nhiên là có chút kinh ngạc, cố gắng khởi động nửa người trên mà hỏi, “Cháu… cháu làm sao mà biết được?”
Nghiêm Chân bật cười nhà bà nội,, “Bà nội đừng có gấp như vậy, trước nghỉ ngơi cho tốt đã.”
Nhưng bà nội cũng không làm gì, chính là sốt ruột cầm lấy tay của cô mà hỏi, “Cháu đều biết bà đang nói cái gì sao?”
Nghiêm Chân không chút nghi ngờ nếu bà nội đứng trên mặt đất, khẳng định đã bắt đầu dậm chân rồi.
Cô không khỏi có chút bất đắc dĩ, “Bà cùng ba cháu luôn coi cháu là đứa nhỏ, kỳ thật cháu đã là người trưởng thành rồi, chuyện nên biết đều đã biết được.” cô thấy được bà nội sốt ruột hơn vì cô không nói trọng điểm, Nghiêm Chân cười nhẹ, “Bà nội, cháu từng ở trong sách của ba cháu thấy được ảnh của người phụ nữ đó.”
Đó là ảnh chụp của hai người, trong ảnh chụp người đàn ông mặc một thân quân trang đơn giản, không tính là anh tuấn khôi ngô nhưng trên khuôn mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc.
Đó chính là ba của cô.
Nghiêm Chân đoán rằng, bà của cô sở dĩ cười vui vẻ như vậy có lẽ là vì người phụ nữ trong lòng. Diện mạo người phụ nữ được ông ấy ôm trong ngực kia phi thường xinh đẹp, bên miệng còn có nụ cười thản nhiên tươi tắn.
Thời điểm Nghiêm Chân nhìn thấy ảnh chụp thì đã biết đến từ “mẹ” rồi. Cô không dám đem từ này đặt lên người của người phụ nữ trong ảnh, nhưng trực giác nói cho cô biết, lần đó khi ba cô bị bệnh đã kêu lên hai chữ “Tưởng Di”, chính là tên của người phụ nữ này.
Có lẽ “Tưởng Di” sẽ là mẹ của cô, hay là mẹ của cô đang ở nơi nào?
Đáp án vấn đề này là sau một lần say rượu mà ba cô đã nói cho cô biết. Lần đó bà nội không có ở nhà, ba cô bởi vì thành công khi làm thí nghiệm phóng tên lửa, uống nhiều rượu rồi mới về nhà. Khi đó cô còn nhỏ nhưng cũng chỉ có mình cô phải chiếu cố ba lại vừa nghĩ tới ảnh chụp, miệng nhỏ giọng nói thầm, “Nếu có mẹ thì tốt rồi…”
Ai ngờ ba cô thế nhưng nghe thấy được, nằm ở trên giường cười ha ha, “Đứa trẻ ngốc, mẹ con đã sớm rời đi rồi,”
Nghiêm Chân nhớ rõ chính mình lúc ấy còn nhanh hỏi lại, “Khi nào thì đi vậy ba? Đi đâu thế ạ? Sao bà không đuổi theo đưa mẹ về nhà.”
Ba cô đè nặng cảm giác say, nâng cánh tay lên, xoa đầu cô, “Đuổi theo nhưng là mẹ con không trở lại, mẹ con sẽ không trở lại nữa. Đáng thương nhất là tiểu nha đầu con, khi đó con còn nhỏ như thế,”
Nói xong ba cô vươn hai ngón tay, “Mới hai tháng. Lúc đó con chỉ mới hai tháng thôi.”
Nghiêm Chân còn muồn hỏi nữ nhưng ba cô khoát khoát tay, chung quy không thắng được lực của rượu mà ngủ. Sau khi tỉnh lại thì ba cô cũng không nhớ rõ chình mính đã nói ra cái gì, mà cũng từ đó trở đi Nghiêm Chân cũng không nhắc lại những vấn đề gì liên quan tới mẹ nữa.
“Cháu biết đây là chuyện kiêng dè của nhà chúng ta, bà cùng ba cháu đều không muốn nói ra. Đơn giản cháu cũng sẽ không hỏi lại.” Nghiêm Chân thản nhiên nhớ lại rồi nói.
Mà bà nội vẫn đang nhìn cô lại thở dài một hơi, “Cháu từ nhỏ đã là đứa nhỏ nhu thuận nghe lời, cũng không hỏi bà và ba cháu điều gì về mẹ cháu, có khi nhớ tới bà còn cảm thấy buồn bực. Không nghĩ tới chính cháu đã biết được nhiều như vậy…” Nói tới đây bà nội cười cười, “Xem ra cháu đúng như ba cháu nói, cháu từ nhỏ đã là đứa nhỏ có nhiều tâm sự, chuyện gì cũng để ở trong lòng, khiến người càng thêm buồn bực.”
Nghiêm Chân khẽ nở nụ cười. Kỳ thật cô là có bệnh, là tâm bệnh.
Tâm sự ép tới quá nặng thì sẽ trở thành tâm bệnh. Tâm bệnh được xem là bệnh khó chữa trong y khoa, cho nên từng ấy năm tới nay cô cố gắng làm cho chính mình đừng suy nghĩ nhiều như vậy, cuộc sống vui vẻ là quan trọng nhất. Mà hiện tại, cô vẫn yêu cầu chính mình như vậy.
Nghiêm Chân xoa xoa mặt, “Được rồi bà nội, chúng ta không nói cái này nữa. Bình thuốc này truyền xong rồi, cháu đi kêu y tá đổi bình khác cho bà.”
Nói xong thì đứng lên đi ra ngoài, bước đi giống như không vững vàng như trước, có chút hấp tấp.
Bà nội vừa thấy, chỉ biết cô là cố ý tránh né đề tài này.
Kỳ thật như vậy cũng tốt.
Cô thật sự không cần biết nhiều như vậy, nếu biết thì sẽ hủy đi hạnh phúc hiện tại của cô.