-
Chương 18
CHƯƠNG 35.
Diễn tập năm sau lửa sém lông mày, tuy rằng trong quân đội còn không có chính thức hạ mệnh lệnh nhưng là huấn luyện hàng ngày vẫn không thể chậm trễ, lần này cùng quân khu G đối kháng là một lần cần dự án cho diễn tập thực chiến cho nên càng thận trọng.
Cố Hoài Việt hôm nay vừa trở về, tình cờ gặp chuyên gia tham mưu tác chiến Đường Lỗi, chợt nghe anh ta mở giọng giống như ai oán, “Tham mưu trưởng, Lão Lưu kia giam tôi đã một tuần để cho tôi làm kế hoạch huấn luyện cho ông ấy. Vốn có ý định nâng cao tiêu chuẩn của kế hoạch diễn tập lần này, nhưng nếu bị lỗi nặng không phải tìm tôi mắng nữa chứ?”
Anh vỗ bải vai vị thiếu tá trẻ tuổi này, đi vào văn phòng của Lưu Hướng Đông. Vị hán tử Sơn Đông này cũng đã nhiều năm không về nhà đón năm mới, huận luyện trong bộ đội rất quan trọng nhưng trong vài ngày này bản lĩnh đều phải xuất ra hết. Cố Hoài Việt lo lắng mãi vẫn là khuyên hắn trở về.
Ai ngờ Lưu Hướng Đông vung tay lên, “Cậu nói cũng vô dụng thôi. Chị dâu cậu hiện đang trên đường đến đây, ngày mai là tới nơi rồi.”
Cố Hoài Việt giật mình sửng sốt, rồi nở nụ cười.
Năm nay không còn quá cô đơn nữa rồi.
“Nghe lãnh đạo ở trên nói, diễn tập lần này của quân khu chúng ta sẽ điều động một người huấn luyện nữa.” Lưu Hướng Đông suy nghĩ rồi nói, “Đúng rồi, nghe nói là người ở sư đoàn D cũng muốn cải biên chuyện này đây?”
Cố Hoài Việt nhíu mày, “Truyền nhanh như vậy?”
Lưu Hướng Đông cười khổ, “Có thể không nhanh sao? Thẩm Mạnh Xuyện đều trực tiếp chạy đến chỗ Tịch tư lệnh rồi, quân đoàn này từ trên xuống dưới còn có ai chẳng biết nữa chứ.”
Cố Hoài Việt lắc đầu, “Hắn hản là có dự tính của hắn. Sư đoàn Đ dù sao cũng là chi lão bộ đội, không thể ở trên tay hắn mà đánh mất đi danh hiệu được.”
“A, vậy lần diễn tập đối kháng lần một còn đánh hắn thảm như vậy làm gì?” Lưu Hướng Đống buông bút, hai tay giao nhau nhìn Cố Hoài Việt.
Cố Hoài Việt cười cười, “Cái kia không giống lần này, lam quân thiết lập mục đích chỉ có một là kiểm nghiệm năng lực tác chiến của hồng quân, tìm ra không được thì tiến hành huấn luyện theo mũi nhọn. Thẩm Mạnh Xuyên có đôi khi đầu óc là cái trục phạm pháp, chúng ta liền phụ trách giáo huấn cho hắn một đạo lý mà thôi.”
“Đạo lý gì?” Lưu Hướng Đông lần này xem như tò mò.
“Binh giả, quỷ đạo dã.” (Dùng binh đánh giặc là hành động dối trá . Thông thường, nếu có thể tấn công thì giả như không thể tấn công, muốn đánh như giả như không muốn đánh, muốn hành động ở gần nhưng giả như muốn hành động ở xa, muốn hành động ở xa nhưng lại giả như muốn hành động ở gần. Lấy lợi mà dụ kẻ tham, chiến thắng kẻ loạn, phòng bị kẻ có thực lực, tránh kẻ thù mạnh, khiêu khích kẻ hay giận dữ. Địch khinh thường thì làm chúng thêm kiêu, địch nhàn hạ thì làm chúng vất vả, địch đoàn kết thì làm chúng ly tán)
Lưu Hướng Đông nghe xong cũng phải bội phục.
Trước giờ cơm chiều nửa tiếng, Cố Hoài Việt đã bị Lưu Hướng Đông “đuổi” trở về nhà, Cố Hoài Việt bất đắc dĩ, chỉ có thể về nhà mà ăn cơm tối rồi. Thời điểm khi đi ra khỏi sự bộ thì sắc trời cũng đã tối rồi, lính gác cửa đứng dậy làm quân lễ, anh nhanh chóng đáp lễ rồi rời khỏi đó.
Trong doanh trại trinh sát có một đám lão binh mới từ bãi bắn bia lần trước đến, dắt cổ họng mà gào thét “Bắn bia kia đi.”, có mấy người sĩ quân cấp úy thấy thế vẫn còn không đoán chính mà làm quân lễ. Cố Hoài Việt nhẹ nhàng mỉm cười, vẫy tay để cho bọn họ chạy nhanh đi, những bông tuyết rơi rơi giữa trưa bây giờ cũng đã không còn, lúc này chị đều đông lạnh cả rồi.
Thời điểm Cố Hoài Việt đi bộ một mình trên đường nhìn không ra tốc độ nhanh hay chậm, nhưng nếu ở bên cạnh có thêm một người thì có thể phát hiện ra. Không bao lâu, anh bước đi trở về phía những căn nhà sơn màu hồng kia.
Mở cửa ra, trước cửa truyền đến hơi thở ấm áp cùng hương vị của những món ăn làm cho anh dừng ở cửa một chút. Tiểu gia hỏa Cố Gia Minh đang uốn éo đầu nghịch món đồ chơi mới, thấy anh về lập tức ôm mọi thứ đứng dậy chạy về phía anh.
“Ba, giao cho ba một cái nhiệm vụ vinh quang mà gian khổ.”
Anh nhíu mày, “Nói.”
“Ba giúp con lắp súng đi.” Bạn nhỏ nào đó nói xong, lập tức ngượng ngùng cúi đầu.
Chỉ biết là như thế này! Cố Hoài Việt gõ đầu con trai rồi lấy mọi thứ lắp vào thuần thục thành một khẩu súng. Tiểu gia hỏa kia ôm đầu kháng nghị, “Ba không được gõ lên đầu con, sau này không thông minh đâu.”
Trong khi hai cha con mắt to trừng mắt nhỏ, Nghiêm Chân đi từ phòng bếp đi ra mà trong tay còn bưng một tô canh đầy mùi thêm, “Anh về rồi à?”
Cố Hoài Việt gật gật đầu, nhận lấy tô canh trong tay cô rồi vững vàng đặt ở trên bàn.
Là canh gà nấm hương, tốt cho dạ dày.
Nghiêm Chân dùng thìa búc ra một chén, đặt ở trước mặt Gia Minh, “Gia Minh nói anh ăn nhẹ cho nên em làm canh gà này. Anh có thể ăn được chứ?”
Nghiêm Chân thử nhìn về phía anh, bộ đội thống nhất cung cấp máy sưởi đem toàn bộ phòng ở thật sự ấm lên rất nhiều, dưới hơi ấm này hai gò mà của cô đều lộ ra sắc hồng. Cố Hoài Việt đứng tại chỗ nhìn cô trong giây lát, rồi nở nụ cười, “Có thể.”
Ăn xong cơm chiều thì Cố thủ trưởng ôm đồm việc rửa chén bát, anh cởi áo khoác, còn thật sự đi rửa chén bát. Anh lỡ đãng nhìn thoáng qua phía ngoài, liền thấy Nghiêm Chân đang sửa sang lại quần áo mà tiểu gia hỏa kia còn đang nằm úp sấp trên giường xem sách.
Loại sách này… ở nơi này không có loại sách như vậy… như vậy chỉ có thể là của Nghiêm Chân.
Bạn nhỏ Cố Gia Minh giờ phút này chính là đang chăm chú hình ảnh đang hé ra một khuôn mặt nhỏ nhắn. Nghiên cứu nửa ngày, tiểu gia hỏa kia nói, “ôi chao, cô giáo ơi cô trước đây rất đáng yêu giống em nha.” Nói xong còn bay ra cái vẻ mặt đáng yêu, đáng tiếc cái biểu tình này duy trì không được bao lâu vì trên đầu lại bị người nào đó khõ cho, tiểu gia hỏa kia phẫn nộ rồi.
Ai đó phía trên đỉnh đầu cũng không thèm để ý đến ngọn lửa nhỏ đang bùng phát của con trai, từ trong tay con trai cầm lấy tấm ảnh chụp kia mà xem. Tiểu gia hỏa ở dưới giận dữ rồi, xoay mông tiếp tục chơi trò chơi.
Cố Hoài Việt cúi đầu nhìn ảnh chụp kia. Là ảnh chụp đen trắng, khuôn mặt của cô bé trong ảnh cười đến thực vui vẻ, bên cạnh có một người đàn ông đang ôm lấy cô bé đó. Người đàn ông này cũng là một quân nhân, chẳng qua lúc ấy quân hàm trên vai là một gạch một sao, chỉ là một sĩ quan thôi.
Nghiêm Chân từ trong đống quần áo ngẩng đầu, cười cười, “Đó là trăm ngày sinh của em, người quân nhân bên cạnh là ba em.”
“Ba là lính thông tin sao?”
Phía sau tấm ảnh có một hàng chữ nhỏ, tháng 12 năm 19xx, Pháo đoàn 2 đội lính thông tin lưu niệm.
“Vâng.” Cô cười cười, “Nhưng cha em không phải là một lính thông tin chuyên nghiệp, sau đó lại được điều đến bộ hậu cần làm nhân viên hậu cần.”
Anh buông ảnh chụp xuống, rồi lại lấy những tấm khác lên xem. Trong album ảnh từ trên xuống dưới, cơ hồ đều là chụp khi cô còn nhỏ.
“Như thế nào lại không có ảnh chụp của em sau khi lớn lên ?” Anh hỏi.
Nghiêm Chân à một tiếng, thấp giọng nói, “Sau này lớn lên em rất ít khi chụp, dáng vẻ cũng không hơn lúc trước là mấy.”
Cố Hoài Việt nghe vậy thì ngẩng đầu, tinh tế đánh giá khuôn mặt của cô. Trầm ổn, nhu hòa, khuôn mặt thanh tú, một người như vậy nếu không nói có diện mạo thì ai sẽ tin?
Thật lâu sau, anh lại cúi đầu tiếp tục xem ảnh chụp, bỗng nhiên tầm mắt của anh dừng lại ở một tấm ảnh chụp, ánh mắt của anh có chút buông lỏng. Đó là ảnh chụp của Nghiêm Chân lúc chín tuổi, hai bím tóc bện hai bên và đang cười thật tươi. Phía sau cô là ánh mặt trời đang chiếu xuống, chiếu lên khuôn mặt của cô đang sáng lạn vô cùng.
Thì ra lúc nhỏ cô đã từng cười tươi như vậy.
Lấy lại tinh thần, Cố Hoài Việt thấy Nghiêm Chân đã đem toàn bộ quần áo bỏ vào trong tủ. Cô nhìn ảnh chụp trong tay anh có chút ngượng ngùng, “Ảnh chụp này là chụp lúc ở nơi đóng quân của bộ đội ở một thị trấn nhỏ trên núi.” Khi đoàn quân còn chưa di chuyển thì liền đóng quân tại một thị trấn nhỏ có nhiều núi này, khi đó chuyện mà khiến Nghiêm Chân vui vẻ nhất chính là cùng ba mình đi dạo trên đó.
“Nơi đó rất đẹp sao?”
“Đẹp lắm. Nhưng không biết giờ còn có doanh trại của bộ đội ở đó hay không, sau khi bộ đội di chuyển thì em thấy sẽ không quay lại nữa, rất muốn trở về đó xem qua.”
Cố Hoài Việt đem ảnh chụp của cô để lại chỗ cũ, cười cười nói, “Tìm một cơ hội rồi chúng ta cùng đi.”
Nghiêm Chân ngẩng đầu, có chút kinh ngạc rồi lập tức lại mỉm cười, “Được.”
……………..
……………………
Buổi sáng tinh mơ, những chiếc xe thiết giáp, xe tăng đang đi ra khỏi cửa, bánh xích đi qua để lại những dấu vết sâu cạn không đồng nhất lần lượt thay đổi, cuối cùng một chiếc xe jeep rời khỏi nơi đóng quân sau cùng, cánh cửa được điều chỉnh bằng điện tử đang nhanh chóng đóng cánh cửa lại. Ngay tại khi nhóm lính gác cổng còn chưa đổi ca thì có một chiếc xe việt dã đã đứng trước cửa của quân đoàn, lính gác dựa theo quy định muốn kiểm tra giấy tờ.
Cửa kính của chiếc xe jeep hạ xuống, lộ ra khuôn mặt không chút thay đổi của Thẩm Mạnh Xuyên.
Binh lính nhận lấy giấy chứng nhận của hắn, rồi lại yêu cầu, “Báo cáo thủ trưởng, vì thủ trưởng không ở đơn vị này nên cần người tiếp đón mới có thể đi vào.”
Thẩm Mạnh Xuyên hít một hơi, “Thủ trưởng cũng đã kêu rồi, cửa cũng không cho vào sao?”
Người lính kia có chút khó khăn, “Đây là quy định.” Nói xong cùng Thẩm Mạnh Xuyên mắt to trừng mắt nhỏ.
Thẩm Mạnh Xuyên vội nói, “Xem tôi là gì chứ? Mắt cậu lớn rồi đó.”
Người lính kia đành phải đứng về chỗ gác, nhìn không chớp mắt… vẫn như trước nhìn chằm chằm vào Thẩm Mạnh Xuyên, không có biện pháp, ai bảo hắn để cho thủ trưởng đứng ở trước cửa làm gì.
Phía sau vang lên một tiếng cười, “Mạnh Xuyên, nếu không cháu liền gọi một cuộc điện thoại đi.”
Thẩm Mạnh Xuyên vò tóc, hướng về phía người lính đối diện hắn mà gọi, “Tôi muốn gọi điện thoại cho Lưu Hướng Đông.”
Người lính kia vào gọi, không có người nhận điện thoại.
Thật đúng là sợ cái gì thì đến cái đó.
Thẩm Mạnh Xuyên chán nản, “Vậy gọi Cố Hoài Việt vậy.”
Người lính kia vào gọi, lần này thì có người nhận. Thẩm Mạnh Xuyên hừ một tiếng, dựa vào chỗ ghế ngồi.
Phía sau lại vang lên một giọng nói mềm mại, “Anh, anh trước kia đến giờ đều không phải tham gia quân ngũ sao? Như thế nào lại có người biết đến anh vậy?”
Thẩm Mạnh Xuyên cũng không có quay đầu lại, “Doanh trại quân đội làm bằng sắt này bồi dưỡng lên những người lính nối tiếp như vậy,bộ đội cải biên, người đi người tới, những người tới này còn có thể biết đến anh sao?”
Nói xong những lời này hắn cũng sửng sốt một chút, giảng đạo lý này cho người khác biết nhưng đến phiên chính mình thì lại rất khó khắn.
Hắn liếc mắt nhìn hai người phụ nữ ngồi ở phía sau…Tưởng Di cùng Thẩm Mạnh Kiều, rồi lại lần nữa vò tóc.
Tưởng Di là vợ của bác cả Thẩm Nhất Minh của hắn, mà Thẩm Mạnh Kiều lại là em họ của hắn. Tuy nói là thân thích nhưng mà trước kia Thẩm Nhất Minh công tác ở thành phố C, sau đó lại trở về tổng bộ ở thành phố B, cùng lúc đó hắn và ba hắn tham gia quân ngũ ở Quân khu S nên cách xa so với bọn họ, hai anh em cũng không tính là thân thiết.
Hắn lần này là về nhà mừng năm mới, đi tới nhà bác cả thăm hỏi một chút, thuận tiện nói chuyện quân diễn của năm sau, không nghĩ giữa chừng lại bị người em họ này cuốn lấy, muốn đến vùng ngoại thành của thành phố B này gặp một vị cố nhân khiến cho đầu của hắn nhất thời phình lớn lên.
Bát tự của hắn là xung khắc với quân đoàn này nha.
Đang lúc hắn sắp cạn khô tính kiên nhẫn của mình thì ở cách đó không xa có một chiến sĩ đang chạy nhanh về phía chiếc xe jeep của hắn, đứng vững rồi làm một quân lễ, nói mấy câu với người lính gác rồi đưa họ đi vào bên trong.
Thẩm Mạnh Xuyên vào sư đoàn này xem như quen thuộc, không thể không nói sư đoàn A này vài năm nay thật là không có sự thay đổi nào quá lớn, trừ bỏ mấy ngôi nhà mà hắn nhìn thấy khi đang ở phía ngoài cổng. Qua trạm gác cổng một lúc thì hắn cố ý ngừng lại, đúng lúc này hắn nghĩ tới một việc, qua kính trên xe nhìn về phía Thẩm Mạnh Kiều đang không ngừng nhìn chung quanh ở phía sau, “Kiều Kiều, em còn chưa có nói cho anh biết em tới chỗ này là để gặp ai, vị quân nhân nào đáng để cho em coi trọng như vậy đây. Nếu vậy anh họ đây sẽ làm mối cho em.”
Sắc mặt của Thẩm Mạnh Kiều trở nên hồng lên, “Người quân nhân này nếu anh có thể thu phục thì em còn thực cảm ơn anh đó.”
“Ai thế?” Thời điểm anh nhàn nhãn đi dưới làn sướng như khói của buổi sáng, chậm rãi lái xe đi giữa hàng cây trong sư bộ.
Thẩm Mạnh Kiều cùng Tưởng Di nhìn thoáng qua nhau, dường như là ánh mắt của sự ủng hộ rồi nói ra cái tên, “Cố Hoài Việt.”
Ai ngờ vừa nói xong chợt nghe một tiếng phanh xe thật gấp.
Thẩm Mạnh Xuyên hạ kính xe xuống một chút, dừng sức nắm lấy tay lái, mày cũng đều nhăn thành một đường thẳng, cảm tình của hai người này thật là lớn vậy sao. Chính là chạy đến đây gặp một người quân nhân đã kết hôn sao?
CHƯƠNG 36.
Khi Nghiêm Chân nhận được điện thoại là khi cô đang ở nhà một mình, tiểu gia hỏa Cố Gia Minh sáng sớm đã bị Cố Hoài Việt đưa đến nhà Tịch tư lệnh, nói là cháu ngoại gái của Chung Lê Anh mang theo hai đứa trẻ đến thăm người thân, cố ý đêm Cố Gia Minh đến chơi cùng hai đứa trẻ kia. Đều những đứa nhỏ lớn lên ở đại viện, phỏng chừng rất nhanh có thể chơi với nhau rất hòa thuận.
Điện thoại quân tuyến trong nhà vang lên, đây vẫn là lần đầu tiên vang lên khi cô đến đây. Nghiêm Chân sửng sốt một chút, chần chờ đi nghe điện thoại.
“Alo, là tôi, Thẩm Mạnh Xuyên.” Hắn giờ phút này đang đứng ở trước cửa trạm gác của chúc viện gọi điện thoại cho Nghiêm Chân, toàn bộ sự bộ đều biết là người nhà của Cố tham mưu trưởng đến đây, báo một chút nên binh lính của người nhà liền chuyển điện thoại gấp.
Nghiêm Chân có chút kinh ngạc, “Xin chào.”
Thẩm Mạnh Xuyên hít một hơi thật sâu, “Tôi hiện tại ở cửa chúc viện của nhà cô, mang theo hai người muốn gặp Cố Hoài Việt, tiện chứ?” Nói xong, hắn nhìn Tưởng Di cùng Thẩm Mạnh Kiều đang đứng chờ ở ngoài trạm gác.
“Hoài Việt, anh ấy không có ở nhà?” Nghiêm Chân nói. Vợ của Sư trưởng Lưu Hướng Đông là Sở Dao hôm nay đến doanh trại, nhưng sáng sớm Lưu Hướng Đông cùng các chiến sĩ đi huấn luyện nên điện thoại sang cho Cố Hoài Việt, nhờ anh đến nhà ga đón Sở Dao đến sư bộ.
“Là hai vị khách quý.” Hắn nở nụ cười, “Nếu không cô thay anh ta tiếp đãi khách vậy?”
Nghiêm Chân lo lắng một lát, “Mọi người chờ tôi một chút.”
“Được, tôi cũng không vội.” Tàn thuốc nóng lại một lần nữa rơi trên tay hắn, Thẩm Mạnh Xuyên nhíu mày, lẩm bẩm một tiếng rồi cắt đứt điện thoại. Đi ra cửa trạm gác, hắn nói với Tưởng Di cùng Thẩm Mạnh Kiều, “Cố Hoài Việt lúc này không có ở sư bộ, nhưng người nhà của hắn vẫn còn, cô ấy sẽ lập tức đi xuống đây. Nếu hai người thật sự muốn gặp thì đợi một chút.”
Thẩm Mạnh Kiều nhíu mày, “Người nhà?”
“Đúng.” Hắn cười cười, tầm mắt vừa chuyển đến cửa nhà, ý cười càng đậm, “Là vợ của hắn.”
Liên tục vài ngày tuyết rơi lớn, hôm nay ở thành phố B khó có được ánh mặt trời. Nhưng đi đến cửa nhà, Nghiêm Chân vẫn là theo bản năng kéo chiếc áo khoác lớn, máy sưới trong nhà đủ chừng nhưng bên ngoài nhiệt độ không khí dưới 0 độ vẫn là làm cho cô có chút lùi bước. Nhưng mà giờ phút này, nguyên nhân cô lùi bước không chỉ bởi vì thời tiết, người Nghiêm Chân nghiêng nghiêng sang cản ánh sáng mặt trời chiếu xuống, trong lúc nhất thời nghĩ đến chính mình hoa mắt.
Ngoài cổng trạm gác là ba người, một người là Thẩm Mạnh Xuyên, một thân quân trang thì cô có thể nhận ra được ngay. Hai người còn lại, một người là Thẩm Mạnh Kiều, một người là… Tưởng Di?
Thoáng chốc cô đứng ngốc ở đó, vẫn không nhúc nhích.
Kinh ngạc giống như cô còn có Thẩm Mạnh Kiều cùng với Tưởng Di. Thẩm Mạnh Kiều lfa gắt gao nhìn chằm chằm người đứng ở cửa kia, Nghiêm Chân, dĩ nhiên là Nghiêm Chân!
Tưởng Di giật mình nhìn qua Thẩm Mạnh Kiều, nhíu mày lại, “Mạnh Xuyên, cháu không lầm chứ. Thím không có nghe nói là Hoài Việt đã kết hôn.”
Thẩm Mạnh Xuyên đè ép viền mỹ, làm cho người ta nhìn không thấu vẻ mặt của hắn, “Cháu cũng vậy, cháu vừa nghe nói. Chúng ta đi thôi.”
Nhìn ba người đang đến gần, Nghiêm Chân nắm chặt chìa khóa trong tay, sự bén nhọn nơi chiếc chìa khóa đã khiến lòng bàn tay cô đau rát, cô bởi vậy mới phục hồi lại tinh thần.
“Xin chào.” Cô nhìn ba người Thẩm Mạnh Kiều đang tới, thản nhiên mà tiếp đón.
Sắc mặt Thẩm Mạnh Kiều tái nhợt đến khi đứng trước mặt cô, “Cô không phải từng là giáo viên của Gia Minh sao? Như thế nào, làm sao có thể là…”
Nghiêm Chân cười cười, “Đúng vậy, sau tôi lại cùng Hoài Việt kết hôn. Nhận giấy chứng nhận rồi nhưng chưa có cử hành hôn lễ, hơn nữa chúng tôi cũng không nói cho nhiều người biết.”
Cử chỉ của cô vẫn hào phóng như trước, tươi cười cũng rất đẹp, cính là không thể phủ nhận, tay của cô cũng càng ngày càng lạnh… bởi vì biểu tình của một người, từ đầu đến cuối không có gì biến hóa. Nghĩ, cô trừng mắt liếc nhìn Thẩm Mạnh Xuyên một cái, lại nhìn về phía Tưởng Di cùng Thẩm Mạnh Kiều, “Bên ngoài rất lanh, mọi người đi vào trong nhà ngồi đi thôi.”
Chân mày của Tưởng Di hơi hơi buông lỏng, miễn cưỡng đưa ra một nụ cười, “Cũng tốt, vậy lên lầu ngồi thôi. Lần trước đến chúc thọ Cố lão gia, Lý Uyển nói Hoài Việt hàng năm đều đến sư bộ ở qua năm mới. Dì nghĩ việc tham gia quân ngũ thời gian này ắt là cũng có việc hơn nữa hai bác trai cũng có thời gian thăm hỏi lẫn nhau, nên dì đến thăm hắn một chút. Hắn một mình ở thành phố B cũng rất vất vả.”
Nghiêm Chân mỉm cười, không nói gì.
Thẩm Mạnh Xuyên đứng ở cửa nhà rồi nói, “Cháu sẽ không lên đâu, hai người cứ lên nói chuyện một lúc, cháu tùy tiện đi một vòng trong sư bộ rồi sẽ ra cổng chờ hai người.”
Tưởng Di, “Vậy cũng được.”
Nghiêm Chân liếc mắt nhìn Tưởng Di một cái, rồi nói với Thẩm Mạnh Xuyên, “Anh hiện tại đứng ở đây đợi tôi một chút, đợi lát tôi xuống lầu đưa anh ra ngoài.”
Thẩm Mạnh Xuyên chăm chú nhìn cô một chút rồi nói, “Được.”
Nhìn bóng dáng của Nghiêm Chân rất nhanh biến mất ở hàng hiên, Thẩm Mạnh Xuyên đứng ở đó chờ cô, trong lòng đã có loại cảm giác không tốt. Hắn có phải làm sai hay không, có phải là hắn nên nói cho cô biết chân tướng khi gọi điện thoại tới nhà? Nhưng là không đợi hắn tự hỏi ra kết quả, Nghiêm Chân đã từ trên lầu đi xuống, sắc mặt có chút tái nhợt.
Nghiêm Chân nhìn hắn, “Tôi đưa anh ra cửa, trạm gác nơi này rất nghiêm, người ngoài muốn đi ra cần có người nhà ký tên.”
Thẩm Mạnh Xuyên nhất thời bật cười, thì ra hắn đợi nửa ngày chính là vì nguyên nhân này, hắn chỉnh lại chiếc mũ trên đầu, đánh giá cô từ trên xuống dưới, “Cô yên tâm, bằng một thân quân trang này của tôi thì vẫn có thể đi ra ngoài được.”
Nghiêm Chân như là thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Được rồi, anh đi thong thả, không tiễn.”
“Ai!” Thẩm Mạnh Xuyên nói, “Tôi nói, cô không có nhớ ra mình cần phải nói gì với tôi sao?”
Nghiêm Chân còn thực sự nhìn hắn, dường như thật sự là đang ở đó tự hỏi xem phải nói với hắn cái gì. Thật lâu sau, cô nói, “Không có.”
Phản ứng của Thẩm Mạnh Xuyên chính là vuốt mặt một phen, Nghiêm Chân nhìn hắn, cuối cùng nở nụ cười, “Tôi dường như là nên cảm ơn anh. Cảm ơn anh làm cho tôi nhận rõ một chuyện có thực.”
“Chuyện có thực gì?” Tay của hắn bỗng nhiên dừng lại, có chút không hiểu.
Nghiêm Chân lại lắc lắc đầu, “Không có gì, anh đi đi. Tạm biệt.”
Đãi ngộ này!
Thẩm Mạnh Xuyên cắn chặt răng, thời điểm cô xoay người kêu cô lại, “Nghiêm Chân, cô thật sự không nhớ rõ tôi sao? Trước kia, ở đại viện của bộ đội, mùa hè, cô đều đã quên rồi sao?”
Trả lời câu hỏi của hắn là hai chữ rất thản nhiên cùng với bóng dáng rời đi của cô, “Đã quên.”
…………..
…………………
Ở nhà ga thành phố B, Cố Hoài Việt đem xe dừng ở ven đường, đứng ở cửa chờ Sở Dao.
Một thân chỉnh tề với quân trang màu lục, cộng thêm với dáng người thon dài cao ngất, cho dù chỉ một mình anh đứng ở cửa ra vào đông người, cũng không dễ dàng bị bao phủ. Sở Dao vừa ra khỏi cửa nhà ga liền thấy anh, mang theo hành lý đi về phía anh, Cố Hoài Việt thấy thế cũng nhận lấy hành lý từ tay cô.
Sở Dao là người phía nam, thời điểm còn trẻ làm văn công, cũng ở trong bộ đội mà quen biết Lưu Hướng Đông, sau khi kết hôn thì không trở về quê nhà thăm hỏi nữa mà theo Lưu Hướng Đông đi Sơn Đông, chiếu cố một nhà già trẻ của Lưu Hướng Đông, ở Sơn Đông đợi mười mấy năm, người cũng rất hào phóng mà hỏi, “Hôm nay lão Lưu lại làm việc à?”
Cố Hoài Việt cười cười, đem xe chậm rãi rời khỏi gốc cây kia, tăng tốc hướng về phía sư bộ, “Vâng, công việc cuối năm tăng gấp đôi, huấn luyện cũng nhanh, Lão Lưu không thoát thân được.”
“Chị đã biết.” Cô giả bộ tức giận.
“Nhưng mà ngày hôm qua Lưu sư trưởng nói ở trong sư bộ là hôm nay chị dâu sẽ tới đây.”
Sở Dao nở nụ cười, “Bộ đội cho dù đón năm mới cũng không thể thanh tịnh, tôi gặp ba người đều thế. Lão Lưu, Cao Tường còn có cậu nữa, cũng không về nhà. Lão Lưu cùng Cao Tường thì không nói, người nhà đều ở bên cạnh rồi nhưng một mình cậu hàng năm đều mang theo con nhỏ đến đây đón năm mới…”
Cố Hoài Việt nhếch môi, “Sẽ không phải thế nữa đâu chị dâu, năm nay lại nhiều hơn một người?”
“Ai?” Sở Dao tò mò.
Anh thản nhiên nở nụ cười, “Vợ của em.”
Nói ra ba chữ này, đáy lòng của hắn bỗng nhiên mềm mại đi.
Phòng ở của Lưu Hướng Đông cùng Sở Dao cách phòng ở của Cố Hoài Việt một dãy, Cố Hoài Việt thay Sở Dao đem hành lý đi lên. Anh ở trong phòng nhìn qua một vòng, phát hiện nước đã được đưa lên còn có điện cũng không xảy ra vấn đề gì thì mới yên tâm rời đi.
Cúi đầu nhìn đồng hồ, mới hơn hai giờ chiều, vốn muốn về sự bộ quan sát trước một lúc nhưng thời điểm đi qua cửa nhà mình, anh lại ngoài ý muốn mà dừng lại, nếu không về nhà trước cũng được? Gia Minh không có ở nhà, cô ấy một mình ở nhà làm cái gì đây? Nghĩ vậy Cố Hoài Việt xoay người đi vào hàng hiên.
Nghiêm Chân bưng nước nóng lên, lại một lần nữa thay Thẩm Mạnh Kiều cùng Tưởng Di rót trà. Trên thực tế ba người đã ngồi đối diện nhau một giờ, hàn huyên một chút với ý nghĩa là không có quan hệ đau khổ gì cả.
Vẻ mặt của Thẩm Mạnh Kiều khó nén được uể oải cùng mất mát, Nghiêm Nhìn nhìn vào trong mắt thì trong lòng lại nổi lên một tia gợn sóng. Trước đây mấy tháng, người con gái trước mặt này vì tình yêu của mình mà đoạt đi công việc của cô, tự cho mình quyền tiếp cận đứa con của anh, có thể tiếp cận người nhà của anh. Khi đó cô có cảm giác gì, chỉ sợ cùng với Thẩm Mạnh Kiều giờ phút này giống nhau hoặc là so với cô thì cô ta còn sâu đậm hơn.
Nhưng là mới mấy tháng mà thôi, loại nhân vật này liền đổi thành như thế này. Nay cô làm người thắng, ngồi ở chỗ này lấy danh phận là vợ của anh mà tiếp đón hai người kia. Nhưng là vì sao cô không có một chút vui mừng của người thắng nhỉ, thậm chí ngay cả một tia kích động đều không có. Cô mơ hồ cũng không biết cô thắng được cái gì, trừ bỏ cái thân phận kia ra.
“Mọi thứ chuẩn bị cho việc đón năm mới đều mua đầy đủ hết rồi sao?” Tưởng Di ôn nhu hỏi, bà cũng là người từng trải, so với Thẩm Mạnh Kiều thì không chế cảm xúc tốt hơn.
“Đều mua cả rồi ạ.”
“Vậy là tốt rồi.” Tưởng Di thở dài, “Hoài Việt cũng không phải không có ngày nghỉ, như thế nào cũng không nên ở lại thành phố B đón năm mới, để hai người già ở nhà nhiều cũng không tốt.
“Có Hoài Ninh cùng Hòa Hòa ở cùng ba mẹ rồi ạ.” Cô dừng một chút, nhớ tới Tưởng Di đại khái còn không biết về Lương Hòa nên Nghiêm Chân lại nói thêm một câu, “Lương Hòa là vợ của Hoài Ninh.”
Tưởng Di chớp mắt một cái, khẽ cười cười, “Thật tốt, mấy đứa con trong nhà đều kết hôn rồi, Cố gia nhị lão cũng chỉ còn hưởng hạnh phúc thôi.”
Nghiêm Chân thản nhiên nở nụ cười, không khí lại bắt đầu trầm mặc xuống. Đúng lúc này, chuông cửa vang lên, Nghiêm Chân suy nghĩ một chút, chắc là tiểu gia hỏa kia lại bị đuổi về nhà nên liền ra mở cửa. Nhưng khi cô mở cửa ra lại nhìn thấy Cố Hoài Việt.
Anh bỏ mũ xuống, còn chưa vào cửa thì đã thấy Tưởng Di cùng Thẩm Mạnh Kiều ngồi ở trên ghế sofa. Cố Hoài Việt sửng sốt, theo bản năng nhìn về phía Nghiêm Chân.
“Bác gái nói, nhân dịp lễ mừng năm mới nên đến thăm chúng ta.”
Cố Hoài Việt nói, “Nên là chúng cháu tới nhà thăm hỏi hai bác mới đúng chứ.”
Tưởng Di cười cười, “Cháu bận việc, dì biết nên chúng ta tới đây xem một chút. Hiện tại thời gian cũng không sớm nữa, chúng ta cũng nên đi rồi.” Nói xong còn đẩy đẩy Thẩm Mạnh Kiều.
Thẩm Mạnh Kiều miễn cưỡng cười cười, “Năm mới nếu không có việc gì thì qua nhà em chơi nhé, anh Hoài Việt.”
Cố Hoài Việt gật gật đầu rồi nói, “Cháu đứa hai người về.”
“Không cần.” Tưởng Di cự tuyệt, “Mạnh Xuyên ở bên ngoài chờ rồi, nếu không phải vì điều kiện thân thể không cho phép thì dì thật muốn ở lại cùng với hai đứa tâm sự một chút nhưng thân thể này…”
“Thân thể của dì không thoải mái sao?”
Tưởng Di cười cười, trả lời cô là Thẩm Mạnh Kiều, “Ba tôi nói mẹ tôi lúc còn trẻ đã từng xảy ra tai nạn xe cô, chính lúc đó đã để lại di căn đến giờ.”
“Kiều Kiều.” Tưởng Di khẽ khiến trách còn, nhìn Cố Hoài Việt cười cười, “Cũng không có gì nhưng trí nhớ không tốt lắm, dễ quên. Được rồi không nói nữa, chúng ta phải đi rồi, cháu cũng không cần tiễn chúng ta đâu.”
Cố Hoài Việt mím môi, “Cháu đưa hai người xuống lầu.” Quay đầu lại theo bản năng, anh đứng nhìn Nghiêm Chân đang đứng lặng ở cửa, sắc mặt của cô có chút tái nhợt, chỉ mặc một bộ quần áo mỏng. Anh theo bản năng cầm tay cô, bàn tay cô lạnh lẽo.
Diễn tập năm sau lửa sém lông mày, tuy rằng trong quân đội còn không có chính thức hạ mệnh lệnh nhưng là huấn luyện hàng ngày vẫn không thể chậm trễ, lần này cùng quân khu G đối kháng là một lần cần dự án cho diễn tập thực chiến cho nên càng thận trọng.
Cố Hoài Việt hôm nay vừa trở về, tình cờ gặp chuyên gia tham mưu tác chiến Đường Lỗi, chợt nghe anh ta mở giọng giống như ai oán, “Tham mưu trưởng, Lão Lưu kia giam tôi đã một tuần để cho tôi làm kế hoạch huấn luyện cho ông ấy. Vốn có ý định nâng cao tiêu chuẩn của kế hoạch diễn tập lần này, nhưng nếu bị lỗi nặng không phải tìm tôi mắng nữa chứ?”
Anh vỗ bải vai vị thiếu tá trẻ tuổi này, đi vào văn phòng của Lưu Hướng Đông. Vị hán tử Sơn Đông này cũng đã nhiều năm không về nhà đón năm mới, huận luyện trong bộ đội rất quan trọng nhưng trong vài ngày này bản lĩnh đều phải xuất ra hết. Cố Hoài Việt lo lắng mãi vẫn là khuyên hắn trở về.
Ai ngờ Lưu Hướng Đông vung tay lên, “Cậu nói cũng vô dụng thôi. Chị dâu cậu hiện đang trên đường đến đây, ngày mai là tới nơi rồi.”
Cố Hoài Việt giật mình sửng sốt, rồi nở nụ cười.
Năm nay không còn quá cô đơn nữa rồi.
“Nghe lãnh đạo ở trên nói, diễn tập lần này của quân khu chúng ta sẽ điều động một người huấn luyện nữa.” Lưu Hướng Đông suy nghĩ rồi nói, “Đúng rồi, nghe nói là người ở sư đoàn D cũng muốn cải biên chuyện này đây?”
Cố Hoài Việt nhíu mày, “Truyền nhanh như vậy?”
Lưu Hướng Đông cười khổ, “Có thể không nhanh sao? Thẩm Mạnh Xuyện đều trực tiếp chạy đến chỗ Tịch tư lệnh rồi, quân đoàn này từ trên xuống dưới còn có ai chẳng biết nữa chứ.”
Cố Hoài Việt lắc đầu, “Hắn hản là có dự tính của hắn. Sư đoàn Đ dù sao cũng là chi lão bộ đội, không thể ở trên tay hắn mà đánh mất đi danh hiệu được.”
“A, vậy lần diễn tập đối kháng lần một còn đánh hắn thảm như vậy làm gì?” Lưu Hướng Đống buông bút, hai tay giao nhau nhìn Cố Hoài Việt.
Cố Hoài Việt cười cười, “Cái kia không giống lần này, lam quân thiết lập mục đích chỉ có một là kiểm nghiệm năng lực tác chiến của hồng quân, tìm ra không được thì tiến hành huấn luyện theo mũi nhọn. Thẩm Mạnh Xuyên có đôi khi đầu óc là cái trục phạm pháp, chúng ta liền phụ trách giáo huấn cho hắn một đạo lý mà thôi.”
“Đạo lý gì?” Lưu Hướng Đông lần này xem như tò mò.
“Binh giả, quỷ đạo dã.” (Dùng binh đánh giặc là hành động dối trá . Thông thường, nếu có thể tấn công thì giả như không thể tấn công, muốn đánh như giả như không muốn đánh, muốn hành động ở gần nhưng giả như muốn hành động ở xa, muốn hành động ở xa nhưng lại giả như muốn hành động ở gần. Lấy lợi mà dụ kẻ tham, chiến thắng kẻ loạn, phòng bị kẻ có thực lực, tránh kẻ thù mạnh, khiêu khích kẻ hay giận dữ. Địch khinh thường thì làm chúng thêm kiêu, địch nhàn hạ thì làm chúng vất vả, địch đoàn kết thì làm chúng ly tán)
Lưu Hướng Đông nghe xong cũng phải bội phục.
Trước giờ cơm chiều nửa tiếng, Cố Hoài Việt đã bị Lưu Hướng Đông “đuổi” trở về nhà, Cố Hoài Việt bất đắc dĩ, chỉ có thể về nhà mà ăn cơm tối rồi. Thời điểm khi đi ra khỏi sự bộ thì sắc trời cũng đã tối rồi, lính gác cửa đứng dậy làm quân lễ, anh nhanh chóng đáp lễ rồi rời khỏi đó.
Trong doanh trại trinh sát có một đám lão binh mới từ bãi bắn bia lần trước đến, dắt cổ họng mà gào thét “Bắn bia kia đi.”, có mấy người sĩ quân cấp úy thấy thế vẫn còn không đoán chính mà làm quân lễ. Cố Hoài Việt nhẹ nhàng mỉm cười, vẫy tay để cho bọn họ chạy nhanh đi, những bông tuyết rơi rơi giữa trưa bây giờ cũng đã không còn, lúc này chị đều đông lạnh cả rồi.
Thời điểm Cố Hoài Việt đi bộ một mình trên đường nhìn không ra tốc độ nhanh hay chậm, nhưng nếu ở bên cạnh có thêm một người thì có thể phát hiện ra. Không bao lâu, anh bước đi trở về phía những căn nhà sơn màu hồng kia.
Mở cửa ra, trước cửa truyền đến hơi thở ấm áp cùng hương vị của những món ăn làm cho anh dừng ở cửa một chút. Tiểu gia hỏa Cố Gia Minh đang uốn éo đầu nghịch món đồ chơi mới, thấy anh về lập tức ôm mọi thứ đứng dậy chạy về phía anh.
“Ba, giao cho ba một cái nhiệm vụ vinh quang mà gian khổ.”
Anh nhíu mày, “Nói.”
“Ba giúp con lắp súng đi.” Bạn nhỏ nào đó nói xong, lập tức ngượng ngùng cúi đầu.
Chỉ biết là như thế này! Cố Hoài Việt gõ đầu con trai rồi lấy mọi thứ lắp vào thuần thục thành một khẩu súng. Tiểu gia hỏa kia ôm đầu kháng nghị, “Ba không được gõ lên đầu con, sau này không thông minh đâu.”
Trong khi hai cha con mắt to trừng mắt nhỏ, Nghiêm Chân đi từ phòng bếp đi ra mà trong tay còn bưng một tô canh đầy mùi thêm, “Anh về rồi à?”
Cố Hoài Việt gật gật đầu, nhận lấy tô canh trong tay cô rồi vững vàng đặt ở trên bàn.
Là canh gà nấm hương, tốt cho dạ dày.
Nghiêm Chân dùng thìa búc ra một chén, đặt ở trước mặt Gia Minh, “Gia Minh nói anh ăn nhẹ cho nên em làm canh gà này. Anh có thể ăn được chứ?”
Nghiêm Chân thử nhìn về phía anh, bộ đội thống nhất cung cấp máy sưởi đem toàn bộ phòng ở thật sự ấm lên rất nhiều, dưới hơi ấm này hai gò mà của cô đều lộ ra sắc hồng. Cố Hoài Việt đứng tại chỗ nhìn cô trong giây lát, rồi nở nụ cười, “Có thể.”
Ăn xong cơm chiều thì Cố thủ trưởng ôm đồm việc rửa chén bát, anh cởi áo khoác, còn thật sự đi rửa chén bát. Anh lỡ đãng nhìn thoáng qua phía ngoài, liền thấy Nghiêm Chân đang sửa sang lại quần áo mà tiểu gia hỏa kia còn đang nằm úp sấp trên giường xem sách.
Loại sách này… ở nơi này không có loại sách như vậy… như vậy chỉ có thể là của Nghiêm Chân.
Bạn nhỏ Cố Gia Minh giờ phút này chính là đang chăm chú hình ảnh đang hé ra một khuôn mặt nhỏ nhắn. Nghiên cứu nửa ngày, tiểu gia hỏa kia nói, “ôi chao, cô giáo ơi cô trước đây rất đáng yêu giống em nha.” Nói xong còn bay ra cái vẻ mặt đáng yêu, đáng tiếc cái biểu tình này duy trì không được bao lâu vì trên đầu lại bị người nào đó khõ cho, tiểu gia hỏa kia phẫn nộ rồi.
Ai đó phía trên đỉnh đầu cũng không thèm để ý đến ngọn lửa nhỏ đang bùng phát của con trai, từ trong tay con trai cầm lấy tấm ảnh chụp kia mà xem. Tiểu gia hỏa ở dưới giận dữ rồi, xoay mông tiếp tục chơi trò chơi.
Cố Hoài Việt cúi đầu nhìn ảnh chụp kia. Là ảnh chụp đen trắng, khuôn mặt của cô bé trong ảnh cười đến thực vui vẻ, bên cạnh có một người đàn ông đang ôm lấy cô bé đó. Người đàn ông này cũng là một quân nhân, chẳng qua lúc ấy quân hàm trên vai là một gạch một sao, chỉ là một sĩ quan thôi.
Nghiêm Chân từ trong đống quần áo ngẩng đầu, cười cười, “Đó là trăm ngày sinh của em, người quân nhân bên cạnh là ba em.”
“Ba là lính thông tin sao?”
Phía sau tấm ảnh có một hàng chữ nhỏ, tháng 12 năm 19xx, Pháo đoàn 2 đội lính thông tin lưu niệm.
“Vâng.” Cô cười cười, “Nhưng cha em không phải là một lính thông tin chuyên nghiệp, sau đó lại được điều đến bộ hậu cần làm nhân viên hậu cần.”
Anh buông ảnh chụp xuống, rồi lại lấy những tấm khác lên xem. Trong album ảnh từ trên xuống dưới, cơ hồ đều là chụp khi cô còn nhỏ.
“Như thế nào lại không có ảnh chụp của em sau khi lớn lên ?” Anh hỏi.
Nghiêm Chân à một tiếng, thấp giọng nói, “Sau này lớn lên em rất ít khi chụp, dáng vẻ cũng không hơn lúc trước là mấy.”
Cố Hoài Việt nghe vậy thì ngẩng đầu, tinh tế đánh giá khuôn mặt của cô. Trầm ổn, nhu hòa, khuôn mặt thanh tú, một người như vậy nếu không nói có diện mạo thì ai sẽ tin?
Thật lâu sau, anh lại cúi đầu tiếp tục xem ảnh chụp, bỗng nhiên tầm mắt của anh dừng lại ở một tấm ảnh chụp, ánh mắt của anh có chút buông lỏng. Đó là ảnh chụp của Nghiêm Chân lúc chín tuổi, hai bím tóc bện hai bên và đang cười thật tươi. Phía sau cô là ánh mặt trời đang chiếu xuống, chiếu lên khuôn mặt của cô đang sáng lạn vô cùng.
Thì ra lúc nhỏ cô đã từng cười tươi như vậy.
Lấy lại tinh thần, Cố Hoài Việt thấy Nghiêm Chân đã đem toàn bộ quần áo bỏ vào trong tủ. Cô nhìn ảnh chụp trong tay anh có chút ngượng ngùng, “Ảnh chụp này là chụp lúc ở nơi đóng quân của bộ đội ở một thị trấn nhỏ trên núi.” Khi đoàn quân còn chưa di chuyển thì liền đóng quân tại một thị trấn nhỏ có nhiều núi này, khi đó chuyện mà khiến Nghiêm Chân vui vẻ nhất chính là cùng ba mình đi dạo trên đó.
“Nơi đó rất đẹp sao?”
“Đẹp lắm. Nhưng không biết giờ còn có doanh trại của bộ đội ở đó hay không, sau khi bộ đội di chuyển thì em thấy sẽ không quay lại nữa, rất muốn trở về đó xem qua.”
Cố Hoài Việt đem ảnh chụp của cô để lại chỗ cũ, cười cười nói, “Tìm một cơ hội rồi chúng ta cùng đi.”
Nghiêm Chân ngẩng đầu, có chút kinh ngạc rồi lập tức lại mỉm cười, “Được.”
……………..
……………………
Buổi sáng tinh mơ, những chiếc xe thiết giáp, xe tăng đang đi ra khỏi cửa, bánh xích đi qua để lại những dấu vết sâu cạn không đồng nhất lần lượt thay đổi, cuối cùng một chiếc xe jeep rời khỏi nơi đóng quân sau cùng, cánh cửa được điều chỉnh bằng điện tử đang nhanh chóng đóng cánh cửa lại. Ngay tại khi nhóm lính gác cổng còn chưa đổi ca thì có một chiếc xe việt dã đã đứng trước cửa của quân đoàn, lính gác dựa theo quy định muốn kiểm tra giấy tờ.
Cửa kính của chiếc xe jeep hạ xuống, lộ ra khuôn mặt không chút thay đổi của Thẩm Mạnh Xuyên.
Binh lính nhận lấy giấy chứng nhận của hắn, rồi lại yêu cầu, “Báo cáo thủ trưởng, vì thủ trưởng không ở đơn vị này nên cần người tiếp đón mới có thể đi vào.”
Thẩm Mạnh Xuyên hít một hơi, “Thủ trưởng cũng đã kêu rồi, cửa cũng không cho vào sao?”
Người lính kia có chút khó khăn, “Đây là quy định.” Nói xong cùng Thẩm Mạnh Xuyên mắt to trừng mắt nhỏ.
Thẩm Mạnh Xuyên vội nói, “Xem tôi là gì chứ? Mắt cậu lớn rồi đó.”
Người lính kia đành phải đứng về chỗ gác, nhìn không chớp mắt… vẫn như trước nhìn chằm chằm vào Thẩm Mạnh Xuyên, không có biện pháp, ai bảo hắn để cho thủ trưởng đứng ở trước cửa làm gì.
Phía sau vang lên một tiếng cười, “Mạnh Xuyên, nếu không cháu liền gọi một cuộc điện thoại đi.”
Thẩm Mạnh Xuyên vò tóc, hướng về phía người lính đối diện hắn mà gọi, “Tôi muốn gọi điện thoại cho Lưu Hướng Đông.”
Người lính kia vào gọi, không có người nhận điện thoại.
Thật đúng là sợ cái gì thì đến cái đó.
Thẩm Mạnh Xuyên chán nản, “Vậy gọi Cố Hoài Việt vậy.”
Người lính kia vào gọi, lần này thì có người nhận. Thẩm Mạnh Xuyên hừ một tiếng, dựa vào chỗ ghế ngồi.
Phía sau lại vang lên một giọng nói mềm mại, “Anh, anh trước kia đến giờ đều không phải tham gia quân ngũ sao? Như thế nào lại có người biết đến anh vậy?”
Thẩm Mạnh Xuyên cũng không có quay đầu lại, “Doanh trại quân đội làm bằng sắt này bồi dưỡng lên những người lính nối tiếp như vậy,bộ đội cải biên, người đi người tới, những người tới này còn có thể biết đến anh sao?”
Nói xong những lời này hắn cũng sửng sốt một chút, giảng đạo lý này cho người khác biết nhưng đến phiên chính mình thì lại rất khó khắn.
Hắn liếc mắt nhìn hai người phụ nữ ngồi ở phía sau…Tưởng Di cùng Thẩm Mạnh Kiều, rồi lại lần nữa vò tóc.
Tưởng Di là vợ của bác cả Thẩm Nhất Minh của hắn, mà Thẩm Mạnh Kiều lại là em họ của hắn. Tuy nói là thân thích nhưng mà trước kia Thẩm Nhất Minh công tác ở thành phố C, sau đó lại trở về tổng bộ ở thành phố B, cùng lúc đó hắn và ba hắn tham gia quân ngũ ở Quân khu S nên cách xa so với bọn họ, hai anh em cũng không tính là thân thiết.
Hắn lần này là về nhà mừng năm mới, đi tới nhà bác cả thăm hỏi một chút, thuận tiện nói chuyện quân diễn của năm sau, không nghĩ giữa chừng lại bị người em họ này cuốn lấy, muốn đến vùng ngoại thành của thành phố B này gặp một vị cố nhân khiến cho đầu của hắn nhất thời phình lớn lên.
Bát tự của hắn là xung khắc với quân đoàn này nha.
Đang lúc hắn sắp cạn khô tính kiên nhẫn của mình thì ở cách đó không xa có một chiến sĩ đang chạy nhanh về phía chiếc xe jeep của hắn, đứng vững rồi làm một quân lễ, nói mấy câu với người lính gác rồi đưa họ đi vào bên trong.
Thẩm Mạnh Xuyên vào sư đoàn này xem như quen thuộc, không thể không nói sư đoàn A này vài năm nay thật là không có sự thay đổi nào quá lớn, trừ bỏ mấy ngôi nhà mà hắn nhìn thấy khi đang ở phía ngoài cổng. Qua trạm gác cổng một lúc thì hắn cố ý ngừng lại, đúng lúc này hắn nghĩ tới một việc, qua kính trên xe nhìn về phía Thẩm Mạnh Kiều đang không ngừng nhìn chung quanh ở phía sau, “Kiều Kiều, em còn chưa có nói cho anh biết em tới chỗ này là để gặp ai, vị quân nhân nào đáng để cho em coi trọng như vậy đây. Nếu vậy anh họ đây sẽ làm mối cho em.”
Sắc mặt của Thẩm Mạnh Kiều trở nên hồng lên, “Người quân nhân này nếu anh có thể thu phục thì em còn thực cảm ơn anh đó.”
“Ai thế?” Thời điểm anh nhàn nhãn đi dưới làn sướng như khói của buổi sáng, chậm rãi lái xe đi giữa hàng cây trong sư bộ.
Thẩm Mạnh Kiều cùng Tưởng Di nhìn thoáng qua nhau, dường như là ánh mắt của sự ủng hộ rồi nói ra cái tên, “Cố Hoài Việt.”
Ai ngờ vừa nói xong chợt nghe một tiếng phanh xe thật gấp.
Thẩm Mạnh Xuyên hạ kính xe xuống một chút, dừng sức nắm lấy tay lái, mày cũng đều nhăn thành một đường thẳng, cảm tình của hai người này thật là lớn vậy sao. Chính là chạy đến đây gặp một người quân nhân đã kết hôn sao?
CHƯƠNG 36.
Khi Nghiêm Chân nhận được điện thoại là khi cô đang ở nhà một mình, tiểu gia hỏa Cố Gia Minh sáng sớm đã bị Cố Hoài Việt đưa đến nhà Tịch tư lệnh, nói là cháu ngoại gái của Chung Lê Anh mang theo hai đứa trẻ đến thăm người thân, cố ý đêm Cố Gia Minh đến chơi cùng hai đứa trẻ kia. Đều những đứa nhỏ lớn lên ở đại viện, phỏng chừng rất nhanh có thể chơi với nhau rất hòa thuận.
Điện thoại quân tuyến trong nhà vang lên, đây vẫn là lần đầu tiên vang lên khi cô đến đây. Nghiêm Chân sửng sốt một chút, chần chờ đi nghe điện thoại.
“Alo, là tôi, Thẩm Mạnh Xuyên.” Hắn giờ phút này đang đứng ở trước cửa trạm gác của chúc viện gọi điện thoại cho Nghiêm Chân, toàn bộ sự bộ đều biết là người nhà của Cố tham mưu trưởng đến đây, báo một chút nên binh lính của người nhà liền chuyển điện thoại gấp.
Nghiêm Chân có chút kinh ngạc, “Xin chào.”
Thẩm Mạnh Xuyên hít một hơi thật sâu, “Tôi hiện tại ở cửa chúc viện của nhà cô, mang theo hai người muốn gặp Cố Hoài Việt, tiện chứ?” Nói xong, hắn nhìn Tưởng Di cùng Thẩm Mạnh Kiều đang đứng chờ ở ngoài trạm gác.
“Hoài Việt, anh ấy không có ở nhà?” Nghiêm Chân nói. Vợ của Sư trưởng Lưu Hướng Đông là Sở Dao hôm nay đến doanh trại, nhưng sáng sớm Lưu Hướng Đông cùng các chiến sĩ đi huấn luyện nên điện thoại sang cho Cố Hoài Việt, nhờ anh đến nhà ga đón Sở Dao đến sư bộ.
“Là hai vị khách quý.” Hắn nở nụ cười, “Nếu không cô thay anh ta tiếp đãi khách vậy?”
Nghiêm Chân lo lắng một lát, “Mọi người chờ tôi một chút.”
“Được, tôi cũng không vội.” Tàn thuốc nóng lại một lần nữa rơi trên tay hắn, Thẩm Mạnh Xuyên nhíu mày, lẩm bẩm một tiếng rồi cắt đứt điện thoại. Đi ra cửa trạm gác, hắn nói với Tưởng Di cùng Thẩm Mạnh Kiều, “Cố Hoài Việt lúc này không có ở sư bộ, nhưng người nhà của hắn vẫn còn, cô ấy sẽ lập tức đi xuống đây. Nếu hai người thật sự muốn gặp thì đợi một chút.”
Thẩm Mạnh Kiều nhíu mày, “Người nhà?”
“Đúng.” Hắn cười cười, tầm mắt vừa chuyển đến cửa nhà, ý cười càng đậm, “Là vợ của hắn.”
Liên tục vài ngày tuyết rơi lớn, hôm nay ở thành phố B khó có được ánh mặt trời. Nhưng đi đến cửa nhà, Nghiêm Chân vẫn là theo bản năng kéo chiếc áo khoác lớn, máy sưới trong nhà đủ chừng nhưng bên ngoài nhiệt độ không khí dưới 0 độ vẫn là làm cho cô có chút lùi bước. Nhưng mà giờ phút này, nguyên nhân cô lùi bước không chỉ bởi vì thời tiết, người Nghiêm Chân nghiêng nghiêng sang cản ánh sáng mặt trời chiếu xuống, trong lúc nhất thời nghĩ đến chính mình hoa mắt.
Ngoài cổng trạm gác là ba người, một người là Thẩm Mạnh Xuyên, một thân quân trang thì cô có thể nhận ra được ngay. Hai người còn lại, một người là Thẩm Mạnh Kiều, một người là… Tưởng Di?
Thoáng chốc cô đứng ngốc ở đó, vẫn không nhúc nhích.
Kinh ngạc giống như cô còn có Thẩm Mạnh Kiều cùng với Tưởng Di. Thẩm Mạnh Kiều lfa gắt gao nhìn chằm chằm người đứng ở cửa kia, Nghiêm Chân, dĩ nhiên là Nghiêm Chân!
Tưởng Di giật mình nhìn qua Thẩm Mạnh Kiều, nhíu mày lại, “Mạnh Xuyên, cháu không lầm chứ. Thím không có nghe nói là Hoài Việt đã kết hôn.”
Thẩm Mạnh Xuyên đè ép viền mỹ, làm cho người ta nhìn không thấu vẻ mặt của hắn, “Cháu cũng vậy, cháu vừa nghe nói. Chúng ta đi thôi.”
Nhìn ba người đang đến gần, Nghiêm Chân nắm chặt chìa khóa trong tay, sự bén nhọn nơi chiếc chìa khóa đã khiến lòng bàn tay cô đau rát, cô bởi vậy mới phục hồi lại tinh thần.
“Xin chào.” Cô nhìn ba người Thẩm Mạnh Kiều đang tới, thản nhiên mà tiếp đón.
Sắc mặt Thẩm Mạnh Kiều tái nhợt đến khi đứng trước mặt cô, “Cô không phải từng là giáo viên của Gia Minh sao? Như thế nào, làm sao có thể là…”
Nghiêm Chân cười cười, “Đúng vậy, sau tôi lại cùng Hoài Việt kết hôn. Nhận giấy chứng nhận rồi nhưng chưa có cử hành hôn lễ, hơn nữa chúng tôi cũng không nói cho nhiều người biết.”
Cử chỉ của cô vẫn hào phóng như trước, tươi cười cũng rất đẹp, cính là không thể phủ nhận, tay của cô cũng càng ngày càng lạnh… bởi vì biểu tình của một người, từ đầu đến cuối không có gì biến hóa. Nghĩ, cô trừng mắt liếc nhìn Thẩm Mạnh Xuyên một cái, lại nhìn về phía Tưởng Di cùng Thẩm Mạnh Kiều, “Bên ngoài rất lanh, mọi người đi vào trong nhà ngồi đi thôi.”
Chân mày của Tưởng Di hơi hơi buông lỏng, miễn cưỡng đưa ra một nụ cười, “Cũng tốt, vậy lên lầu ngồi thôi. Lần trước đến chúc thọ Cố lão gia, Lý Uyển nói Hoài Việt hàng năm đều đến sư bộ ở qua năm mới. Dì nghĩ việc tham gia quân ngũ thời gian này ắt là cũng có việc hơn nữa hai bác trai cũng có thời gian thăm hỏi lẫn nhau, nên dì đến thăm hắn một chút. Hắn một mình ở thành phố B cũng rất vất vả.”
Nghiêm Chân mỉm cười, không nói gì.
Thẩm Mạnh Xuyên đứng ở cửa nhà rồi nói, “Cháu sẽ không lên đâu, hai người cứ lên nói chuyện một lúc, cháu tùy tiện đi một vòng trong sư bộ rồi sẽ ra cổng chờ hai người.”
Tưởng Di, “Vậy cũng được.”
Nghiêm Chân liếc mắt nhìn Tưởng Di một cái, rồi nói với Thẩm Mạnh Xuyên, “Anh hiện tại đứng ở đây đợi tôi một chút, đợi lát tôi xuống lầu đưa anh ra ngoài.”
Thẩm Mạnh Xuyên chăm chú nhìn cô một chút rồi nói, “Được.”
Nhìn bóng dáng của Nghiêm Chân rất nhanh biến mất ở hàng hiên, Thẩm Mạnh Xuyên đứng ở đó chờ cô, trong lòng đã có loại cảm giác không tốt. Hắn có phải làm sai hay không, có phải là hắn nên nói cho cô biết chân tướng khi gọi điện thoại tới nhà? Nhưng là không đợi hắn tự hỏi ra kết quả, Nghiêm Chân đã từ trên lầu đi xuống, sắc mặt có chút tái nhợt.
Nghiêm Chân nhìn hắn, “Tôi đưa anh ra cửa, trạm gác nơi này rất nghiêm, người ngoài muốn đi ra cần có người nhà ký tên.”
Thẩm Mạnh Xuyên nhất thời bật cười, thì ra hắn đợi nửa ngày chính là vì nguyên nhân này, hắn chỉnh lại chiếc mũ trên đầu, đánh giá cô từ trên xuống dưới, “Cô yên tâm, bằng một thân quân trang này của tôi thì vẫn có thể đi ra ngoài được.”
Nghiêm Chân như là thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Được rồi, anh đi thong thả, không tiễn.”
“Ai!” Thẩm Mạnh Xuyên nói, “Tôi nói, cô không có nhớ ra mình cần phải nói gì với tôi sao?”
Nghiêm Chân còn thực sự nhìn hắn, dường như thật sự là đang ở đó tự hỏi xem phải nói với hắn cái gì. Thật lâu sau, cô nói, “Không có.”
Phản ứng của Thẩm Mạnh Xuyên chính là vuốt mặt một phen, Nghiêm Chân nhìn hắn, cuối cùng nở nụ cười, “Tôi dường như là nên cảm ơn anh. Cảm ơn anh làm cho tôi nhận rõ một chuyện có thực.”
“Chuyện có thực gì?” Tay của hắn bỗng nhiên dừng lại, có chút không hiểu.
Nghiêm Chân lại lắc lắc đầu, “Không có gì, anh đi đi. Tạm biệt.”
Đãi ngộ này!
Thẩm Mạnh Xuyên cắn chặt răng, thời điểm cô xoay người kêu cô lại, “Nghiêm Chân, cô thật sự không nhớ rõ tôi sao? Trước kia, ở đại viện của bộ đội, mùa hè, cô đều đã quên rồi sao?”
Trả lời câu hỏi của hắn là hai chữ rất thản nhiên cùng với bóng dáng rời đi của cô, “Đã quên.”
…………..
…………………
Ở nhà ga thành phố B, Cố Hoài Việt đem xe dừng ở ven đường, đứng ở cửa chờ Sở Dao.
Một thân chỉnh tề với quân trang màu lục, cộng thêm với dáng người thon dài cao ngất, cho dù chỉ một mình anh đứng ở cửa ra vào đông người, cũng không dễ dàng bị bao phủ. Sở Dao vừa ra khỏi cửa nhà ga liền thấy anh, mang theo hành lý đi về phía anh, Cố Hoài Việt thấy thế cũng nhận lấy hành lý từ tay cô.
Sở Dao là người phía nam, thời điểm còn trẻ làm văn công, cũng ở trong bộ đội mà quen biết Lưu Hướng Đông, sau khi kết hôn thì không trở về quê nhà thăm hỏi nữa mà theo Lưu Hướng Đông đi Sơn Đông, chiếu cố một nhà già trẻ của Lưu Hướng Đông, ở Sơn Đông đợi mười mấy năm, người cũng rất hào phóng mà hỏi, “Hôm nay lão Lưu lại làm việc à?”
Cố Hoài Việt cười cười, đem xe chậm rãi rời khỏi gốc cây kia, tăng tốc hướng về phía sư bộ, “Vâng, công việc cuối năm tăng gấp đôi, huấn luyện cũng nhanh, Lão Lưu không thoát thân được.”
“Chị đã biết.” Cô giả bộ tức giận.
“Nhưng mà ngày hôm qua Lưu sư trưởng nói ở trong sư bộ là hôm nay chị dâu sẽ tới đây.”
Sở Dao nở nụ cười, “Bộ đội cho dù đón năm mới cũng không thể thanh tịnh, tôi gặp ba người đều thế. Lão Lưu, Cao Tường còn có cậu nữa, cũng không về nhà. Lão Lưu cùng Cao Tường thì không nói, người nhà đều ở bên cạnh rồi nhưng một mình cậu hàng năm đều mang theo con nhỏ đến đây đón năm mới…”
Cố Hoài Việt nhếch môi, “Sẽ không phải thế nữa đâu chị dâu, năm nay lại nhiều hơn một người?”
“Ai?” Sở Dao tò mò.
Anh thản nhiên nở nụ cười, “Vợ của em.”
Nói ra ba chữ này, đáy lòng của hắn bỗng nhiên mềm mại đi.
Phòng ở của Lưu Hướng Đông cùng Sở Dao cách phòng ở của Cố Hoài Việt một dãy, Cố Hoài Việt thay Sở Dao đem hành lý đi lên. Anh ở trong phòng nhìn qua một vòng, phát hiện nước đã được đưa lên còn có điện cũng không xảy ra vấn đề gì thì mới yên tâm rời đi.
Cúi đầu nhìn đồng hồ, mới hơn hai giờ chiều, vốn muốn về sự bộ quan sát trước một lúc nhưng thời điểm đi qua cửa nhà mình, anh lại ngoài ý muốn mà dừng lại, nếu không về nhà trước cũng được? Gia Minh không có ở nhà, cô ấy một mình ở nhà làm cái gì đây? Nghĩ vậy Cố Hoài Việt xoay người đi vào hàng hiên.
Nghiêm Chân bưng nước nóng lên, lại một lần nữa thay Thẩm Mạnh Kiều cùng Tưởng Di rót trà. Trên thực tế ba người đã ngồi đối diện nhau một giờ, hàn huyên một chút với ý nghĩa là không có quan hệ đau khổ gì cả.
Vẻ mặt của Thẩm Mạnh Kiều khó nén được uể oải cùng mất mát, Nghiêm Nhìn nhìn vào trong mắt thì trong lòng lại nổi lên một tia gợn sóng. Trước đây mấy tháng, người con gái trước mặt này vì tình yêu của mình mà đoạt đi công việc của cô, tự cho mình quyền tiếp cận đứa con của anh, có thể tiếp cận người nhà của anh. Khi đó cô có cảm giác gì, chỉ sợ cùng với Thẩm Mạnh Kiều giờ phút này giống nhau hoặc là so với cô thì cô ta còn sâu đậm hơn.
Nhưng là mới mấy tháng mà thôi, loại nhân vật này liền đổi thành như thế này. Nay cô làm người thắng, ngồi ở chỗ này lấy danh phận là vợ của anh mà tiếp đón hai người kia. Nhưng là vì sao cô không có một chút vui mừng của người thắng nhỉ, thậm chí ngay cả một tia kích động đều không có. Cô mơ hồ cũng không biết cô thắng được cái gì, trừ bỏ cái thân phận kia ra.
“Mọi thứ chuẩn bị cho việc đón năm mới đều mua đầy đủ hết rồi sao?” Tưởng Di ôn nhu hỏi, bà cũng là người từng trải, so với Thẩm Mạnh Kiều thì không chế cảm xúc tốt hơn.
“Đều mua cả rồi ạ.”
“Vậy là tốt rồi.” Tưởng Di thở dài, “Hoài Việt cũng không phải không có ngày nghỉ, như thế nào cũng không nên ở lại thành phố B đón năm mới, để hai người già ở nhà nhiều cũng không tốt.
“Có Hoài Ninh cùng Hòa Hòa ở cùng ba mẹ rồi ạ.” Cô dừng một chút, nhớ tới Tưởng Di đại khái còn không biết về Lương Hòa nên Nghiêm Chân lại nói thêm một câu, “Lương Hòa là vợ của Hoài Ninh.”
Tưởng Di chớp mắt một cái, khẽ cười cười, “Thật tốt, mấy đứa con trong nhà đều kết hôn rồi, Cố gia nhị lão cũng chỉ còn hưởng hạnh phúc thôi.”
Nghiêm Chân thản nhiên nở nụ cười, không khí lại bắt đầu trầm mặc xuống. Đúng lúc này, chuông cửa vang lên, Nghiêm Chân suy nghĩ một chút, chắc là tiểu gia hỏa kia lại bị đuổi về nhà nên liền ra mở cửa. Nhưng khi cô mở cửa ra lại nhìn thấy Cố Hoài Việt.
Anh bỏ mũ xuống, còn chưa vào cửa thì đã thấy Tưởng Di cùng Thẩm Mạnh Kiều ngồi ở trên ghế sofa. Cố Hoài Việt sửng sốt, theo bản năng nhìn về phía Nghiêm Chân.
“Bác gái nói, nhân dịp lễ mừng năm mới nên đến thăm chúng ta.”
Cố Hoài Việt nói, “Nên là chúng cháu tới nhà thăm hỏi hai bác mới đúng chứ.”
Tưởng Di cười cười, “Cháu bận việc, dì biết nên chúng ta tới đây xem một chút. Hiện tại thời gian cũng không sớm nữa, chúng ta cũng nên đi rồi.” Nói xong còn đẩy đẩy Thẩm Mạnh Kiều.
Thẩm Mạnh Kiều miễn cưỡng cười cười, “Năm mới nếu không có việc gì thì qua nhà em chơi nhé, anh Hoài Việt.”
Cố Hoài Việt gật gật đầu rồi nói, “Cháu đứa hai người về.”
“Không cần.” Tưởng Di cự tuyệt, “Mạnh Xuyên ở bên ngoài chờ rồi, nếu không phải vì điều kiện thân thể không cho phép thì dì thật muốn ở lại cùng với hai đứa tâm sự một chút nhưng thân thể này…”
“Thân thể của dì không thoải mái sao?”
Tưởng Di cười cười, trả lời cô là Thẩm Mạnh Kiều, “Ba tôi nói mẹ tôi lúc còn trẻ đã từng xảy ra tai nạn xe cô, chính lúc đó đã để lại di căn đến giờ.”
“Kiều Kiều.” Tưởng Di khẽ khiến trách còn, nhìn Cố Hoài Việt cười cười, “Cũng không có gì nhưng trí nhớ không tốt lắm, dễ quên. Được rồi không nói nữa, chúng ta phải đi rồi, cháu cũng không cần tiễn chúng ta đâu.”
Cố Hoài Việt mím môi, “Cháu đưa hai người xuống lầu.” Quay đầu lại theo bản năng, anh đứng nhìn Nghiêm Chân đang đứng lặng ở cửa, sắc mặt của cô có chút tái nhợt, chỉ mặc một bộ quần áo mỏng. Anh theo bản năng cầm tay cô, bàn tay cô lạnh lẽo.
Bình luận facebook