-
Chương 20
CHƯƠNG 39.
Huấn luyện bộ đội vẫn liên tục diễn ra đến 29 tháng chạp. Ngày 30 cuối năm hôm nay các đơn vị ở sư đoàn A rời giường luyện tập, ăn qua điểm tâm sau đó bắt đầu tổng vệ sinh, nhiệt tình mười phần nghênh đón ngày tết âm lịch đang đến gần. Nơi nơi đều là không khí vui mừng hân hoan, nhất khu người nhà ở chúc viện.
Năm nay khu nhà giành cho người nhà của quân nhân ở sư đonà A có nhiều người hơn so với những năm khác, vợ của Lưu Hướng Đông là Sở Dao cũng cười nói cùng Nghiêm Chân, năm nay tập hợp thành một đoàn, xem ra là náo nhiệt hơn rất nhiều.
Nghiêm Chân cười cười, sửa sang lại khăn quàng cô đi theo Sở Dao đi về phía căn tin của sư bộ. Bởi vì năm nay có nhiều người chị dâu cùng đến đây cho nên trong sư bộ liền tổ chức người nhà cùng quan binh đón năm mới cùng nhau.
Trên đường đi, có mấy người lính cứ nhìn nhìn vào Nghiêm Chân khiến cho cước bộ của cô cũng bắt đầu loạn lên. Nhớ tới chuyện đã xảy ra đêm hôm đó, cô vẫn nhịn không được mà cảm thấy xấu hổ. Nhưng những việc như thế, phần ngọt ngào nơi đáy lòng vẫn là không thể bỏ qua, cô nhìn nhìn chung quanh thế giới thuộc về anh ấy ở đây, cô rút cuộc cũng đi vào hơn nữa là anh mở rộng cửa mà đón cô đi vào.
Sở Dao đối với chuyện đêm đó cũng có nghe qua, nhưng chuyện này cũng chỉ là truyền mơ hồ, chỉ nói là vợ của tham mưu trưởng say rượu cùng tham mưu trưởng ầm ỹ một trận, phỏng chừng còn rất kịch liệt, viết thương ngoài miệng kia không phải rõ ràng sao? Về phần như thế nào thì mọi người đều hiểu trong lòng là không nên hỏi.
“Tiểu Chân, em là lần đầu tiên đến bộ đội đón năm mới sao?”
Cô sửng sốt một chút, đem bánh trẻo dồn lại một chỗ, đủ các loại hình dạng xinh đẹp khác nhau rồi cười khẽ, “Không phải.”
Thời điểm Nghiêm Chân chín tuổi mới rời khỏi bộ đội, còn trước kia mỗi đêm 30 hàng năm cô đều cùng ba của mình cùng nhau đến căn tin trong doanh trại cùng những người lính khác đón năm mới. Cái loại bầu không khí náo nhiệt đó cô vĩnh viễn đều sẽ không quên, bởi vì mỗi lúc đó trên mặt ba cô luô có nụ cười sáng lạn nhất.
Sở Dao cảm thán, “Ba em cũng là quân nhân sao? Em cũng thật có duyên phận đi theo quân đội nha. Tiểu Vĩ nhà chị năm nay sẽ thi vào trường cao đẳng đại học, quyết tâm thi vào trường quân đội nữa, chị nói cái gì đều kéo không được ý định của nó. Em nói xem, ba của nó cả đời đều kính dâng cho bộ đội rồi, nếu đưa nó vào nữa thì chị làm thế nào chịu được chứ…”
Cô nghe xong cũng cười cười, “Chị dâu, nếu cháu nó muốn đăng ký thi vào thì chị cứ để cho cháu nó thi đi, người trẻ tuổi luôn có lý tưởng của mình mà.”
Nói xong, còn chưa đợi Sở Dao mở miệng thì bạn nhỏ Cố Gia Minh đã nắm lấy tay Sở Dao mà ồn ào lên, “Dì ơi, cháu trưởng thành cũng muốn tham gia quân ngũ.”
Đây là đội ngũ cách mạng đang hướng về mặt trời của mình, tương truyền và kế thừa cho những con người có phẩm chất tốt.
Hai người lớn đứng đó mà không tự chủ được đều nở nụ cười.
Bánh trẻo vừa làm xong còn chưa có nấu chín thì sư trưởng Lưu Hướng Đông cùng chính ủy Cao Tường liền đi đến, lãnh đạo có thói quen thời điểm đón năm mới hằng năm đều đến cơ sở cùng những người lính chung vui, tất cả đều rất náo nhiệt.
Cố Hoài Việt cũng đi theo phía sau, tầm mắt dừng ở trên người Nghiêm Chân rồi mỉm cười. Nghiêm Chân cúi đầu, Sở Dao ở sau lưng đẩy cô thì cô mới hé ra khuôn mặt đỏ bừng đi đến bên cạnh anh.
“Em lạnh sao?”
Nói xong anh cầm tay cô, Nghiêm Chân lắc lắc đầu nhưng thật ra tay của anh rất lạnh, cô theo bản năng nắm chặt lấy tay anh.
Lưu Hướng Đông khom người nhìn bạn nhỏ Gia Minh đang chơi chỉ đến thắt lưng của mình, tiểu gia hỏa này hắn càng nhìn càng thích, hắn ung dung vuốt ve khuôn mặt của bạn nhỏ nào đó, “Gia Minh, cháu đang làm cái gì vậy? Bác nhìn thế nào cũng giống chiếc xe thiết giáp ở trong kho nha?” Đây là hắn đang pha trò, khuôn mặt kia đã bị hắn vuốt ve đến méo mó.
Tiểu gia hảo kia giơ tay lên một chút, dỗi môi mà nói, “Bác Lưu, đây là xe tăng không phải xe thiết giáp.”
Lưu Hướng Đồng nhìn chằm chằm đồ chơi kia cả nửa ngày, cuối cùng thoải mái cười, nhìn Cố Hoài Việt nói, “Tiểu gia hỏa nhà cậu cũng không tệ.”
Tiểu gia hỏa Cố Gia Minh chu miệng cọ đến trước mặt Cố thủ trưởng, một đôi mắt lợi hại ở trước mặt hai người lớn này quét tới quét lui.
Tiểu gia hỏa Cố Hia Minh sẽ ở lại nhà Tịch Thiếu Phong cả một đêm rồi nay sẽ trở về nhà, không thú vị gì cả. Hai người cháu của bà nội Chung kia căn bản là không cùng lý tưởng với cậu bé, cả ngày kỳ kèo chỉ biết xem đồng thoại hay nghe kể chuyện xưa.
Thời điểm tiểu gia hỏa kia bị trục xuất về nhà liền cảm giác được có điểm không thích hợp. Cậu bé đeo túi sách trên lưng đứng ở cửa, chỉ vào môi người ba đang mở cửa cho mình mà hỏi, “Thủ trưởng, ba như thế nào mà lại để bị thương?”
Cố Hoài Việt hí mắt nhìn con trai một cái, bất đắc dĩ đêm đó không ngủ ngon nên lực uy hiếp không quá lớn. Sau đó gõ lên đầu tiểu tử kia một cái rồi nắm áo của tiểu gia hỏa kia mà lôi vào nhà.
Đợi cho Cố Hoài Việt ăn qua điểm tâm rồi đi ra khỏi cửa thì một mình Nghiêm Chân lập tức bắt đầu đối mặt với sự khảo vấn ác liệt của tổ chức. Nghiêm hạ sĩ có một đôi mắt khóc đến sưng lên như quả hạch đào, không biết nên nói cái gì đó. Nhưng làm cho hắn giày vò nhiều lần như vậy, chút hậm hực trong lòng cũng nhanh chóng đảo qua hết.
Tiểu gia hỏa kia nhìn bộ dạng ấp a ấp úng của cô, dẫu môi : hai người này khẳng định có miêu ngấy.
(Miêu ngấy: từ này không thể giải thích rõ ràng được, nhưng hiểu nôm na là có gian tình, có điều mập mờ.)
Tiểu gia hỏa kia tiếp tục chu miệng, ngẩng đầu nhìn hai vị đại nhân nào đó, “cô giáo gần đây cũng không cùng con chơi nữa… Cô giáo… cô giáo lấy lớn khi nhỏ, còn ba cũng không có nhìn đến con nữa… ba..” Càng nói càng tức giận.
Nghiêm Chân bị tiểu quỷ này dõng dạc lên án thì cúi đầu, khóe miệng cũng hiện lên nụ cười.
Cố Hoài Việt cúi người xuống, gõ đầu tiểu quỷ này một phát, nhìn khuôn mặt bánh bao của tiểu quỷ nào đó rồi cười nói, “Ai có thể không nhìn con, sáng đến nỗi có thể soi sáng cả 50 viên ngói kia kìa.”
Tiểu gia hỏa lập tức căm tức ba mình, người ở đây nghe đến câu đối thoại của hai người đều bị chọc cười, cũng đều cười lớn lên. Nghiêm Chân sợ run một chút, khi phản ứng lại được thì đỏ mặt mà quay đầu đi.
Qua trong chốc lát bánh trẻo được bưng lên, Lưu Hướng Đông cùng hai người kia cũng nên đi, nên đi một vòng đến các đơn vị cùng căn tin trong sư bộ xem các chiến sĩ cùng người nhà một chút.
Nghiêm Chân túm tay Cố Hoài Việt đang đi ở phía trước, dặn anh, “Anh uống ít thôi.”
Cố Hoài Việt cười nhẹ, nhéo nhéo tay cô, nói về nhà chờ anh sau đó liền đi ra ngoài.
Nhìn bóng dáng của anh, Nghiêm Chân đứng phát ngốc trong chốc lát cho đến khi tiểu gia hỏa kia túm lấy góc áo của cô, cô mới phục hồi lại tinh thần cùng tiểu quỷ này ăn bánh trẻo đón năm mới.
Cô như thế nào lại quên, còn có cái bóng đèn nhỏ này cần phải dỗ chứ.
Ăn xong cơm tất niên Nghiêm Chân kéo bạn nhỏ Cố Gia Minh về nhà, ngồi ở trên ghế sofa gọi điện thoại cho bà nội ở Cố viên. Mặc kệ cho gia đình có quyền thế như thế nào đi nữa thì đều vô cùng náo nhiệt, có vẻ như chỉ có hai người bọn họ cô đơn tịch mịch thôi.
Bà nội ở đầu kia điện thoại dặn cô, “Đã qua năm mới rồi nên ở đây rất vui.”
Lão nhân gia nghe cô nói Cố tham mưu trưởng đêm 30 rồi mà cũng không ở nhà, nghĩ đến cô không vui liền giảng giải cho cô. Nghiêm Chân ngẩn người, cô có chỗ nào yếu ớt như vậy chứ, hỡn nữa cũng không phải là trước kia. Nhưng lời muốn nói lại càng không dứt, cô ngoan ngoãn lên tiếng, cắt đứt điện thoại.
Ngoài cửa sổ không biết khi nào lại bắt đầu có những bông tuyết ròi, độ ấm vào ban đêm cũng cực kỳ thấp nhưng đứng ở chỗ này cô lại không có chút cảm giác nào. Đã từng trải qua nhiều đêm rét lạnh như vậy sau đó lại hưởng thụ sự ấm áp thì cũng coi như là một chuyện may mắn đi, Nghiêm Chân cứ nghĩ như vậy mà sống tiếp.
Đến tầm 11h đêm, Nghiêm Chân đem Cố Gia Minh dĩ nhiên đã ngủ say mà ôm trở về phòng của cậu bé. Tiểu gia hỏa này chơi mệt rồi, nói là phải đợi ba trở về cùng nhau đón giao thừa nhưng chưa tới 9h liền nằm úp sấp trên đùi của cô mà ngủ. Nghiêm Chân trong lòng mặc niệm tiểu trứng thôi, ngủ sớm như vậy, cô còn chưa kịp nói chúc mừng năm mới đâu, tiểu gia hỏa này nặng cũng không khiến cô cơ hồ ôm cũng khó, qua hôm nay thì tiểu quỷ này cũng đã lớn thêm một tuổi rồi.
Thuận tiện đắp tấm chăn lên cho cậu bé, Nghiêm Chân vừa đắp chăn lên cho cậu bé rồi tắt đèn đi ra ngoài, chợt nghe tiếng chìa khóa lạch cạch ngoài cửa nhưng là đã nửa ngày rồi mà cũng không thấy anh vào cửa. Anh ấy uống nhiều lắm sao?
Nghiêm Chân xoa xoa mắt, đi ra mở cửa. Cô vừa mở cửa, quả nhiên vị thủ trưởng nào đó đang cúi đầu cầm chìa khóa xem chiếc chìa khóa nào có thể giúp anh mở cửa vào nhà đây. Bỗng nhiên có bóng người hiện dưới ánh sáng của ngọn đèn trong phòng hắt ra khiến anh sợ run một chút, ngẩng đầu, anh thấy đứng đối diện với mình là một người phụ nữ xinh đẹp, thản nhiên nở nụ cười.
Cố Hoài Việt có tửu lượng cũng không nhỏ nhưng đây là ở bộ đội, hơn nữa lại vào đúng vào dịp qua năm mới, sẵn dịp qua năm mới sẽ có diễn tập cho nên ai còn nhớ rõ là ai mang quân hàm gì nữa, chỉ một câu… chiến hữu tình thâm, giải tỏa hết buồn bực. Mặc dù là Cố Hoài Việt nhưng cũng bị chuốc không ít rượu.
Nghĩ đến vậy Cố tham mưu trưởng mắng một tiếng, “Hỗn tiểu tử.”
Nghiêm Chân nâng mắt chăm chú nhìn anh cả nửa ngày, không tự chủ được mà nở nụ cười, chạy nhanh đến kéo anh vào nhà, không cho người này đứng ở cửa mà làm loạn.
Sau khi vào nhà cô đi đến phòng bếp làm một cốc nước mật ong, độ ấm vừa phải để cho anh uống.
Cố Hoài Việt chính là tựa trên ghế sofa, nhắm mắt dưỡng thần. Nghiêm Chân đưa nước mật ong cho anh, anh nhận lấy, uống một ngụm liền cúi đầu thưởng thức cốc nước. Nghiêm Chân ngồi xuống ở bên người anh, thúc giục anh uống nhanh lên.
Anh cười cười, quay đầu lại rồi cầm lấy tay cô, “Anh chỉ là vừa nhớ tới một chuyện thôi.”
“Chuyện gì vậy?”
“Anh nhớ rõ năm trước có một lần, anh cùng Hoài Ninh cùng đi uống rượu. Hoài Ninh uống không ít, anh lái xe đưa chú ấy về nhà, anh dìu chú ấy vào cửa thì thấy Lương Hòa lập tức vọt vào phòng bếp làm một ly nước mật ong. Em có biết khi đó anh suy nghĩ cái gì không?” Anh dừng lại rồi nhìn cô, sau đó nói, “Anh nghĩ rằng có vợ thật là tốt.”
Nghiêm Chân sửng sốt một chút, rồi sau đó thấp giọng hỏi anh, “Anh không nói Hòa Hòa làm cho anh một ly nước sao, cứ như vậy mà lái xe trở về sao?”
“Có tài xế cơ quan đưa anh về.” Anh cười nói.
“Cái này không quan trọng.”
Cố tham mưu trưởng nhắm mắt dựa vào tấm đệm trên ghế sofa, giọng nói có chút mệt mỏi, “Kỳ thật cô em dâu này một khi bị nhìn tới rồi thì sượng mặt. Không phải người khác thì không có chỗ nào không thể nói nổi, đã biết như thế rồi làm sao còn nói nổi nữa.” Thay lời người khác nói, một đại nam nhân như thế nào không biết xấu hổ mà nói em dâu mình rụt rè đi làm nước cho mình uống chứ.
Nghiêm Chân bỗng dưng cảm giác được trong lòng mình có cảm giác đau đớn như kim châm vậy. Cô đau lòng cho anh, một người đàn ông như vậy, có lẽ chỉ khi uống rượu vào thần trí mơ hồ mới có thể cho phép chính mình thể hiện rõ sự yếu ớt như vậy, đây là chuyện nghĩ đến mà còn không dám nghĩ. Trở về đau đầu thì ngủ một giấc, sau đó lại mở mắt ra, lại là một người đao thương bất nhập, luyện mãi thành thép.
“Về sau không được như vậy nữa.” Nghiêm Chân nhẹ giọng oán trách anh một câu.
Không nghĩ tới vị thủ trưởng nào đó rất phối hợp, nắm chặt lấy tay cô, rồi lên tiếng. Anh nói về sau sẽ không như thế nữa, lại còn nhẹ giọng than thở một câu, “Dù sao anh cũng có em rồi mà.”
Cô cười cười, cầm lấy tay anh. Cô phát hiện, anh uống rượu rất tốt, uống rượu vào sẽ không như ngày thường, đối với tất cả mọi thứ đều thản nhiên, còn có thể phát hiện được cô xem như là tốt lắm rồi, rất tốt nữa là đằng khác.
Nghiêm Chân hãy còn vui sướng, không chú ý tới đôi mắt thâm thúy của anh luôn nhìn chằm chằm vào cô, đợi đến khi cô phát hiện ra thì ánh mắt kia đã tràn đầy ý cười.
“Làm sao vậy?” Cô cam đoan mặt của cô bây giờ rất đỏ.
“Không có gì, anh phát hiện trên tóc em có dính một thứ thôi.” Nói xong anh đưa tay lên lấy xuống một chiếc lông vịt đưa cho cô. Nghiêm Chân nhận lấy, không nghĩ tới nhất thời trời long đất lỡ, cô bị anh ôm chặt trong cái ôm ấp đầy ấm áp của anh, còn chưa kịp đợi cô phản ứng lại thì anh nụ hôn của anh đã ép xuống môi cô.
Anh đã hôn cô không phải là lần đầu tiên nữa, lần đâu tiên là trò đùa dai của tiểu quỷ kia, chỉ là chuồn chuồn lướt nước, lần thứ hai là khi anh tức giận, hôn bằng tất cả sự tức giận của anh, lần thứ ba…
Lần thứ ba Nghiêm Chân chỉ có loại cảm giác nóng chảy cùng hít thở không thông, điều này làm cho cô cơ hồ có chút chống đỡ không nổi, thất kinh mà ôm lấy cổ của anh.
Cố Hoài Việt đẩy mái tóc dài của cô ra, hương thơm nhàn nhạt làm cho anh không tự chủ được mà hôn sâu hơn, không biết vì sao anh bỗng nhiên muốn hôn cô, nhưng chỉ hôn một chút là tốt rồi nhưng vừa hôn cô thì liền ngừng không được. Lý trí của anh bây giờ không có được bao nhiêu,thẳng đến khi đáy mắt của cô mênh mông một tầng nước thì Cố Hoài Việt mới buông cô ra, đầu cụng lên trán cô để bình phục lại hơi thở. Cô có chút khẩn trương, anh nhìn ra được cho nên đành phải buông cô ra.
“Em đi nghỉ ngơi đi.”
Nghiêm Chân nhất thời ngẩng đầu nhìn anh, nhưng vẫn đang còn thở phì phò, nói không ra lời. Anh mỉm cười, nhưng cũng cười khổ.
“Anh uống nhiều.” Thật lâu sa, Nghiêm Chân buồn bực nói một câu.
“Uh, anh biết.” Anh nói, bởi vì uống nhiều cho nên anh mới dễ dàng xúc động như vậy, khó mà ngăn được.
“Nhưng là em không có say.” Cô nhanh chóng nói, “Cho nên em rất rõ ràng.”
“Sao?” Anh nhíu mày nhìn cô.
Nghiêm Chân cơ hồ là vùi đầu vào trong lòng của anh, “Em nói là có thể, Hoài Việt.”
Cố Hoài Việt giật mình sửng sốt, lập tức làm cho cô ngẩng đầu lên nhìn mình. Anh nỗ lực nhìn sâu vào trong mắt của cô, mới phát hiện ra trong đôi mắt của cô tràn ngập sự ngượng ngừng, khuôn mặt đỏ rực càng sáng rực không gì sánh được. Anh đứng dậy ôm lấy cô, Nghiêm Chân hầu như là vô ý thức ôm lấy cổ anh để không bị ngã.
“Nghiêm Chân”
“Sao ạ?”
“Chúng ta vào phòng thôi.”
Anh đặt cô lên trên giường, còn chưa đợi Nghiêm Chân bình ổn lại thì nụ hôn của Cố Hoài Việt đã rơi xuống, những lời lẽ khác đều bị nuốt lại trong đôi môi mềm mại ấy, tùy ý để cho anh chọc ghẹo đùa giỡn mà cô không thể nào không đón nhận lấy.
Cho tới khi Nghiêm Chân tưởng chừng như sắp hít thở không thông nữa thì Cố Hoài Việt buông lỏng cô ra, nhẹ nhàng cắn một chút lên đôi môi hồng của cô. Nghiêm Chân thử hôn lại anh, chỉ là tiếp xúc một chút thôi liền cảm nhận được vết thương bị cô gây nên từ mấy hôm trước.
Cô mở con mắt đang bao phủ mới một tầng sương mù, nghĩ muốn nhìn anh thế nhưng bàn tay của cô đã bị anh chế trụ sau đó để lên trên bờ vai của anh, Nghiêm Chân thuận thế liền ôm lấy vai anh. Cô nhắm mắt đón nhận nụ hôn của anh rơi xuống trên mũi cô, cằm rồi cổ…
Nghiêm Chân bị khiêu khích đến như vậy khiến cho cô mơ hồ cảm giác được sự động tình của mình. Nghiêm Chân cảm giác được một bàn tay dọc theo thắt lưng của cô đang chậm rãi đi lên, khẽ xoa bóp nơi nào đó của cô khiến cho cả người cô run rẩy không ngừng, muốn thân mật đến nỗi không khống chế được.
“Hoài Việt.” Cô vô ý thức gọi tên của anh, giống như đang tìm sự che chở nơi anh vậy.
Mà Cố Hoài Việt đáp lại chính là thả chậm tốc độ, khẽ hôn lên mũi của cô. Thân thể của cô có vẻ mẫn cảm, anh khiêu khích một chút như vậy đã khiến cô sợ run rồi, “Chúng ta từ từ sẽ đến, được không em?”
“Vâng…” Cô mơ mơ hồ hồ trả lời anh, lập tức cảm giác được chiếc áo ngực đang mặc trên người bị anh tháo ra, sau đó ngay cả một chút đồ phòng ngực còn lại có vẻ bé nhỏ không đáng kể. Cố Hoài Việt rất nhanh tháo dỡ chướng ngại vật ở nửa người trên của cô, dùng ôn nhu lưu luyến với việc làm hết sức có thể để vuốt ve an ủi Nghiêm Chân, để cho cô thích ứng dần đồng thời khiến cô thả lỏng thân thẻ.
Hiệu quả tự nhiên là tốt, Nghiêm Chân hầu như cảm giác được sự động tình của chính bản thân mình, mặc kệ là về mặt sinh lý hay tâm lý cô đều không thể chống cứ, như dây cung đã được căng cứng lên, phát ra tiếng rên rỉ mê người. Càng làm cho cô xấu hổ chính là tay của anh lúc này đang bắt đầu đi dần xuống hạ thể của cô, cảm giác có cái gì đó tiến vào khiến cho cô nhịn không được mà kinh hô một tiếng, cả người vì đau đớn mà run rẩy liên tục.
“Thả lỏng…” Anh nói xong lại bắt đầu hôn cô, khiến cho những hờn dỗi cùng thanh âm nức nở đều nuốt hết vào nụ hôn đó. Như vậy không có chỗ phát tiết nên chỉ có thể để khoái hoạt trong cơ thể cô ngày càng mãnh liệt, cô hầu như là đã chịu không nổi mà khóc lên.
“Nghiêm Chân?” Anh thử gọi tên của cô.
“Anh… anh… anh đừng bắt nạt em…” Mặc dù toàn thân đều bị quản chế nhưng cô giáo Nghiêm vẫn rõ ràng là đang lên án anh, bất đắc dĩ mà nói toàn thân cô không còn chút sức lực nào, lời nói ra cũng không có uy lực, giống như là đang làm nũng vậy…
Anh không thể nghe cô nói chuyện như vậy, chỉ giống như chú mèo nhở đang nức nở khiến anh càng muốn bắt nạt cô. Cố Hoài Việt cụng đầu trên cái trán của cô rồi cười nói, “Vậy hiện tại dừng lại hay là để em bắt nạt anh đây..” Anh hôn lấy vành tai của cô, động tác ở tay không vì thế mà dừng lại, ngược lại còn nhanh hơn. Cô chỉ cảm thấy thân thể một trận co rút, muốn khép chặt hai chân lại nhưng lại bị anh tách ra, trong nháy mắt cô cảm giá được dục vọng của anh lớn đến thế nào.
Nghe nói lần đầu tiên đều rất đau, cô vô ý thức ôm lấy bờ vai của anh, nỗ lực tìm kiếm sự chống đỡ. Toàn thân như muốt phát tiết dục vọng của bản thân nên càng khó chịu hơn, cô hầu như vô ý thức ôm lấy người anh, thế nhưng Cố Hoài Việt cũng cảm thấy không nên hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể chậm rãi thử thăm dò ở nơi cô, “Có thể chứ em?”
Nghiêm Chân gối đầu lên đầu vai của anh, không biết là nên gật đầu hay lắc đầu, chỉ cảm thấy đau đớn hòa cùng sự khoái cảm như đang xé rách cô ra, càng tới cực hạn thì cô càng yếu mềm dễ tan vỡ. Cô biết sự chịu đựng của anh đã không còn được nhiều nữa, từ sự tiếp cận ôn nhu nhưng cũng vồ vập của anh khiến cô cảm nhận sự nóng rực của anh, thế nhưng anh sợ cô đau nên vẫn kiên trù như cũ mà chầm chậm tiến hành từng bước…Suy nghĩ một chút, Nghiêm Chân khẽ cắn cằm của anh một chút, nghe anh kêu lên một tiếng đau đớn, tiếp theo đó thân thể nhỏ bé của cô bị anh tiến vào, cảm giá đau đớn khiến cô run rẩy không ngừng, cô vô ý thức mà cắn chặt môi.
Đôi mắt của Cố Hoài Việt nhìn lên khuôn mặt nhỏ nhắn có chút đau đớn lẫn quấn quýt của cô, vương tay khiến cho cô buông cánh môi đang bị cắn ra, sau đó hôn lên đó. Bất luận là vì gì đi nữa anh vẫn muốn hôn lên đôi môi ấy, giống như tất cả dục vọng của anh đều gắn bó trong lúc đó, thẳng cho đến khi anh tiến vào hoàn toàn, giữ lấy được thân thể của cô.
Cơ thể cô đau đớn như bị xé rách làm đôi khiến cho cô không nắm chặt được bờ vai của anh nữa, nhưng cô vẫn ý thức được anh đang chậm rãi đi vào hạ thân của cô, thẳng đớn khi cảm giác đau đớn trở nên yếu ớt, khoái hoạt lan tràn toàn thân. Anh buông đôi môi của cô ra, để cô thả lỏng.
Anh nhịn không được mà kêu tên của cô, sợ đánh thức tiểu gia hỏa đang ngủ ở phòng bên kia…
Kỳ thực đó chỉ là cái cớ, anh sợ khi nghe xong thanh âm của cô thì càng thêm khống chế không được nhưng hiện tại bây giờ đã lún càng sâu.
Kỳ thực là anh đã mất đi khống chế, liên tục xông tới mà giữ lấy thân thể của cô, giống như muốn nhập vào cơ thể của cô một cách nhanh nhất vậy,không để cho cô thời gian có thời gian nghĩ ngơi. Tiếng rên rỉ của cô vang lên bên tai của anh, anh không thể chịu đựng được sự khoái cảm mà cô mang lại cho anh, liên tục hôn cô. Sự giao hòa của hai người trong lúc này khiến cơ thể của Nghiêm Chân không tự chủ được mà rút chặt, thế nhưng động tác của anh không thong thả chút nào, nhanh chóng cướp đoạt đi thần trí còn sót lại của cô.
Cho đến khi anh tiến quân thần tốc khiến thân thể của cô co rúm không ngớt, Cố Hoài Việt mới thả lỏng thần trí, thuận lợi đưa cô và anh đến cao trào.
Sau đó anh chậm rãi bình lại hô hấp của mình, rồi gọi cô , “Nghiêm Chân.”
Mà cả người cô không còn chút sức lực nào, chỉ có thể mở to đôi mắt phủ một lớp sương mù mà nhìn anh, còn nổi lên một màng nước càng lộ vẻ đáng thương hơn. Cố Hoài Việt thuận lợi vén mái tóc dài của cô, động tác mềm nhẹ như trấn an cô. Mà Nghiêm Chân chậm rãi nhắm mắt lại, lẳng lặng cảm thụ sự ôn nhu lúc này của anh.
CHƯƠNG 40.
Lễ đón năm mới ở bộ đội trải qua rất nhanh. Cứ như việc ngày mùng 1 đầu năm, trong đơn vị sáng sớm vẫn có loa thổi lên, tiếp theo còn có tiếng người ồn ào ở sân thể dục truyền đến.
Nghiêm Chân rời giường, sau đó có chút giật mình ngạc nhiên, thân thể vô ý thức giật giật, bỗng nhiên vọt tới sự đau đớn khiến cô hoàn toàn tỉnh lại, ngồi ở trên giường không dám động.
Cửa phòng bị đẩy ra, tiểu gia hỏa Cố Gia Minh mặc bộ đồ mới chắp tay ở say lưng từ phòng khách đi vào, vẻ mặt rất chi là nghiêm túc.
Nghiêm Chân liếc mắt nhìn cậu bé một cái, thật là có điểm chột dạ nha.
“Cô giáo Nghiêm, buổi sáng ngày đầu năm mới mà cô còn ngủ lười nữa. Cô thật không hơn người ta được cái gì.” Cố tiểu tư lệnh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Người họ Nghiêm nào đó hiểu biết ít nên đành há miệng thở dốc, nhưng cũng rất thông minh dời đi đề tài, “Gia Minh, bên ngoài sao lại ầm ỹ như vậy?”
Tiểu gia hỏa kia một bên lấy quả tạo vừa ăn vừa nói nhưng cũng mơ hồ không rõ, “Em nghe ba nói là ở trước cửa nhà có cử hành hoạt động gì đó, em đứng ở cửa sổ ngắm vài lần, giống như đại hội vỗ lâm vậy. Nếu như không phải chờ cô dậy ăn cơm, em cũng sớm đi xem náo nhiệt rồi.” Tiểu gia hỏa kia nói xong còn hé ra khuôn mặt bị xị như cái bánh bao.
Nghiêm Chân càng chột dạ, còn giả bộ không có việc gì, xuống giường rửa mặt. Từ cửa sổ nhìn thoáng qua bên ngoài, mới biết được cái mà tiểu gia hỏa kia nói là đại hội võ lâm là một đám binh ở sân thể dục của sư bộ tiến hành trận đấu quân sự về các kỹ năng, chúc mừng tân xuân. Một đám chiến sĩ đều thật sự dũng mãnh, qua năm cửa ải chém sáu tướng, coi như là một cách huấn luyện khác đi.
(Qua năm cửa ải, chém sáu tướng : Dựa theo tích Quan Vũ khi rời bỏ Tào Tháo tìm Lưu Bị từng vượt qua năm cửa ải và chém đầu sáu viên tướng, uy danh lừng lẫy. Ngụ ỵ vượt qua muôn vàn khó khăn)
Nghiêm Chân kéo bước chân đi đến trước bàn ăn, thấy tờ giấy mà Cố Hoài Việt lưu lại. Trên tờ giấy hé ra một dòng chữ của anh hữu lực, cứng cáp: hôm nay anh có trách nhiệm ở sư bộ, em rời giường nhớ rõ phải chịu khó ăn chút điểm tâm.
Cô yên lặng đọc xong, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười.
Cô đem bánh trẻo ngày hôm qua nấu kỹ lại, gọi tiểu gia hỏa kia ra cùng ăn điểm tâm, “Gia Minh, trước kia ở bộ đội đón năm mới có vui vẻ không?”
Cố Gia Minh vừa nhét một miệng bánh trẻo vừa nói, “Không có gì thú vị cả.”
“Sao thế?” Cô đánh một dấu chấm hỏi thật lớn.
“Không có, thủ trưởng luôn có việc nên cũng chưa từng chơi cùng với em bao giờ.” Bạn nhỏ nào đó bắt đầu oán niệm, “Ngoài hoạt động duy nhất là đi tảo mộ thì không còn gì thú vị nữa.”
Nghiêm Chân ngẩn người, “Tảo mộ?”
Tiểu gia hỏa kia cũng ý thức được mình lỡ miệng, nhanh chóng che miệng lại, còn không quên ăn thêm vài cái bánh trẻo nữa.
Cô bị hành động của cậu bé làm cho bật cười, “Được rồi, ăn nhanh đi.”
Tiểu gia hỏa kia nghe cô nói thế thì sáp lại bên đĩa bánh trẻo còn Nghiêm Chân thì nhìn mấy cái bánh trẻo trong bát mà bắt đầu ngẩn người.
Đối với Lâm Kha, cô không để ý hoàn toàn là chuyện không có khả năng.
Nhưng cô cũng biết, yêu cầu anh quên cũng là chuyện không có khả năng. Đó là một bức tường đã dựng đứng lên ở trong lòng anh, mặc dù không phải là yêu nhưng cũng có thua thiệt, cũng có tiếc nuối. Cô sẽ không như vậy, cũng không có khả năng yêu cầu anh làm chuyện như vậy.
Cô duy nhất có thể làm chính là làm cho chính mình không cần lại nhớ mãi không quên như vậy, Tâm tính bất bình cùng dễ dàng ghen tỵ của cô mà cô không nghĩ lại đi ghen tỵ với một người đã chết để cô được hạnh phúc.
Náo nhiệt đầu năm mới cũng qua đi, bộ đội lại bắt đầu vào việc huấn luyện khẩn trương.
Khi Nghiêm Chân đang ngủ thường xuyên nghe thấy tiếng tập hợp khẩn cấp vang lên, cùng với thanh âm của xe tăng rồi xe thiết giáp nghiền qua, còn có tiếng động rất nhỏ phát ra khi anh rời giường mặc quần áo rồi rửa mặt. Không chỉ vì cô ngủ không sâu mà là vì anh vừa đi thì một phần ấm áp bên người cũng đã không còn.
Gia đình của Sở Dao cũng được xếp vào gia đình bộ đội lâu năm, đối với việc người đàn ông có nhiều việc phải làm như vậy cũng đã thấy nhưng không thể trách, “Chị nói cho em hay, mỗi lần chị đến, thời gian lão Lưu nhà chị ở cùng với chị đếm trên đầu ngón tay, gộp lại còn không đủ một ngày đâu.”
Nghiêm Chân ở một bên đưa cho cô ấy cuộn lên một bên tò mò, “Lão Lưu, anh ấy đều không trở về nhà nghỉ ngơi sao?”
Sở Dao lại trợn trắng mắt, “Về chứ, ngủ giống như lợn chết vậy, nới mười câu có thể nghe thấy ông ấy hừ một tiếng là đã tốt lắm rồi.”
Cô ấy vừa dứt lời thì chợt nghe ngoài cửa một trận tiếng cười lớn, tiếp theo là Lão Lưu đặc biệt hắng giọng nói lớn, “Anh nói này vợ, đây là đang hội họp để phê phán những ông chồng đấy hả? Anh đây phải mặc kẹ sự nghiệp cách mạng sao?”
Sở Dao trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, “Hôm nay mọi người trở về sớm vậy?”
Lão Lưu cười, “Nếu không trở lại em không thể kể mãi cuộc cách mạng của anh à.”
Gặp hai người thật vất vả mới có thời gian trò chuyện, Nghiêm Chân đứng dậy cáo từ, còn chưa đi đến cửa nơi hàng hiền thì liền thấy Cố Hoài Việt cũng đang đi tới.
Cố Hoài Việt mặc một thân huấn phục, toàn thân đều phảng phất giống như lộ ra hơi thổ mang theo mùi thuốc súng, giống như anh vừa mới từ trên chiến trường trở về, mà không phải từ sân huấn luyện.
Anh vừa đi vừa tháo mũ xuống, gảy mái tóc, vẻ mặt có chút không để ý. Anh ngẩng đầu, tầm mắt hai người gặp nhau khiến cả hai đều giật mình sửng sốt một chút.
Đến cùng vẫn là Nghiêm Chân nhịn không được, xì một tiếng bật cười.
Anh cũng cười cười.
Về đến nhà, tiểu gia hỏa kia đang ngồi trước bàn chép thành nghĩ, đừng hỏi chắc chắn là phạm sai lầm nữa rồi. Nhưng bất đồng là lúc này người phạt cậu bé là cô giáo Nghiêm luôn bao che khuyết điểm cho tiểu gia hỏa này.
Buổi sáng hôm nay Nghiêm Chân dẫn theo tuổi gia hỏa này đến chúc tết Tịch Thiếu Phong cùng Chung Lê Anh, vừa vặn hai đứa nhỏ kia cũng đã ở đó. Nghiêm Chân để cho Gia Minh đi chơi cùng hai đứa trẻ kia, kết quả trong chốc lát liền chọc cho người ta khóc lên. Khi cô hỏi nguyên nhân thì biết được hai đứa trẻ kia thích súng của tiểu quỷ này, muốn lấy chơi một chút nhưng Cố tiểu tư lệnh sống chết cũng không cho.
“Ba tớ nói, không thể bảo quản được vũ khí của mình thì người lính đó không còn là một người lính tốt nữa, ngay cả một người lính mà còn không đảm đương được thì làm như thế nào để trở thành một vị tướng quân nha.”
Lời nói rơi xuống khiến Tịch Thiếu Phong đang đọc báo ở phòng khách cũng bật cười ha ha, tiểu gia hỏa này có chí khí. Chung Lê Anh cùng mẹ của hai đứa trẻ kia đều tỏ vẻ không có việc gì nhưng dù sao vẫn là Cố Gia Minh bắt nạt hai đứa trẻ kia, Nghiêm Chân như thế nào cũng phải chút ý tứ nên quyết định khi nào trở về thì bắt tiểu quỷ này chép thành nghĩ.
Không nghĩ tới mới vào cửa, tiểu tử kia lắc lắc mông liền nằm úp sấp trên bàn bắt đầu chép thành ngữ.
Nghiêm Chân nhìn cậu bé, tránh không được muốn thở dài. Cô vẫn là mềm lòng nha, không giống Cố thủ trưởng, trực tiếp cho tiểu quỷ này chép trường ca.
Cố Hoài Việt nhìn con trai, sau khi nghe chuyện thì cũng nói, “Nên phạt.”
Tiểu gia hỏa kia đối với sự “nuông chiều dung túng” này của Cố thủ trưởng đối với hành vi của cô giáo Nghiêm thì thật sự là phẫn nộ rồi, quay đầu lại lấy giấy ghi lên đó một câu thành ngữ: Cấu kết với nhau làm việc xấu.
Mặc một thân quần áo không được hợp thời, trước khi giờ ăn cơm chiều Cố Hoài Việt muốn tắm rửa một chút.
Hôm nay, trước khi huấn luyện Lưu Hướng Đông có nghe một cuộc điện thoại quân tuyến, chủ ý từ chính ủy liên quan đến việc điều động người nào tham sư diễn tập năm sau là cả một vấn đề có sự khác nhau rất xa so với quyết định của sư bộ, dù sao danh sách số người trong lần quân diễn này không chỉ có riêng mình anh, người có năng lực ở trong sư bộ cũng không phải chỉ có anh.
Lưu Hướng Đông tự nhiên cũng biết, ngắt điện thoại sầu lo vạn phần.
Cố Hoài Việt an ủi hắn, coi như là cuộc huấn luyện dã ngoại lớn đi, nhưng không vì việc chuẩn bị cho quân diễn mà việc huấn luyện của bộ đội cũng không thể hạ xuống được, hơn nữa trong lòng bọn họ rõ ràng nhất, Thẩm Mạnh Xuyên là đang có chủ ý gì.
“Cậu muốn rời đi như vậy sao?” Lưu Hướng Đông trêu chọc anh, “Hoài Việt, nói thật tôi không có gì trông cậy vào, tôi chỉ là một người thô kệch xuất thân từ miền quê nghèo, hương khói phần mộ tổ tiên cũng đã phù hộ cho tôi đến bước này rồi. Nhưng cậu thì khác, cậu còn trẻ, đang ở cấp tham mưu trưởng của sư đoàn, cậu sẽ không nghĩ tới việc tiến thêm một bước lên phía trước sao?”
Không phải chỉ một người cùng anh nói qua vấn đề này, lão nhân trong nhà cũng ám chỉ qua cho anh… nhưng…
Cố Hoài Việt buông bút, “Lão Lưu, anh cũng biết quan hệ của em cùng Thẩm Mạnh Xuyên, chỉ cần hai người ở trên cùng một bàn thì sẽ đối chọi gay gắt như thế nào rồi.”
Lão Lưu thấy nhưng không thể trách, nơi những con người kiêu ngạo cùng tụ tập thì ai có thể chịu phục ai đây.
“Đây có thể là một cơ hội quan trọng đối với hắn.” Cố Hoài Việt nói, “Về sau cho dù là châm chọc đối đầu, cũng phải tìm được đối thủ ngang tài ngang lực.”
Anh nói xong lời này cũng khiến lão Lưu tâm khục khẩu phục. Đừng nói, con người này có đôi khi kiêu ngạo muốn chết.
Phục hồi lại tinh thần, Cố Hoài Việt nhanh chóng tắm rửa xong, rồi đi ra ngoài.
Nghiêm Chân đã dọn cơm lên, thuận tiện còn làm trước món trứng gà với đường mà tiểu gia hỏa kia thích ăn nhất. Cố tiểu tư lệnh đói bụng từ trưa đến giờ, vùa nhìn thấy đồ ăn thì thâm cừu đại hận gì đều quên hết. Dáng ăn này khiến Cố thủ trưởng cảm thấy rất khó nhìn liền gõ lên đầu con, ý bảo là ăn từ từ thôi.
Cơm dọn xong, Nghiêm Chân ngồi xuống bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề. Còn vài ngày nữa Gia Minh sẽ khai giảng, mà anh bây giờ còn không có nói đến chuyện muốn đi tảo mộ cho Lâm Kha, chẳng lẽ duyên cớ là bởi vì cô sao?”
Nghiêm Chân không khỏi buông đôi đũa xuống rồi thử hỏi, “Hoài Việt, năm nay không đi tảo mộ sao?” Có thể nói ra, cô có biết bao nhiêu là gian nan rồi.
Cố Hoài Việt dừng đôi đũa trong tay, có chút kinh ngạc nhìn cô.
Nghiêm Chân cố gắng làm cho chính mình trưng la một cái mỉm cười đầy tiêu chuẩn, “Em nghe Gia Minh nói, hai người hằng năm đều phải đi tảo mộ Lâm Kha. Năm nay không có đi sao?”
“Đi.” Thật lâu sau Cố Hoài Việt mới nói.
Nghiêm Chân ừ một tiếng, cúi đầu ăn cơm, một chút cơm ăn vào cũng cảm thấy vô vị.
Thời điểm rửa chén, cô liền mắng chính mình, lại không biết chọn thời gian nhưng nghi hoặc trong lòng cùng sự nóng lòng làm cho cô có chút bất chấp. Nghĩ vậy, tay của cô bỗng nhiên buông lỏng, đang lúc rửa chén thì có người tiếp nhận lấy. Cô lắp bắp kinh hãi, xoay người lại, vừa vặn nhìn thấy Cố Hoài Việt.
Nhaanh thời trong lòng buông lỏng, cô nói, “Anh làm em giật cả mình, em còn tưởng rằng mình làm rơi chén nữa rồi chứ.”
Anh mỉm cười nghe cô oán trách, “Đó là do em không chăm chú mà đang nghĩ đến chuyện khác thôi.”
Bị nói trung tâm sự trong lòng nên Nghiêm Chân không có lên tiếng.
Trong lúc nhất thời chỉ có thể nghe thấy tiếng nước ào ào, một lát sau Cố Hoài Vỡ đánh vỡ trầm mặc này, “Em đừng suy nghĩ nữa.”
“…”
“Chúng ta cùng đi.”
“Sao ạ?” Lúc này đến phiên cô kinh ngạc.
Anh rửa tay, lau khô sau đó nắm lấy bả vai của cô, “Anh không nghĩ để cho em có một khúc mắc nào.”
Anh không nghĩ khi anh mang theo Gia Minh đi tảo mộ Lâm Kha mà cô ở nhà nghĩ đông nghĩ tây, anh không cô miên man suy nghĩ, không muốn làm cho cô có cảm giác không vui vẻ như vậy, hắn sẽ không cho cô phải suy nghĩ lung tung, anh sẽ tự tay giúp cô cởi bỏ khúc mắc này.
Cái gọi là ai buộc chuông thì người đó đi cởi chuông. Cái này anh biết.
Nghiêm Chân hơi hơi cảm động, trên mặt thản nhiên nợ nụ cười, “Được.”
Huấn luyện bộ đội vẫn liên tục diễn ra đến 29 tháng chạp. Ngày 30 cuối năm hôm nay các đơn vị ở sư đoàn A rời giường luyện tập, ăn qua điểm tâm sau đó bắt đầu tổng vệ sinh, nhiệt tình mười phần nghênh đón ngày tết âm lịch đang đến gần. Nơi nơi đều là không khí vui mừng hân hoan, nhất khu người nhà ở chúc viện.
Năm nay khu nhà giành cho người nhà của quân nhân ở sư đonà A có nhiều người hơn so với những năm khác, vợ của Lưu Hướng Đông là Sở Dao cũng cười nói cùng Nghiêm Chân, năm nay tập hợp thành một đoàn, xem ra là náo nhiệt hơn rất nhiều.
Nghiêm Chân cười cười, sửa sang lại khăn quàng cô đi theo Sở Dao đi về phía căn tin của sư bộ. Bởi vì năm nay có nhiều người chị dâu cùng đến đây cho nên trong sư bộ liền tổ chức người nhà cùng quan binh đón năm mới cùng nhau.
Trên đường đi, có mấy người lính cứ nhìn nhìn vào Nghiêm Chân khiến cho cước bộ của cô cũng bắt đầu loạn lên. Nhớ tới chuyện đã xảy ra đêm hôm đó, cô vẫn nhịn không được mà cảm thấy xấu hổ. Nhưng những việc như thế, phần ngọt ngào nơi đáy lòng vẫn là không thể bỏ qua, cô nhìn nhìn chung quanh thế giới thuộc về anh ấy ở đây, cô rút cuộc cũng đi vào hơn nữa là anh mở rộng cửa mà đón cô đi vào.
Sở Dao đối với chuyện đêm đó cũng có nghe qua, nhưng chuyện này cũng chỉ là truyền mơ hồ, chỉ nói là vợ của tham mưu trưởng say rượu cùng tham mưu trưởng ầm ỹ một trận, phỏng chừng còn rất kịch liệt, viết thương ngoài miệng kia không phải rõ ràng sao? Về phần như thế nào thì mọi người đều hiểu trong lòng là không nên hỏi.
“Tiểu Chân, em là lần đầu tiên đến bộ đội đón năm mới sao?”
Cô sửng sốt một chút, đem bánh trẻo dồn lại một chỗ, đủ các loại hình dạng xinh đẹp khác nhau rồi cười khẽ, “Không phải.”
Thời điểm Nghiêm Chân chín tuổi mới rời khỏi bộ đội, còn trước kia mỗi đêm 30 hàng năm cô đều cùng ba của mình cùng nhau đến căn tin trong doanh trại cùng những người lính khác đón năm mới. Cái loại bầu không khí náo nhiệt đó cô vĩnh viễn đều sẽ không quên, bởi vì mỗi lúc đó trên mặt ba cô luô có nụ cười sáng lạn nhất.
Sở Dao cảm thán, “Ba em cũng là quân nhân sao? Em cũng thật có duyên phận đi theo quân đội nha. Tiểu Vĩ nhà chị năm nay sẽ thi vào trường cao đẳng đại học, quyết tâm thi vào trường quân đội nữa, chị nói cái gì đều kéo không được ý định của nó. Em nói xem, ba của nó cả đời đều kính dâng cho bộ đội rồi, nếu đưa nó vào nữa thì chị làm thế nào chịu được chứ…”
Cô nghe xong cũng cười cười, “Chị dâu, nếu cháu nó muốn đăng ký thi vào thì chị cứ để cho cháu nó thi đi, người trẻ tuổi luôn có lý tưởng của mình mà.”
Nói xong, còn chưa đợi Sở Dao mở miệng thì bạn nhỏ Cố Gia Minh đã nắm lấy tay Sở Dao mà ồn ào lên, “Dì ơi, cháu trưởng thành cũng muốn tham gia quân ngũ.”
Đây là đội ngũ cách mạng đang hướng về mặt trời của mình, tương truyền và kế thừa cho những con người có phẩm chất tốt.
Hai người lớn đứng đó mà không tự chủ được đều nở nụ cười.
Bánh trẻo vừa làm xong còn chưa có nấu chín thì sư trưởng Lưu Hướng Đông cùng chính ủy Cao Tường liền đi đến, lãnh đạo có thói quen thời điểm đón năm mới hằng năm đều đến cơ sở cùng những người lính chung vui, tất cả đều rất náo nhiệt.
Cố Hoài Việt cũng đi theo phía sau, tầm mắt dừng ở trên người Nghiêm Chân rồi mỉm cười. Nghiêm Chân cúi đầu, Sở Dao ở sau lưng đẩy cô thì cô mới hé ra khuôn mặt đỏ bừng đi đến bên cạnh anh.
“Em lạnh sao?”
Nói xong anh cầm tay cô, Nghiêm Chân lắc lắc đầu nhưng thật ra tay của anh rất lạnh, cô theo bản năng nắm chặt lấy tay anh.
Lưu Hướng Đông khom người nhìn bạn nhỏ Gia Minh đang chơi chỉ đến thắt lưng của mình, tiểu gia hỏa này hắn càng nhìn càng thích, hắn ung dung vuốt ve khuôn mặt của bạn nhỏ nào đó, “Gia Minh, cháu đang làm cái gì vậy? Bác nhìn thế nào cũng giống chiếc xe thiết giáp ở trong kho nha?” Đây là hắn đang pha trò, khuôn mặt kia đã bị hắn vuốt ve đến méo mó.
Tiểu gia hảo kia giơ tay lên một chút, dỗi môi mà nói, “Bác Lưu, đây là xe tăng không phải xe thiết giáp.”
Lưu Hướng Đồng nhìn chằm chằm đồ chơi kia cả nửa ngày, cuối cùng thoải mái cười, nhìn Cố Hoài Việt nói, “Tiểu gia hỏa nhà cậu cũng không tệ.”
Tiểu gia hỏa Cố Gia Minh chu miệng cọ đến trước mặt Cố thủ trưởng, một đôi mắt lợi hại ở trước mặt hai người lớn này quét tới quét lui.
Tiểu gia hỏa Cố Hia Minh sẽ ở lại nhà Tịch Thiếu Phong cả một đêm rồi nay sẽ trở về nhà, không thú vị gì cả. Hai người cháu của bà nội Chung kia căn bản là không cùng lý tưởng với cậu bé, cả ngày kỳ kèo chỉ biết xem đồng thoại hay nghe kể chuyện xưa.
Thời điểm tiểu gia hỏa kia bị trục xuất về nhà liền cảm giác được có điểm không thích hợp. Cậu bé đeo túi sách trên lưng đứng ở cửa, chỉ vào môi người ba đang mở cửa cho mình mà hỏi, “Thủ trưởng, ba như thế nào mà lại để bị thương?”
Cố Hoài Việt hí mắt nhìn con trai một cái, bất đắc dĩ đêm đó không ngủ ngon nên lực uy hiếp không quá lớn. Sau đó gõ lên đầu tiểu tử kia một cái rồi nắm áo của tiểu gia hỏa kia mà lôi vào nhà.
Đợi cho Cố Hoài Việt ăn qua điểm tâm rồi đi ra khỏi cửa thì một mình Nghiêm Chân lập tức bắt đầu đối mặt với sự khảo vấn ác liệt của tổ chức. Nghiêm hạ sĩ có một đôi mắt khóc đến sưng lên như quả hạch đào, không biết nên nói cái gì đó. Nhưng làm cho hắn giày vò nhiều lần như vậy, chút hậm hực trong lòng cũng nhanh chóng đảo qua hết.
Tiểu gia hỏa kia nhìn bộ dạng ấp a ấp úng của cô, dẫu môi : hai người này khẳng định có miêu ngấy.
(Miêu ngấy: từ này không thể giải thích rõ ràng được, nhưng hiểu nôm na là có gian tình, có điều mập mờ.)
Tiểu gia hỏa kia tiếp tục chu miệng, ngẩng đầu nhìn hai vị đại nhân nào đó, “cô giáo gần đây cũng không cùng con chơi nữa… Cô giáo… cô giáo lấy lớn khi nhỏ, còn ba cũng không có nhìn đến con nữa… ba..” Càng nói càng tức giận.
Nghiêm Chân bị tiểu quỷ này dõng dạc lên án thì cúi đầu, khóe miệng cũng hiện lên nụ cười.
Cố Hoài Việt cúi người xuống, gõ đầu tiểu quỷ này một phát, nhìn khuôn mặt bánh bao của tiểu quỷ nào đó rồi cười nói, “Ai có thể không nhìn con, sáng đến nỗi có thể soi sáng cả 50 viên ngói kia kìa.”
Tiểu gia hỏa lập tức căm tức ba mình, người ở đây nghe đến câu đối thoại của hai người đều bị chọc cười, cũng đều cười lớn lên. Nghiêm Chân sợ run một chút, khi phản ứng lại được thì đỏ mặt mà quay đầu đi.
Qua trong chốc lát bánh trẻo được bưng lên, Lưu Hướng Đông cùng hai người kia cũng nên đi, nên đi một vòng đến các đơn vị cùng căn tin trong sư bộ xem các chiến sĩ cùng người nhà một chút.
Nghiêm Chân túm tay Cố Hoài Việt đang đi ở phía trước, dặn anh, “Anh uống ít thôi.”
Cố Hoài Việt cười nhẹ, nhéo nhéo tay cô, nói về nhà chờ anh sau đó liền đi ra ngoài.
Nhìn bóng dáng của anh, Nghiêm Chân đứng phát ngốc trong chốc lát cho đến khi tiểu gia hỏa kia túm lấy góc áo của cô, cô mới phục hồi lại tinh thần cùng tiểu quỷ này ăn bánh trẻo đón năm mới.
Cô như thế nào lại quên, còn có cái bóng đèn nhỏ này cần phải dỗ chứ.
Ăn xong cơm tất niên Nghiêm Chân kéo bạn nhỏ Cố Gia Minh về nhà, ngồi ở trên ghế sofa gọi điện thoại cho bà nội ở Cố viên. Mặc kệ cho gia đình có quyền thế như thế nào đi nữa thì đều vô cùng náo nhiệt, có vẻ như chỉ có hai người bọn họ cô đơn tịch mịch thôi.
Bà nội ở đầu kia điện thoại dặn cô, “Đã qua năm mới rồi nên ở đây rất vui.”
Lão nhân gia nghe cô nói Cố tham mưu trưởng đêm 30 rồi mà cũng không ở nhà, nghĩ đến cô không vui liền giảng giải cho cô. Nghiêm Chân ngẩn người, cô có chỗ nào yếu ớt như vậy chứ, hỡn nữa cũng không phải là trước kia. Nhưng lời muốn nói lại càng không dứt, cô ngoan ngoãn lên tiếng, cắt đứt điện thoại.
Ngoài cửa sổ không biết khi nào lại bắt đầu có những bông tuyết ròi, độ ấm vào ban đêm cũng cực kỳ thấp nhưng đứng ở chỗ này cô lại không có chút cảm giác nào. Đã từng trải qua nhiều đêm rét lạnh như vậy sau đó lại hưởng thụ sự ấm áp thì cũng coi như là một chuyện may mắn đi, Nghiêm Chân cứ nghĩ như vậy mà sống tiếp.
Đến tầm 11h đêm, Nghiêm Chân đem Cố Gia Minh dĩ nhiên đã ngủ say mà ôm trở về phòng của cậu bé. Tiểu gia hỏa này chơi mệt rồi, nói là phải đợi ba trở về cùng nhau đón giao thừa nhưng chưa tới 9h liền nằm úp sấp trên đùi của cô mà ngủ. Nghiêm Chân trong lòng mặc niệm tiểu trứng thôi, ngủ sớm như vậy, cô còn chưa kịp nói chúc mừng năm mới đâu, tiểu gia hỏa này nặng cũng không khiến cô cơ hồ ôm cũng khó, qua hôm nay thì tiểu quỷ này cũng đã lớn thêm một tuổi rồi.
Thuận tiện đắp tấm chăn lên cho cậu bé, Nghiêm Chân vừa đắp chăn lên cho cậu bé rồi tắt đèn đi ra ngoài, chợt nghe tiếng chìa khóa lạch cạch ngoài cửa nhưng là đã nửa ngày rồi mà cũng không thấy anh vào cửa. Anh ấy uống nhiều lắm sao?
Nghiêm Chân xoa xoa mắt, đi ra mở cửa. Cô vừa mở cửa, quả nhiên vị thủ trưởng nào đó đang cúi đầu cầm chìa khóa xem chiếc chìa khóa nào có thể giúp anh mở cửa vào nhà đây. Bỗng nhiên có bóng người hiện dưới ánh sáng của ngọn đèn trong phòng hắt ra khiến anh sợ run một chút, ngẩng đầu, anh thấy đứng đối diện với mình là một người phụ nữ xinh đẹp, thản nhiên nở nụ cười.
Cố Hoài Việt có tửu lượng cũng không nhỏ nhưng đây là ở bộ đội, hơn nữa lại vào đúng vào dịp qua năm mới, sẵn dịp qua năm mới sẽ có diễn tập cho nên ai còn nhớ rõ là ai mang quân hàm gì nữa, chỉ một câu… chiến hữu tình thâm, giải tỏa hết buồn bực. Mặc dù là Cố Hoài Việt nhưng cũng bị chuốc không ít rượu.
Nghĩ đến vậy Cố tham mưu trưởng mắng một tiếng, “Hỗn tiểu tử.”
Nghiêm Chân nâng mắt chăm chú nhìn anh cả nửa ngày, không tự chủ được mà nở nụ cười, chạy nhanh đến kéo anh vào nhà, không cho người này đứng ở cửa mà làm loạn.
Sau khi vào nhà cô đi đến phòng bếp làm một cốc nước mật ong, độ ấm vừa phải để cho anh uống.
Cố Hoài Việt chính là tựa trên ghế sofa, nhắm mắt dưỡng thần. Nghiêm Chân đưa nước mật ong cho anh, anh nhận lấy, uống một ngụm liền cúi đầu thưởng thức cốc nước. Nghiêm Chân ngồi xuống ở bên người anh, thúc giục anh uống nhanh lên.
Anh cười cười, quay đầu lại rồi cầm lấy tay cô, “Anh chỉ là vừa nhớ tới một chuyện thôi.”
“Chuyện gì vậy?”
“Anh nhớ rõ năm trước có một lần, anh cùng Hoài Ninh cùng đi uống rượu. Hoài Ninh uống không ít, anh lái xe đưa chú ấy về nhà, anh dìu chú ấy vào cửa thì thấy Lương Hòa lập tức vọt vào phòng bếp làm một ly nước mật ong. Em có biết khi đó anh suy nghĩ cái gì không?” Anh dừng lại rồi nhìn cô, sau đó nói, “Anh nghĩ rằng có vợ thật là tốt.”
Nghiêm Chân sửng sốt một chút, rồi sau đó thấp giọng hỏi anh, “Anh không nói Hòa Hòa làm cho anh một ly nước sao, cứ như vậy mà lái xe trở về sao?”
“Có tài xế cơ quan đưa anh về.” Anh cười nói.
“Cái này không quan trọng.”
Cố tham mưu trưởng nhắm mắt dựa vào tấm đệm trên ghế sofa, giọng nói có chút mệt mỏi, “Kỳ thật cô em dâu này một khi bị nhìn tới rồi thì sượng mặt. Không phải người khác thì không có chỗ nào không thể nói nổi, đã biết như thế rồi làm sao còn nói nổi nữa.” Thay lời người khác nói, một đại nam nhân như thế nào không biết xấu hổ mà nói em dâu mình rụt rè đi làm nước cho mình uống chứ.
Nghiêm Chân bỗng dưng cảm giác được trong lòng mình có cảm giác đau đớn như kim châm vậy. Cô đau lòng cho anh, một người đàn ông như vậy, có lẽ chỉ khi uống rượu vào thần trí mơ hồ mới có thể cho phép chính mình thể hiện rõ sự yếu ớt như vậy, đây là chuyện nghĩ đến mà còn không dám nghĩ. Trở về đau đầu thì ngủ một giấc, sau đó lại mở mắt ra, lại là một người đao thương bất nhập, luyện mãi thành thép.
“Về sau không được như vậy nữa.” Nghiêm Chân nhẹ giọng oán trách anh một câu.
Không nghĩ tới vị thủ trưởng nào đó rất phối hợp, nắm chặt lấy tay cô, rồi lên tiếng. Anh nói về sau sẽ không như thế nữa, lại còn nhẹ giọng than thở một câu, “Dù sao anh cũng có em rồi mà.”
Cô cười cười, cầm lấy tay anh. Cô phát hiện, anh uống rượu rất tốt, uống rượu vào sẽ không như ngày thường, đối với tất cả mọi thứ đều thản nhiên, còn có thể phát hiện được cô xem như là tốt lắm rồi, rất tốt nữa là đằng khác.
Nghiêm Chân hãy còn vui sướng, không chú ý tới đôi mắt thâm thúy của anh luôn nhìn chằm chằm vào cô, đợi đến khi cô phát hiện ra thì ánh mắt kia đã tràn đầy ý cười.
“Làm sao vậy?” Cô cam đoan mặt của cô bây giờ rất đỏ.
“Không có gì, anh phát hiện trên tóc em có dính một thứ thôi.” Nói xong anh đưa tay lên lấy xuống một chiếc lông vịt đưa cho cô. Nghiêm Chân nhận lấy, không nghĩ tới nhất thời trời long đất lỡ, cô bị anh ôm chặt trong cái ôm ấp đầy ấm áp của anh, còn chưa kịp đợi cô phản ứng lại thì anh nụ hôn của anh đã ép xuống môi cô.
Anh đã hôn cô không phải là lần đầu tiên nữa, lần đâu tiên là trò đùa dai của tiểu quỷ kia, chỉ là chuồn chuồn lướt nước, lần thứ hai là khi anh tức giận, hôn bằng tất cả sự tức giận của anh, lần thứ ba…
Lần thứ ba Nghiêm Chân chỉ có loại cảm giác nóng chảy cùng hít thở không thông, điều này làm cho cô cơ hồ có chút chống đỡ không nổi, thất kinh mà ôm lấy cổ của anh.
Cố Hoài Việt đẩy mái tóc dài của cô ra, hương thơm nhàn nhạt làm cho anh không tự chủ được mà hôn sâu hơn, không biết vì sao anh bỗng nhiên muốn hôn cô, nhưng chỉ hôn một chút là tốt rồi nhưng vừa hôn cô thì liền ngừng không được. Lý trí của anh bây giờ không có được bao nhiêu,thẳng đến khi đáy mắt của cô mênh mông một tầng nước thì Cố Hoài Việt mới buông cô ra, đầu cụng lên trán cô để bình phục lại hơi thở. Cô có chút khẩn trương, anh nhìn ra được cho nên đành phải buông cô ra.
“Em đi nghỉ ngơi đi.”
Nghiêm Chân nhất thời ngẩng đầu nhìn anh, nhưng vẫn đang còn thở phì phò, nói không ra lời. Anh mỉm cười, nhưng cũng cười khổ.
“Anh uống nhiều.” Thật lâu sa, Nghiêm Chân buồn bực nói một câu.
“Uh, anh biết.” Anh nói, bởi vì uống nhiều cho nên anh mới dễ dàng xúc động như vậy, khó mà ngăn được.
“Nhưng là em không có say.” Cô nhanh chóng nói, “Cho nên em rất rõ ràng.”
“Sao?” Anh nhíu mày nhìn cô.
Nghiêm Chân cơ hồ là vùi đầu vào trong lòng của anh, “Em nói là có thể, Hoài Việt.”
Cố Hoài Việt giật mình sửng sốt, lập tức làm cho cô ngẩng đầu lên nhìn mình. Anh nỗ lực nhìn sâu vào trong mắt của cô, mới phát hiện ra trong đôi mắt của cô tràn ngập sự ngượng ngừng, khuôn mặt đỏ rực càng sáng rực không gì sánh được. Anh đứng dậy ôm lấy cô, Nghiêm Chân hầu như là vô ý thức ôm lấy cổ anh để không bị ngã.
“Nghiêm Chân”
“Sao ạ?”
“Chúng ta vào phòng thôi.”
Anh đặt cô lên trên giường, còn chưa đợi Nghiêm Chân bình ổn lại thì nụ hôn của Cố Hoài Việt đã rơi xuống, những lời lẽ khác đều bị nuốt lại trong đôi môi mềm mại ấy, tùy ý để cho anh chọc ghẹo đùa giỡn mà cô không thể nào không đón nhận lấy.
Cho tới khi Nghiêm Chân tưởng chừng như sắp hít thở không thông nữa thì Cố Hoài Việt buông lỏng cô ra, nhẹ nhàng cắn một chút lên đôi môi hồng của cô. Nghiêm Chân thử hôn lại anh, chỉ là tiếp xúc một chút thôi liền cảm nhận được vết thương bị cô gây nên từ mấy hôm trước.
Cô mở con mắt đang bao phủ mới một tầng sương mù, nghĩ muốn nhìn anh thế nhưng bàn tay của cô đã bị anh chế trụ sau đó để lên trên bờ vai của anh, Nghiêm Chân thuận thế liền ôm lấy vai anh. Cô nhắm mắt đón nhận nụ hôn của anh rơi xuống trên mũi cô, cằm rồi cổ…
Nghiêm Chân bị khiêu khích đến như vậy khiến cho cô mơ hồ cảm giác được sự động tình của mình. Nghiêm Chân cảm giác được một bàn tay dọc theo thắt lưng của cô đang chậm rãi đi lên, khẽ xoa bóp nơi nào đó của cô khiến cho cả người cô run rẩy không ngừng, muốn thân mật đến nỗi không khống chế được.
“Hoài Việt.” Cô vô ý thức gọi tên của anh, giống như đang tìm sự che chở nơi anh vậy.
Mà Cố Hoài Việt đáp lại chính là thả chậm tốc độ, khẽ hôn lên mũi của cô. Thân thể của cô có vẻ mẫn cảm, anh khiêu khích một chút như vậy đã khiến cô sợ run rồi, “Chúng ta từ từ sẽ đến, được không em?”
“Vâng…” Cô mơ mơ hồ hồ trả lời anh, lập tức cảm giác được chiếc áo ngực đang mặc trên người bị anh tháo ra, sau đó ngay cả một chút đồ phòng ngực còn lại có vẻ bé nhỏ không đáng kể. Cố Hoài Việt rất nhanh tháo dỡ chướng ngại vật ở nửa người trên của cô, dùng ôn nhu lưu luyến với việc làm hết sức có thể để vuốt ve an ủi Nghiêm Chân, để cho cô thích ứng dần đồng thời khiến cô thả lỏng thân thẻ.
Hiệu quả tự nhiên là tốt, Nghiêm Chân hầu như cảm giác được sự động tình của chính bản thân mình, mặc kệ là về mặt sinh lý hay tâm lý cô đều không thể chống cứ, như dây cung đã được căng cứng lên, phát ra tiếng rên rỉ mê người. Càng làm cho cô xấu hổ chính là tay của anh lúc này đang bắt đầu đi dần xuống hạ thể của cô, cảm giác có cái gì đó tiến vào khiến cho cô nhịn không được mà kinh hô một tiếng, cả người vì đau đớn mà run rẩy liên tục.
“Thả lỏng…” Anh nói xong lại bắt đầu hôn cô, khiến cho những hờn dỗi cùng thanh âm nức nở đều nuốt hết vào nụ hôn đó. Như vậy không có chỗ phát tiết nên chỉ có thể để khoái hoạt trong cơ thể cô ngày càng mãnh liệt, cô hầu như là đã chịu không nổi mà khóc lên.
“Nghiêm Chân?” Anh thử gọi tên của cô.
“Anh… anh… anh đừng bắt nạt em…” Mặc dù toàn thân đều bị quản chế nhưng cô giáo Nghiêm vẫn rõ ràng là đang lên án anh, bất đắc dĩ mà nói toàn thân cô không còn chút sức lực nào, lời nói ra cũng không có uy lực, giống như là đang làm nũng vậy…
Anh không thể nghe cô nói chuyện như vậy, chỉ giống như chú mèo nhở đang nức nở khiến anh càng muốn bắt nạt cô. Cố Hoài Việt cụng đầu trên cái trán của cô rồi cười nói, “Vậy hiện tại dừng lại hay là để em bắt nạt anh đây..” Anh hôn lấy vành tai của cô, động tác ở tay không vì thế mà dừng lại, ngược lại còn nhanh hơn. Cô chỉ cảm thấy thân thể một trận co rút, muốn khép chặt hai chân lại nhưng lại bị anh tách ra, trong nháy mắt cô cảm giá được dục vọng của anh lớn đến thế nào.
Nghe nói lần đầu tiên đều rất đau, cô vô ý thức ôm lấy bờ vai của anh, nỗ lực tìm kiếm sự chống đỡ. Toàn thân như muốt phát tiết dục vọng của bản thân nên càng khó chịu hơn, cô hầu như vô ý thức ôm lấy người anh, thế nhưng Cố Hoài Việt cũng cảm thấy không nên hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể chậm rãi thử thăm dò ở nơi cô, “Có thể chứ em?”
Nghiêm Chân gối đầu lên đầu vai của anh, không biết là nên gật đầu hay lắc đầu, chỉ cảm thấy đau đớn hòa cùng sự khoái cảm như đang xé rách cô ra, càng tới cực hạn thì cô càng yếu mềm dễ tan vỡ. Cô biết sự chịu đựng của anh đã không còn được nhiều nữa, từ sự tiếp cận ôn nhu nhưng cũng vồ vập của anh khiến cô cảm nhận sự nóng rực của anh, thế nhưng anh sợ cô đau nên vẫn kiên trù như cũ mà chầm chậm tiến hành từng bước…Suy nghĩ một chút, Nghiêm Chân khẽ cắn cằm của anh một chút, nghe anh kêu lên một tiếng đau đớn, tiếp theo đó thân thể nhỏ bé của cô bị anh tiến vào, cảm giá đau đớn khiến cô run rẩy không ngừng, cô vô ý thức mà cắn chặt môi.
Đôi mắt của Cố Hoài Việt nhìn lên khuôn mặt nhỏ nhắn có chút đau đớn lẫn quấn quýt của cô, vương tay khiến cho cô buông cánh môi đang bị cắn ra, sau đó hôn lên đó. Bất luận là vì gì đi nữa anh vẫn muốn hôn lên đôi môi ấy, giống như tất cả dục vọng của anh đều gắn bó trong lúc đó, thẳng cho đến khi anh tiến vào hoàn toàn, giữ lấy được thân thể của cô.
Cơ thể cô đau đớn như bị xé rách làm đôi khiến cho cô không nắm chặt được bờ vai của anh nữa, nhưng cô vẫn ý thức được anh đang chậm rãi đi vào hạ thân của cô, thẳng đớn khi cảm giác đau đớn trở nên yếu ớt, khoái hoạt lan tràn toàn thân. Anh buông đôi môi của cô ra, để cô thả lỏng.
Anh nhịn không được mà kêu tên của cô, sợ đánh thức tiểu gia hỏa đang ngủ ở phòng bên kia…
Kỳ thực đó chỉ là cái cớ, anh sợ khi nghe xong thanh âm của cô thì càng thêm khống chế không được nhưng hiện tại bây giờ đã lún càng sâu.
Kỳ thực là anh đã mất đi khống chế, liên tục xông tới mà giữ lấy thân thể của cô, giống như muốn nhập vào cơ thể của cô một cách nhanh nhất vậy,không để cho cô thời gian có thời gian nghĩ ngơi. Tiếng rên rỉ của cô vang lên bên tai của anh, anh không thể chịu đựng được sự khoái cảm mà cô mang lại cho anh, liên tục hôn cô. Sự giao hòa của hai người trong lúc này khiến cơ thể của Nghiêm Chân không tự chủ được mà rút chặt, thế nhưng động tác của anh không thong thả chút nào, nhanh chóng cướp đoạt đi thần trí còn sót lại của cô.
Cho đến khi anh tiến quân thần tốc khiến thân thể của cô co rúm không ngớt, Cố Hoài Việt mới thả lỏng thần trí, thuận lợi đưa cô và anh đến cao trào.
Sau đó anh chậm rãi bình lại hô hấp của mình, rồi gọi cô , “Nghiêm Chân.”
Mà cả người cô không còn chút sức lực nào, chỉ có thể mở to đôi mắt phủ một lớp sương mù mà nhìn anh, còn nổi lên một màng nước càng lộ vẻ đáng thương hơn. Cố Hoài Việt thuận lợi vén mái tóc dài của cô, động tác mềm nhẹ như trấn an cô. Mà Nghiêm Chân chậm rãi nhắm mắt lại, lẳng lặng cảm thụ sự ôn nhu lúc này của anh.
CHƯƠNG 40.
Lễ đón năm mới ở bộ đội trải qua rất nhanh. Cứ như việc ngày mùng 1 đầu năm, trong đơn vị sáng sớm vẫn có loa thổi lên, tiếp theo còn có tiếng người ồn ào ở sân thể dục truyền đến.
Nghiêm Chân rời giường, sau đó có chút giật mình ngạc nhiên, thân thể vô ý thức giật giật, bỗng nhiên vọt tới sự đau đớn khiến cô hoàn toàn tỉnh lại, ngồi ở trên giường không dám động.
Cửa phòng bị đẩy ra, tiểu gia hỏa Cố Gia Minh mặc bộ đồ mới chắp tay ở say lưng từ phòng khách đi vào, vẻ mặt rất chi là nghiêm túc.
Nghiêm Chân liếc mắt nhìn cậu bé một cái, thật là có điểm chột dạ nha.
“Cô giáo Nghiêm, buổi sáng ngày đầu năm mới mà cô còn ngủ lười nữa. Cô thật không hơn người ta được cái gì.” Cố tiểu tư lệnh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Người họ Nghiêm nào đó hiểu biết ít nên đành há miệng thở dốc, nhưng cũng rất thông minh dời đi đề tài, “Gia Minh, bên ngoài sao lại ầm ỹ như vậy?”
Tiểu gia hỏa kia một bên lấy quả tạo vừa ăn vừa nói nhưng cũng mơ hồ không rõ, “Em nghe ba nói là ở trước cửa nhà có cử hành hoạt động gì đó, em đứng ở cửa sổ ngắm vài lần, giống như đại hội vỗ lâm vậy. Nếu như không phải chờ cô dậy ăn cơm, em cũng sớm đi xem náo nhiệt rồi.” Tiểu gia hỏa kia nói xong còn hé ra khuôn mặt bị xị như cái bánh bao.
Nghiêm Chân càng chột dạ, còn giả bộ không có việc gì, xuống giường rửa mặt. Từ cửa sổ nhìn thoáng qua bên ngoài, mới biết được cái mà tiểu gia hỏa kia nói là đại hội võ lâm là một đám binh ở sân thể dục của sư bộ tiến hành trận đấu quân sự về các kỹ năng, chúc mừng tân xuân. Một đám chiến sĩ đều thật sự dũng mãnh, qua năm cửa ải chém sáu tướng, coi như là một cách huấn luyện khác đi.
(Qua năm cửa ải, chém sáu tướng : Dựa theo tích Quan Vũ khi rời bỏ Tào Tháo tìm Lưu Bị từng vượt qua năm cửa ải và chém đầu sáu viên tướng, uy danh lừng lẫy. Ngụ ỵ vượt qua muôn vàn khó khăn)
Nghiêm Chân kéo bước chân đi đến trước bàn ăn, thấy tờ giấy mà Cố Hoài Việt lưu lại. Trên tờ giấy hé ra một dòng chữ của anh hữu lực, cứng cáp: hôm nay anh có trách nhiệm ở sư bộ, em rời giường nhớ rõ phải chịu khó ăn chút điểm tâm.
Cô yên lặng đọc xong, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười.
Cô đem bánh trẻo ngày hôm qua nấu kỹ lại, gọi tiểu gia hỏa kia ra cùng ăn điểm tâm, “Gia Minh, trước kia ở bộ đội đón năm mới có vui vẻ không?”
Cố Gia Minh vừa nhét một miệng bánh trẻo vừa nói, “Không có gì thú vị cả.”
“Sao thế?” Cô đánh một dấu chấm hỏi thật lớn.
“Không có, thủ trưởng luôn có việc nên cũng chưa từng chơi cùng với em bao giờ.” Bạn nhỏ nào đó bắt đầu oán niệm, “Ngoài hoạt động duy nhất là đi tảo mộ thì không còn gì thú vị nữa.”
Nghiêm Chân ngẩn người, “Tảo mộ?”
Tiểu gia hỏa kia cũng ý thức được mình lỡ miệng, nhanh chóng che miệng lại, còn không quên ăn thêm vài cái bánh trẻo nữa.
Cô bị hành động của cậu bé làm cho bật cười, “Được rồi, ăn nhanh đi.”
Tiểu gia hỏa kia nghe cô nói thế thì sáp lại bên đĩa bánh trẻo còn Nghiêm Chân thì nhìn mấy cái bánh trẻo trong bát mà bắt đầu ngẩn người.
Đối với Lâm Kha, cô không để ý hoàn toàn là chuyện không có khả năng.
Nhưng cô cũng biết, yêu cầu anh quên cũng là chuyện không có khả năng. Đó là một bức tường đã dựng đứng lên ở trong lòng anh, mặc dù không phải là yêu nhưng cũng có thua thiệt, cũng có tiếc nuối. Cô sẽ không như vậy, cũng không có khả năng yêu cầu anh làm chuyện như vậy.
Cô duy nhất có thể làm chính là làm cho chính mình không cần lại nhớ mãi không quên như vậy, Tâm tính bất bình cùng dễ dàng ghen tỵ của cô mà cô không nghĩ lại đi ghen tỵ với một người đã chết để cô được hạnh phúc.
Náo nhiệt đầu năm mới cũng qua đi, bộ đội lại bắt đầu vào việc huấn luyện khẩn trương.
Khi Nghiêm Chân đang ngủ thường xuyên nghe thấy tiếng tập hợp khẩn cấp vang lên, cùng với thanh âm của xe tăng rồi xe thiết giáp nghiền qua, còn có tiếng động rất nhỏ phát ra khi anh rời giường mặc quần áo rồi rửa mặt. Không chỉ vì cô ngủ không sâu mà là vì anh vừa đi thì một phần ấm áp bên người cũng đã không còn.
Gia đình của Sở Dao cũng được xếp vào gia đình bộ đội lâu năm, đối với việc người đàn ông có nhiều việc phải làm như vậy cũng đã thấy nhưng không thể trách, “Chị nói cho em hay, mỗi lần chị đến, thời gian lão Lưu nhà chị ở cùng với chị đếm trên đầu ngón tay, gộp lại còn không đủ một ngày đâu.”
Nghiêm Chân ở một bên đưa cho cô ấy cuộn lên một bên tò mò, “Lão Lưu, anh ấy đều không trở về nhà nghỉ ngơi sao?”
Sở Dao lại trợn trắng mắt, “Về chứ, ngủ giống như lợn chết vậy, nới mười câu có thể nghe thấy ông ấy hừ một tiếng là đã tốt lắm rồi.”
Cô ấy vừa dứt lời thì chợt nghe ngoài cửa một trận tiếng cười lớn, tiếp theo là Lão Lưu đặc biệt hắng giọng nói lớn, “Anh nói này vợ, đây là đang hội họp để phê phán những ông chồng đấy hả? Anh đây phải mặc kẹ sự nghiệp cách mạng sao?”
Sở Dao trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, “Hôm nay mọi người trở về sớm vậy?”
Lão Lưu cười, “Nếu không trở lại em không thể kể mãi cuộc cách mạng của anh à.”
Gặp hai người thật vất vả mới có thời gian trò chuyện, Nghiêm Chân đứng dậy cáo từ, còn chưa đi đến cửa nơi hàng hiền thì liền thấy Cố Hoài Việt cũng đang đi tới.
Cố Hoài Việt mặc một thân huấn phục, toàn thân đều phảng phất giống như lộ ra hơi thổ mang theo mùi thuốc súng, giống như anh vừa mới từ trên chiến trường trở về, mà không phải từ sân huấn luyện.
Anh vừa đi vừa tháo mũ xuống, gảy mái tóc, vẻ mặt có chút không để ý. Anh ngẩng đầu, tầm mắt hai người gặp nhau khiến cả hai đều giật mình sửng sốt một chút.
Đến cùng vẫn là Nghiêm Chân nhịn không được, xì một tiếng bật cười.
Anh cũng cười cười.
Về đến nhà, tiểu gia hỏa kia đang ngồi trước bàn chép thành nghĩ, đừng hỏi chắc chắn là phạm sai lầm nữa rồi. Nhưng bất đồng là lúc này người phạt cậu bé là cô giáo Nghiêm luôn bao che khuyết điểm cho tiểu gia hỏa này.
Buổi sáng hôm nay Nghiêm Chân dẫn theo tuổi gia hỏa này đến chúc tết Tịch Thiếu Phong cùng Chung Lê Anh, vừa vặn hai đứa nhỏ kia cũng đã ở đó. Nghiêm Chân để cho Gia Minh đi chơi cùng hai đứa trẻ kia, kết quả trong chốc lát liền chọc cho người ta khóc lên. Khi cô hỏi nguyên nhân thì biết được hai đứa trẻ kia thích súng của tiểu quỷ này, muốn lấy chơi một chút nhưng Cố tiểu tư lệnh sống chết cũng không cho.
“Ba tớ nói, không thể bảo quản được vũ khí của mình thì người lính đó không còn là một người lính tốt nữa, ngay cả một người lính mà còn không đảm đương được thì làm như thế nào để trở thành một vị tướng quân nha.”
Lời nói rơi xuống khiến Tịch Thiếu Phong đang đọc báo ở phòng khách cũng bật cười ha ha, tiểu gia hỏa này có chí khí. Chung Lê Anh cùng mẹ của hai đứa trẻ kia đều tỏ vẻ không có việc gì nhưng dù sao vẫn là Cố Gia Minh bắt nạt hai đứa trẻ kia, Nghiêm Chân như thế nào cũng phải chút ý tứ nên quyết định khi nào trở về thì bắt tiểu quỷ này chép thành nghĩ.
Không nghĩ tới mới vào cửa, tiểu tử kia lắc lắc mông liền nằm úp sấp trên bàn bắt đầu chép thành ngữ.
Nghiêm Chân nhìn cậu bé, tránh không được muốn thở dài. Cô vẫn là mềm lòng nha, không giống Cố thủ trưởng, trực tiếp cho tiểu quỷ này chép trường ca.
Cố Hoài Việt nhìn con trai, sau khi nghe chuyện thì cũng nói, “Nên phạt.”
Tiểu gia hỏa kia đối với sự “nuông chiều dung túng” này của Cố thủ trưởng đối với hành vi của cô giáo Nghiêm thì thật sự là phẫn nộ rồi, quay đầu lại lấy giấy ghi lên đó một câu thành ngữ: Cấu kết với nhau làm việc xấu.
Mặc một thân quần áo không được hợp thời, trước khi giờ ăn cơm chiều Cố Hoài Việt muốn tắm rửa một chút.
Hôm nay, trước khi huấn luyện Lưu Hướng Đông có nghe một cuộc điện thoại quân tuyến, chủ ý từ chính ủy liên quan đến việc điều động người nào tham sư diễn tập năm sau là cả một vấn đề có sự khác nhau rất xa so với quyết định của sư bộ, dù sao danh sách số người trong lần quân diễn này không chỉ có riêng mình anh, người có năng lực ở trong sư bộ cũng không phải chỉ có anh.
Lưu Hướng Đông tự nhiên cũng biết, ngắt điện thoại sầu lo vạn phần.
Cố Hoài Việt an ủi hắn, coi như là cuộc huấn luyện dã ngoại lớn đi, nhưng không vì việc chuẩn bị cho quân diễn mà việc huấn luyện của bộ đội cũng không thể hạ xuống được, hơn nữa trong lòng bọn họ rõ ràng nhất, Thẩm Mạnh Xuyên là đang có chủ ý gì.
“Cậu muốn rời đi như vậy sao?” Lưu Hướng Đông trêu chọc anh, “Hoài Việt, nói thật tôi không có gì trông cậy vào, tôi chỉ là một người thô kệch xuất thân từ miền quê nghèo, hương khói phần mộ tổ tiên cũng đã phù hộ cho tôi đến bước này rồi. Nhưng cậu thì khác, cậu còn trẻ, đang ở cấp tham mưu trưởng của sư đoàn, cậu sẽ không nghĩ tới việc tiến thêm một bước lên phía trước sao?”
Không phải chỉ một người cùng anh nói qua vấn đề này, lão nhân trong nhà cũng ám chỉ qua cho anh… nhưng…
Cố Hoài Việt buông bút, “Lão Lưu, anh cũng biết quan hệ của em cùng Thẩm Mạnh Xuyên, chỉ cần hai người ở trên cùng một bàn thì sẽ đối chọi gay gắt như thế nào rồi.”
Lão Lưu thấy nhưng không thể trách, nơi những con người kiêu ngạo cùng tụ tập thì ai có thể chịu phục ai đây.
“Đây có thể là một cơ hội quan trọng đối với hắn.” Cố Hoài Việt nói, “Về sau cho dù là châm chọc đối đầu, cũng phải tìm được đối thủ ngang tài ngang lực.”
Anh nói xong lời này cũng khiến lão Lưu tâm khục khẩu phục. Đừng nói, con người này có đôi khi kiêu ngạo muốn chết.
Phục hồi lại tinh thần, Cố Hoài Việt nhanh chóng tắm rửa xong, rồi đi ra ngoài.
Nghiêm Chân đã dọn cơm lên, thuận tiện còn làm trước món trứng gà với đường mà tiểu gia hỏa kia thích ăn nhất. Cố tiểu tư lệnh đói bụng từ trưa đến giờ, vùa nhìn thấy đồ ăn thì thâm cừu đại hận gì đều quên hết. Dáng ăn này khiến Cố thủ trưởng cảm thấy rất khó nhìn liền gõ lên đầu con, ý bảo là ăn từ từ thôi.
Cơm dọn xong, Nghiêm Chân ngồi xuống bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề. Còn vài ngày nữa Gia Minh sẽ khai giảng, mà anh bây giờ còn không có nói đến chuyện muốn đi tảo mộ cho Lâm Kha, chẳng lẽ duyên cớ là bởi vì cô sao?”
Nghiêm Chân không khỏi buông đôi đũa xuống rồi thử hỏi, “Hoài Việt, năm nay không đi tảo mộ sao?” Có thể nói ra, cô có biết bao nhiêu là gian nan rồi.
Cố Hoài Việt dừng đôi đũa trong tay, có chút kinh ngạc nhìn cô.
Nghiêm Chân cố gắng làm cho chính mình trưng la một cái mỉm cười đầy tiêu chuẩn, “Em nghe Gia Minh nói, hai người hằng năm đều phải đi tảo mộ Lâm Kha. Năm nay không có đi sao?”
“Đi.” Thật lâu sau Cố Hoài Việt mới nói.
Nghiêm Chân ừ một tiếng, cúi đầu ăn cơm, một chút cơm ăn vào cũng cảm thấy vô vị.
Thời điểm rửa chén, cô liền mắng chính mình, lại không biết chọn thời gian nhưng nghi hoặc trong lòng cùng sự nóng lòng làm cho cô có chút bất chấp. Nghĩ vậy, tay của cô bỗng nhiên buông lỏng, đang lúc rửa chén thì có người tiếp nhận lấy. Cô lắp bắp kinh hãi, xoay người lại, vừa vặn nhìn thấy Cố Hoài Việt.
Nhaanh thời trong lòng buông lỏng, cô nói, “Anh làm em giật cả mình, em còn tưởng rằng mình làm rơi chén nữa rồi chứ.”
Anh mỉm cười nghe cô oán trách, “Đó là do em không chăm chú mà đang nghĩ đến chuyện khác thôi.”
Bị nói trung tâm sự trong lòng nên Nghiêm Chân không có lên tiếng.
Trong lúc nhất thời chỉ có thể nghe thấy tiếng nước ào ào, một lát sau Cố Hoài Vỡ đánh vỡ trầm mặc này, “Em đừng suy nghĩ nữa.”
“…”
“Chúng ta cùng đi.”
“Sao ạ?” Lúc này đến phiên cô kinh ngạc.
Anh rửa tay, lau khô sau đó nắm lấy bả vai của cô, “Anh không nghĩ để cho em có một khúc mắc nào.”
Anh không nghĩ khi anh mang theo Gia Minh đi tảo mộ Lâm Kha mà cô ở nhà nghĩ đông nghĩ tây, anh không cô miên man suy nghĩ, không muốn làm cho cô có cảm giác không vui vẻ như vậy, hắn sẽ không cho cô phải suy nghĩ lung tung, anh sẽ tự tay giúp cô cởi bỏ khúc mắc này.
Cái gọi là ai buộc chuông thì người đó đi cởi chuông. Cái này anh biết.
Nghiêm Chân hơi hơi cảm động, trên mặt thản nhiên nợ nụ cười, “Được.”