-
Chương 28
Quân Hôn Bí Mật | Chương 55
Edit : chucuoiyeu
Khi tỉnh lại, Cố Hoài Việt hoảng hốt nghĩ đến chính mình còn ở khu tai nạn , vì mấy ngày mấy đêm không chợp mắt được, nhất là đầu gối dính đất cũng không quản nổi mí mắt nên đã ngủ không biết trời trăng gì… nhưng vừa tỉnh lại thì phát hiện mình còn nằm trên giường bênh, đùi phải băng bó bằng băng vải, nâng người lên một chút là vừa vặn có thể nhìn thấy được.
Cố Hoài Việt giật mình, nằm trở về.
Nhìn trái phải, xung quanh một vòng thì thấy trong phòng bệnh không có ai.
Anh đang định chống đỡ cánh tay muốn đứng dậy thì cửa phòng bệnh bỗng nhiên được mở ra. Cố Hoài Việt ngầng đầu nhìn tới, là mẹ Cố.
Lý Uyển đã không biết cầm hộp giữ ấm đựng canh nóng này trên tay bao nhiều lân, sợ là canh xương đều đã nhanh nguội nên lại đi hâm nóng lại. Thấy Cố Hoài Việt đã tỉnh lại nên bà vui vô cùng.
Bà buông hộp giữ ấm trong người rồi vội vàng đi đến bên giường, để ở phía sau lưng anh một cái đệm, dìu anh ngồi dậy. Được mẹ hầu hạ như vậy, Cố tham mưu trưởng có vẻ không thích ứng được.
“Mẹ, mẹ không cần đỡ con đâu, con tự ngồi dậy được.” Mới mở miệng nói thì mới phát hiện ra cổ họng của mình đau rát muốn chết, anh khỏi ho khan hai tiếng.
“Con còn nói sao. Không nhìn xem chân của con đều biến thành cái dạng này rồi mà còn cứng rắn chống đỡ nữa à.” Mẹ Cố lên tiếng răn dạy anh.
Cố Hoài Việt cười nhẹ, dựa vào gối đầu mà ngồi dậy.
“Hiện tại mấy giờ rồi ạ?” Anh nhẹ giọng hỏi.
“Giữa trưa, 12h rồi. Con nha, ngủ từ tối hôm qua cho tới tận giữa trưa ngày hôm nay rồi đó.”
Quả là một giấc ngủ thật dài.
Anh cười cười, nhìn mẹ đổ canh ra cho mình thì nhíu mày. Mẹ Cố đương nhiên hiểu được ý tứ của anh, đã bắt đầu nói trước, “Không muốn uống cũng phải uống, bác sĩ lúc nãy có nói, đi đứng không phục hồi thì không thể tham gia huấn luyện quân sự gì hết…”
“Không nghiêm trọng như vậy đâu mẹ.” Anh nhất thời hơi ngẩn người, kiên trì nhận lấy bát canh, uống được mấy ngụm sau đó lại buông xuống.
Lý Uyển nhìn anh nhíu mày thì chỉ có thể thở dài.
Không thể không thấy được sự thất vọng và thương tâm của mẹ, Cố Hoài Việt nhanh chóng an ủi bà, “Chỉ là dưới tác dụng phụ của thuốc giảm đau quá lớn, con một chút thèm ăn cũng không có, uống vào mấy thứ này như là đi giời sông lấp biển vậy mẹ ạ, không uống được nữa.”
Một câu nhẹ nhàng bâng quơ như vậy nhưng khi mẹ Cố nghe xong thì hốc mắt cũng đã đỏ lên. Cố Hoài Việt bật cười, đưa tay lau từng giọt nước mắt cho mẹ mình, “Mẹ đừng khóc, con không phải vẫn nằm ở chỗ này tĩnh dưỡng rất tốt sao, qua vài ngày nữa thì tốt rồi.”
“Chuyện này có thể vài ngày nữa là tốt được sao?” Mẹ Cố lại lẩm bẩm một câu, thu dọn hộp giữ ấm, “Ngày khác mẹ sẽ nấu cho con một chút cháo dinh dưỡng, con không bồi bổ là không được đâu, biết chưa?”
“Con biết rồi.” Cố Hoài Việt cười lên, mẹ Cố lúc này mới lau khô nước mắt, cũng không khóc nữa.
Anh thả lỏng chính mình, tựa vào chiếc gối mềm sau đầu, trầm mặc một lát rồi nhịn không được mà hỏi, “Nghiêm Chân đâu hả mẹ?”
Tối hôm qua vì đâu nên thần chí của anh có chút không rõ, lúc mơ mơ màng màng tỉnh lại một lần, thấy cô đang ngồi bên giường. Tóc tai có chút hỗn độn, mặc quần áo thì có chút đơn bạc, cứ như vậy mà ngồi bên giường, nắm lấy tay của anh rồi nhẹ nhàng lau chùi miệng vết thương trên đó. Anh nhớ rõ chính mình hình như có nói qua cái gì đó, nhưng lại giống như là không có. Hiện tại tỉnh lại thì không thấy cô đâu, ngay cả ký ức của tối hôm qua thoáng nhìn qua giống như là ảo giác vậy.
Mẹ Cố khó thấy được biểu tình mê mang như thế của anh, cũng nở nụ cười, còn mang theo một giọng mũi như trêu ghẹo, “Vợ của con có thể biến mất đi đâu chứ, con bé đi ăn cơm rồi. Bị mẹ cứng rắn ép buộc nó nên nó mới vội vàng đi một lúc, bằng không thì không biết con bé có thể trụ tới khi nào nữa…”
Mẹ Cố vừa nói xong thì chợt nghe tiếng mở cửa ở phòng khách, mẹ Cố cũng ra mở cửa phòng bệnh thì thấy Nghiêm Chân mang theo một đống đồ ăn đi đến. Mẹ Cố vừa tiếp nhận đồ ăn vừa nói, “Con sao lại mua nhiều như vậy, ăn làm sao mà hết được?”
“Dì Chung nói đây đều là những thứ ăn vặt đặc biệt chỉ có ở thành phố B, con cũng không biết mẹ thích loại nào nên mua mỗi thứ một ít, mẹ nếm thử trước đi? Cô nói xong liền cởi áo khoác đi vào trong phòng bệnh, khi thấy Cố Hoài Việt ngồi tựa vào đầu giường, cô chôn chân ngay tại đó.
Tỉnh, anh tỉnh rồi sao? Cô nhìn anh, lẳng lặng đứng ở đó.
Anh nhìn cô cười cười, thẳng đến khi cảm giác thấy nụ cười nơi khóe miệng anh càng ngày càng rõ, cô mới chậm rãi phục hồi lại tinh thần, đi tới bên giường.
“Anh… anh tỉnh rồi à?” Cô có một chút không thể tin được, “Anh còn đau không?”
Cô hỏi xong liền cảm thấy lời này thật là khờ. Mới có một đêm mà thôi, có thể giảm được bao nhiêu đau đớn chứ? Nhưng chỉ sợ có người so với cô còn ngốc hơn, nghe thấy cô hỏi như vậy, thì anh cảm thấy đúng thật nên nói không đau vẫn là tốt nhất.
Nghiêm Chân nhìn anh, không khỏi nở nụ cười, giống như một cô gái ngốc nghếch đơn thuần vậy.
“Anh lại tính gạt em nữa đi, khâu bao nhiêu mũi em cũng không phải không biết.” Bao gồm cả chấn thương cũ trên đùi của anh, Nghiêm Chân không có cách nào tưởng tượng khác đi được, mà hắn đau như thế nhưng làm như thế nào mà nhẫn tới được bây giờ.
“Thật sự là đã tốt hơn rất nhiều rồi.” Anh nhìn cô, “Nhưng như thế nào đi nữa thì anh lại cảm thấy em so với anh còn giống bệnh nhân hơn đó.”
Sắc mặt tái nhợt, đôi mắt có quầng thâm đen.
“Chỗ nào có chứ.” Cô cúi đầu, lảng tránh ánh mắt nhìn thẳng của anh.
Cố Hoài Việt cũng không ép buộc cô, giọng nói có chút khàn khàn, “Đợi lát nữa đi lên giường nằm nghỉ một lát đi.”
“Không có việc gì đâu.” Cô nói, “Em chỉ… chỉ có chút lo lắng cho anh thôi.”
Anh cười cười, anh đưa tay vuốt mái tóc của cô, “Anh biết.”
Còn có một loại ăn ý như vậy, cô không cần nói gì nhiều, chỉ một ánh mắt là anh có thể hiểu được.
Nghiêm Chân ngẩng đầu, hỏi anh, “Em hiện tại nhìn thật sự tệ như vậy sao?”
“uh.” Cố Hoài Việt ôn nhu nhìn cô, “Thật là có chút dọa người.”
Nghiêm Chân nhịn không được bĩu mỗi, “Cho anh nhìn gương đi rồi biết, em chỉ biết là người tám lạng kẻ nửa cân rồi đó.”
Anh nở nụ cười, nhịn không được muốn nắm lấy tay cô nhưng cô lại chạy mất rồi.
“Chờ em đi hóa trang đã, mới không thể so với anh đâu.” Nói xong, chạy ra ngoài.
Nhìn bóng dáng của cô, anh bỗng nhiên cảm thấy an tâm, mọi thứ trong lòng anh bây giờ đều rất ấm áp.
…………
…………………………
Bởi vì có vợ ở cùng, hình ảnh Cố tham mưu trưởng ngoan cố này thì ngay từ đầu cảm thấy cảm giác dưỡng thương đúng là rất tốt. Nhưng khi anh nhìn đến phương án trị liệu, thì nhịn không được mà đã mặt nhăn mày nhíu.
Đồ quân y tay bỏ trung áo blouse trắng đứng ở một bên có chút vui sướng khi có người gặp họa.
Một bên đánh giá biểu tình phát sầu của thủ trưởng, một bên nhìn Nghiêm Chân cần cù quét dọn. Từ khi cô nói một câu rằng phòng bệnh cần bảo trí không khí trong sạch thì mới có lợi cho thân thể của bệnh nhân, thế là người phụ nữ này mỗi ngày đều tổng vệ sinh. Cô ấy quét dọn lau chùi như vậy khiến cho nữ quân y đều có chút chột dạ.
“Tôi có vấn đề muốn hỏi cô?” Cô tiến đến trước mặt Nghiêm Chân.
Nghiêm Chân ngẩng đầu nhìn nữ quân y Đồ Hiểu, có chút khó hiểu.
“Cô hiện tại đều đem mọi việc vặt trong nhà tới đây, có phải vì tham mưu trưởng về sau đi lại không tiện mà chuẩn bị không thế?”
Nghiêm Chân không khỏi trừng mắt, “Bác sĩ Đồ, có người nào lại rủa chính bệnh nhân của mình như vậy chứ?”
Đồ Hiểu cười cười, “Nhìn anh ta mặt mày đều nhăn lại thì tôi cũng biết được rồi.”
Cái vị quân y này chỉ biết nhiễu loạn quân tâm thôi, Nghiêm Chân dùng cái lau nhà đuổi cô ấy ra ngoài. Sau khi quay lại thì phát hiện ra thủ trưởng vẫn ngồi ở đầu giường nhìn phương án trị liệu mà ngẩn người như trước.
“Anh đừng xem nữa.” Nghiêm Chân nói.
“Sao?” Cố tham mưu trưởng ngẩng đầu.
“Em thay anh đáp ứng rồi.” Nghiêm Chân chống tay lên cây lau nhà, nhìn anh nói, “Em nói là em đã thay anh làm chủ chuyện này rồi, ba cũng đồng ý, nói bộ đội không nuôi một bệnh nhân ngoan cố như anh. Cho nên em đã thay anh mà lo lắng một chút, cảm thấy vẫn nên đồng ý là tốt nhất.”
Thời điểm khi cô nói ra những lời này thì biểu tình của cô thực nghiêm túc, nhưng Cố tham mưu trưởng như thế nào lại cảm thấy được trong lòng cô đang vui vẻ. Sức khỏe của anh hiện tại làm cho anh không thể phản đối, không thể không đáp ứng nhưng làm cho cô vui vẻ như vậy sao?
Cố tham mưu trưởng ho nhẹ hai tiếng, vẫy vẫy tay với cô, “Em lại đây một chút.”
“Làm gì thế?” Nghiêm Chân có chút đề phòng nhìn anh, cô hiện tại nên học tập Cố tiểu tư lệnh có tinh thần cách mạng kiên định, không thể thỏa hiệp.
Cố Hoài Việt nhìn bộ dáng của cô mà bật cười, “Em lại đây, anh chỉ muốn ôm em thôi.”
Mật ngọt chết ruồi!
Trong đùa bỗng nhiên nhảy ra hình ảnh tiểu gia hỏa Cố Gia Minh cảnh cáo cô. Cô chịu đựng!Chịu đựng!… nhưng … không được.
Cố tham mưu trưởng thuận lợi ôm mỹ nhân về.
Nghiêm Chân xoa xoa tóc của anh một chút, một bên vừa phỉ nhổ chính mình đến tận đáy lòng một bên dùng khẩu khí ra mệnh lệnh nói với anh, “Này, giải phẫu là nhất định phải làm. Tĩnh dưỡng cũng phải làm, hơn nữa trong thời gian dài anh không thể chạm nước.”
“Anh chưa nói là không làm giải phẫu.”
“Uh, có giác ngộ.”
“Nhưng thời gian tĩnh dưỡng có chút dài quá không?” ý đồ của tham mưu trưởng là cùng với thủ trưởng lâm thời của mình thương lượng.
Nghiêm Chân vung tay, “Không thương lượng!”
Cố Hoài Việt bật cười, bắt lấy tay cô, “Nghiêm Chân.”
“Anh có kêu tên em một ngàn một vạn lần cũng vô dụng thôi.”
“Vợ ơi.” Anh dùng ngữ điệu nhỏ nhẹ gọi tên cô, tay ôm lấy vòng eo của cô cũng thắt chặt lại, thế nhưng người trên đỉnh đầu vẫn bất động như cũ.
“Anh… anh làm nũng cũng vô dụng. Giải phẫu phải làm, tĩnh dưỡng theo yêu cầu của bệnh viện, xong.” Nói xong, cô nhẫn tâm nắm lấy tay anh tách ra, cầm cây lau nhà tiếp tục lau dọn.
Một lần ngốc nghếch mà khiến cô lại dao động, xem ra không nghe theo tiểu tư lệnh quả nhiên là không được. Mà Cố Hoài Việt chỉ có cười khổ, mỹ nam kế đều đã sử dụng nhưng sao lại không thực hiện được thế này. Anh thả lỏng nằm trên giường, nhìn trần nhà mà phát sầu.
Chỉ chốc lát sau cửa phòng bệnh lại bị đấy ra, Cố tham mưu trưởng nghĩ đến thủ trưởng lâm thời đã trở lại, dùng tốc độ nhanh nhất từ giường ngồi dậy, kết quả nhìn ra được khuôn mặt của một người đàn ông quen thuộc.
Người này một thân chiến phục, tựa vào cửa tựa tiếu phi tiếu nhìn anh. Thấy anh ngồi dậy, thì vui vẻ hếch căm, “A, anh hùng cứu tế đã trở lại rồi sao?”
Cố Hoài Việt liếc mắt nhìn hắn một cái, không có đáp lời, trong lòng cảm thấy âm hồn của con khỉ của Thẩm gia này có chút không tiêu tan.
Con khỉ của Thẩm gia từ trước đến nay rất quen thuộc với anh, gặp chủ nhân không có nói gì thì chính mình tự mình lấy ghế ngồi xuống.
“Ai, tôi nói này, như thế nào lại chỉnh thành như vậy hả? Nghe nói là bị thủy tinh đâm vào suýt chế mà, còn khâu mấy mũi thế kia?” con khỉ Thẩm gia nhìn anh, “Rất tốt, rất tốt. Tục ngũ nói, vết sẹo này chính là dấu ấn công lao của người quân nhân nha. Cậu xem cậu lập tức lại có thêm một cái rồi này.”
Cố Hoài Việt rút cuộc liếc mắt nhìn hắn mà hỏi, “Vào bằng cách nào?”
“Cái gì mà vào bằng cách nào?”
Cố Hoài Việt liếc mắt đánh giá cao thấp hắn một phen rồi mới nói, “Một thân thuốc súng…mùi vij còn có chưa tan hết mà vào được đây, đợi đến khi cậu đi rồi thì bệnh viện còn phải phun bao nhiêu nước tiêu độc đây hả?”
“Hì, cậu tốt nhất là đừng nói, trinh sát bảo vệ của bệnh viện quân y này làm việc thật đúng là không thể lọt một người nhưng ông nội đây là nghênh ngang mà đi vào nha.”
“Phỏng chừng là vị bác sĩ Đồ ấy cho cậu đi cửa sau chứ gì?”
Con khỉ của Thẩm gia hừ một tiếng, không trả lời câu hỏi tra vấn của anh, mà lấy phương án trị liệu đang để ở bên để xem, đọc nhanh như gió từ trên xuống dưới.
Sau khi xem xong, không khỏi thở dài, “Xem ra lúc này chuẩn bị giải phẫu cho cậu rồi, giải phẫu không tính mà còn phải tĩnh dưỡng hơn nửa năm nữa sao?”
“Cho nên mới nói nội bộ bất đồng thì không phải cũng đã vào đây rồi sao?” Cố Hoài Việt thở dài.
Thẩm Mạnh Xuyên nhìn ngoài cửa sổ trong chốc lát, ánh mặt trời ngoài cửa sổ vừa vặn chiếu vào, không ít quần áo bệnh nhân cùng chăn đều được phơi ngoài nắng.Thẩm Mạnh Xuyên nhìn hết tất cả, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, mày không khỏi cau lại, sờ sờ túi áo, lấy ra một gói thuốc lá, “Tôi nói này, tôi có thể hút điếu thuốc sao?”
Bệnh nhân nào đó nhàn nhã trả lời bằng bốn chữ, “Đây là phòng bệnh.”
Thẩm Mạnh Xuyên đành phải thu gói thuốc trở về, “Tôi đây đi ra ngoài hút.” Đi tới cửa, Thẩm Mạnh Xuyên dừng lại một chút, quay đầu lại nói, “Có chuyện này tôi quên nói với cậu, hiện tại tôi mói nghĩ tới.”
“Chuyện gì?” Cố Hoài Việt nhìn hắn.
Thẩm Mạnh Xuyên vò tóc, “Nhớ không rõ lắm. Đại khái chính là mấy ngày hôm trước, đúng rồi, ngày mà cậu vừa nằm viện ấy.. Tối hôm đó tôi bỗng nhiên nhận được điện thoại của bác sĩ Đồ. Cậu đoán xem cô ấy hỏi tôi cái gì?”
“Cái gì?”
“Cô ấy nói bên cạnh cô ấy có một cô gái vừa khóc như nước sông Hoàng Hà chảy vậy, vừa quyết liệt tẩy sạch bộ quần áo dính máu và bùn đất. Cô ấy hỏi tôi là phải làm sao bây giờ? Tôi lúc ấy nói tôi cũng không biết, hiện tại tôi đem vấn đề này giao cho cậu, cậu không phải luôn luôn thông minh hơn tôi sao. Hiện tại tôi nghĩ cậu đã có đáp án.”
Cố Hoài Việt nghe thế thì ngây ngẩn cả người, thời gian rất lâu sau vẫn không nói chuyện.
Thẳng đến khi Thẩm Mạnh Xuyên đóng cửa rời đi, anh mới từ trong tiếng đóng cửa đó mà phục hồi lại tinh thần, nhìn cánh cửa đóng chặt kia mà cười tự giễu.
Người thông minh a, người thông minh. Anh làm sao mà đã chân chính làm người thông mình rồi thế này?
Được rồi, chỉ làm lần này thôi.
Trong chốc lát chờ thủ trưởng lâm thời trở lại, anh muốn nói cho cô 4 chữ : phục tùng mệnh lệnh!
Quân Hôn Bí Mật | Chương 56
Edit : chucuoiyeu
Bởi vì miệng vết thương khôi phục còn cần một đoạn thời gian, cho nên giải phẫu tạm thời còn chưa quyết định ngày.
Lo lắng đến Cố lão gia cùng Cố phu nhân ở tại thành phố B không được thuận tiện nên Cố Hoài Việt đã tìm thời điểm thích hợp, khuyên hai người trở về thành phố C. Cố phu nhân lo lắng, muốn ở bên cạnh con trai, cuối cũng vẫn là trải qua sự giáo huấn của Cố lão gia mới nghẹn ngào thu dọn này nọ chuẩn bị trở lại thành phố C.
Cố Hoài Việt ngồi ở một bên nhìn, không khỏi bật cười, “Mẹ, mẹ không cần lo lắng như vậy. Trong bệnh viện có nhiều người như thế mà không thể chiếu cô một đứa con trai của mẹ đến thế sao?”
Lý Uyển ngẩng đầu, trừng mắt liếc nhìn con trai, “Mẹ không phải sợ họ không chiếu cố tốt cho con, mẹ chỉ sợ cái chân này của con vừa đi lại lưu loát được một chút thì quay đầu lại là chuồn mất, cuộc phẫu thuật kia làm thế nào đây?”
Cố Hoài Việt ngẩn người, bất đắc dĩ nhìn về phía Nghiêm Chân. Đồng chí Nghiêm Chân không lưu tình chút nào đứng về phía mẹ chồng của mình, “Mẹ, không có việc gì đâu. Con sẽ canh chừng anh ấy.”
Mẹ Cố mặt nhăn mày nhíu, phát sầu thở dài một hơi, “Được rồi.”
Trước khi đi còn không quên dặn Nghiêm Chân, “Chờ định ngày làm phẫu thuật thì đừng có quên gọi điện thoại cho mẹ. Mẹ sẽ đến đây.”
Thấy Nghiêm Chân gật đầu thì bà mới yên tâm lên xe.
Cố Hoài Việt mặc quần áo bệnh nhân ở phía sau không khỏi cảm thán, “Hiện tại em biết sao anh làm phẫu thuật mà anh phải gạt mẹ rồi chứ? Chỉ có việc làm cho mẹ càng phải đau lòng thêm thôi.”
Nghiêm Chân quay người liếc mắt nhìn anh một cái, Cố Hoài Việt cười cười nhìn cô, “Em cũng có thể trở về, trong bệnh viện không thể có chỗ nào thoải mái như ở nhà mình được.”
“Cái này anh cũng đừng quản nữa đi, trước tiên nên đem vết thương của anh tĩnh dưỡng cho tốt rồi nói sau.” Nghiêm Chân vuốt vuốt ống tay áo của áo, cầm tay của anh, “Trở về phòng bệnh đi, ngoài này lạnh lắm.”
“Không lạnh.” Anh mị mắt lại, lật ngược tay rồi nắm lấy tay cô, kéo cô đến bên người, “Mỗi ngày nằm ở trong phòng bệnh cũng sắp mốc meo rồi, giúp anh đi tản bộ đi?”
Nghiêm Chân nghiêng đầu, xem xét anh rồi mới nói, “Đi thì đi, nhưng anh phải mặc thêm quần áo, chờ em một lát.”
Cố Hoài Việt không giữ chặt cô, chỉ đành bất đắc dĩ nhìn bóng dáng của cô. Loại bệnh nhân được chiếu cố thì quả đầu này đúng là thừa thật, nhưng thật sự cũng là thống khổ xen lẫn vui vẻ a…
Hôm nay thời tiết ở thành phố B rất tốt, ánh mắt trời sáng lạn, chiếu lên nỗi lo lăng u uẩn trên mỗi người. Cô đỡ anh, chậm rãi đi dạo ở trong hoa viên.
“Mấy ngày hôm trước lão Lưu có đến thăm anh, nhưng khi đó anh còn nghỉ ngơi, anh ấy cũng không cho em đánh thức em mà cũng rời đi ngay sau đó.” Nói xong Nghiêm Chân cười cười, “Lão Lưu nói trong sư đoàn còn có rất nhiều người muốn tới thăm anh, nhưng sợ quấy rầy đến sự nghỉ ngơi của anh nên mới để cho lão Lưu đại diện toàn quyền tới. Mua nhiều hoa quả như vậy đến thăm anh, em cũng không biết để đâu cho hết, anh không thể ăn bậy bạ nên em liền cống hiến toàn bộ cho bác sĩ Đồ rồi….”
Anh im lặng nghe cô cằn nhằn liên miên, sâu thẳm trong đáy mắt hiện lên một chút ý cười thản nhiên.
“Đúng rồi, bác sĩ Đồ cùng Thẩm Mạnh Xuyên có chuyện gì xảy ra sao?” Nghiêm Chân đột nhiên hỏi.
“Em gặp qua hai người bọn họ ở cùng một nơi sao?”
“Em có gặp qua một lần.” Vẫn là lần mà Thẩm Mạnh Xuyên đến bệnh viện thăm anh, Nghiêm Chân lúc ấy vẫn không có trong phòng, ở phòng giặt đồ của bệnh viện mà giặt quần áo, ra khỏi phòng giặt thì đi qua văn phòng của bác sĩ Đồ, liền nhìn thấy Thẩm Mạnh Xuyên đang ở cùng Đồ Hiểu tranh miếng sườn cuối cùng trong cặp lông cơm, đến cuối cùng thì cô còn kém cỏi mà trình diễn vai phụ nữa chứ.
“Cuối cùng vẫn là em làm cho bọn họ dừng lại.” Nghiêm Chân nói.
“A, em như thế nào mà làm bọn họ dừng lại được thế?” Anh không khỏi nở nụ cười, trong lòng ước chừng đã có đáp án.
Nghiêm Chân ho khụ khụ hai tiếng, “Em thay bọn họ ăn.”
Cố Hoài Việt không khỏi cười một cách rất thoải mái, Nghiêm Chân bị anh cười như vậy thì có chút không được tự nhiên, túm tay của anh, “Có gì hay mà anh cười như vậy chứ?”
Ý cười nơi đáy mắt vẫn chưa kịp thu lại, Cố Hoài Việt nói, “Anh là cười em.”
Thời gian bọn họ ở cùng nhau như thế này quả thật rất ngắn, anh còn chưa kịp phát hiện ra, hóa ra cô còn có một mặt đáng yêu như vậy.
Nghiêm Chân hơi đỏ mặt lên, lẩm bẩm một câu, “Không nói.” , rồi liền tiếp tục đỡ anh đi về phía trước, con đường đi này thật sự là an ổn.
………………….
Nửa tháng tĩnh dưỡng cũng đã trôi qua rất nhanh, miệng vết thương trên đùi cũng đã kéo da non. Nghiêm Chân cúi người nhìn miệng vết thương đang bắt đầu liền lại kia, có chút lo lắng, “Cái này… sẽ để lại sẹo sao?”
“Miệng vết thương sâu như vậy, không để lại sẹo thì cũng khó khăn lắm.” Đồ Hiểu liếc mắt nhìn một cái, thay anh bôi thuốc, chợt nghe được chủ nhân của cái chân này ho nhẹ hai tiếng ở trên đỉnh đầu của cô. Đồ Hiểu ngẩng đầu lên, tiếp nhận lấy một ánh mắt cảnh cáo.
Đồ Hiều nháy mắt mấy cái, không ngờ như thế này vẫn sợ của mình sẽ lo lắng quá. Cô suy nghĩ cẩn thận điểm thất thố này, không khỏi nở nụ cười, thay anh thả ống quần xuống sau đó nói với Nghiêm Chân, “Không có việc gì đâu, dấu ấn chiến công của người quân nhân thôi.”
Cố Hoài Việt không khỏi bất đắc dĩ, thật sự là một đôi biết đốt pháo, nói ra cũng đồng nhất như vậy.
Mà Nghiêm Chân cũng giống như tiếp nhận cách nói này rồi, gật gật đầu rồi hỏi, “Vậy thời gian làm phẩu thuật có thể được ấn định chưa?”
“Nếu theo tình hình hồi phục ổn định như thế này thì hai tuần sau đi, cái này để tôi sắp xếp.” Đồ Hiểu cười cười, lộ ra hàm răng trắng.
Nghiêm Chân mỉm cười, “Phiền cô rồi.” Hoa quả cũng không phải là cho cô ăn không rồi!
Tiễn bước bác sĩ Đồ, Nghiêm Chân đi tới, chăm chú nhìn vào chân của anh một lát rồi ngồi xuống.
Cố Hoài Việt nghĩ đến cô lại nhìn vết sẹo kia nên nói, “Không có việc gì đâu, cũng không bị hủy đi dáng vẻ bên ngoài, không cần để ý.”
“Em biết.” cô than thở một tiếng, “Em thay anh sửa lại ống quần.”
Cố Hoài Việt không có ngăn cô lại, một bên nhìn đỉnh đầu của cô một bên nghe cô hỏi, “Khi nào thì bắt đầu đau?”
“Sao em?” Anh làm như không có nghe thấy câu hỏi của cô.
“Em nói là chân của anh… khi nào thì bắt đầu đau?”
“không đau.” Anh thản nhiên nói, bị cô trừng mắt nhìn một cái thì sau đó mới cười sửa miệng, “Kỳ thật anh cũng không nhớ rõ ràng lắm. Ngay từ đầu anh còn có thể nhẫn, đau một chút thì vẫn còn thể nhẫn, đợi đến khi rút cuộc nhẫn không được nữa thì phát hiện sự việc đã lớn rồi. Cho nên nói, anh thực không phải cố ý.”
Cho nên nói, ấn theo cách nói của anh thì chính là anh rất có sức chịu đau có phải không?
Nghiêm Chân hừ một tiếng, “Đừng tưởng rằng như vậy thì em sẽ khen anh.”
“Uh, anh cũng không chỉ muốn em khen anh.” Anh kéo cô đứng lên, làm cho cô ngùi trên đùi mình.
Nghiêm Chân lắp bắp kinh hãi, “Cẩn thận thương thế của anh.”
“Không có việc gì đâu.” Anh mơ hồ không rõ, than thở một tiếng, gối đầu lên bả vai của cô mà cười, “Thủ trưởng, anh có thể yêu cầu được đãi ngộ bình thường không? Động tác đơn giản như vậy mà anh còn có thể hoàn thành mà.”
Nghiêm Chân trấn định lại, đỡ lấy bả vai của anh, lại thấy tức giận và buồn cười, “Ai cho anh làm em sợ nhảy dựng lên chứ.”
Anh ốm lấy cô, thở dài, “Là em quá khẩn trương.”
Từ khi anh bị thương đến bây giờ thì tâm trạng của cô vẫn căng cứng như một dây cung, sợ anh lại có chuyện gì đó không thích hợp. Anh ở bên nhìn đều cảm thấy mệt thay cô.
“Có chút thoải mái, phải không?”Dỗ cô mà giống như tiểu gia hỏa Cố Gia Minh kia vậy, anh quay mặt của cô lại, nhẹ nhàng một chút mà hôn cô.
Toàn thân đều thả lỏng xuống, cô vô ý thức xê dịch tới trong lòng của anh, mà người nào đó cũng thực giỏi đã đem ma trảo của mình ôm cô đến trong lòng mình, bắt đầu hôn xuống chiếc cằm của cô.
Nghiêm Chân cơ hồ là bị anh làm cho hoảng sợ, hôn quá nhanh lại quá vội vã, chân tay của cô có chút luống cuống, lại cảm thấy như mình đã quên mất cái gì. Khi cô hãy con giãy dụa, nhưng cũng chỉ có thể vươn tay ra bắt lấy áo của anh, ngược lại tự đem bản thân mình vào trong lòng của anh.
Cô nhất thời có chút ngượng ngùng, nưng lại không dám dùng cánh tay rảnh, sợ anh không chống đỡ được. Cố Hoài Việt nhìn cô bị ép buộc, cười nhẹ, ôm thắt lưng của cô rồi giúp cô thay đổi tư thế.
Lần này Nghiêm Chân càng không có mặt mũi. Anh…. Anh thế nhưng lại để cô tách hai chân mà ngồi ở trên người của anh.
“Không được.” Cô theo bản năng muốn đi xuống, nhưng lại bị anh ngăn lại.
“Đừng nhúc nhích.” Rót vào bên tai cô là một giọng nam trầm thấp khiến cho cô thất thần, đã bị anh đoạt đi quyền không chế.
Anh mút lấy đôi môi của cô, ôm lấy chiếc lưỡi mềm của cô tùy ý mà hôn, hai tay ôm lấy thắt lưng của cô để cô vẫn nằm ở trong lòng mình, như là một loại lực lượng giấu diếm chờ vận sức, chờ phát động mà thôi.
Đang đúng lúc cô quả thực không biết làm sao để dừng lại, chỉ có thể ở dưới sự kìm hãm của anh mà hàm hồ phát ra những tiếng rên rỉ, thời điểm anh đang phụ giúp sự vô lực của cô thì ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng đập cửa thanh thúy.
Nghiêm Chân lập tỉnh thanh tỉnh lại thần trí,, mà Cố Hoài Việt còn lại là bất vi sở động, hơn nữa còn ôm chặt lấy cô, không cho cô động đậy.
“Buông em ra, em đi mở cửa…”
“Mặc kệ.”
Cùng với sự thành tâm của anh đối nghịch, anh vừa nói xong hai chữ này thì cửa bỗng nhiên được mở ra từ bên ngoài. Anh nhíu mày, ánh mắt có chút không kiên nhẫn nhìn về phía cửa, kết quả lại nhìn đến hai người làm cho anh không khỏi giật mình một chút.
Hai người ngoài cửa cũng như vậy, cũng mở to hai mắt… trố mắt mà nhìn bọn họ.
Chỉ còn một người có đầu óc chuyển chậm mà thôi, Nghiêm Chân hơi quay đầu lại, kết quả vừa nhìn thấy hai người kia thì hận không thể ngay tại chỗ tìm cái hố mà chui xuống đó.
Dĩ nhiên là bà nội cùng Cố Gia Minh.
Rút cuộc vẫn là gừng càng già càng cay, trong bốn người thì bà nội vẫn là người phản ứng nhanh nhất, ho nhẹ hai tiếng, “Khụ khụ… xem ra… xem ra chúng ta đến không đúng thời điểm rồi.”
Cố tham mưu trưởng cũng nhanh chóng phản ứng lại, còn có thể cười nhẹ với bà nội, làm cho người ta nhìn không ra sự xấu hổ.
Gặp người nào đó có da mặt mỏng mà vẫn còn ngồi ngẩn ra đó, Cố Hoài Việt không khỏi cười cười, “Nghiêm Chân, bà nội đến đây.”
Thật đúng không phải là ảo giác, đúng là bọn họ đến đây.
Nghiêm Chân nức nở một tiếng, chỉnh tóc rồi từ trên người anh trèo xuống, vẻ mặt đỏ bừng nhìn bà nội của tiểu tử kia, “Bà nội… hai người… hai người cũng đến đây à.”
Bà nội cười, liếc mắt dò xét cô một cái, “Uh, đến từ sớm, đều đứng ở ngoài cửa đợi cháu cả nửa ngày.”
Nghe vậy Nghiêm Chân càng cúi đầu thấp hơn, âm thầm trừng mắt nhìn Cố Hoài Việt.
Người họ Cố nào đó có da mặt dày, đều có thể bình tĩnh thong dong như vậy mà tiếp nhận mọi thứ trong tay bà nội, đưa bọn họ vào phòng.
Thuận tiện một tay nắm lấy cổ áo của tiểu quỷ Cố Gia Minh.
Tiểu gia hỏa kia giống như là bị đả kích lớn vậy, cùng Cố Hoài Việt ở đó mà mắt to trừng đôi mắt nhỏ.
Ngheiem Chân đành phải tiện tay đem tiểu gia hỏa kia từ trong tay Cố Hoài Việt giải cứu ra, một bên thay cậu bé chỉnh quần áo một bên hỏi bà nội, “bà như thế nào mà trước khi đến đây không gọi điện thoại tới thế ạ?”
Bà nội hừ một tiếng, “Bà gọi điện thoại cho cháu rồi hai đứa lại cố gắng không cho bà già này lại đây chứ gì.” Nói xong nhìn về phía Cố Hoài Việt, “vết thương thế nào, có nghiêm trọng không? Bà nghe ba mẹ cháu nói còn phải làm phẫu thuật, thủy tinh cắm vào chân nghiêm trọng lắm sao mà còn phải phẫu thuật hả?”
Một chốc thì giải thích không rõ ràng lắm, Cố Hoài Việt chỉ nói đơn giản, “Không sao đâu bà, chỉ là phẫu thuật thôi bà, không có nghiêm trọng như vậy.”
“Uh, vậy là tốt rồi.” Bà nội gật đầu, “Nghe mẹ cháu nói tới tình huống của cháu, bà nghĩ muốn sang đó mấy ngày nhưng vẫn sợ hai đứa thêm phiền thôi.”
Đơn giản hôm nay mới cùng tiểu gia hỏa này tới đây, vừa vặn là ngày nghỉ của tiểu quỷ kia.
Cố Hoài Việt cười nhẹ, “Làm cho bà nội lo lắng rồi.”
Tiểu gia hỏa kia thì chắp tay sau lưng nhìn Nghiêm Chân đang ngồi xổm, biểu tình có chút nghiêm túc. Nghiêm Chân liếc mắt nhìn cậu bé, lại liếc một cái nữ, nhưng thật sự bị đả kích như vậy khiến cho cậu bé này chắc có chút sợ hãi rồi.
“Làm sao vậy?” Cô một bên thay cậu bé sửa lại nút thắt trên áo, một bên hỏi.
“Có vấn đề!” Tiểu gia hỏa kia nhìn chằm chằm trần nhà, bày ra biểu tình của một người đang trầm tư.
“Có vấn đề gì?” Cô giáo Nghiêm càng chột dạ.
Cố Hoài Việt nghe vậy cũng đã đi tới, búng lên trán của tiểu quỷ kia một phát. Tiểu tử kia đau quá kếu lên, “Ba đừng ồn ào.”
Hi, tiểu gia hỏa này… nói lời này mà có bộ dạng rất giống như anh vậy, y như từ khuôn đúc ra vậy.
Cố Hoài Việt cùng Nghiêm Chân liếc nhau, lại cúi đầu nhìn thấy tiểu gia hỏa kia ngẩng đầu nhìn hai người, trong ánh mắt lóe lên ý cười, “Con rút cuộc biết được con vừa mới nhìn thấy cái gì nha.”
Cố Hoài Việt ho nhẹ một tiếng, biết lời này là không thể tiếp nhận.
Nhưng tiểu gia hỏa kia không chịu ảnh hưởng gì, ánh mắt đảo quanh một vòng trên hai vị đại nhân này, rất vui vẻ mà tuyên bố, “Nha… nha…”
Lời vừa nói ra.
Cố tham mưu trưởng có chút không bình tĩnh, cô giáo Nghiêm đỏ mặt ngượng ngùng, bà nội ở một bên cười ha ha!
Tiểu gia hỏa này……………
Hết chương 56
Edit : chucuoiyeu
Khi tỉnh lại, Cố Hoài Việt hoảng hốt nghĩ đến chính mình còn ở khu tai nạn , vì mấy ngày mấy đêm không chợp mắt được, nhất là đầu gối dính đất cũng không quản nổi mí mắt nên đã ngủ không biết trời trăng gì… nhưng vừa tỉnh lại thì phát hiện mình còn nằm trên giường bênh, đùi phải băng bó bằng băng vải, nâng người lên một chút là vừa vặn có thể nhìn thấy được.
Cố Hoài Việt giật mình, nằm trở về.
Nhìn trái phải, xung quanh một vòng thì thấy trong phòng bệnh không có ai.
Anh đang định chống đỡ cánh tay muốn đứng dậy thì cửa phòng bệnh bỗng nhiên được mở ra. Cố Hoài Việt ngầng đầu nhìn tới, là mẹ Cố.
Lý Uyển đã không biết cầm hộp giữ ấm đựng canh nóng này trên tay bao nhiều lân, sợ là canh xương đều đã nhanh nguội nên lại đi hâm nóng lại. Thấy Cố Hoài Việt đã tỉnh lại nên bà vui vô cùng.
Bà buông hộp giữ ấm trong người rồi vội vàng đi đến bên giường, để ở phía sau lưng anh một cái đệm, dìu anh ngồi dậy. Được mẹ hầu hạ như vậy, Cố tham mưu trưởng có vẻ không thích ứng được.
“Mẹ, mẹ không cần đỡ con đâu, con tự ngồi dậy được.” Mới mở miệng nói thì mới phát hiện ra cổ họng của mình đau rát muốn chết, anh khỏi ho khan hai tiếng.
“Con còn nói sao. Không nhìn xem chân của con đều biến thành cái dạng này rồi mà còn cứng rắn chống đỡ nữa à.” Mẹ Cố lên tiếng răn dạy anh.
Cố Hoài Việt cười nhẹ, dựa vào gối đầu mà ngồi dậy.
“Hiện tại mấy giờ rồi ạ?” Anh nhẹ giọng hỏi.
“Giữa trưa, 12h rồi. Con nha, ngủ từ tối hôm qua cho tới tận giữa trưa ngày hôm nay rồi đó.”
Quả là một giấc ngủ thật dài.
Anh cười cười, nhìn mẹ đổ canh ra cho mình thì nhíu mày. Mẹ Cố đương nhiên hiểu được ý tứ của anh, đã bắt đầu nói trước, “Không muốn uống cũng phải uống, bác sĩ lúc nãy có nói, đi đứng không phục hồi thì không thể tham gia huấn luyện quân sự gì hết…”
“Không nghiêm trọng như vậy đâu mẹ.” Anh nhất thời hơi ngẩn người, kiên trì nhận lấy bát canh, uống được mấy ngụm sau đó lại buông xuống.
Lý Uyển nhìn anh nhíu mày thì chỉ có thể thở dài.
Không thể không thấy được sự thất vọng và thương tâm của mẹ, Cố Hoài Việt nhanh chóng an ủi bà, “Chỉ là dưới tác dụng phụ của thuốc giảm đau quá lớn, con một chút thèm ăn cũng không có, uống vào mấy thứ này như là đi giời sông lấp biển vậy mẹ ạ, không uống được nữa.”
Một câu nhẹ nhàng bâng quơ như vậy nhưng khi mẹ Cố nghe xong thì hốc mắt cũng đã đỏ lên. Cố Hoài Việt bật cười, đưa tay lau từng giọt nước mắt cho mẹ mình, “Mẹ đừng khóc, con không phải vẫn nằm ở chỗ này tĩnh dưỡng rất tốt sao, qua vài ngày nữa thì tốt rồi.”
“Chuyện này có thể vài ngày nữa là tốt được sao?” Mẹ Cố lại lẩm bẩm một câu, thu dọn hộp giữ ấm, “Ngày khác mẹ sẽ nấu cho con một chút cháo dinh dưỡng, con không bồi bổ là không được đâu, biết chưa?”
“Con biết rồi.” Cố Hoài Việt cười lên, mẹ Cố lúc này mới lau khô nước mắt, cũng không khóc nữa.
Anh thả lỏng chính mình, tựa vào chiếc gối mềm sau đầu, trầm mặc một lát rồi nhịn không được mà hỏi, “Nghiêm Chân đâu hả mẹ?”
Tối hôm qua vì đâu nên thần chí của anh có chút không rõ, lúc mơ mơ màng màng tỉnh lại một lần, thấy cô đang ngồi bên giường. Tóc tai có chút hỗn độn, mặc quần áo thì có chút đơn bạc, cứ như vậy mà ngồi bên giường, nắm lấy tay của anh rồi nhẹ nhàng lau chùi miệng vết thương trên đó. Anh nhớ rõ chính mình hình như có nói qua cái gì đó, nhưng lại giống như là không có. Hiện tại tỉnh lại thì không thấy cô đâu, ngay cả ký ức của tối hôm qua thoáng nhìn qua giống như là ảo giác vậy.
Mẹ Cố khó thấy được biểu tình mê mang như thế của anh, cũng nở nụ cười, còn mang theo một giọng mũi như trêu ghẹo, “Vợ của con có thể biến mất đi đâu chứ, con bé đi ăn cơm rồi. Bị mẹ cứng rắn ép buộc nó nên nó mới vội vàng đi một lúc, bằng không thì không biết con bé có thể trụ tới khi nào nữa…”
Mẹ Cố vừa nói xong thì chợt nghe tiếng mở cửa ở phòng khách, mẹ Cố cũng ra mở cửa phòng bệnh thì thấy Nghiêm Chân mang theo một đống đồ ăn đi đến. Mẹ Cố vừa tiếp nhận đồ ăn vừa nói, “Con sao lại mua nhiều như vậy, ăn làm sao mà hết được?”
“Dì Chung nói đây đều là những thứ ăn vặt đặc biệt chỉ có ở thành phố B, con cũng không biết mẹ thích loại nào nên mua mỗi thứ một ít, mẹ nếm thử trước đi? Cô nói xong liền cởi áo khoác đi vào trong phòng bệnh, khi thấy Cố Hoài Việt ngồi tựa vào đầu giường, cô chôn chân ngay tại đó.
Tỉnh, anh tỉnh rồi sao? Cô nhìn anh, lẳng lặng đứng ở đó.
Anh nhìn cô cười cười, thẳng đến khi cảm giác thấy nụ cười nơi khóe miệng anh càng ngày càng rõ, cô mới chậm rãi phục hồi lại tinh thần, đi tới bên giường.
“Anh… anh tỉnh rồi à?” Cô có một chút không thể tin được, “Anh còn đau không?”
Cô hỏi xong liền cảm thấy lời này thật là khờ. Mới có một đêm mà thôi, có thể giảm được bao nhiêu đau đớn chứ? Nhưng chỉ sợ có người so với cô còn ngốc hơn, nghe thấy cô hỏi như vậy, thì anh cảm thấy đúng thật nên nói không đau vẫn là tốt nhất.
Nghiêm Chân nhìn anh, không khỏi nở nụ cười, giống như một cô gái ngốc nghếch đơn thuần vậy.
“Anh lại tính gạt em nữa đi, khâu bao nhiêu mũi em cũng không phải không biết.” Bao gồm cả chấn thương cũ trên đùi của anh, Nghiêm Chân không có cách nào tưởng tượng khác đi được, mà hắn đau như thế nhưng làm như thế nào mà nhẫn tới được bây giờ.
“Thật sự là đã tốt hơn rất nhiều rồi.” Anh nhìn cô, “Nhưng như thế nào đi nữa thì anh lại cảm thấy em so với anh còn giống bệnh nhân hơn đó.”
Sắc mặt tái nhợt, đôi mắt có quầng thâm đen.
“Chỗ nào có chứ.” Cô cúi đầu, lảng tránh ánh mắt nhìn thẳng của anh.
Cố Hoài Việt cũng không ép buộc cô, giọng nói có chút khàn khàn, “Đợi lát nữa đi lên giường nằm nghỉ một lát đi.”
“Không có việc gì đâu.” Cô nói, “Em chỉ… chỉ có chút lo lắng cho anh thôi.”
Anh cười cười, anh đưa tay vuốt mái tóc của cô, “Anh biết.”
Còn có một loại ăn ý như vậy, cô không cần nói gì nhiều, chỉ một ánh mắt là anh có thể hiểu được.
Nghiêm Chân ngẩng đầu, hỏi anh, “Em hiện tại nhìn thật sự tệ như vậy sao?”
“uh.” Cố Hoài Việt ôn nhu nhìn cô, “Thật là có chút dọa người.”
Nghiêm Chân nhịn không được bĩu mỗi, “Cho anh nhìn gương đi rồi biết, em chỉ biết là người tám lạng kẻ nửa cân rồi đó.”
Anh nở nụ cười, nhịn không được muốn nắm lấy tay cô nhưng cô lại chạy mất rồi.
“Chờ em đi hóa trang đã, mới không thể so với anh đâu.” Nói xong, chạy ra ngoài.
Nhìn bóng dáng của cô, anh bỗng nhiên cảm thấy an tâm, mọi thứ trong lòng anh bây giờ đều rất ấm áp.
…………
…………………………
Bởi vì có vợ ở cùng, hình ảnh Cố tham mưu trưởng ngoan cố này thì ngay từ đầu cảm thấy cảm giác dưỡng thương đúng là rất tốt. Nhưng khi anh nhìn đến phương án trị liệu, thì nhịn không được mà đã mặt nhăn mày nhíu.
Đồ quân y tay bỏ trung áo blouse trắng đứng ở một bên có chút vui sướng khi có người gặp họa.
Một bên đánh giá biểu tình phát sầu của thủ trưởng, một bên nhìn Nghiêm Chân cần cù quét dọn. Từ khi cô nói một câu rằng phòng bệnh cần bảo trí không khí trong sạch thì mới có lợi cho thân thể của bệnh nhân, thế là người phụ nữ này mỗi ngày đều tổng vệ sinh. Cô ấy quét dọn lau chùi như vậy khiến cho nữ quân y đều có chút chột dạ.
“Tôi có vấn đề muốn hỏi cô?” Cô tiến đến trước mặt Nghiêm Chân.
Nghiêm Chân ngẩng đầu nhìn nữ quân y Đồ Hiểu, có chút khó hiểu.
“Cô hiện tại đều đem mọi việc vặt trong nhà tới đây, có phải vì tham mưu trưởng về sau đi lại không tiện mà chuẩn bị không thế?”
Nghiêm Chân không khỏi trừng mắt, “Bác sĩ Đồ, có người nào lại rủa chính bệnh nhân của mình như vậy chứ?”
Đồ Hiểu cười cười, “Nhìn anh ta mặt mày đều nhăn lại thì tôi cũng biết được rồi.”
Cái vị quân y này chỉ biết nhiễu loạn quân tâm thôi, Nghiêm Chân dùng cái lau nhà đuổi cô ấy ra ngoài. Sau khi quay lại thì phát hiện ra thủ trưởng vẫn ngồi ở đầu giường nhìn phương án trị liệu mà ngẩn người như trước.
“Anh đừng xem nữa.” Nghiêm Chân nói.
“Sao?” Cố tham mưu trưởng ngẩng đầu.
“Em thay anh đáp ứng rồi.” Nghiêm Chân chống tay lên cây lau nhà, nhìn anh nói, “Em nói là em đã thay anh làm chủ chuyện này rồi, ba cũng đồng ý, nói bộ đội không nuôi một bệnh nhân ngoan cố như anh. Cho nên em đã thay anh mà lo lắng một chút, cảm thấy vẫn nên đồng ý là tốt nhất.”
Thời điểm khi cô nói ra những lời này thì biểu tình của cô thực nghiêm túc, nhưng Cố tham mưu trưởng như thế nào lại cảm thấy được trong lòng cô đang vui vẻ. Sức khỏe của anh hiện tại làm cho anh không thể phản đối, không thể không đáp ứng nhưng làm cho cô vui vẻ như vậy sao?
Cố tham mưu trưởng ho nhẹ hai tiếng, vẫy vẫy tay với cô, “Em lại đây một chút.”
“Làm gì thế?” Nghiêm Chân có chút đề phòng nhìn anh, cô hiện tại nên học tập Cố tiểu tư lệnh có tinh thần cách mạng kiên định, không thể thỏa hiệp.
Cố Hoài Việt nhìn bộ dáng của cô mà bật cười, “Em lại đây, anh chỉ muốn ôm em thôi.”
Mật ngọt chết ruồi!
Trong đùa bỗng nhiên nhảy ra hình ảnh tiểu gia hỏa Cố Gia Minh cảnh cáo cô. Cô chịu đựng!Chịu đựng!… nhưng … không được.
Cố tham mưu trưởng thuận lợi ôm mỹ nhân về.
Nghiêm Chân xoa xoa tóc của anh một chút, một bên vừa phỉ nhổ chính mình đến tận đáy lòng một bên dùng khẩu khí ra mệnh lệnh nói với anh, “Này, giải phẫu là nhất định phải làm. Tĩnh dưỡng cũng phải làm, hơn nữa trong thời gian dài anh không thể chạm nước.”
“Anh chưa nói là không làm giải phẫu.”
“Uh, có giác ngộ.”
“Nhưng thời gian tĩnh dưỡng có chút dài quá không?” ý đồ của tham mưu trưởng là cùng với thủ trưởng lâm thời của mình thương lượng.
Nghiêm Chân vung tay, “Không thương lượng!”
Cố Hoài Việt bật cười, bắt lấy tay cô, “Nghiêm Chân.”
“Anh có kêu tên em một ngàn một vạn lần cũng vô dụng thôi.”
“Vợ ơi.” Anh dùng ngữ điệu nhỏ nhẹ gọi tên cô, tay ôm lấy vòng eo của cô cũng thắt chặt lại, thế nhưng người trên đỉnh đầu vẫn bất động như cũ.
“Anh… anh làm nũng cũng vô dụng. Giải phẫu phải làm, tĩnh dưỡng theo yêu cầu của bệnh viện, xong.” Nói xong, cô nhẫn tâm nắm lấy tay anh tách ra, cầm cây lau nhà tiếp tục lau dọn.
Một lần ngốc nghếch mà khiến cô lại dao động, xem ra không nghe theo tiểu tư lệnh quả nhiên là không được. Mà Cố Hoài Việt chỉ có cười khổ, mỹ nam kế đều đã sử dụng nhưng sao lại không thực hiện được thế này. Anh thả lỏng nằm trên giường, nhìn trần nhà mà phát sầu.
Chỉ chốc lát sau cửa phòng bệnh lại bị đấy ra, Cố tham mưu trưởng nghĩ đến thủ trưởng lâm thời đã trở lại, dùng tốc độ nhanh nhất từ giường ngồi dậy, kết quả nhìn ra được khuôn mặt của một người đàn ông quen thuộc.
Người này một thân chiến phục, tựa vào cửa tựa tiếu phi tiếu nhìn anh. Thấy anh ngồi dậy, thì vui vẻ hếch căm, “A, anh hùng cứu tế đã trở lại rồi sao?”
Cố Hoài Việt liếc mắt nhìn hắn một cái, không có đáp lời, trong lòng cảm thấy âm hồn của con khỉ của Thẩm gia này có chút không tiêu tan.
Con khỉ của Thẩm gia từ trước đến nay rất quen thuộc với anh, gặp chủ nhân không có nói gì thì chính mình tự mình lấy ghế ngồi xuống.
“Ai, tôi nói này, như thế nào lại chỉnh thành như vậy hả? Nghe nói là bị thủy tinh đâm vào suýt chế mà, còn khâu mấy mũi thế kia?” con khỉ Thẩm gia nhìn anh, “Rất tốt, rất tốt. Tục ngũ nói, vết sẹo này chính là dấu ấn công lao của người quân nhân nha. Cậu xem cậu lập tức lại có thêm một cái rồi này.”
Cố Hoài Việt rút cuộc liếc mắt nhìn hắn mà hỏi, “Vào bằng cách nào?”
“Cái gì mà vào bằng cách nào?”
Cố Hoài Việt liếc mắt đánh giá cao thấp hắn một phen rồi mới nói, “Một thân thuốc súng…mùi vij còn có chưa tan hết mà vào được đây, đợi đến khi cậu đi rồi thì bệnh viện còn phải phun bao nhiêu nước tiêu độc đây hả?”
“Hì, cậu tốt nhất là đừng nói, trinh sát bảo vệ của bệnh viện quân y này làm việc thật đúng là không thể lọt một người nhưng ông nội đây là nghênh ngang mà đi vào nha.”
“Phỏng chừng là vị bác sĩ Đồ ấy cho cậu đi cửa sau chứ gì?”
Con khỉ của Thẩm gia hừ một tiếng, không trả lời câu hỏi tra vấn của anh, mà lấy phương án trị liệu đang để ở bên để xem, đọc nhanh như gió từ trên xuống dưới.
Sau khi xem xong, không khỏi thở dài, “Xem ra lúc này chuẩn bị giải phẫu cho cậu rồi, giải phẫu không tính mà còn phải tĩnh dưỡng hơn nửa năm nữa sao?”
“Cho nên mới nói nội bộ bất đồng thì không phải cũng đã vào đây rồi sao?” Cố Hoài Việt thở dài.
Thẩm Mạnh Xuyên nhìn ngoài cửa sổ trong chốc lát, ánh mặt trời ngoài cửa sổ vừa vặn chiếu vào, không ít quần áo bệnh nhân cùng chăn đều được phơi ngoài nắng.Thẩm Mạnh Xuyên nhìn hết tất cả, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, mày không khỏi cau lại, sờ sờ túi áo, lấy ra một gói thuốc lá, “Tôi nói này, tôi có thể hút điếu thuốc sao?”
Bệnh nhân nào đó nhàn nhã trả lời bằng bốn chữ, “Đây là phòng bệnh.”
Thẩm Mạnh Xuyên đành phải thu gói thuốc trở về, “Tôi đây đi ra ngoài hút.” Đi tới cửa, Thẩm Mạnh Xuyên dừng lại một chút, quay đầu lại nói, “Có chuyện này tôi quên nói với cậu, hiện tại tôi mói nghĩ tới.”
“Chuyện gì?” Cố Hoài Việt nhìn hắn.
Thẩm Mạnh Xuyên vò tóc, “Nhớ không rõ lắm. Đại khái chính là mấy ngày hôm trước, đúng rồi, ngày mà cậu vừa nằm viện ấy.. Tối hôm đó tôi bỗng nhiên nhận được điện thoại của bác sĩ Đồ. Cậu đoán xem cô ấy hỏi tôi cái gì?”
“Cái gì?”
“Cô ấy nói bên cạnh cô ấy có một cô gái vừa khóc như nước sông Hoàng Hà chảy vậy, vừa quyết liệt tẩy sạch bộ quần áo dính máu và bùn đất. Cô ấy hỏi tôi là phải làm sao bây giờ? Tôi lúc ấy nói tôi cũng không biết, hiện tại tôi đem vấn đề này giao cho cậu, cậu không phải luôn luôn thông minh hơn tôi sao. Hiện tại tôi nghĩ cậu đã có đáp án.”
Cố Hoài Việt nghe thế thì ngây ngẩn cả người, thời gian rất lâu sau vẫn không nói chuyện.
Thẳng đến khi Thẩm Mạnh Xuyên đóng cửa rời đi, anh mới từ trong tiếng đóng cửa đó mà phục hồi lại tinh thần, nhìn cánh cửa đóng chặt kia mà cười tự giễu.
Người thông minh a, người thông minh. Anh làm sao mà đã chân chính làm người thông mình rồi thế này?
Được rồi, chỉ làm lần này thôi.
Trong chốc lát chờ thủ trưởng lâm thời trở lại, anh muốn nói cho cô 4 chữ : phục tùng mệnh lệnh!
Quân Hôn Bí Mật | Chương 56
Edit : chucuoiyeu
Bởi vì miệng vết thương khôi phục còn cần một đoạn thời gian, cho nên giải phẫu tạm thời còn chưa quyết định ngày.
Lo lắng đến Cố lão gia cùng Cố phu nhân ở tại thành phố B không được thuận tiện nên Cố Hoài Việt đã tìm thời điểm thích hợp, khuyên hai người trở về thành phố C. Cố phu nhân lo lắng, muốn ở bên cạnh con trai, cuối cũng vẫn là trải qua sự giáo huấn của Cố lão gia mới nghẹn ngào thu dọn này nọ chuẩn bị trở lại thành phố C.
Cố Hoài Việt ngồi ở một bên nhìn, không khỏi bật cười, “Mẹ, mẹ không cần lo lắng như vậy. Trong bệnh viện có nhiều người như thế mà không thể chiếu cô một đứa con trai của mẹ đến thế sao?”
Lý Uyển ngẩng đầu, trừng mắt liếc nhìn con trai, “Mẹ không phải sợ họ không chiếu cố tốt cho con, mẹ chỉ sợ cái chân này của con vừa đi lại lưu loát được một chút thì quay đầu lại là chuồn mất, cuộc phẫu thuật kia làm thế nào đây?”
Cố Hoài Việt ngẩn người, bất đắc dĩ nhìn về phía Nghiêm Chân. Đồng chí Nghiêm Chân không lưu tình chút nào đứng về phía mẹ chồng của mình, “Mẹ, không có việc gì đâu. Con sẽ canh chừng anh ấy.”
Mẹ Cố mặt nhăn mày nhíu, phát sầu thở dài một hơi, “Được rồi.”
Trước khi đi còn không quên dặn Nghiêm Chân, “Chờ định ngày làm phẫu thuật thì đừng có quên gọi điện thoại cho mẹ. Mẹ sẽ đến đây.”
Thấy Nghiêm Chân gật đầu thì bà mới yên tâm lên xe.
Cố Hoài Việt mặc quần áo bệnh nhân ở phía sau không khỏi cảm thán, “Hiện tại em biết sao anh làm phẫu thuật mà anh phải gạt mẹ rồi chứ? Chỉ có việc làm cho mẹ càng phải đau lòng thêm thôi.”
Nghiêm Chân quay người liếc mắt nhìn anh một cái, Cố Hoài Việt cười cười nhìn cô, “Em cũng có thể trở về, trong bệnh viện không thể có chỗ nào thoải mái như ở nhà mình được.”
“Cái này anh cũng đừng quản nữa đi, trước tiên nên đem vết thương của anh tĩnh dưỡng cho tốt rồi nói sau.” Nghiêm Chân vuốt vuốt ống tay áo của áo, cầm tay của anh, “Trở về phòng bệnh đi, ngoài này lạnh lắm.”
“Không lạnh.” Anh mị mắt lại, lật ngược tay rồi nắm lấy tay cô, kéo cô đến bên người, “Mỗi ngày nằm ở trong phòng bệnh cũng sắp mốc meo rồi, giúp anh đi tản bộ đi?”
Nghiêm Chân nghiêng đầu, xem xét anh rồi mới nói, “Đi thì đi, nhưng anh phải mặc thêm quần áo, chờ em một lát.”
Cố Hoài Việt không giữ chặt cô, chỉ đành bất đắc dĩ nhìn bóng dáng của cô. Loại bệnh nhân được chiếu cố thì quả đầu này đúng là thừa thật, nhưng thật sự cũng là thống khổ xen lẫn vui vẻ a…
Hôm nay thời tiết ở thành phố B rất tốt, ánh mắt trời sáng lạn, chiếu lên nỗi lo lăng u uẩn trên mỗi người. Cô đỡ anh, chậm rãi đi dạo ở trong hoa viên.
“Mấy ngày hôm trước lão Lưu có đến thăm anh, nhưng khi đó anh còn nghỉ ngơi, anh ấy cũng không cho em đánh thức em mà cũng rời đi ngay sau đó.” Nói xong Nghiêm Chân cười cười, “Lão Lưu nói trong sư đoàn còn có rất nhiều người muốn tới thăm anh, nhưng sợ quấy rầy đến sự nghỉ ngơi của anh nên mới để cho lão Lưu đại diện toàn quyền tới. Mua nhiều hoa quả như vậy đến thăm anh, em cũng không biết để đâu cho hết, anh không thể ăn bậy bạ nên em liền cống hiến toàn bộ cho bác sĩ Đồ rồi….”
Anh im lặng nghe cô cằn nhằn liên miên, sâu thẳm trong đáy mắt hiện lên một chút ý cười thản nhiên.
“Đúng rồi, bác sĩ Đồ cùng Thẩm Mạnh Xuyên có chuyện gì xảy ra sao?” Nghiêm Chân đột nhiên hỏi.
“Em gặp qua hai người bọn họ ở cùng một nơi sao?”
“Em có gặp qua một lần.” Vẫn là lần mà Thẩm Mạnh Xuyên đến bệnh viện thăm anh, Nghiêm Chân lúc ấy vẫn không có trong phòng, ở phòng giặt đồ của bệnh viện mà giặt quần áo, ra khỏi phòng giặt thì đi qua văn phòng của bác sĩ Đồ, liền nhìn thấy Thẩm Mạnh Xuyên đang ở cùng Đồ Hiểu tranh miếng sườn cuối cùng trong cặp lông cơm, đến cuối cùng thì cô còn kém cỏi mà trình diễn vai phụ nữa chứ.
“Cuối cùng vẫn là em làm cho bọn họ dừng lại.” Nghiêm Chân nói.
“A, em như thế nào mà làm bọn họ dừng lại được thế?” Anh không khỏi nở nụ cười, trong lòng ước chừng đã có đáp án.
Nghiêm Chân ho khụ khụ hai tiếng, “Em thay bọn họ ăn.”
Cố Hoài Việt không khỏi cười một cách rất thoải mái, Nghiêm Chân bị anh cười như vậy thì có chút không được tự nhiên, túm tay của anh, “Có gì hay mà anh cười như vậy chứ?”
Ý cười nơi đáy mắt vẫn chưa kịp thu lại, Cố Hoài Việt nói, “Anh là cười em.”
Thời gian bọn họ ở cùng nhau như thế này quả thật rất ngắn, anh còn chưa kịp phát hiện ra, hóa ra cô còn có một mặt đáng yêu như vậy.
Nghiêm Chân hơi đỏ mặt lên, lẩm bẩm một câu, “Không nói.” , rồi liền tiếp tục đỡ anh đi về phía trước, con đường đi này thật sự là an ổn.
………………….
Nửa tháng tĩnh dưỡng cũng đã trôi qua rất nhanh, miệng vết thương trên đùi cũng đã kéo da non. Nghiêm Chân cúi người nhìn miệng vết thương đang bắt đầu liền lại kia, có chút lo lắng, “Cái này… sẽ để lại sẹo sao?”
“Miệng vết thương sâu như vậy, không để lại sẹo thì cũng khó khăn lắm.” Đồ Hiểu liếc mắt nhìn một cái, thay anh bôi thuốc, chợt nghe được chủ nhân của cái chân này ho nhẹ hai tiếng ở trên đỉnh đầu của cô. Đồ Hiểu ngẩng đầu lên, tiếp nhận lấy một ánh mắt cảnh cáo.
Đồ Hiều nháy mắt mấy cái, không ngờ như thế này vẫn sợ của mình sẽ lo lắng quá. Cô suy nghĩ cẩn thận điểm thất thố này, không khỏi nở nụ cười, thay anh thả ống quần xuống sau đó nói với Nghiêm Chân, “Không có việc gì đâu, dấu ấn chiến công của người quân nhân thôi.”
Cố Hoài Việt không khỏi bất đắc dĩ, thật sự là một đôi biết đốt pháo, nói ra cũng đồng nhất như vậy.
Mà Nghiêm Chân cũng giống như tiếp nhận cách nói này rồi, gật gật đầu rồi hỏi, “Vậy thời gian làm phẩu thuật có thể được ấn định chưa?”
“Nếu theo tình hình hồi phục ổn định như thế này thì hai tuần sau đi, cái này để tôi sắp xếp.” Đồ Hiểu cười cười, lộ ra hàm răng trắng.
Nghiêm Chân mỉm cười, “Phiền cô rồi.” Hoa quả cũng không phải là cho cô ăn không rồi!
Tiễn bước bác sĩ Đồ, Nghiêm Chân đi tới, chăm chú nhìn vào chân của anh một lát rồi ngồi xuống.
Cố Hoài Việt nghĩ đến cô lại nhìn vết sẹo kia nên nói, “Không có việc gì đâu, cũng không bị hủy đi dáng vẻ bên ngoài, không cần để ý.”
“Em biết.” cô than thở một tiếng, “Em thay anh sửa lại ống quần.”
Cố Hoài Việt không có ngăn cô lại, một bên nhìn đỉnh đầu của cô một bên nghe cô hỏi, “Khi nào thì bắt đầu đau?”
“Sao em?” Anh làm như không có nghe thấy câu hỏi của cô.
“Em nói là chân của anh… khi nào thì bắt đầu đau?”
“không đau.” Anh thản nhiên nói, bị cô trừng mắt nhìn một cái thì sau đó mới cười sửa miệng, “Kỳ thật anh cũng không nhớ rõ ràng lắm. Ngay từ đầu anh còn có thể nhẫn, đau một chút thì vẫn còn thể nhẫn, đợi đến khi rút cuộc nhẫn không được nữa thì phát hiện sự việc đã lớn rồi. Cho nên nói, anh thực không phải cố ý.”
Cho nên nói, ấn theo cách nói của anh thì chính là anh rất có sức chịu đau có phải không?
Nghiêm Chân hừ một tiếng, “Đừng tưởng rằng như vậy thì em sẽ khen anh.”
“Uh, anh cũng không chỉ muốn em khen anh.” Anh kéo cô đứng lên, làm cho cô ngùi trên đùi mình.
Nghiêm Chân lắp bắp kinh hãi, “Cẩn thận thương thế của anh.”
“Không có việc gì đâu.” Anh mơ hồ không rõ, than thở một tiếng, gối đầu lên bả vai của cô mà cười, “Thủ trưởng, anh có thể yêu cầu được đãi ngộ bình thường không? Động tác đơn giản như vậy mà anh còn có thể hoàn thành mà.”
Nghiêm Chân trấn định lại, đỡ lấy bả vai của anh, lại thấy tức giận và buồn cười, “Ai cho anh làm em sợ nhảy dựng lên chứ.”
Anh ốm lấy cô, thở dài, “Là em quá khẩn trương.”
Từ khi anh bị thương đến bây giờ thì tâm trạng của cô vẫn căng cứng như một dây cung, sợ anh lại có chuyện gì đó không thích hợp. Anh ở bên nhìn đều cảm thấy mệt thay cô.
“Có chút thoải mái, phải không?”Dỗ cô mà giống như tiểu gia hỏa Cố Gia Minh kia vậy, anh quay mặt của cô lại, nhẹ nhàng một chút mà hôn cô.
Toàn thân đều thả lỏng xuống, cô vô ý thức xê dịch tới trong lòng của anh, mà người nào đó cũng thực giỏi đã đem ma trảo của mình ôm cô đến trong lòng mình, bắt đầu hôn xuống chiếc cằm của cô.
Nghiêm Chân cơ hồ là bị anh làm cho hoảng sợ, hôn quá nhanh lại quá vội vã, chân tay của cô có chút luống cuống, lại cảm thấy như mình đã quên mất cái gì. Khi cô hãy con giãy dụa, nhưng cũng chỉ có thể vươn tay ra bắt lấy áo của anh, ngược lại tự đem bản thân mình vào trong lòng của anh.
Cô nhất thời có chút ngượng ngùng, nưng lại không dám dùng cánh tay rảnh, sợ anh không chống đỡ được. Cố Hoài Việt nhìn cô bị ép buộc, cười nhẹ, ôm thắt lưng của cô rồi giúp cô thay đổi tư thế.
Lần này Nghiêm Chân càng không có mặt mũi. Anh…. Anh thế nhưng lại để cô tách hai chân mà ngồi ở trên người của anh.
“Không được.” Cô theo bản năng muốn đi xuống, nhưng lại bị anh ngăn lại.
“Đừng nhúc nhích.” Rót vào bên tai cô là một giọng nam trầm thấp khiến cho cô thất thần, đã bị anh đoạt đi quyền không chế.
Anh mút lấy đôi môi của cô, ôm lấy chiếc lưỡi mềm của cô tùy ý mà hôn, hai tay ôm lấy thắt lưng của cô để cô vẫn nằm ở trong lòng mình, như là một loại lực lượng giấu diếm chờ vận sức, chờ phát động mà thôi.
Đang đúng lúc cô quả thực không biết làm sao để dừng lại, chỉ có thể ở dưới sự kìm hãm của anh mà hàm hồ phát ra những tiếng rên rỉ, thời điểm anh đang phụ giúp sự vô lực của cô thì ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng đập cửa thanh thúy.
Nghiêm Chân lập tỉnh thanh tỉnh lại thần trí,, mà Cố Hoài Việt còn lại là bất vi sở động, hơn nữa còn ôm chặt lấy cô, không cho cô động đậy.
“Buông em ra, em đi mở cửa…”
“Mặc kệ.”
Cùng với sự thành tâm của anh đối nghịch, anh vừa nói xong hai chữ này thì cửa bỗng nhiên được mở ra từ bên ngoài. Anh nhíu mày, ánh mắt có chút không kiên nhẫn nhìn về phía cửa, kết quả lại nhìn đến hai người làm cho anh không khỏi giật mình một chút.
Hai người ngoài cửa cũng như vậy, cũng mở to hai mắt… trố mắt mà nhìn bọn họ.
Chỉ còn một người có đầu óc chuyển chậm mà thôi, Nghiêm Chân hơi quay đầu lại, kết quả vừa nhìn thấy hai người kia thì hận không thể ngay tại chỗ tìm cái hố mà chui xuống đó.
Dĩ nhiên là bà nội cùng Cố Gia Minh.
Rút cuộc vẫn là gừng càng già càng cay, trong bốn người thì bà nội vẫn là người phản ứng nhanh nhất, ho nhẹ hai tiếng, “Khụ khụ… xem ra… xem ra chúng ta đến không đúng thời điểm rồi.”
Cố tham mưu trưởng cũng nhanh chóng phản ứng lại, còn có thể cười nhẹ với bà nội, làm cho người ta nhìn không ra sự xấu hổ.
Gặp người nào đó có da mặt mỏng mà vẫn còn ngồi ngẩn ra đó, Cố Hoài Việt không khỏi cười cười, “Nghiêm Chân, bà nội đến đây.”
Thật đúng không phải là ảo giác, đúng là bọn họ đến đây.
Nghiêm Chân nức nở một tiếng, chỉnh tóc rồi từ trên người anh trèo xuống, vẻ mặt đỏ bừng nhìn bà nội của tiểu tử kia, “Bà nội… hai người… hai người cũng đến đây à.”
Bà nội cười, liếc mắt dò xét cô một cái, “Uh, đến từ sớm, đều đứng ở ngoài cửa đợi cháu cả nửa ngày.”
Nghe vậy Nghiêm Chân càng cúi đầu thấp hơn, âm thầm trừng mắt nhìn Cố Hoài Việt.
Người họ Cố nào đó có da mặt dày, đều có thể bình tĩnh thong dong như vậy mà tiếp nhận mọi thứ trong tay bà nội, đưa bọn họ vào phòng.
Thuận tiện một tay nắm lấy cổ áo của tiểu quỷ Cố Gia Minh.
Tiểu gia hỏa kia giống như là bị đả kích lớn vậy, cùng Cố Hoài Việt ở đó mà mắt to trừng đôi mắt nhỏ.
Ngheiem Chân đành phải tiện tay đem tiểu gia hỏa kia từ trong tay Cố Hoài Việt giải cứu ra, một bên thay cậu bé chỉnh quần áo một bên hỏi bà nội, “bà như thế nào mà trước khi đến đây không gọi điện thoại tới thế ạ?”
Bà nội hừ một tiếng, “Bà gọi điện thoại cho cháu rồi hai đứa lại cố gắng không cho bà già này lại đây chứ gì.” Nói xong nhìn về phía Cố Hoài Việt, “vết thương thế nào, có nghiêm trọng không? Bà nghe ba mẹ cháu nói còn phải làm phẫu thuật, thủy tinh cắm vào chân nghiêm trọng lắm sao mà còn phải phẫu thuật hả?”
Một chốc thì giải thích không rõ ràng lắm, Cố Hoài Việt chỉ nói đơn giản, “Không sao đâu bà, chỉ là phẫu thuật thôi bà, không có nghiêm trọng như vậy.”
“Uh, vậy là tốt rồi.” Bà nội gật đầu, “Nghe mẹ cháu nói tới tình huống của cháu, bà nghĩ muốn sang đó mấy ngày nhưng vẫn sợ hai đứa thêm phiền thôi.”
Đơn giản hôm nay mới cùng tiểu gia hỏa này tới đây, vừa vặn là ngày nghỉ của tiểu quỷ kia.
Cố Hoài Việt cười nhẹ, “Làm cho bà nội lo lắng rồi.”
Tiểu gia hỏa kia thì chắp tay sau lưng nhìn Nghiêm Chân đang ngồi xổm, biểu tình có chút nghiêm túc. Nghiêm Chân liếc mắt nhìn cậu bé, lại liếc một cái nữ, nhưng thật sự bị đả kích như vậy khiến cho cậu bé này chắc có chút sợ hãi rồi.
“Làm sao vậy?” Cô một bên thay cậu bé sửa lại nút thắt trên áo, một bên hỏi.
“Có vấn đề!” Tiểu gia hỏa kia nhìn chằm chằm trần nhà, bày ra biểu tình của một người đang trầm tư.
“Có vấn đề gì?” Cô giáo Nghiêm càng chột dạ.
Cố Hoài Việt nghe vậy cũng đã đi tới, búng lên trán của tiểu quỷ kia một phát. Tiểu tử kia đau quá kếu lên, “Ba đừng ồn ào.”
Hi, tiểu gia hỏa này… nói lời này mà có bộ dạng rất giống như anh vậy, y như từ khuôn đúc ra vậy.
Cố Hoài Việt cùng Nghiêm Chân liếc nhau, lại cúi đầu nhìn thấy tiểu gia hỏa kia ngẩng đầu nhìn hai người, trong ánh mắt lóe lên ý cười, “Con rút cuộc biết được con vừa mới nhìn thấy cái gì nha.”
Cố Hoài Việt ho nhẹ một tiếng, biết lời này là không thể tiếp nhận.
Nhưng tiểu gia hỏa kia không chịu ảnh hưởng gì, ánh mắt đảo quanh một vòng trên hai vị đại nhân này, rất vui vẻ mà tuyên bố, “Nha… nha…”
Lời vừa nói ra.
Cố tham mưu trưởng có chút không bình tĩnh, cô giáo Nghiêm đỏ mặt ngượng ngùng, bà nội ở một bên cười ha ha!
Tiểu gia hỏa này……………
Hết chương 56
Bình luận facebook